Trần thiếu khách khí đón họ vào phòng, thậm chí còn hơi tỏ vẻ thân thiện gọi hắn một tiếng “Ngô lão đệ”.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của Trần thiếu, Ngô Du thảnh thơi thưởng thức mỹ thực, hơn nữa không kiêng kỵ khen món này món kia ngon thế nào.
Trần thiếu không nhịn được châm chọc: “Hội trưởng Ngô lôi kéo nhiều người như vậy mà ngay cả chút thức ăn tử tế cũng không được ăn hay sao.”
Ngô Du cười: “Đương nhiên so ra thì kém khí lớn thế lớn muốn gì được nấy của Trần thiếu ở Trùng Khánh, tôi có thể lấp đầy bụng là đã thỏa mãn rồi.”
Trần thiếu hết sức phản cảm trước thái độ hạ mình giả mù sa mưa này của Ngô Du, tuy ngoài mặt khiêm tốn nhưng kẻ này nhìn kiểu gì cũng không giống đèn cạn dầu, chỉ e rất có dã tâm. Dù sao chăng nữa, hắn cũng không thể ngồi nhìn Triệu Tiến phe kia vùng lên, nhất định phải nghĩ cách loại trừ cái gai trong mắt này. Nhấp một ngụm rượu, Trần thiếu nói: “Trước kia hội trưởng Ngô làm nghề gì?”
“Bác sĩ.” Ngô Du đáp.
“Ồ?” Trần thiếu bất ngờ, cau mày: “Cha tôi lớn tuổi, hay bị đau đầu nhức óc, không biết có thể phiền hội trưởng Ngô khám bệnh hay không.”
Ngô Du cười cười: “Tôi là bác sĩ khoa ngoại, đau đầu tôi không chữa được, rạch bụng rạch da thì lại biết. Đáng tiếc không có thuốc ức chế vi khuẩn hữu hiệu, dẫu là bác sĩ tài giỏi cỡ nào cũng phải bó tay chịu trói. Hơn nữa, xung quanh Trần thiếu chắc hẳn không thiếu bác sĩ phải không.”
“Không thiếu thật…” Trần thiếu đã đốt một điếu thuốc, phun nhẹ làn khói, liếc nhìn Ngô Du: “Chỉ là tôi đang muốn kiếm cớ làm bạn với hội trưởng Ngô mà thôi. Nói thẳng ra như vậy cậu đã hiểu chưa.”
Ngô Du nhìn ánh mắt ngạo mạn và trái khế cổ trượt lên trượt xuống của Trần thiếu, cảm thấy cổ họng khô khát, đã lâu rồi không ai có thể khiến hắn muốn chiếm đoạt như vậy. Quá trình chinh phục này, ngẫm thôi đã khiến người ta hưng phấn vô cùng. Ngô Du cười nhạt: “Thật là vinh hạnh.”
“Khách khí. Đã đến lúc nào rồi, con người vốn nên đoàn kết một lòng, Trùng Khánh là quê nhà của tôi, nếu cậu đã tới đây, cũng hy vọng cậu sẽ coi đây như nhà mình. Chúng ta nên cùng nhau cố gắng bảo vệ mảnh đất bình yên cuối cùng này, cậu nói xem có phải không.”
“Đương nhiên. Trong thời điểm này, con người vốn nên một lòng chống địch, cho nên tôi thật sự không hiểu, tối hôm tôi mới đến đây, rốt cuộc là ai muốn giết tôi.” Ngô Du cười tủm tỉm nhìn Trần thiếu.
Những dị nhân lợi hại ở Trùng Khánh, ai nấy đều đếm ra được, chỉ cần nghe ngóng là không thể không biết hai dị nhân kia do ai phái tới, vậy mà Trần thiếu cũng không hề biến sắc: “Tôi có thể giúp cậu điều tra một chút, nói không chừng trong chuyện này có gì hiểu lầm.”
“Có lẽ, vậy làm phiền Trần thiếu.”
