Đây có lẽ là một đêm náo nhiệt nhất của Âu Nhã từ khi khai trương đến nay, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, cuộc nói chuyện của hai người trở thành tình tay ba, rồi lại trở thành tranh chấp giữa bốn người, biểu diễn một loạt tiết mục kinh điển như bạt tai, những người phụ nữ chua ngoa đanh đá chửi nhau, vợ đi đánh ghen với người tình của chồng, vợ cả rồi cả vợ bé...
Những người đến Âu Nhã bất kể là có đẳng cấp thật hay đẳng cấp giả, bất kể là có tiền thật hay là đến đây để đi la cà như tôi đây, mọi người đều cố mà giả vờ giả vịt một tí, nhưng vào lúc này đây, những cảm giác hình thành trong quá trình sống đó đã bị bản tính trời sinh đè bẹp, có những người không khỏi tò mò đứng dậy luôn, có người cố giữ gìn hình tượng thì chỉ ngóc đầu qua xem.
Phục vụ và trưởng nhóm trực ban cũng đã qua hết đây, mà vào lúc này đây, Dương Tuyết lại nói như thế...
Cái gì mà gọi là cằm rớt xuống dưới đất, cái gì gọi là mắt kính rớt xuống bể tan tành, vào lúc này chính là sự thể hiện rõ ràng nhất, tất cả mọi người chúng tôi đều nhìn cô Dương, ánh mắt cũng đồng nhất đến thế - cô gái à, chỉ gặp mặt nhau mấy lần mà đã khẳng định là yêu nhau, thế thì khi nắm tay có phải là sắp sinh em bé rồi không?
Tôi nói rồi, cô Dương không ngu ngốc... Được rồi, nói cách khác là cô ấy không ngốc như mọi người tưởng đâu. Sau khi phát hiện ra mọi người xung quanh có thái độ như thế, cô ta làm ra vẻ đáng thương: “ Anh Lưu, thật sự là em thích anh lắm luôn lắm luôn lắm luôn ấy.”
“... Cảm ơn, nhưng mà cô Dương này, chúng ta thật sự là chưa yêu nhau, cô thấy đấy, chúng ta còn chưa nắm tay nhau mà.”
Ánh mắt Dương Tuyết di chuyển về bờ vai của mình, Lưu Thụy Căn vội vàng buông tay, sau đó ngượng ngập cười cười với cô. Dương Tuyết muốn khóc đến nơi: “Nhưng mà anh Lưu, chúng ta đã gặp nhau tám lần rồi, anh không vừa lòng thì anh cứ nói thẳng đi, anh lại không nói, sau đó lại đi xem mắt người khác, anh, anh...”
Cô ôm lấy mặt, khóc òa lên, mọi người xung quanh “ồ” lên một tiếng, khi chuyển qua nhìn Lưu Thụy Căn, ánh mắt đó liền có sự thay đổi. Nói thật ra là, khi chưa xác định quan hệ với nhau, gặp thêm mấy người cũng chẳng có gì sai cả, ở trong tay tôi, vẫn có ví dụ một lúc đi xem mắt sáu người mà. Nhưng trong quan niệm đạo đức của mọi người, điều đó vẫn có gì đó không được tốt cho lắm.
“Cái cô gái này, với tính cách này của cô, cho dù anh Lưu không hài lòng cũng làm sao mà dám nói với cô chứ?”. Chung Bình mở miệng nói, “Không cẩn thận ấy à, cho luôn một cái tát lên mặt người ta ấy chứ.”
Mọi người lại đồng loạt “ồ” lên.
Cô Dương giận dữ: “Mày nói bậy.”
“Tôi có nói bậy hay không mọi người đều biết mà.”
“Cái con đĩ này! Mày có ngon thì cứ chờ đấy.”
