Ngay cả chuyện hắn không thể rời khỏi thuốc lá, Ngô Du cũng vẫn chuẩn bị cho hắn, chẳng qua dần dần khống chế lượng thuốc hắn hút.
Các thế lực khắp nơi của Trùng Khánh dưới sự tập hợp bằng cường quyền của Ngô Du đều chậm rãi cúi đầu xưng thần, đến tận lúc này, cuối cùng Trùng Khánh đã hoàn toàn rơi vào trong tầm khống chế của hội Băng Sương. Dẫu Trần thiếu có hận Ngô Du thế nào thì cũng không thể không bội phục thủ đoạn, IQ và sự quyết đoán của gã đàn ông này. Chuyện hắn không làm được, Ngô Du lại làm được chỉ trong nửa năm, dựa vào vũ lực không ai địch nổi. Thời gian trôi qua, hơn nữa dưới sự tăng cường của ngọc Con Rối, khả năng của Ngô Du càng ngày càng mạnh, ý niệm đảo chính của Trần thiếu cũng càng ngày càng xa vời. Có đôi khi một giấc tỉnh lại, hắn sẽ phát hiện đã lâu lắm rồi mình không nghĩ ngợi cũng không làm gì hết, người của hội Băng Sương hết sức tôn kính hắn, thế nhưng hắn cảm thấy những kẻ đó đều coi hắn thành người bên gối Ngô Du, trừ chuyện này ra, hình như hắn không làm gì cả. Mới mấy tháng trôi qua mà mọi người đều đã quên mất Trần thiếu.
Cách Ngô Du đối xử với hắn không thể nói là không tốt, tuy rằng hỉ nộ vô thường nhưng chỉ cần không chọc vào thì đa phần Ngô Du đều cư xử rất tốt. Nhưng chuyện này khiến Trần thiếu cảm thấy vừa đáng cười lại vừa đáng giận. Thái độ của một gã đàn ông đối với hắn nay lại thành tiêu chuẩn duy nhất để quyết định chất lượng cuộc sống, Trần thiếu hắn và đám luyến đồng Hoàng đế cổ đại nuôi dưỡng có gì khác biệt?
Ngô Du ra ngoài quay về, còn chưa kịp thay quần áo đã đến đây trước, ôm lấy Trần thiếu đang nằm trên ghế đọc sách, hôn một cái: “Bảo bối, có nhớ tôi không?”
Trần thiếu đẩy hắn ra: “Che mất ánh sáng của tao.”
Ngô Du đúng là dáng vẻ người đàn ông dịu dàng của gia đình: “Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mẹ anh, muốn tặng bác quà gì nào.”
Trần thiếu ngồi dậy: “Ngay cả sinh nhật mẹ tao mà mày cũng biết?”
“Đương nhiên, ngay cả ngày kỷ niệm kết hôn của hai bác tôi cũng biết.” Ngô Du mỉm cười nhìn hắn một cái: “Tôi biết anh không nhớ, yên tâm, tôi giúp anh nhớ kỹ cả rồi.”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày làm vậy có ý nghĩa gì.”
Ngô Du xoa xoa má hắn, mờ ám nói: “Đương nhiên là vì lấy lòng anh.”
Trần thiếu đứng lên, thong thả bước đến bên cửa sổ, đứng yên một phút đồng hồ, xoay người nói: “Tao có thể một mình đón sinh nhật với cha mẹ không.”
Ngô Du cười: “Anh nói xem?”
Trần thiếu mím môi, hắn biết Ngô Du sẽ không đồng ý.
Ngô Du đi tới, từ đằng sau ôm lấy hắn: “Tôi hy vọng chúng ta là người một nhà, tuy rằng đây là chuyện mình tôi mong muốn, thế nhưng anh và hai bác phối hợp diễn với tôi đi.”
Trần thiếu nói: “Mẹ tao thích tơ lụa.”
Ngô Du cười hôn hắn một cái: “Không thành vấn đề, tôi nhất định mua tấm tốt nhất.”
Trần thiếu quay đầu lại nhìn hắn: “Ngô Du, mày tính giam lỏng tao tới lúc nào?”
