Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Mẫu phi! Đại Hoàng tử Thừa Vận bỏ lại cung nhân phía sau, hưng phấn chạy đến trước mặt Đức phi.
Đức phi trìu mến rút khăn lau mồ hôi cho hắn, trong miệng lại trách cứ: Thừa Vận, ngươi chính là nhi tử đầu tiên của phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ký thác hy vọng rất lớn trên người ngươi, nếu ngay cả đi đường đều lỗ mãng hấp tấp như vậy, làm sao có thể chương hiển khí phái của Hoàng tử Đại Nguyên ta?
Thừa Vận nhớ rõ, mẫu phi thường nói, tương lai Thừa Vận phải làm đại sự. Thừa Vận nắm chặt tay nhỏ, nghiêm túc nhìn Đức phi nói: Mẫu phi yên tâm, Thừa Vận nhất định sẽ không làm mẫu phi cùng phụ hoàng thất vọng.
Đức phi thoáng yên tâm, tuy nhi tử thường xuyên không cho người khác mặt mũi, không chịu hòa nhã với người, nhưng đối với mình vẫn rất hiếu thuận. Nàng sai cung nữ bưng nước tới cho nhi tử rửa tay, cười hỏi hắn: Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?
Tiểu hài tử suy nghĩ nhanh chuyển dời, Đức phi vừa nói, Đại Hoàng tử liền vứt lời thề son sắt tới sau đầu, nhớ tới tin tức mà mình muốn nói cho mẫu phi. Đại khái là nước trong bồn không đủ ấm, tay nhỏ chạm chạm mấy cái rồi hắn liền nhấc ra tới không chịu rửa nữa, chỉ cười hì hì trả lời: Sư phụ khen ta cưỡi ngựa bắn cung có tiến bộ.
Rửa cái tay cũng không yên phận. Đức phi giận hắn, sau đó gọi cung nữ cầm tay nhỏ của hắn, giúp hắn rửa sạch sẽ.
Đại Hoàng tử cảm thấy tay bị cung nữ hèn mọn nắm thực không thoải mái liền vặn vẹo, nhưng lại an tĩnh khi nhìn thấy ánh cười trong mắt mẫu phi, hiển nhiên vì hắn được sư phụ tán thưởng nên vui vẻ.
Chờ hai người ngồi xuống, Đại Hoàng tử chờ đợi hỏi: Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng có đến không? Hắn còn muốn nói chuyện sư phụ khích lệ hắn nói cho phụ hoàng nghe.
Phụ hoàng ngươi bận rộn việc nước, sao có thể mỗi ngày tới chỗ chúng ta dùng bữa. Đức phi gắp một con tôm hấp đến cái đĩa nhỏ trước mătn hắn, an ủi mất mát của nhi tử, quan tâm cười nói: Đây là tôm mà hoàng nhi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút. Nội thị hầu hạ bên cạnh lập tức tiến lên lột tôm.
Đại Hoàng tử lại đẩy cái đĩa ra, nhảy xuống ghế dựa đến bên cạnh Đức phi, giúp Đức phi lột tôm: Phụ hoàng không thể tới cũng không sao, có Thừa Vận cùng mẫu phi ăn cơm. Hai mắt đen nhánh sáng trong như ngôi sao trên bầu trời đêm, giọng nói còn đầy tính trẻ con.
Đức phi rất cảm động, nàng bảo Tương Ngọc cởi hộ giáp ra giúp nàng, một đôi trắng nõn không dính hạt bụi nào tay nhấc con tôm hấp con ôm đầy mình trứng từ dưới đĩa lên, lột bỏ vỏ, ngắt đuôi tôm rồi đút vào miệng nhi tử.
Đại Hoàng tử một ngụm ăn hết con tôm, ăn xong đắc ý cười: Vẫn là tôm mẫu phi lột ăn ngon nhất. Thái giám lột hắn không thèm đâu.
Đức phi sủng ái nhìn hắn một cái, trên tay tiếp tục lột.
Một lát sau, Đại Hoàng tử ôm bụng có chút khó chịu nói: Mẫu phi, bụng đau.
Làm sao vậy? Vừa thấy nhi tử nhăn mày, Đức phi nhanh chóng ném thứ trong tay xuống, hoảng hốt hỏi hắn: Nói cho mẫu phi biết nơi nào đau?
