Thành Thiên Bích áp mặt vào ván cửa, tưởng tượng thấy nụ cười ấm áp trên gươngmặt Tùng Hạ lúc này và hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn trắng bóc lúc cậu cười rộ, đôi mắt vốn trống rỗng vô thần trở nên dịu dàng trong vô thức, hắn nhẹ giọng nói: “Được.”
Liễu Phong Vũ dẫn Tùng Hạ lên tầng trên, hành lang trước cửa một căn phòng có người của khu công nghiệp đang đứng trông coi.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Ở đây ư?” Một gian phòng xoàng xĩnh như thế làm phòng cách ly, quá đơn sơ thì phải.
Liễu Phong Vũ nói: “Người của Sở nghiên cứu muốn mang Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đi, trên danh nghĩa là chữa trị, thật ra không chừng muốn làm gì đó, bọn anh đều không đồng ý, cho nên chuẩn bị phòng bệnh tạm thời ở đây, nhưng bác sĩ không cho ai vào, có điều cậu ta tỉnh rồi, cậu có thể gọi.”
Tùng Hạ nhẹ nhàng đi tới, gõ cửa một cái: “Thiên Bích?”
Bên trong truyền đến giọng nói của Thành Thiên Bích: “Tùng Hạ.” Tiếp theo là tiếng sột soạt chăn đệm bị hất ra.
Tùng Hạ vội la lên: “Cậu đừng xuống giường, cũng đừng mở cửa, bây giờ tôi không vào được, tôi chỉ muốn nói vài lời với cậu thôi.”
Bên trong trầm mặc.
Liễu Phong Vũ gật đầu với người trông cửa, hai người cùng đi.
Tùng Hạ ngồi xuống trước cửa, áp tai vào ván cửa, nói: “Thiên Bích, cậu cảm giác thế nào?”
“Không sao, vết thương không nặng, nhưng hơi nhiễm trùng.”
“Vậy là tốt rồi, nếu tôi có đủ năng lượng thì tốt rồi, nếu có thể lập tức chữa khỏi cho cậu và Tiểu Đường thì tốt rồi.”
Tùng Hạ nghe thấy bên kia ván cửa truyền đến âm thanh rất nhỏ, tiếp theo, giọng nói của Thành Thiên Bích gần như vang lên ngay sát vách cửa: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ có.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Cậu xuống giường rồi sao? Sao cậu lại xuống giường?”
“Không sao hết, vết thương này không thấm vào đâu.”
Tùng Hạ cười khổ: “Cậu còn nói không thấm vào đâu, cậu chảy rất nhiều máu, làm tôi sợ muốn chết.”
“Anh cũng chảy rất nhiều máu.” Giọng nói Thành Thiên Bích trầm thấp: “Cổ của anh…”
“Không sao, là bị gai rễ cây kia đâm vào, nhưng cũng không sâu, chỉ là chảy máu nhìn kinh khủng thế thôi, thật ra không sao hết, lúc đó tôi đã chữa trị rồi.”
Thành Thiên Bích trầm mặc một chút, nói: “Anh không bị thương chứ?”
Tùng Hạ gần như áp toàn bộ mặt và nửa người vào ván cửa, giống như có thể xuyên qua ván cửa kém chất lượng kia để cảm nhận độ ấm của Thành Thiên Bích ở đầu kia, đáng tiếc ngay cả khe cửa cũng bị bịt kín, cậu không cảm giác được gì, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Thành Thiên Bích và cậu chỉ cách một lớp chắn mỏng như vậy, cậu đã rất thỏa mãn.
Tùng Hạ khẽ cười: “Thật ra so với lần chúng ta ở trong sơn động toàn nấm kia, vết thương này thật sự không thấm vào đâu. Nhưng còn cậu, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu bị thương nặng như vậy đấy.”
“Cái này không thấm vào đâu.”
“Có lẽ trước kia không thấm vào đâu, nhưng bây giờ điều kiện chữa bệnh quá kém, đáng sợ nhất là tốc độ sinh sản của vi khuẩn quá nhanh, một vết thương nhỏ đã có thể nhiễm trùng đến chết, cậu nghìn vạn lần không thể không coi ra gì. Cậu vẫn nên về giường nằm đi, mặt đất lạnh lắm.”
“Không sao.” Thành Thiên Bích chậm rãi sờ tay lên ván cửa, tưởng tượng thấy Tùng Hạ ở ngay trước mắt hắn. Trên cổ Tùng Hạ có một vòng máu tươi, thoạt nhìn cực giống như vết thương bị chặt đầu, vô cùng kinh khủng. Khi hắn nhắm mắt lại, tất cả đều là cảnh Tùng Hạ đầu rơi máu chảy, hắn đã không dám nghĩ nữa.
Tùng Hạ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thiên Bích, tôi thật muốn lập tức bay đến Bắc Kinh, hình như ở Bắc Kinh, chú tôi rất được coi trọng, có lẽ sau khi gặp chú, chúng ta không cần phải sống thế này nữa. Chúng ta giống như người khu công nghiệp ấy, tìm một chỗ khai khẩn vài mẫu đất, thêm chút đồ, thỉnh thoảng đi săn một chút, có phải rất tốt hay không?”
Thành Thiên Bích trầm ngâm nửa ngày, đáp: “Tốt.”
Tùng Hạ nghĩ đến cuộc sống yên ả bình thản kia, vô thức nở nụ cười: “Bằng sức mạnh của chúng ta, an cư một góc, muốn tự cấp tự túc hoàn toàn không thành vấn đề, hà tất phải liều mạng như vậy chứ. Tôi không muốn chiếm đoạt ngọc Con Rối gì đó, một dị nhân tiến hóa ngược lưỡng cư đã khiến cậu và Tiểu Đường bị thương nặng như vậy, không biết những dị nhân đã dựa vào ngọc Con Rối để cường hóa sẽ còn lợi hại đến thế nào. Tôi không muốn nhìn bất cứ ai trong mọi người mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng để đi cướp ngọc, chúng ta chỉ cần có thể nuôi sống mình, sống sót là tốt rồi, cậu nói có phải không?”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, nhìn một chỗ trên cánh tay gần chỗ khớp khuỷu tay có một vết thương dài bốn, năm cm. Vết thương kia vô cùng chỉnh tề, ngay cả vết khâu cũng hoàn mỹ không gì sánh được, chỉ để lại một vệt màu đỏ sậm, dài nhỏ, một vết sẹo như con rết. Trên thân thể cường tráng rắn chắc của hắn có tất cả mấy chục vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, một vết thương nhỏ như vậy căn bản không hấp dẫn bất kì lực chú ý gì.
Hắn khẽ mở môi mỏng, thấp giọng nói: “Phải.”
