Hai người bốn mắt giao hòa, một ngạo mạn, một thâm trầm, dường như không khí tóe lửa trong vô hình.
Sau khi đến nhà tắm, Ngô Du cầm một miếng thịt nhỏ đóng đá đưa cho ông chủ.
Ông chủ kinh ngạc chớp mắt: “Ngài đi đâu mà có đá thế này.”
Ngô Du quét mắt liếc nhìn ông ta một thoáng, không nói chuyện.
Ông chủ nhanh chóng nhận lấy thịt: “Tôi dẫn ngài đến phòng VIP.”
Nói là phòng VIP, thật ra chính là một mình được ngăn ra riêng, từ ngoài cửa sổ thò vào một cái vòi nước. Trong hoàn cảnh này cũng không có gì để chọn, ít ra tốt hơn tắm sông mạo hiểm bị cá khổng lồ ăn thịt. Ngô Du cởi quần áo, bắt đầu tắm rửa.
Trong lúc hắn tắm, mặt trời đã khuất núi, ông chủ đốt cho hắn một cây nến nhỏ để hắn cẩn thận không bị trượt chân, cục nến kia rõ ràng đã bị cắt nhỏ, có thể đốt nhiều nhất mười phút, rõ ràng là không muốn hắn tắm lâu.
Ngô Du vội vàng tắm rửa, đang định mặc quần áo thì đột nhiên cảm thấy có vài năng lượng đang chậm rãi tới gần. Tính cách Ngô Du luôn luôn cẩn thận, lập tức nghi ngờ chuyện này không phải ngẫu nhiên, đang định rời đi thì từ vòi nước đột nhiên xộc ra những nhánh cây màu xanh lục, lao về phía cổ hắn.
Ngô Du nắm chặt vòi nước, vòi nước plastic lập tức bị đông lạnh thành chiếc gậy cứng rắn, Ngô Du dùng sức nắm chặt, vòi nước dài mấy mét choang một tiếng bể thành bột phấn, từ bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu rên. Giây tiếp theo, cửa sổ bị một kích đập vỡ, những mảnh thủy tinh bay cả về phía Ngô Du. Ngô Du không chớp mắt, dựng lên trước mặt một bức tường băng chặn mảnh vỡ lại. Hắn nhấc quần áo và ba lô, trần trụi chạy ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài phòng tắm là nhà tắm lớn rộng rãi, lúc này đã không một bóng người, trên trần nhà tắm chỉ có một chiếc bóng đèn tỏa ra ánh sáng mỏng manh, một bóng đen đánh tới Ngô Du từ phía cửa ra vào, bốn vó, tốc độ cực nhanh.
Ngô Du không thấy rõ đó là thứ gì, lập tức ném ba lô xuống đất, tay phải vung lên, mấy mũi nhũ băng bay thẳng tới phía bóng đen, đồng thời hắn tránh sang một bên.
Bóng đen kia thoát được nhũ băng, không chút do dự lao về phía Ngô Du. Trong giây phút đó, Ngô Du thấy rõ kẻ địch là một con chồn cao hơn ba mét, cơ thể mảnh dài, cái đuôi cực lớn, hai mắt lóe sáng lạnh lùng khiếp người. Ngô Du tự nhiên không chạy nhanh hơn được động vật bốn chân biến dị, hơn nữa nền sàn nhà tắm toàn nước, hết sức trơn trượt, hắn suýt nữa thì té ngã. Ngô Du giật mình, vội đặt tay xuống sàn, vệt nước dưới sàn nhanh chóng ngưng kết thành băng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Con chồn kia chạy quá nhanh, rầm một tiếng vang lớn, trượt ngã xuống đất. Ngô Du điều khiển nhũ băng đâm mạnh vào cổ và bụng nó. Con chồn hét to một tiếng, tiếng kêu rõ ràng mang theo chút động tĩnh của con người.
