Vân Lũ dùng khăn ướt cẩn thận lau tay chủ tử. Chốc lát sau, lớp sơn hồng trên móng đã được lau gần như sạch sẽ. Nàng hơi giận nói:" Chủ tử sao lại không cẩn thận như vậy, nô tỳ khó lắm mới sơn được."
Tiết Bích Đào mệt mỏi dựa vào người Mộ Vân:" Hôm nay coi như thôi đi, chờ vài hôm nữa hoàng thượng không tới lại sơn."
Vân Lũ đầu tiên là đỏ mặt. Tuy rằng không biết nhiều, nhưng nghe thấy cũng xấu hổ. Lát sau, nàng lại thấy kỳ quái, thử nói ra một câu:" Chủ tử, tiểu nhật tử của ngài không ngày nào mà không đến mà." Hoàng thượng gần đây phần lớn đều nghĩ ở chỗ người. Dù có hôm nào không tới thì hôm sau chắc chắn sẽ tới. Nếu cứ vậy thì ba năm sau cũng chưa sơn xong.
" Không phải tiểu nhật tử, mà là tiểu nguyệt tử (Chắc là tới tháng)." Tiết Bích Đào cười giảo hoạt, lại hỏi:" An tuyển thị thế nào rồi?"
Vân Lũ "Xì" một tiếng, đối với chủ tử này có chút bất đắc dĩ:" Chủ tử đã nói thế, tự nhiên có thể thuận lợi sinh hạ."
Một Vân cũng gật đầu đồng ý, lại đem tình huống của An tuyển thị nói ra:" Qua ba tháng đầu là ổn rồi. Chỉ là cả ngày bị người ta phiền nhiễu. Hiện giờ đã bảy tháng. Cứ như vậy, lúc sinh ra chỉ sợ thân thể cũng sẽ không quá khỏe khoắn."
Tiết Bích Đào nghe xong gật đầu. Chờ móng tay đã được Vân Lũ lau sạch, nàng lập tức đứng thẳng, nói:" Đi, chúng ta đi thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Chủ tử hôm nay thật muốn đi?" Chủ tử nhà mình từ sau khi được sủng ái liền không chịu nhúc nhích thân thể. Hoàng hậu cũng có ý kiến với việc này, nhưng hoàng thượng lại cho phép, nàng ta cũng không thể trách cứ.
"Sao lại không đi, có mấy khuôn mặt nhìn mãi cũng chán. Cuối cùng cũng có chút mới mẻ, ta đi nhìn thử một cái." Tiết Bích Đào hứng trí bừng bừng nói.
Nàng nhớ rõ Tiểu Nghiễn có nói qua, nữ xuyên không đều là đường đường chính chính từ tuyển tú mà tiến cung, cho nên có lẽ là trong cái đám "cống phẩm" kia đi. Nàng thế nào cũng phái tới nhìn một chút.
Vì thế, nàng sửa sang thật đẹp, chuẩn bị dùng bề ngoài làm người ta kinh sợ!
Sơ Hiểu từ trong nội thất đi ra, trong tay cầm một nhánh hoa đào, giọng nói ảo não:" Chủ tử, không biết ai đã bẻ mất cành hoa cắm ở cửa sổ rồi, có cần tra không ạ?"
Tiết Bích Đào nhớ tới trận gió lạnh trưa hôm qua, co rúm một chút. Là âm khí trong cung sao? Một loại cảm giác kỳ dị đánh úp vào nàng.
Nàng sờ sờ ngực, quyết định không tự mình dọa mình nữa.
Nàng nhận lấy cành đào, nói:" Tra."
Sơ Hiểu lĩnh mệnh mà đi.
--- ------ ----
"Nô tỳ thỉnh an Trân tiệp dư, Tiệp dư cát tường." Nữ quan dẫn nhưng người mới vào tới Trường Xuân Cung, thấy Tiết Bích Đào, bà ta vội vàng hành lễ, cũng nhắc nhở những người phía sau.
"Thỉnh an Trân tiệp dư." Từng giọng nói oanh oanh yến yến vang lên. Do danh phận chưa định, các nàng cũng không thể hạ mình tự xưng nô tỳ, cũng không thể xưng thiếp thân, chỉ đành lược bớt xưng hô.
Có một số người gan lớn nhìn trộm. Lọt vào tầm mắt họ là váy dài làm bằng gấm Tô Châu, đóa hoa ánh vàng rực rỡ. Mắt bướm làm bằng trân châu, trông rất sống động.
