Người yêu cũ của Lưu Thụy căn, mối tình đầu của Lưu Thụy Căn, tình yêu số một của Lưu Thụy Căn...
Về người con gái ấy, tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù Lưu Thụy Căn không nói quá nhiều, nhưng tôi luôn luôn cố gắng sắp xếp những mảnh ghép về cô trong đầu. Xinh đẹp, thông minh, có tri thức, thích thể hiện... và nhẫn tâm.
Đó chắc chắn là một người con gái cũng sắc sảo, đó nhất định là một người con gái mãi mãi chẳng biết mình cần gì. Còn về việc gặp mặt với cô ấy, tôi cũng đã từng nghĩ rồi, đương nhiên, nếu có thể được, cả đời này kiếp này tôi đều không muốn gặp cô ấy, nhưng tôi biết nhiều lúc thế giới này rất nhỏ, hơn nữa căn cứ theo một cái định luật đáng chết nào đó, giả dụ một sự việc nào đó có thể sẽ phát triển theo chiều hướng xấu, thế thì nhất định sẽ phát triển theo chiều hướng ấy. Vì thế cũng có thể nói rằng, nếu như tôi có khả năng gặp người yêu cũ của Lưu Thụy Căn, thế thì nhất định sẽ gặp thôi, mặc dù có thể là vào n năm sau.
Tôi có nghĩ về cảnh tượng đó, tôi đã từng nghĩ trong dòng người tấp nập, Lưu Thụy Căn đang dạo phố với tôi bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, mà bên kia, cũng là một người con gái xinh đẹp đang nhìn anh, vào giây phút đó, trong thế giới của họ chỉ có hai người mà thôi, thế là cho dù tôi có đau lòng như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn thôi.
Đương nhiên là tôi cũng đã từng suy nghĩ, rất nhiều rất nhiều năm sau, tôi và Lưu Thụy Căn dắt cháu nội dạo mát trong khuôn viên gần nhà, một già tóc bạc trắng ăn mặc cực kỳ chỉn chu đi đến trước mặt chúng tôi, bà ấy và Lưu Thụy Căn nhìn nhau chằm chằm, sau đó chào hỏi nhau, Lưu Thụy Căn mời bà ấy về nhà chơi, bà ấy chỉ cười rồi từ chối. Sau khi bà ấy đi, tôi sẽ hỏi đó là ai, Lưu Thụy Căn bình thản nói với tôi rằng, chính là người đó người đó người đó đó.
Lúc ấy, chắc là tôi sẽ nhéo tai anh, rồi cười anh, nhưng mà trong lòng lại chẳng có chút bận tâm nào cả.
Tình huống bình dị, tình huống khó đỡ, tình huống đau thương, tình huống vui vẻ, khi tôi cảm thấy chán chường, khi tôi ngủ không được, khi tôi nghỉ ngơi trong lúc vẽ tranh, khi tôi suy nghĩ linh tinh bậy bạ tôi đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà duy nhất, tôi chưa từng nghĩ tới hình huống trước mắt đây.
Khi Jannet nói về David, làm thế nào tôi cũng không nghĩ được người cô ấy nói là Lưu Thụy Căn, đang ngồi đó do dự không biết có nên hỏi cho rõ ràng ra hay không, Jannet hình như là đoán được tôi không hiểu, cười nói: “Sao thế, em không biết tên tiếng Anh của anh ấy[1] à?”.
[1] Trong tiếng Hoa, cô ấy và anh ấy phát âm giống nhau, khi Jannet nói về anh ấy (Lưu Thụy Căn), Phiêu Phiêu lại nghĩ về cô ấy (La Lợi), nên xuất hiện tình huống ông nói gà, bà nói vịt như ở đây.
Tôi ậm ậm ừ ừ trả lời, tên tiếng Anh ư? Họ tên trên chứng minh nhân dân của La Lợi ghi rõ là La Lợi Lợi, không giả một chút nào, nhưng mà cái tên La Lợi chắc cũng không phải là tên tiếng Anh của cô ấy. Hơn nữa, La Lợi và David có điểm tương đồng nào trong tiếng Anh hay không?
