Ngô Du nhìn sâu vào mắt Trần thiếu, khóe mắt có lệ rướm ra: “Có một việc anh nhất định phải tin, tôi thật sự thích anh.”
Người băng khổng lồ tiến về phía trước vài bước rồi rầm một tiếng quỳ rạp xuống tuyết, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ, biến về hình người, trông có vẻ như một chút năng lượng cũng không còn.
Người của hội Băng Sương lao lên, ba chân bốn cẳng dìu Ngô Du tới, lột quần áo trên người xuống mặc vào cho hắn.
Trần thiếu nhìn Ngô Du đang khép hờ con mắt, có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, tâm trạng hết sức phức tạp.
Ngô Du vươn tay với Trần thiếu. Trần thiếu lúc này thật sự là rất to lớn, lớn đến độ chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn Ngô Du vào bụng.
Trần thiếu lặng yên nhìn hắn, không cử động.
Tiểu Huy gọi: “Lão đại đang gọi ngài đấy.”
Trần thiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, dáng vẻ hung ác của Caucasian khiến Tiểu Huy sợ tới mức cơ thể run lên. Người đàn ông này ở bên lão đại đã lâu, thực lực và sự tồn tại của hắn đã liên tục bị nhược hóa khiến người ta gần như quên mất chuyện hắn từng là dị nhân đẳng cấp cao ngang bằng lão đại và Triệu Tiến. Cũng chỉ có lão đại mới dám nuôi loài mãnh thú ấy làm tình nhân bên gối, hơn nữa còn khống chế được hắn.
Ngô Du khẽ gọi: “Trần thiếu.”
Trần thiếu cực thính tai, tiếng gọi mỏng manh kia bị phóng đại vô hạn trong đầu khiến hắn căn bản không thể lờ đi. Trầm mặc hồi lâu, Trần thiếu cúi đầu, nói khẽ: “Mày vẫn chưa chết à.”
Ngô Du ráng cười: “Suýt nữa thì.”
Trần thiếu nhìn Ngô Du ngay cả giơ tay lên cũng khó, biết đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội tốt nhất của hắn. Chỉ cần hắn há miệng là có thể cắn nát xương Ngô Du, người của hội Băng Sương không ngăn được hắn, những người khác cũng đã sức cùng lực kiệt, dù có khả năng ngăn cản cũng chưa chắc đã muốn quản việc nhà Trùng Khánh của họ. Ngọc Con Rối đã lấy được, nhiệm vụ đã hoàn thành, nguy hiểm đã giải trừ, hắn không cần Ngô Du bảo vệ họ nữa. Bây giờ Ngô Du không còn chút tác dụng nào, giết hết thuộc hạ của Ngô Du là có thể quay về Trùng Khánh đoạt lại thế lực, cơ hội hắn nhẫn nhục chịu đựng hơn một năm qua nay ở ngay trước mắt, ở ngay bên miệng!
Trong mắt Trần thiếu lóe sáng độc ác, Ngô Du tuy rằng gần như hôn mê nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, thấy rõ rành rành, trong lòng đau xót, chỉ đành cười nhạt: “Anh muốn giết tôi ư, bây giờ quả thật là cơ hội tốt nhất.”
Người của hội Băng Sương kinh hãi, nhưng cái miệng khổng lồ của Trần thiếu đã áp sát đầu Ngô Du, căn bản là họ không kịp ngăn cản. Trần thiếu giương mắt trừng họ, trong mắt tràn ngập uy hiếp khiến mọi người không dám tiến lên một bước.
Ngô Du khó khăn giơ tay lên ôm lấy chóp mũi nóng hừng hực của Trần thiếu, khẽ nói: “Nếu anh ăn tôi, chúng ta có hợp thành một thể hay không nhỉ, giống như đám quái vật biến dị nhiều lần ấy.”
Trần thiếu không nói gì.
“Hợp thành một thể cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ không thể chia lìa.”
Trần thiếu há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén. Chúng có thể đâm xuyên qua cơ thể con người, nghiền nát xương cốt, một đường sống cũng không để lại.
Tiểu Huy gào lên: “Trần thiếu, nếu anh dám làm bị thương lão đại, chúng tôi liều mạng với anh!”
Trần thiếu mắt điếc tai ngơ, hàm răng đã đặt trên đầu Ngô Du. Ngô Du có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong khoang miệng Caucasian là hàm răng nhọn và chiếc lưỡi đỏ tươi, cái miệng này có thể nuốt chửng hắn, một sợi tóc cũng không thừa.