Tùng Hạ cười: “Đến Bắc Kinh rồi, tôi tìm một vài sách vở nói về phương pháp gieo trồng cây nông nghiệp, tôi học những thứ đó rất nhanh đấy. Trước đây lúc làm việc, mỗi ngày tôi còn có thể đọc mấy vạn chữ, sản lượng khu vườn của ông Trương quá thấp, tôi nhất định có thể nâng cao sản lượng, nói không chừng có thể phổ cập phương pháp gieo trồng, khiến nhiều người có thể ăn rau dưa hoa quả hơn.”
Thành Thiên Bích áp mặt vào ván cửa, tưởng tượng thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt Tùng Hạ lúc này và hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn trắng bóc lúc cậu cười rộ, đôi mắt vốn trống rỗng vô thần trở nên dịu dàng trong vô thức, hắn nhẹ giọng nói: “Được.”
Tùng Hạ thấy mắt hơi cay cay: “Mau, sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng Tiểu Đường về Tứ Xuyên một chuyến, sau đó phải đi Tây An… sắp đi được một nửa đường rồi, chúng ta tăng thêm tinh thần, ai trong chúng ta cũng phải sống để đến đích.”
Hai người cách nhau một tấm ván cửa, nhẹ giọng trò chuyện về những ước mơ sau này. Kỳ thật con đường này còn bao nhiêu nguy hiểm, không ai rõ ràng hơn họ, có lẽ bây giờ ở bên cạnh họ còn có bạn bè kề bên, ngày mai sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Trên thế giới này có nhiều người yêu nhau như thế, so với những người bị chia cách muôn sông nghìn núi, đói khát và mãnh thú, họ đã coi như những người may mắn. Thế nhưng không ai mà trong lòng không thấy sợ hãi, trong thế giới bốn bề nguy hiểm này, những người mà ta quý trọng rốt cuộc có thể làm bạn với ta đi đến đâu? Không ai có đáp án cả.
Thành Thiên Bích lần này bị thương nặng đã khuấy động sự sự hãi sâu nhất trong lòng Tùng Hạ.
Cậu sợ mất đi Thành Thiên Bích.
Ngay từ đầu, là Thành Thiên Bích dẫn cậu rời khỏi Vân Nam nguy hiểm, là Thành Thiên Bích nhiều lần giải cứu cậu từ trong nguy cấp trí mạng, là Thành Thiên Bích dùng niềm tin kiên định và ý chí sắt đá, nói cho cậu biết chỉ cần đi theo người đàn ông này, cậu nhất định sẽ đến được Bắc Kinh. Nếu Thành Thiên Bích chết, cậu sẽ không còn bất kì niềm tin gì nữa, người đàn ông này là cội nguồn dũng khí và niềm tin của cậu, một khi mất đi hắn, cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tùng Hạ hàn huyên nửa tiếng với Thành Thiên Bích, sợ hắn quá mệt mỏi nên rời đi.
Khi cậu xuống lầu, nói với Liễu Phong Vũ muốn đi thăm Tiểu Đường.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cậu tưởng mình là bác sĩ à, lại còn phải đến thăm từng người nữa.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Tiểu Đường cũng bị thương không nhẹ, lúc đó em lại chỉ lo cho Thiên Bích.”
“Không sao đâu, vết thương của cậu ta không nguy hiểm đến tính mạng.” Liễu Phong Vũ dẫn cậu tới một tầng khác: “Đang nghỉ bên trong đó.” Nói rồi đi tới gõ cửa một cái: “Này, Đường đại hiệp, Tùng Hạ tới thăm này.”
Giọng nói chững chạc của Đường Nhạn Khâu từ trong phòng truyền đến: “Mời vào.”
Hai người đẩy cửa đi vào, thấy Đường Nhạn Khâu nằm trên giường, đùi phải cuốn băng gạc, tay cầm một cuốn tạp chí rất cũ nát, đoán chừng là có sẵn trong căn phòng này.
Tùng Hạ ngồi xuống bên giường hắn: “Cậu thấy thế nào rồi?”
Đường Nhạn Khâu cười cười: “Vết thương không nghiêm trọng, mấy ngày nữa là khỏe.”
Tùng Hạ bắt tay nhẹ nhàng đặt trên vết thương của Đường Nhạn Khâu: “Ngủ dậy, tôi có cảm giác năng lượng khôi phục được một ít, có điều năng lượng khôi phục được vô cùng hữu hạn, nhưng được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.” Nói rồi, cậu trút một chút năng lượng trong cơ thể mình vào cơ thể Đường Nhạn Khâu.
Khi dòng năng lượng vô thuộc tính trong suốt chảy dọc theo toàn thân, cậu đột nhiên cảm nhận được có điều gì đó kì lạ, năng lượng tuần hoàn vốn không gián đoạn trong cơ thể cậu, trên đường vào đan điền lại sinh ra một dao động hơi mãnh liệt, vây quanh đan điền…
Hạt nhân năng lượng!
Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn, cậu “nhìn thấy”! Cậu “nhìn thấy” một thể thủy tinh hình tròn to lớn trong suốt tụ lại dưới bụng cậu, xung quanh thể thuỷ tinh trong suốt ấy có năm màu sắc năng lượng vàng xanh lam đỏ đen, giống như tiên khí quanh quẩn xung quanh hạt nhân năng lượng của cậu, tất cả năng lượng vô thuộc tính đang tuần hoàn trong cơ thể cậu cũng sẽ tuần hoàn nhỏ thêm một lần nữa trong hạt nhân năng lượng của cậu. Qua một lần tuần hoàn nhỏ, số năng lượng bên trong hạt nhân năng lượng của cậu sẽ tăng thêm một chút, vô cùng yếu ớt, vô cùng nhỏ nhắn, nhưng cậu có thể cảm nhận được những sự khác biệt, giống như bây giờ cậu đang xây một căn nhà, đang trát thêm một lớp xi-măng, mặc dù tiến độ tổng thể của cả căn nhà thì cực kỳ bé nhỏ, nhưng do cậu tự tay trát lên nên cậu biết được rõ ràng rành mạch.
Đây là những gì Thiên Bích và mọi người đã cảm nhận được ư! Đây là hạt nhân năng lượng ư!
Tùng Hạ mừng rỡ như điên, rốt cuộc cậu đã cảm nhận được hạt nhân năng lượng, rốt cuộc cậu đã có thể chủ động tu luyện chứ không cần phải dựa vào hấp thu nữa!
Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu khó hiểu nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Tùng Hạ, thậm chí Liễu Phong Vũ còn sờ trán cậu: “Không sốt mà, cậu làm sao vậy, Tiểu Hạ?”
Tùng Hạ bắt lấy tay Liễu Phong Vũ, kích động nói: “Hạt nhân năng lượng, Liễu ca, em cảm nhận được rồi! Em cảm nhận được hạt nhân năng lượng của mình rồi!”
Đường Nhạn Khâu kinh ngạc hỏi: “Hạt nhân năng lượng là cái gì?”
