Lê Thành là người tinh tế, hắn cúi xuống kiểm tra vết thương trên người Trần Phong, trong lúc kiểm tra cũng khéo léo dùng cơ thể che khuất không để người khác nhìn ra được dấu vết gì.
Lê Thành sửng sốt phát hiện ra các vết thương của Trần Phong đang chậm rãi liền lại. Mặc dù khó có thể quan sát bằng mắt thường nhưng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
“Người thanh niên này thật bí ẩn, trực giác của bản thân mách cho mình cậu ta nhất định biết được điều gì đó về mọi việc đang xảy ra. Đợi cậu ta tỉnh dậy nhất định phải moi thêm thông tin mới được.
Xác của con quái vật nằm cạnh Trần Phong trong vài phút đã bị hút khô, Lê Thành lại ra hiệu cho mọi người khiêng hắn để cạnh xác quái vật khác. Hai lần như vậy, trên mặt đất chỉ còn lại ba cái xác khô đét của quái vật.
Lê Thành nhìn sắc mặt Trần Phong có khá hơn trước rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Hắn chỉ còn cách đưa Trần Phong về phòng dưỡng thương trước, không quên phái vài người chăm sóc cẩn thận. Trần Phong chính là sức chiến đấu mạnh nhất mà mọi người có hiện giờ, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì không thể bù đắp được.
Thống kê thương vong, mọi người không khỏi bi ai. Tổng cộng số người bị chết đã lên đến hơn mười người. Một phần là do con quái vật bò sát, số còn lại vì cố thủ sân thượng mà bị con quái vật nhuyễn thể giết chết.
Người nhà của những người này không khỏi đau đớn khóc lóc, ôm lấy xác của người thân mà không ngừng trách móc, kêu gào. Lê Thành không biết làm gì khác ngoài an ủi họ. Ngoài ra còn kêu gọi mọi người gom góp mỗi người một chút tiền đưa cho người nhà lo hậu sự. Những hộ gia đình không tham gia kế hoạch lần này hiểu, nếu không có những người đã chết chịu hi sinh mạo hiểm tính mạng, có lẽ người nằm xuống sẽ không chỉ dừng lại ở con số mười mấy người vì vậy cũng không từ chối. Tóm lại thì kế hoạch của Lê Thành lợi nhiều hơn hại. Có điều có nhiều kẻ bụng dạ xấu xa, sẽ luôn thừa nước đục thả câu.
Viên cảnh sát tên Thanh là một ví dụ. Hắn nhân lúc đám Lê Thành bận rộn sửa lại lỗ hổng của tòa nhà và gia cố khắp nơi liền đi thuyết phục những hộ gia đình có người chết đứng về phía hắn. Lý do thì hắn nói rằng Lê Thành lợi dụng mọi người lập công, dùng kế hoạch đẩy những người kia vào chỗ nguy hiểm còn bản thân thì an toàn. Mục đích chính là tạo dựng thế lực bản thân trong lúc nguy cấp này để chiếm quyền lực trong tay. Tình hình hiện tại mẫn cảm, không biết còn kéo dài đến bao giờ. Đợi cho thế lực của Lê Thành trở nên vững chãi rồi nhất định sẽ ra tay đàn áp mọi người.
Hắn chém gió lên thần, dùng cả danh dự công an ra mà thề sẽ đứng ra làm rõ chuyện này vì công bằng cho những người đã chết. Lý do hắn làm chuyện vô bổ này rất rõ ràng. Trần Phong đã nhìn thấy hắn đẩy đồng đội vào chỗ chết, hơn nữa bản thân từng có xích mích với đối phương. Hiện giờ Lê Thành và Trần Phong cùng một phe, không tránh khỏi họ sẽ ra tay với hắn. Mặc dù hắn có súng, thế nhưng người ta người đông thế mạnh, đến quái vật còn giết được ba con.
Cũng chỉ là hắn lo xa, Trần Phong mặc dù không ưa hắn, thế nhưng không đến nỗi ép hắn vào chỗ chết, còn Lê Thành thì thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
Các gia đình có người chết bị đau thương làm mờ mắt, nghe hắn kích động nên tụ tập lại gây rối ồn ào, ùn ùn mấy chục người kéo đến đòi gặp Lê Thành hỏi cho ra lẽ.
