Ngô Du bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phong cảnh này, tôi muốn chia sẻ với anh đầu tiên. Niềm vui đột phá cấp ba, trở nên mạnh hơn, tôi cũng muốn chia sẻ với anh đầu tiên.”
Sau khi vất vả thoát khỏi khốn cảnh nhện khổng lồ biến dị, đoàn người chạy không ngừng nghỉ đến mấy km, trong lúc này Trần thiếu vẫn bị Ngô Du ôm vào trong ngực. Ngô Du không có thời gian tìm quần áo cho Trần thiếu nên đã bọc hắn trong quần áo của mình.
Cuối cùng, đoàn người xử lý tổn thất tại một mảnh đất trống. Trên người rất nhiều người đều bám một đoạn tơ nhện, để không làm rách quần áo chống lạnh nên họ không thể dùng lửa đốt hay đóng băng, chỉ có thể tạm để như vậy, trông hết sức buồn cười.
Ngô Du tìm cho Trần thiếu một bộ quần áo: “Anh tạm thời duy trì hình thái con người đi, tơ nhện này dính trên lưng anh, nếu biến dị, không biết có làm rách da hay không.”
Sau khi Trần thiếu thay quần áo, Ngô Du lại lấy một lò sưởi bằng năng lượng mua từ Bắc Kinh đặt vào lòng hắn. Trần thiếu run cầm cập ôm lấy nó, tay chân cóng buốt rốt cuộc đã dần dần có chút tri giác.
Ngô Du ngồi xuống cạnh hắn, ôm hắn vào lòng, hai người ngồi sau đầu con chó Golden, phần lớn mọi người không nhìn thấy họ, hội Băng Sương đều biết xưa nay hai người ngủ chung một phòng, nhìn thấy nhưng không thể trách.
Sắc mặt tái nhợt của Trần thiếu chậm rãi có chút huyết sắc.
Ngô Du xoa xoa tay hắn, dịu dàng hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Trần thiếu gật đầu.
Ngô Du ấn đầu hắn, dùng sức hôn một cái: “Muốn đông đá đám nhện kia thành bột phấn quá.”
Trần thiếu run giọng: “Không phải mày đã làm vậy sao.”
“Chưa đủ, khiến anh chịu lạnh thế này, con nào cũng đáng chết.”
Trần thiếu hừ nhẹ một tiếng: “Vô vị.”
“Thấy ấm hơn chưa? Nếu chưa thì tôi ôm anh thêm.”
“Đủ rồi.” Trần thiếu đẩy hắn ra, sợ người khác nhìn thấy.
Ngô Du cười: “Tôi mặc kệ người khác thấy thế nào… Đúng rồi, anh biết không, Tùng Hạ biết quan hệ của chúng ta rồi?”
Trần thiếu trừng mắt: “Cái gì? Sao biết?”
“Ánh mắt né tránh lúc cậu ta nhìn chúng ta, tuy tôi không biết sao mà biết được, nhưng nhất định là biết.” Ngô Du cười khẽ: “Nói không chừng rất nhiều người đã biết, có điều anh không muốn thừa nhận mà thôi.”
Trần thiếu bực bội: “Mày đừng tuyên truyền khắp nơi là đủ rồi.”
Ngô Du mỉm cười: “Chờ chúng ta trở về từ Thanh Hải…”
Câu nói tiếp theo hắn chưa nói ra nhưng đại khái Trần thiếu cũng có thể đoán được. Có lẽ khi họ quay về từ Thanh Hải, Ngô Du sẽ thật sự làm giống ngày đó đã nói trước mặt cha mẹ hắn, tổ chức một hôn lễ chấn động khắp cả Trùng Khánh. Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ mất hết mặt mũi, không… có lẽ căn bản không cần chờ đến lúc đó, từ ngày hắn trở thành bại tướng dưới tay Ngô Du, hắn đã mất hết mặt mũi rồi. Ngô Du nói đúng, thật ra rất nhiều người đều biết quan hệ của họ nhưng làm bộ không thấy mà thôi.