“Chính là Lưu Thụy Căn đó.”
Lúc ấy trong đầu tôi hoàn toàn là nghĩ về La Lợi, đột nhiên nghe thấy cái tên này, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng lại, mà sau khi đã có phản ứng lại tôi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, Lưu Thụy Căn? Liên quan gì đến anh ấy? Đúng thế, quả thực là anh ấy biết thân phận của La Lợi, nhưng anh ấy đâu quen thân với La Lợi đâu!
Jannet cúi đầu xuống: “Em Hoàng hình như không biết chị đang nói gì phải không?”.
“Đúng rồi ạ, chị nói một lúc làm em chẳng biết đường nào màspan>“Thế em nghĩ là chị đang nói chuyện gì?”. Tôi cười gượng, không biết phải trả lời như thế nào, Jannet dò xét nhìn tôi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười nói: “Em Hoàng đúng thật là người có tâm huyết!”.
“Chị Jannet khách sáo quá, khách sáo quá, khách sáo quá...” Giọng nói của tôi càng lúc càng nhỏ, nhưng tiếng kêu gào trong lòng ngày càng lớn, mẹ kiếp, cái gì mà người có tâm huyết? Cái gì gọi là người có tâm huyết? Mẹ kiếp, giải thích cho tôi nghe xem, cái gì gọi là người có tâm huyết khó đỡ thế này cơ chứ?
Lúc này tôi có chút ngượng ngập với Jannet, chỉ vì La Lợi, cho nên tự nhiên tôi cứ cảm thấy có lỗi với cô ấy, gặp cô ấy là tôi thấy chột dạ, cô ấy nói gì tôi cũng đều cảm thấy đúng. Nhưng mà thật sự tôi không thích kiểu ta đây có quyền phán xét người khác như thể đúng rồi thế này.
Thực ra cái kiểu ta đây cũng chẳng có gì, khí chất người ta hơn mình, học lực cao hơn mình, xinh đẹp hơn mình, cái gì cũng hơn tôi một cái đầu, vốn đã cao hơn tôi rồi, nhưng mà tôi cứ cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không nói rõ được là không thoải mái ở điểm nào, sau này nghĩ lại, có lẽ, cái này có lẽ là do kẻ thù tự nhiên chăng?
“Hóa ra em Hoàng nghe chị nói từ nãy đến giờ, là nói về người bạn gái đó của em hả?”.
Tôi nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, sau đó, lại chớp chớp mắt.
“Em Hoàng coi thường chị quá, đừng nói là cô bạn tên La gì đó của em có thể uy hiếp chị được cái gì, cho dù có uy hiếp được, chị cũng chẳng đưa chuyện này ra nói làm gì. Joseph là một người đàn ông thực thụ, anh ấy biết việc gì thì nên làm, còn việc gì thì không nên làm, về điểm này, thời gian trôi qua cũng không ít mà David vẫn chưa bằng anh ấy.”
“Chị Jannet, đúng là chị nói gì em không hiểu thật luôn ấy.”
Jannet liếc nhìn tôi tỏ vẻ tội nghiệp: “Chị cứ nghĩ là David đã có thể vứt bỏ được quá khứ, nhưng bây giờ xem ra...”
Cô ấy ngừng lại, chuyển ánh mắt về phía cửa sổ, hai mày hơi nhíu lại, hình như đang suy tính điều gì đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy lòng dạ rối bời, càng nhìn cô ta càng thấy ngứa mắt, sau đó có một suy nghĩ hơi độc ác là, cô ta cứ làm ra vẻ uyên thâm như thế này, chả trách Joseph đi ngoại tình là phải.
Tôi biết suy nghĩ như vậy là không đúng, nhưng mà bây giờ tôi giống như đã phát hiện ra nguy cơ gặp phải một loài động vật nguy hiểm nào đó. Đợi thêm một chút nữa, thấy cô ấy vẫn không nói gì, cuối cùng, tôi ngồi không yên nữa: “Chị Jannet gì ơi, em còn có việc...”