Nàng lập tức nghĩ đến có phải có người động tay chân vào đồ ăn hay không, cao giọng gọi: Tương Ngọc, mau đi mời Thái y!
Là bụng, ôi... Đại Hoàng tử đau nhẹ trong chốc lát, cảm thấy đau đớn dần dần biến mất, có chút nghi hoặc: Hình như không đau nữa.
Đức phi lại không dám sơ sẩy, vẫn gọi một Thái y già dặn kinh nghiệm tỉ mỉ bắt mạch và kiểm tra một lần, ngay cả đồ ăn trên bàn cũng không có buông tha. Thái y chỉ nói có lẽ là ăn nhiều hải sản lạnh bụng, cũng không có gì lo ngại.
Sau đó khai một ít phương thuốc chẳng có tác dụng gì để trấn tâm vị nương nương cầm quyền này.
Tuy Đức phi vẫn lo lắng không thôi, nhưng xác thật không có kiểm tra ra thứ gì, cũng chỉ biết trước hết đặt việc này ở một bên. Rốt cuộc tiểu hài tử thân thể còn non nớt, nhất thời ăn bị đau cũng là có.
---
Bên này, Bích Đào đã dùng bữa xong, đang tiến hành dạy dỗ thai nhi cho bánh bao nhỏ. Xét thấy nàng có tiền sử bất lương, Hoàng đế đã sớm bảo nàng xếp mấy cái thoại bản hài tử không nên xem xuống đáy hòm. Giờ phút này trong tay nàng là một quyển《 Đông Pha chí lâm 》. Quyển sách này bao gồm các bài viết về lịch sử trong suốt hai mươi năm từ Nguyên Phong đến Nguyên Phù, nội dung rộng khắp, bao gồm rất nhiều chủ đề và đàm luận.
Có điều tuy tác giả cũng có tên là Tô Thức, nhưng Tô Thức - Tô Đông Pha ở thời không này không phải là Tô Thức ở thời đại kia của nàng.
Mưa là cam lộ[1] trời cho, mỗi khi trời mưa, đa số đều chuẩn bị đồ hứng nước trong sân... Tiếp theo, nước giếng cùng nước suối, phàm là cam lãnh[2] thì đều là thuốc hay. Càn lấy cửu nhị hóa Khôn và lục nhị thành Khôn[3]......
[1] Cam lộ: sương mưa ngon ngọt, ẩn ý: ơn huệ.
[2] Cam lãnh: nước ngọt lạnh.
[3] Càn, Khôn: các quẻ trong Kinh Dịch.
Chủ tử, khoai sọ ủ xong rồi. Sơ Hiểu hoạt bát, không đợi Bích Đào đọc xong, từ gian cách vách ôm tới khay gỗ đỏ lại dám ngắt lời nàng. Mấy người Vân Lũ, Phụng Tử trừng mắt tới thì nàng ấy cũng một mực làm như không thấy.
Chính chủ tử nói khoai sọ ủ xong liền báo lên!
... Bởi vậy cần nhất là nước. Bích Đào đọc nhấn rõ từng chữ, kết thúc câu này rồi khép lại sách, cười vẫy tay: Mau bưng tới ta ăn.
Khoai sọ vừa ủ xong còn nóng hổi, nàng thường lột đến một nửa liền nóng không chịu được mà đưa ngón tay lên xoa vành tai, lại càng không chịu giao cho cung nữ làm. Ăn thứ này, chính mình làm mới có lạc thú. Lột ra lớp vỏ nhăn nhúm, Bích Đào cắn một miếng, ngập vào trong miệng là cảm giác mềm nhuyễn, vị ngọt hương thơm, quả nhiên không tệ.
Vân Lũ buồn cười mà nói: Nấu, chưng, nướng, xào, xào sền sệt, nhiều loại phương pháp như vậy chủ tử đều không chọn, lại muốn dạy chúng nô tỳ chôn nó ở trong than bẩn, dơ hay không dơ thì chưa nói, nếu để Thánh thượng phát hiện chúng ta dùng Hỏa ngọc để nhóm bếp than, lại muốn trách đến trên đầu chúng nô tỳ. Hỏa ngọc của Hoàng thượng cũng không thể bỏ phí.