Lại nhìn sang diện mạo. Khuôn mặt phù dung, lông mày hình trăng lưỡi liềm, môi đỏ kiều mị. Nàng tay cầm cành đòa, vô cùng kinh diễm.
Khúc Hãn Nhiên thầm nghĩ, quả nhiên là diện mạo của sủng phi.
Tiết Bích Đào khẽ nâng cằm, liếc mắt một cái, cười nói:" Ồ, quả nhiên đều là người lanh lợi. Trách không được Thọ vương lại thích như vậy." Nàng cũng không hề kêu miễn lễ.
Đám nữ tử tuy không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành quỳ gối hành lễ, không được đứng dậy.
Có người xuất đầu đón lấy ý câu nói kia:" Đa tạ Tiệp dư khen ngợi. Không biết chúng ta có thể đứng dậy không?" Các nàng vốn không phải xuất thân từ thế gia vọng tộc, mặc dù trong cung có nhóm ma ma chỉ dạy, nhưng đến nay lễ nghi quy củ vẫn còn mơ hồ.
Khúc Hãn Nhiên cười thầm trong lòng. Đồ ngu. Đem chuyện này nói rõ ra chẳng khác nào nói Trân tiệp dư làm khó các nàng. Nhóm nương nương trong cung chắc là cũng không vui vẻ gì.
Tiết Bích Đào gật đầu một cái, hảo tâm nói:" Ừ, ngươi đứng dậy đi." Nàng chỉ nói một chữ "Ngươi", làm những người đang chuẩn bị rục rịch chỉ đành quy củ quay lại vị trí.
Ngay sau đó, Tiết Bích Đào ung dung đi xung quanh, cành đào kia quơ quơ vào sáu người còn lại. Hành động này nếu là nam nhân thì chính là ngả ngớn, nhưng khi nàng sử dụng, cảm giác lại trở thành phong lưu tùy tiện, mọi người giận mà không dám nói.
Khi ánh mắt dừng lại trên người Khúc Hãn Nhiên, nàng "a" một tiếng. Đợi tới khi mọi người nhìn nàng, nàng cũng đang muốn mở miệng thì chợt nghe tiếng cười cách đó không xa truyền tới:" Trân muội muội đây là đang làm gì? Nếu bọn họ chọc giận ngươi thì bảo hoàng hậu nương nương làm chủ xử lý là được, đừng trì hoãn giờ thỉnh an nương nương."
Là Trinh quý tần ở cùng cung với nàng.
Tiết Bích Đào thu hồi cành hoa đào, động tác nhẹ nhàng làm giọt sương trên đó khẽ run rẩy. Nàng cười khẽ:" Bọn họ vừa rồi thỉnh an, thiếp thân giật mình nên chậm một chút, đã để quý tần nương nương nhìn thấy. Ánh mắt ngài thật tốt."
Trong cung này, cũng chỉ có một mình Tiết Bích Đào địa vị thấp hơn người ta nhưng lại dám chọc giận người ta thôi. Ai bảo nàng ta có hoàng thượng che chở chứ.
Trinh quý tần nhẫn nhịn cơn tức, cười hỏi:" Thật không biết có chuyện gì có thể khiến muội muội giật mình như thế?"
"Chuyện có thể làm thiếp thân giật mình không ít." Ánh mắt Tiết Bích Đào như vô ý quét tới người Khúc Hãn Nhiên, nói với Trinh quý tần:" Mới vừa rồi nhìn thấy người có khí chất động lòng người như tỷ tỷ, muội đang nghĩ xem nàng ta có phúc khí được hoàng thượng coi trọng như tỷ tỷ không, sinh được con không."
"Nếu quý tần nương nương đã nói vậy, các ngươi đứng lên hết đi." Nàng nói.
Ánh mắt Trinh quý tần đột nhiên biến đổi. Trong cung tối kỵ nhất là người có chung khí chất, sợ rằng người nọ sẽ dựa vào mình mà đi lên. Dù tính tình giống như nhưng tuổi tác người kia lại nhỏ hơn, dung mạo cũng đẹp hơn.
Nàng nhìn Khúc Hãn Nhiên, cẩn thận quan sát. Khuôn mặt lịch sự tao nhã, quả thật càng nhìn càng giống. Nàng trước mặt hoàng thượng không phải cũng như thế sao?
