“Ngày mai chính là Rằm tháng bảy rồi.” Bích Đào với vài cung nữ ngồi quanh bàn, đang gấp đèn thả trên sông cho Rằm tháng bảy, siêu độ cho tàu thuyền bị đắm. Nàng cầm một tấm giấy hình chữ nhật, học người khác gấp đôi lại, lại gấp làm bốn góc thì động tác trên tay chậm lại, nghiêng đầu vui đùa với Vân Lũ: “Người trong cung sợ là không biết sợ hãi đến thế nào đâu.”
Vân Lũ lưu loát gấp một chiếc thuyền nhỏ kiểu hoa sen, nghe vậy cười theo: “Các nàng thế nào, không liên quan đến chủ tử. Chủ tử đều có thần phật phù hộ, đảm bảo quỷ quái không dám tới gần.”
“Cũng phải nói cho rõ ràng. Chỉ là trong lòng có vấn đề thì dễ dàng sinh quỷ thôi.” Bích Đào tụt hẳn cảm xúc, nhớ tới những chuyện đã qua. Nếu như thế giới này thật sự có ma quỷ, chỉ sợ sau khi nàng hóa thành lệ quỷ không buông tha đầu tiên chính là bản thân mình. Chỉ là trong cung chém giết, cho tới bây giờ không chứa được sự lương thiện.
Nàng không lo không sợ, thì tự nhiên sẽ không sinh ra tâm ma. Không nói gì khác, mọi người chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.
“Chủ tử cho tới bây giờ không phải là người thích nghĩ ngợi lung tung.” Vân Lũ cười, bắt được Phụng Tử mang trà tới: “Phụng Tử tỷ, hôm nay là ngày mấy? Chúng ta nên nhớ thật kỹ, ghi chú lại ngày này, sau này kiếm lại cũng thuận lợi. Tỷ có từng thấy qua chủ tử đa sầu đa cảm vậy chưa?”
“Ngươi là tiểu ni tử (cô gái nhỏ) tinh ranh!” Cánh tay Phụng Tử bị kéo một cái, nhanh chóng ổn định thân thể, khó khăn lắm mới khiến cho nước trà trên khay gỗ ngừng gợn sóng, trên gương mặt cẩn thận cung kính xưa nay hơi không vui, cười trách nàng: “Làm việc không cẩn thận, may mà trà của chủ tử không đổ, bằng không…”
“Bằng không, tỷ tỷ cũng chỉ có thể pha lại một ly khác thôi.” Vân Lũ giấu ý cười, biết rõ Phụng Tử làm người cẩn thận cẩn trọng nhất, chắc chắn sẽ không vì điều này mà cưỡng ép nàng. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân giống như kẻ khi dễ người thành thật thì không được tốt lắm. Lại lấy lòng cười nói: “Phụng Tử tỷ đừng nóng, tất nhiên muội có chừng mực.”
Bên cạnh, Bích Đào chống má nhìn hai nàng trêu ghẹo vui đùa ầm ĩ, từ “suy nghĩ miên man” này đảo qua đến suy nghĩ khác.
Hôm qua Thọ Vương như thường lệ xuất hiện trong phòng giống như u linh, hiện tại nàng và hắn quen thuộc hơn nhiều, chỉ cần hắn có chừng mực, thì cũng sẽ không tránh hắn. Khó có được hắn mở miệng là chính sự, nói đến phủ Tướng quân, nàng trước trước sau sau nghe đầy đủ, cũng không nghĩ ra được là chuyện gì.
Hai người trao đổi bàn bạc một hồi không cho ra kết quả, Thọ Vương nói trở về điều tra lại, có thể cũng không nhất định không liên quan đến nàng, lần này đến chính là nhắc nhở kêu nàng cẩn thận mà thôi. Trong lòng nàng ấm áp, đã gói một túi trái cây lại nhét vào trong ngực hắn, nói là: “Có một lần gặp ngươi cầm theo một quả anh đào…” Đại khái là thích ăn trái cây.