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Tiểu Đường, chờ cậu thương tích lành lặn tôi sẽ nói cho cậu biết, hiện giờ ở trong người tôi không còn bao nhiêu năng lượng, chờ tôi có năng lượng, tôi sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho cậu, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây.” Nói xong liền nhảy xuống giường, cậu nóng lòng muốn thông báo tin tốt này cho Thành Thiên Bích.
Liễu Phong Vũ cũng định đi theo, Tùng Hạ nói: “Liễu ca, anh ở lại với Tiểu Đường đi, một mình cậu ấy ở trong phòng buồn lắm đó.”
“Không cần.”
“Không cần đâu.”
Hai người trăm miệng một lời lên tiếng, sau khi nói xong, họ hai mắt nhìn nhau một cái, Liễu Phong Vũ hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, Tiểu Đường bất đắc dĩ cúi đầu.
Tùng Hạ hoàn toàn không đặt tâm tư ở đây, bước đi như bay.
Dọc đường, cậu nhiều lần hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, vì sao trước đây bất luận cậu nỗ lực thế nào đều không thể cảm nhận hạt nhân năng lượng, thậm chí cậu từng có lần hoài nghi mình không có hạt nhân năng lượng, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm giác được?
Rốt cuộc trước đây và hiện tại, kém nhau cái gì?
Tùng Hạ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong đầu một lần, một ý nghĩ xông vào suy nghĩ của cậu.
Năng lượng Hỏa?
Đúng, năng lượng Hỏa!
Trước đó cậu không “nhìn” thấy năng lượng Ngũ hành trong thân thể mình vì tất cả năng lượng Ngũ hành bị cậu hấp thu vào, vừa tiến vào đã mất đi màu sắc vốn có, tất cả đều chuyển thành năng lượng vô thuộc tính, nhưng bây giờ cậu đã “nhìn thấy”, còn thấy rất rõ ràng, nó bao quanh hạt nhân năng lượng của cậu. Hai ngày này không có bất kì chuyện gì khác trước đây, duy nhất chỉ có một, chính là cậu đã hấp thu năng lượng Hỏa mà trước đó chưa từng.
Lúc đó vô cùng sốt ruột muốn chữa thương cho Thành Thiên Bích, cậu đã hấp thu tất cả năng lượng trong biệt thự, căn bản không đặc biệt chú ý đến Râu Quai Nón. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ chính do năng lượng Hỏa của Râu Quai Nón đã khiến hạt nhân năng lượng của cậu xuất hiện, hay đúng hơn là… thức tỉnh.
Năng lượng Ngũ hành đã dựng lên vạn vật trên thế gian, thiếu một góc nào cũng không được, cũng bởi vì như vậy, hành trình hạt nhân năng lượng của cậu mới vẫn còn thiếu sót vì năng lượng vô thuộc tính và năng lượng Ngũ hành có liên quan mật thiết với nhau, mặc dù cậu vẫn không phân rõ được sự lệ thuộc của hai thứ này, nhưng nhất định là “tương sinh”, cho nên những người chỉ có một năng lượng như Thành Thiên Bích, chỉ cần có đủ năng lượng nào đó là có thể nhận ra hạt nhân năng lượng, mà người mang năng lượng vô thuộc tính như cậu phải có đủ năng lượng Ngũ hành trong cơ thể mới có thể khiến hạt nhân năng lượng xuất hiện.
Tùng Hạ hưng phấn mà không thể nắm chặt hai tay, không có chuyện thì khiến cậu vui mừng hơn chuyện biết mình có thể chủ động nâng cao năng lượng, thương tích của bạn bè đã tạo cho cậu một kích thích rất lớn, bị động hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong cũng khiến cậu nghiêm trọng cảm nhận được năng lực của cậu không đủ, chỉ khi chủ động sinh ra năng lượng, mới là đảm bảo lớn nhất để sau này cung cấp nguồn năng lượng vô thuộc tính không ngừng nghỉ, mới đảm bảo cậu trở nên mạnh mẽ!
Cậu vội vội vàng vàng chạy đến phòng Thành Thiên Bích, lại nhìn thấy trước cửa có hai người phụ nữ xa lạ, một trong số đó là dị nhân. Tùng Hạ cảnh giác: “Xin hỏi hai vị là…?”
Một mỹ nữ tóc dài cười nói: “Đừng lo, chúng tôi là người của bang Thanh Nham, chúng tôi đưa bác sĩ Vương tới đổi thuốc và kiểm tra xem Thành tiên sinh thế nào thôi.”
“Bác sĩ Vương là…”
“Ông ấy là giáo sư lâm sàng của Sở nghiên cứu, thuốc kiểu mới có thể kháng khuẩn do ông ấy và mọi người phát minh ra.”
Tùng Hạ hơi yên tâm một chút, mặc dù hai người này là người của bang Thanh Nham, mặc dù bang Thanh Nham gió chiều nào cuốn theo chiều ấy vô cùng lợi hại, nhưng ít ra hiện nay vết thương của Thành Thiên Bích còn phải nhờ vào họ. Hơn nữa, đối với hai cô gái vừa xinh đẹp vừa thân thiện, cậu không thể tỏ thái độ thù địch được.
Mỹ nữ tóc dài nói: “Có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, ngài có muốn chờ ở đây không?”
“Có.” Tùng Hạ gật đầu, Thành Thiên Bích dù sao cũng đang bị thương, để hắn ở lại một mình, cậu cũng không quá yên tâm.
Cô gái trẻ hơn kia là một dị nhân, có chút kiêu căng: “Không nhẽ anh không yên tâm về chúng tôi?”
Tùng Hạ cười cười: “Những chuyện Trần thiếu đã làm khiến tôi thật sự không thể yên tâm.”
“Anh… anh dám nói xấu lão đại của chúng tôi ư!”
Mỹ nữ tóc dài kéo cô gái kia lại: “Tiểu Lam, đừng như vậy.”
Tùng Hạ cũng không định gây chuyện với hai người này, đứng dựa ở một bên tường, lặng lẽ chờ đợi.
Mỹ nữ tóc dài đi tới bên cạnh cậu, cười nói: “Không biết quý danh của tiên sinh?”
Tùng Hạ cũng cười nói: “Hạ, gọi tôi Tiểu Hạ là được rồi.”
“Hạ tiên sinh, anh biết không, bây giờ cả thành phố khắp nơi đều là tin đồn về các anh.”
“Ồ? Tin đồn gì?”