Lúc này, thực vật màu xanh lục ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bò vào bên trong, Ngô Du cũng đã thấy rõ toàn cảnh của nó. Hắn thật sự không nhận ra được đó là loại thực vật gì, rất giống cỏ dại ven đường, thế nhưng chiều dài loại cỏ này vượt quá bốn mét. Toàn bộ phòng tắm gần như bị nó nhồi đầy, ngàn vạn dây cỏ như xúc tu rung rung lắc lắc, chuẩn bị xông lên treo cổ Ngô Du bất cứ lúc nào.
Trong vòng nửa năm từ khi động đất xảy ra đến giờ, Ngô Du đã đụng phải vô số kẻ địch, vì sinh tồn mà gần như ngày nào cũng phải trải qua giết chóc và chiến đấu, thế nhưng hai dị chủng trước mắt tuyệt đối là đối thủ lợi hại nhất hắn từng đụng phải. Ngô Du lạnh nhạt: “Tôi tới đây mới được ba tiếng, hẳn là chưa cản đường ai phải không.”
Con chồn nén đau, cười dữ: “Tới đây thôi đã là cản đường người ta rồi.”
Có những lời này, trong lòng Ngô Du đã có thể khẳng định việc hắn bị tấn công tuyệt đối có liên quan đến khả năng của mình. Thành phố này ngay ngắn trật tự như thế, nhất định có một thế lực khổng lồ đang thao túng nó, mà khả năng của hắn hoàn toàn uy hiếp đến thế lực này. Ngô Du hơi cười lạnh, cũng được, như vậy cuộc sống mới không quá vô vị.
Dị chủng chồn và đống cỏ dại kia khiến nhà tắm to lớn trở nên cực kỳ chật hẹp, Ngô Du bị ép vào trong góc, có vẻ hết sức bé nhỏ.
Từ trong đống cỏ dại kia phát ra giọng nói: “Nếu không muốn chết thì bây giờ lập tức rời khỏi Trùng Khánh, vĩnh viễn không được quay lại.”
Con chồn cười xì một tiếng khinh miệt: “Cách tốt nhất khiến hắn không quay lại nữa chính là đưa hắn đến chỗ Hoàng Tuyền.” Con chồn hét lớn một tiếng, lại xông đến phía Ngô Du. Lần này nó sớm có phòng bị, mỗi lần cào đều sẽ dùng móng vuốt cào xuyên qua băng, làm vậy tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng sẽ không sẩy chân, hơn nữa dù tốc độ của gã có chậm thế nào thì Ngô Du vẫn không thể tránh được.
Ngay khi con chồn kia lập tức sẽ đến trước mặt, vệt nước dưới sàn đột nhiên dựng thẳng lên, tạo nên một bức tường băng ngăn trước mặt gã và Ngô Du. Dường như con chồn đã tính trước chiêu này, không hề thu thế mà còn dùng vai đập mạnh vào tường băng. Độ dày của tường băng không chịu nổi cú va đập như thế, ầm ầm vỡ vụn, hai mắt chồn lớn tỏa sáng hung dữ, mắt thấy sẽ vồ chân vào đầu Ngô Du, song tảng băng vốn vỡ vụn kia, ngay khi chưa rơi xuống đất thì đột nhiên thay đổi khuynh hướng, lại tụ vào với nhau, hóa thành vô số nhũ băng lớn nhỏ đâm vào các nơi trên cơ thể con chồn!
Cỏ dại hét lớn: “Cẩn thận!” Gã vươn ra vô số cành lá, che chắn hai bên con chồn, làm chậm tốc độ của nhũ băng, nhưng vẫn có mấy mũi đâm vào cơ thể chồn lớn.
“A a–” Dị chủng chồn phát ra tiếng đau đớn phẫn nộ.