Lại thấy Thọ Vương vẻ mặt dở khóc dở cười rời đi.
Nàng nghĩ đến đây, hơi hơi nhếch môi, nụ cười chứa sự đắc ý khi thực hiện được. Thế nhưng lại bị Vân Lũ luôn luôn chú ý đến chủ tử lấy ra làm tấm chắn, vội vàng nói với Phụng Tử: “Phụng Tử tỷ lại dong dài, ngay cả chủ tử cũng cười tỷ kìa. Nhanh đặt trà xuống kẻo mỏi tay đấy.”
Phụng Tử không muốn dây dưa với nàng, liền đặt chén trà vào tay chủ tử, cười nói: “Mấy ngày nay khẩu vị của chủ tử không tốt, đây là cam ngâm với mật mang pha trà có vị chua ngọt, cũng có thể làm dịu dạ dày.”
Gần đây khẩu vị chủ tử thay đổi nhiều, lúc tốt lúc xấu, thuộc hạ các nàng cũng vì thế mà vắt óc tìm mưu kế. Khi tốt muốn khuyên chủ tử lưu ba phần đường sống, khi xấu thì trăm ngàn như một lại muốn suy nghĩ các loại thức ăn kích thích khẩu vị. Nếu không phải sắc mặt chủ tử hồng hào, thân mình khỏe mạnh, các nàng đã sớm thỉnh thái y đến xem rồi.
“Cẩn thận một chút, Phụng Tử tỷ là tốt nhất.” Vân Lũ cười nịnh một câu, cũng không tính nói bậy. Ở trong cung nàng tiếp xúc với nhiều người, hiện tại thấy tình trạng chủ tử như vậy, ngược lại có ý tưởng gì đó lóe qua. Mặc dù tươi cười có dừng một chút, nhưng người khác cũng không phát hiện được.
Mộ Vân không nhiệt tình ngồi bên cạnh gấp thuyền hoa sen, thấy các nàng cười đùa vui vẻ thì rất không được tự nhiên, trong đó, tầm mắt nhìn về phía Vân Lũ càng phức tạp. Dù sao nàng là do một tay mình cất nhắc, như lâu lâu dài dài chỉ trải qua dưới tay mình, tự nhiên sẽ không sinh ra tâm tư khác. Nhưng hiển nhiên nàng ấy chậm rãi leo lên trên, hiện tại càng thay vị trí mình ở bên cạnh chủ tử, mọi chuyện lấy chủ tử làm đại cục, thân thiết tin cậy, so với không có kiến thức như nàng thì tốt hơn rất nhiều. Nàng không khỏi cảm thấy chua chát, lại càng muốn xuất ra càng nhiều bản lĩnh, dạy cho chủ tử, như trước kia nể trọng bản thân vậy.
Người cũng cần được chú ý, khi phát hiện ánh mắt vốn nhìn chăm chú bản thân mình chuyển sang nhìn người khác thì tâm tình khó tránh khỏi sinh ra biến hóa.
Nàng an ủi bản thân một phen, đang muốn dựa vào gần trêu đùa các nàng, đúng lúc nghe được tiếng Sơ Hiểu: “Chủ tử, chủ tử!” thì nuốt xuống mấy lời vừa tới miệng.
Bước chân Sơ Hiểu gấp gáp, hai má đỏ bừng, nhưng thấy các nàng thở hổn hển nói: “Chủ tử, Mẫn Tài nhân của Quế Nguyệt Các Hàm Phúc cung nàng…” Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại. Lúc này khác hẳn lúc tuyển tú, hiện tại chủ tử và Hoàng thượng như keo như sơn, chợt nghe thấy tin tức này không biết sẽ nghĩ sao nữa. Nàng do dự một chút, thấy chủ tử nhìn nàng chằm chằm để chờ nghe, thế mới nói tiếp: “Mẫn Tài nhân được thái y chẩn ra hỉ mạch hai tháng, chính là thái y ban đầu giúp tuyển thị xem mạch bình an xác nhận.” Câu cuối chỉ ra mức độ tin cậy của tin tức.
