Hoàng đế vừa đi tới cửa Phương Hoa các thì đã thấy cung nhân quỳ dưới đất, nhưng tuyệt nhiên không thấy vị chủ nhân cung điện kia đâu.
Hắn mang đôi mắt không lộ cảm xúc nhìn Mộ Vân, thân hình Mộ Vân run lên, cúi đầu càng thấp.
Hy vọng chủ tử giả bộ giống một chút, đừng bị vạch trần.
Hoàng đế vào nội điện, xua tay cho đám người hầu lui ra, tự mình đi tới ngồi bên mép giường, nhìn thiên hạ đang chui rúc trong ổ chăn.
Tiết Bích Đào nằm trong chăn từ từ mở mắt, lặng lẽ chui đầu ra. Vừa mới ló đầu dạy đã bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hàn Tử Kì.
Tóc đổ xuống che hơn phân nửa khuôn mặt , càng làm nổi bật cái cằm xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu của nàng. Nàng vươn tay kéo vạt áo hắn, bẽn lẽn cắn môi, sau đó thân thủ ôm lấy hắn, đem mặt chôn vào lòng ngực của hắn.
"Hoàng thượng ~" Nàng như thường làm nũng, sau đó mềm giọng hỏi "Người tức giận sao?"
Hoàng đế không nhúc nhích, cũng không mở miệng. Không khí ngưng trệ.
Nàng không quan tâm hỏi tiếp:" Nếu như tức giận thiếp thân vậy thì phải nói rõ với thiếp thân, đừng giấu trong lòng. Nếu không thiếp thân làm sao biết hoàng thượng tức giận cái gì? Thiếp thần làm sao sửa đổi chứ."
Dứt lời, nàng cảm giác cái ót của mình bị vỗ nhẹ một cái, sau đó vuốt ve.
Trong lòng nàng buông lỏng, giọng điệu cũng thoải mái hơn:" Hoàng thượng nói với thiếp thân đi, có được không?" Trán nàng cọ cọ trong ngực hắn, lầm bầm nói:" Dù là phạm nhân thì trước khi bị chém cũng phải biết tội mình chứ, không thể vô duyên vô cớ mà "răng rắc" đi."
Từ đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười trầm thấp, sau đó một giọng nói vang lên:" Những lời này là ai dạy nàng nói?"
Khuôn mặt Tiết Bích Đào lạnh lại, thân mình phút chốc cứng ngắc.
Hoàng đế hơi ôm nàng, nên đương nhiên cảm giác được. Kỳ thật thời điểm nàng như con chuột nhỏ cọ xát hắn, hắn liền không nhịn được muốn cười, càng muốn sờ tóc nàng, hôn nhẹ lên cái cổ mẫn cảm tinh tế của nàng.
Nhưng trong lòng hắn rất mâu thuẫn. Hắn tự tin rằng nữ nhân hắn coi trọng tuyệt đối không phải loại người tục tằng. Hắn cần người dám nhìn hắn một cách ngay thẳng tinh khiết, cái nhìn mà ngay cả hoàng hậu cũng không dám. Tất cả bọn họ chỉ có chột dạ hoặc khiếp sợ hắn thôi. Nhưng Tiết Bích Đào nàng lại dám, nàng thật sự dám đối mặt với ánh mắt của mình. Trong mắt nàng chứa sự bướng bỉnh kiên định, giống như bất chấp mọi thứ. Hắn cho rằng mình chính là lý do duy nhất khiến ánh mắt của nàng chấp nhất.
Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ rằng sự chấp nhất đó của nàng kỳ thật chỉ vì quyền lợi, địa vị.
Vì vậy cho nên hắn mới không chịu đi tới Phương Hoa các, sợ nếu như đáp án không như hắn mong muốn, vậy hắn phải dùng thái độ như thế nào để đối đãi với nữ nhân mình từng sủng ái đây? Một lòng đối đãi sao?
Đây là nữ nhân duy nhất từ trước tới nay khiến hắn do dự mâu thuẫn, không quyết đoán.
Vật nhỏ này quả thực nên cảm thấy vinh hạnh - Hắn bất đắc dĩ nghĩ.
Bên tai truyền tới âm thanh "hừ, hừ.", hắn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu xuống bắt gặp người trong ngực đang đưa đầu lưỡi cùng đôi môi đỏ rực như cánh hoa kia ra, vạt áo của hắn rõ ràng dính một mảnh ẩm ướt.
Hắn muốn cười. Nâng cầm dưới của nàng lên, hắn mở miệng:" Thật sự cái gì cũng dám ăn."
"Là cắn! cắn!" Tiết Bích Đào yếu ớt không khuất phục nói.