“Nếu hội trưởng Ngô đã biết ngày sinh nhật của cha tôi, hơn nữa còn đưa quà mừng thọ, tôi còn không mời cậu tham gia bữa tiệc thì quả là vô cùng thất lễ, không biết hội trưởng Ngô có thể vui lòng đến dự hay không?”
Ngô Du cười: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trần thiếu cười khẽ, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ đầu thuốc, hạ tầm mắt, che giấu sát khí đậm đặc trong mắt.
Ngô Du hỏi: “Nghe nói Trần thiếu là dị chủng Caucasian, không biết anh đã dị chủng thế nào?”
Ngón tay Trần thiếu khựng lại, trầm mặc vài giây, nói: “Tôi ăn thịt một con chó Caucasian.” Hiển nhiên hắn không muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn Ngô Du: “Hội trưởng Ngô thì sao? Cậu là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cực kỳ hiếm có, cậu phát hiện mình biến dị từ bao giờ?”
“Một ngày đột nhiên phát hiện mình có thể đóng băng đồ trong tay.” Ngô Du nhún vai: “Trước khi đến đây, tôi không biết dị nhân sức mạnh thiên nhiên và các dị nhân khác lại có khác biệt lớn như vậy, chỉ biết không ai là đối thủ của mình.”
“Ồ.” Trần thiếu cười khẽ: “Lời này vẫn nên đừng nói quá sớm. Chỉ cần cậu chưa đánh bại Triệu Tiến thì hắn vẫn là kẻ mạnh nhất ở đây, chung quy không có ai là từng được chứng kiến thực lực của cậu, nhưng rất nhiều người đã chứng kiến của hắn ta.”
Ngô Du gật đầu: “Tôi đồng ý, có điều tôi không phải người thích chủ động gây chuyện, thảm họa này khiến tôi đánh mất tất cả người thân, tôi chỉ hy vọng có thể an cư một góc ở Trùng Khánh, bắt đầu lại cuộc sống mới. Người không phạm ta, ta không phạm người.”
Lời nói rất chân thành, trong giây phút ấy, thậm chí Trần thiếu đã tin, nhưng lòng nghi kỵ của hắn vẫn không thể tiêu tan. Sự tồn tại của Ngô Du là thanh đao treo trên đầu, sẽ cản trở hắn tiêu diệt Triệu Tiến, thật sự thống lĩnh khắp cả Trùng Khánh. Vậy nên, nếu Ngô Du không biết điều, nhất định muốn ở lại không đi, hắn nhất định phải trừ khử cả Ngô Du.
Trần thiếu nâng ly rượu: “Hội trưởng Ngô vừa nhìn đã biết là người thấu tình đạt lý, nào, tôi kính cậu một ly.”
Ngô Du nâng ly, hai người kính rượu lẫn nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hôm đó, hai người lại trò chuyện về một vài chủ đề không đến nơi đến chốn, rồi Ngô Du an toàn trở về.
Sau khi quay về địa bàn của mình, đám thuộc hạ đều vây đến, hỏi tình hình Ngô Du thế nào.
Ngô Du nở một nụ cười làm người ta lạnh toát sống lưng: “Tiểu Huy, đi chuẩn bị cho tôi thêm một món quà giá trị, phải là thứ thực dụng, thức ăn, rượu, xăng, gì cũng được.”
“Lão đại muốn làm gì?”
“Tung tin, nói tôi muốn gặp Triệu Tiến một chút.”
Cuộc gặp lần đó của Ngô Du và Triệu Tiến hết sức tinh tế. Một mặt, kẻ địch lớn nhất là Trần thiếu chắn trước mặt họ, hai người đều không muốn đấu tranh riêng rẽ với đối phương mặt khác, họ đều đang tò mò về một vấn đề, đó là rốt cuộc thì ai mạnh hơn ai? Triệu Tiến là hạng cơ bắp, tuy rằng nói chuyện không phải nụ cười giấu dao như Trần thiếu, nhưng hắn có một sự khôn khéo gần như là bản năng. Hiển nhiên, việc hắn có thể có một chỗ đứng tại thành phố nơi mình không chiếm chút ưu thế gì này không chỉ dựa vào vũ lực hùng mạnh, tuy chuyện hắn dùng thủ đoạn phát triển tổ chức có môn quy, thông qua các con đường khác nhau tập trung của cải có khiến người ta khinh thường, nhưng quả thật hết sức công hiệu.