Bích Đào nhăn đôi mi tinh xảo, hỏi Sơ Hiểu: “Từ đâu ngươi biết được?”
“Đã truyền khắp trong cung…” Sơ Hiểu nói xong, phát hiện giọng điệu bản
Vân Lũ lưu loát gấp một chiếc thuyền nhỏ kiểu hoa sen, nghe vậy cười theo: “Các nàng thế nào, không liên quan đến chủ tử. Chủ tử đều có thần phật phù hộ, đảm bảo quỷ quái không dám tới gần.”
“Cũng phải nói cho rõ ràng. Chỉ là trong lòng có vấn đề thì dễ dàng sinh quỷ thôi.” Bích Đào tụt hẳn cảm xúc, nhớ tới những chuyện đã qua. Nếu như thế giới này thật sự có ma quỷ, chỉ sợ sau khi nàng hóa thành lệ quỷ không buông tha đầu tiên chính là bản thân mình. Chỉ là trong cung chém giết, cho tới bây giờ không chứa được sự lương thiện.
Nàng không lo không sợ, thì tự nhiên sẽ không sinh ra tâm ma. Không nói gì khác, mọi người chỉ là tự mình dọa mình mà thôi.
“Chủ tử cho tới bây giờ không phải là người thích nghĩ ngợi lung tung.” Vân Lũ cười, bắt được Phụng Tử mang trà tới: “Phụng Tử tỷ, hôm nay là ngày mấy? Chúng ta nên nhớ thật kỹ, ghi chú lại ngày này, sau này kiếm lại cũng thuận lợi. Tỷ có từng thấy qua chủ tử đa sầu đa cảm vậy chưa?”
“Ngươi là tiểu ni tử (cô gái nhỏ) tinh ranh!” Cánh tay Phụng Tử bị kéo một cái, nhanh chóng ổn định thân thể, khó khăn lắm mới khiến cho nước trà trên khay gỗ ngừng gợn sóng, trên gương mặt cẩn thận cung kính xưa nay hơi không vui, cười trách nàng: “Làm việc không cẩn thận, may mà trà của chủ tử không đổ, bằng không…”
“Bằng không, tỷ tỷ cũng chỉ có thể pha lại một ly khác thôi.” Vân Lũ giấu ý cười, biết rõ Phụng Tử làm người cẩn thận cẩn trọng nhất, chắc chắn sẽ không vì điều này mà cưỡng ép nàng. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân giống như kẻ khi dễ người thành thật thì không được tốt lắm. Lại lấy lòng cười nói: “Phụng Tử tỷ đừng nóng, tất nhiên muội có chừng mực.”
Bên cạnh, Bích Đào chống má nhìn hai nàng trêu ghẹo vui đùa ầm ĩ, từ “suy nghĩ miên man” này đảo qua đến suy nghĩ khác.
Hôm qua Thọ Vương như thường lệ xuất hiện trong phòng giống như u linh, hiện tại nàng và hắn quen thuộc hơn nhiều, chỉ cần hắn có chừng mực, thì cũng sẽ không tránh hắn. Khó có được hắn mở miệng là chính sự, nói đến phủ Tướng quân, nàng trước trước sau sau nghe đầy đủ, cũng không nghĩ ra được là chuyện gì.
Hai người trao đổi bàn bạc một hồi không cho ra kết quả, Thọ Vương nói trở về điều tra lại, có thể cũng không nhất định không liên quan đến nàng, lần này đến chính là nhắc nhở kêu nàng cẩn thận mà thôi. Trong lòng nàng ấm áp, đã gói một túi trái cây lại nhét vào trong ngực hắn, nói là: “Có một lần gặp ngươi cầm theo một quả anh đào…” Đại khái là thích ăn trái cây.
Lại thấy Thọ Vương vẻ mặt dở khóc dở cười rời đi.
