6e31b271gw1eb0k5692iwj21kw28c47n
Trang Nghiêu “ồ” một tiếng: “Tôi nhàn rỗi không có việc gì lại đi đào khoai tây làm gì?”
Sau khi ôm trứng cuộn về chăn gặm xong, Đặng Tiêu cảm thấy mỹ mãn ngủ tiếp. Giấc ngủ thêm này hết sức sảng khoái, khi cậu mở mắt thì đã gần mười giờ. Đặng Tiêu biếng nhác lăn vài vòng trên giường rồi mới chịu bò dậy, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Hôm nay biệt thự đặc biệt yên lặng. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ dẫn A Bố đi hẹn hò, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ mấy ngày trước cũng đã dẫn người nhà họ Đường đi Bắc Kinh chơi, Thông Ma và Mục Phi lại càng xuất quỷ nhập thần không thấy bóng dáng đâu, cả chuyện họ có nhà hay không Đặng Tiêu cũng không biết.
Xuống dưới thì thấy bữa sáng mà Tùng Hạ làm đã thiếu vài phần, thế nhưng bát đũa đều đã được rửa sạch sẽ, vừa nhìn đã biết Mục Phi ăn xong rồi, còn đã dọn dẹp nhà bếp. Đặng Tiêu hâm nóng lại bữa sáng, sau đó đứng ở cửa cầu thang gọi lớn: “Trang Nghiêu, Trang Nghiêu.”
Gọi mãi mà Trang Nghiêu không hề đáp lại, Đặng Tiêu gãi gãi đầu, nên ăn hay không ăn nhỉ? Cậu cố chấp đứng dưới lầu tiếp tục gọi, nhưng lại lười đi lên.
Gọi hồi lâu, một cánh cửa phòng ngủ mở ra, Trang Nghiêu nổi giận: “Sáng sớm anh gọi hồn à, câm miệng!”
Đặng Tiêu nói: “Em ăn sáng chưa.”
“Không rảnh.”
“Tùng ca cố ý dặn anh nhất định phải kêu em ăn đó, em mau xuống ăn đi.”
“Anh có phiền không thế, phần của tôi cho anh ăn, đừng nói cho Tùng Hạ là được.”
Vậy mà Đặng Tiêu lại do dự một chút thật, nhưng đấu tranh xong, cuối cùng cậu vẫn nói: “Không được… đâu, Tùng ca mà biết sẽ mắng anh, em mau xuống ăn đi.”
Trang Nghiêu đóng cửa cái rầm một tiếng.
Đặng Tiêu thở dài, đặt hai phần bữa sáng vào khay, bưng lên lầu, gõ cửa đùng đùng: “Mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở…”
Cánh cửa lớn bằng gỗ thật mở ra như một cơn gió, Trang Nghiêu mặc quần áo ở nhà, đeo kính, mái tóc hơi rối, xuyên qua kính mắt có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt dày đặc của nó. Nó phẫn nộ lườm Đặng Tiêu, nghiến răng ken két: “Anh có thể không làm phiền tôi không.”
Đặng Tiêu cau mày: “Đậu má, em mấy ngày không ngủ rồi hả, lại đang làm gì đó, không ra ngoài cũng không ăn uống.” Cậu đá một cái mở cửa ra, không để Trang Nghiêu đóng cửa.
Trang Nghiêu dứt khoát mở chốt cửa, cho cậu vào phòng: “Đang học tiếng Pomerania [313] cổ, vài ngày nữa có thể nắm được.”
[313] Pomerania: Một khu vực lịch sử trên bờ phía nam của biển Baltic, nằm giữa Đức và Ba Lan.
“Học làm gì?”
“Đương nhiên là để có thể đọc hiểu tài liệu lịch sử của họ, họ có những ghi chép liên quan đến cuộc đại thanh tẩy đầu tiên của ý thức Cambri nhắm vào con người.”