Nếy đặt nó lên cái đĩa tinh xảo xinh đẹp, ta cũng chẳng ăn được. Nàng lại ăn một lát, được voi đòi tiên mà cảm khái: Nếu có thể nướng khoai lang ăn lại càng tốt.
Chủ tử mau ngừng thôi. Phụng Tử cũng nhịn hết nổi, xen mồm nói: Cũng không biết là kẻ to gan nào thèm ăn nhắc mấy thứ này ở trước mặt chủ tử, chủ tử thân phận tôn quý, há có thể mỗi ngày ăn loại lương thực thô này. Chỉ nên nếm thử vài miếng rồi thôi.
Còn không phải sao. Có điều thức ăn này cũng tốt, chỉ là không nên nấu nướng theo cách đó, nhìn vào lại có vẻ chủ tử ngang hàng chúng ta. Vân Lũ tiếp lời.
Bích Đào ngượng ngùng chu miệng: Được rồi, lúc sau ta không ăn là được.
Thời đại của nàng cùng bọn họ là cách cả hồng câu a! Có điều mình cũng là hiếm khi mới tùy hứng một lần, ngày thường còn không phải luôn bày cái giá Tôn quý .
Nghe được lời này, Sơ Hiểu giống như nhớ tới cái gì mà nói: Chủ tử nên cẩn thận chút. Mấy cung nữ ở Vĩnh Hòa cung có qua lại với nô tỳ nói gần đây hoặc nhiều hoặc ít đều ăn trúng gì đó mà đau bụng, sau này vẫn nên kêu ngự trù làm thức ăn đi. Vĩnh Hòa cung của Hiền phi cùng Dực Khôn cung đều là Đông lục cung, nên qua lại tất nhiên gần gũi hơn.
Sơ Hiểu. Phụng Tử chính sắc: Không phải là ngươi khuyến khích chủ tử ăn như vậy đấy chứ?
Sơ Hiểu phát hiện bại lộ, tức khắc cũng ngượng ngùng: Không, không phải. Phản bác thực vô lực.
Phụng Tử trừng mắt liếc nàng ấy một cái, còn chưa kịp mở miệng răn dạy, đã bị Bích Đào kêu dừng. Bích Đào ăn hết miếng khoai sọ cuối cùng trong tay, lấy khăn xoa tay như suy tư gì mà hỏi nàng ấy: Đều là ăn khoai sọ như vầy mà bị đau?
Cũng không phải. Sơ Hiểu thấy được chủ tử cứu cánh, vội đáp lời: Nô tỳ nhớ rõ có người không thích ăn khoai sọ, bởi vậy không ăn, nhưng lại không biết sau đó ăn thứ gì, bụng cũng đau. Nhưng chỉ có một hồi, đau cũng nhẹ, chúng nô tỳ cũng không để tâm lắm.
Với lại, nô tỳ ăn cũng không có việc gì. Có thể thấy được vấn đề không nằm ở cách nấu. Nàng nghiêm túc nhấn mạnh một câu với Phụng Tử.
Phụng Tử phất mặt không nhìn nàng ấy. Người dạy hư chủ tử không có tư cách nói lời này.
Bích Đào cười cười nói: Sơ Hiểu nói rất đúng, có lẽ vấn đề không nằm ở đây. Ở hậu cung, bất luận việc rất nhỏ gì đều không phải việc nhỏ, huống chi là mấy người đồng loạt đau bụng, lại đều đau rất nhẹ. Nghe qua rất có chút kì quái ở bên trong.
Chủ tử nói... Vân Lũ giật mình vì lời nàng vừa nói, cũng cảm thấy không thích hợp.
Bích Đào nghĩ việc này xuất hiện ở Vĩnh Hòa cung, nói không chừng có lẽ là đấu pháp của Đức phi với Hiền phi, liền trầm ngâm nói: Sai người cẩn thận tra, phải cẩn thận,đừng để người phát hiện.
Vâng. Vân Lũ khom người tuân mệnh.
Phụng Tử lại cùng Sơ Hiểu hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ của chủ tử cùng Vân Lũ lại nhảy đến đâu rồi?