Đoàn người chuẩn bị xuất phát, vài ngày sau thì tới Tây Ninh.
Mọi thứ ở Thanh Hải đều khiến họ khiếp hồn khiếp vía, ở Tây Ninh thậm chí đã dựng một bức tường cách ly đặt tên là thành Quang Minh, tất cả dân thường sinh sống bên trong bức tường đó, mà thành Quang Minh do một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có thể đã tiến hóa hơn cả cấp bốn nắm quyền.
Sau khi tiếp xúc với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ấy, một lượng lớn thông tin của Thanh Hải ập vào họ, mọi thứ ở đây đều làm người ta khiếp sợ, đồng thời cũng khiến nhiệm vụ của họ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Thanh Hải này ngoại trừ có hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp bốn thì còn có một dị nhân tiến hóa não bộ có trình độ tiến hóa cực kỳ cao, mà các dị nhân cấp ba cũng không ít. Đa số họ đều dừng ở cấp một, cấp hai, cách biệt hiện rõ. Tuy tạm thời thì họ không phải kẻ địch với các dị nhân của Thanh Hải, thậm chí còn có lợi ích chung: Tìm đủ ngọc Con Rối, phá vỡ kết giới năng lượng, rời khỏi Thanh Hải… nhưng sự chênh lệch thực lực hiển nhiên khiến người ta hết sức chán nản. Trước khi thực thi kế hoạch tiếp theo, họ dành phần lớn thời gian vào tu luyện.
Hồi ở Trùng Khánh, Ngô Du còn có đủ mọi thời gian nhàn rỗi, còn nấu cơm, thậm chí tán tỉnh trò chuyện với Trần thiếu cũng có thể hao phí cả một buổi chiều, nhưng bây giờ hiển nhiên hắn cũng có cảm giác nguy hiểm, ngoại trừ ăn uống, gần như tất cả thời gian đều đặt vào tu luyện.
Có một ngày Trần thiếu cũng không nhịn được, hỏi: “Mày muốn đột phá cấp ba trước khi đi hồ Thanh Hải?”
Ngô Du mở mắt: “Không phải muốn mà là nhất định. Đột phá cấp ba nghĩa là nguyên tố hóa hoàn toàn, như vậy chỉ cần năng lượng của tôi không bị hao hết thì không ai có thể giết được tôi.”
Trần thiếu nhìn hắn, lạnh nhạt: “Giờ cũng đâu có ai giết được mày.”
Ngô Du cười: “Anh có thể nghĩ vậy, tôi thật là vui mừng.”
Trần thiếu nheo mắt: “Có ý gì?”
Ngô Du xán đến, nhẹ giọng nói: “Ý là… đừng thử.”
Trong lòng Trần thiếu cả kinh nhưng mặt ngoài vẫn không tỏ vẻ gì.
Ngô Du dịu dàng xoa tóc hắn: “Thật ra rất nhiều chuyện trong lòng anh đang nghĩ, tôi đều biết cả. Lạ lắm phải không, rõ ràng chúng ta không quen nhau được bao lâu nhưng tôi lại vô cùng hiểu anh. Có thể là do từ phương diện nào đó mà nói thì chúng ta rất giống nhau chăng?”
“Mày hiểu tao?” Trần thiếu hừ lạnh một tiếng.
Ngô Du khẽ nói: “Phải, tôi hiểu anh.” Chính vì hiểu Trần thiếu nên hắn mới cảm thấy chỉ e vĩnh viễn hắn cũng không thể có được sự thật lòng của Trần thiếu, nhưng hắn lại không tìm được cách thức chung sống nào khác. Hai người đều ở trong ngõ cụt, không thể nhúc nhích. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là không ngừng mạnh lên, chỉ có như vậy, Trần thiếu mới có thể hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu không thể khiến Trần thiếu tự nguyện ở bên, như vậy phải có đủ sức mạnh cưỡng chế Trần thiếu ở lại, đây mới chính là Ngô Du hắn.