“Em vẫn còn nghiên cứu mấy thứ này? Chúng ta sống không được mấy chục năm nữa là sẽ chết, lại không con không cháu, nghiên cứu nó làm gì, không bằng sống cho vui vẻ.” Đặng Tiêu bước nhanh vào phòng, đẩy đống tài liệu chất đống như núi trên bàn Trang Nghiêu sang một bên, đặt bữa sáng xuống: “Mau tới ăn sáng.”
Trang Nghiêu ngáp một cái: “Tôi đi rửa mặt.”
Lúc Trang Nghiêu đi rửa mặt, Đặng Tiêu đánh giá phòng nó một phen. Tuy rằng không phải lần đầu tiên vào đây, thế nhưng mỗi lần vào phòng Trang Nghiêu đều khiến cậu thấy rất ngột ngạt. Căn phòng này rất đơn giản, nhu yếu phẩm không có mấy cái, nhiều nhất chính là sách vở và mô hình chất kín tường và bốn chiếc máy tính. Bắt cậu sống ở chỗ này, cậu nhất định sẽ muốn đập phòng.
Trang Nghiêu rửa mặt, vẩy nước ướt tóc rồi đi ra. Nó ngồi xuống ghế, bưng bát ăn cháo.
Đặng Tiêu vừa ăn vừa ngắm mấy con chữ kỳ quái trên bàn, không nhịn được hỏi: “Này là cái gì thế em, bảo anh học cái này không bằng giết anh luôn.”
Trang Nghiêu lườm cậu: “Tôi bắt anh học à.”
“Trời tháng tư đẹp biết bao, em không thể làm mấy chuyện tốt đẹp sao, ra ngoài đạp thanh, đi bơi, đi ngắm hoa, cả ngày bí rì rì trong phòng, cũng không sợ mốc meo.”
“Mấy chuyện đó ngoại trừ có thể khiến anh vui vẻ nhất thời thì còn có ý nghĩa gì? Nắm giữ thêm một tri thức có thể khiến anh mở ra một thế giới mới, mang đến cho anh sự thỏa mãn trí tò mò một cách lâu dài.” Trang Nghiêu hừ lạnh: “Có nói anh cũng không hiểu.”
Đặng Tiêu gõ đầu nó: “Anh không hiểu đấy, thế nhưng anh cũng không biết em lại không biết giữ sức khỏe như vậy. Nghỉ ngơi không có quy luật, hở một cái là thức đêm với bỏ bữa, còn không phơi nắng. Ngay cả người nhạt nhẽo như Thành ca cũng biết ra ngoài đi câu với Tùng ca, em không thể nghỉ ngơi chút sao? Hay là, anh đưa em ra ngoài chơi nhé, anh biết có chỗ cực kỳ…”
Trang Nghiêu không chút suy nghĩ, nói: “Không đi.”
Đặng Tiêu nhìn gương mặt tái nhợt mà quật cường của Trang Nghiêu, khó chịu: “Anh nói này, sao em nhỏ mà khó hầu thế.”
Trang Nghiêu không đáp lại: “Ai kêu anh hầu tôi, tôi ăn xong rồi, anh bưng mấy thứ này đi.”
Đặng Tiêu khoanh tay ngồi trên ghế: “Không đi, hôm nay em không ra khỏi nhà, anh sẽ ở lì đây không đi.”
Trang Nghiêu nheo mắt: “Đã lâu không thí nghiệm nọc độc của anh.”
Đặng Tiêu giật mình: “Móa, em đừng lấy cái đó ra dọa anh. Hôm nay anh nói, kiểu gì cũng phải để em ra ngoài chơi một chút. Anh bảo này, nếu em cứ vậy hoài, suốt đời em cũng chỉ cao đến thế thôi.”
Trang Nghiêu hừ: “Vớ vẩn.”
Đặng Tiêu xoa tay: “Rốt cuộc em có đi hay không, không đi anh sẽ khiêng em ra ngoài.”