---
Mẫn Quý nhân tức giận ném kim thoa bằng vàng ròng khảm Nam châu vào tráp trang sức, trừng cung nữ trang điểm kia: Ngươi mới nói cái gì, lặp lại lần nữa! Gương mặt ngày thường luôn hiện hòa khí nay vặn vẹo, không hề xinh đẹp.
Cung nữ trang điểm vừa thấy sắc mặt Mẫn Quý nhân đã sớm bị dọa quỳ xuống mà phát run, sao còn nói nổi một lời. Vốn nàng cho đây là một cơ hội, không nghĩ tới lại làm hư. Đến bây giờ nàng còn không hiểu vì sao chủ tử lại tức giận.
Đại cung nữ Nhữ Ngôn thấy thế vội vàng tiến lên, chỉ sợ chủ tử ngửa ra sau không cẩn thận ngã, đỡ vai chủ tử, nhẹ giọng trấn an: Chủ tử, nàng ấy cũng là muốn tốt cho chủ tử.
Cái gì mà tốt với ta. Mẫn Quý nhân hừ lạnh một tiếng: Khi mang thai không thể trang điểm, ai nói? Ngay cả Thái y cũng chưa dặn dò mà ngươi lại biết? Hay là gian tế cung nào phái tới, biết hôm nay Hoàng thượng tới chỗ ta nên cố ý khiến ta xấu mặt!
Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Kia cung nữ liên tục dập đầu: Là nô tỳ nói sai rồi, là nô tỳ nói sai rồi. Ý nô tỳ là nói chủ tử trời sinh tú lệ, không cần trang điểm cũng có thể khiến chủ tử các cung khác thua xa, đều là nô tỳ ăn nói vụng về! Một khi bị chụp mũ gian tế , nàng chẳng những không thể thăng tiến, sợ là còn trực tiếp bị kéo đi Thận Hình Tư chịu phạt.
Hơn nữa tính tình Mẫn Quý nhân vui buồn khí hiểu, nói nghiêm trọng chút không chừng nàng chết còn không có chỗ chôn thân.
Thế này còn nghe được. Mẫn Quý nhân lòng dạ thuận hơn, không khỏi nhìn nàng ta nhiều hơn vài lần: Biết ăn nói hơn Nguyên Tiên.
Nhữ Ngôn biết chủ tử nhà mình sau khi mang thai thì tâm tình thay đổi thất thường, đối với lời này cũng không cho là đúng, nàng chậm rãi nói: Nguyên Tiên bị bệnh, nô tỳ mới an bài nàng ta. Nếu chủ tử không thích, nô tỳ lại đi gọi người khác thay.
Không cần, về sau cứ để nàng ta trang điểm cho ta. Mẫn Quý nhân tùy ý nói, sau đó nhìn ngắm mình trong gương, đắc chí: Nhữ Ngôn ngươi nói xem, sau khi ta mang thai thật sự trở nên xinh đẹp hơn?
Nhữ ngôn biết bản thân bị phái tới trợ giúp Mẫn Quý nhân, vì chính mình tiền đồ, cho dù khinh thường cũng đến nịnh hót nàng: Chủ tử vẫn luôn xinh đẹp, làm gì có chuyện sau khi mang thai mới xinh đẹp chứ?
Ta nói mà, ta nào kém Tiết thị - hồ mị tử kia, nàng ta chỉ là ỷ vào tà thuật bàng môn tả đạo mới được biểu ca sủng mà thôi. Mẫn Quý nhân nhớ tới lời đồn đãi ban đầu trong cung, nhất thời nói: Không được, chờ lát nữa biểu ca lại đây ta phải nói rõ ràng với biểu ca, nếu không ở gần, ngày nào đó bị nàng ta dùng vu thuật bỏ bùa cũng không biết!
Không đợi Nhữ Ngôn phụ họa, một giọng nói trầm thấp như tiếng sấm vang lên ở bên tai Mẫn Quý nhân: Ngươi muốn nói cái gì với trẫm?
Triệu Trung Tín đi theo bên cạnh nhìn chủ tử ba người dại ra, trong lòng lại một lần thở dài. Cái tật vô thanh vô tức xuất hiện của Hoàng thượng vẫn chưa sửa được a.
Một ngày nào đó phi tần trong cung đều sẽ bị dọa phát bệnh mất.