Sau khi nàng nghe được câu "Ai dạy ngươi nói kia" thì tức giận cực kỳ, định cắn hắn, nhưng rốt cuộc thịt còn chưa ăn được miếng thịt chó nào đã ngậm phải lông chó.
Đều là do mùa đông mặc áo quá dày!
"Muốn cắn trẫm vậy sao..." Hoàng đế nhếch mi, bắt lấy cái tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, hôn nhẹ đầu lưỡi của nàng, thấp giọng nói "Cắn nữa đi."
Tiết Bích Đào ngoan ngoãn cắn môi hắn, còn mút một ngụm.
Chờ đến khi nàng nhận ra không khí không đúng thì đã sớm bị hắn đặt trên giường. Nàng quá sợ hãi, lăn qua một bên trốn, vừa trốn vừa ồn ào:" Thiếp đang bệnh, đang bệnh đó!"
"Trẫm biết nàng bệnh." Hoàng đế mặc cho nàng chạy trốn, sau đó dùng sức toàn thân đè lên người nàng. Thân thể nàng thật mềm mại, giống như một đứa trẻ. Hắn nằm trên nàng, cảm giác tựa như đang trôi bồng bềnh trên nước.
Tiết Bích Đào cũng không phải là làm bộ nói vậy. Nàng cảm thấy mọi chuyện còn chưa nói xong, nếu không nói ra rõ ràng, sau này trong lòng hắn sẽ vẫn còn khuất mắc.
Cái này không thể được.
Vì thế, nàng ra sức giãy dụa! Nhưng nàng không biết nam nhân ở phía trên đang vì động tác của nàng mà nheo mắt hưởng thụ.
"Biết, biết mà còn muốn làm chuyện đó." Tiết Bích Đào đỏ mặt. Loại chuyện này cũng giống như khí nói với thầy thể dục chuyện nàng đến tháng vậy, bất kể nói bao nhiêu lần thì miệng vẫn không được tự nhiên.
Hoàng đế đem mặt mình chôn vào nơi mềm mai trên người nàng, lời nói lộ rõ ý cười:" Trẫm còn biết, bệnh nàng mắc phải là bệnh tương tư."
Tiết Bích Đào túng quẫn.
Cẩu hoàng đế còn dám đem chuyện này ra vui đùa, buồn nôn đến nỗi cả người nàng run run.
Hoàng đế phát hiện nàng có chút run rẩy liền tự mình xem kỹ nàng. Kéo nàng ra khỏi ổ chăn, hắn phát hiện nàng chỉ mặc một bộ trung y trắng mỏng manh, dính sát vào da thịt nhẵn nhụi.
Hắn kéo áo ngủ bằng gấm bao bọc hai người họ. Gió không thể thổi vào, ánh sáng cũng bị cản lại.
"Đó là thứ thiếp thân đáng được có phải không?" Trong bóng tối, thanh âm của Tiết Bích Đào vàng lên. Không khí lúc này hơi ngột ngạt, nàng thở phì phì nói "Cho dù hoàng thượng không nói thiếp thân cũng đoán được, là bởi vì chuyện thiếp thân thỉnh phong đúng không?"
"Hoàng thượng không muốn tặng cái gì, không muốn phân vị cho ta hay không muốn tốt với ta cứ nói ra là được. Nhưng người lại cố tình cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm-"
Nàng nói xong liền cảm thấy chính mình thật ủy khuất oan uổng. Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở:" Thiếp thân ngốc nghếch, tưởng rằng cuối năm hoàng thượng bận chuyện cho nên mới vội vàng không gặp nhau. Sau lại biết hoàng thượng mỗi ngày đến chỗ Phó bảo lâm, lúc đó thiếp mới nghĩ bụng mình đã làm hoàng thượng mát hứng. Rồi phải tới hơn mười ngày sau rốt cuộc mới nhớ ra là vì cái gì."
"Thì ra chàng không tin tưởng ta."
Hoàng đế chấn động, bàn tay to nắm chặt hông nàng.
Nàng dùng là "Chàng" và "ta", chẳng trách hắn lại kinh ngạc như vậy.
Trong lòng hắn bỗng tê rần, lại có chút ê ẩm. Hắn quả thật không tin tưởng nàng. Nàng trong lòng hắn còn xa lắm mới đạt tới loại chân thành tin tưởng.
Hắn đối tốt với nàng chẳng qua chỉ vì thích nàng, thích cử chí, ánh mắt, dung mạo của nàng. Thích và sủng ái là một chuyện, nhưng tin tưởng lại là một chuyện khác.