“Thôi thì nói cho em nghe vậy.” Jannet thở dài, “Điều này có vẻ là sẽ rất phũ phàng với em, nhưng mà một khi em đã bị cuốn vào đây thì cũng có quyền được biết, đừng đi vội, tin chị đi, những điều chị sắp nói tuyệt đối sẽ quan trọng hơn việc em sắp phải đi làm đó.”
Tôi sắp bị bùng nổ đến nơi, nhưng rồi vẫn cố gắng ngồi xuống.
“Giới thiệu lại nhé, chị tên là Jannet, tên tiếng Trung là Lưu Thục Anh, Joseph là chồng hợp pháp của chị bây giờ. Bốn năm trước chị về làm vợ Joseph, nhưng mà trước anh ấy chị đã từng yêu một người con trai, đó chính là David, Lưu Thụy Căn, nói như thế, em đã hiểu chưa?”.
Rất bất ngờ, khi tôi nghe thấy câu nói này, tôi không hề có những cảm giác đại loại như bị làm cho kinh ngạc, bị chấn động, tôi chỉ đờ đẫn suy nghĩ, à, cuối cùng cũng đã đến rồi.
“Chị và David yêu nhau tám năm, đó là một tình yêu rất đẹp. Nhưng mà tình yêu có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, khi đến hồi kết thúc cũng sẽ kết thúc mà thôi, sau khi chị quyết định không liên lạc với anh ấy nữa, thì không hề có dây mơ rễ má gì với anh thật, thậm chí chị chưa bao giờ nói về anh ấy với người khác. Đương nhiên, chị biết rằng David không thể nào chấp nhận, nhưng mà thời gian là liều thuốc tốt nhất. Chị cứ ngỡ rằng thời gian có thể mang đi tất cả, có điều... Thôi không nói nữa, không nhất thiết phải nói với em những điều này nữa. Bây giờ Lưu Thụy Căn đang làm một việc rất nguy hiểm đối với Joseph, việc này cho dù có thành công hay không cũng đều không mang lại lợi ích gì cho anh ấy. Hôm nay chị hẹn em ra đây, vốn là muốn em khuyên nhủ anh ấy, nhưng mà bây giờ chị phát hiện ra, em thậm chí còn không biết thân phận anh ấy, chị không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng mà vẫn mong em nhắn dùm với anh ấy hai câu. Thứ nhất, Joseph không phải là một thằng ngốc; thứ hai, bây giờ chị đã là bà Triệu rồi, là phu nhân của Joseph rồi.”
“Tại sao chị không tự nói với anh ấy?”. Giây phút này, sự khổ luyện nhiều năm của tôi cuối cùng cũng đã có lúc dùng đến, mặc dù trong đầu tôi trống rỗng, dây thần kinh và toàn bộ máu huyết của cả cơ thể đều đang đan mắc vào nhau, nhưng mà khi nói câu này ra tôi vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có chút lạnh lùng, “Những lời này chị nói với anh ấy không phải càng tốt hơn sao?”.
“Chị đã thử rồi, nhưng mà thực sự là anh ấy không thể nào nói chuyện một cách bình tĩnh với chị được, chị thật sự là không nghĩ được anh ấy sẽ như thế.”
Tôi không nói gì nữa, Jannet tiếp tục nói: “Chị biết, anh ấy nghĩ rằng vì tiền mà chị rời bỏ anh ấy, cho nên anh ấy muốn làm cho Joseph bị sạt nghiệp. Chị rất vui vì sự thành công ngày hôm nay của anh ấy, nhưng chị thật sự không muốn anh ấy sử dụng cái thành công đó vào việc này, em cũng không muốn mà, đúng không?”.
Tôi không trả lời, chỉ biết nói: “Em sẽ nói với anh ấy, chị còn việc gì nữa không?”.
Jannet do dự nhìn tôi, nói tiếp: “Chị thật sự hy vọng em và David có thể sống với nhau đến bạc đầu, anh ấy quả đúng là một người đàn ông tốt.”