Nhân cơ hội đó, Ngô Du lắc mình chạy ra khỏi góc. Từ trong cơ thể hắn bộc phát ra năng lượng khổng lồ, tất cả vòi nước trong nhà tắm đều bị băng giá đông lạnh đến phát nứt, nước phun tung toé, hình thành một tấm lưới kín kẽ không một lỗ hở ở trên không trung nhà tắm. Khoảnh khắc những hạt nước rơi xuống người chồn và cỏ dại lập tức bị đông lại thành băng, nhiệt độ nhà tắm đột nhiên hạ thấp, trong nháy mắt biến thành một hầm băng. Cơ thể chồn lớn và cỏ dại bị băng đá bao vây, tuy chưa chết nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể động đậy.
Ngô Du suy nghĩ vài giây xem có nên giết họ hay không, cuối cùng quyết định để cho họ một con đường sống. Hai người này nhất định nghe lệnh người khác, nếu lại có thêm năm, sáu dị nhân có trình độ thế này, hắn nhất định không thể ngăn được, cho nên bây giờ không thích hợp để gây thù chuốc oán, chỉ cần khiến đối phương nếm thử cảm giác thất bại, chúng sẽ có lòng cố kỵ. Trước khi đối phương tiếp tục hành động, bằng tốc độ nhanh nhất, hắn sẽ thành lập thế lực thuộc về mình. Dù Trùng Khánh có nhân vật lợi hại thế nào, hắn cũng sẽ biến nơi này thành của riêng mình.
Mặc xong quần áo, khoác ba lô lên, Ngô Du rời khỏi nhà tắm, không quay đầu lại. Xem ra hắn đã sớm bị người ta theo dõi, cho nên đổi chỗ ở cũng không có tác dụng gì, cứ dứt khoát trở về nhà trọ lúc hắn mới đến, dự định nghỉ ngơi một lát. Hắn đoán rằng nhóm người kia không dám phát động hai cuộc tấn công trong cùng một ngày, vì thế ngủ rất say sưa.
Ngày hôm sau thức giấc, hắn ra ngoài tìm nhà, nhân tiện còn muốn hỏi thăm tình hình trong thành phố.
Đang mua vài đồ dùng hàng ngày ven đường thì đột nhiên phố xá xôn xao, Ngô Du bỗng nghe trong đám người có người hô “Đến rồi đến rồi”, sau đó tiểu thương tự động thu sạp vào bên trong, để ra một con đường thoáng đãng.
Chỉ thấy trên con phố phía xa có mấy con ngựa khổng lồ đang đi tới. Con đi đầu nhìn ra cao hơn bốn mét, toàn thân đen tuyền, lông tóc óng mượt, bờm ngựa tung bay theo gió, trông rất oai phong lẫm liệt. Tuy Ngô Du không phải dân chuyên về ngựa nhưng đã tiếp xúc với không ít ngựa tốt, liếc mắt đã có thể nhìn ra ưu khuyết. Nếu đặt trước tận thế, con ngựa này sẽ có giá trị rất cao, nhưng chưa chắc đã có ai mua được. Lúc này, con ngựa hơi ngẩng đầu, gần như che khuất hoàn toàn người ngồi trên lưng nó. Ngô Du không nhìn thấy mặt người nọ, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài khóa ngang bụng ngựa, là một người đàn ông.
Những người chung quanh thầm thì bàn tán gì đó, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Ngô Du cảm thấy không khí này còn hơn cả Hoàng đế tuần phố ngày xưa. Người đang cưỡi ngựa ô, nếu không phải kẻ đứng đầu Trùng Khánh thì cũng là dị nhân rất có quyền thế.
Mấy con ngựa đến gần, Ngô Du ngẩng cổ, rốt cuộc thấy rõ người ngồi trên ngựa ô. Đó là một người đàn ông tuổi tầm 30, quần tây ôm lấy đôi chân rắn chắc, sơmi được sơvin, hiện ra phần bụng bằng phẳng khỏe khoắn. Người đó không thể coi là rất anh tuấn, nhưng đường nét gương mặt sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, rất có mùi vị đàn ông, miệng ngậm thuốc lá, không buồn cúi đầu nhìn đám người vây xem trên phố, toàn thân tỏa ra khí thế cuồng ngạo.