Beta: Nga Quý tần
Mẫu phi! Đại Hoàng tử Thừa Vận bỏ lại cung nhân phía sau, hưng phấn chạy đến trước mặt Đức phi.
Đức phi trìu mến rút khăn lau mồ hôi cho hắn, trong miệng lại trách cứ: Thừa Vận, ngươi chính là nhi tử đầu tiên của phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ký thác hy vọng rất lớn trên người ngươi, nếu ngay cả đi đường đều lỗ mãng hấp tấp như vậy, làm sao có thể chương hiển khí phái của Hoàng tử Đại Nguyên ta?
Thừa Vận nhớ rõ, mẫu phi thường nói, tương lai Thừa Vận phải làm đại sự. Thừa Vận nắm chặt tay nhỏ, nghiêm túc nhìn Đức phi nói: Mẫu phi yên tâm, Thừa Vận nhất định sẽ không làm mẫu phi cùng phụ hoàng thất vọng.
Đức phi thoáng yên tâm, tuy nhi tử thường xuyên không cho người khác mặt mũi, không chịu hòa nhã với người, nhưng đối với mình vẫn rất hiếu thuận. Nàng sai cung nữ bưng nước tới cho nhi tử rửa tay, cười hỏi hắn: Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?
Tiểu hài tử suy nghĩ nhanh chuyển dời, Đức phi vừa nói, Đại Hoàng tử liền vứt lời thề son sắt tới sau đầu, nhớ tới tin tức mà mình muốn nói cho mẫu phi. Đại khái là nước trong bồn không đủ ấm, tay nhỏ chạm chạm mấy cái rồi hắn liền nhấc ra tới không chịu rửa nữa, chỉ cười hì hì trả lời: Sư phụ khen ta cưỡi ngựa bắn cung có tiến bộ.
Rửa cái tay cũng không yên phận. Đức phi giận hắn, sau đó gọi cung nữ cầm tay nhỏ của hắn, giúp hắn rửa sạch sẽ.
Đại Hoàng tử cảm thấy tay bị cung nữ hèn mọn nắm thực không thoải mái liền vặn vẹo, nhưng lại an tĩnh khi nhìn thấy ánh cười trong mắt mẫu phi, hiển nhiên vì hắn được sư phụ tán thưởng nên vui vẻ.
Chờ hai người ngồi xuống, Đại Hoàng tử chờ đợi hỏi: Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng có đến không? Hắn còn muốn nói chuyện sư phụ khích lệ hắn nói cho phụ hoàng nghe.
Phụ hoàng ngươi bận rộn việc nước, sao có thể mỗi ngày tới chỗ chúng ta dùng bữa. Đức phi gắp một con tôm hấp đến cái đĩa nhỏ trước mătn hắn, an ủi mất mát của nhi tử, quan tâm cười nói: Đây là tôm mà hoàng nhi thích ăn nhất, ăn nhiều một chút. Nội thị hầu hạ bên cạnh lập tức tiến lên lột tôm.
Đại Hoàng tử lại đẩy cái đĩa ra, nhảy xuống ghế dựa đến bên cạnh Đức phi, giúp Đức phi lột tôm: Phụ hoàng không thể tới cũng không sao, có Thừa Vận cùng mẫu phi ăn cơm. Hai mắt đen nhánh sáng trong như ngôi sao trên bầu trời đêm, giọng nói còn đầy tính trẻ con.
Đức phi rất cảm động, nàng bảo Tương Ngọc cởi hộ giáp ra giúp nàng, một đôi trắng nõn không dính hạt bụi nào tay nhấc con tôm hấp con ôm đầy mình trứng từ dưới đĩa lên, lột bỏ vỏ, ngắt đuôi tôm rồi đút vào miệng nhi tử.
Đại Hoàng tử một ngụm ăn hết con tôm, ăn xong đắc ý cười: Vẫn là tôm mẫu phi lột ăn ngon nhất. Thái giám lột hắn không thèm đâu.
Đức phi sủng ái nhìn hắn một cái, trên tay tiếp tục lột.
Một lát sau, Đại Hoàng tử ôm bụng có chút khó chịu nói: Mẫu phi, bụng đau.
Làm sao vậy? Vừa thấy nhi tử nhăn mày, Đức phi nhanh chóng ném thứ trong tay xuống, hoảng hốt hỏi hắn: Nói cho mẫu phi biết nơi nào đau?