Chung Bình cười khẩy, nụ cười đó thực sự đã chọc giận Dương Tuyết, cô chẳng thèm để ý Lưu Thụy Căn có đứng bên cạnh hay không nữa, cũng chẳng thèm để ý đến mọi người xung quanh nữa. “A” lên một tiếng, sau đó liền chồm người qua, tôi có nói rồi, cô Dương luyện tập thể dục, hơn nữa còn luyện Judo nữa. Mặc dù đã lâu không động tay động chân, mặc dù có khả năng ngày xưa tập không chuyên tâm lắm, nhưng mà cũng không phải đối thủ mà em Chung có thể chống chọi lại được, cho dù bởi vì có liên quan đến tải trọng, nên cô Dương không cách nào cho em Chung trồng cây chuối được, nhưng cũng đã đè em Chung lên trên bàn.
Trong chuyện này, có lẽ tôi là người không nhanh nhẹn gì cho lắm, nhưng tôi là người hiểu cô Dương nhất, nhìn thấy thái độ của cô Dương có phần không đúng là tôi đã có sự chuẩn bị rồi, đến lúc cô ấy động tay động chân là tôi đã tránh qua một bên, khi em Chung bị đè bẹp lên trên bàn, tôi đi đến đằng sau Lưu Thụy Căn: “Anh mau rời khỏi đây đi.”
“Hả?”.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Thụy Căn hình như đang định chạy lên kéo hai người ra, tôi vội vàng níu lấy tay áo anh: “Anh ở đây càng thêm rắc rối hơn nữa, anh còn không mau đi đi.”
“Thế em thì sao?”.
“Hai người này đều là khách hàng của tôi, thế nào tôi cũng không đi được.”
Trên mặt của Lưu Thụy Căn lộ rõ sự do dự, tôi thúc giục lần nữa: “Anh đừng lo cho tôi làm gì, nhanh đi đi nhanh đi đi, anh mà còn ở đây sẽ phiền phức hơn đấy!>
“Thế... Em cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
“Thực ra là không được, em cũng đi đi, chỗ của chị Vu, anh sẽ giải thích sau.”
“Đi nhanh đi.”
Thấy Dương Tuyết định nhìn sang bên này, tôi vội vàng đẩy anh đi, còn mình thì bước về phía trước: “Hai em hai em, có chuyện gì từ từ nói...”
Sau đó nữa, đúng thật là một cảnh hỗn loạn, Lưu Thụy Căn đi rồi, hai cô gái quẳng luôn cả sĩ diện, đánh nhau khó phân thắng bại, may mà bảo vệ kịp thời chạy đến, hai người mới không bị xây xước mặt mày, nhưng cho dù như thế vẫn son phấn tèm lem, đầu bù tóc rối hết cả, sau khi rời nhau ra còn thở phì phò nhìn trừng trừng vào người kia. Bên này thì chửi con đĩ, bên kia thì cười khẩy, tôi nhìn mà muốn đau hết cả đầu, không biết làm cách nào đành phải lén lút gọi điện thoại cho chị Vu.
“Em rời khỏi chỗ đó đi.”
“Hả?”.
“Em đứng đó có tác dụng gì đâu, để lát nữa hai cô gái đó cùng quay sang đánh em hả?”.
“Nhưng mà...”
“Yên tâm đi, nói đến đằng trời chúng ta cũng có lý lẽ để nói lại được. Đừng nói là Lưu Thụy Căn chưa yêu người nào, cho dù cậu ta đã yêu một người nào đó, anh ta muốn đi gặp người khác chúng ta cũng có thể giới thiệu người khác cơ mà. Vì một chàng trai mà đánh nhau tới mức ấy thì đúng là xấu hổ thật.”’
Mặc dù chị Vu nói về cô Dương và cô Chung, nhưng chẳng hiểu tại sao tự nhiên tôi lại cảm thấy có chút bối rối, lúc đó không dám nói nhiều nữa, chầm chậm đứng dậy, nhân lúc chẳng ai để ý chậm rãi bước ra ngoài. Quán Âu Nhã này nằm bên hồ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, nhưng mà ít nhiều cũng có chút cảm giác đất rộng người thưa, gọi một chiếc taxi cũng không dễ, tôi chậm rãi đi ven theo con đường bên hồ, chỉ cảm thấy đầu óc mông lung. Một ánh đèn chiếu ngay trước mặt tôi, tôi nhìn thấy xe của Lưu Thụy Căn, bây giờ đây, tôi đã quen với x của anh rồi.