“Anh có thể hoạt động tự do ở gần đây.”
Trần thiếu cười mỉa: “Bất luận tao đi đến đâu cũng có người của mày canh chừng, bây giờ mày vẫn còn sợ tao chạy à? Cả Trùng Khánh đều đã nằm dưới sự khống chế của mày, cha mẹ tao cũng trong tay mày, mày sợ gì nữa.”
“Tôi sợ anh nhất thời xúc động, làm ra chuyện gì đó ngu ngốc. Khả năng của anh chỉ tôi ngăn được, cho nên tôi chỉ có thể đặt anh tại chỗ mình nhìn thấy được.”
“Nhưng tao không muốn cả ngày bị nhốt ở đây.”
Ngô Du ôm hắn, dịu dàng: “Không phải tôi thường xuyên đưa anh ra ngoài chơi hay sao.”
Trần thiếu nghiến răng: “Tao muốn được tự do hoạt động ở Trùng Khánh, không phải với mày, cũng không phải với người của mày, nói vậy mày đã hiểu chưa?”
Ngô Du cười nhẹ: “Anh đang làm nũng với tôi sao? Muốn ra ngoài chơi như vậy?”
Trần thiếu bực bội: “Ngột ngạt khó chịu.”
Đôi môi Ngô Du từ vành tai khẽ hôn xuống cổ hắn: “Tôi có chút việc vặt, không thì anh đi thay tôi một chuyến?”
“Đi đâu?”
“Bắc Kinh.”
Trần thiếu cau mày: “Đi Bắc Kinh làm gì.”
“Tôi vẫn luôn để ý động thái ở Bắc Kinh. Anh còn nhớ nhóm người dẫn theo một con mèo lớn kia không, họ đã đến Bắc Kinh. Bắc Kinh tập trung rất nhiều dị nhân tiến hóa não bộ và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nghiên cứu của họ đối với tận thế nhất định rất cao siêu. Gần đây tôi nhận được tin tức liên quan đến thăng cấp, khả năng của chúng ta có thể thăng cấp, thế nhưng sự thăng cấp này có mức độ nguy hiểm rất lớn, mà căn cứ theo những gì họ nói về dấu hiệu trước khi thăng cấp, tôi lại vừa vặn phù hợp. Nói cách khác, bây giờ tôi đang ở trong trạng thái cần thăng cấp, mà trong nhóm người đó có một người có thể giúp tôi an toàn thăng cấp.”
Trần thiếu ngẩn ra: “Thăng cấp…”
“Hình như họ còn nắm giữ cách thức tu luyện nào đó có thể khiến người ta tiến hóa nhanh hơn. Tôi đã cho người đến Bắc Kinh hỏi thăm, hy vọng anh thay tôi đến đó một chuyến, đưa nhóm người đó đến một nơi để gặp mặt, giúp chúng ta thăng cấp.”
“Chúng ta?”
“Thời gian biến dị của anh không khác tôi là mấy, chắc hẳn cũng sắp đến lúc đó. Tôi sẽ không để anh trải qua sự nguy hiểm này, dù thế nào, tôi cũng muốn hai người chúng ta đều an toàn thăng cấp.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Mày yên tâm để tao đi đến nơi xa như vậy?”
“Anh sẽ đi cùng Đại Lâm.”
Đại Lâm là chỉ một dị nhân dị chủng đại bàng đen, nuôi gần trăm con đại bàng, là sức mạnh trên không chủ lực của Ngô Du. Trần thiếu không chút do dự nói: “Được, tao đi.”
Ngô Du cười: “Anh không hỏi xem vì sao tôi không tự đi à?”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày sợ đám người ở Bắc Kinh giam lại không cho về chứ gì.”
Ngô Du gật đầu: “Nghe nói hiện tại Bắc Kinh có bốn, năm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Hiển nhiên họ đang triệu tập dị nhân hùng mạnh khắp nơi để đi thu về ngọc Con Rối. Tôi vừa không muốn giao miếng ngọc trong tay mình ra, lại không muốn trở thành con rối của họ, nên tôi sẽ không đi Bắc Kinh. Có điều tôi nghe nói họ muốn đi Thanh Hải, nếu họ chịu đến giúp chúng ta thăng cấp, tôi có thể đi cùng họ.”