Nàng lập tức nghĩ đến có phải có người động tay chân vào đồ ăn hay không, cao giọng gọi: Tương Ngọc, mau đi mời Thái y!
Là bụng, ôi... Đại Hoàng tử đau nhẹ trong chốc lát, cảm thấy đau đớn dần dần biến mất, có chút nghi hoặc: Hình như không đau nữa.
Đức phi lại không dám sơ sẩy, vẫn gọi một Thái y già dặn kinh nghiệm tỉ mỉ bắt mạch và kiểm tra một lần, ngay cả đồ ăn trên bàn cũng không có buông tha. Thái y chỉ nói có lẽ là ăn nhiều hải sản lạnh bụng, cũng không có gì lo ngại.
Sau đó khai một ít phương thuốc chẳng có tác dụng gì để trấn tâm vị nương nương cầm quyền này.
Tuy Đức phi vẫn lo lắng không thôi, nhưng xác thật không có kiểm tra ra thứ gì, cũng chỉ biết trước hết đặt việc này ở một bên. Rốt cuộc tiểu hài tử thân thể còn non nớt, nhất thời ăn bị đau cũng là có.
---
Bên này, Bích Đào đã dùng bữa xong, đang tiến hành dạy dỗ thai nhi cho bánh bao nhỏ. Xét thấy nàng có tiền sử bất lương, Hoàng đế đã sớm bảo nàng xếp mấy cái thoại bản hài tử không nên xem xuống đáy hòm. Giờ phút này trong tay nàng là một quyển《 Đông Pha chí lâm 》. Quyển sách này bao gồm các bài viết về lịch sử trong suốt hai mươi năm từ Nguyên Phong đến Nguyên Phù, nội dung rộng khắp, bao gồm rất nhiều chủ đề và đàm luận.
Có điều tuy tác giả cũng có tên là Tô Thức, nhưng Tô Thức - Tô Đông Pha ở thời không này không phải là Tô Thức ở thời đại kia của nàng.
Mưa là cam lộ[1] trời cho, mỗi khi trời mưa, đa số đều chuẩn bị đồ hứng nước trong sân... Tiếp theo, nước giếng cùng nước suối, phàm là cam lãnh[2] thì đều là thuốc hay. Càn lấy cửu nhị hóa Khôn và lục nhị thành Khôn[3]......
[1] Cam lộ: sương mưa ngon ngọt, ẩn ý: ơn huệ.
[2] Cam lãnh: nước ngọt lạnh.
[3] Càn, Khôn: các quẻ trong Kinh Dịch.
Chủ tử, khoai sọ ủ xong rồi. Sơ Hiểu hoạt bát, không đợi Bích Đào đọc xong, từ gian cách vách ôm tới khay gỗ đỏ lại dám ngắt lời nàng. Mấy người Vân Lũ, Phụng Tử trừng mắt tới thì nàng ấy cũng một mực làm như không thấy.
Chính chủ tử nói khoai sọ ủ xong liền báo lên!
... Bởi vậy cần nhất là nước. Bích Đào đọc nhấn rõ từng chữ, kết thúc câu này rồi khép lại sách, cười vẫy tay: Mau bưng tới ta ăn.
Khoai sọ vừa ủ xong còn nóng hổi, nàng thường lột đến một nửa liền nóng không chịu được mà đưa ngón tay lên xoa vành tai, lại càng không chịu giao cho cung nữ làm. Ăn thứ này, chính mình làm mới có lạc thú. Lột ra lớp vỏ nhăn nhúm, Bích Đào cắn một miếng, ngập vào trong miệng là cảm giác mềm nhuyễn, vị ngọt hương thơm, quả nhiên không tệ.
Vân Lũ buồn cười mà nói: Nấu, chưng, nướng, xào, xào sền sệt, nhiều loại phương pháp như vậy chủ tử đều không chọn, lại muốn dạy chúng nô tỳ chôn nó ở trong than bẩn, dơ hay không dơ thì chưa nói, nếu để Thánh thượng phát hiện chúng ta dùng Hỏa ngọc để nhóm bếp than, lại muốn trách đến trên đầu chúng nô tỳ. Hỏa ngọc của Hoàng thượng cũng không thể bỏ phí.