Do dự một lúc, rồi cuối cùng tôi vẫn bước về phía ấy, Lưu Thụy Căn mở cửa ra: “Để anh tiễn em.”
Lúc này đây tôi cảm thấy cả người mệt mỏi, mà tôi cảm thấy cứ làm ra vẻ kênh kiệu chẳng có ý nghĩa gì nữa, vì vậy ngồi lên xe chẳng do dự gì, anh giúp tôi cài dây an toàn. Xe hơi xé toang hư không, lao vào đêm đen, lướt đi bon bon.
Anh không nói gì, tôi cũng không hé răng. Sau đó, trong một lần đợi đèn đỏ, anh cười khì khì thành tiếng, mới đầu tôi còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó, trong tiếng cười của anh, tôi cũng không tự chủ được mà cười theo.
“Chưa bao giờ anh mất mặt như thế kia.”
Anh nói khẽ, tôi cười hờ hờ: “Chắc không đấy?”.
“Thật sự chưa bao giờ có, lần này thực sự là lần đầu tiên.”
“Khi phòng anh ngập rác thế kia anh cảm thấy rất vinh dự hả?”.
Tiếng cười không ngớt, qua một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Phiêu Phiêu, phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”.
Tôi không hé răng, mà anh cũng chẳng nói gì nữa. Anh đưa tôi về tận dưới lầu, tôi nhanh nhảu mở dây anh toàn ra trước anh, anh gọi tôi lại: “Phiêu Phiêu, anh biết anh sai quá nhiều, nhưng mà, chúng mình không thể chia tay như thế này chứ?”.
Sau lưng tôi căng cứng lại, nhưng tôi không quay đầu lại, bỗng nhiên tôi như chợt nghe thấy tiếng thở dài của anh, rơi xuống, có cả sự đau khổ trong đó, trái tim tôi thắt lại, kiểu đau như bị rút gân, làm cho tôi muốn chảy nước mắt.
Chia tay, chia tay hẳn, không quay đầu lại, tuyệt đối không quay đầu lại.
Lý trí nói như thế với tôi, nếu như chuyện này rơi vào người khác, thậm chí tôi còn sẽ trả lời như thế này: “Rất tốt, chàng trai này rất tốt, vừa đẹp trai lại vừa kiếm ra tiền, nếu như mày muốn nửa cuộc đời còn lại của mày không phải âu lo về cái ăn cái mặc, thì nhanh chóng lấy anh ta thôi, nhưng mà mày muốn c một lòng một dạ suốt đời, thì cả đời này đừng có mơ nữa, đừng nói là một lòng một dạ, e rằng là công bằng cũng chẳng có ấy chứ. Anh ta có tiền, anh ta đẹp trai, anh ta ở với mày đã xem như là bố thí cho mày rồi đấy, mày đừng hy vọng là anh ta sẽ đối xử với mày như người cùng đẳng cấp. Trước mặt mày anh ta luôn ưu tú hơn, tự tin tuyệt đối, mãi mãi là như vậy. Đương nhiên là cũng chẳng có gì, nhưng mà chẳng nhẽ mày cứ xin anh ta bố thí cho mày suốt đời thật ư? Lòng tự trọng của mày đâu? Cô gái ơi, nếu như ngay cả bản thân cô cô còn chẳng tôn trọng, cô còn hy vọng người khác tôn trọng cô làm gì?”.
Không cần ai phải nói với tôi cả, những lời này tôi biết rồi. Không cần ai phải nói với tôi cả, những triết lý trong lời nói đó tôi cũng đã biết hết rồi. Nhưng mà tình yêu, triết lý, lý trí không thể nào giải quyết được cả. Trước một tình yêu đáng chết như thế này, lòng tự trọng, mẹ kiếp, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!