Thanh cầm đầu đám người lên tầng hai, nghênh ngang đứng khoanh tay nhìn đám người Lê Thành, trong đầu không ngừng suy nghĩ:
“Đám dân đen ngu ngốc, chỉ vài câu là đã bị kích động đến vậy. Đợi ép được Lê Thành ra đàm phán là ta nhất định sẽ nắm quyền chủ động. Đến lúc đó thì công lao giết mấy con quái vật kia nhất định phải giành về. Hơn nữa trong thời gian này sẽ dẫn dắt đám dân đen ngu muội sống sót. Chậc, còn tuyệt hơn cả các anh hùng trong phim điện ảnh.”
Nghĩ đến đây hắn không tự chủ được, khóe miệng khẽ nhấc lên, lộ ra một bộ dáng dương dương tự đắc, giống như mọi việc đã nằm hết trong lòng bàn tay. Nghĩ đến việc mọi người tung hô, dựa dẫm vào hắn, Thanh không khỏi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực ra một chút.
Bộ dáng của tên này là làm đám người bác Trung nổi nóng. Chúng ta liều cả mạng để giết quái vật, lại có người ở phía sau nhân cơ hội tác quái. Có điều đối mặt là thân nhân của những người đã chết nên ai cũng bị bó chân bó tay không biết làm thế nào.
Lê Thành đóng thêm một cái ván gỗ vào tường, sau đó thả cây búa xuống, tiến lại gần cảnh sát Thanh. Hai mắt hắn liếc đám người phía sau Thanh, rồi đảo mắt qua nhìn chằm chằm vào đối phương.
_Người thông minh không nói dài dòng, anh muốn gì?
_Trước hết về việc công, tôi thân là cảnh sát, có nhiệm vụ duy trì trật tự và làm theo pháp luật. Về việc anh và mọi người có hành động tiêu diệt quái vật là việc tốt, thế nhưng cũng làm những người khác e ngại vì số lượng người trong nhóm. Nếu có vấn đề bạo lực nào đó xảy ra sẽ rất nguy hiểm cho những người khác.
Lê Thành không nói gì, chỉ nhếch miệng cười, chờ đợi đối phương nói tiếp.
Thanh quan sát nét mặt của đối phương, thấy không có phản ứng gì quá độ thì tiếp tục nói:
_Về việc tư, tôi nghĩ anh làm trưởng nhóm sợ sẽ không được công bằng cho lắm. Ví dụ kế hoạch anh vạch ra có thể sẽ gây nguy hiểm cho những người khác, trong khi đó bản thân mình thì an toàn. Đôi lúc quyền lực có thể làm con người ta mờ mắt. Đây là tôi chỉ nói thế thôi còn anh hiểu thế nào thì hiểu.
_Ồ, vậy ý anh là…?
Lê Thành rút từ túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi dài sau đó mới hỏi.
_Ý tôi là… tôi sẽ tạm thời làm người đứng đầu ở đây. Tất nhiên về nhân phẩm và chức vị thì mọi người khỏi phải nghi ngờ. Tôi thân là cảnh sát, mục tiêu là vì dân phục vụ, tuyệt đối sẽ lấy an toàn của mọi người làm đầu. Điều này trăm lợi không hại, các kế hoạch của anh vạch ra sẽ cần tôi xem qua, đảm bảo không gây nguy hiểm đến người khác thì sẽ được tiến hành. Tôi nói vậy mọi người đồng ý không?
Thanh nói xong, quay đầu về phía đám người đằng sau hỏi. Vài thanh niên trong đám đông vội vàng lên tiếng phụ họa.
_Phải phải, để vị cảnh sát này làm trưởng nhóm thì chúng tôi mới yên tâm.
Lê Thành rít mạnh điếu thuốc, nhìn mọi người một lượt, sau đó mỉm cười gật đầu.
_Được rồi, vậy nhờ vị trưởng nhóm là anh đây và mọi người phía sau giúp chúng tôi sửa chữa lại chỗ này và gia cố thêm các cửa. Chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một chút trong lúc chờ đợi lệnh của anh. Việc nhỏ này hẳn sẽ không phiền ngài trưởng nhóm đây chứ?
Lê Thành ra hiệu, đám người bác Trung đồng loạt vứt bỏ đồ đạc trên tay xuống, kéo nhau bỏ đi. Ai cũng bực tức vì thái độ ăn cháo đá bát của đối phương.
Tạm thời gác lại xô xát giữa hai phe, Trần Phong lúc này đang nằm trong phòng ngủ nhà bác Trung. Mặc dù hắn bất tỉnh, mất đi nhận thức, thế nhưng cả cơ thể hắn lại đạng xảy ra chuyện lạ.