Nếy đặt nó lên cái đĩa tinh xảo xinh đẹp, ta cũng chẳng ăn được. Nàng lại ăn một lát, được voi đòi tiên mà cảm khái: Nếu có thể nướng khoai lang ăn lại càng tốt.
Chủ tử mau ngừng thôi. Phụng Tử cũng nhịn hết nổi, xen mồm nói: Cũng không biết là kẻ to gan nào thèm ăn nhắc mấy thứ này ở trước mặt chủ tử, chủ tử thân phận tôn quý, há có thể mỗi ngày ăn loại lương thực thô này. Chỉ nên nếm thử vài miếng rồi thôi.
Còn không phải sao. Có điều thức ăn này cũng tốt, chỉ là không nên nấu nướng theo cách đó, nhìn vào lại có vẻ chủ tử ngang hàng chúng ta. Vân Lũ tiếp lời.
Bích Đào ngượng ngùng chu miệng: Được rồi, lúc sau ta không ăn là được.
Thời đại của nàng cùng bọn họ là cách cả hồng câu a! Có điều mình cũng là hiếm khi mới tùy hứng một lần, ngày thường còn không phải luôn bày cái giá Tôn quý .
Nghe được lời này, Sơ Hiểu giống như nhớ tới cái gì mà nói: Chủ tử nên cẩn thận chút. Mấy cung nữ ở Vĩnh Hòa cung có qua lại với nô tỳ nói gần đây hoặc nhiều hoặc ít đều ăn trúng gì đó mà đau bụng, sau này vẫn nên kêu ngự trù làm thức ăn đi. Vĩnh Hòa cung của Hiền phi cùng Dực Khôn cung đều là Đông lục cung, nên qua lại tất nhiên gần gũi hơn.
Sơ Hiểu. Phụng Tử chính sắc: Không phải là ngươi khuyến khích chủ tử ăn như vậy đấy chứ?
Sơ Hiểu phát hiện bại lộ, tức khắc cũng ngượng ngùng: Không, không phải. Phản bác thực vô lực.
Phụng Tử trừng mắt liếc nàng ấy một cái, còn chưa kịp mở miệng răn dạy, đã bị Bích Đào kêu dừng. Bích Đào ăn hết miếng khoai sọ cuối cùng trong tay, lấy khăn xoa tay như suy tư gì mà hỏi nàng ấy: Đều là ăn khoai sọ như vầy mà bị đau?
Cũng không phải. Sơ Hiểu thấy được chủ tử cứu cánh, vội đáp lời: Nô tỳ nhớ rõ có người không thích ăn khoai sọ, bởi vậy không ăn, nhưng lại không biết sau đó ăn thứ gì, bụng cũng đau. Nhưng chỉ có một hồi, đau cũng nhẹ, chúng nô tỳ cũng không để tâm lắm.
Với lại, nô tỳ ăn cũng không có việc gì. Có thể thấy được vấn đề không nằm ở cách nấu. Nàng nghiêm túc nhấn mạnh một câu với Phụng Tử.
Phụng Tử phất mặt không nhìn nàng ấy. Người dạy hư chủ tử không có tư cách nói lời này.
Bích Đào cười cười nói: Sơ Hiểu nói rất đúng, có lẽ vấn đề không nằm ở đây. Ở hậu cung, bất luận việc rất nhỏ gì đều không phải việc nhỏ, huống chi là mấy người đồng loạt đau bụng, lại đều đau rất nhẹ. Nghe qua rất có chút kì quái ở bên trong.
Chủ tử nói... Vân Lũ giật mình vì lời nàng vừa nói, cũng cảm thấy không thích hợp.
Bích Đào nghĩ việc này xuất hiện ở Vĩnh Hòa cung, nói không chừng có lẽ là đấu pháp của Đức phi với Hiền phi, liền trầm ngâm nói: Sai người cẩn thận tra, phải cẩn thận,đừng để người phát hiện.
Vâng. Vân Lũ khom người tuân mệnh.
Phụng Tử lại cùng Sơ Hiểu hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ của chủ tử cùng Vân Lũ lại nhảy đến đâu rồi?