Ngô Du nheo mắt, sao người này lại trông hơi quen mắt nhỉ? Hơn nữa… Ngô Du không thể kìm lòng mà liếm nhẹ khóe miệng, ánh mắt trầm xuống. Người đàn ông này, từ khuôn mặt đến vóc dáng đều là mẫu hắn thích, thật muốn lột bộ vest đó xuống, xem xem một người đàn ông đậm mùi đàn ông như vậy bị mình hung hăng làm thì sẽ có biểu cảm gì? Mới nghĩ thôi đã thật là ngon miệng.
Đột nhiên, người đàn ông vốn thờ ơ ngồi trên lưng ngựa, như thể cảm giác được gì, đột ngột cúi đầu, nhìn về hướng Ngô Du.
Ngô Du biết có thể là năng lượng của mình đã khiến hắn chú ý, chung quy thì dị nhân sẽ khá mẫn cảm với sinh vật biến dị có dao động năng lượng lớn mạnh.
Hai người bốn mắt giao hòa, một ngạo mạn, một thâm trầm, dường như không khí tóe lửa trong vô hình.
Chạm vào ánh mắt Ngô Du, trong lòng người nọ lập tức kinh ngạc, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu suy nghĩ gì trong đôi mắt kia. Hắn nhìn sâu vào Ngô Du rồi quay đầu, hạ giọng nói với người bên cạnh: “Điều tra kẻ đó, cường độ năng lượng của hắn ngang ngửa Triệu Tiến.”
“Rõ.”
Đợi đám người cưỡi ngựa đi xa, Ngô Du mới phục hồi tinh thần, kéo tiểu thương bên cạnh lại hỏi: “Người vừa rồi là ai?”
Cô gái bị hắn tóm lấy, dưới ánh nhìn gần gũi của hắn mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp: “Là… là Trần thiếu.”
Đồng tử trong mắt Ngô Du co lại, lạnh lùng hỏi: “Ai?”
“Trần, Trần thiếu, Trần thiếu bang Thanh Nham.”
Ngô Du buông cô ta ra, chậm rãi lẩm bẩm: “Trần thiếu, Trần Thanh Nham… đúng là hai cha con họ ư?”
Trần Thanh Nham từng là phó tư lệnh quân khu Thành Đô, cũng là chỉ huy tập đoàn quân 23 đóng quân ở Trùng Khánh, tay nắm binh quyền. Sau khi tận thế, ông ta thao túng toàn bộ Trùng Khánh cũng không có gì kỳ lạ. Xem ra người hắn nhìn thấy đúng là Trần thiếu đó.
Cha hắn và Trần Thanh Nham từng là đồng đội, quan hệ gần gũi. Thời thơ ấu, hắn từng nhiều lần chơi với Trần thiếu. Đương nhiên, hai người kém nhau gần bốn tuổi, tính cách của Trần thiếu lại không được tốt, nói trắng ra thì trước kia hắn bị Trần thiếu bắt nạt không ít. Sau này, cha hắn bệnh mà chết, hai nhà ít tới lui nữa, hắn chẳng thể ngờ rằng có ngày lại lấy cách này gặp lại Trần thiếu. Hắn nhớ tới hai dị nhân đột kích mình tối qua, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo u ám.
Không biết Trần thiếu có còn nhớ hắn hay không? Có điều trẻ ba buổi nhìn là biết tính, bằng sự thấu hiểu Trần thiếu của hắn, bất luận Trần thiếu có nhớ hắn hay không thì cũng sẽ nhanh chóng tiến hành diệt trừ hắn. Vốn nghĩ đến Trùng Khánh rồi sẽ gặp phải cuộc sống nhàm chán như an hưởng tuổi già, thế nhưng hiện thực còn kích thích hơn những gì Ngô Du đã nghĩ…
Thủy Thiên Thừa: Luôn cảm thấy công thụ của CP này đều cực kỳ không bình thường (:з”∠)
Sau khi đến nhà tắm, Ngô Du cầm một miếng thịt nhỏ đóng đá đưa cho ông chủ.