Ngô Du nhìn sâu vào mắt Trần thiếu, khóe mắt có lệ rướm ra: “Có một việc anh nhất định phải tin, tôi thật sự thích anh.” Trong đôi mắt ấy là thâm tình không chút che giấu, không hề giả dối dẫu chỉ một chút.
Cơ thể Trần thiếu hơi run lên, há miệng ra nhưng làm sao cũng không cắn xuống được, mẹ nó chứ hắn thật sự hận vô cùng sự do dự của mình. Vì sao hắn lại do dự! Cơ hội chờ đợi hơn một năm nay ở ngay trước mắt, chỉ cần giết Ngô Du, hắn có thể vùng lên, mọi thứ sẽ trở về như trước. Không phải hắn vẫn luôn hận Ngô Du hay sao, không phải hắn vẫn muốn nghiền xương Ngô Du thành tro hay sao, vì sao! Vì sao hắn không xuống tay được!
Ngay khi hắn đang giãy giụa, Ngô Du đã mất ý thức, trên mặt còn một dòng nước mắt chưa khô càng tôn thêm màu da nhợt như tờ giấy, có vẻ hết sức yếu ớt, khác xa dáng vẻ ung dung bá đạo của gã đàn ông này thường ngày.
Trần thiếu nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, dời đầu đi.
Tiểu Huy và Đại bàng đen lập tức dìu Ngô Du sang một bên, sợ Trần thiếu thay đổi chủ ý mà quay đầu cắn một miếng.
Trần thiếu lại nằm sấp xuống, gần như vùi mặt vào tuyết. Hắn không biết mình làm sao mà thiếu quả quyết như vậy, quả thật hắn không muốn chấp nhận mình lại như thế. Chẳng lẽ hắn thật sự đã bị Ngô Du mê hoặc hoàn toàn? Hơn một năm chung sống, Ngô Du không chỉ khống chế cơ thể hắn, thậm chí còn thẩm thấu vào trong tim hắn, biến hắn thành một kẻ nhu nhược ngay cả kẻ thù cũng không xuống tay được. Chẳng lẽ… hắn đã động tâm với Ngô Du? Mỗi lần Ngô Du nói thích hắn, yêu hắn, hắn càng ngày càng không thể thờ ơ bỏ mặc. Lung lạc trước nhi nữ tình trường là điều Trần thiếu hắn xưa nay khinh thường nhất, sao hắn có thể để mình lưu lạc đến bước đường này!
Đợi tất cả mọi người thoát khỏi sơn động, ai còn có thể cử động thì dìu người bị thương đi xuống chân núi. Trận này tuy thắng nhưng lại là thắng thảm, họ đã trải qua một cuộc chiến như ác mộng, tổn thất quá nửa nhân mã, không ai có tâm trạng vui mừng vì thắng lợi cả, tất cả hàng ngũ đều chìm trong đau thương u sầu.
Lên máy bay trở về Tây Ninh, họ ở lại đây chữa thương, nghỉ ngơi, chờ người hôn mê tỉnh lại, tất cả dị nhân đã hao hết năng lượng, nhất là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nghe nói ít nhất cũng phải hôn mê từ ba đến năm ngày.
Do máy bay vận tải một lần không chở hết tất cả được nên nhóm người hồi phục trước sẽ lên máy bay về Bắc Kinh trước. Trần thiếu không để ý đến những người khác của hội Băng Sương ngăn cản, lên chiếc máy bay đầu tiên. Lúc này Ngô Du vẫn chưa tỉnh lại, căn bản không ai ngăn được Trần thiếu. Trước khi đi, thậm chí Trần thiếu còn cưỡng ép đưa một con đại bàng đen về cùng.
Trần thiếu đã nghĩ xong, hắn muốn về Trùng Khánh trước Ngô Du một bước, lúc này Trùng Khánh không thể có bất cứ ai hay chim chóc biến dị nào về sớm bằng hắn. Không ai biết hắn đã về, hắn sẽ lặng lẽ cứu cha mẹ ra, dẫn họ rời khỏi Trùng Khánh, hắn không muốn khiến mình và cha mẹ sống trong sự giam lỏng của người khác.