Ngô Du cảm thấy nếu không phải Trần thiếu chiếm ưu thế tuyệt đối từ trước, nếu cả hai bắt đầu từ cùng một xuất phát điểm, Trần thiếu sẽ không phải đối thủ của Triệu Tiến. Chung quy loại người con ông cháu cha trước kia an nhàn sung sướng đã quen như Trần thiếu tuyệt đối không thể vứt bỏ mặt mũi đi mở kĩ viện sòng bạc để vơ vét tài sản, cũng chưa từng trải nghiệm bất cứ nghịch cảnh nào khiến hắn hình thành nhân cách tàn bạo, có thể thản nhiên dựa vào cướp của giết người để thu gom của cải, thế nhưng Triệu Tiến có thể. Trần thiếu lạnh lùng bá đạo, còn Triệu Tiến tàn nhẫn máu lạnh. Đối với Ngô Du mà nói, hai kẻ này đều không dễ đối phó, có điều phàm là chuyện càng có tính thách thức thì lại càng khiến hắn hưng phấn.
Cuộc gặp của hai người tất nhiên nhanh chóng truyền đến tai Trần thiếu. Trần thiếu càng ngày càng không hiểu động thái này của Ngô Du mang nghĩa gì cả. Hắn biết nhiều thêm về Ngô Du, cũng không biết càng nhiều về người này, cho nên hắn càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trần thiếu đang chờ thời cơ, tháng sau là tiệc mừng thọ cha hắn, chỉ cần Ngô Du dám tới, hắn sẽ bày thiên la địa võng, một lần loại trừ cái gai trong mắt.
Trùng Khánh vốn đang trong thế cân bằng kỳ diệu đã bắt đầu dậy sóng ngầm vì sự xuất hiện của Ngô Du, mọi mâu thuẫn và sát khí đều trở nên kích động như nước biển dưới lớp băng mỏng, chỉ chực thứ gì đó phá vỡ tầng băng giả dối kia là sẽ phun ra. Đến lúc đó, chắc chắn Trùng Khánh sẽ trải qua một cuộc đại rung chuyển. Ai có thể ngồi vững trên con thuyền nổi trên mặt biển ấy hoàn toàn là ẩn số.
Ngay khi ba bên đang âm thầm chờ đợi thì một nhóm người đột nhiên tạm thời phá vỡ tình hình lặng sóng trước mắt.
Theo tin tình báo, nhóm người kia đang ở trong một khu công nghiệp cách Trùng Khánh hơn một trăm cây số, họ đã phát sinh xung đột với người của bang Hồng Uy, hơn nữa giành được toàn thắng, giờ đang dẫn theo gần trăm người của khu công nghiệp trùng trùng điệp điệp đi đến Trùng Khánh. Giá trị duy nhất của khu công nghiệp kia chính là có xăng, bang Hồng Uy vẫn muốn chiếm được nó, thế nhưng trong khu công nghiệp có một dị nhân tiến hóa ngược lớp chim hết sức lợi hại, người đó dùng một cây cung lớn, nghe nói có tài thiện xạ, một thân một mình bảo vệ toàn bộ khu công nghiệp. Sau này nơi đó lại có thêm vài sự trợ giúp nên hoàn toàn tiêu diệt một phân đội ở gần khu công nghiệp của bang Hồng Uy, bây giờ còn tiến thẳng tới Trùng Khánh. Cũng không biết họ không hiểu mình đã đắc tội với bang Hồng Uy hay thật sự là kẻ tài cao thì gan cũng lớn tóm lại, khi nhóm người này đến, Ngô Du có một dự cảm, Trùng Khánh nhất định sẽ vì họ mà thay đổi.