“Cảm ơn, còn gì nữa không ạ?”. Jannet lắc đầu, tôi đứng dậy: “Thế thì, em đi trước đây.” Tôi cầm lấy túi, ưỡn thẳng lưng bước ra ngoài, tôi dám cá độ, từ thưở sinh ra đến giờ, chưa bao giờ tôi bước đi với một sống lưng thẳng đến như vậy, cũng chưa bao giờ có khí thế như thế này. Tôi đi xuống dưới lầu với một chí khí như thế, trả tiền một cách có chí khí, bước ra ngoài Âu Nhã cũng rất có chí khí.
Tôi đi mãi, đi mãi, đi mãi...
Mỗi một con đường đi qua tôi đều biết, mỗi chiếc xe chạy qua tôi đều đọc được biển hiệu của nó, nhưng mà đi về đâu thì tôi lại không biết. Tôi chỉ biết rằng phải tiếp tục đi, nếu như có thể được, thì cứ đi mãi như thế này.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, lá cây xào xạc đung đưa trong gió, ở những khoảng đất trống rộng rãi còn có người đang thả diều, đừng nói là mưa, ngay cả một đám mây đen cũng không có. Hình như mọi người đều đang rất vui, mà chỉ có tôi, đang đi một cách không có mục đích, xót xa, khó chịu, thậm chí có chút không biết tại sao lại đau đớn đến thế này nữa kìa.
Tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng đã đợi được kết quả mà mình luôn muốn có, nhưng mà, tôi lại không biết cái kết quả đó là gì, hình như tôi đã tìm thấy đáp án, nhưng mà đầu óc bã đậu này của tôi không làm cách nào để làm rõ những việc này được.
“Hoàng Phiêu Phiêu.” Tôi nói với mình, “Hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh!”.
Có gì to tát lắm đâu, thế giới này sẽ không bị hủy diệt đâu, mà cho dù có bị hủy diệt thật, hơn sáu tỉ người trên thế giới này sẽ cùng chết với mình cơ mà!
Cứ suy nghĩ như thế, cuối cùng tôi cũng đã có thể khống chế được cơ thể mình, sau đó, dừng lại trước một quán KFC, tôi bước vào, chọn một ly cà phê, rồi ngồi ngẩn ngơ ở đấy. Tôi muốn suy nghĩ mọi việc cho rõ ràng một chút, nhưng mà đầu óc không thể nào tập trung được, mãi đến khi Lưu Thụy Căn gọi điện cho tôi, tôi cũng chưa nghĩ ra được cái gì.
“Ở đâu vậy?”. Trong điện thoại vọng đến tiếng của anh, giọng nói kéo dài ra, đó là một thú vui nho nhỏ của chúng tôi trong thời gian gần đây. Thú vui đó là nói chuyện với nhau với đủ kiểu trêu đùa như giả vờ tỏ ra ngây ngô, nói thẳng nói thật, nói kéo dài giọng ra, việc chỉ cần nói trong vòng mười giây thì chúng tôi có thể kéo dài ra thành ba mươi giây, mãi cho đến khi người kia bật cười lên một trận mới thôi. Tôi do dự một lúc, bên kia lại nói: “A lô? A lô?”.
“Ừm.”
“Sao thế?”.
Ở bên kia anh vẫn tiếp tục đùa, vào lúc này, tôi thật sự cũng chẳng biết xử sự như thế nào, chỉ tiếp tục “ừm”, lần này cuối cùng anh cũng đã phát hiện ra tôi không như bình thường, giọng nói trở lại bình thường: “Sao thế cưng, gặp phải chuyện gì không vui à?”.
“Anh...” Tôi đằng hắng một tiếng, cố gắng nói với một giọng bình thường, “Hôm nay anh có bận gì không?”.
“Còn có một chút việc, có điều không quan trọng, em nói đi.”
“Không có gì, anh cứ xử lý công việc của anh trước đi.”
“Em ở đâu? Anh qua tìm em?>Tôi định nói là anh cứ làm cho xong việc của mình đi rồi tính tiếp, nhưng mà vào lúc này đây, thậm chí đến cả sức lực để giả vờ thôi tôi cũng không có, nhìn một lúc khung cảnh nơi đây, mới nói cho anh địa điểm.
Hỏi cho ra nhẽ đi, bất kể thế nào, hỏi cho ra nhẽ... rồi tính sau.