Trần thiếu nói: “Nếu họ không chịu thì sao.”
“Nhất định sẽ chịu, chỉ cần trong tay tôi có ngọc Con Rối, sớm muộn gì họ cũng phải tới tìm tôi.” Ngô Du nói: “Lúc trước anh tiếp xúc với họ nhiều hơn tôi, anh làm sứ giả là thích hợp nhất.”
Lúc này Trần thiếu một lòng chỉ muốn rời khỏi Ngô Du dù cho chỉ là một thời gian, đương nhiên hắn sẽ đi, nói không chừng trong lúc này có thể tìm được cơ hội gì đó cứu cha mẹ ra. Chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn cũng không muốn suốt đời khuất phục người khác như vậy.
Bàn tay Ngô Du càng ngày càng không thành thật, thò vào trong áo Trần thiếu, qua lại vuốt ve cơ bắp căng đầy của hắn: “Chúng ta sẽ tách ra vài ngày, tôi sẽ rất nhớ anh…”
Cơ thể Trần thiếu hơi cứng lại càng quen với sự đụng chạm của Ngô Du, gánh nặng trong lòng hắn lại càng nặng nề, nhất là khi cơ thể đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí tiếp nhận loại hành vi *** này, không ngờ mỗi một lần làm tình hắn đều có thể đạt được khoái cảm. Điều này khiến hắn càng thêm cảm thấy sợ hãi.
Ngô Du đè hắn xuống sô pha, thuần thục cởi quần áo của hắn. Sáng nay trước khi đi, Ngô Du vừa đè hắn làm một trận, bây giờ phía dưới vẫn mềm mại ẩm ướt. Ngô Du tách chân hắn ra, gần như không tốn mấy sức đã đưa vào được.
Trần thiếu rên lên một tiếng, gương mặt lập tức hiện lên một vầng ửng đỏ, trên trán cũng toát một lớp mồ hôi mỏng. Hắn mím chặt môi mới có thể đảm bảo mình không phát ra âm thanh xấu hổ nào dưới sự đưa đẩy mạnh mẽ của Ngô Du.
Song Ngô Du không tha, hắn sờ lên môi Trần thiếu, cười: “Kêu ra không được sao, chịu đựng làm gì, tôi rất muốn nghe tiếng rên của anh.”
Trần thiếu trừng mắt lườm hắn một cái, há miệng cắn ngón tay hắn. Hắn vốn chỉ muốn xả nỗi căm tức, song làm vậy rồi mới phát hiện động tác này rất mờ ám, muốn nhả ra song đã không kịp, Ngô Du thọc ngón tay vào trong miệng hắn, trêu đùa với lưỡi hắn.
“Ưm…” Trần thiếu hơi híp mắt, trong mắt lóng lánh hơi nước, hai tay vô ý thức chống lên ngực Ngô Du. Dưới sự khống chế của Ngô Du, cơ thể hắn nửa bước khó thoát, chỉ có thể để mặc Ngô Du va chạm thật mạnh vào cơ thể mình, chìm nổi theo động tác mãnh liệt…
Ngô Du tự mình sửa soạn cho Trần thiếu một bộ hành lý đơn giản, hơn nữa liên tục dặn dò Đại Lâm phải để ý Trần thiếu trong toàn bộ hành trình, sau đó mới nhìn theo chiến đội đại bàng bay lên trời xanh, hướng tới phương Bắc.
Tiểu Huy lo lắng hỏi: “Lão đại thật sự yên tâm vậy sao? Em thấy Lâm ca không phải đối thủ của Trần thiếu đâu.”
Ngô Du nhìn vệt đen dần dần xa khuất trên cao: “Dù sao cũng không thể làm loạn trên trời được, đến Bắc Kinh rồi lại càng không có đường cho anh ta làm gì, chỉ cần cha mẹ Trần thiếu còn trong tay tôi, tôi sẽ chiếm được người này.”