Mặt ngoài, Ngô Du và Trần thiếu đều không tỏ thái độ gì nhưng đều âm thầm tìm hiểu hướng đi của nhóm người này, tất nhiên cả hai đều hy vọng mượn tay người ngoài để phong tỏa Triệu Tiến.
Khiến Ngô Du ngạc nhiên là hành động của nhóm người này còn nhanh và độc hơn hắn đã nghĩ. Ba ngày sau, Ngô Du đã nhận được một tin tức khiến cả Trùng Khánh phải chấn động – Triệu Tiến đã bị giết.
Tin này là một tảng đá ném dậy sóng cả, sự xuất hiện của nhóm người này đã phá vỡ mọi kế hoạch của Ngô Du và Trần thiếu, loại trừ một bang Hồng Uy song lại nhiều thêm một nhóm người còn khó giải quyết hơn cả bang Hồng Uy. Nhất thời, hai người không dám tùy tiện hạ cờ xuống nữa.
Trần thiếu đã hành động trước một bước, hắn lại phát lời mời để nhóm người kia và Ngô Du đến nhà hàng ăn cơm.
Ngô Du cũng muốn thấy khả năng của họ nên lúc này, hắn lại một thân một mình lên đường.
Nhóm người đó chỉ có năm người, còn có một con mèo mắt tím cực kỳ xinh đẹp. Khi nhìn thấy hắn, ánh mắt con mèo kia vừa hoảng hốt lại vừa hiếu kì, trông rụt rè đến là thú vị. Có điều sự chú ý của hắn cũng không đặt ở con mèo đó mà bị hấp dẫn bởi một người đàn ông trẻ trung anh tuấn ngồi trên lưng mèo. Khoảnh khắc đối diện lẫn nhau, cả hai đều nhận ra đối phương là một đối thủ mạnh. Theo như tình báo, chắc hẳn người đàn ông này là dị nhân tốc độ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người này, hắn đã hoàn toàn phủ định tin đó, người đàn ông này không thể là dị nhân tốc độ mà có thể là dị nhân có thể ngang sức ngang tài với hắn.
Trần thiếu khách khí đón họ vào phòng, thậm chí còn hơi tỏ vẻ thân thiện gọi hắn một tiếng “Ngô lão đệ”. Ngô Du cảm thấy hơi buồn cười, thật ra hắn rất muốn nói cho Trần thiếu rằng tốt nhất là khỏi cần ra vẻ thân cận hoặc khách sáo như vậy, bởi vì khuôn mặt của Trần thiếu trời sinh khảm nạm ngạo mạn, căn bản không thích hợp để giả vờ.
Lúc ăn cơm, Ngô Du cố ý dùng khả năng để thử một chút xem cái gọi là “dị nhân tiến hóa tốc độ”, kết quả phát hiện đối phương tuyệt đối không phải dị nhân tốc độ. Trên đường đến Trùng Khánh, hắn đã từng gặp một người đàn ông, ông ta dẫn theo một con chó lớn, từng đi qua rất nhiều nơi. Lúc trò chuyện, ông ta từng nhắc tới chuyện mình đã gặp một người đàn ông có thể điều khiển gió. Lúc ấy hắn không để ý, sau này biết khả năng biến dị của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên rồi thì mới ý thức được, dị nhân mà ông ta nói có thể là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Mà người đàn ông trẻ tuổi trước mắt quả thật rất phù hợp với suy đoán của hắn.
Trong lòng Ngô Du manh nha có ý định thu họ về dưới trướng, có điều hắn lập tức phủ định, nhóm người này tuyệt đối không giống người sẽ nghe lệnh. Có điều, hắn cũng có thể mượn cơ hội thử nhóm người này một chút, xem xem có phải họ thật sự không định ở lại Trùng Khánh hay không. Mặt khác, quả thật hắn cũng vô cùng tò mò trước dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đầu tiên trừ mình ra mà hắn gặp phải này.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của Trần thiếu, Ngô Du thảnh thơi thưởng thức mỹ thực, hơn nữa không kiêng kỵ khen món này món kia ngon thế nào.