Trong lúc chuẩn bị chiến tranh, có hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lục tục đột phá cấp ba, cuối cùng, Ngô Du cũng như ý nguyện mà đạt tới điểm giới hạn.
Lúc Ngô Du thăng cấp, Trần thiếu không nhịn được mà nhớ tới cảnh tượng lúc Ngô Du đột phá cấp hai, nhớ tới tâm trạng lúc hắn nghĩ rằng Ngô Du đã xảy ra chuyện. Cho đến lúc này hắn vẫn không thể hình dung đó là tâm trạng gì, như thể có hả hê, có nhẹ nhõm, nhưng cũng có một nỗi lo sợ khủng khiếp, như thể hắn hoàn toàn không thể tin được người đàn ông mạnh mẽ như Ngô Du lại có thể biến mất khỏi thế giới này vậy, giống như… có một thứ, dù rằng có lẽ đó không phải thứ hắn thích hay hắn cần, nhưng nó đã chiếm cứ quá nhiều thời gian và địa vị trong sinh mệnh của hắn, cắm rễ quá sâu, dần dần trở thành một phần của cuộc sống một khi nó biến mất, giống như bản thân cũng không hoàn chỉnh. Cảm giác sợ hãi và mất mát khủng khiếp này ấy thế mà bao trùm lên cả suy nghĩ hy vọng Ngô Du sẽ thất bại của hắn. Xưa nay hắn đều không thể đối mặt với bản thân như vậy, dưới mâu thuẫn cảm xúc ấy, từng ngày từng ngày Trần thiếu đều tự nghi ngờ mình.
Lúc này đột phá cấp ba, Trần thiếu lại chìm trong trạng thái mê man sợ hãi, suốt đêm không ngủ, cứ vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phòng bên. Sáng ngày hôm sau, mọi người đột nhiên cảm giác được một nguồn năng lượng siêu cường phun trào, nguồn năng lượng này khiến người ta sởn cả tóc gáy, đồng thời, căn biệt thự họ đang sống đột nhiên bị băng giá bao trùm, từ sàn lên đến trần nhà, tất cả đều đóng băng trắng xóa. Nhiệt độ căn nhà đột nhiên giảm mạnh, đế giày của vài người còn bị đóng băng.
Chỉ nghe có người kêu lên: “Tùng Hạ, khống chế hắn ta lại!”
Tùng Hạ đáp: “Cái này sao mà khống chế được.”
Lúc này Trần thiếu cũng phải đứng ngồi không yên, nhảy xuống giường chạy ra ngoài cửa, nhưng cửa phòng cũng bị đóng băng. Hắn dùng sức mạnh kéo cửa ra, chạy tới trước phòng Ngô Du.
Tiểu Huy đang nôn nóng vạn phần đi qua đi lại, vừa thấy hắn đến đã mang vẻ mặt thảm thiết: “Trần thiếu, lão đại có thể gặp chuyện không may không?”
Trần thiếu lườm gã một cái, hai tay đút túi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Liên quan gì đến tao?”
Tiểu Huy ngẩn người, bĩu môi.
Trần thiếu đốt một điếu thuốc, ngón tay lại hơi run lên. Bây giờ hắn không hy vọng Ngô Du sẽ gặp chuyện không may, không ai ở đây mong chuyện đó hết. Nếu Ngô Du chết, họ sẽ mất một sức chiến đấu mạnh, hội Băng Sương không còn Ngô Du che chở, trong thời khắc lâm nguy, những người khác đâu thể nghĩ đến họ, vậy chẳng khác gì tuyên án tử hình họ cả. Trần thiếu tìm được một câu giải thích hợp lý cho sự lo lắng của mình, cảm giác suy nghĩ trong lòng mạch lạc hẳn ra.