Số khí xám mà hắn thu được từ ba con quái vật lúc này đang chạy vòng trong cơ thể. Chúng giống như có linh tính, luồn lách qua từng thớ thịt, sợi gân với một tốc độ chậm rãi. Thậm chí đám khí này còn tự động tách ra thành nhiều nhánh giống như rễ cây, bao phủ toàn bộ cơ thể Trần Phong. Đến cuối cùng chúng giống như trăm sông đổ về biển, tụ về chỗ giao nhau ở ngay chính giữa bụng, theo như sách cổ y học gọi là “đan điền”.
Sợi khí vốn mỏng manh như que tăm, giờ phút này đã dày lên cỡ ngón tay, từ cơ thể Trần Phong không ngừng ứa ra từng giọt mồ hôi đen đúa, có mùi rất khó ngửi. Các vết thương của hắn giống như có phép lạ chậm rãi hồi phục, cơ bắp hai tay dường như được thả lỏng. Mặc dù thương thế không phải khỏi ngay lập tức nhưng quả thực đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.
Cuốn sách cổ nằm ở lồng ngực Trần Phong tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, dường như việc hút lấy khí xám từ đám quái vật cũng có có lợi với nó. Trần Phong mặc dù đang bất tỉnh, thế nhưng có thể cảm giác được rõ ràng hơi ấm từ vị trí trái tim đang không ngừng lan tỏa, truyền đến cảm giác an toàn thoải mái giống như đang nằm trong lòng mẹ.
Đúng lúc này Lê Thành bước vào. Hắn xoay người đóng cửa, chốt lại một cách cẩn thận sau đó tiến tới gần Trần Phong. Quyển sách cổ giống như có linh tính, ánh sáng trên đó vụt tắt, đình chỉ hoạt động, trở lại thành một cuốn sách bình thường.
Hai tay Lê Thành nhanh chóng hoạt động, kiểm tra quần áo trên người Trần Phong, ngoài một ít thứ linh tinh thì chỉ có quyển sách cổ và chiếc nhẫn trên ngón tay Trần Phong mà hắn vừa tháo ra.
Lê Thành ngồi trên bàn, chăm chú xem xét hai vật khả nghi này. Linh tính mách bảo cho hắn hai đồ vật nhìn như tầm thường nhưng nhất định có liên quan đến bí mật của Trần Phong.
Lần trước hắn đã có dịp quan sát cuốn sách của Trần Phong. Cuốn sách này được viết bằng một thứ ngôn ngữ rất kì lạ mà đến bản thân hắn tự phụ kiến thức phong phú cũng không nhận ra được. Vì vậy lần này Lê Thành quyết định phải bỏ thời gian ra giải mã nó mới thôi.
Lê Thành nghĩ là làm, hắn lấy giấy bút chép lại toàn bộ những kí tự trong sách thành một bản, sau đó còn cẩn thận lấy điện thoại chụp lại từng trang một. Xong xuôi hắn nhét cuốn sách trở lại túi áo Trần Phong, quay ra xem xét chiếc nhẫn cổ.
“Có điều kiện nhất định nhờ mấy ông lão kia xem qua mới được. Lại nói đã lâu chưa về lại quân khu, không biết đám anh em thế nào?”
Lê Thành lẩm nhẩm, tay không ngừng xoay lật chiếc nhẫn cổ.
“Vật liệu tạo nên chiếc nhẫn này thật kì lạ, không phải đá cũng không phải gỗ, kim loại lại càng không phải, độ nặng vừa phải, niên kỉ chắc hẳn khá xa xưa, dựa vào độ bóng và đường vân này… chậc. Ngoại trừ đồ án kì quái nằm ở chính giữa thì có vẻ cũng không có gì khác đặc biệt.
“Ư…”
Đúng lúc này Trần Phong khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng, Lê Thành vội vã đút chiếc nhẫn vào lại ngón tay đối phương. Hắn bắt lấy cổ tay Trần Phong, ngón tay đè vào huyệt đạo, vài phút sau Lê Thành liền lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Mạch mặc dù vẫn còn suy yếu nhưng gần như đã đập ổn định trở lại. Kì tích, với thương thế nghiêm trọng như này người bình thường hẳn mất một đến vài tháng để hồi phục. Các vết thương trên người cậu ta chưa khỏi hoàn toàn, thế nhưng hoàn toàn không còn nghiêm trọng nữa. Lạ thật!”
Cộc… cộc…”
Phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng bác Trung ở ngoài vọng vào, giọng điệu rất khẩn trương.