Tôi đã hiểu rõ như vậy rồi, trái tim tôi sao lại còn đau thế này;
Tôi đã thấu hiểu lắm rồi, tình cảm này tại sao vẫn khó có thể dứt ra đến thế.
Giây phút này đây, tôi thật sự cảm thấy hận Lưu Thụy Căn, tại sao còn đến quấy rầy tôi? Tôi đã nói là cắt đứt rồi, tôi đã nói là chẳng còn để ý gì nữa rồi, tại sao anh lại không tha cho tôi? Tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi thật lòng thật lòng yêu anh, nhưng mà kiểu tình yêu này làm cho tôi cảm thấy sợ, làm cho tôi cảm thấy khủng hoảng, làm cho tôi cảm thấy tương lai chẳng còn nơi nương tựa. Tôi không muốn mất đi lòng tự trọng của mình, tôi không muốn mất đi lòng kiêu hãnh của mình, tôi không muốn tôi không còn là tôi nữa.
Tôi thật sự không muốn như vậy, tôi...
“Thế mày nghĩ như thế nào?”. Đợi tôi tâm sự xong, La Lợi hỏi lại một câu, “Nếu như anh ta buông tay thật, thì mày sẽ hài lòng, vui vẻ phải không?”.
“Cũng không phải vui vẻ hài lòng gì, nhưng chung qui lại...”
“Chung qui lại là mày sẽ thấy tiếc nuối.” La Lợi thở dài, “Phiêu Phiêu, mày biết tao học hỏi được cái gì sâu sắc nhất từ Joseph không? Đó chính là, không giận dỗi. Đừng để vì tranh giành một cái gì đó mà làm những việc không có lý trí, không thực tế hoặc là không rõ ràng, không có lợi gì cả.”
“Tao và Lưu Thụy Căn ở bên nhau chính là có lý trí sao?”.
“Thể nào cũng là một chuyện thực tế mà lại có lợi, hơn nữa, mày yêu anh ta, lúc nãy mày vừa nói đấy thôi, mày rất yêu rất yêu anh ta. Nếu như mày đánh mất anh ta, mày có còn khả năng tìm được người mày yêu hơn hay không? Cho dù mày tìm thấy đi chăng nữa, mày có dám đảm bảo người đó không lừa mày, không có khuyết điểm nào khác nữa không?”.
“Nhưng mà...”
“Phiêu Phiêu, có một vấn đề, mày và Lưu Thụy Căn bây giờ chỉ là đang yêu nhau mà thôi, có phải bọn mày phải kết hôn ngay đâu, mày đừng có nghĩ về trọn đời trọn kiếp này nữa, thế giới bây giờ, có mấy cặp trọn đời trọn kiếp đâu. Joseph và vợ anh ấy chắc cũng được gọi là kim đồng ngọc nữ rồi đấy, nhưng mà mày nhìn xem, trong hiện thực là cái gì đây? Mẹ kiếp, hiện thực là sự tàn khốc, vô vị, tanh tưởi, xấu xa! Bây giờ mày còn yêu được, yêu một cách không vụ lợi, đây chính là cái phúc của mày, hãy yêu đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“... La Lợi, mày không sao đấy chứ?”.
“Không sao cả, cái tên khốn kia lại sắp quay về rồi.”
Tôi không biết phải nói gì nữa, với tình trạng hiện nay của La Lợi, chẳng còn chỗ cho tôi chen ngang nói vào nữa rồi. Sau một đêm day dứt, ngày hôm sau, đứng trước mặt chị Vu tôi còn day dứt hơn nữa - đêm hôm qua, máy di động của tôi không bị hai cô Chung - Dương hun thành khói.
“Thưa sếp, em sai rồi ạ.”
Chị Vu thở dài: “Phiêu Phiêu, đối với chị, em còn trẻ lắm, bởi vì sau này em vẫn còn nhiều thời gian, con đường phải đi vẫn còn rất dài, nhưng mà so với thế giới này thì em đã không còn trẻ nữa rồi, thói đời đã bắt đầu ép em phải hoàn thành một vài việc rồi, nếu như em giống Đặng Linh Linh thì còn tốt một chút, nhưng mà em có phải là cô ấy không?”.