Trần thiếu không nhịn được châm chọc: “Hội trưởng Ngô lôi kéo nhiều người như vậy mà ngay cả chút thức ăn tử tế cũng không được ăn hay sao.”
Ngô Du cười: “Đương nhiên so ra thì kém khí lớn thế lớn muốn gì được nấy của Trần thiếu ở Trùng Khánh, tôi có thể lấp đầy bụng là đã thỏa mãn rồi.”
Trần thiếu hết sức phản cảm trước thái độ hạ mình giả mù sa mưa này của Ngô Du, tuy ngoài mặt khiêm tốn nhưng kẻ này nhìn kiểu gì cũng không giống đèn cạn dầu, chỉ e rất có dã tâm. Dù sao chăng nữa, hắn cũng không thể ngồi nhìn Triệu Tiến phe kia vùng lên, nhất định phải nghĩ cách loại trừ cái gai trong mắt này. Nhấp một ngụm rượu, Trần thiếu nói: “Trước kia hội trưởng Ngô làm nghề gì?”
“Bác sĩ.” Ngô Du đáp.
“Ồ?” Trần thiếu bất ngờ, cau mày: “Cha tôi lớn tuổi, hay bị đau đầu nhức óc, không biết có thể phiền hội trưởng Ngô khám bệnh hay không.”
Ngô Du cười cười: “Tôi là bác sĩ khoa ngoại, đau đầu tôi không chữa được, rạch bụng rạch da thì lại biết. Đáng tiếc không có thuốc ức chế vi khuẩn hữu hiệu, dẫu là bác sĩ tài giỏi cỡ nào cũng phải bó tay chịu trói. Hơn nữa, xung quanh Trần thiếu chắc hẳn không thiếu bác sĩ phải không.”
“Không thiếu thật…” Trần thiếu đã đốt một điếu thuốc, phun nhẹ làn khói, liếc nhìn Ngô Du: “Chỉ là tôi đang muốn kiếm cớ làm bạn với hội trưởng Ngô mà thôi. Nói thẳng ra như vậy cậu đã hiểu chưa.”
Ngô Du nhìn ánh mắt ngạo mạn và trái khế cổ trượt lên trượt xuống của Trần thiếu, cảm thấy cổ họng khô khát, đã lâu rồi không ai có thể khiến hắn muốn chiếm đoạt như vậy. Quá trình chinh phục này, ngẫm thôi đã khiến người ta hưng phấn vô cùng. Ngô Du cười nhạt: “Thật là vinh hạnh.”
“Khách khí. Đã đến lúc nào rồi, con người vốn nên đoàn kết một lòng, Trùng Khánh là quê nhà của tôi, nếu cậu đã tới đây, cũng hy vọng cậu sẽ coi đây như nhà mình. Chúng ta nên cùng nhau cố gắng bảo vệ mảnh đất bình yên cuối cùng này, cậu nói xem có phải không.”
“Đương nhiên. Trong thời điểm này, con người vốn nên một lòng chống địch, cho nên tôi thật sự không hiểu, tối hôm tôi mới đến đây, rốt cuộc là ai muốn giết tôi.” Ngô Du cười tủm tỉm nhìn Trần thiếu.
Những dị nhân lợi hại ở Trùng Khánh, ai nấy đều đếm ra được, chỉ cần nghe ngóng là không thể không biết hai dị nhân kia do ai phái tới, vậy mà Trần thiếu cũng không hề biến sắc: “Tôi có thể giúp cậu điều tra một chút, nói không chừng trong chuyện này có gì hiểu lầm.”
“Có lẽ, vậy làm phiền Trần thiếu.”