Một lát sau, nguồn năng lượng kia thu lại, băng đá lan ra khắp nhà cũng nhanh chóng tan ra, cánh cửa mở tung. Lúc này Ngô Du tự mình đi ra, toàn thân trần trụi, tuy bước đi tập tễnh nhưng khóe miệng lại treo nụ cười cuồng ngạo.
“Lão đại!” Tiểu Huy tiến lên đỡ hắn: “Lão đại không sao chứ, em dìu anh về phòng nghỉ nhé.”
Ngô Du đẩy gã ra, lập tức đi tới chỗ Trần thiếu.
Trần thiếu ngẩn người, ngay cả tàn thuốc rớt xuống quần áo cũng không nhận ra, cứ như vậy nhìn Ngô Du, nhìn ánh mắt sâu không lường được của Ngô Du đang dõi theo hắn, giống như muốn hút cả hắn vào trong đôi mắt ấy vậy. Ngô Du từng bước đi tới phía hắn, sau đó kéo tay hắn, không một lời phân trần đã kéo hắn ra ngoài.
Lúc Trần thiếu kịp phản ứng lại thì đã bị kéo ra ngoài, kêu lên: “Ngô Du, mày làm gì!”
Vừa dứt lời, cơ thể Ngô Du cấp tốc bành trướng, xương cốt, lông tóc, da thịt… tất cả đều biến thành băng đá trong suốt. Chỉ mất vài giây, hắn đã biến từ con người thành một người khổng lồ bằng băng cao bảy, tám mét. Gương mặt băng đá của người khổng lồ có thể rõ ràng nhìn ra ngũ quan của Ngô Du, cảnh tượng kì dị này khiến tất cả sợ đến ngây người.
Trần thiếu ngẩng đầu, há to, điếu thuốc trên miệng rớt cả xuống đất.
Đây chính là… đây chính là hoàn toàn nguyên tố hóa… mạnh quá, nguồn năng lượng này thật là quá mạnh!
Người khổng lồ bằng băng vươn bàn tay lớn nắm chặt Trần thiếu, Trần thiếu kêu khẽ một tiếng rồi bị Ngô Du đưa lên đến trời, đặt xuống vai hắn.
Trần thiếu chưa hết hoảng hốt: “Ngô Du, mày…”
Ngô Du quay đầu người băng khổng lồ, nhếch miệng cười với hắn, khẽ hỏi: “Có thú vị không?”
“Mày làm gì thế?”
“Anh xem.” Ngô Du chỉ đến phương xa.
Trần thiếu nhìn về phía trước, ngồi trên vai người băng khổng lồ, tầm nhìn hết sức rộng lớn, cả Tây Ninh đều bị một lớp tuyết dày bao trùm, thứ lọt vào tầm mắt là một mảnh trắng xoá, phong cảnh vương quốc tuyết hùng vĩ biết nhường nào.
Ngô Du bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phong cảnh này, tôi muốn chia sẻ với anh đầu tiên. Niềm vui đột phá cấp ba, trở nên mạnh hơn, tôi cũng muốn chia sẻ với anh đầu tiên.”
Trần thiếu như nghẹn trong họng, nhất thời nói không thành lời.
Ngô Du cười: “Thật kỳ lạ, lần nào thăng cấp cũng rất nguy hiểm, tôi vẫn nghi rằng mình sẽ chết, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh, tôi sẽ có động lực chống lại năng lượng gần như không thể khống chế ấy, tôi nghĩ rằng… tôi vẫn chưa làm anh đủ đâu, sao có thể chết được cơ chứ.”
Trần thiếu nghiến răng nói: “Biến mẹ mày đi.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn lại truyền đến rung động khác thường.
Ngô Du cười ha ha: “Trần thiếu, tôi sẽ ngày càng mạnh hơn, anh ít nhiều cũng thông minh, trở thành người của tôi đi, ý tôi là, thật lòng.”
Trần thiếu trầm mặc.