Kỳ thật, trong cung có Nghi quý nhân và Hiền phi khá giống nhau. Nhưng Nghi quý nhân có chí tiến thủ, lại còn là muội muội của hoàng hậu. Mà Hiền phi thì không có con nối dõi, cho nên đương nhiên Hiền phi sẽ không hiền lành gì với nữ nhân giống nàng.
Nàng nhớ tới câu nói của Trân tiệp dư khi nãy:" Liệu có sinh được con không." thì trong lòng liền căng thẳng. Dù sao cũng là nữ nhân, lập tức có tính toán.
Giờ phút này, những người mới mặc dù khinh thường việc có người giống mình, nhưng lại nghĩ đến việc Trinh quý tần nếu có thể có nữ nhi bên người, tỉ lệ Khúc Hãn Nhiên sau này cũng được như thế rất cao. Tiền đồ so với các nàng tốt hơn nhiều, không khỏi có chút ghen tị.
Trong lòng Khúc Hãn Nhiên thầm kêu không ổn. Tại sao nàng đã tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng vẫn bị lôi ra? Quả nhiên là quy luật của nữ chủ, phiền toái cứ không đầu không đuôi đánh vào nữ chủ là sao? Làm gì bây giờ.
Tiết Bích Đào cũng mặc kệ trong lòng nàng ta đang hỗn loạn. Đứng trên cao đương nhiên có loại ưu đãi này. Tùy ý hất một gáo nước, phóng một ngọn lửa, đầy tớ xung quanh phải vội vàng né tránh.
Muốn bò lên trên sao? Trước phải tắm rửa cho sạch, miễn cho mặt xám mày tro mà chọc tức hoàng thượng đó.
Nàng đem cành đào cài vào bên tóc, khóe miệng giương lên.
--- ------ ------ ----
Vẫn như ngày thường, sau khi dùng bữa thì ngủ trưa. Nàng không quen có người bên cạnh gác đêm. Sau khi cửa đóng kín, nàng một đường lột đôi giày thêu đi. Người hiện đại đều thích làm như vậy, hiện tại có điều kiện, nàng tự nhiên muốn thoải mái một chút.
"Cử chỉ thô lỗ."
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp khiến nàng hoảng sợ. Tiết Bích Đào xoay người, vỗ vỗ ngực, lại quên mất giày còn đang cầm trên tay, nhất thời quần áo bị bẩn một mảng.
"Bất quá, thô lỗ nhưng rất đáng yêu." Thọ Vương nhìn vết bẩn kia, cười nói.
Đùa cái gì vậy!?
Thân mình Tiết Bích Đào cứng đờ, "Bốp" một tiếng, ném đôi giày đến chỗ người nọ.
A, ném trúng sao?
"Người sống?" Nàng thì thào nghiêng đầu nhìn hắn.
Thọ Vương tiếp được giày thêu, sắc mặt có chút đen. Nữ nhân bình thường bị dọa không phải đều thét chói tai sao, vì sao người trước mặt lại trực tiếp động thủ như vậy?
Bất quá, lực đạo rất nhẹ, cùng mũi tên lần trước hoàn toàn khác. Hắn như có điều suy nghĩ.
"Ngươi vào đây bằng cách nào?" Nàng hỏi.
Một nam nhân tùy tiện tiến vào phòng ngủ của nàng, hơn nữa lại không bị cung nhân phát giác. Cho dù có võ công thì cũng rất khó khăn. Điều này làm nàng nhớ tới, trong bảng nhiệm vụ của game có ghi rằng, trong cung có những mật đạo tương thông. Người muốn vượt ngục phải biết được chuyện này.
Hắn nói:" Nói cho bổn vương biết, ngươi luyện bắn cung như thế nào." Giày thêu trên tay gần như không có sức nặng.
"Điều kiện trao đổi?"
"Ừ."
Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi:" Đúng rồi, quên hỏi, ngươi là ai?"
Thọ vương nhất thời cảm thấy thực kỳ diệu. Phương thức tự hỏi kỳ quái như vậy, rốt cuộc là nhà nào dạy ra? Hắn thật muốn phái người đi tra một chút. Người này đã là của hoàng huynh, hắn vẫn muốn tự mình nuôi một cái khác để đùa giỡn.
"Thọ vương." Hắn thành thật trả lời.