“Ở đây đã lâu rồi không có biến động gì lớn, từ khi ba thế lực được hình thành, mọi người cũng đã quen với những quy tắc và cách thức sinh tồn ở đây. Thật ra rất nhiều người đều có bất mãn với bang Hồng Uy, họ mở sòng bạc, kỹ viện, thậm chí chặn đường cướp bóc. Mặc dù họ không dám lỗ mãng trong thành phố, nhưng ra khỏi thành, họ làm rất nhiều chuyện xấu, chỉ vì lão đại Triệu Tiến của họ vô cùng lợi hại nên bề trên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, dân chúng bình thường thì càng không có cách gì, chỉ có thể chịu đựng. Khi các anh chưa đến Trùng Khánh, chuyện đám người chuyên chặn đường của gã trọc bị tiêu diệt cũng đã lan truyền tới đây. Khi các anh tới đây, chưa tới ba ngày đã giết được Triệu Tiến, còn gần như đã tiêu diệt toàn bộ bang Hồng Uy. Anh nói xem, các anh có thể không nổi tiếng sao?”
Tùng Hạ cười khổ: “Chúng tôi cũng không muốn như vậy, giết nhóm người kia chỉ do chúng tôi bị ép không chịu được nữa nên mới liều mạng đánh một trận thôi. Đến đây rồi chúng tôi mới biết gã trọc là người của bang Hồng Uy, bởi vì sợ bang Hồng Uy trả thù nên mới hy vọng mượn tay của quý bang che chở chúng tôi bình an, chỉ có như vậy mà thôi.”
Mỹ nữ hé miệng cười, trong mắt lóe lên vẻ khôn khéo: “Anh khiêm tốn quá, các anh căn bản không phải người của khu công nghiệp, nếu khu công nghiệp có các anh, còn phải chờ tới bây giờ mới đến Trùng Khánh ư?”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi quả thật không phải người của khu công nghiệp, nhưng khi chúng tôi đến đó, họ đã nhiệt tình khoản đãi, mà chúng tôi cũng muốn đến Trùng Khánh, có cùng mục đích với họ.”
Mỹ nữ cười: “Không cần biết các anh là ai, các anh thật sự rất to gan, không những dám giết Triệu Tiến, còn dám lợi dụng Trần thiếu.”
Sắc mặt Tùng Hạ trầm xuống: “Trần thiếu cũng chẳng để chúng tôi chiếm được bao nhiêu lợi ích đâu.”
Mỹ nữ lại cười: “Cho nên chúng ta huề nhau, phải không?”
Tùng Hạ nói: “Tiểu thư, cô có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng.”
Cô gái nở nụ cười quyến rũ: “Anh biết hội Băng Sương chứ?”
Tùng Hạ gật đầu.
“Hội trưởng của họ là một người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên Băng, hai tháng trước hắn đến Trùng Khánh, hắn chỉ ra tay một lần đã đông lạnh sáu dị nhân của bang Hồng Uy thành tảng băng trong nháy mắt, từ đó về sau không ai dám khiêu chiến với hắn nữa. Chúng tôi vốn được nghe rất nhiều lời đồn về người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên, gần như đã coi những dị nhân ấy thành thần thoại, tôi tuyệt đối không nói quá, người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên không chỉ rất hiếm có, hơn nữa cực kỳ lợi hại, khắp Trùng Khánh cũng chỉ có một người như thế. Bề trên vẫn muốn mượn sức hắn, nhưng hắn không tỏ thái độ gì, lại chiêu mộ hàng chục dị nhân, dựa vào săn thú và tìm vật tư đổi lấy nhu yếu phẩm sinh hoạt. Trong ba thế lực lớn này, hắn có nhân số ít nhất, cũng có ít vật tư nhất, nhưng không ai dám chọc đến hắn, hơn nữa hắn lại không chủ động chọc đến người khác, dường như chẳng có hứng thú với cái gì cả, chỉ muốn tranh thủ thời gian mà sống thôi. Thái độ này thật ra vô cùng thông minh, bởi vì hắn là người bên ngoài, ở đây không có chỗ nương tựa, khiêm tốn một chút, trái lại có thể cho hắn sống được thoải mái. Thế nhưng…” Mắt phượng của cô gái nhướn lên một cái, cười cười nhìn Tùng Hạ: “Người đàn ông như tảng băng vẫn không tỏ thái độ gì ấy, bây giờ lại cảm thấy hứng thú với người nằm bên trong phòng bệnh này, muốn gặp Thành tiên sinh. Anh nói xem, Trần thiếu của chúng tôi có thể yên tâm sao?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không muốn gặp người ấy, từ góc độ nào đó mà nói, chúng tôi cũng như thế, không muốn chọc tới bất kì ai, chỉ muốn tranh thủ thời gian để sống. Nếu mấy người lo lắng chúng tôi sẽ liên hợp với hội Băng Sương thì yên tâm đi, chúng tôi hoàn toàn không có dự định này, cũng chưa bao giờ muốnchủ động khiêu khích bang Thanh Nham.” Tùng Hạ ra sức nhấn mạnh hai chữ “chủ động”.
Cô gái đó lại muốn nói cái gì, cửa phòng Thành Thiên Bích đột nhiên được mở ra, một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng bước ra. Tùng Hạ tiến lên: “Giáo sư Vương, bạn của tôi thế nào rồi?”
Giáo sư Vương nhìn cậu một chút, nói: “Đang tiến hành trị liệu kháng khuẩn, điều kiện quá đơn sơ, có điều thân thể cậu ta có tố chất tốt, không sao đâu.”
“Vậy phải bao lâu nữa cậu ấy mới khỏi?”
“Tốc độ sinh sản của vi khuẩn quá nhanh sẽ ngăn cản miệng vết thương cậu ta khép lại, lúc nào khỏi thì phải xem công dụng của thuốc, có điều dù thế nào cũng phải nằm trên giường nửa tháng.”
Trong lòng Tùng Hạ như chìm xuống đáy. Trong mấy ngày này cậu cần gia tăng tu luyện, còn phải nghĩ cách rời thành phố giết vài con động vật biến dị, hấp thu năng lượng của chúng, mau chóng chữa khỏi cho Thành Thiên Bích, sớm rời khỏi đây. Trực giác của cậu cho rằng nếu tiếp tục ở lại đây có thể sẽ bị cuốn vào trong cuộc chiến quyền lợi ở nơi này. Đây là chuyện họ không muốn nhất.
Giáo sư Vương nói mấy câu với cô gái là dị nhân kia rồi định rời khỏi đây.
Mỹ nữ tóc dài cười nói: “Chúng tôi đi đây, hôm nào trò chuyện tiếp.”
Tùng Hạ gật đầu, khách khí nói: “Tạm biệt.”
Cô ta nhìn Tùng Hạ thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Tùng Hạ vốn định thông báo tin tốt rằng cậu đã tìm được hạt nhân năng lượng trong cơ thể mình cho Thành Thiên Bích, nhưng nghĩ đến chuyện hắn vừa làm trị liệu, bây giờ nhất định mệt chết đi được, do dự một chút, rồi lại rời đi. Sau khi cậu trở về phòng mình, ngồi xếp bằng, nhớ tới phương pháp tu luyện hạt nhân năng lượng mà cậu đã chép ra, chậm rãi điều hòa hô hấp!