Khi máy bay cùng ngày đáp xuống Bắc Kinh, hắn ngồi trên lưng đại bàng biến dị, lao về Trùng Khánh, một khắc cũng không dừng.
Họ ở Thanh Hải đã bảy, tám tháng, Trùng Khánh quả nhiên như trong tưởng tượng của hắn, biến chuyển không ngừng. Ngô Du và hắn lâu không về nhà, lời đồn họ đã chết ở Thanh Hải nổi lên bốn phía, thế lực khắp nơi rục rịch, xung đột không ngừng trong tối ngoài sáng, cả thành phố chìm trong u ám. Nhìn thấy Trùng Khánh như vậy, tâm trạng của Trần thiếu hết sức phức tạp. Một mặt, hỗn loạn như vậy rất tiện cho hắn hành động, có lợi nhất cho hắn. Mặt khác, đây là quê hương của hắn, là nơi trước đây hắn lập chí muốn bảo vệ, muốn biến nó thành vùng đất yên bình cuối cùng trong tận thế, nay lại trở nên chướng khí mù mịt như thế này, hắn thật sự đau đớn vô cùng. Nhưng hắn cũng biết, chỉ cần Ngô Du quay về, mọi hỗn loạn đều có thể trở nên yên bình. Lấy thực lực bây giờ của Ngô Du, dẫu họ có lật nghiêng Trùng Khánh, Ngô Du cũng có thể lấy được thủ cấp của bất cứ thủ lĩnh nào trong chớp mắt, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn nhất định phải trốn khỏi Trùng Khánh, hắn biết mình căn bản không có bất cứ thực lực nào có thể chống lại Ngô Du.
Trần thiếu cải trang rồi trà trộn vào thành phố. Hắn hiểu nằm lòng thành phố này nên hành động tất nhiên linh hoạt. Nhân lúc trời tối, hắn trộm thiết bị ẩn năng lượng của một dị nhân, đánh ngã hai vệ sĩ, tiến vào nhà cha mẹ, đánh thức họ khỏi giấc ngủ rồi đưa họ lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Nhờ tình trạng hỗn loạn của Trùng Khánh lúc này mà vệ sĩ ở biệt thự rất mỏng manh, ngoại trừ vòng trung tâm có người của Ngô Du thì trong mắt những người khác, cha mẹ hắn căn bản không có giá trị lợi dụng nên cũng không bố trí phòng thủ nghiêm ngặt. Trần thiếu đắc thủ một cách dễ dàng.
Hắn dẫn theo cha mẹ nhanh chóng rời khỏi thành phố, sau đó biến thành Caucasian chở hai người một đường chạy như điên về phía Tứ Xuyên…
Hai tháng sau…
“Ba, mẹ, con về rồi.” Trần thiếu miệng ngậm một con cáo, nhảy vào trong sân.
Vợ chồng Trần Thanh Nham từ trong nhà đi ra, cười nói: “Hôm nay về sớm quá, chà chà, con này to quá, chúng ta ăn không hết thì lại lãng phí.”
“Không lãng phí, ngày nào con cũng có thể săn được thức ăn tươi.” Trần thiếu quẳng con cáo sang một bên, hóa thành hình người, mặc quần áo mẹ đưa qua. Nhìn cha mẹ mặc quần áo giản dị, hắn không khỏi áy náy: “Bây giờ chỉ có thể cho ba mẹ ăn mấy thứ đơn giản này, chờ thêm một thời gian nữa con sẽ vào thành phố mua vài thứ.”
Trần Thanh Nham nói: “Nói gì vậy chứ, thế này rất tốt, ngày nào cũng có thịt ăn, còn cần gì nữa. Ba với mẹ con có thể có một chỗ yên thân trong thời điểm này, lại có con trai khỏe mạnh sống bên, ba mẹ đã thấy đủ rồi.”
Trần thiếu ôm vai Trần Thanh Nham, cười nói: “Thế nhưng con không thỏa mãn với chuyện để cha mẹ sống như vậy đâu, ba yên tâm, từ từ rồi sẽ cải thiện.”
Ba người vào nhà, Trần phu nhân rót một cốc nước đưa cho Trần thiếu, yêu thương nhìn hắn.