“Nếu hội trưởng Ngô đã biết ngày sinh nhật của cha tôi, hơn nữa còn đưa quà mừng thọ, tôi còn không mời cậu tham gia bữa tiệc thì quả là vô cùng thất lễ, không biết hội trưởng Ngô có thể vui lòng đến dự hay không?”
Ngô Du cười: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Trần thiếu cười khẽ, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ đầu thuốc, hạ tầm mắt, che giấu sát khí đậm đặc trong mắt.
Ngô Du hỏi: “Nghe nói Trần thiếu là dị chủng Caucasian, không biết anh đã dị chủng thế nào?”
Ngón tay Trần thiếu khựng lại, trầm mặc vài giây, nói: “Tôi ăn thịt một con chó Caucasian.” Hiển nhiên hắn không muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn Ngô Du: “Hội trưởng Ngô thì sao? Cậu là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cực kỳ hiếm có, cậu phát hiện mình biến dị từ bao giờ?”
“Một ngày đột nhiên phát hiện mình có thể đóng băng đồ trong tay.” Ngô Du nhún vai: “Trước khi đến đây, tôi không biết dị nhân sức mạnh thiên nhiên và các dị nhân khác lại có khác biệt lớn như vậy, chỉ biết không ai là đối thủ của mình.”
“Ồ.” Trần thiếu cười khẽ: “Lời này vẫn nên đừng nói quá sớm. Chỉ cần cậu chưa đánh bại Triệu Tiến thì hắn vẫn là kẻ mạnh nhất ở đây, chung quy không có ai là từng được chứng kiến thực lực của cậu, nhưng rất nhiều người đã chứng kiến của hắn ta.”
Ngô Du gật đầu: “Tôi đồng ý, có điều tôi không phải người thích chủ động gây chuyện, thảm họa này khiến tôi đánh mất tất cả người thân, tôi chỉ hy vọng có thể an cư một góc ở Trùng Khánh, bắt đầu lại cuộc sống mới. Người không phạm ta, ta không phạm người.”
Lời nói rất chân thành, trong giây phút ấy, thậm chí Trần thiếu đã tin, nhưng lòng nghi kỵ của hắn vẫn không thể tiêu tan. Sự tồn tại của Ngô Du là thanh đao treo trên đầu, sẽ cản trở hắn tiêu diệt Triệu Tiến, thật sự thống lĩnh khắp cả Trùng Khánh. Vậy nên, nếu Ngô Du không biết điều, nhất định muốn ở lại không đi, hắn nhất định phải trừ khử cả Ngô Du.
Trần thiếu nâng ly rượu: “Hội trưởng Ngô vừa nhìn đã biết là người thấu tình đạt lý, nào, tôi kính cậu một ly.”
Ngô Du nâng ly, hai người kính rượu lẫn nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hôm đó, hai người lại trò chuyện về một vài chủ đề không đến nơi đến chốn, rồi Ngô Du an toàn trở về.
Sau khi quay về địa bàn của mình, đám thuộc hạ đều vây đến, hỏi tình hình Ngô Du thế nào.
Ngô Du nở một nụ cười làm người ta lạnh toát sống lưng: “Tiểu Huy, đi chuẩn bị cho tôi thêm một món quà giá trị, phải là thứ thực dụng, thức ăn, rượu, xăng, gì cũng được.”
“Lão đại muốn làm gì?”
“Tung tin, nói tôi muốn gặp Triệu Tiến một chút.”
Cuộc gặp lần đó của Ngô Du và Triệu Tiến hết sức tinh tế. Một mặt, kẻ địch lớn nhất là Trần thiếu chắn trước mặt họ, hai người đều không muốn đấu tranh riêng rẽ với đối phương mặt khác, họ đều đang tò mò về một vấn đề, đó là rốt cuộc thì ai mạnh hơn ai? Triệu Tiến là hạng cơ bắp, tuy rằng nói chuyện không phải nụ cười giấu dao như Trần thiếu, nhưng hắn có một sự khôn khéo gần như là bản năng. Hiển nhiên, việc hắn có thể có một chỗ đứng tại thành phố nơi mình không chiếm chút ưu thế gì này không chỉ dựa vào vũ lực hùng mạnh, tuy chuyện hắn dùng thủ đoạn phát triển tổ chức có môn quy, thông qua các con đường khác nhau tập trung của cải có khiến người ta khinh thường, nhưng quả thật hết sức công hiệu.