"Ngoan..." Âm thanh hắn có chút khàn khàn, không vì cái gì khác, chỉ vì giờ khác ấy, nàng dùng xưng hô "chàng" và "ta" với hắn.
Rõ ràng là không hề nghĩ tới địa vị quyền lợi, nếu không, sao nàng có thể dám lớn mật làm những chuyện như vậy? Nếu hắn thật sự truy cứu, chém đầu là vẫn còn nhẹ.
"Ta chỉ muốn sớm chút lên tới tần vị." Nàng áp mặt vào hắn, vô cùng khát khao nói:" Thời điểm An tuyển thị có thai ta cũng đã nghĩ, nếu ta thật sự có con, nhất định phải tự mình nuôi nấng, nhất định lúc nào cũng phải cười nói với nó, đối xử thật tốt với nó, nuôi dưỡng ở trước mặt."
Nàng vô cùng trẻ con nói nhưng lại khiến lòng hắn lay động.
Trong tâm hoàng đế bỗng vang một tiếng, mọi phòng bị đều sụp đỗ.Hắn nghĩ, thì ra là vậy. Mà sự cường điệu trong lời nói của nàng càng khiến hắn thêm thương tiếc. Hắn biết nàng từ nhỏ sức khỏe yếu, chỉ sợ không được cho mẹ coi trọng. Chính mình không có được cho nên nàng muốn để cho đứa con của mình hưởng.
Kỳ thật ngay cả chính hắn cũng từng nghĩ muốn thấy cảnh nàng ôm con, hai người mặt mày giống nhau, ngước khuôn mặt nhỏ bé nhìn hắn. Hắn cũng muốn có con với nàng, nhưng không nghĩ tới chỉ có nữ tử có tần vị mới có thể tự mình nuôi con.
Giờ phút này, hắn không hiểu sao lại có chút áy náy.
Rõ ràng hai người ăn ý như vậy, có chung ý tưởng nhưng chỉ có một mình nàng cố gắng. Hắn có nghĩ tới nhưng không hành động, thậm chí còn hiểu lầm nàng, vắng vẻ nàng, cái gì cũng không nói cho nàng.
Hắn thở dài, miệng vàng lời ngọc hứa hẹn, nằm trong chăn bông vừa buồn cười vừa thực ấm áp:" Trẫm đáp ứng nàng, chờ nàng mang thai nhất định thăng nàng thành tần, để nàng tự mình nuôi đứa nhỏ, được không?"
Nàng run sợ trong chốc lát, hít hít cái mũi, điềm đạm "vâng" một tiếng.
Trong bóng tối, nàng nở nụ cười không ai thấy được.
Rốt cuộc cũng đợi được tới ngày này. Chuyện vừa rồi xem như trong họa được phúc. Nếu không phải xảy ra chuyện lúc trước thì hoàng đế cũng sẽ không thương tiếc nàng mà hứa hẹn như vậy.
Vậy bốn góc phòng đốt Linh Lăng hương rốt cuộc cũng thể quăng rồi. Nàng đối với những hương thơm nồng không phải chán ghét, nhưng cũng không tính là thích. Ngửi lâu lại cảm thấy khó chịu. Mấy thứ hồi đầu giải thích cho hoàng đế cũng chỉ là lý do thoái thác mà thôi. Kì thực linh lăng hương có khả năng tránh thai hiệu quả. Khi đó nàng mới vào cung chưa lâu, nếu mạo muội mang thai sẽ phải chịu kết cục bị người khác mang đi.
Để miễn mấy chuyện rắc rối sau nay, không bằng trước tính toán kỹ lưỡng.
Hương sao...
Nàng nhó rõ thuộc tính của lan lí hữu hương là được tuyển chọn, hương thơm tự nhiên có hơi nhẹ nhưng cảm giác hẳn là vẫn tốt. Lúc này tuyệt đối không được dùng hương quá nồng!
"Vui sao?" Tâm tình hoàng đế thả lỏng, liền trêu chọc nàng.
"Đương nhiên không có!" Nàng hạ quyết tâm, cãi lại cực nhanh, hếch mặt nói "Hoàng thượng khiến người ta thành đứa ngốc mười ngày. Người ta còn đang tức giận, không muốn để ý hoàng thượng."
Nói xong, nàng lăn qua một bên giả chết, cố gắng chứng minh lời nàng nói là thật.
Hoàng đế buồn cười. Quả nhiên vẫn là tính cách này khiến hắn vui vẻ.
"Được tiện nghi còn khoe mã." Tay hắn vòng qua, bắt lấy chóp mũi nàng, cố ý nắm một cái.