Hai tháng trước, ba người họ một đường chạy từ Trùng Khánh tới Miên Dương, tình cờ tìm được ở đây một biệt thự bỏ hoang. Thấy nhà cửa còn tốt, chung quanh lại sạch sẽ nên họ quyết định sống tạm ở đây. Trần thiếu biết Ngô Du sẽ không dễ dàng tha cho hắn nên hắn tạm thời không thể đi vào thành phố, nhưng ba người nhà hắn luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, căn bản chưa từng trải nghiệm cuộc sống gần như là màn trời chiếu đất này nên cho tới bây giờ vẫn chưa thích ứng được. Nhìn cha mẹ như già đi vài tuổi, Trần thiếu biết họ cũng không chịu nổi. Trước khi rời khỏi Trùng Khánh, chí ít Ngô Du còn cung cấp cho họ cuộc sống được đãi ngộ rất tốt, mà hắn bây giờ cái gì cũng không có. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được một nơi tránh xa nanh vuốt của Ngô Du, một lần nữa vùng lên, cho dù không thể có được thế lực như năm đó thì cũng muốn cho cha mẹ sống một cuộc sống không lo áo cơm.
Trần thiếu nghỉ ngơi xong thì cầm dao đi lột da cáo. Hắn còn nhớ lần đầu tiên mình tự tay lột da thú thì tự cứa đứt tay mình khiến cha mẹ hoảng sợ, nay hắn đã thành quen tay. Con người là một loài rất ngoan cường, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thích ứng với cuộc sống cái gì cũng không có này, hắn cũng sẽ thích ứng với cuộc sống… không có Ngô Du.
Nghĩ đến Ngô Du, Trần thiếu dừng tay, chém mạnh một dao vào người con cáo, ánh mắt lại càng âm u. Rốt cuộc Ngô Du đã làm gì mà khiến hắn thường xuyên nhớ tới cảnh hai người qua lại trong mơ, nhất là những hình ảnh điên cuồng triền miên… Hắn trút căm phẫn vào chuyện xẻ thịt chặt xương, như thể làm vậy là có thể xóa bỏ ký ức gã đàn ông đó đã khắc ghi trong đầu mình vậy.
Đột nhiên, toàn thân hắn cứng đờ, hắn cảm nhận được một nguồn dao động năng lượng lớn mạnh đang tới gần mình. Cường độ dao động năng lượng này không thể là sinh vật biến dị thông thường mà chính là của… dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên!
Người băng khổng lồ tiến về phía trước vài bước rồi rầm một tiếng quỳ rạp xuống tuyết, cơ thể nhanh chóng thu nhỏ, biến về hình người, trông có vẻ như một chút năng lượng cũng không còn.
Người của hội Băng Sương lao lên, ba chân bốn cẳng dìu Ngô Du tới, lột quần áo trên người xuống mặc vào cho hắn.
Trần thiếu nhìn Ngô Du đang khép hờ con mắt, có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, tâm trạng hết sức phức tạp.
Ngô Du vươn tay với Trần thiếu. Trần thiếu lúc này thật sự là rất to lớn, lớn đến độ chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn Ngô Du vào bụng.
Trần thiếu lặng yên nhìn hắn, không cử động.
Tiểu Huy gọi: “Lão đại đang gọi ngài đấy.”
Trần thiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, dáng vẻ hung ác của Caucasian khiến Tiểu Huy sợ tới mức cơ thể run lên. Người đàn ông này ở bên lão đại đã lâu, thực lực và sự tồn tại của hắn đã liên tục bị nhược hóa khiến người ta gần như quên mất chuyện hắn từng là dị nhân đẳng cấp cao ngang bằng lão đại và Triệu Tiến. Cũng chỉ có lão đại mới dám nuôi loài mãnh thú ấy làm tình nhân bên gối, hơn nữa còn khống chế được hắn.
Ngô Du khẽ gọi: “Trần thiếu.”
Trần thiếu cực thính tai, tiếng gọi mỏng manh kia bị phóng đại vô hạn trong đầu khiến hắn căn bản không thể lờ đi. Trầm mặc hồi lâu, Trần thiếu cúi đầu, nói khẽ: “Mày vẫn chưa chết à.”
Ngô Du ráng cười: “Suýt nữa thì.”