_Thành, mau tới, có chuyện khẩn cấp...
Lê Thành sửng sốt phát hiện ra các vết thương của Trần Phong đang chậm rãi liền lại. Mặc dù khó có thể quan sát bằng mắt thường nhưng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
“Người thanh niên này thật bí ẩn, trực giác của bản thân mách cho mình cậu ta nhất định biết được điều gì đó về mọi việc đang xảy ra. Đợi cậu ta tỉnh dậy nhất định phải moi thêm thông tin mới được.
Xác của con quái vật nằm cạnh Trần Phong trong vài phút đã bị hút khô, Lê Thành lại ra hiệu cho mọi người khiêng hắn để cạnh xác quái vật khác. Hai lần như vậy, trên mặt đất chỉ còn lại ba cái xác khô đét của quái vật.
Lê Thành nhìn sắc mặt Trần Phong có khá hơn trước rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Hắn chỉ còn cách đưa Trần Phong về phòng dưỡng thương trước, không quên phái vài người chăm sóc cẩn thận. Trần Phong chính là sức chiến đấu mạnh nhất mà mọi người có hiện giờ, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì không thể bù đắp được.
Thống kê thương vong, mọi người không khỏi bi ai. Tổng cộng số người bị chết đã lên đến hơn mười người. Một phần là do con quái vật bò sát, số còn lại vì cố thủ sân thượng mà bị con quái vật nhuyễn thể giết chết.
Người nhà của những người này không khỏi đau đớn khóc lóc, ôm lấy xác của người thân mà không ngừng trách móc, kêu gào. Lê Thành không biết làm gì khác ngoài an ủi họ. Ngoài ra còn kêu gọi mọi người gom góp mỗi người một chút tiền đưa cho người nhà lo hậu sự. Những hộ gia đình không tham gia kế hoạch lần này hiểu, nếu không có những người đã chết chịu hi sinh mạo hiểm tính mạng, có lẽ người nằm xuống sẽ không chỉ dừng lại ở con số mười mấy người vì vậy cũng không từ chối. Tóm lại thì kế hoạch của Lê Thành lợi nhiều hơn hại. Có điều có nhiều kẻ bụng dạ xấu xa, sẽ luôn thừa nước đục thả câu.
Viên cảnh sát tên Thanh là một ví dụ. Hắn nhân lúc đám Lê Thành bận rộn sửa lại lỗ hổng của tòa nhà và gia cố khắp nơi liền đi thuyết phục những hộ gia đình có người chết đứng về phía hắn. Lý do thì hắn nói rằng Lê Thành lợi dụng mọi người lập công, dùng kế hoạch đẩy những người kia vào chỗ nguy hiểm còn bản thân thì an toàn. Mục đích chính là tạo dựng thế lực bản thân trong lúc nguy cấp này để chiếm quyền lực trong tay. Tình hình hiện tại mẫn cảm, không biết còn kéo dài đến bao giờ. Đợi cho thế lực của Lê Thành trở nên vững chãi rồi nhất định sẽ ra tay đàn áp mọi người.
Hắn chém gió lên thần, dùng cả danh dự công an ra mà thề sẽ đứng ra làm rõ chuyện này vì công bằng cho những người đã chết. Lý do hắn làm chuyện vô bổ này rất rõ ràng. Trần Phong đã nhìn thấy hắn đẩy đồng đội vào chỗ chết, hơn nữa bản thân từng có xích mích với đối phương. Hiện giờ Lê Thành và Trần Phong cùng một phe, không tránh khỏi họ sẽ ra tay với hắn. Mặc dù hắn có súng, thế nhưng người ta người đông thế mạnh, đến quái vật còn giết được ba con.
Cũng chỉ là hắn lo xa, Trần Phong mặc dù không ưa hắn, thế nhưng không đến nỗi ép hắn vào chỗ chết, còn Lê Thành thì thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.
Các gia đình có người chết bị đau thương làm mờ mắt, nghe hắn kích động nên tụ tập lại gây rối ồn ào, ùn ùn mấy chục người kéo đến đòi gặp Lê Thành hỏi cho ra lẽ.
Thanh cầm đầu đám người lên tầng hai, nghênh ngang đứng khoanh tay nhìn đám người Lê Thành, trong đầu không ngừng suy nghĩ:
“Đám dân đen ngu ngốc, chỉ vài câu là đã bị kích động đến vậy. Đợi ép được Lê Thành ra đàm phán là ta nhất định sẽ nắm quyền chủ động. Đến lúc đó thì công lao giết mấy con quái vật kia nhất định phải giành về. Hơn nữa trong thời gian này sẽ dẫn dắt đám dân đen ngu muội sống sót. Chậc, còn tuyệt hơn cả các anh hùng trong phim điện ảnh.”