"Tốt, Thọ vương." Nàng tiến lên, vô lại nắm lấy ống tay áo hắn, nói:" Ta không thể nói cho ngươi biết ta luyện bắn tên như thế nào. Nhưng ngươi hôm nay không nói rõ ngươi tới bằng cách nào thì cũng đừng hòng chạy."
Thọ Vương từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên bị trêu ghẹo.
Hắn đột nhiên cảm thấy người này thật thuận mắt. Vì thế, kiên nhẫn hỏi nàng:" Ngươi biết mật đạo để làm gì không?"
"Hãm hại người." Tiết Bích Đào thành thật nói, bày ra vẻ mặt " Ta là hậu phi, đương nhiên phải làm chuyện hậu phi nên làm." rất tự nhiên.
"Ha ha ha ha ha, bổn vương có thể nói cho ngươi biết mật đạo ở đâu." Thọ vương vui vẻ. Hắn suy tư một hồi, nói:" Nhưng đừng quên mời bổn vương cùng xem kịch vui."
Mê cung này là hắn tự giải, đương nhiên không thèm để ý. Lúc này hắn lại muốn nghiên cứu câu đố mới là nàng hơn.
"Ừ." Tiết Bích Đào thuận miệng đáp. Mời, nàng đi chỗ nào mời chứ.
Đến lúc đó cứ nói mình không liên lạc được là ổn rồi.
Thọ Vương nói địa điểm cho nàng một lần, chờ nàng nhớ kỹ rồi mới rời đi. Hắn chuẩn bị đi tra xem, người nhà nào đã dưỡng ra được nữ nhân như vậy.
Tiết Bích Đào nằm úp sấp trên chăn, buông lỏng một hơi.
Thọ Vương.
Từ sau hôm đó nàng đã có hoài nghi, cho nên tìm hiểu qua đủ loại sự tích của hắn, hơn nữa còn nghiền ngẫm qua cách hắn làm việc. Hiện giờ thấy hắn thẳng thắn hỏi nàng làm sao luyện được bắn tên, đôi mắt lại hờ hững, nàng biết rằng, thích khách kia chính là hắn.
Bất quá, người tùy tâm sở dục như vậy rất nguy hiểm. Lần này là hắn đánh đến, nàng cũng không dám trêu chọc.
Mật đạo cung đình, thật sự là thứ tốt.
Nàng ôm gối đầu, hôn một cái.
Tiết Bích Đào mệt mỏi dựa vào người Mộ Vân:" Hôm nay coi như thôi đi, chờ vài hôm nữa hoàng thượng không tới lại sơn."
Vân Lũ đầu tiên là đỏ mặt. Tuy rằng không biết nhiều, nhưng nghe thấy cũng xấu hổ. Lát sau, nàng lại thấy kỳ quái, thử nói ra một câu:" Chủ tử, tiểu nhật tử của ngài không ngày nào mà không đến mà." Hoàng thượng gần đây phần lớn đều nghĩ ở chỗ người. Dù có hôm nào không tới thì hôm sau chắc chắn sẽ tới. Nếu cứ vậy thì ba năm sau cũng chưa sơn xong.
" Không phải tiểu nhật tử, mà là tiểu nguyệt tử (Chắc là tới tháng)." Tiết Bích Đào cười giảo hoạt, lại hỏi:" An tuyển thị thế nào rồi?"
Vân Lũ "Xì" một tiếng, đối với chủ tử này có chút bất đắc dĩ:" Chủ tử đã nói thế, tự nhiên có thể thuận lợi sinh hạ."
Một Vân cũng gật đầu đồng ý, lại đem tình huống của An tuyển thị nói ra:" Qua ba tháng đầu là ổn rồi. Chỉ là cả ngày bị người ta phiền nhiễu. Hiện giờ đã bảy tháng. Cứ như vậy, lúc sinh ra chỉ sợ thân thể cũng sẽ không quá khỏe khoắn."
Tiết Bích Đào nghe xong gật đầu. Chờ móng tay đã được Vân Lũ lau sạch, nàng lập tức đứng thẳng, nói:" Đi, chúng ta đi thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Chủ tử hôm nay thật muốn đi?" Chủ tử nhà mình từ sau khi được sủng ái liền không chịu nhúc nhích thân thể. Hoàng hậu cũng có ý kiến với việc này, nhưng hoàng thượng lại cho phép, nàng ta cũng không thể trách cứ.