Trần thiếu nhìn Ngô Du ngay cả giơ tay lên cũng khó, biết đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội tốt nhất của hắn. Chỉ cần hắn há miệng là có thể cắn nát xương Ngô Du, người của hội Băng Sương không ngăn được hắn, những người khác cũng đã sức cùng lực kiệt, dù có khả năng ngăn cản cũng chưa chắc đã muốn quản việc nhà Trùng Khánh của họ. Ngọc Con Rối đã lấy được, nhiệm vụ đã hoàn thành, nguy hiểm đã giải trừ, hắn không cần Ngô Du bảo vệ họ nữa. Bây giờ Ngô Du không còn chút tác dụng nào, giết hết thuộc hạ của Ngô Du là có thể quay về Trùng Khánh đoạt lại thế lực, cơ hội hắn nhẫn nhục chịu đựng hơn một năm qua nay ở ngay trước mắt, ở ngay bên miệng!
Trong mắt Trần thiếu lóe sáng độc ác, Ngô Du tuy rằng gần như hôn mê nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, thấy rõ rành rành, trong lòng đau xót, chỉ đành cười nhạt: “Anh muốn giết tôi ư, bây giờ quả thật là cơ hội tốt nhất.”
Người của hội Băng Sương kinh hãi, nhưng cái miệng khổng lồ của Trần thiếu đã áp sát đầu Ngô Du, căn bản là họ không kịp ngăn cản. Trần thiếu giương mắt trừng họ, trong mắt tràn ngập uy hiếp khiến mọi người không dám tiến lên một bước.
Ngô Du khó khăn giơ tay lên ôm lấy chóp mũi nóng hừng hực của Trần thiếu, khẽ nói: “Nếu anh ăn tôi, chúng ta có hợp thành một thể hay không nhỉ, giống như đám quái vật biến dị nhiều lần ấy.”
Trần thiếu không nói gì.
“Hợp thành một thể cũng tốt, như vậy chúng ta sẽ không thể chia lìa.”
Trần thiếu há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén. Chúng có thể đâm xuyên qua cơ thể con người, nghiền nát xương cốt, một đường sống cũng không để lại.
Tiểu Huy gào lên: “Trần thiếu, nếu anh dám làm bị thương lão đại, chúng tôi liều mạng với anh!”
Trần thiếu mắt điếc tai ngơ, hàm răng đã đặt trên đầu Ngô Du. Ngô Du có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong khoang miệng Caucasian là hàm răng nhọn và chiếc lưỡi đỏ tươi, cái miệng này có thể nuốt chửng hắn, một sợi tóc cũng không thừa.
Ngô Du nhìn sâu vào mắt Trần thiếu, khóe mắt có lệ rướm ra: “Có một việc anh nhất định phải tin, tôi thật sự thích anh.” Trong đôi mắt ấy là thâm tình không chút che giấu, không hề giả dối dẫu chỉ một chút.
Cơ thể Trần thiếu hơi run lên, há miệng ra nhưng làm sao cũng không cắn xuống được, mẹ nó chứ hắn thật sự hận vô cùng sự do dự của mình. Vì sao hắn lại do dự! Cơ hội chờ đợi hơn một năm nay ở ngay trước mắt, chỉ cần giết Ngô Du, hắn có thể vùng lên, mọi thứ sẽ trở về như trước. Không phải hắn vẫn luôn hận Ngô Du hay sao, không phải hắn vẫn muốn nghiền xương Ngô Du thành tro hay sao, vì sao! Vì sao hắn không xuống tay được!
Ngay khi hắn đang giãy giụa, Ngô Du đã mất ý thức, trên mặt còn một dòng nước mắt chưa khô càng tôn thêm màu da nhợt như tờ giấy, có vẻ hết sức yếu ớt, khác xa dáng vẻ ung dung bá đạo của gã đàn ông này thường ngày.
Trần thiếu nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, dời đầu đi.
Tiểu Huy và Đại bàng đen lập tức dìu Ngô Du sang một bên, sợ Trần thiếu thay đổi chủ ý mà quay đầu cắn một miếng.
Trần thiếu lại nằm sấp xuống, gần như vùi mặt vào tuyết. Hắn không biết mình làm sao mà thiếu quả quyết như vậy, quả thật hắn không muốn chấp nhận mình lại như thế. Chẳng lẽ hắn thật sự đã bị Ngô Du mê hoặc hoàn toàn? Hơn một năm chung sống, Ngô Du không chỉ khống chế cơ thể hắn, thậm chí còn thẩm thấu vào trong tim hắn, biến hắn thành một kẻ nhu nhược ngay cả kẻ thù cũng không xuống tay được. Chẳng lẽ… hắn đã động tâm với Ngô Du? Mỗi lần Ngô Du nói thích hắn, yêu hắn, hắn càng ngày càng không thể thờ ơ bỏ mặc. Lung lạc trước nhi nữ tình trường là điều Trần thiếu hắn xưa nay khinh thường nhất, sao hắn có thể để mình lưu lạc đến bước đường này!