Nàng không giãy dụa, ồm ồm nói:" Chính hoàng thượng nói người ta ngoan, hiện giờ còn không cho người ta khoe mã. Hừ, đúng là bới lông tìm vết mà."
Hoàng đế cười to:" Trẫm rất kinh ngạc, thầy của nàng là người nào? Nếu ông ấy biết được nàng tự tiện sửa câu chữ, sợ là tức giận tới lệch mũi luôn."
Tiết Bích Đào lăn vào chăn, cái mũi bị nắm rốt cuộc được giải phóng. Nàng lên án:" Thầy thiếp thân có lệch mũi không thì không biết, nhưng mũi của thiếp thân nhất định bị hoàng thượng nắm lệch luôn rồi. Hoàng thượng hôm nay sao lại hứng thú với mũi thế chứ." Nàng nói xong, liền xoa xoa chóp mũi đã đỏ hồng.
"Lại đây." thấy trong ngực mình không còn ôn hương nhuyễn ngọc nữa, hoàng đế rất không thoải mái.
Tiết Bích Đào ngoan ngoãn lăn về, ừ, rất ấm, dựa vào hoàng đế càng ấm hơn. Tuy lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc nói:" Không được nhéo mũi nữa."
"Trẫm mới không rảnh như vậy." Hoàng đế khinh thường nói, hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai cao hứng nhéo mũi người ta như vậy. Tay hắn trượt xuống cái mông nhỏ tròn xinh đẹp của nàng, tiểu nữ nhân trong ngực quả thật hấp dẫn:" Ngoan ngoãn, để trẫm ăn no sẽ có thưởng, sao?"
Cái chăn vừa rồi bị Tiết Bích Đào chui ra chui vào làm hở một đường. Giờ phút này ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nàng, khiến nàng càng thêm kiều mị "Thì ra là do ở nơi khác ăn không đủ nên mới bằng lòng tới đây."
"Làm sao có thể." Hắn kéo trung y nàng xuống, lộ ra cặp tiểu nhũ nửa che nửa hở, hai chấm hồng nhạt như ẩn như hiện. Hắn ực một tiếng, thanh âm trầm thấp:" Năm mới sự vụ quá nhiều, đợi tới túc muốn ăn đã bị nàng cắt đứt rồi."
Đang muốn làm đứa nhỏ ngậm lấy nụ hồng kia, nhưng không biết sao nàng lại nghiêng thân qua, ngồi trên người hắn.
"Không cho phép hoàng thượng ăn nữ nhân khác!" Thanh âm nàng mềm mại truyền tới, mông nhỏ cũng không buông ta mà cọ qua cọ lại, động vào nơi đang bốc hỏa của hắn. Một câu kia như đổ dầu vào lửa, nếu đổi thành "chàng", nhất định càng thêm khó nhịn.
"Được" Hắn lập tức đáp ứng.
"Thành giao." Hắn cười đầy ẩn ý "Đứa láu lỉnh nàng phải xuất hết lực đó."
Tiểu nữ vương nàng mới không thèm sợ. Vì thế nàng sẽ tiến công
Vì thế, thời điểm nàng "vâng' một tiếng, hắn đã nhào tới bắt đầu cởi y phục. Chờ hắn không kiên nhẫn bỏ cái yếm cuối cùng ra, toàn bộ thân thể mảnh mai mềm mại lộ ra, hắn hít một hơi.
Lúc trước còn chưa cẩn thận nhìn rõ nàng ở góc độ này.
Đợi khi nàng đáng thương hề hề cố gắng di chuyển mình, hắn nhịn không được cắn cái rốn của nàng. Như tìm được món đồ chơi mới, hắn chơi thật vui vẻ, thỉnh thoảng lại phối hợp với động tĩnh phía trên của nàng.
Hắn cắn khiến cả người nàng mềm nhũn, tay nhỏ nắm chặt, lại hoàn toàn không còn sức lực, tựa như đầu lưỡi kia xuyên qua da thịt nàng, thẳng tới khi nàng vô lực cầu khóc" Đừng, khó chịu... đừng mà..."
Giọng nói mềm yếu của nàng tiến vào lòng hắn.
Hắn sủng nịch cười, xoay người một cái áp nàng xuống giường, hôn thái dương của nàng, tay lau nước mắt nàng "Tiểu mật đào của trẫm mệt mỏi rồi, nghỉ một chút được không? Rất nhanh sẽ hết thôi."
Trong phòng một màn mây mưa.
Đêm, còn rất dài.
.
Mà Tiết Bích Đào thì mệt mỏi dựa đầu vào giường, vô lực mắng một câu: Tin ai cũng đừng tin nam nhân!!!"