Đợi vài ngày, Ngô Du đã nhận được tin tức Đại Lâm truyền về từ Bắc Kinh, nói nhóm người kia đồng ý giúp hắn và Trần thiếu thăng cấp, họ hẹn gặp nhau ở gần Thái Nguyên. Ngô Du cho người đến Thái Nguyên, chuẩn bị trước một căn nhà.
Vài ngày không gặp Trần thiếu, Ngô Du vừa băn khoăn không biết Trần thiếu sẽ có hành vi gì ở Bắc Kinh, vừa lo lắng cho sự an toàn của hắn. Tách ra vài ngày cũng khiến hắn có thể làm lạnh đầu óc mất bình tĩnh của mình, ngẫm lại cho kỹ quan hệ giữa hắn và Trần thiếu. Hai người họ đang đi vào ngõ cụt, Trần thiếu vẫn mang lòng hận thù với hắn, còn hắn dẫu có cố gắng hết sức đối tốt với Trần thiếu thì dường như cũng không có được tác dụng quá lớn. Nay Ngô Du chỉ hy vọng hắn có khả năng kiềm chế Trần thiếu cả đời, như vậy người đàn ông ngạo mạn này mới có thể vĩnh viễn thuộc về hắn. Nhưng thỉnh thoảng, hắn cũng nghĩ rằng, nếu Trần thiếu cũng có thể thích hắn thì sẽ tốt biết bao nhiêu, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hắn có thể là một tình nhân vô cùng dịu dàng…
Vài ngày sau, Trần thiếu dẫn nhóm Thành Thiên Bích, Tùng Hạ đến Thái Nguyên.
Lần này gặp lại, Ngô Du lập tức cảm thấy năng lượng của Thành Thiên Bích mạnh hơn hồi ở Trùng Khánh đến mấy lần, tuy rằng hắn cũng không ngừng tiến hóa, nhưng qua thời gian nửa năm, chỉ e Thành Thiên Bích đã thắng hắn một bậc. Ít nhất Thành Thiên Bích và những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đã đột phá cấp hai trước hắn một bước.
Lúc gặp Ngô Du, Trần thiếu đang đọc tạp chí trên sô pha, liếc mắt thấy hắn thì không mặn không nhạt nói: “Mày đến rồi.”
Khó được khi Trần thiếu chủ động nói một câu, Ngô Du cảm thấy rất vui, mỉm cười: “Lần này anh vất vả rồi.”
Trần thiếu hạ tầm mắt, tiếp tục đọc tạp chí.
Tiểu Huy lấy từ trong bao ra một điếu thuốc đưa cho Trần thiếu, cung kính: “Trần thiếu, thuốc lá của ngài.”
Trần thiếu ngẩn ra, liếc nhìn Ngô Du, Ngô Du lại có dáng vẻ đương nhiên.
Tách ra mấy ngày, Trần thiếu vẫn ở trong viện khoa học, tuy rằng ăn, mặc, ở, đi lại đều có người an bài thích đáng, nhưng hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chất vải của khăn mặt, tất, quần lót… không phải loại hắn thích, thức ăn không hợp khẩu vị cho lắm, ngay cả nhiệt độ ban đêm lúc ngủ cũng khiến hắn không được thoải mái. Sau vài ngày sống như vậy, Trần thiếu đột nhiên nhận ra, sự chăm sóc của Ngô Du với hắn đã vô thức dung nhập hoàn toàn vào cuộc sống của hắn. Tại thời điểm ngay cả hắn cũng không chú ý tới, Ngô Du đã nắm được thói quen của hắn, để ý đến từng chi tiết. Ngay cả chuyện hắn không thể rời khỏi thuốc lá, Ngô Du cũng vẫn chuẩn bị cho hắn, chẳng qua dần dần khống chế lượng thuốc hắn hút.
Khi nhận điếu thuốc này, bàn tay Trần thiếu hơi run lên. Hắn làm sao thế này, cùng lắm là vài ngày không ở cạnh Ngô Du, vậy mà hắn đã bắt đầu so sánh chất lượng cuộc sống. Trước kia, rốt cuộc có ai đối xử với hắn hoàn hảo hơn Ngô Du đối xử với hắn, quả là hoang đường!