Thủy Thiên Thừa: Hai người này khó viết quá QAQ thật lòng!
Sau khi vất vả thoát khỏi khốn cảnh nhện khổng lồ biến dị, đoàn người chạy không ngừng nghỉ đến mấy km, trong lúc này Trần thiếu vẫn bị Ngô Du ôm vào trong ngực. Ngô Du không có thời gian tìm quần áo cho Trần thiếu nên đã bọc hắn trong quần áo của mình.
Cuối cùng, đoàn người xử lý tổn thất tại một mảnh đất trống. Trên người rất nhiều người đều bám một đoạn tơ nhện, để không làm rách quần áo chống lạnh nên họ không thể dùng lửa đốt hay đóng băng, chỉ có thể tạm để như vậy, trông hết sức buồn cười.
Ngô Du tìm cho Trần thiếu một bộ quần áo: “Anh tạm thời duy trì hình thái con người đi, tơ nhện này dính trên lưng anh, nếu biến dị, không biết có làm rách da hay không.”
Sau khi Trần thiếu thay quần áo, Ngô Du lại lấy một lò sưởi bằng năng lượng mua từ Bắc Kinh đặt vào lòng hắn. Trần thiếu run cầm cập ôm lấy nó, tay chân cóng buốt rốt cuộc đã dần dần có chút tri giác.
Ngô Du ngồi xuống cạnh hắn, ôm hắn vào lòng, hai người ngồi sau đầu con chó Golden, phần lớn mọi người không nhìn thấy họ, hội Băng Sương đều biết xưa nay hai người ngủ chung một phòng, nhìn thấy nhưng không thể trách.
Sắc mặt tái nhợt của Trần thiếu chậm rãi có chút huyết sắc.
Ngô Du xoa xoa tay hắn, dịu dàng hỏi: “Có khá hơn chút nào không?”
Trần thiếu gật đầu.
Ngô Du ấn đầu hắn, dùng sức hôn một cái: “Muốn đông đá đám nhện kia thành bột phấn quá.”
Trần thiếu run giọng: “Không phải mày đã làm vậy sao.”
“Chưa đủ, khiến anh chịu lạnh thế này, con nào cũng đáng chết.”
Trần thiếu hừ nhẹ một tiếng: “Vô vị.”
“Thấy ấm hơn chưa? Nếu chưa thì tôi ôm anh thêm.”
“Đủ rồi.” Trần thiếu đẩy hắn ra, sợ người khác nhìn thấy.
Ngô Du cười: “Tôi mặc kệ người khác thấy thế nào… Đúng rồi, anh biết không, Tùng Hạ biết quan hệ của chúng ta rồi?”
Trần thiếu trừng mắt: “Cái gì? Sao biết?”
“Ánh mắt né tránh lúc cậu ta nhìn chúng ta, tuy tôi không biết sao mà biết được, nhưng nhất định là biết.” Ngô Du cười khẽ: “Nói không chừng rất nhiều người đã biết, có điều anh không muốn thừa nhận mà thôi.”
Trần thiếu bực bội: “Mày đừng tuyên truyền khắp nơi là đủ rồi.”
Ngô Du mỉm cười: “Chờ chúng ta trở về từ Thanh Hải…”
Câu nói tiếp theo hắn chưa nói ra nhưng đại khái Trần thiếu cũng có thể đoán được. Có lẽ khi họ quay về từ Thanh Hải, Ngô Du sẽ thật sự làm giống ngày đó đã nói trước mặt cha mẹ hắn, tổ chức một hôn lễ chấn động khắp cả Trùng Khánh. Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ mất hết mặt mũi, không… có lẽ căn bản không cần chờ đến lúc đó, từ ngày hắn trở thành bại tướng dưới tay Ngô Du, hắn đã mất hết mặt mũi rồi. Ngô Du nói đúng, thật ra rất nhiều người đều biết quan hệ của họ nhưng làm bộ không thấy mà thôi.