Những người đến Âu Nhã bất kể là có đẳng cấp thật hay đẳng cấp giả, bất kể là có tiền thật hay là đến đây để đi la cà như tôi đây, mọi người đều cố mà giả vờ giả vịt một tí, nhưng vào lúc này đây, những cảm giác hình thành trong quá trình sống đó đã bị bản tính trời sinh đè bẹp, có những người không khỏi tò mò đứng dậy luôn, có người cố giữ gìn hình tượng thì chỉ ngóc đầu qua xem.
Phục vụ và trưởng nhóm trực ban cũng đã qua hết đây, mà vào lúc này đây, Dương Tuyết lại nói như thế...
Cái gì mà gọi là cằm rớt xuống dưới đất, cái gì gọi là mắt kính rớt xuống bể tan tành, vào lúc này chính là sự thể hiện rõ ràng nhất, tất cả mọi người chúng tôi đều nhìn cô Dương, ánh mắt cũng đồng nhất đến thế - cô gái à, chỉ gặp mặt nhau mấy lần mà đã khẳng định là yêu nhau, thế thì khi nắm tay có phải là sắp sinh em bé rồi không?
Tôi nói rồi, cô Dương không ngu ngốc... Được rồi, nói cách khác là cô ấy không ngốc như mọi người tưởng đâu. Sau khi phát hiện ra mọi người xung quanh có thái độ như thế, cô ta làm ra vẻ đáng thương: “ Anh Lưu, thật sự là em thích anh lắm luôn lắm luôn lắm luôn ấy.”
“... Cảm ơn, nhưng mà cô Dương này, chúng ta thật sự là chưa yêu nhau, cô thấy đấy, chúng ta còn chưa nắm tay nhau mà.”
Ánh mắt Dương Tuyết di chuyển về bờ vai của mình, Lưu Thụy Căn vội vàng buông tay, sau đó ngượng ngập cười cười với cô. Dương Tuyết muốn khóc đến nơi: “Nhưng mà anh Lưu, chúng ta đã gặp nhau tám lần rồi, anh không vừa lòng thì anh cứ nói thẳng đi, anh lại không nói, sau đó lại đi xem mắt người khác, anh, anh...”
Cô ôm lấy mặt, khóc òa lên, mọi người xung quanh “ồ” lên một tiếng, khi chuyển qua nhìn Lưu Thụy Căn, ánh mắt đó liền có sự thay đổi. Nói thật ra là, khi chưa xác định quan hệ với nhau, gặp thêm mấy người cũng chẳng có gì sai cả, ở trong tay tôi, vẫn có ví dụ một lúc đi xem mắt sáu người mà. Nhưng trong quan niệm đạo đức của mọi người, điều đó vẫn có gì đó không được tốt cho lắm.
“Cái cô gái này, với tính cách này của cô, cho dù anh Lưu không hài lòng cũng làm sao mà dám nói với cô chứ?”. Chung Bình mở miệng nói, “Không cẩn thận ấy à, cho luôn một cái tát lên mặt người ta ấy chứ.”
Mọi người lại đồng loạt “ồ” lên.
Cô Dương giận dữ: “Mày nói bậy.”
“Tôi có nói bậy hay không mọi người đều biết mà.”
“Cái con đĩ này! Mày có ngon thì cứ chờ đấy.”
Chung Bình cười khẩy, nụ cười đó thực sự đã chọc giận Dương Tuyết, cô chẳng thèm để ý Lưu Thụy Căn có đứng bên cạnh hay không nữa, cũng chẳng thèm để ý đến mọi người xung quanh nữa. “A” lên một tiếng, sau đó liền chồm người qua, tôi có nói rồi, cô Dương luyện tập thể dục, hơn nữa còn luyện Judo nữa. Mặc dù đã lâu không động tay động chân, mặc dù có khả năng ngày xưa tập không chuyên tâm lắm, nhưng mà cũng không phải đối thủ mà em Chung có thể chống chọi lại được, cho dù bởi vì có liên quan đến tải trọng, nên cô Dương không cách nào cho em Chung trồng cây chuối được, nhưng cũng đã đè em Chung lên trên bàn.