Trang Nghiêu nổi giận: “Anh có thấy phiền không hả.”
“Không phiền.”
Trang Nghiêu nheo mắt: “Hôm nay trong nhà không có ai, A Bố cũng không có, anh là không có ai chơi cùng phải không.”
Đặng Tiêu lắp bắp: “Cũng… cũng có phần đúng. Thế nhưng, chủ yếu là muốn dẫn em ra ngoài phơi nắng. Đúng rồi, anh dẫn em đi xem Tùng ca trồng rau, thú vị lắm.”
Trang Nghiêu thở dài: “Được rồi được rồi, đi thì đi.”
Đặng Tiêu hớn hở: “Mau thay quần áo.”
Hai người thay quần áo rồi xuống lầu. Trang Nghiêu quả thật đã mấy ngày không ra khỏi biệt thự, nay đã gần giữa trưa, mặt trời chính ngọ hắt nắng rất ấm, nó không nhịn được nheo mắt lại, hít sâu một hơi không khí tươi mới, cảm giác đầu óc tỉnh táo đi nhiều.
Đặng Tiêu cười hỏi: “Thế nào, ra ngoài một chút thoải mái chứ.”
“Ừm, cũng được.”
Đặng Tiêu chỉ vào phía trước: “Đó là khoai tây cuối tuần trước Tùng ca mới trồng, mọc mầm rồi đấy. Dãy kia có thể là cà tím, anh quên mất rồi. Thú vị phải không, không biết lúc nào mới ăn được.”
Hai người đi đến cạnh vườn rau, nhìn những mầm khoai nhú ra từ mảnh đất mới được cày xới, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ khiến người ta yêu thích. Trang Nghiêu ngồi xổm bên vườn, sờ cằm cân nhắc gì đó.
Đặng Tiêu lấy tay sờ sờ mầm khoai: “Trông hay quá, em xem, nhỏ thế này, qua mấy tháng nữa lớn lên là ăn được.”
Trang Nghiêu nhìn hồi lâu, đột nhiên cầm lấy một cái xẻng để cạnh vườn, chọc vào đất một cái đào khoai tây trồng ở dưới ra.
Đặng Tiêu hoảng sợ, bắt lấy tay nó: “Em làm gì thế!”
“Tôi muốn thí nghiệm chiếu sáng.” Trang Nghiêu đẩy cậu ta ra, lại lấy xẻng đào thêm một củ khoai tây.
“Móa, Tùng ca sẽ đánh em đấy! Ảnh trồng sáu lần nó mới nảy mầm.”
“Không đâu.” Trang Nghiêu cầm lấy hai củ khoai tây đi đến vườn rau bên kia, đào một cái lỗ trồng xuống, sau đó lại bới hai củ khoai tây mọc mầm từ bên đó lên, đổi chỗ khác trồng.
Đặng Tiêu vội xách nó lên: “Tổ tông ơi, em đừng có nghịch nữa, Tùng ca nhất định sẽ giận đấy, em có biết chỗ khoai này khó trồng thế nào không.”
Trang Nghiêu cau mày: “Không phải anh muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, xem đất trồng rau hay sao.”
“Mẹ nó anh chỉ đưa em đi xem thôi, ai bảo em đào.”
Trang Nghiêu nói: “Thí nghiệm này rất quan trọng.”
“Quan trọng thế nào?”
Trang Nghiêu nghiêm túc: “Thí nghiệm khả năng hấp thụ ánh sáng, tỉ lệ sống sót và tốc độ sinh trưởng của thực vật biến dị. Nếu thí nghiệm thành công, có thể nâng cao sản lượng rất nhiều.”
Nét mặt Đặng Tiêu có chút do dự.
“Buông tôi ra, tôi nói là thí nghiệm rất quan trọng.”