Liễu Phong Vũ dẫn Tùng Hạ lên tầng trên, hành lang trước cửa một căn phòng có người của khu công nghiệp đang đứng trông coi.
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Ở đây ư?” Một gian phòng xoàng xĩnh như thế làm phòng cách ly, quá đơn sơ thì phải.
Liễu Phong Vũ nói: “Người của Sở nghiên cứu muốn mang Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đi, trên danh nghĩa là chữa trị, thật ra không chừng muốn làm gì đó, bọn anh đều không đồng ý, cho nên chuẩn bị phòng bệnh tạm thời ở đây, nhưng bác sĩ không cho ai vào, có điều cậu ta tỉnh rồi, cậu có thể gọi.”
Tùng Hạ nhẹ nhàng đi tới, gõ cửa một cái: “Thiên Bích?”
Bên trong truyền đến giọng nói của Thành Thiên Bích: “Tùng Hạ.” Tiếp theo là tiếng sột soạt chăn đệm bị hất ra.
Tùng Hạ vội la lên: “Cậu đừng xuống giường, cũng đừng mở cửa, bây giờ tôi không vào được, tôi chỉ muốn nói vài lời với cậu thôi.”
Bên trong trầm mặc.
Liễu Phong Vũ gật đầu với người trông cửa, hai người cùng đi.
Tùng Hạ ngồi xuống trước cửa, áp tai vào ván cửa, nói: “Thiên Bích, cậu cảm giác thế nào?”
“Không sao, vết thương không nặng, nhưng hơi nhiễm trùng.”
“Vậy là tốt rồi, nếu tôi có đủ năng lượng thì tốt rồi, nếu có thể lập tức chữa khỏi cho cậu và Tiểu Đường thì tốt rồi.”
Tùng Hạ nghe thấy bên kia ván cửa truyền đến âm thanh rất nhỏ, tiếp theo, giọng nói của Thành Thiên Bích gần như vang lên ngay sát vách cửa: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ có.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Cậu xuống giường rồi sao? Sao cậu lại xuống giường?”
“Không sao hết, vết thương này không thấm vào đâu.”
Tùng Hạ cười khổ: “Cậu còn nói không thấm vào đâu, cậu chảy rất nhiều máu, làm tôi sợ muốn chết.”
“Anh cũng chảy rất nhiều máu.” Giọng nói Thành Thiên Bích trầm thấp: “Cổ của anh…”
“Không sao, là bị gai rễ cây kia đâm vào, nhưng cũng không sâu, chỉ là chảy máu nhìn kinh khủng thế thôi, thật ra không sao hết, lúc đó tôi đã chữa trị rồi.”
Thành Thiên Bích trầm mặc một chút, nói: “Anh không bị thương chứ?”
Tùng Hạ gần như áp toàn bộ mặt và nửa người vào ván cửa, giống như có thể xuyên qua ván cửa kém chất lượng kia để cảm nhận độ ấm của Thành Thiên Bích ở đầu kia, đáng tiếc ngay cả khe cửa cũng bị bịt kín, cậu không cảm giác được gì, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Thành Thiên Bích và cậu chỉ cách một lớp chắn mỏng như vậy, cậu đã rất thỏa mãn.
Tùng Hạ khẽ cười: “Thật ra so với lần chúng ta ở trong sơn động toàn nấm kia, vết thương này thật sự không thấm vào đâu. Nhưng còn cậu, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu bị thương nặng như vậy đấy.”
“Cái này không thấm vào đâu.”
“Có lẽ trước kia không thấm vào đâu, nhưng bây giờ điều kiện chữa bệnh quá kém, đáng sợ nhất là tốc độ sinh sản của vi khuẩn quá nhanh, một vết thương nhỏ đã có thể nhiễm trùng đến chết, cậu nghìn vạn lần không thể không coi ra gì. Cậu vẫn nên về giường nằm đi, mặt đất lạnh lắm.”
“Không sao.” Thành Thiên Bích chậm rãi sờ tay lên ván cửa, tưởng tượng thấy Tùng Hạ ở ngay trước mắt hắn. Trên cổ Tùng Hạ có một vòng máu tươi, thoạt nhìn cực giống như vết thương bị chặt đầu, vô cùng kinh khủng. Khi hắn nhắm mắt lại, tất cả đều là cảnh Tùng Hạ đầu rơi máu chảy, hắn đã không dám nghĩ nữa.
Tùng Hạ nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Thiên Bích, tôi thật muốn lập tức bay đến Bắc Kinh, hình như ở Bắc Kinh, chú tôi rất được coi trọng, có lẽ sau khi gặp chú, chúng ta không cần phải sống thế này nữa. Chúng ta giống như người khu công nghiệp ấy, tìm một chỗ khai khẩn vài mẫu đất, thêm chút đồ, thỉnh thoảng đi săn một chút, có phải rất tốt hay không?”
Thành Thiên Bích trầm ngâm nửa ngày, đáp: “Tốt.”
Tùng Hạ nghĩ đến cuộc sống yên ả bình thản kia, vô thức nở nụ cười: “Bằng sức mạnh của chúng ta, an cư một góc, muốn tự cấp tự túc hoàn toàn không thành vấn đề, hà tất phải liều mạng như vậy chứ. Tôi không muốn chiếm đoạt ngọc Con Rối gì đó, một dị nhân tiến hóa ngược lưỡng cư đã khiến cậu và Tiểu Đường bị thương nặng như vậy, không biết những dị nhân đã dựa vào ngọc Con Rối để cường hóa sẽ còn lợi hại đến thế nào. Tôi không muốn nhìn bất cứ ai trong mọi người mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng để đi cướp ngọc, chúng ta chỉ cần có thể nuôi sống mình, sống sót là tốt rồi, cậu nói có phải không?”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, nhìn một chỗ trên cánh tay gần chỗ khớp khuỷu tay có một vết thương dài bốn, năm cm. Vết thương kia vô cùng chỉnh tề, ngay cả vết khâu cũng hoàn mỹ không gì sánh được, chỉ để lại một vệt màu đỏ sậm, dài nhỏ, một vết sẹo như con rết. Trên thân thể cường tráng rắn chắc của hắn có tất cả mấy chục vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, một vết thương nhỏ như vậy căn bản không hấp dẫn bất kì lực chú ý gì.
Hắn khẽ mở môi mỏng, thấp giọng nói: “Phải.”
Tùng Hạ cười: “Đến Bắc Kinh rồi, tôi tìm một vài sách vở nói về phương pháp gieo trồng cây nông nghiệp, tôi học những thứ đó rất nhanh đấy. Trước đây lúc làm việc, mỗi ngày tôi còn có thể đọc mấy vạn chữ, sản lượng khu vườn của ông Trương quá thấp, tôi nhất định có thể nâng cao sản lượng, nói không chừng có thể phổ cập phương pháp gieo trồng, khiến nhiều người có thể ăn rau dưa hoa quả hơn.”