Trong chuyện này, có lẽ tôi là người không nhanh nhẹn gì cho lắm, nhưng tôi là người hiểu cô Dương nhất, nhìn thấy thái độ của cô Dương có phần không đúng là tôi đã có sự chuẩn bị rồi, đến lúc cô ấy động tay động chân là tôi đã tránh qua một bên, khi em Chung bị đè bẹp lên trên bàn, tôi đi đến đằng sau Lưu Thụy Căn: “Anh mau rời khỏi đây đi.”
“Hả?”.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Thụy Căn hình như đang định chạy lên kéo hai người ra, tôi vội vàng níu lấy tay áo anh: “Anh ở đây càng thêm rắc rối hơn nữa, anh còn không mau đi đi.”
“Thế em thì sao?”.
“Hai người này đều là khách hàng của tôi, thế nào tôi cũng không đi được.”
Trên mặt của Lưu Thụy Căn lộ rõ sự do dự, tôi thúc giục lần nữa: “Anh đừng lo cho tôi làm gì, nhanh đi đi nhanh đi đi, anh mà còn ở đây sẽ phiền phức hơn đấy!>
“Thế... Em cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
“Thực ra là không được, em cũng đi đi, chỗ của chị Vu, anh sẽ giải thích sau.”
“Đi nhanh đi.”
Thấy Dương Tuyết định nhìn sang bên này, tôi vội vàng đẩy anh đi, còn mình thì bước về phía trước: “Hai em hai em, có chuyện gì từ từ nói...”
Sau đó nữa, đúng thật là một cảnh hỗn loạn, Lưu Thụy Căn đi rồi, hai cô gái quẳng luôn cả sĩ diện, đánh nhau khó phân thắng bại, may mà bảo vệ kịp thời chạy đến, hai người mới không bị xây xước mặt mày, nhưng cho dù như thế vẫn son phấn tèm lem, đầu bù tóc rối hết cả, sau khi rời nhau ra còn thở phì phò nhìn trừng trừng vào người kia. Bên này thì chửi con đĩ, bên kia thì cười khẩy, tôi nhìn mà muốn đau hết cả đầu, không biết làm cách nào đành phải lén lút gọi điện thoại cho chị Vu.
“Em rời khỏi chỗ đó đi.”
“Hả?”.
“Em đứng đó có tác dụng gì đâu, để lát nữa hai cô gái đó cùng quay sang đánh em hả?”.
“Nhưng mà...”
“Yên tâm đi, nói đến đằng trời chúng ta cũng có lý lẽ để nói lại được. Đừng nói là Lưu Thụy Căn chưa yêu người nào, cho dù cậu ta đã yêu một người nào đó, anh ta muốn đi gặp người khác chúng ta cũng có thể giới thiệu người khác cơ mà. Vì một chàng trai mà đánh nhau tới mức ấy thì đúng là xấu hổ thật.”’
Mặc dù chị Vu nói về cô Dương và cô Chung, nhưng chẳng hiểu tại sao tự nhiên tôi lại cảm thấy có chút bối rối, lúc đó không dám nói nhiều nữa, chầm chậm đứng dậy, nhân lúc chẳng ai để ý chậm rãi bước ra ngoài. Quán Âu Nhã này nằm bên hồ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, nhưng mà ít nhiều cũng có chút cảm giác đất rộng người thưa, gọi một chiếc taxi cũng không dễ, tôi chậm rãi đi ven theo con đường bên hồ, chỉ cảm thấy đầu óc mông lung. Một ánh đèn chiếu ngay trước mặt tôi, tôi nhìn thấy xe của Lưu Thụy Căn, bây giờ đây, tôi đã quen với x của anh rồi.