---
Mẫn Quý nhân tức giận ném kim thoa bằng vàng ròng khảm Nam châu vào tráp trang sức, trừng cung nữ trang điểm kia: Ngươi mới nói cái gì, lặp lại lần nữa! Gương mặt ngày thường luôn hiện hòa khí nay vặn vẹo, không hề xinh đẹp.
Cung nữ trang điểm vừa thấy sắc mặt Mẫn Quý nhân đã sớm bị dọa quỳ xuống mà phát run, sao còn nói nổi một lời. Vốn nàng cho đây là một cơ hội, không nghĩ tới lại làm hư. Đến bây giờ nàng còn không hiểu vì sao chủ tử lại tức giận.
Đại cung nữ Nhữ Ngôn thấy thế vội vàng tiến lên, chỉ sợ chủ tử ngửa ra sau không cẩn thận ngã, đỡ vai chủ tử, nhẹ giọng trấn an: Chủ tử, nàng ấy cũng là muốn tốt cho chủ tử.
Cái gì mà tốt với ta. Mẫn Quý nhân hừ lạnh một tiếng: Khi mang thai không thể trang điểm, ai nói? Ngay cả Thái y cũng chưa dặn dò mà ngươi lại biết? Hay là gian tế cung nào phái tới, biết hôm nay Hoàng thượng tới chỗ ta nên cố ý khiến ta xấu mặt!
Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Kia cung nữ liên tục dập đầu: Là nô tỳ nói sai rồi, là nô tỳ nói sai rồi. Ý nô tỳ là nói chủ tử trời sinh tú lệ, không cần trang điểm cũng có thể khiến chủ tử các cung khác thua xa, đều là nô tỳ ăn nói vụng về! Một khi bị chụp mũ gian tế , nàng chẳng những không thể thăng tiến, sợ là còn trực tiếp bị kéo đi Thận Hình Tư chịu phạt.
Hơn nữa tính tình Mẫn Quý nhân vui buồn khí hiểu, nói nghiêm trọng chút không chừng nàng chết còn không có chỗ chôn thân.
Thế này còn nghe được. Mẫn Quý nhân lòng dạ thuận hơn, không khỏi nhìn nàng ta nhiều hơn vài lần: Biết ăn nói hơn Nguyên Tiên.
Nhữ Ngôn biết chủ tử nhà mình sau khi mang thai thì tâm tình thay đổi thất thường, đối với lời này cũng không cho là đúng, nàng chậm rãi nói: Nguyên Tiên bị bệnh, nô tỳ mới an bài nàng ta. Nếu chủ tử không thích, nô tỳ lại đi gọi người khác thay.
Không cần, về sau cứ để nàng ta trang điểm cho ta. Mẫn Quý nhân tùy ý nói, sau đó nhìn ngắm mình trong gương, đắc chí: Nhữ Ngôn ngươi nói xem, sau khi ta mang thai thật sự trở nên xinh đẹp hơn?
Nhữ ngôn biết bản thân bị phái tới trợ giúp Mẫn Quý nhân, vì chính mình tiền đồ, cho dù khinh thường cũng đến nịnh hót nàng: Chủ tử vẫn luôn xinh đẹp, làm gì có chuyện sau khi mang thai mới xinh đẹp chứ?
Ta nói mà, ta nào kém Tiết thị - hồ mị tử kia, nàng ta chỉ là ỷ vào tà thuật bàng môn tả đạo mới được biểu ca sủng mà thôi. Mẫn Quý nhân nhớ tới lời đồn đãi ban đầu trong cung, nhất thời nói: Không được, chờ lát nữa biểu ca lại đây ta phải nói rõ ràng với biểu ca, nếu không ở gần, ngày nào đó bị nàng ta dùng vu thuật bỏ bùa cũng không biết!
Không đợi Nhữ Ngôn phụ họa, một giọng nói trầm thấp như tiếng sấm vang lên ở bên tai Mẫn Quý nhân: Ngươi muốn nói cái gì với trẫm?
Triệu Trung Tín đi theo bên cạnh nhìn chủ tử ba người dại ra, trong lòng lại một lần thở dài. Cái tật vô thanh vô tức xuất hiện của Hoàng thượng vẫn chưa sửa được a.
Một ngày nào đó phi tần trong cung đều sẽ bị dọa phát bệnh mất.
/114
|