Thành Thiên Bích áp mặt vào ván cửa, tưởng tượng thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt Tùng Hạ lúc này và hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn trắng bóc lúc cậu cười rộ, đôi mắt vốn trống rỗng vô thần trở nên dịu dàng trong vô thức, hắn nhẹ giọng nói: “Được.”
Tùng Hạ thấy mắt hơi cay cay: “Mau, sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng Tiểu Đường về Tứ Xuyên một chuyến, sau đó phải đi Tây An… sắp đi được một nửa đường rồi, chúng ta tăng thêm tinh thần, ai trong chúng ta cũng phải sống để đến đích.”
Hai người cách nhau một tấm ván cửa, nhẹ giọng trò chuyện về những ước mơ sau này. Kỳ thật con đường này còn bao nhiêu nguy hiểm, không ai rõ ràng hơn họ, có lẽ bây giờ ở bên cạnh họ còn có bạn bè kề bên, ngày mai sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Trên thế giới này có nhiều người yêu nhau như thế, so với những người bị chia cách muôn sông nghìn núi, đói khát và mãnh thú, họ đã coi như những người may mắn. Thế nhưng không ai mà trong lòng không thấy sợ hãi, trong thế giới bốn bề nguy hiểm này, những người mà ta quý trọng rốt cuộc có thể làm bạn với ta đi đến đâu? Không ai có đáp án cả.
Thành Thiên Bích lần này bị thương nặng đã khuấy động sự sự hãi sâu nhất trong lòng Tùng Hạ.
Cậu sợ mất đi Thành Thiên Bích.
Ngay từ đầu, là Thành Thiên Bích dẫn cậu rời khỏi Vân Nam nguy hiểm, là Thành Thiên Bích nhiều lần giải cứu cậu từ trong nguy cấp trí mạng, là Thành Thiên Bích dùng niềm tin kiên định và ý chí sắt đá, nói cho cậu biết chỉ cần đi theo người đàn ông này, cậu nhất định sẽ đến được Bắc Kinh. Nếu Thành Thiên Bích chết, cậu sẽ không còn bất kì niềm tin gì nữa, người đàn ông này là cội nguồn dũng khí và niềm tin của cậu, một khi mất đi hắn, cậu sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tùng Hạ hàn huyên nửa tiếng với Thành Thiên Bích, sợ hắn quá mệt mỏi nên rời đi.
Khi cậu xuống lầu, nói với Liễu Phong Vũ muốn đi thăm Tiểu Đường.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cậu tưởng mình là bác sĩ à, lại còn phải đến thăm từng người nữa.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Tiểu Đường cũng bị thương không nhẹ, lúc đó em lại chỉ lo cho Thiên Bích.”
“Không sao đâu, vết thương của cậu ta không nguy hiểm đến tính mạng.” Liễu Phong Vũ dẫn cậu tới một tầng khác: “Đang nghỉ bên trong đó.” Nói rồi đi tới gõ cửa một cái: “Này, Đường đại hiệp, Tùng Hạ tới thăm này.”
Giọng nói chững chạc của Đường Nhạn Khâu từ trong phòng truyền đến: “Mời vào.”
Hai người đẩy cửa đi vào, thấy Đường Nhạn Khâu nằm trên giường, đùi phải cuốn băng gạc, tay cầm một cuốn tạp chí rất cũ nát, đoán chừng là có sẵn trong căn phòng này.
Tùng Hạ ngồi xuống bên giường hắn: “Cậu thấy thế nào rồi?”
Đường Nhạn Khâu cười cười: “Vết thương không nghiêm trọng, mấy ngày nữa là khỏe.”
Tùng Hạ bắt tay nhẹ nhàng đặt trên vết thương của Đường Nhạn Khâu: “Ngủ dậy, tôi có cảm giác năng lượng khôi phục được một ít, có điều năng lượng khôi phục được vô cùng hữu hạn, nhưng được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.” Nói rồi, cậu trút một chút năng lượng trong cơ thể mình vào cơ thể Đường Nhạn Khâu.
Khi dòng năng lượng vô thuộc tính trong suốt chảy dọc theo toàn thân, cậu đột nhiên cảm nhận được có điều gì đó kì lạ, năng lượng tuần hoàn vốn không gián đoạn trong cơ thể cậu, trên đường vào đan điền lại sinh ra một dao động hơi mãnh liệt, vây quanh đan điền…
Hạt nhân năng lượng!
Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn, cậu “nhìn thấy”! Cậu “nhìn thấy” một thể thủy tinh hình tròn to lớn trong suốt tụ lại dưới bụng cậu, xung quanh thể thuỷ tinh trong suốt ấy có năm màu sắc năng lượng vàng xanh lam đỏ đen, giống như tiên khí quanh quẩn xung quanh hạt nhân năng lượng của cậu, tất cả năng lượng vô thuộc tính đang tuần hoàn trong cơ thể cậu cũng sẽ tuần hoàn nhỏ thêm một lần nữa trong hạt nhân năng lượng của cậu. Qua một lần tuần hoàn nhỏ, số năng lượng bên trong hạt nhân năng lượng của cậu sẽ tăng thêm một chút, vô cùng yếu ớt, vô cùng nhỏ nhắn, nhưng cậu có thể cảm nhận được những sự khác biệt, giống như bây giờ cậu đang xây một căn nhà, đang trát thêm một lớp xi-măng, mặc dù tiến độ tổng thể của cả căn nhà thì cực kỳ bé nhỏ, nhưng do cậu tự tay trát lên nên cậu biết được rõ ràng rành mạch.
Đây là những gì Thiên Bích và mọi người đã cảm nhận được ư! Đây là hạt nhân năng lượng ư!
Tùng Hạ mừng rỡ như điên, rốt cuộc cậu đã cảm nhận được hạt nhân năng lượng, rốt cuộc cậu đã có thể chủ động tu luyện chứ không cần phải dựa vào hấp thu nữa!
Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu khó hiểu nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Tùng Hạ, thậm chí Liễu Phong Vũ còn sờ trán cậu: “Không sốt mà, cậu làm sao vậy, Tiểu Hạ?”
Tùng Hạ bắt lấy tay Liễu Phong Vũ, kích động nói: “Hạt nhân năng lượng, Liễu ca, em cảm nhận được rồi! Em cảm nhận được hạt nhân năng lượng của mình rồi!”
Đường Nhạn Khâu kinh ngạc hỏi: “Hạt nhân năng lượng là cái gì?”