Về người con gái ấy, tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù Lưu Thụy Căn không nói quá nhiều, nhưng tôi luôn luôn cố gắng sắp xếp những mảnh ghép về cô trong đầu. Xinh đẹp, thông minh, có tri thức, thích thể hiện... và nhẫn tâm.
Đó chắc chắn là một người con gái cũng sắc sảo, đó nhất định là một người con gái mãi mãi chẳng biết mình cần gì. Còn về việc gặp mặt với cô ấy, tôi cũng đã từng nghĩ rồi, đương nhiên, nếu có thể được, cả đời này kiếp này tôi đều không muốn gặp cô ấy, nhưng tôi biết nhiều lúc thế giới này rất nhỏ, hơn nữa căn cứ theo một cái định luật đáng chết nào đó, giả dụ một sự việc nào đó có thể sẽ phát triển theo chiều hướng xấu, thế thì nhất định sẽ phát triển theo chiều hướng ấy. Vì thế cũng có thể nói rằng, nếu như tôi có khả năng gặp người yêu cũ của Lưu Thụy Căn, thế thì nhất định sẽ gặp thôi, mặc dù có thể là vào n năm sau.
Tôi có nghĩ về cảnh tượng đó, tôi đã từng nghĩ trong dòng người tấp nập, Lưu Thụy Căn đang dạo phố với tôi bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, mà bên kia, cũng là một người con gái xinh đẹp đang nhìn anh, vào giây phút đó, trong thế giới của họ chỉ có hai người mà thôi, thế là cho dù tôi có đau lòng như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đứng một bên mà nhìn thôi.
Đương nhiên là tôi cũng đã từng suy nghĩ, rất nhiều rất nhiều năm sau, tôi và Lưu Thụy Căn dắt cháu nội dạo mát trong khuôn viên gần nhà, một già tóc bạc trắng ăn mặc cực kỳ chỉn chu đi đến trước mặt chúng tôi, bà ấy và Lưu Thụy Căn nhìn nhau chằm chằm, sau đó chào hỏi nhau, Lưu Thụy Căn mời bà ấy về nhà chơi, bà ấy chỉ cười rồi từ chối. Sau khi bà ấy đi, tôi sẽ hỏi đó là ai, Lưu Thụy Căn bình thản nói với tôi rằng, chính là người đó người đó người đó đó.
Lúc ấy, chắc là tôi sẽ nhéo tai anh, rồi cười anh, nhưng mà trong lòng lại chẳng có chút bận tâm nào cả.
Tình huống bình dị, tình huống khó đỡ, tình huống đau thương, tình huống vui vẻ, khi tôi cảm thấy chán chường, khi tôi ngủ không được, khi tôi nghỉ ngơi trong lúc vẽ tranh, khi tôi suy nghĩ linh tinh bậy bạ tôi đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà duy nhất, tôi chưa từng nghĩ tới hình huống trước mắt đây.
Khi Jannet nói về David, làm thế nào tôi cũng không nghĩ được người cô ấy nói là Lưu Thụy Căn, đang ngồi đó do dự không biết có nên hỏi cho rõ ràng ra hay không, Jannet hình như là đoán được tôi không hiểu, cười nói: “Sao thế, em không biết tên tiếng Anh của anh ấy[1] à?”.
[1] Trong tiếng Hoa, cô ấy và anh ấy phát âm giống nhau, khi Jannet nói về anh ấy (Lưu Thụy Căn), Phiêu Phiêu lại nghĩ về cô ấy (La Lợi), nên xuất hiện tình huống ông nói gà, bà nói vịt như ở đây.
Tôi ậm ậm ừ ừ trả lời, tên tiếng Anh ư? Họ tên trên chứng minh nhân dân của La Lợi ghi rõ là La Lợi Lợi, không giả một chút nào, nhưng mà cái tên La Lợi chắc cũng không phải là tên tiếng Anh của cô ấy. Hơn nữa, La Lợi và David có điểm tương đồng nào trong tiếng Anh hay không?
“Chính là Lưu Thụy Căn đó.”