Ngô Du cảm thấy nếu không phải Trần thiếu chiếm ưu thế tuyệt đối từ trước, nếu cả hai bắt đầu từ cùng một xuất phát điểm, Trần thiếu sẽ không phải đối thủ của Triệu Tiến. Chung quy loại người con ông cháu cha trước kia an nhàn sung sướng đã quen như Trần thiếu tuyệt đối không thể vứt bỏ mặt mũi đi mở kĩ viện sòng bạc để vơ vét tài sản, cũng chưa từng trải nghiệm bất cứ nghịch cảnh nào khiến hắn hình thành nhân cách tàn bạo, có thể thản nhiên dựa vào cướp của giết người để thu gom của cải, thế nhưng Triệu Tiến có thể. Trần thiếu lạnh lùng bá đạo, còn Triệu Tiến tàn nhẫn máu lạnh. Đối với Ngô Du mà nói, hai kẻ này đều không dễ đối phó, có điều phàm là chuyện càng có tính thách thức thì lại càng khiến hắn hưng phấn.
Cuộc gặp của hai người tất nhiên nhanh chóng truyền đến tai Trần thiếu. Trần thiếu càng ngày càng không hiểu động thái này của Ngô Du mang nghĩa gì cả. Hắn biết nhiều thêm về Ngô Du, cũng không biết càng nhiều về người này, cho nên hắn càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trần thiếu đang chờ thời cơ, tháng sau là tiệc mừng thọ cha hắn, chỉ cần Ngô Du dám tới, hắn sẽ bày thiên la địa võng, một lần loại trừ cái gai trong mắt.
Trùng Khánh vốn đang trong thế cân bằng kỳ diệu đã bắt đầu dậy sóng ngầm vì sự xuất hiện của Ngô Du, mọi mâu thuẫn và sát khí đều trở nên kích động như nước biển dưới lớp băng mỏng, chỉ chực thứ gì đó phá vỡ tầng băng giả dối kia là sẽ phun ra. Đến lúc đó, chắc chắn Trùng Khánh sẽ trải qua một cuộc đại rung chuyển. Ai có thể ngồi vững trên con thuyền nổi trên mặt biển ấy hoàn toàn là ẩn số.
Ngay khi ba bên đang âm thầm chờ đợi thì một nhóm người đột nhiên tạm thời phá vỡ tình hình lặng sóng trước mắt.
Theo tin tình báo, nhóm người kia đang ở trong một khu công nghiệp cách Trùng Khánh hơn một trăm cây số, họ đã phát sinh xung đột với người của bang Hồng Uy, hơn nữa giành được toàn thắng, giờ đang dẫn theo gần trăm người của khu công nghiệp trùng trùng điệp điệp đi đến Trùng Khánh. Giá trị duy nhất của khu công nghiệp kia chính là có xăng, bang Hồng Uy vẫn muốn chiếm được nó, thế nhưng trong khu công nghiệp có một dị nhân tiến hóa ngược lớp chim hết sức lợi hại, người đó dùng một cây cung lớn, nghe nói có tài thiện xạ, một thân một mình bảo vệ toàn bộ khu công nghiệp. Sau này nơi đó lại có thêm vài sự trợ giúp nên hoàn toàn tiêu diệt một phân đội ở gần khu công nghiệp của bang Hồng Uy, bây giờ còn tiến thẳng tới Trùng Khánh. Cũng không biết họ không hiểu mình đã đắc tội với bang Hồng Uy hay thật sự là kẻ tài cao thì gan cũng lớn tóm lại, khi nhóm người này đến, Ngô Du có một dự cảm, Trùng Khánh nhất định sẽ vì họ mà thay đổi.