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Tiểu Đường, chờ cậu thương tích lành lặn tôi sẽ nói cho cậu biết, hiện giờ ở trong người tôi không còn bao nhiêu năng lượng, chờ tôi có năng lượng, tôi sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho cậu, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây.” Nói xong liền nhảy xuống giường, cậu nóng lòng muốn thông báo tin tốt này cho Thành Thiên Bích.
Liễu Phong Vũ cũng định đi theo, Tùng Hạ nói: “Liễu ca, anh ở lại với Tiểu Đường đi, một mình cậu ấy ở trong phòng buồn lắm đó.”
“Không cần.”
“Không cần đâu.”
Hai người trăm miệng một lời lên tiếng, sau khi nói xong, họ hai mắt nhìn nhau một cái, Liễu Phong Vũ hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, Tiểu Đường bất đắc dĩ cúi đầu.
Tùng Hạ hoàn toàn không đặt tâm tư ở đây, bước đi như bay.
Dọc đường, cậu nhiều lần hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, vì sao trước đây bất luận cậu nỗ lực thế nào đều không thể cảm nhận hạt nhân năng lượng, thậm chí cậu từng có lần hoài nghi mình không có hạt nhân năng lượng, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm giác được?
Rốt cuộc trước đây và hiện tại, kém nhau cái gì?
Tùng Hạ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong đầu một lần, một ý nghĩ xông vào suy nghĩ của cậu.
Năng lượng Hỏa?
Đúng, năng lượng Hỏa!
Trước đó cậu không “nhìn” thấy năng lượng Ngũ hành trong thân thể mình vì tất cả năng lượng Ngũ hành bị cậu hấp thu vào, vừa tiến vào đã mất đi màu sắc vốn có, tất cả đều chuyển thành năng lượng vô thuộc tính, nhưng bây giờ cậu đã “nhìn thấy”, còn thấy rất rõ ràng, nó bao quanh hạt nhân năng lượng của cậu. Hai ngày này không có bất kì chuyện gì khác trước đây, duy nhất chỉ có một, chính là cậu đã hấp thu năng lượng Hỏa mà trước đó chưa từng.
Lúc đó vô cùng sốt ruột muốn chữa thương cho Thành Thiên Bích, cậu đã hấp thu tất cả năng lượng trong biệt thự, căn bản không đặc biệt chú ý đến Râu Quai Nón. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ chính do năng lượng Hỏa của Râu Quai Nón đã khiến hạt nhân năng lượng của cậu xuất hiện, hay đúng hơn là… thức tỉnh.
Năng lượng Ngũ hành đã dựng lên vạn vật trên thế gian, thiếu một góc nào cũng không được, cũng bởi vì như vậy, hành trình hạt nhân năng lượng của cậu mới vẫn còn thiếu sót vì năng lượng vô thuộc tính và năng lượng Ngũ hành có liên quan mật thiết với nhau, mặc dù cậu vẫn không phân rõ được sự lệ thuộc của hai thứ này, nhưng nhất định là “tương sinh”, cho nên những người chỉ có một năng lượng như Thành Thiên Bích, chỉ cần có đủ năng lượng nào đó là có thể nhận ra hạt nhân năng lượng, mà người mang năng lượng vô thuộc tính như cậu phải có đủ năng lượng Ngũ hành trong cơ thể mới có thể khiến hạt nhân năng lượng xuất hiện.
Tùng Hạ hưng phấn mà không thể nắm chặt hai tay, không có chuyện thì khiến cậu vui mừng hơn chuyện biết mình có thể chủ động nâng cao năng lượng, thương tích của bạn bè đã tạo cho cậu một kích thích rất lớn, bị động hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong cũng khiến cậu nghiêm trọng cảm nhận được năng lực của cậu không đủ, chỉ khi chủ động sinh ra năng lượng, mới là đảm bảo lớn nhất để sau này cung cấp nguồn năng lượng vô thuộc tính không ngừng nghỉ, mới đảm bảo cậu trở nên mạnh mẽ!
Cậu vội vội vàng vàng chạy đến phòng Thành Thiên Bích, lại nhìn thấy trước cửa có hai người phụ nữ xa lạ, một trong số đó là dị nhân. Tùng Hạ cảnh giác: “Xin hỏi hai vị là…?”
Một mỹ nữ tóc dài cười nói: “Đừng lo, chúng tôi là người của bang Thanh Nham, chúng tôi đưa bác sĩ Vương tới đổi thuốc và kiểm tra xem Thành tiên sinh thế nào thôi.”
“Bác sĩ Vương là…”
“Ông ấy là giáo sư lâm sàng của Sở nghiên cứu, thuốc kiểu mới có thể kháng khuẩn do ông ấy và mọi người phát minh ra.”
Tùng Hạ hơi yên tâm một chút, mặc dù hai người này là người của bang Thanh Nham, mặc dù bang Thanh Nham gió chiều nào cuốn theo chiều ấy vô cùng lợi hại, nhưng ít ra hiện nay vết thương của Thành Thiên Bích còn phải nhờ vào họ. Hơn nữa, đối với hai cô gái vừa xinh đẹp vừa thân thiện, cậu không thể tỏ thái độ thù địch được.
Mỹ nữ tóc dài nói: “Có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, ngài có muốn chờ ở đây không?”
“Có.” Tùng Hạ gật đầu, Thành Thiên Bích dù sao cũng đang bị thương, để hắn ở lại một mình, cậu cũng không quá yên tâm.
Cô gái trẻ hơn kia là một dị nhân, có chút kiêu căng: “Không nhẽ anh không yên tâm về chúng tôi?”
Tùng Hạ cười cười: “Những chuyện Trần thiếu đã làm khiến tôi thật sự không thể yên tâm.”
“Anh… anh dám nói xấu lão đại của chúng tôi ư!”
Mỹ nữ tóc dài kéo cô gái kia lại: “Tiểu Lam, đừng như vậy.”
Tùng Hạ cũng không định gây chuyện với hai người này, đứng dựa ở một bên tường, lặng lẽ chờ đợi.
Mỹ nữ tóc dài đi tới bên cạnh cậu, cười nói: “Không biết quý danh của tiên sinh?”
Tùng Hạ cũng cười nói: “Hạ, gọi tôi Tiểu Hạ là được rồi.”
“Hạ tiên sinh, anh biết không, bây giờ cả thành phố khắp nơi đều là tin đồn về các anh.”
“Ồ? Tin đồn gì?”