"Sao lại không đi, có mấy khuôn mặt nhìn mãi cũng chán. Cuối cùng cũng có chút mới mẻ, ta đi nhìn thử một cái." Tiết Bích Đào hứng trí bừng bừng nói.
Nàng nhớ rõ Tiểu Nghiễn có nói qua, nữ xuyên không đều là đường đường chính chính từ tuyển tú mà tiến cung, cho nên có lẽ là trong cái đám "cống phẩm" kia đi. Nàng thế nào cũng phái tới nhìn một chút.
Vì thế, nàng sửa sang thật đẹp, chuẩn bị dùng bề ngoài làm người ta kinh sợ!
Sơ Hiểu từ trong nội thất đi ra, trong tay cầm một nhánh hoa đào, giọng nói ảo não:" Chủ tử, không biết ai đã bẻ mất cành hoa cắm ở cửa sổ rồi, có cần tra không ạ?"
Tiết Bích Đào nhớ tới trận gió lạnh trưa hôm qua, co rúm một chút. Là âm khí trong cung sao? Một loại cảm giác kỳ dị đánh úp vào nàng.
Nàng sờ sờ ngực, quyết định không tự mình dọa mình nữa.
Nàng nhận lấy cành đào, nói:" Tra."
Sơ Hiểu lĩnh mệnh mà đi.
--- ------ ----
"Nô tỳ thỉnh an Trân tiệp dư, Tiệp dư cát tường." Nữ quan dẫn nhưng người mới vào tới Trường Xuân Cung, thấy Tiết Bích Đào, bà ta vội vàng hành lễ, cũng nhắc nhở những người phía sau.
"Thỉnh an Trân tiệp dư." Từng giọng nói oanh oanh yến yến vang lên. Do danh phận chưa định, các nàng cũng không thể hạ mình tự xưng nô tỳ, cũng không thể xưng thiếp thân, chỉ đành lược bớt xưng hô.
Có một số người gan lớn nhìn trộm. Lọt vào tầm mắt họ là váy dài làm bằng gấm Tô Châu, đóa hoa ánh vàng rực rỡ. Mắt bướm làm bằng trân châu, trông rất sống động.
Lại nhìn sang diện mạo. Khuôn mặt phù dung, lông mày hình trăng lưỡi liềm, môi đỏ kiều mị. Nàng tay cầm cành đòa, vô cùng kinh diễm.
Khúc Hãn Nhiên thầm nghĩ, quả nhiên là diện mạo của sủng phi.
Tiết Bích Đào khẽ nâng cằm, liếc mắt một cái, cười nói:" Ồ, quả nhiên đều là người lanh lợi. Trách không được Thọ vương lại thích như vậy." Nàng cũng không hề kêu miễn lễ.
Đám nữ tử tuy không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành quỳ gối hành lễ, không được đứng dậy.
Có người xuất đầu đón lấy ý câu nói kia:" Đa tạ Tiệp dư khen ngợi. Không biết chúng ta có thể đứng dậy không?" Các nàng vốn không phải xuất thân từ thế gia vọng tộc, mặc dù trong cung có nhóm ma ma chỉ dạy, nhưng đến nay lễ nghi quy củ vẫn còn mơ hồ.
Khúc Hãn Nhiên cười thầm trong lòng. Đồ ngu. Đem chuyện này nói rõ ra chẳng khác nào nói Trân tiệp dư làm khó các nàng. Nhóm nương nương trong cung chắc là cũng không vui vẻ gì.
Tiết Bích Đào gật đầu một cái, hảo tâm nói:" Ừ, ngươi đứng dậy đi." Nàng chỉ nói một chữ "Ngươi", làm những người đang chuẩn bị rục rịch chỉ đành quy củ quay lại vị trí.
Ngay sau đó, Tiết Bích Đào ung dung đi xung quanh, cành đào kia quơ quơ vào sáu người còn lại. Hành động này nếu là nam nhân thì chính là ngả ngớn, nhưng khi nàng sử dụng, cảm giác lại trở thành phong lưu tùy tiện, mọi người giận mà không dám nói.
Khi ánh mắt dừng lại trên người Khúc Hãn Nhiên, nàng "a" một tiếng. Đợi tới khi mọi người nhìn nàng, nàng cũng đang muốn mở miệng thì chợt nghe tiếng cười cách đó không xa truyền tới:" Trân muội muội đây là đang làm gì? Nếu bọn họ chọc giận ngươi thì bảo hoàng hậu nương nương làm chủ xử lý là được, đừng trì hoãn giờ thỉnh an nương nương."