Lúc ấy trong đầu tôi hoàn toàn là nghĩ về La Lợi, đột nhiên nghe thấy cái tên này, thậm chí tôi còn chưa kịp phản ứng lại, mà sau khi đã có phản ứng lại tôi lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, Lưu Thụy Căn? Liên quan gì đến anh ấy? Đúng thế, quả thực là anh ấy biết thân phận của La Lợi, nhưng anh ấy đâu quen thân với La Lợi đâu!
Jannet cúi đầu xuống: “Em Hoàng hình như không biết chị đang nói gì phải không?”.
“Đúng rồi ạ, chị nói một lúc làm em chẳng biết đường nào màspan>“Thế em nghĩ là chị đang nói chuyện gì?”. Tôi cười gượng, không biết phải trả lời như thế nào, Jannet dò xét nhìn tôi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười nói: “Em Hoàng đúng thật là người có tâm huyết!”.
“Chị Jannet khách sáo quá, khách sáo quá, khách sáo quá...” Giọng nói của tôi càng lúc càng nhỏ, nhưng tiếng kêu gào trong lòng ngày càng lớn, mẹ kiếp, cái gì mà người có tâm huyết? Cái gì gọi là người có tâm huyết? Mẹ kiếp, giải thích cho tôi nghe xem, cái gì gọi là người có tâm huyết khó đỡ thế này cơ chứ?
Lúc này tôi có chút ngượng ngập với Jannet, chỉ vì La Lợi, cho nên tự nhiên tôi cứ cảm thấy có lỗi với cô ấy, gặp cô ấy là tôi thấy chột dạ, cô ấy nói gì tôi cũng đều cảm thấy đúng. Nhưng mà thật sự tôi không thích kiểu ta đây có quyền phán xét người khác như thể đúng rồi thế này.
Thực ra cái kiểu ta đây cũng chẳng có gì, khí chất người ta hơn mình, học lực cao hơn mình, xinh đẹp hơn mình, cái gì cũng hơn tôi một cái đầu, vốn đã cao hơn tôi rồi, nhưng mà tôi cứ cảm thấy không thoải mái, tôi cũng không nói rõ được là không thoải mái ở điểm nào, sau này nghĩ lại, có lẽ, cái này có lẽ là do kẻ thù tự nhiên chăng?
“Hóa ra em Hoàng nghe chị nói từ nãy đến giờ, là nói về người bạn gái đó của em hả?”.
Tôi nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, sau đó, lại chớp chớp mắt.
“Em Hoàng coi thường chị quá, đừng nói là cô bạn tên La gì đó của em có thể uy hiếp chị được cái gì, cho dù có uy hiếp được, chị cũng chẳng đưa chuyện này ra nói làm gì. Joseph là một người đàn ông thực thụ, anh ấy biết việc gì thì nên làm, còn việc gì thì không nên làm, về điểm này, thời gian trôi qua cũng không ít mà David vẫn chưa bằng anh ấy.”
“Chị Jannet, đúng là chị nói gì em không hiểu thật luôn ấy.”
Jannet liếc nhìn tôi tỏ vẻ tội nghiệp: “Chị cứ nghĩ là David đã có thể vứt bỏ được quá khứ, nhưng bây giờ xem ra...”
Cô ấy ngừng lại, chuyển ánh mắt về phía cửa sổ, hai mày hơi nhíu lại, hình như đang suy tính điều gì đó, bỗng nhiên tôi cảm thấy lòng dạ rối bời, càng nhìn cô ta càng thấy ngứa mắt, sau đó có một suy nghĩ hơi độc ác là, cô ta cứ làm ra vẻ uyên thâm như thế này, chả trách Joseph đi ngoại tình là phải.
Tôi biết suy nghĩ như vậy là không đúng, nhưng mà bây giờ tôi giống như đã phát hiện ra nguy cơ gặp phải một loài động vật nguy hiểm nào đó. Đợi thêm một chút nữa, thấy cô ấy vẫn không nói gì, cuối cùng, tôi ngồi không yên nữa: “Chị Jannet gì ơi, em còn có việc...”