Mặt ngoài, Ngô Du và Trần thiếu đều không tỏ thái độ gì nhưng đều âm thầm tìm hiểu hướng đi của nhóm người này, tất nhiên cả hai đều hy vọng mượn tay người ngoài để phong tỏa Triệu Tiến.
Khiến Ngô Du ngạc nhiên là hành động của nhóm người này còn nhanh và độc hơn hắn đã nghĩ. Ba ngày sau, Ngô Du đã nhận được một tin tức khiến cả Trùng Khánh phải chấn động – Triệu Tiến đã bị giết.
Tin này là một tảng đá ném dậy sóng cả, sự xuất hiện của nhóm người này đã phá vỡ mọi kế hoạch của Ngô Du và Trần thiếu, loại trừ một bang Hồng Uy song lại nhiều thêm một nhóm người còn khó giải quyết hơn cả bang Hồng Uy. Nhất thời, hai người không dám tùy tiện hạ cờ xuống nữa.
Trần thiếu đã hành động trước một bước, hắn lại phát lời mời để nhóm người kia và Ngô Du đến nhà hàng ăn cơm.
Ngô Du cũng muốn thấy khả năng của họ nên lúc này, hắn lại một thân một mình lên đường.
Nhóm người đó chỉ có năm người, còn có một con mèo mắt tím cực kỳ xinh đẹp. Khi nhìn thấy hắn, ánh mắt con mèo kia vừa hoảng hốt lại vừa hiếu kì, trông rụt rè đến là thú vị. Có điều sự chú ý của hắn cũng không đặt ở con mèo đó mà bị hấp dẫn bởi một người đàn ông trẻ trung anh tuấn ngồi trên lưng mèo. Khoảnh khắc đối diện lẫn nhau, cả hai đều nhận ra đối phương là một đối thủ mạnh. Theo như tình báo, chắc hẳn người đàn ông này là dị nhân tốc độ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người này, hắn đã hoàn toàn phủ định tin đó, người đàn ông này không thể là dị nhân tốc độ mà có thể là dị nhân có thể ngang sức ngang tài với hắn.
Trần thiếu khách khí đón họ vào phòng, thậm chí còn hơi tỏ vẻ thân thiện gọi hắn một tiếng “Ngô lão đệ”. Ngô Du cảm thấy hơi buồn cười, thật ra hắn rất muốn nói cho Trần thiếu rằng tốt nhất là khỏi cần ra vẻ thân cận hoặc khách sáo như vậy, bởi vì khuôn mặt của Trần thiếu trời sinh khảm nạm ngạo mạn, căn bản không thích hợp để giả vờ.
Lúc ăn cơm, Ngô Du cố ý dùng khả năng để thử một chút xem cái gọi là “dị nhân tiến hóa tốc độ”, kết quả phát hiện đối phương tuyệt đối không phải dị nhân tốc độ. Trên đường đến Trùng Khánh, hắn đã từng gặp một người đàn ông, ông ta dẫn theo một con chó lớn, từng đi qua rất nhiều nơi. Lúc trò chuyện, ông ta từng nhắc tới chuyện mình đã gặp một người đàn ông có thể điều khiển gió. Lúc ấy hắn không để ý, sau này biết khả năng biến dị của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên rồi thì mới ý thức được, dị nhân mà ông ta nói có thể là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Mà người đàn ông trẻ tuổi trước mắt quả thật rất phù hợp với suy đoán của hắn.
Trong lòng Ngô Du manh nha có ý định thu họ về dưới trướng, có điều hắn lập tức phủ định, nhóm người này tuyệt đối không giống người sẽ nghe lệnh. Có điều, hắn cũng có thể mượn cơ hội thử nhóm người này một chút, xem xem có phải họ thật sự không định ở lại Trùng Khánh hay không. Mặt khác, quả thật hắn cũng vô cùng tò mò trước dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đầu tiên trừ mình ra mà hắn gặp phải này.
/363
|