Các thế lực khắp nơi của Trùng Khánh dưới sự tập hợp bằng cường quyền của Ngô Du đều chậm rãi cúi đầu xưng thần, đến tận lúc này, cuối cùng Trùng Khánh đã hoàn toàn rơi vào trong tầm khống chế của hội Băng Sương. Dẫu Trần thiếu có hận Ngô Du thế nào thì cũng không thể không bội phục thủ đoạn, IQ và sự quyết đoán của gã đàn ông này. Chuyện hắn không làm được, Ngô Du lại làm được chỉ trong nửa năm, dựa vào vũ lực không ai địch nổi. Thời gian trôi qua, hơn nữa dưới sự tăng cường của ngọc Con Rối, khả năng của Ngô Du càng ngày càng mạnh, ý niệm đảo chính của Trần thiếu cũng càng ngày càng xa vời. Có đôi khi một giấc tỉnh lại, hắn sẽ phát hiện đã lâu lắm rồi mình không nghĩ ngợi cũng không làm gì hết, người của hội Băng Sương hết sức tôn kính hắn, thế nhưng hắn cảm thấy những kẻ đó đều coi hắn thành người bên gối Ngô Du, trừ chuyện này ra, hình như hắn không làm gì cả. Mới mấy tháng trôi qua mà mọi người đều đã quên mất Trần thiếu.
Cách Ngô Du đối xử với hắn không thể nói là không tốt, tuy rằng hỉ nộ vô thường nhưng chỉ cần không chọc vào thì đa phần Ngô Du đều cư xử rất tốt. Nhưng chuyện này khiến Trần thiếu cảm thấy vừa đáng cười lại vừa đáng giận. Thái độ của một gã đàn ông đối với hắn nay lại thành tiêu chuẩn duy nhất để quyết định chất lượng cuộc sống, Trần thiếu hắn và đám luyến đồng Hoàng đế cổ đại nuôi dưỡng có gì khác biệt?
Ngô Du ra ngoài quay về, còn chưa kịp thay quần áo đã đến đây trước, ôm lấy Trần thiếu đang nằm trên ghế đọc sách, hôn một cái: “Bảo bối, có nhớ tôi không?”
Trần thiếu đẩy hắn ra: “Che mất ánh sáng của tao.”
Ngô Du đúng là dáng vẻ người đàn ông dịu dàng của gia đình: “Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mẹ anh, muốn tặng bác quà gì nào.”
Trần thiếu ngồi dậy: “Ngay cả sinh nhật mẹ tao mà mày cũng biết?”
“Đương nhiên, ngay cả ngày kỷ niệm kết hôn của hai bác tôi cũng biết.” Ngô Du mỉm cười nhìn hắn một cái: “Tôi biết anh không nhớ, yên tâm, tôi giúp anh nhớ kỹ cả rồi.”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày làm vậy có ý nghĩa gì.”
Ngô Du xoa xoa má hắn, mờ ám nói: “Đương nhiên là vì lấy lòng anh.”
Trần thiếu đứng lên, thong thả bước đến bên cửa sổ, đứng yên một phút đồng hồ, xoay người nói: “Tao có thể một mình đón sinh nhật với cha mẹ không.”
Ngô Du cười: “Anh nói xem?”
Trần thiếu mím môi, hắn biết Ngô Du sẽ không đồng ý.
Ngô Du đi tới, từ đằng sau ôm lấy hắn: “Tôi hy vọng chúng ta là người một nhà, tuy rằng đây là chuyện mình tôi mong muốn, thế nhưng anh và hai bác phối hợp diễn với tôi đi.”
Trần thiếu nói: “Mẹ tao thích tơ lụa.”
Ngô Du cười hôn hắn một cái: “Không thành vấn đề, tôi nhất định mua tấm tốt nhất.”
Trần thiếu quay đầu lại nhìn hắn: “Ngô Du, mày tính giam lỏng tao tới lúc nào?”
“Anh có thể hoạt động tự do ở gần đây.”