Đoàn người chuẩn bị xuất phát, vài ngày sau thì tới Tây Ninh.
Mọi thứ ở Thanh Hải đều khiến họ khiếp hồn khiếp vía, ở Tây Ninh thậm chí đã dựng một bức tường cách ly đặt tên là thành Quang Minh, tất cả dân thường sinh sống bên trong bức tường đó, mà thành Quang Minh do một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có thể đã tiến hóa hơn cả cấp bốn nắm quyền.
Sau khi tiếp xúc với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ấy, một lượng lớn thông tin của Thanh Hải ập vào họ, mọi thứ ở đây đều làm người ta khiếp sợ, đồng thời cũng khiến nhiệm vụ của họ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Thanh Hải này ngoại trừ có hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp bốn thì còn có một dị nhân tiến hóa não bộ có trình độ tiến hóa cực kỳ cao, mà các dị nhân cấp ba cũng không ít. Đa số họ đều dừng ở cấp một, cấp hai, cách biệt hiện rõ. Tuy tạm thời thì họ không phải kẻ địch với các dị nhân của Thanh Hải, thậm chí còn có lợi ích chung: Tìm đủ ngọc Con Rối, phá vỡ kết giới năng lượng, rời khỏi Thanh Hải… nhưng sự chênh lệch thực lực hiển nhiên khiến người ta hết sức chán nản. Trước khi thực thi kế hoạch tiếp theo, họ dành phần lớn thời gian vào tu luyện.
Hồi ở Trùng Khánh, Ngô Du còn có đủ mọi thời gian nhàn rỗi, còn nấu cơm, thậm chí tán tỉnh trò chuyện với Trần thiếu cũng có thể hao phí cả một buổi chiều, nhưng bây giờ hiển nhiên hắn cũng có cảm giác nguy hiểm, ngoại trừ ăn uống, gần như tất cả thời gian đều đặt vào tu luyện.
Có một ngày Trần thiếu cũng không nhịn được, hỏi: “Mày muốn đột phá cấp ba trước khi đi hồ Thanh Hải?”
Ngô Du mở mắt: “Không phải muốn mà là nhất định. Đột phá cấp ba nghĩa là nguyên tố hóa hoàn toàn, như vậy chỉ cần năng lượng của tôi không bị hao hết thì không ai có thể giết được tôi.”
Trần thiếu nhìn hắn, lạnh nhạt: “Giờ cũng đâu có ai giết được mày.”
Ngô Du cười: “Anh có thể nghĩ vậy, tôi thật là vui mừng.”
Trần thiếu nheo mắt: “Có ý gì?”
Ngô Du xán đến, nhẹ giọng nói: “Ý là… đừng thử.”
Trong lòng Trần thiếu cả kinh nhưng mặt ngoài vẫn không tỏ vẻ gì.
Ngô Du dịu dàng xoa tóc hắn: “Thật ra rất nhiều chuyện trong lòng anh đang nghĩ, tôi đều biết cả. Lạ lắm phải không, rõ ràng chúng ta không quen nhau được bao lâu nhưng tôi lại vô cùng hiểu anh. Có thể là do từ phương diện nào đó mà nói thì chúng ta rất giống nhau chăng?”
“Mày hiểu tao?” Trần thiếu hừ lạnh một tiếng.
Ngô Du khẽ nói: “Phải, tôi hiểu anh.” Chính vì hiểu Trần thiếu nên hắn mới cảm thấy chỉ e vĩnh viễn hắn cũng không thể có được sự thật lòng của Trần thiếu, nhưng hắn lại không tìm được cách thức chung sống nào khác. Hai người đều ở trong ngõ cụt, không thể nhúc nhích. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là không ngừng mạnh lên, chỉ có như vậy, Trần thiếu mới có thể hoàn toàn thuộc về hắn. Nếu không thể khiến Trần thiếu tự nguyện ở bên, như vậy phải có đủ sức mạnh cưỡng chế Trần thiếu ở lại, đây mới chính là Ngô Du hắn.