Hắn mang đôi mắt không lộ cảm xúc nhìn Mộ Vân, thân hình Mộ Vân run lên, cúi đầu càng thấp.
Hy vọng chủ tử giả bộ giống một chút, đừng bị vạch trần.
Hoàng đế vào nội điện, xua tay cho đám người hầu lui ra, tự mình đi tới ngồi bên mép giường, nhìn thiên hạ đang chui rúc trong ổ chăn.
Tiết Bích Đào nằm trong chăn từ từ mở mắt, lặng lẽ chui đầu ra. Vừa mới ló đầu dạy đã bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Hàn Tử Kì.
Tóc đổ xuống che hơn phân nửa khuôn mặt , càng làm nổi bật cái cằm xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu của nàng. Nàng vươn tay kéo vạt áo hắn, bẽn lẽn cắn môi, sau đó thân thủ ôm lấy hắn, đem mặt chôn vào lòng ngực của hắn.
"Hoàng thượng ~" Nàng như thường làm nũng, sau đó mềm giọng hỏi "Người tức giận sao?"
Hoàng đế không nhúc nhích, cũng không mở miệng. Không khí ngưng trệ.
Nàng không quan tâm hỏi tiếp:" Nếu như tức giận thiếp thân vậy thì phải nói rõ với thiếp thân, đừng giấu trong lòng. Nếu không thiếp thân làm sao biết hoàng thượng tức giận cái gì? Thiếp thần làm sao sửa đổi chứ."
Dứt lời, nàng cảm giác cái ót của mình bị vỗ nhẹ một cái, sau đó vuốt ve.
Trong lòng nàng buông lỏng, giọng điệu cũng thoải mái hơn:" Hoàng thượng nói với thiếp thân đi, có được không?" Trán nàng cọ cọ trong ngực hắn, lầm bầm nói:" Dù là phạm nhân thì trước khi bị chém cũng phải biết tội mình chứ, không thể vô duyên vô cớ mà "răng rắc" đi."
Từ đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười trầm thấp, sau đó một giọng nói vang lên:" Những lời này là ai dạy nàng nói?"
Khuôn mặt Tiết Bích Đào lạnh lại, thân mình phút chốc cứng ngắc.
Hoàng đế hơi ôm nàng, nên đương nhiên cảm giác được. Kỳ thật thời điểm nàng như con chuột nhỏ cọ xát hắn, hắn liền không nhịn được muốn cười, càng muốn sờ tóc nàng, hôn nhẹ lên cái cổ mẫn cảm tinh tế của nàng.
Nhưng trong lòng hắn rất mâu thuẫn. Hắn tự tin rằng nữ nhân hắn coi trọng tuyệt đối không phải loại người tục tằng. Hắn cần người dám nhìn hắn một cách ngay thẳng tinh khiết, cái nhìn mà ngay cả hoàng hậu cũng không dám. Tất cả bọn họ chỉ có chột dạ hoặc khiếp sợ hắn thôi. Nhưng Tiết Bích Đào nàng lại dám, nàng thật sự dám đối mặt với ánh mắt của mình. Trong mắt nàng chứa sự bướng bỉnh kiên định, giống như bất chấp mọi thứ. Hắn cho rằng mình chính là lý do duy nhất khiến ánh mắt của nàng chấp nhất.
Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ rằng sự chấp nhất đó của nàng kỳ thật chỉ vì quyền lợi, địa vị.
Vì vậy cho nên hắn mới không chịu đi tới Phương Hoa các, sợ nếu như đáp án không như hắn mong muốn, vậy hắn phải dùng thái độ như thế nào để đối đãi với nữ nhân mình từng sủng ái đây? Một lòng đối đãi sao?
Đây là nữ nhân duy nhất từ trước tới nay khiến hắn do dự mâu thuẫn, không quyết đoán.
Vật nhỏ này quả thực nên cảm thấy vinh hạnh - Hắn bất đắc dĩ nghĩ.
Bên tai truyền tới âm thanh "hừ, hừ.", hắn thu hồi suy nghĩ, cúi đầu xuống bắt gặp người trong ngực đang đưa đầu lưỡi cùng đôi môi đỏ rực như cánh hoa kia ra, vạt áo của hắn rõ ràng dính một mảnh ẩm ướt.
Hắn muốn cười. Nâng cầm dưới của nàng lên, hắn mở miệng:" Thật sự cái gì cũng dám ăn."
"Là cắn! cắn!" Tiết Bích Đào yếu ớt không khuất phục nói.