Ông chủ kinh ngạc chớp mắt: “Ngài đi đâu mà có đá thế này.”
Ngô Du quét mắt liếc nhìn ông ta một thoáng, không nói chuyện.
Ông chủ nhanh chóng nhận lấy thịt: “Tôi dẫn ngài đến phòng VIP.”
Nói là phòng VIP, thật ra chính là một mình được ngăn ra riêng, từ ngoài cửa sổ thò vào một cái vòi nước. Trong hoàn cảnh này cũng không có gì để chọn, ít ra tốt hơn tắm sông mạo hiểm bị cá khổng lồ ăn thịt. Ngô Du cởi quần áo, bắt đầu tắm rửa.
Trong lúc hắn tắm, mặt trời đã khuất núi, ông chủ đốt cho hắn một cây nến nhỏ để hắn cẩn thận không bị trượt chân, cục nến kia rõ ràng đã bị cắt nhỏ, có thể đốt nhiều nhất mười phút, rõ ràng là không muốn hắn tắm lâu.
Ngô Du vội vàng tắm rửa, đang định mặc quần áo thì đột nhiên cảm thấy có vài năng lượng đang chậm rãi tới gần. Tính cách Ngô Du luôn luôn cẩn thận, lập tức nghi ngờ chuyện này không phải ngẫu nhiên, đang định rời đi thì từ vòi nước đột nhiên xộc ra những nhánh cây màu xanh lục, lao về phía cổ hắn.
Ngô Du nắm chặt vòi nước, vòi nước plastic lập tức bị đông lạnh thành chiếc gậy cứng rắn, Ngô Du dùng sức nắm chặt, vòi nước dài mấy mét choang một tiếng bể thành bột phấn, từ bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu rên. Giây tiếp theo, cửa sổ bị một kích đập vỡ, những mảnh thủy tinh bay cả về phía Ngô Du. Ngô Du không chớp mắt, dựng lên trước mặt một bức tường băng chặn mảnh vỡ lại. Hắn nhấc quần áo và ba lô, trần trụi chạy ra khỏi phòng tắm.
Bên ngoài phòng tắm là nhà tắm lớn rộng rãi, lúc này đã không một bóng người, trên trần nhà tắm chỉ có một chiếc bóng đèn tỏa ra ánh sáng mỏng manh, một bóng đen đánh tới Ngô Du từ phía cửa ra vào, bốn vó, tốc độ cực nhanh.
Ngô Du không thấy rõ đó là thứ gì, lập tức ném ba lô xuống đất, tay phải vung lên, mấy mũi nhũ băng bay thẳng tới phía bóng đen, đồng thời hắn tránh sang một bên.
Bóng đen kia thoát được nhũ băng, không chút do dự lao về phía Ngô Du. Trong giây phút đó, Ngô Du thấy rõ kẻ địch là một con chồn cao hơn ba mét, cơ thể mảnh dài, cái đuôi cực lớn, hai mắt lóe sáng lạnh lùng khiếp người. Ngô Du tự nhiên không chạy nhanh hơn được động vật bốn chân biến dị, hơn nữa nền sàn nhà tắm toàn nước, hết sức trơn trượt, hắn suýt nữa thì té ngã. Ngô Du giật mình, vội đặt tay xuống sàn, vệt nước dưới sàn nhanh chóng ngưng kết thành băng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Con chồn kia chạy quá nhanh, rầm một tiếng vang lớn, trượt ngã xuống đất. Ngô Du điều khiển nhũ băng đâm mạnh vào cổ và bụng nó. Con chồn hét to một tiếng, tiếng kêu rõ ràng mang theo chút động tĩnh của con người.