Đặng Tiêu tuy trong lòng cảm thấy không ổn nhưng vẫn buông Trang Nghiêu ra. Chung quy Trang Nghiêu hay làm gì đó mà cậu mãi mà không hiểu, thế nhưng cậu biết nó lại hữu dụng, hơn nữa là rất hữu dụng, cho nên thật sự không tìm thấy lý do ngăn cản Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu sửa sang lại quần áo, cầm xẻng nhỏ đào lên kha khá khoai tây, đổi chỗ khác trồng, thậm chí rất nghiêm túc vẽ bản đồ vườn rau, cũng ghi chép lại, nhìn thì đúng là tác phong nghiên cứu khoa học nghiêm túc.
Đặng Tiêu nhìn dáng vẻ như thật của nó, cũng không dám nói gì nữa, đứng cạnh Trang Nghiêu lo lắng nhìn vườn rau bị đào bới be bét hết lên.
Giữa chừng, Đặng Tiêu có chạy về biệt thự lấy đồ uống cho Trang Nghiêu. Hai người ngồi bên vườn, tắm nắng, uống nước dâu ướp lạnh, vô cùng sung sướng.
Đặng Tiêu liếm môi: “Ngon nhỉ, lần trước anh đi Bắc Kinh mua đấy, lúc về để vào tủ đá luôn, mùi vị chưa hề thay đổi, nhưng mà quý lắm, này này, em uống chậm một chút.”
Trang Nghiêu nói: “Ừm, cũng được.”
Đặng Tiêu nghiêng đầu nhìn nó một cái: “Bây giờ em cao bao nhiêu? Được 1m6 không.”
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu: “1m61.”
“Ha ha ha ha vẫn là người lùn, lúc mười lăm anh đã gần mét tám rồi.”
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Vậy nhiều năm như vậy rồi, căn bản là anh không hề lớn thêm.”
“Ai bảo, bây giờ anh một mét tám lăm nhé.” Đặng Tiêu vung vung cánh tay rắn chắc: “Hơn nữa anh vẫn còn đang cao.”
“Anh 21 rồi, có lớn cũng không lớn thêm được bao nhiêu.”
“Vậy cũng cao hơn em.”
Trang Nghiêu cả giận: “Chó chạy trên đường còn cao hơn anh, cao thì làm được gì, không phải ngu ngốc muốn chết à.”
“Anh thế này gọi là đại trí giả ngu [314].”
[314] Đại trí giả ngu: Bậc đại trí trông như kẻ khờ.
“Tôi chỉ thấy ngu thôi.”
Đặng Tiêu không phục bĩu môi, giơ tay búng trán nó, không ngờ xuống tay bất cẩn hơi mạnh một chút, Trang Nghiêu đau đến nhăn nhó, khóe mắt cũng chảy ra chút nước mắt sinh lý.
Đặng Tiêu hoảng hốt: “Ôi chết, sao em lại khóc? Anh không cố ý.”
Trang Nghiêu đạp mạnh vài chân: “Anh mới khóc. Anh có biết não tôi đáng giá thế nào không, còn dám chạm vào tôi một chút tôi sẽ không tha cho anh.”
Đặng Tiêu cười nhăn nhở: “Xin lỗi, xuống tay không biết nặng nhẹ.”
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng, giật lấy chai nước dâu Đặng Tiêu đang uống tằn tiện, tu một ngụm lớn hết sạch. Đặng Tiêu há miệng thở dốc, bàn tay cướp giật muốn vươn ra lại cứng đờ giữa không trung dưới ánh mắt của Trang Nghiêu. Trang Nghiêu dứt khoát ừng ực uống cạn chai nước dâu, Đặng Tiêu nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy tủi thân và không nỡ.
Trang Nghiêu uống hết rồi, thỏa mãn thở một hơi, còn cố ý chép miệng.
Đặng Tiêu liếm môi, than: “Có ngon không.”