Trong lúc chuẩn bị chiến tranh, có hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên lục tục đột phá cấp ba, cuối cùng, Ngô Du cũng như ý nguyện mà đạt tới điểm giới hạn.
Lúc Ngô Du thăng cấp, Trần thiếu không nhịn được mà nhớ tới cảnh tượng lúc Ngô Du đột phá cấp hai, nhớ tới tâm trạng lúc hắn nghĩ rằng Ngô Du đã xảy ra chuyện. Cho đến lúc này hắn vẫn không thể hình dung đó là tâm trạng gì, như thể có hả hê, có nhẹ nhõm, nhưng cũng có một nỗi lo sợ khủng khiếp, như thể hắn hoàn toàn không thể tin được người đàn ông mạnh mẽ như Ngô Du lại có thể biến mất khỏi thế giới này vậy, giống như… có một thứ, dù rằng có lẽ đó không phải thứ hắn thích hay hắn cần, nhưng nó đã chiếm cứ quá nhiều thời gian và địa vị trong sinh mệnh của hắn, cắm rễ quá sâu, dần dần trở thành một phần của cuộc sống một khi nó biến mất, giống như bản thân cũng không hoàn chỉnh. Cảm giác sợ hãi và mất mát khủng khiếp này ấy thế mà bao trùm lên cả suy nghĩ hy vọng Ngô Du sẽ thất bại của hắn. Xưa nay hắn đều không thể đối mặt với bản thân như vậy, dưới mâu thuẫn cảm xúc ấy, từng ngày từng ngày Trần thiếu đều tự nghi ngờ mình.
Lúc này đột phá cấp ba, Trần thiếu lại chìm trong trạng thái mê man sợ hãi, suốt đêm không ngủ, cứ vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phòng bên. Sáng ngày hôm sau, mọi người đột nhiên cảm giác được một nguồn năng lượng siêu cường phun trào, nguồn năng lượng này khiến người ta sởn cả tóc gáy, đồng thời, căn biệt thự họ đang sống đột nhiên bị băng giá bao trùm, từ sàn lên đến trần nhà, tất cả đều đóng băng trắng xóa. Nhiệt độ căn nhà đột nhiên giảm mạnh, đế giày của vài người còn bị đóng băng.
Chỉ nghe có người kêu lên: “Tùng Hạ, khống chế hắn ta lại!”
Tùng Hạ đáp: “Cái này sao mà khống chế được.”
Lúc này Trần thiếu cũng phải đứng ngồi không yên, nhảy xuống giường chạy ra ngoài cửa, nhưng cửa phòng cũng bị đóng băng. Hắn dùng sức mạnh kéo cửa ra, chạy tới trước phòng Ngô Du.
Tiểu Huy đang nôn nóng vạn phần đi qua đi lại, vừa thấy hắn đến đã mang vẻ mặt thảm thiết: “Trần thiếu, lão đại có thể gặp chuyện không may không?”
Trần thiếu lườm gã một cái, hai tay đút túi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Liên quan gì đến tao?”
Tiểu Huy ngẩn người, bĩu môi.
Trần thiếu đốt một điếu thuốc, ngón tay lại hơi run lên. Bây giờ hắn không hy vọng Ngô Du sẽ gặp chuyện không may, không ai ở đây mong chuyện đó hết. Nếu Ngô Du chết, họ sẽ mất một sức chiến đấu mạnh, hội Băng Sương không còn Ngô Du che chở, trong thời khắc lâm nguy, những người khác đâu thể nghĩ đến họ, vậy chẳng khác gì tuyên án tử hình họ cả. Trần thiếu tìm được một câu giải thích hợp lý cho sự lo lắng của mình, cảm giác suy nghĩ trong lòng mạch lạc hẳn ra.