Trần thiếu cười mỉa: “Bất luận tao đi đến đâu cũng có người của mày canh chừng, bây giờ mày vẫn còn sợ tao chạy à? Cả Trùng Khánh đều đã nằm dưới sự khống chế của mày, cha mẹ tao cũng trong tay mày, mày sợ gì nữa.”
“Tôi sợ anh nhất thời xúc động, làm ra chuyện gì đó ngu ngốc. Khả năng của anh chỉ tôi ngăn được, cho nên tôi chỉ có thể đặt anh tại chỗ mình nhìn thấy được.”
“Nhưng tao không muốn cả ngày bị nhốt ở đây.”
Ngô Du ôm hắn, dịu dàng: “Không phải tôi thường xuyên đưa anh ra ngoài chơi hay sao.”
Trần thiếu nghiến răng: “Tao muốn được tự do hoạt động ở Trùng Khánh, không phải với mày, cũng không phải với người của mày, nói vậy mày đã hiểu chưa?”
Ngô Du cười nhẹ: “Anh đang làm nũng với tôi sao? Muốn ra ngoài chơi như vậy?”
Trần thiếu bực bội: “Ngột ngạt khó chịu.”
Đôi môi Ngô Du từ vành tai khẽ hôn xuống cổ hắn: “Tôi có chút việc vặt, không thì anh đi thay tôi một chuyến?”
“Đi đâu?”
“Bắc Kinh.”
Trần thiếu cau mày: “Đi Bắc Kinh làm gì.”
“Tôi vẫn luôn để ý động thái ở Bắc Kinh. Anh còn nhớ nhóm người dẫn theo một con mèo lớn kia không, họ đã đến Bắc Kinh. Bắc Kinh tập trung rất nhiều dị nhân tiến hóa não bộ và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nghiên cứu của họ đối với tận thế nhất định rất cao siêu. Gần đây tôi nhận được tin tức liên quan đến thăng cấp, khả năng của chúng ta có thể thăng cấp, thế nhưng sự thăng cấp này có mức độ nguy hiểm rất lớn, mà căn cứ theo những gì họ nói về dấu hiệu trước khi thăng cấp, tôi lại vừa vặn phù hợp. Nói cách khác, bây giờ tôi đang ở trong trạng thái cần thăng cấp, mà trong nhóm người đó có một người có thể giúp tôi an toàn thăng cấp.”
Trần thiếu ngẩn ra: “Thăng cấp…”
“Hình như họ còn nắm giữ cách thức tu luyện nào đó có thể khiến người ta tiến hóa nhanh hơn. Tôi đã cho người đến Bắc Kinh hỏi thăm, hy vọng anh thay tôi đến đó một chuyến, đưa nhóm người đó đến một nơi để gặp mặt, giúp chúng ta thăng cấp.”
“Chúng ta?”
“Thời gian biến dị của anh không khác tôi là mấy, chắc hẳn cũng sắp đến lúc đó. Tôi sẽ không để anh trải qua sự nguy hiểm này, dù thế nào, tôi cũng muốn hai người chúng ta đều an toàn thăng cấp.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Mày yên tâm để tao đi đến nơi xa như vậy?”
“Anh sẽ đi cùng Đại Lâm.”
Đại Lâm là chỉ một dị nhân dị chủng đại bàng đen, nuôi gần trăm con đại bàng, là sức mạnh trên không chủ lực của Ngô Du. Trần thiếu không chút do dự nói: “Được, tao đi.”
Ngô Du cười: “Anh không hỏi xem vì sao tôi không tự đi à?”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày sợ đám người ở Bắc Kinh giam lại không cho về chứ gì.”
Ngô Du gật đầu: “Nghe nói hiện tại Bắc Kinh có bốn, năm dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Hiển nhiên họ đang triệu tập dị nhân hùng mạnh khắp nơi để đi thu về ngọc Con Rối. Tôi vừa không muốn giao miếng ngọc trong tay mình ra, lại không muốn trở thành con rối của họ, nên tôi sẽ không đi Bắc Kinh. Có điều tôi nghe nói họ muốn đi Thanh Hải, nếu họ chịu đến giúp chúng ta thăng cấp, tôi có thể đi cùng họ.”