Đợi tất cả mọi người thoát khỏi sơn động, ai còn có thể cử động thì dìu người bị thương đi xuống chân núi. Trận này tuy thắng nhưng lại là thắng thảm, họ đã trải qua một cuộc chiến như ác mộng, tổn thất quá nửa nhân mã, không ai có tâm trạng vui mừng vì thắng lợi cả, tất cả hàng ngũ đều chìm trong đau thương u sầu.
Lên máy bay trở về Tây Ninh, họ ở lại đây chữa thương, nghỉ ngơi, chờ người hôn mê tỉnh lại, tất cả dị nhân đã hao hết năng lượng, nhất là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nghe nói ít nhất cũng phải hôn mê từ ba đến năm ngày.
Do máy bay vận tải một lần không chở hết tất cả được nên nhóm người hồi phục trước sẽ lên máy bay về Bắc Kinh trước. Trần thiếu không để ý đến những người khác của hội Băng Sương ngăn cản, lên chiếc máy bay đầu tiên. Lúc này Ngô Du vẫn chưa tỉnh lại, căn bản không ai ngăn được Trần thiếu. Trước khi đi, thậm chí Trần thiếu còn cưỡng ép đưa một con đại bàng đen về cùng.
Trần thiếu đã nghĩ xong, hắn muốn về Trùng Khánh trước Ngô Du một bước, lúc này Trùng Khánh không thể có bất cứ ai hay chim chóc biến dị nào về sớm bằng hắn. Không ai biết hắn đã về, hắn sẽ lặng lẽ cứu cha mẹ ra, dẫn họ rời khỏi Trùng Khánh, hắn không muốn khiến mình và cha mẹ sống trong sự giam lỏng của người khác.
Khi máy bay cùng ngày đáp xuống Bắc Kinh, hắn ngồi trên lưng đại bàng biến dị, lao về Trùng Khánh, một khắc cũng không dừng.
Họ ở Thanh Hải đã bảy, tám tháng, Trùng Khánh quả nhiên như trong tưởng tượng của hắn, biến chuyển không ngừng. Ngô Du và hắn lâu không về nhà, lời đồn họ đã chết ở Thanh Hải nổi lên bốn phía, thế lực khắp nơi rục rịch, xung đột không ngừng trong tối ngoài sáng, cả thành phố chìm trong u ám. Nhìn thấy Trùng Khánh như vậy, tâm trạng của Trần thiếu hết sức phức tạp. Một mặt, hỗn loạn như vậy rất tiện cho hắn hành động, có lợi nhất cho hắn. Mặt khác, đây là quê hương của hắn, là nơi trước đây hắn lập chí muốn bảo vệ, muốn biến nó thành vùng đất yên bình cuối cùng trong tận thế, nay lại trở nên chướng khí mù mịt như thế này, hắn thật sự đau đớn vô cùng. Nhưng hắn cũng biết, chỉ cần Ngô Du quay về, mọi hỗn loạn đều có thể trở nên yên bình. Lấy thực lực bây giờ của Ngô Du, dẫu họ có lật nghiêng Trùng Khánh, Ngô Du cũng có thể lấy được thủ cấp của bất cứ thủ lĩnh nào trong chớp mắt, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn nhất định phải trốn khỏi Trùng Khánh, hắn biết mình căn bản không có bất cứ thực lực nào có thể chống lại Ngô Du.
Trần thiếu cải trang rồi trà trộn vào thành phố. Hắn hiểu nằm lòng thành phố này nên hành động tất nhiên linh hoạt. Nhân lúc trời tối, hắn trộm thiết bị ẩn năng lượng của một dị nhân, đánh ngã hai vệ sĩ, tiến vào nhà cha mẹ, đánh thức họ khỏi giấc ngủ rồi đưa họ lặng lẽ rời khỏi biệt thự. Nhờ tình trạng hỗn loạn của Trùng Khánh lúc này mà vệ sĩ ở biệt thự rất mỏng manh, ngoại trừ vòng trung tâm có người của Ngô Du thì trong mắt những người khác, cha mẹ hắn căn bản không có giá trị lợi dụng nên cũng không bố trí phòng thủ nghiêm ngặt. Trần thiếu đắc thủ một cách dễ dàng.