“Ở đây đã lâu rồi không có biến động gì lớn, từ khi ba thế lực được hình thành, mọi người cũng đã quen với những quy tắc và cách thức sinh tồn ở đây. Thật ra rất nhiều người đều có bất mãn với bang Hồng Uy, họ mở sòng bạc, kỹ viện, thậm chí chặn đường cướp bóc. Mặc dù họ không dám lỗ mãng trong thành phố, nhưng ra khỏi thành, họ làm rất nhiều chuyện xấu, chỉ vì lão đại Triệu Tiến của họ vô cùng lợi hại nên bề trên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, dân chúng bình thường thì càng không có cách gì, chỉ có thể chịu đựng. Khi các anh chưa đến Trùng Khánh, chuyện đám người chuyên chặn đường của gã trọc bị tiêu diệt cũng đã lan truyền tới đây. Khi các anh tới đây, chưa tới ba ngày đã giết được Triệu Tiến, còn gần như đã tiêu diệt toàn bộ bang Hồng Uy. Anh nói xem, các anh có thể không nổi tiếng sao?”
Tùng Hạ cười khổ: “Chúng tôi cũng không muốn như vậy, giết nhóm người kia chỉ do chúng tôi bị ép không chịu được nữa nên mới liều mạng đánh một trận thôi. Đến đây rồi chúng tôi mới biết gã trọc là người của bang Hồng Uy, bởi vì sợ bang Hồng Uy trả thù nên mới hy vọng mượn tay của quý bang che chở chúng tôi bình an, chỉ có như vậy mà thôi.”
Mỹ nữ hé miệng cười, trong mắt lóe lên vẻ khôn khéo: “Anh khiêm tốn quá, các anh căn bản không phải người của khu công nghiệp, nếu khu công nghiệp có các anh, còn phải chờ tới bây giờ mới đến Trùng Khánh ư?”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi quả thật không phải người của khu công nghiệp, nhưng khi chúng tôi đến đó, họ đã nhiệt tình khoản đãi, mà chúng tôi cũng muốn đến Trùng Khánh, có cùng mục đích với họ.”
Mỹ nữ cười: “Không cần biết các anh là ai, các anh thật sự rất to gan, không những dám giết Triệu Tiến, còn dám lợi dụng Trần thiếu.”
Sắc mặt Tùng Hạ trầm xuống: “Trần thiếu cũng chẳng để chúng tôi chiếm được bao nhiêu lợi ích đâu.”
Mỹ nữ lại cười: “Cho nên chúng ta huề nhau, phải không?”
Tùng Hạ nói: “Tiểu thư, cô có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng.”
Cô gái nở nụ cười quyến rũ: “Anh biết hội Băng Sương chứ?”
Tùng Hạ gật đầu.
“Hội trưởng của họ là một người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên Băng, hai tháng trước hắn đến Trùng Khánh, hắn chỉ ra tay một lần đã đông lạnh sáu dị nhân của bang Hồng Uy thành tảng băng trong nháy mắt, từ đó về sau không ai dám khiêu chiến với hắn nữa. Chúng tôi vốn được nghe rất nhiều lời đồn về người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên, gần như đã coi những dị nhân ấy thành thần thoại, tôi tuyệt đối không nói quá, người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên không chỉ rất hiếm có, hơn nữa cực kỳ lợi hại, khắp Trùng Khánh cũng chỉ có một người như thế. Bề trên vẫn muốn mượn sức hắn, nhưng hắn không tỏ thái độ gì, lại chiêu mộ hàng chục dị nhân, dựa vào săn thú và tìm vật tư đổi lấy nhu yếu phẩm sinh hoạt. Trong ba thế lực lớn này, hắn có nhân số ít nhất, cũng có ít vật tư nhất, nhưng không ai dám chọc đến hắn, hơn nữa hắn lại không chủ động chọc đến người khác, dường như chẳng có hứng thú với cái gì cả, chỉ muốn tranh thủ thời gian mà sống thôi. Thái độ này thật ra vô cùng thông minh, bởi vì hắn là người bên ngoài, ở đây không có chỗ nương tựa, khiêm tốn một chút, trái lại có thể cho hắn sống được thoải mái. Thế nhưng…” Mắt phượng của cô gái nhướn lên một cái, cười cười nhìn Tùng Hạ: “Người đàn ông như tảng băng vẫn không tỏ thái độ gì ấy, bây giờ lại cảm thấy hứng thú với người nằm bên trong phòng bệnh này, muốn gặp Thành tiên sinh. Anh nói xem, Trần thiếu của chúng tôi có thể yên tâm sao?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không muốn gặp người ấy, từ góc độ nào đó mà nói, chúng tôi cũng như thế, không muốn chọc tới bất kì ai, chỉ muốn tranh thủ thời gian để sống. Nếu mấy người lo lắng chúng tôi sẽ liên hợp với hội Băng Sương thì yên tâm đi, chúng tôi hoàn toàn không có dự định này, cũng chưa bao giờ muốnchủ động khiêu khích bang Thanh Nham.” Tùng Hạ ra sức nhấn mạnh hai chữ “chủ động”.
Cô gái đó lại muốn nói cái gì, cửa phòng Thành Thiên Bích đột nhiên được mở ra, một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng bước ra. Tùng Hạ tiến lên: “Giáo sư Vương, bạn của tôi thế nào rồi?”
Giáo sư Vương nhìn cậu một chút, nói: “Đang tiến hành trị liệu kháng khuẩn, điều kiện quá đơn sơ, có điều thân thể cậu ta có tố chất tốt, không sao đâu.”
“Vậy phải bao lâu nữa cậu ấy mới khỏi?”
“Tốc độ sinh sản của vi khuẩn quá nhanh sẽ ngăn cản miệng vết thương cậu ta khép lại, lúc nào khỏi thì phải xem công dụng của thuốc, có điều dù thế nào cũng phải nằm trên giường nửa tháng.”
Trong lòng Tùng Hạ như chìm xuống đáy. Trong mấy ngày này cậu cần gia tăng tu luyện, còn phải nghĩ cách rời thành phố giết vài con động vật biến dị, hấp thu năng lượng của chúng, mau chóng chữa khỏi cho Thành Thiên Bích, sớm rời khỏi đây. Trực giác của cậu cho rằng nếu tiếp tục ở lại đây có thể sẽ bị cuốn vào trong cuộc chiến quyền lợi ở nơi này. Đây là chuyện họ không muốn nhất.
Giáo sư Vương nói mấy câu với cô gái là dị nhân kia rồi định rời khỏi đây.
Mỹ nữ tóc dài cười nói: “Chúng tôi đi đây, hôm nào trò chuyện tiếp.”
Tùng Hạ gật đầu, khách khí nói: “Tạm biệt.”
Cô ta nhìn Tùng Hạ thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Tùng Hạ vốn định thông báo tin tốt rằng cậu đã tìm được hạt nhân năng lượng trong cơ thể mình cho Thành Thiên Bích, nhưng nghĩ đến chuyện hắn vừa làm trị liệu, bây giờ nhất định mệt chết đi được, do dự một chút, rồi lại rời đi. Sau khi cậu trở về phòng mình, ngồi xếp bằng, nhớ tới phương pháp tu luyện hạt nhân năng lượng mà cậu đã chép ra, chậm rãi điều hòa hô hấp!
/363
|