Sau khi nàng nghe được câu "Ai dạy ngươi nói kia" thì tức giận cực kỳ, định cắn hắn, nhưng rốt cuộc thịt còn chưa ăn được miếng thịt chó nào đã ngậm phải lông chó.
Đều là do mùa đông mặc áo quá dày!
"Muốn cắn trẫm vậy sao..." Hoàng đế nhếch mi, bắt lấy cái tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, hôn nhẹ đầu lưỡi của nàng, thấp giọng nói "Cắn nữa đi."
Tiết Bích Đào ngoan ngoãn cắn môi hắn, còn mút một ngụm.
Chờ đến khi nàng nhận ra không khí không đúng thì đã sớm bị hắn đặt trên giường. Nàng quá sợ hãi, lăn qua một bên trốn, vừa trốn vừa ồn ào:" Thiếp đang bệnh, đang bệnh đó!"
"Trẫm biết nàng bệnh." Hoàng đế mặc cho nàng chạy trốn, sau đó dùng sức toàn thân đè lên người nàng. Thân thể nàng thật mềm mại, giống như một đứa trẻ. Hắn nằm trên nàng, cảm giác tựa như đang trôi bồng bềnh trên nước.
Tiết Bích Đào cũng không phải là làm bộ nói vậy. Nàng cảm thấy mọi chuyện còn chưa nói xong, nếu không nói ra rõ ràng, sau này trong lòng hắn sẽ vẫn còn khuất mắc.
Cái này không thể được.
Vì thế, nàng ra sức giãy dụa! Nhưng nàng không biết nam nhân ở phía trên đang vì động tác của nàng mà nheo mắt hưởng thụ.
"Biết, biết mà còn muốn làm chuyện đó." Tiết Bích Đào đỏ mặt. Loại chuyện này cũng giống như khí nói với thầy thể dục chuyện nàng đến tháng vậy, bất kể nói bao nhiêu lần thì miệng vẫn không được tự nhiên.
Hoàng đế đem mặt mình chôn vào nơi mềm mai trên người nàng, lời nói lộ rõ ý cười:" Trẫm còn biết, bệnh nàng mắc phải là bệnh tương tư."
Tiết Bích Đào túng quẫn.
Cẩu hoàng đế còn dám đem chuyện này ra vui đùa, buồn nôn đến nỗi cả người nàng run run.
Hoàng đế phát hiện nàng có chút run rẩy liền tự mình xem kỹ nàng. Kéo nàng ra khỏi ổ chăn, hắn phát hiện nàng chỉ mặc một bộ trung y trắng mỏng manh, dính sát vào da thịt nhẵn nhụi.
Hắn kéo áo ngủ bằng gấm bao bọc hai người họ. Gió không thể thổi vào, ánh sáng cũng bị cản lại.
"Đó là thứ thiếp thân đáng được có phải không?" Trong bóng tối, thanh âm của Tiết Bích Đào vàng lên. Không khí lúc này hơi ngột ngạt, nàng thở phì phì nói "Cho dù hoàng thượng không nói thiếp thân cũng đoán được, là bởi vì chuyện thiếp thân thỉnh phong đúng không?"
"Hoàng thượng không muốn tặng cái gì, không muốn phân vị cho ta hay không muốn tốt với ta cứ nói ra là được. Nhưng người lại cố tình cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm-"
Nàng nói xong liền cảm thấy chính mình thật ủy khuất oan uổng. Trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở:" Thiếp thân ngốc nghếch, tưởng rằng cuối năm hoàng thượng bận chuyện cho nên mới vội vàng không gặp nhau. Sau lại biết hoàng thượng mỗi ngày đến chỗ Phó bảo lâm, lúc đó thiếp mới nghĩ bụng mình đã làm hoàng thượng mát hứng. Rồi phải tới hơn mười ngày sau rốt cuộc mới nhớ ra là vì cái gì."
"Thì ra chàng không tin tưởng ta."
Hoàng đế chấn động, bàn tay to nắm chặt hông nàng.
Nàng dùng là "Chàng" và "ta", chẳng trách hắn lại kinh ngạc như vậy.
Trong lòng hắn bỗng tê rần, lại có chút ê ẩm. Hắn quả thật không tin tưởng nàng. Nàng trong lòng hắn còn xa lắm mới đạt tới loại chân thành tin tưởng.
Hắn đối tốt với nàng chẳng qua chỉ vì thích nàng, thích cử chí, ánh mắt, dung mạo của nàng. Thích và sủng ái là một chuyện, nhưng tin tưởng lại là một chuyện khác.
"Ngoan..." Âm thanh hắn có chút khàn khàn, không vì cái gì khác, chỉ vì giờ khác ấy, nàng dùng xưng hô "chàng" và "ta" với hắn.