Là Trinh quý tần ở cùng cung với nàng.
Tiết Bích Đào thu hồi cành hoa đào, động tác nhẹ nhàng làm giọt sương trên đó khẽ run rẩy. Nàng cười khẽ:" Bọn họ vừa rồi thỉnh an, thiếp thân giật mình nên chậm một chút, đã để quý tần nương nương nhìn thấy. Ánh mắt ngài thật tốt."
Trong cung này, cũng chỉ có một mình Tiết Bích Đào địa vị thấp hơn người ta nhưng lại dám chọc giận người ta thôi. Ai bảo nàng ta có hoàng thượng che chở chứ.
Trinh quý tần nhẫn nhịn cơn tức, cười hỏi:" Thật không biết có chuyện gì có thể khiến muội muội giật mình như thế?"
"Chuyện có thể làm thiếp thân giật mình không ít." Ánh mắt Tiết Bích Đào như vô ý quét tới người Khúc Hãn Nhiên, nói với Trinh quý tần:" Mới vừa rồi nhìn thấy người có khí chất động lòng người như tỷ tỷ, muội đang nghĩ xem nàng ta có phúc khí được hoàng thượng coi trọng như tỷ tỷ không, sinh được con không."
"Nếu quý tần nương nương đã nói vậy, các ngươi đứng lên hết đi." Nàng nói.
Ánh mắt Trinh quý tần đột nhiên biến đổi. Trong cung tối kỵ nhất là người có chung khí chất, sợ rằng người nọ sẽ dựa vào mình mà đi lên. Dù tính tình giống như nhưng tuổi tác người kia lại nhỏ hơn, dung mạo cũng đẹp hơn.
Nàng nhìn Khúc Hãn Nhiên, cẩn thận quan sát. Khuôn mặt lịch sự tao nhã, quả thật càng nhìn càng giống. Nàng trước mặt hoàng thượng không phải cũng như thế sao?
Kỳ thật, trong cung có Nghi quý nhân và Hiền phi khá giống nhau. Nhưng Nghi quý nhân có chí tiến thủ, lại còn là muội muội của hoàng hậu. Mà Hiền phi thì không có con nối dõi, cho nên đương nhiên Hiền phi sẽ không hiền lành gì với nữ nhân giống nàng.
Nàng nhớ tới câu nói của Trân tiệp dư khi nãy:" Liệu có sinh được con không." thì trong lòng liền căng thẳng. Dù sao cũng là nữ nhân, lập tức có tính toán.
Giờ phút này, những người mới mặc dù khinh thường việc có người giống mình, nhưng lại nghĩ đến việc Trinh quý tần nếu có thể có nữ nhi bên người, tỉ lệ Khúc Hãn Nhiên sau này cũng được như thế rất cao. Tiền đồ so với các nàng tốt hơn nhiều, không khỏi có chút ghen tị.
Trong lòng Khúc Hãn Nhiên thầm kêu không ổn. Tại sao nàng đã tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng vẫn bị lôi ra? Quả nhiên là quy luật của nữ chủ, phiền toái cứ không đầu không đuôi đánh vào nữ chủ là sao? Làm gì bây giờ.
Tiết Bích Đào cũng mặc kệ trong lòng nàng ta đang hỗn loạn. Đứng trên cao đương nhiên có loại ưu đãi này. Tùy ý hất một gáo nước, phóng một ngọn lửa, đầy tớ xung quanh phải vội vàng né tránh.
Muốn bò lên trên sao? Trước phải tắm rửa cho sạch, miễn cho mặt xám mày tro mà chọc tức hoàng thượng đó.
Nàng đem cành đào cài vào bên tóc, khóe miệng giương lên.
--- ------ ------ ----
Vẫn như ngày thường, sau khi dùng bữa thì ngủ trưa. Nàng không quen có người bên cạnh gác đêm. Sau khi cửa đóng kín, nàng một đường lột đôi giày thêu đi. Người hiện đại đều thích làm như vậy, hiện tại có điều kiện, nàng tự nhiên muốn thoải mái một chút.
"Cử chỉ thô lỗ."
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp khiến nàng hoảng sợ. Tiết Bích Đào xoay người, vỗ vỗ ngực, lại quên mất giày còn đang cầm trên tay, nhất thời quần áo bị bẩn một mảng.