Do dự một lúc, rồi cuối cùng tôi vẫn bước về phía ấy, Lưu Thụy Căn mở cửa ra: “Để anh tiễn em.”
Lúc này đây tôi cảm thấy cả người mệt mỏi, mà tôi cảm thấy cứ làm ra vẻ kênh kiệu chẳng có ý nghĩa gì nữa, vì vậy ngồi lên xe chẳng do dự gì, anh giúp tôi cài dây an toàn. Xe hơi xé toang hư không, lao vào đêm đen, lướt đi bon bon.
Anh không nói gì, tôi cũng không hé răng. Sau đó, trong một lần đợi đèn đỏ, anh cười khì khì thành tiếng, mới đầu tôi còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó, trong tiếng cười của anh, tôi cũng không tự chủ được mà cười theo.
“Chưa bao giờ anh mất mặt như thế kia.”
Anh nói khẽ, tôi cười hờ hờ: “Chắc không đấy?”.
“Thật sự chưa bao giờ có, lần này thực sự là lần đầu tiên.”
“Khi phòng anh ngập rác thế kia anh cảm thấy rất vinh dự hả?”.
Tiếng cười không ngớt, qua một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Phiêu Phiêu, phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”.
Tôi không hé răng, mà anh cũng chẳng nói gì nữa. Anh đưa tôi về tận dưới lầu, tôi nhanh nhảu mở dây anh toàn ra trước anh, anh gọi tôi lại: “Phiêu Phiêu, anh biết anh sai quá nhiều, nhưng mà, chúng mình không thể chia tay như thế này chứ?”.
Sau lưng tôi căng cứng lại, nhưng tôi không quay đầu lại, bỗng nhiên tôi như chợt nghe thấy tiếng thở dài của anh, rơi xuống, có cả sự đau khổ trong đó, trái tim tôi thắt lại, kiểu đau như bị rút gân, làm cho tôi muốn chảy nước mắt.
Chia tay, chia tay hẳn, không quay đầu lại, tuyệt đối không quay đầu lại.
Lý trí nói như thế với tôi, nếu như chuyện này rơi vào người khác, thậm chí tôi còn sẽ trả lời như thế này: “Rất tốt, chàng trai này rất tốt, vừa đẹp trai lại vừa kiếm ra tiền, nếu như mày muốn nửa cuộc đời còn lại của mày không phải âu lo về cái ăn cái mặc, thì nhanh chóng lấy anh ta thôi, nhưng mà mày muốn c một lòng một dạ suốt đời, thì cả đời này đừng có mơ nữa, đừng nói là một lòng một dạ, e rằng là công bằng cũng chẳng có ấy chứ. Anh ta có tiền, anh ta đẹp trai, anh ta ở với mày đã xem như là bố thí cho mày rồi đấy, mày đừng hy vọng là anh ta sẽ đối xử với mày như người cùng đẳng cấp. Trước mặt mày anh ta luôn ưu tú hơn, tự tin tuyệt đối, mãi mãi là như vậy. Đương nhiên là cũng chẳng có gì, nhưng mà chẳng nhẽ mày cứ xin anh ta bố thí cho mày suốt đời thật ư? Lòng tự trọng của mày đâu? Cô gái ơi, nếu như ngay cả bản thân cô cô còn chẳng tôn trọng, cô còn hy vọng người khác tôn trọng cô làm gì?”.
Không cần ai phải nói với tôi cả, những lời này tôi biết rồi. Không cần ai phải nói với tôi cả, những triết lý trong lời nói đó tôi cũng đã biết hết rồi. Nhưng mà tình yêu, triết lý, lý trí không thể nào giải quyết được cả. Trước một tình yêu đáng chết như thế này, lòng tự trọng, mẹ kiếp, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!
Tôi đã hiểu rõ như vậy rồi, trái tim tôi sao lại còn đau thế này;
Tôi đã thấu hiểu lắm rồi, tình cảm này tại sao vẫn khó có thể dứt ra đến thế.