Rõ ràng là không hề nghĩ tới địa vị quyền lợi, nếu không, sao nàng có thể dám lớn mật làm những chuyện như vậy? Nếu hắn thật sự truy cứu, chém đầu là vẫn còn nhẹ.
"Ta chỉ muốn sớm chút lên tới tần vị." Nàng áp mặt vào hắn, vô cùng khát khao nói:" Thời điểm An tuyển thị có thai ta cũng đã nghĩ, nếu ta thật sự có con, nhất định phải tự mình nuôi nấng, nhất định lúc nào cũng phải cười nói với nó, đối xử thật tốt với nó, nuôi dưỡng ở trước mặt."
Nàng vô cùng trẻ con nói nhưng lại khiến lòng hắn lay động.
Trong tâm hoàng đế bỗng vang một tiếng, mọi phòng bị đều sụp đỗ.Hắn nghĩ, thì ra là vậy. Mà sự cường điệu trong lời nói của nàng càng khiến hắn thêm thương tiếc. Hắn biết nàng từ nhỏ sức khỏe yếu, chỉ sợ không được cho mẹ coi trọng. Chính mình không có được cho nên nàng muốn để cho đứa con của mình hưởng.
Kỳ thật ngay cả chính hắn cũng từng nghĩ muốn thấy cảnh nàng ôm con, hai người mặt mày giống nhau, ngước khuôn mặt nhỏ bé nhìn hắn. Hắn cũng muốn có con với nàng, nhưng không nghĩ tới chỉ có nữ tử có tần vị mới có thể tự mình nuôi con.
Giờ phút này, hắn không hiểu sao lại có chút áy náy.
Rõ ràng hai người ăn ý như vậy, có chung ý tưởng nhưng chỉ có một mình nàng cố gắng. Hắn có nghĩ tới nhưng không hành động, thậm chí còn hiểu lầm nàng, vắng vẻ nàng, cái gì cũng không nói cho nàng.
Hắn thở dài, miệng vàng lời ngọc hứa hẹn, nằm trong chăn bông vừa buồn cười vừa thực ấm áp:" Trẫm đáp ứng nàng, chờ nàng mang thai nhất định thăng nàng thành tần, để nàng tự mình nuôi đứa nhỏ, được không?"
Nàng run sợ trong chốc lát, hít hít cái mũi, điềm đạm "vâng" một tiếng.
Trong bóng tối, nàng nở nụ cười không ai thấy được.
Rốt cuộc cũng đợi được tới ngày này. Chuyện vừa rồi xem như trong họa được phúc. Nếu không phải xảy ra chuyện lúc trước thì hoàng đế cũng sẽ không thương tiếc nàng mà hứa hẹn như vậy.
Vậy bốn góc phòng đốt Linh Lăng hương rốt cuộc cũng thể quăng rồi. Nàng đối với những hương thơm nồng không phải chán ghét, nhưng cũng không tính là thích. Ngửi lâu lại cảm thấy khó chịu. Mấy thứ hồi đầu giải thích cho hoàng đế cũng chỉ là lý do thoái thác mà thôi. Kì thực linh lăng hương có khả năng tránh thai hiệu quả. Khi đó nàng mới vào cung chưa lâu, nếu mạo muội mang thai sẽ phải chịu kết cục bị người khác mang đi.
Để miễn mấy chuyện rắc rối sau nay, không bằng trước tính toán kỹ lưỡng.
Hương sao...
Nàng nhó rõ thuộc tính của lan lí hữu hương là được tuyển chọn, hương thơm tự nhiên có hơi nhẹ nhưng cảm giác hẳn là vẫn tốt. Lúc này tuyệt đối không được dùng hương quá nồng!
"Vui sao?" Tâm tình hoàng đế thả lỏng, liền trêu chọc nàng.
"Đương nhiên không có!" Nàng hạ quyết tâm, cãi lại cực nhanh, hếch mặt nói "Hoàng thượng khiến người ta thành đứa ngốc mười ngày. Người ta còn đang tức giận, không muốn để ý hoàng thượng."
Nói xong, nàng lăn qua một bên giả chết, cố gắng chứng minh lời nàng nói là thật.
Hoàng đế buồn cười. Quả nhiên vẫn là tính cách này khiến hắn vui vẻ.
"Được tiện nghi còn khoe mã." Tay hắn vòng qua, bắt lấy chóp mũi nàng, cố ý nắm một cái.
Nàng không giãy dụa, ồm ồm nói:" Chính hoàng thượng nói người ta ngoan, hiện giờ còn không cho người ta khoe mã. Hừ, đúng là bới lông tìm vết mà."