"Bất quá, thô lỗ nhưng rất đáng yêu." Thọ Vương nhìn vết bẩn kia, cười nói.
Đùa cái gì vậy!?
Thân mình Tiết Bích Đào cứng đờ, "Bốp" một tiếng, ném đôi giày đến chỗ người nọ.
A, ném trúng sao?
"Người sống?" Nàng thì thào nghiêng đầu nhìn hắn.
Thọ Vương tiếp được giày thêu, sắc mặt có chút đen. Nữ nhân bình thường bị dọa không phải đều thét chói tai sao, vì sao người trước mặt lại trực tiếp động thủ như vậy?
Bất quá, lực đạo rất nhẹ, cùng mũi tên lần trước hoàn toàn khác. Hắn như có điều suy nghĩ.
"Ngươi vào đây bằng cách nào?" Nàng hỏi.
Một nam nhân tùy tiện tiến vào phòng ngủ của nàng, hơn nữa lại không bị cung nhân phát giác. Cho dù có võ công thì cũng rất khó khăn. Điều này làm nàng nhớ tới, trong bảng nhiệm vụ của game có ghi rằng, trong cung có những mật đạo tương thông. Người muốn vượt ngục phải biết được chuyện này.
Hắn nói:" Nói cho bổn vương biết, ngươi luyện bắn cung như thế nào." Giày thêu trên tay gần như không có sức nặng.
"Điều kiện trao đổi?"
"Ừ."
Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi:" Đúng rồi, quên hỏi, ngươi là ai?"
Thọ vương nhất thời cảm thấy thực kỳ diệu. Phương thức tự hỏi kỳ quái như vậy, rốt cuộc là nhà nào dạy ra? Hắn thật muốn phái người đi tra một chút. Người này đã là của hoàng huynh, hắn vẫn muốn tự mình nuôi một cái khác để đùa giỡn.
"Thọ vương." Hắn thành thật trả lời.
"Tốt, Thọ vương." Nàng tiến lên, vô lại nắm lấy ống tay áo hắn, nói:" Ta không thể nói cho ngươi biết ta luyện bắn tên như thế nào. Nhưng ngươi hôm nay không nói rõ ngươi tới bằng cách nào thì cũng đừng hòng chạy."
Thọ Vương từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên bị trêu ghẹo.
Hắn đột nhiên cảm thấy người này thật thuận mắt. Vì thế, kiên nhẫn hỏi nàng:" Ngươi biết mật đạo để làm gì không?"
"Hãm hại người." Tiết Bích Đào thành thật nói, bày ra vẻ mặt " Ta là hậu phi, đương nhiên phải làm chuyện hậu phi nên làm." rất tự nhiên.
"Ha ha ha ha ha, bổn vương có thể nói cho ngươi biết mật đạo ở đâu." Thọ vương vui vẻ. Hắn suy tư một hồi, nói:" Nhưng đừng quên mời bổn vương cùng xem kịch vui."
Mê cung này là hắn tự giải, đương nhiên không thèm để ý. Lúc này hắn lại muốn nghiên cứu câu đố mới là nàng hơn.
"Ừ." Tiết Bích Đào thuận miệng đáp. Mời, nàng đi chỗ nào mời chứ.
Đến lúc đó cứ nói mình không liên lạc được là ổn rồi.
Thọ Vương nói địa điểm cho nàng một lần, chờ nàng nhớ kỹ rồi mới rời đi. Hắn chuẩn bị đi tra xem, người nhà nào đã dưỡng ra được nữ nhân như vậy.
Tiết Bích Đào nằm úp sấp trên chăn, buông lỏng một hơi.
Thọ Vương.
Từ sau hôm đó nàng đã có hoài nghi, cho nên tìm hiểu qua đủ loại sự tích của hắn, hơn nữa còn nghiền ngẫm qua cách hắn làm việc. Hiện giờ thấy hắn thẳng thắn hỏi nàng làm sao luyện được bắn tên, đôi mắt lại hờ hững, nàng biết rằng, thích khách kia chính là hắn.
Bất quá, người tùy tâm sở dục như vậy rất nguy hiểm. Lần này là hắn đánh đến, nàng cũng không dám trêu chọc.
Mật đạo cung đình, thật sự là thứ tốt.
Nàng ôm gối đầu, hôn một cái.
/114
|