Nàng nghĩ đến đây, hơi hơi nhếch môi, nụ cười chứa sự đắc ý khi thực hiện được. Thế nhưng lại bị Vân Lũ luôn luôn chú ý đến chủ tử lấy ra làm tấm chắn, vội vàng nói với Phụng Tử: “Phụng Tử tỷ lại dong dài, ngay cả chủ tử cũng cười tỷ kìa. Nhanh đặt trà xuống kẻo mỏi tay đấy.”
Phụng Tử không muốn dây dưa với nàng, liền đặt chén trà vào tay chủ tử, cười nói: “Mấy ngày nay khẩu vị của chủ tử không tốt, đây là cam ngâm với mật mang pha trà có vị chua ngọt, cũng có thể làm dịu dạ dày.”
Gần đây khẩu vị chủ tử thay đổi nhiều, lúc tốt lúc xấu, thuộc hạ các nàng cũng vì thế mà vắt óc tìm mưu kế. Khi tốt muốn khuyên chủ tử lưu ba phần đường sống, khi xấu thì trăm ngàn như một lại muốn suy nghĩ các loại thức ăn kích thích khẩu vị. Nếu không phải sắc mặt chủ tử hồng hào, thân mình khỏe mạnh, các nàng đã sớm thỉnh thái y đến xem rồi.
“Cẩn thận một chút, Phụng Tử tỷ là tốt nhất.” Vân Lũ cười nịnh một câu, cũng không tính nói bậy. Ở trong cung nàng tiếp xúc với nhiều người, hiện tại thấy tình trạng chủ tử như vậy, ngược lại có ý tưởng gì đó lóe qua. Mặc dù tươi cười có dừng một chút, nhưng người khác cũng không phát hiện được.
Mộ Vân không nhiệt tình ngồi bên cạnh gấp thuyền hoa sen, thấy các nàng cười đùa vui vẻ thì rất không được tự nhiên, trong đó, tầm mắt nhìn về phía Vân Lũ càng phức tạp. Dù sao nàng là do một tay mình cất nhắc, như lâu lâu dài dài chỉ trải qua dưới tay mình, tự nhiên sẽ không sinh ra tâm tư khác. Nhưng hiển nhiên nàng ấy chậm rãi leo lên trên, hiện tại càng thay vị trí mình ở bên cạnh chủ tử, mọi chuyện lấy chủ tử làm đại cục, thân thiết tin cậy, so với không có kiến thức như nàng thì tốt hơn rất nhiều. Nàng không khỏi cảm thấy chua chát, lại càng muốn xuất ra càng nhiều bản lĩnh, dạy cho chủ tử, như trước kia nể trọng bản thân vậy.
Người cũng cần được chú ý, khi phát hiện ánh mắt vốn nhìn chăm chú bản thân mình chuyển sang nhìn người khác thì tâm tình khó tránh khỏi sinh ra biến hóa.
Nàng an ủi bản thân một phen, đang muốn dựa vào gần trêu đùa các nàng, đúng lúc nghe được tiếng Sơ Hiểu: “Chủ tử, chủ tử!” thì nuốt xuống mấy lời vừa tới miệng.
Bước chân Sơ Hiểu gấp gáp, hai má đỏ bừng, nhưng thấy các nàng thở hổn hển nói: “Chủ tử, Mẫn Tài nhân của Quế Nguyệt Các Hàm Phúc cung nàng…” Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại. Lúc này khác hẳn lúc tuyển tú, hiện tại chủ tử và Hoàng thượng như keo như sơn, chợt nghe thấy tin tức này không biết sẽ nghĩ sao nữa. Nàng do dự một chút, thấy chủ tử nhìn nàng chằm chằm để chờ nghe, thế mới nói tiếp: “Mẫn Tài nhân được thái y chẩn ra hỉ mạch hai tháng, chính là thái y ban đầu giúp tuyển thị xem mạch bình an xác nhận.” Câu cuối chỉ ra mức độ tin cậy của tin tức.
Bích Đào nhăn đôi mi tinh xảo, hỏi Sơ Hiểu: “Từ đâu ngươi biết được?”
“Đã truyền khắp trong cung…” Sơ Hiểu nói xong, phát hiện giọng điệu bản
/114
|