Hoàng đế cười to:" Trẫm rất kinh ngạc, thầy của nàng là người nào? Nếu ông ấy biết được nàng tự tiện sửa câu chữ, sợ là tức giận tới lệch mũi luôn."
Tiết Bích Đào lăn vào chăn, cái mũi bị nắm rốt cuộc được giải phóng. Nàng lên án:" Thầy thiếp thân có lệch mũi không thì không biết, nhưng mũi của thiếp thân nhất định bị hoàng thượng nắm lệch luôn rồi. Hoàng thượng hôm nay sao lại hứng thú với mũi thế chứ." Nàng nói xong, liền xoa xoa chóp mũi đã đỏ hồng.
"Lại đây." thấy trong ngực mình không còn ôn hương nhuyễn ngọc nữa, hoàng đế rất không thoải mái.
Tiết Bích Đào ngoan ngoãn lăn về, ừ, rất ấm, dựa vào hoàng đế càng ấm hơn. Tuy lòng nghĩ như thế nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc nói:" Không được nhéo mũi nữa."
"Trẫm mới không rảnh như vậy." Hoàng đế khinh thường nói, hoàn toàn quên mất vừa rồi là ai cao hứng nhéo mũi người ta như vậy. Tay hắn trượt xuống cái mông nhỏ tròn xinh đẹp của nàng, tiểu nữ nhân trong ngực quả thật hấp dẫn:" Ngoan ngoãn, để trẫm ăn no sẽ có thưởng, sao?"
Cái chăn vừa rồi bị Tiết Bích Đào chui ra chui vào làm hở một đường. Giờ phút này ánh sáng chiếu vào khuôn mặt nàng, khiến nàng càng thêm kiều mị "Thì ra là do ở nơi khác ăn không đủ nên mới bằng lòng tới đây."
"Làm sao có thể." Hắn kéo trung y nàng xuống, lộ ra cặp tiểu nhũ nửa che nửa hở, hai chấm hồng nhạt như ẩn như hiện. Hắn ực một tiếng, thanh âm trầm thấp:" Năm mới sự vụ quá nhiều, đợi tới túc muốn ăn đã bị nàng cắt đứt rồi."
Đang muốn làm đứa nhỏ ngậm lấy nụ hồng kia, nhưng không biết sao nàng lại nghiêng thân qua, ngồi trên người hắn.
"Không cho phép hoàng thượng ăn nữ nhân khác!" Thanh âm nàng mềm mại truyền tới, mông nhỏ cũng không buông ta mà cọ qua cọ lại, động vào nơi đang bốc hỏa của hắn. Một câu kia như đổ dầu vào lửa, nếu đổi thành "chàng", nhất định càng thêm khó nhịn.
"Được" Hắn lập tức đáp ứng.
"Thành giao." Hắn cười đầy ẩn ý "Đứa láu lỉnh nàng phải xuất hết lực đó."
Tiểu nữ vương nàng mới không thèm sợ. Vì thế nàng sẽ tiến công
Vì thế, thời điểm nàng "vâng' một tiếng, hắn đã nhào tới bắt đầu cởi y phục. Chờ hắn không kiên nhẫn bỏ cái yếm cuối cùng ra, toàn bộ thân thể mảnh mai mềm mại lộ ra, hắn hít một hơi.
Lúc trước còn chưa cẩn thận nhìn rõ nàng ở góc độ này.
Đợi khi nàng đáng thương hề hề cố gắng di chuyển mình, hắn nhịn không được cắn cái rốn của nàng. Như tìm được món đồ chơi mới, hắn chơi thật vui vẻ, thỉnh thoảng lại phối hợp với động tĩnh phía trên của nàng.
Hắn cắn khiến cả người nàng mềm nhũn, tay nhỏ nắm chặt, lại hoàn toàn không còn sức lực, tựa như đầu lưỡi kia xuyên qua da thịt nàng, thẳng tới khi nàng vô lực cầu khóc" Đừng, khó chịu... đừng mà..."
Giọng nói mềm yếu của nàng tiến vào lòng hắn.
Hắn sủng nịch cười, xoay người một cái áp nàng xuống giường, hôn thái dương của nàng, tay lau nước mắt nàng "Tiểu mật đào của trẫm mệt mỏi rồi, nghỉ một chút được không? Rất nhanh sẽ hết thôi."
Trong phòng một màn mây mưa.
Đêm, còn rất dài.
.
Mà Tiết Bích Đào thì mệt mỏi dựa đầu vào giường, vô lực mắng một câu: Tin ai cũng đừng tin nam nhân!!!"
/114
|