Nghĩ đến đây hắn không tự chủ được, khóe miệng khẽ nhấc lên, lộ ra một bộ dáng dương dương tự đắc, giống như mọi việc đã nằm hết trong lòng bàn tay. Nghĩ đến việc mọi người tung hô, dựa dẫm vào hắn, Thanh không khỏi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực ra một chút.
Bộ dáng của tên này là làm đám người bác Trung nổi nóng. Chúng ta liều cả mạng để giết quái vật, lại có người ở phía sau nhân cơ hội tác quái. Có điều đối mặt là thân nhân của những người đã chết nên ai cũng bị bó chân bó tay không biết làm thế nào.
Lê Thành đóng thêm một cái ván gỗ vào tường, sau đó thả cây búa xuống, tiến lại gần cảnh sát Thanh. Hai mắt hắn liếc đám người phía sau Thanh, rồi đảo mắt qua nhìn chằm chằm vào đối phương.
_Người thông minh không nói dài dòng, anh muốn gì?
_Trước hết về việc công, tôi thân là cảnh sát, có nhiệm vụ duy trì trật tự và làm theo pháp luật. Về việc anh và mọi người có hành động tiêu diệt quái vật là việc tốt, thế nhưng cũng làm những người khác e ngại vì số lượng người trong nhóm. Nếu có vấn đề bạo lực nào đó xảy ra sẽ rất nguy hiểm cho những người khác.
Lê Thành không nói gì, chỉ nhếch miệng cười, chờ đợi đối phương nói tiếp.
Thanh quan sát nét mặt của đối phương, thấy không có phản ứng gì quá độ thì tiếp tục nói:
_Về việc tư, tôi nghĩ anh làm trưởng nhóm sợ sẽ không được công bằng cho lắm. Ví dụ kế hoạch anh vạch ra có thể sẽ gây nguy hiểm cho những người khác, trong khi đó bản thân mình thì an toàn. Đôi lúc quyền lực có thể làm con người ta mờ mắt. Đây là tôi chỉ nói thế thôi còn anh hiểu thế nào thì hiểu.
_Ồ, vậy ý anh là…?
Lê Thành rút từ túi quần ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi dài sau đó mới hỏi.
_Ý tôi là… tôi sẽ tạm thời làm người đứng đầu ở đây. Tất nhiên về nhân phẩm và chức vị thì mọi người khỏi phải nghi ngờ. Tôi thân là cảnh sát, mục tiêu là vì dân phục vụ, tuyệt đối sẽ lấy an toàn của mọi người làm đầu. Điều này trăm lợi không hại, các kế hoạch của anh vạch ra sẽ cần tôi xem qua, đảm bảo không gây nguy hiểm đến người khác thì sẽ được tiến hành. Tôi nói vậy mọi người đồng ý không?
Thanh nói xong, quay đầu về phía đám người đằng sau hỏi. Vài thanh niên trong đám đông vội vàng lên tiếng phụ họa.
_Phải phải, để vị cảnh sát này làm trưởng nhóm thì chúng tôi mới yên tâm.
Lê Thành rít mạnh điếu thuốc, nhìn mọi người một lượt, sau đó mỉm cười gật đầu.
_Được rồi, vậy nhờ vị trưởng nhóm là anh đây và mọi người phía sau giúp chúng tôi sửa chữa lại chỗ này và gia cố thêm các cửa. Chúng tôi sẽ nghỉ ngơi một chút trong lúc chờ đợi lệnh của anh. Việc nhỏ này hẳn sẽ không phiền ngài trưởng nhóm đây chứ?
Lê Thành ra hiệu, đám người bác Trung đồng loạt vứt bỏ đồ đạc trên tay xuống, kéo nhau bỏ đi. Ai cũng bực tức vì thái độ ăn cháo đá bát của đối phương.
Tạm thời gác lại xô xát giữa hai phe, Trần Phong lúc này đang nằm trong phòng ngủ nhà bác Trung. Mặc dù hắn bất tỉnh, mất đi nhận thức, thế nhưng cả cơ thể hắn lại đạng xảy ra chuyện lạ.