Một lát sau, nguồn năng lượng kia thu lại, băng đá lan ra khắp nhà cũng nhanh chóng tan ra, cánh cửa mở tung. Lúc này Ngô Du tự mình đi ra, toàn thân trần trụi, tuy bước đi tập tễnh nhưng khóe miệng lại treo nụ cười cuồng ngạo.
“Lão đại!” Tiểu Huy tiến lên đỡ hắn: “Lão đại không sao chứ, em dìu anh về phòng nghỉ nhé.”
Ngô Du đẩy gã ra, lập tức đi tới chỗ Trần thiếu.
Trần thiếu ngẩn người, ngay cả tàn thuốc rớt xuống quần áo cũng không nhận ra, cứ như vậy nhìn Ngô Du, nhìn ánh mắt sâu không lường được của Ngô Du đang dõi theo hắn, giống như muốn hút cả hắn vào trong đôi mắt ấy vậy. Ngô Du từng bước đi tới phía hắn, sau đó kéo tay hắn, không một lời phân trần đã kéo hắn ra ngoài.
Lúc Trần thiếu kịp phản ứng lại thì đã bị kéo ra ngoài, kêu lên: “Ngô Du, mày làm gì!”
Vừa dứt lời, cơ thể Ngô Du cấp tốc bành trướng, xương cốt, lông tóc, da thịt… tất cả đều biến thành băng đá trong suốt. Chỉ mất vài giây, hắn đã biến từ con người thành một người khổng lồ bằng băng cao bảy, tám mét. Gương mặt băng đá của người khổng lồ có thể rõ ràng nhìn ra ngũ quan của Ngô Du, cảnh tượng kì dị này khiến tất cả sợ đến ngây người.
Trần thiếu ngẩng đầu, há to, điếu thuốc trên miệng rớt cả xuống đất.
Đây chính là… đây chính là hoàn toàn nguyên tố hóa… mạnh quá, nguồn năng lượng này thật là quá mạnh!
Người khổng lồ bằng băng vươn bàn tay lớn nắm chặt Trần thiếu, Trần thiếu kêu khẽ một tiếng rồi bị Ngô Du đưa lên đến trời, đặt xuống vai hắn.
Trần thiếu chưa hết hoảng hốt: “Ngô Du, mày…”
Ngô Du quay đầu người băng khổng lồ, nhếch miệng cười với hắn, khẽ hỏi: “Có thú vị không?”
“Mày làm gì thế?”
“Anh xem.” Ngô Du chỉ đến phương xa.
Trần thiếu nhìn về phía trước, ngồi trên vai người băng khổng lồ, tầm nhìn hết sức rộng lớn, cả Tây Ninh đều bị một lớp tuyết dày bao trùm, thứ lọt vào tầm mắt là một mảnh trắng xoá, phong cảnh vương quốc tuyết hùng vĩ biết nhường nào.
Ngô Du bước về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phong cảnh này, tôi muốn chia sẻ với anh đầu tiên. Niềm vui đột phá cấp ba, trở nên mạnh hơn, tôi cũng muốn chia sẻ với anh đầu tiên.”
Trần thiếu như nghẹn trong họng, nhất thời nói không thành lời.
Ngô Du cười: “Thật kỳ lạ, lần nào thăng cấp cũng rất nguy hiểm, tôi vẫn nghi rằng mình sẽ chết, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh, tôi sẽ có động lực chống lại năng lượng gần như không thể khống chế ấy, tôi nghĩ rằng… tôi vẫn chưa làm anh đủ đâu, sao có thể chết được cơ chứ.”
Trần thiếu nghiến răng nói: “Biến mẹ mày đi.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn lại truyền đến rung động khác thường.
Ngô Du cười ha ha: “Trần thiếu, tôi sẽ ngày càng mạnh hơn, anh ít nhiều cũng thông minh, trở thành người của tôi đi, ý tôi là, thật lòng.”
Trần thiếu trầm mặc.
Thủy Thiên Thừa: Hai người này khó viết quá QAQ thật lòng!
/363
|