Trần thiếu nói: “Nếu họ không chịu thì sao.”
“Nhất định sẽ chịu, chỉ cần trong tay tôi có ngọc Con Rối, sớm muộn gì họ cũng phải tới tìm tôi.” Ngô Du nói: “Lúc trước anh tiếp xúc với họ nhiều hơn tôi, anh làm sứ giả là thích hợp nhất.”
Lúc này Trần thiếu một lòng chỉ muốn rời khỏi Ngô Du dù cho chỉ là một thời gian, đương nhiên hắn sẽ đi, nói không chừng trong lúc này có thể tìm được cơ hội gì đó cứu cha mẹ ra. Chẳng sợ hy vọng xa vời, hắn cũng không muốn suốt đời khuất phục người khác như vậy.
Bàn tay Ngô Du càng ngày càng không thành thật, thò vào trong áo Trần thiếu, qua lại vuốt ve cơ bắp căng đầy của hắn: “Chúng ta sẽ tách ra vài ngày, tôi sẽ rất nhớ anh…”
Cơ thể Trần thiếu hơi cứng lại càng quen với sự đụng chạm của Ngô Du, gánh nặng trong lòng hắn lại càng nặng nề, nhất là khi cơ thể đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí tiếp nhận loại hành vi *** này, không ngờ mỗi một lần làm tình hắn đều có thể đạt được khoái cảm. Điều này khiến hắn càng thêm cảm thấy sợ hãi.
Ngô Du đè hắn xuống sô pha, thuần thục cởi quần áo của hắn. Sáng nay trước khi đi, Ngô Du vừa đè hắn làm một trận, bây giờ phía dưới vẫn mềm mại ẩm ướt. Ngô Du tách chân hắn ra, gần như không tốn mấy sức đã đưa vào được.
Trần thiếu rên lên một tiếng, gương mặt lập tức hiện lên một vầng ửng đỏ, trên trán cũng toát một lớp mồ hôi mỏng. Hắn mím chặt môi mới có thể đảm bảo mình không phát ra âm thanh xấu hổ nào dưới sự đưa đẩy mạnh mẽ của Ngô Du.
Song Ngô Du không tha, hắn sờ lên môi Trần thiếu, cười: “Kêu ra không được sao, chịu đựng làm gì, tôi rất muốn nghe tiếng rên của anh.”
Trần thiếu trừng mắt lườm hắn một cái, há miệng cắn ngón tay hắn. Hắn vốn chỉ muốn xả nỗi căm tức, song làm vậy rồi mới phát hiện động tác này rất mờ ám, muốn nhả ra song đã không kịp, Ngô Du thọc ngón tay vào trong miệng hắn, trêu đùa với lưỡi hắn.
“Ưm…” Trần thiếu hơi híp mắt, trong mắt lóng lánh hơi nước, hai tay vô ý thức chống lên ngực Ngô Du. Dưới sự khống chế của Ngô Du, cơ thể hắn nửa bước khó thoát, chỉ có thể để mặc Ngô Du va chạm thật mạnh vào cơ thể mình, chìm nổi theo động tác mãnh liệt…
Ngô Du tự mình sửa soạn cho Trần thiếu một bộ hành lý đơn giản, hơn nữa liên tục dặn dò Đại Lâm phải để ý Trần thiếu trong toàn bộ hành trình, sau đó mới nhìn theo chiến đội đại bàng bay lên trời xanh, hướng tới phương Bắc.
Tiểu Huy lo lắng hỏi: “Lão đại thật sự yên tâm vậy sao? Em thấy Lâm ca không phải đối thủ của Trần thiếu đâu.”
Ngô Du nhìn vệt đen dần dần xa khuất trên cao: “Dù sao cũng không thể làm loạn trên trời được, đến Bắc Kinh rồi lại càng không có đường cho anh ta làm gì, chỉ cần cha mẹ Trần thiếu còn trong tay tôi, tôi sẽ chiếm được người này.”