“Đương nhiên ngon.” Trang Nghiêu ném chai, cầm lấy xẻng: “Lại đây làm việc với tôi, anh vào vườn đào củ khoai tây thứ ba đếm ngược trong hàng kia cho tôi, đúng rồi, cả củ kia nữa, cả mấy củ chỗ khác nữa…”
Hai người cả buổi không đi đâu hết, sưởi ánh dương ấm áp dễ chịu, vây quanh mấy vườn rau của Tùng Hạ, dời nhà cho hơn hai mươi củ khoai tây mọc mầm, bận rộn đến người đầy mồ hôi.
Buổi tối, Đặng Tiêu hâm nóng lại thức ăn Tùng Hạ để lại cho họ trong tủ lạnh, uống hai chai bia, cơm nước xong xuôi với Trang Nghiêu ở trong sân. Từ sau khi thời tiết chuyển ấm, đứng ngoài nhà lại càng thoải mái, họ vừa ngắm sao trời vừa uống bia trò chuyện, khắp trang viên đều là tiếng cười đùa của họ.
Hai ngày sau, người đi ra ngoài lục tục quay về. Hiếm khi tất cả “hộ gia đình” trong biệt thự đều có mặt đông đủ, họ ngồi quây quần ăn cơm, vui vẻ thuận hòa.
Đột nhiên, Tùng Hạ từ ngoài cửa hùng hổ lao vào, hét lớn: “Khoai tây tôi trồng bị người ta đào lên! Chết hơn mười củ! Ai làm!”
Đặng Tiêu giật mình, vùi đầu gạt cơm, không dám lên tiếng. Trang Nghiêu thì trước sau bình thản, như thể không xảy ra chuyện gì hết.
Mục Phi nói: “Tiểu Hạ, sao vậy?”
Tùng Hạ giận đến run rẩy: “Khoai tây của tôi, khoai tây của tôi! Tôi trồng sáu lần mới mọc mầm, lại không biết bị ai đào ra khỏi đất, tức chết tôi!”
Đường Nhạn Khâu nói: “Quanh đây hình như không có người sống, cho dù có thì chỉ cần lại gần trang viên là sẽ bị A Bố hoặc Nê Nê phát hiện.”
Tùng Hạ nói: “Phải, cho nên rốt cuộc là ai trong mấy cậu làm.” Tùng Hạ híp mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt mọi người, cuối cùng rơi xuống người Đặng Tiêu và Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu thản nhiên: “Nhìn tôi làm gì.”
Ánh mắt Đặng Tiêu mơ hồ, lắc đầu quầy quậy.
Thành Thiên Bích vào sau Tùng Hạ, vừa vào cửa đã ngồi xổm dưới đất xem đế giày của mọi người.
Trái tim Đặng Tiêu lập tức nảy lên đến họng.
Thành Thiên Bích giơ một chiếc giày lên, nhìn về phía Đặng Tiêu: “Dấu chân trong vườn rau là của cậu?”
Đặng Tiêu sững sờ tại chỗ: “Em em… Em…”
“Đặng Tiêu!” Tùng Hạ mở to hai mắt: “Cậu được lắm! Anh bỏ đói cậu lúc nào, cậu ngay cả khoai tây mọc mầm cũng không tha! Cậu ăn nó rồi? Cậu không biết khoai tây mọc mầm có độc à.”
Đặng Tiêu khóc không ra nước mắt: “Không phải, không phải em, em chưa ăn.”
“Vậy cậu đào chúng làm gì!”
Đặng Tiêu nhìn về phía Trang Nghiêu: “Em em…” Cậu còn nhớ rõ rành rành Trang Nghiêu sai mình vào vườn đào khoai tây, còn nó thì cứ ngồi cạnh vườn không nhúc nhích. Lúc sắp đi, hình như cậu còn dùng chân đạp xốp chỗ đất mình vừa giẫm lên…
Trang Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu: “Tôi cái gì?”
Đặng Tiêu kêu khóc: “Là em kêu anh đi đào khoai tây.”
Ánh mắt Tùng Hạ dừng lại trên người Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu “ồ” một tiếng: “Tôi nhàn rỗi không có việc gì lại đi đào khoai tây làm gì?”