“Thôi thì nói cho em nghe vậy.” Jannet thở dài, “Điều này có vẻ là sẽ rất phũ phàng với em, nhưng mà một khi em đã bị cuốn vào đây thì cũng có quyền được biết, đừng đi vội, tin chị đi, những điều chị sắp nói tuyệt đối sẽ quan trọng hơn việc em sắp phải đi làm đó.”
Tôi sắp bị bùng nổ đến nơi, nhưng rồi vẫn cố gắng ngồi xuống.
“Giới thiệu lại nhé, chị tên là Jannet, tên tiếng Trung là Lưu Thục Anh, Joseph là chồng hợp pháp của chị bây giờ. Bốn năm trước chị về làm vợ Joseph, nhưng mà trước anh ấy chị đã từng yêu một người con trai, đó chính là David, Lưu Thụy Căn, nói như thế, em đã hiểu chưa?”.
Rất bất ngờ, khi tôi nghe thấy câu nói này, tôi không hề có những cảm giác đại loại như bị làm cho kinh ngạc, bị chấn động, tôi chỉ đờ đẫn suy nghĩ, à, cuối cùng cũng đã đến rồi.
“Chị và David yêu nhau tám năm, đó là một tình yêu rất đẹp. Nhưng mà tình yêu có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, khi đến hồi kết thúc cũng sẽ kết thúc mà thôi, sau khi chị quyết định không liên lạc với anh ấy nữa, thì không hề có dây mơ rễ má gì với anh thật, thậm chí chị chưa bao giờ nói về anh ấy với người khác. Đương nhiên, chị biết rằng David không thể nào chấp nhận, nhưng mà thời gian là liều thuốc tốt nhất. Chị cứ ngỡ rằng thời gian có thể mang đi tất cả, có điều... Thôi không nói nữa, không nhất thiết phải nói với em những điều này nữa. Bây giờ Lưu Thụy Căn đang làm một việc rất nguy hiểm đối với Joseph, việc này cho dù có thành công hay không cũng đều không mang lại lợi ích gì cho anh ấy. Hôm nay chị hẹn em ra đây, vốn là muốn em khuyên nhủ anh ấy, nhưng mà bây giờ chị phát hiện ra, em thậm chí còn không biết thân phận anh ấy, chị không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng mà vẫn mong em nhắn dùm với anh ấy hai câu. Thứ nhất, Joseph không phải là một thằng ngốc; thứ hai, bây giờ chị đã là bà Triệu rồi, là phu nhân của Joseph rồi.”
“Tại sao chị không tự nói với anh ấy?”. Giây phút này, sự khổ luyện nhiều năm của tôi cuối cùng cũng đã có lúc dùng đến, mặc dù trong đầu tôi trống rỗng, dây thần kinh và toàn bộ máu huyết của cả cơ thể đều đang đan mắc vào nhau, nhưng mà khi nói câu này ra tôi vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có chút lạnh lùng, “Những lời này chị nói với anh ấy không phải càng tốt hơn sao?”.
“Chị đã thử rồi, nhưng mà thực sự là anh ấy không thể nào nói chuyện một cách bình tĩnh với chị được, chị thật sự là không nghĩ được anh ấy sẽ như thế.”
Tôi không nói gì nữa, Jannet tiếp tục nói: “Chị biết, anh ấy nghĩ rằng vì tiền mà chị rời bỏ anh ấy, cho nên anh ấy muốn làm cho Joseph bị sạt nghiệp. Chị rất vui vì sự thành công ngày hôm nay của anh ấy, nhưng chị thật sự không muốn anh ấy sử dụng cái thành công đó vào việc này, em cũng không muốn mà, đúng không?”.
Tôi không trả lời, chỉ biết nói: “Em sẽ nói với anh ấy, chị còn việc gì nữa không?”.
Jannet do dự nhìn tôi, nói tiếp: “Chị thật sự hy vọng em và David có thể sống với nhau đến bạc đầu, anh ấy quả đúng là một người đàn ông tốt.”