Số khí xám mà hắn thu được từ ba con quái vật lúc này đang chạy vòng trong cơ thể. Chúng giống như có linh tính, luồn lách qua từng thớ thịt, sợi gân với một tốc độ chậm rãi. Thậm chí đám khí này còn tự động tách ra thành nhiều nhánh giống như rễ cây, bao phủ toàn bộ cơ thể Trần Phong. Đến cuối cùng chúng giống như trăm sông đổ về biển, tụ về chỗ giao nhau ở ngay chính giữa bụng, theo như sách cổ y học gọi là “đan điền”.
Sợi khí vốn mỏng manh như que tăm, giờ phút này đã dày lên cỡ ngón tay, từ cơ thể Trần Phong không ngừng ứa ra từng giọt mồ hôi đen đúa, có mùi rất khó ngửi. Các vết thương của hắn giống như có phép lạ chậm rãi hồi phục, cơ bắp hai tay dường như được thả lỏng. Mặc dù thương thế không phải khỏi ngay lập tức nhưng quả thực đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nữa.
Cuốn sách cổ nằm ở lồng ngực Trần Phong tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, dường như việc hút lấy khí xám từ đám quái vật cũng có có lợi với nó. Trần Phong mặc dù đang bất tỉnh, thế nhưng có thể cảm giác được rõ ràng hơi ấm từ vị trí trái tim đang không ngừng lan tỏa, truyền đến cảm giác an toàn thoải mái giống như đang nằm trong lòng mẹ.
Đúng lúc này Lê Thành bước vào. Hắn xoay người đóng cửa, chốt lại một cách cẩn thận sau đó tiến tới gần Trần Phong. Quyển sách cổ giống như có linh tính, ánh sáng trên đó vụt tắt, đình chỉ hoạt động, trở lại thành một cuốn sách bình thường.
Hai tay Lê Thành nhanh chóng hoạt động, kiểm tra quần áo trên người Trần Phong, ngoài một ít thứ linh tinh thì chỉ có quyển sách cổ và chiếc nhẫn trên ngón tay Trần Phong mà hắn vừa tháo ra.
Lê Thành ngồi trên bàn, chăm chú xem xét hai vật khả nghi này. Linh tính mách bảo cho hắn hai đồ vật nhìn như tầm thường nhưng nhất định có liên quan đến bí mật của Trần Phong.
Lần trước hắn đã có dịp quan sát cuốn sách của Trần Phong. Cuốn sách này được viết bằng một thứ ngôn ngữ rất kì lạ mà đến bản thân hắn tự phụ kiến thức phong phú cũng không nhận ra được. Vì vậy lần này Lê Thành quyết định phải bỏ thời gian ra giải mã nó mới thôi.
Lê Thành nghĩ là làm, hắn lấy giấy bút chép lại toàn bộ những kí tự trong sách thành một bản, sau đó còn cẩn thận lấy điện thoại chụp lại từng trang một. Xong xuôi hắn nhét cuốn sách trở lại túi áo Trần Phong, quay ra xem xét chiếc nhẫn cổ.
“Có điều kiện nhất định nhờ mấy ông lão kia xem qua mới được. Lại nói đã lâu chưa về lại quân khu, không biết đám anh em thế nào?”
Lê Thành lẩm nhẩm, tay không ngừng xoay lật chiếc nhẫn cổ.
“Vật liệu tạo nên chiếc nhẫn này thật kì lạ, không phải đá cũng không phải gỗ, kim loại lại càng không phải, độ nặng vừa phải, niên kỉ chắc hẳn khá xa xưa, dựa vào độ bóng và đường vân này… chậc. Ngoại trừ đồ án kì quái nằm ở chính giữa thì có vẻ cũng không có gì khác đặc biệt.
“Ư…”
Đúng lúc này Trần Phong khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng, Lê Thành vội vã đút chiếc nhẫn vào lại ngón tay đối phương. Hắn bắt lấy cổ tay Trần Phong, ngón tay đè vào huyệt đạo, vài phút sau Lê Thành liền lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Mạch mặc dù vẫn còn suy yếu nhưng gần như đã đập ổn định trở lại. Kì tích, với thương thế nghiêm trọng như này người bình thường hẳn mất một đến vài tháng để hồi phục. Các vết thương trên người cậu ta chưa khỏi hoàn toàn, thế nhưng hoàn toàn không còn nghiêm trọng nữa. Lạ thật!”
Cộc… cộc…”
Phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng bác Trung ở ngoài vọng vào, giọng điệu rất khẩn trương.
_Thành, mau tới, có chuyện khẩn cấp...
/63
|