Lúc này, thực vật màu xanh lục ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bò vào bên trong, Ngô Du cũng đã thấy rõ toàn cảnh của nó. Hắn thật sự không nhận ra được đó là loại thực vật gì, rất giống cỏ dại ven đường, thế nhưng chiều dài loại cỏ này vượt quá bốn mét. Toàn bộ phòng tắm gần như bị nó nhồi đầy, ngàn vạn dây cỏ như xúc tu rung rung lắc lắc, chuẩn bị xông lên treo cổ Ngô Du bất cứ lúc nào.
Trong vòng nửa năm từ khi động đất xảy ra đến giờ, Ngô Du đã đụng phải vô số kẻ địch, vì sinh tồn mà gần như ngày nào cũng phải trải qua giết chóc và chiến đấu, thế nhưng hai dị chủng trước mắt tuyệt đối là đối thủ lợi hại nhất hắn từng đụng phải. Ngô Du lạnh nhạt: “Tôi tới đây mới được ba tiếng, hẳn là chưa cản đường ai phải không.”
Con chồn nén đau, cười dữ: “Tới đây thôi đã là cản đường người ta rồi.”
Có những lời này, trong lòng Ngô Du đã có thể khẳng định việc hắn bị tấn công tuyệt đối có liên quan đến khả năng của mình. Thành phố này ngay ngắn trật tự như thế, nhất định có một thế lực khổng lồ đang thao túng nó, mà khả năng của hắn hoàn toàn uy hiếp đến thế lực này. Ngô Du hơi cười lạnh, cũng được, như vậy cuộc sống mới không quá vô vị.
Dị chủng chồn và đống cỏ dại kia khiến nhà tắm to lớn trở nên cực kỳ chật hẹp, Ngô Du bị ép vào trong góc, có vẻ hết sức bé nhỏ.
Từ trong đống cỏ dại kia phát ra giọng nói: “Nếu không muốn chết thì bây giờ lập tức rời khỏi Trùng Khánh, vĩnh viễn không được quay lại.”
Con chồn cười xì một tiếng khinh miệt: “Cách tốt nhất khiến hắn không quay lại nữa chính là đưa hắn đến chỗ Hoàng Tuyền.” Con chồn hét lớn một tiếng, lại xông đến phía Ngô Du. Lần này nó sớm có phòng bị, mỗi lần cào đều sẽ dùng móng vuốt cào xuyên qua băng, làm vậy tuy rằng tốc độ chậm hơn một chút, nhưng sẽ không sẩy chân, hơn nữa dù tốc độ của gã có chậm thế nào thì Ngô Du vẫn không thể tránh được.
Ngay khi con chồn kia lập tức sẽ đến trước mặt, vệt nước dưới sàn đột nhiên dựng thẳng lên, tạo nên một bức tường băng ngăn trước mặt gã và Ngô Du. Dường như con chồn đã tính trước chiêu này, không hề thu thế mà còn dùng vai đập mạnh vào tường băng. Độ dày của tường băng không chịu nổi cú va đập như thế, ầm ầm vỡ vụn, hai mắt chồn lớn tỏa sáng hung dữ, mắt thấy sẽ vồ chân vào đầu Ngô Du, song tảng băng vốn vỡ vụn kia, ngay khi chưa rơi xuống đất thì đột nhiên thay đổi khuynh hướng, lại tụ vào với nhau, hóa thành vô số nhũ băng lớn nhỏ đâm vào các nơi trên cơ thể con chồn!
Cỏ dại hét lớn: “Cẩn thận!” Gã vươn ra vô số cành lá, che chắn hai bên con chồn, làm chậm tốc độ của nhũ băng, nhưng vẫn có mấy mũi đâm vào cơ thể chồn lớn.
“A a–” Dị chủng chồn phát ra tiếng đau đớn phẫn nộ.