“Cảm ơn, còn gì nữa không ạ?”. Jannet lắc đầu, tôi đứng dậy: “Thế thì, em đi trước đây.” Tôi cầm lấy túi, ưỡn thẳng lưng bước ra ngoài, tôi dám cá độ, từ thưở sinh ra đến giờ, chưa bao giờ tôi bước đi với một sống lưng thẳng đến như vậy, cũng chưa bao giờ có khí thế như thế này. Tôi đi xuống dưới lầu với một chí khí như thế, trả tiền một cách có chí khí, bước ra ngoài Âu Nhã cũng rất có chí khí.
Tôi đi mãi, đi mãi, đi mãi...
Mỗi một con đường đi qua tôi đều biết, mỗi chiếc xe chạy qua tôi đều đọc được biển hiệu của nó, nhưng mà đi về đâu thì tôi lại không biết. Tôi chỉ biết rằng phải tiếp tục đi, nếu như có thể được, thì cứ đi mãi như thế này.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, lá cây xào xạc đung đưa trong gió, ở những khoảng đất trống rộng rãi còn có người đang thả diều, đừng nói là mưa, ngay cả một đám mây đen cũng không có. Hình như mọi người đều đang rất vui, mà chỉ có tôi, đang đi một cách không có mục đích, xót xa, khó chịu, thậm chí có chút không biết tại sao lại đau đớn đến thế này nữa kìa.
Tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng đã đợi được kết quả mà mình luôn muốn có, nhưng mà, tôi lại không biết cái kết quả đó là gì, hình như tôi đã tìm thấy đáp án, nhưng mà đầu óc bã đậu này của tôi không làm cách nào để làm rõ những việc này được.
“Hoàng Phiêu Phiêu.” Tôi nói với mình, “Hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh!”.
Có gì to tát lắm đâu, thế giới này sẽ không bị hủy diệt đâu, mà cho dù có bị hủy diệt thật, hơn sáu tỉ người trên thế giới này sẽ cùng chết với mình cơ mà!
Cứ suy nghĩ như thế, cuối cùng tôi cũng đã có thể khống chế được cơ thể mình, sau đó, dừng lại trước một quán KFC, tôi bước vào, chọn một ly cà phê, rồi ngồi ngẩn ngơ ở đấy. Tôi muốn suy nghĩ mọi việc cho rõ ràng một chút, nhưng mà đầu óc không thể nào tập trung được, mãi đến khi Lưu Thụy Căn gọi điện cho tôi, tôi cũng chưa nghĩ ra được cái gì.
“Ở đâu vậy?”. Trong điện thoại vọng đến tiếng của anh, giọng nói kéo dài ra, đó là một thú vui nho nhỏ của chúng tôi trong thời gian gần đây. Thú vui đó là nói chuyện với nhau với đủ kiểu trêu đùa như giả vờ tỏ ra ngây ngô, nói thẳng nói thật, nói kéo dài giọng ra, việc chỉ cần nói trong vòng mười giây thì chúng tôi có thể kéo dài ra thành ba mươi giây, mãi cho đến khi người kia bật cười lên một trận mới thôi. Tôi do dự một lúc, bên kia lại nói: “A lô? A lô?”.
“Ừm.”
“Sao thế?”.
Ở bên kia anh vẫn tiếp tục đùa, vào lúc này, tôi thật sự cũng chẳng biết xử sự như thế nào, chỉ tiếp tục “ừm”, lần này cuối cùng anh cũng đã phát hiện ra tôi không như bình thường, giọng nói trở lại bình thường: “Sao thế cưng, gặp phải chuyện gì không vui à?”.
“Anh...” Tôi đằng hắng một tiếng, cố gắng nói với một giọng bình thường, “Hôm nay anh có bận gì không?”.
“Còn có một chút việc, có điều không quan trọng, em nói đi.”
“Không có gì, anh cứ xử lý công việc của anh trước đi.”
“Em ở đâu? Anh qua tìm em?>Tôi định nói là anh cứ làm cho xong việc của mình đi rồi tính tiếp, nhưng mà vào lúc này đây, thậm chí đến cả sức lực để giả vờ thôi tôi cũng không có, nhìn một lúc khung cảnh nơi đây, mới nói cho anh địa điểm.
Hỏi cho ra nhẽ đi, bất kể thế nào, hỏi cho ra nhẽ... rồi tính sau.
/66
|