“Em… em nói muốn làm thí nghiệm, nâng cao tỷ lệ sinh tồn cho hạt giống.”
Trang Nghiêu cau mày: “Nói bậy, mấy hạt giống biến dị đó là giáo sư Tùng hai năm trước nghiên cứu ra, xác suất sinh tồn đã được nâng cao đến 68%, đó đã là xác suất rất cao rồi. Anh tưởng đào mấy củ khoai tây từ trong đất ra là có thể đột phá thành quả nghiên cứu của giáo sư chắc?”
Ngón tay Đặng Tiêu run rẩy chỉ vào nó.
Trang Nghiêu cười nhạt: “Khoai tây mọc mầm hẳn là không ăn được, anh tội gì cơ chứ.”
Trong mắt nhóm Thành Thiên Bích chợt lóe vẻ xem kịch vui, nhưng tất cả đều ráng nhịn cười.
Tùng Hạ hừ một tiếng: “Tiểu Đặng, phạt cậu một tuần không được ăn thịt!”
“Yamete”
yamete-kudasai
Fi: Xin nhỗi vì đã xoắn quẩy câu kết, nhưng nó hợp lý quá trời, làm mình kìm lòng không đặng. ╮(∇)╭
Vậy là dự án bự thiệt bự của mình đã kết thúc sau gần 3 năm rưỡi. Đây quả là quá trình dài hơi không tưởng của mình, dù đã trải qua bao gập ghềnh với đủ mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn được vẹn toàn ngay trước thời khắc giao thừa này. Xin cám ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình thời gian qua.
Ba năm rưỡi, nói đến thứ tự hào nhất chắc là mình khá là được ủng hộ, cmt và like rất là thỏa mãn lòng hư vinh, tổng kết đến chương này, nếu bình chọn thứ mình nhìn vào mà thấy vui nhất trong 3 năm qua thì chắc là thứ hư vinh này (XD).
untitled
Cũng cám ơn tất cả các bạn đã giúp mình bảo vệ bản edit chưa hoàn thiện bằng cách không share và dặn người khác không share, mình và nhóm beta đã xử được gần 2/3 truyện, chờ nốt PN Tộc Long Huyết hoàn thiện để beta nốt, bản download sẽ được post public, nên mọi người ráng chờ thêm một chút nhé.
Cuối cùng, năm mới đến rồi, kính chúc mọi người một năm an khang, thịnh vượng, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý. ^^
Trang Nghiêu “ồ” một tiếng: “Tôi nhàn rỗi không có việc gì lại đi đào khoai tây làm gì?”
Sau khi ôm trứng cuộn về chăn gặm xong, Đặng Tiêu cảm thấy mỹ mãn ngủ tiếp. Giấc ngủ thêm này hết sức sảng khoái, khi cậu mở mắt thì đã gần mười giờ. Đặng Tiêu biếng nhác lăn vài vòng trên giường rồi mới chịu bò dậy, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.
Hôm nay biệt thự đặc biệt yên lặng. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ dẫn A Bố đi hẹn hò, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ mấy ngày trước cũng đã dẫn người nhà họ Đường đi Bắc Kinh chơi, Thông Ma và Mục Phi lại càng xuất quỷ nhập thần không thấy bóng dáng đâu, cả chuyện họ có nhà hay không Đặng Tiêu cũng không biết.
Xuống dưới thì thấy bữa sáng mà Tùng Hạ làm đã thiếu vài phần, thế nhưng bát đũa đều đã được rửa sạch sẽ, vừa nhìn đã biết Mục Phi ăn xong rồi, còn đã dọn dẹp nhà bếp. Đặng Tiêu hâm nóng lại bữa sáng, sau đó đứng ở cửa cầu thang gọi lớn: “Trang Nghiêu, Trang Nghiêu.”