Đợi vài ngày, Ngô Du đã nhận được tin tức Đại Lâm truyền về từ Bắc Kinh, nói nhóm người kia đồng ý giúp hắn và Trần thiếu thăng cấp, họ hẹn gặp nhau ở gần Thái Nguyên. Ngô Du cho người đến Thái Nguyên, chuẩn bị trước một căn nhà.
Vài ngày không gặp Trần thiếu, Ngô Du vừa băn khoăn không biết Trần thiếu sẽ có hành vi gì ở Bắc Kinh, vừa lo lắng cho sự an toàn của hắn. Tách ra vài ngày cũng khiến hắn có thể làm lạnh đầu óc mất bình tĩnh của mình, ngẫm lại cho kỹ quan hệ giữa hắn và Trần thiếu. Hai người họ đang đi vào ngõ cụt, Trần thiếu vẫn mang lòng hận thù với hắn, còn hắn dẫu có cố gắng hết sức đối tốt với Trần thiếu thì dường như cũng không có được tác dụng quá lớn. Nay Ngô Du chỉ hy vọng hắn có khả năng kiềm chế Trần thiếu cả đời, như vậy người đàn ông ngạo mạn này mới có thể vĩnh viễn thuộc về hắn. Nhưng thỉnh thoảng, hắn cũng nghĩ rằng, nếu Trần thiếu cũng có thể thích hắn thì sẽ tốt biết bao nhiêu, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hắn có thể là một tình nhân vô cùng dịu dàng…
Vài ngày sau, Trần thiếu dẫn nhóm Thành Thiên Bích, Tùng Hạ đến Thái Nguyên.
Lần này gặp lại, Ngô Du lập tức cảm thấy năng lượng của Thành Thiên Bích mạnh hơn hồi ở Trùng Khánh đến mấy lần, tuy rằng hắn cũng không ngừng tiến hóa, nhưng qua thời gian nửa năm, chỉ e Thành Thiên Bích đã thắng hắn một bậc. Ít nhất Thành Thiên Bích và những dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đã đột phá cấp hai trước hắn một bước.
Lúc gặp Ngô Du, Trần thiếu đang đọc tạp chí trên sô pha, liếc mắt thấy hắn thì không mặn không nhạt nói: “Mày đến rồi.”
Khó được khi Trần thiếu chủ động nói một câu, Ngô Du cảm thấy rất vui, mỉm cười: “Lần này anh vất vả rồi.”
Trần thiếu hạ tầm mắt, tiếp tục đọc tạp chí.
Tiểu Huy lấy từ trong bao ra một điếu thuốc đưa cho Trần thiếu, cung kính: “Trần thiếu, thuốc lá của ngài.”
Trần thiếu ngẩn ra, liếc nhìn Ngô Du, Ngô Du lại có dáng vẻ đương nhiên.
Tách ra mấy ngày, Trần thiếu vẫn ở trong viện khoa học, tuy rằng ăn, mặc, ở, đi lại đều có người an bài thích đáng, nhưng hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chất vải của khăn mặt, tất, quần lót… không phải loại hắn thích, thức ăn không hợp khẩu vị cho lắm, ngay cả nhiệt độ ban đêm lúc ngủ cũng khiến hắn không được thoải mái. Sau vài ngày sống như vậy, Trần thiếu đột nhiên nhận ra, sự chăm sóc của Ngô Du với hắn đã vô thức dung nhập hoàn toàn vào cuộc sống của hắn. Tại thời điểm ngay cả hắn cũng không chú ý tới, Ngô Du đã nắm được thói quen của hắn, để ý đến từng chi tiết. Ngay cả chuyện hắn không thể rời khỏi thuốc lá, Ngô Du cũng vẫn chuẩn bị cho hắn, chẳng qua dần dần khống chế lượng thuốc hắn hút.
Khi nhận điếu thuốc này, bàn tay Trần thiếu hơi run lên. Hắn làm sao thế này, cùng lắm là vài ngày không ở cạnh Ngô Du, vậy mà hắn đã bắt đầu so sánh chất lượng cuộc sống. Trước kia, rốt cuộc có ai đối xử với hắn hoàn hảo hơn Ngô Du đối xử với hắn, quả là hoang đường!
/363
|