Giây phút này đây, tôi thật sự cảm thấy hận Lưu Thụy Căn, tại sao còn đến quấy rầy tôi? Tôi đã nói là cắt đứt rồi, tôi đã nói là chẳng còn để ý gì nữa rồi, tại sao anh lại không tha cho tôi? Tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi thật lòng thật lòng yêu anh, nhưng mà kiểu tình yêu này làm cho tôi cảm thấy sợ, làm cho tôi cảm thấy khủng hoảng, làm cho tôi cảm thấy tương lai chẳng còn nơi nương tựa. Tôi không muốn mất đi lòng tự trọng của mình, tôi không muốn mất đi lòng kiêu hãnh của mình, tôi không muốn tôi không còn là tôi nữa.
Tôi thật sự không muốn như vậy, tôi...
“Thế mày nghĩ như thế nào?”. Đợi tôi tâm sự xong, La Lợi hỏi lại một câu, “Nếu như anh ta buông tay thật, thì mày sẽ hài lòng, vui vẻ phải không?”.
“Cũng không phải vui vẻ hài lòng gì, nhưng chung qui lại...”
“Chung qui lại là mày sẽ thấy tiếc nuối.” La Lợi thở dài, “Phiêu Phiêu, mày biết tao học hỏi được cái gì sâu sắc nhất từ Joseph không? Đó chính là, không giận dỗi. Đừng để vì tranh giành một cái gì đó mà làm những việc không có lý trí, không thực tế hoặc là không rõ ràng, không có lợi gì cả.”
“Tao và Lưu Thụy Căn ở bên nhau chính là có lý trí sao?”.
“Thể nào cũng là một chuyện thực tế mà lại có lợi, hơn nữa, mày yêu anh ta, lúc nãy mày vừa nói đấy thôi, mày rất yêu rất yêu anh ta. Nếu như mày đánh mất anh ta, mày có còn khả năng tìm được người mày yêu hơn hay không? Cho dù mày tìm thấy đi chăng nữa, mày có dám đảm bảo người đó không lừa mày, không có khuyết điểm nào khác nữa không?”.
“Nhưng mà...”
“Phiêu Phiêu, có một vấn đề, mày và Lưu Thụy Căn bây giờ chỉ là đang yêu nhau mà thôi, có phải bọn mày phải kết hôn ngay đâu, mày đừng có nghĩ về trọn đời trọn kiếp này nữa, thế giới bây giờ, có mấy cặp trọn đời trọn kiếp đâu. Joseph và vợ anh ấy chắc cũng được gọi là kim đồng ngọc nữ rồi đấy, nhưng mà mày nhìn xem, trong hiện thực là cái gì đây? Mẹ kiếp, hiện thực là sự tàn khốc, vô vị, tanh tưởi, xấu xa! Bây giờ mày còn yêu được, yêu một cách không vụ lợi, đây chính là cái phúc của mày, hãy yêu đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“... La Lợi, mày không sao đấy chứ?”.
“Không sao cả, cái tên khốn kia lại sắp quay về rồi.”
Tôi không biết phải nói gì nữa, với tình trạng hiện nay của La Lợi, chẳng còn chỗ cho tôi chen ngang nói vào nữa rồi. Sau một đêm day dứt, ngày hôm sau, đứng trước mặt chị Vu tôi còn day dứt hơn nữa - đêm hôm qua, máy di động của tôi không bị hai cô Chung - Dương hun thành khói.
“Thưa sếp, em sai rồi ạ.”
Chị Vu thở dài: “Phiêu Phiêu, đối với chị, em còn trẻ lắm, bởi vì sau này em vẫn còn nhiều thời gian, con đường phải đi vẫn còn rất dài, nhưng mà so với thế giới này thì em đã không còn trẻ nữa rồi, thói đời đã bắt đầu ép em phải hoàn thành một vài việc rồi, nếu như em giống Đặng Linh Linh thì còn tốt một chút, nhưng mà em có phải là cô ấy không?”.
/66
|