Hắn dẫn theo cha mẹ nhanh chóng rời khỏi thành phố, sau đó biến thành Caucasian chở hai người một đường chạy như điên về phía Tứ Xuyên…
Hai tháng sau…
“Ba, mẹ, con về rồi.” Trần thiếu miệng ngậm một con cáo, nhảy vào trong sân.
Vợ chồng Trần Thanh Nham từ trong nhà đi ra, cười nói: “Hôm nay về sớm quá, chà chà, con này to quá, chúng ta ăn không hết thì lại lãng phí.”
“Không lãng phí, ngày nào con cũng có thể săn được thức ăn tươi.” Trần thiếu quẳng con cáo sang một bên, hóa thành hình người, mặc quần áo mẹ đưa qua. Nhìn cha mẹ mặc quần áo giản dị, hắn không khỏi áy náy: “Bây giờ chỉ có thể cho ba mẹ ăn mấy thứ đơn giản này, chờ thêm một thời gian nữa con sẽ vào thành phố mua vài thứ.”
Trần Thanh Nham nói: “Nói gì vậy chứ, thế này rất tốt, ngày nào cũng có thịt ăn, còn cần gì nữa. Ba với mẹ con có thể có một chỗ yên thân trong thời điểm này, lại có con trai khỏe mạnh sống bên, ba mẹ đã thấy đủ rồi.”
Trần thiếu ôm vai Trần Thanh Nham, cười nói: “Thế nhưng con không thỏa mãn với chuyện để cha mẹ sống như vậy đâu, ba yên tâm, từ từ rồi sẽ cải thiện.”
Ba người vào nhà, Trần phu nhân rót một cốc nước đưa cho Trần thiếu, yêu thương nhìn hắn.
Hai tháng trước, ba người họ một đường chạy từ Trùng Khánh tới Miên Dương, tình cờ tìm được ở đây một biệt thự bỏ hoang. Thấy nhà cửa còn tốt, chung quanh lại sạch sẽ nên họ quyết định sống tạm ở đây. Trần thiếu biết Ngô Du sẽ không dễ dàng tha cho hắn nên hắn tạm thời không thể đi vào thành phố, nhưng ba người nhà hắn luôn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, căn bản chưa từng trải nghiệm cuộc sống gần như là màn trời chiếu đất này nên cho tới bây giờ vẫn chưa thích ứng được. Nhìn cha mẹ như già đi vài tuổi, Trần thiếu biết họ cũng không chịu nổi. Trước khi rời khỏi Trùng Khánh, chí ít Ngô Du còn cung cấp cho họ cuộc sống được đãi ngộ rất tốt, mà hắn bây giờ cái gì cũng không có. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm được một nơi tránh xa nanh vuốt của Ngô Du, một lần nữa vùng lên, cho dù không thể có được thế lực như năm đó thì cũng muốn cho cha mẹ sống một cuộc sống không lo áo cơm.
Trần thiếu nghỉ ngơi xong thì cầm dao đi lột da cáo. Hắn còn nhớ lần đầu tiên mình tự tay lột da thú thì tự cứa đứt tay mình khiến cha mẹ hoảng sợ, nay hắn đã thành quen tay. Con người là một loài rất ngoan cường, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thích ứng với cuộc sống cái gì cũng không có này, hắn cũng sẽ thích ứng với cuộc sống… không có Ngô Du.
Nghĩ đến Ngô Du, Trần thiếu dừng tay, chém mạnh một dao vào người con cáo, ánh mắt lại càng âm u. Rốt cuộc Ngô Du đã làm gì mà khiến hắn thường xuyên nhớ tới cảnh hai người qua lại trong mơ, nhất là những hình ảnh điên cuồng triền miên… Hắn trút căm phẫn vào chuyện xẻ thịt chặt xương, như thể làm vậy là có thể xóa bỏ ký ức gã đàn ông đó đã khắc ghi trong đầu mình vậy.
Đột nhiên, toàn thân hắn cứng đờ, hắn cảm nhận được một nguồn dao động năng lượng lớn mạnh đang tới gần mình. Cường độ dao động năng lượng này không thể là sinh vật biến dị thông thường mà chính là của… dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên!
/363
|