Nhân cơ hội đó, Ngô Du lắc mình chạy ra khỏi góc. Từ trong cơ thể hắn bộc phát ra năng lượng khổng lồ, tất cả vòi nước trong nhà tắm đều bị băng giá đông lạnh đến phát nứt, nước phun tung toé, hình thành một tấm lưới kín kẽ không một lỗ hở ở trên không trung nhà tắm. Khoảnh khắc những hạt nước rơi xuống người chồn và cỏ dại lập tức bị đông lại thành băng, nhiệt độ nhà tắm đột nhiên hạ thấp, trong nháy mắt biến thành một hầm băng. Cơ thể chồn lớn và cỏ dại bị băng đá bao vây, tuy chưa chết nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể động đậy.
Ngô Du suy nghĩ vài giây xem có nên giết họ hay không, cuối cùng quyết định để cho họ một con đường sống. Hai người này nhất định nghe lệnh người khác, nếu lại có thêm năm, sáu dị nhân có trình độ thế này, hắn nhất định không thể ngăn được, cho nên bây giờ không thích hợp để gây thù chuốc oán, chỉ cần khiến đối phương nếm thử cảm giác thất bại, chúng sẽ có lòng cố kỵ. Trước khi đối phương tiếp tục hành động, bằng tốc độ nhanh nhất, hắn sẽ thành lập thế lực thuộc về mình. Dù Trùng Khánh có nhân vật lợi hại thế nào, hắn cũng sẽ biến nơi này thành của riêng mình.
Mặc xong quần áo, khoác ba lô lên, Ngô Du rời khỏi nhà tắm, không quay đầu lại. Xem ra hắn đã sớm bị người ta theo dõi, cho nên đổi chỗ ở cũng không có tác dụng gì, cứ dứt khoát trở về nhà trọ lúc hắn mới đến, dự định nghỉ ngơi một lát. Hắn đoán rằng nhóm người kia không dám phát động hai cuộc tấn công trong cùng một ngày, vì thế ngủ rất say sưa.
Ngày hôm sau thức giấc, hắn ra ngoài tìm nhà, nhân tiện còn muốn hỏi thăm tình hình trong thành phố.
Đang mua vài đồ dùng hàng ngày ven đường thì đột nhiên phố xá xôn xao, Ngô Du bỗng nghe trong đám người có người hô “Đến rồi đến rồi”, sau đó tiểu thương tự động thu sạp vào bên trong, để ra một con đường thoáng đãng.
Chỉ thấy trên con phố phía xa có mấy con ngựa khổng lồ đang đi tới. Con đi đầu nhìn ra cao hơn bốn mét, toàn thân đen tuyền, lông tóc óng mượt, bờm ngựa tung bay theo gió, trông rất oai phong lẫm liệt. Tuy Ngô Du không phải dân chuyên về ngựa nhưng đã tiếp xúc với không ít ngựa tốt, liếc mắt đã có thể nhìn ra ưu khuyết. Nếu đặt trước tận thế, con ngựa này sẽ có giá trị rất cao, nhưng chưa chắc đã có ai mua được. Lúc này, con ngựa hơi ngẩng đầu, gần như che khuất hoàn toàn người ngồi trên lưng nó. Ngô Du không nhìn thấy mặt người nọ, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài khóa ngang bụng ngựa, là một người đàn ông.
Những người chung quanh thầm thì bàn tán gì đó, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Ngô Du cảm thấy không khí này còn hơn cả Hoàng đế tuần phố ngày xưa. Người đang cưỡi ngựa ô, nếu không phải kẻ đứng đầu Trùng Khánh thì cũng là dị nhân rất có quyền thế.
Mấy con ngựa đến gần, Ngô Du ngẩng cổ, rốt cuộc thấy rõ người ngồi trên ngựa ô. Đó là một người đàn ông tuổi tầm 30, quần tây ôm lấy đôi chân rắn chắc, sơmi được sơvin, hiện ra phần bụng bằng phẳng khỏe khoắn. Người đó không thể coi là rất anh tuấn, nhưng đường nét gương mặt sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, rất có mùi vị đàn ông, miệng ngậm thuốc lá, không buồn cúi đầu nhìn đám người vây xem trên phố, toàn thân tỏa ra khí thế cuồng ngạo.
Ngô Du nheo mắt, sao người này lại trông hơi quen mắt nhỉ? Hơn nữa… Ngô Du không thể kìm lòng mà liếm nhẹ khóe miệng, ánh mắt trầm xuống. Người đàn ông này, từ khuôn mặt đến vóc dáng đều là mẫu hắn thích, thật muốn lột bộ vest đó xuống, xem xem một người đàn ông đậm mùi đàn ông như vậy bị mình hung hăng làm thì sẽ có biểu cảm gì? Mới nghĩ thôi đã thật là ngon miệng.
Đột nhiên, người đàn ông vốn thờ ơ ngồi trên lưng ngựa, như thể cảm giác được gì, đột ngột cúi đầu, nhìn về hướng Ngô Du.
Ngô Du biết có thể là năng lượng của mình đã khiến hắn chú ý, chung quy thì dị nhân sẽ khá mẫn cảm với sinh vật biến dị có dao động năng lượng lớn mạnh.
Hai người bốn mắt giao hòa, một ngạo mạn, một thâm trầm, dường như không khí tóe lửa trong vô hình.
Chạm vào ánh mắt Ngô Du, trong lòng người nọ lập tức kinh ngạc, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu suy nghĩ gì trong đôi mắt kia. Hắn nhìn sâu vào Ngô Du rồi quay đầu, hạ giọng nói với người bên cạnh: “Điều tra kẻ đó, cường độ năng lượng của hắn ngang ngửa Triệu Tiến.”
“Rõ.”
Đợi đám người cưỡi ngựa đi xa, Ngô Du mới phục hồi tinh thần, kéo tiểu thương bên cạnh lại hỏi: “Người vừa rồi là ai?”
Cô gái bị hắn tóm lấy, dưới ánh nhìn gần gũi của hắn mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp: “Là… là Trần thiếu.”
Đồng tử trong mắt Ngô Du co lại, lạnh lùng hỏi: “Ai?”
“Trần, Trần thiếu, Trần thiếu bang Thanh Nham.”
Ngô Du buông cô ta ra, chậm rãi lẩm bẩm: “Trần thiếu, Trần Thanh Nham… đúng là hai cha con họ ư?”
Trần Thanh Nham từng là phó tư lệnh quân khu Thành Đô, cũng là chỉ huy tập đoàn quân 23 đóng quân ở Trùng Khánh, tay nắm binh quyền. Sau khi tận thế, ông ta thao túng toàn bộ Trùng Khánh cũng không có gì kỳ lạ. Xem ra người hắn nhìn thấy đúng là Trần thiếu đó.
Cha hắn và Trần Thanh Nham từng là đồng đội, quan hệ gần gũi. Thời thơ ấu, hắn từng nhiều lần chơi với Trần thiếu. Đương nhiên, hai người kém nhau gần bốn tuổi, tính cách của Trần thiếu lại không được tốt, nói trắng ra thì trước kia hắn bị Trần thiếu bắt nạt không ít. Sau này, cha hắn bệnh mà chết, hai nhà ít tới lui nữa, hắn chẳng thể ngờ rằng có ngày lại lấy cách này gặp lại Trần thiếu. Hắn nhớ tới hai dị nhân đột kích mình tối qua, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo u ám.
Không biết Trần thiếu có còn nhớ hắn hay không? Có điều trẻ ba buổi nhìn là biết tính, bằng sự thấu hiểu Trần thiếu của hắn, bất luận Trần thiếu có nhớ hắn hay không thì cũng sẽ nhanh chóng tiến hành diệt trừ hắn. Vốn nghĩ đến Trùng Khánh rồi sẽ gặp phải cuộc sống nhàm chán như an hưởng tuổi già, thế nhưng hiện thực còn kích thích hơn những gì Ngô Du đã nghĩ…
Thủy Thiên Thừa: Luôn cảm thấy công thụ của CP này đều cực kỳ không bình thường (:з”∠)
/363
|