Gọi mãi mà Trang Nghiêu không hề đáp lại, Đặng Tiêu gãi gãi đầu, nên ăn hay không ăn nhỉ? Cậu cố chấp đứng dưới lầu tiếp tục gọi, nhưng lại lười đi lên.
Gọi hồi lâu, một cánh cửa phòng ngủ mở ra, Trang Nghiêu nổi giận: “Sáng sớm anh gọi hồn à, câm miệng!”
Đặng Tiêu nói: “Em ăn sáng chưa.”
“Không rảnh.”
“Tùng ca cố ý dặn anh nhất định phải kêu em ăn đó, em mau xuống ăn đi.”
“Anh có phiền không thế, phần của tôi cho anh ăn, đừng nói cho Tùng Hạ là được.”
Vậy mà Đặng Tiêu lại do dự một chút thật, nhưng đấu tranh xong, cuối cùng cậu vẫn nói: “Không được… đâu, Tùng ca mà biết sẽ mắng anh, em mau xuống ăn đi.”
Trang Nghiêu đóng cửa cái rầm một tiếng.
Đặng Tiêu thở dài, đặt hai phần bữa sáng vào khay, bưng lên lầu, gõ cửa đùng đùng: “Mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở…”
Cánh cửa lớn bằng gỗ thật mở ra như một cơn gió, Trang Nghiêu mặc quần áo ở nhà, đeo kính, mái tóc hơi rối, xuyên qua kính mắt có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt dày đặc của nó. Nó phẫn nộ lườm Đặng Tiêu, nghiến răng ken két: “Anh có thể không làm phiền tôi không.”
Đặng Tiêu cau mày: “Đậu má, em mấy ngày không ngủ rồi hả, lại đang làm gì đó, không ra ngoài cũng không ăn uống.” Cậu đá một cái mở cửa ra, không để Trang Nghiêu đóng cửa.
Trang Nghiêu dứt khoát mở chốt cửa, cho cậu vào phòng: “Đang học tiếng Pomerania [313] cổ, vài ngày nữa có thể nắm được.”
[313] Pomerania: Một khu vực lịch sử trên bờ phía nam của biển Baltic, nằm giữa Đức và Ba Lan.
“Học làm gì?”
“Đương nhiên là để có thể đọc hiểu tài liệu lịch sử của họ, họ có những ghi chép liên quan đến cuộc đại thanh tẩy đầu tiên của ý thức Cambri nhắm vào con người.”
“Em vẫn còn nghiên cứu mấy thứ này? Chúng ta sống không được mấy chục năm nữa là sẽ chết, lại không con không cháu, nghiên cứu nó làm gì, không bằng sống cho vui vẻ.” Đặng Tiêu bước nhanh vào phòng, đẩy đống tài liệu chất đống như núi trên bàn Trang Nghiêu sang một bên, đặt bữa sáng xuống: “Mau tới ăn sáng.”
Trang Nghiêu ngáp một cái: “Tôi đi rửa mặt.”
Lúc Trang Nghiêu đi rửa mặt, Đặng Tiêu đánh giá phòng nó một phen. Tuy rằng không phải lần đầu tiên vào đây, thế nhưng mỗi lần vào phòng Trang Nghiêu đều khiến cậu thấy rất ngột ngạt. Căn phòng này rất đơn giản, nhu yếu phẩm không có mấy cái, nhiều nhất chính là sách vở và mô hình chất kín tường và bốn chiếc máy tính. Bắt cậu sống ở chỗ này, cậu nhất định sẽ muốn đập phòng.
Trang Nghiêu rửa mặt, vẩy nước ướt tóc rồi đi ra. Nó ngồi xuống ghế, bưng bát ăn cháo.
Đặng Tiêu vừa ăn vừa ngắm mấy con chữ kỳ quái trên bàn, không nhịn được hỏi: “Này là cái gì thế em, bảo anh học cái này không bằng giết anh luôn.”
Trang Nghiêu lườm cậu: “Tôi bắt anh học à.”
“Trời tháng tư đẹp biết bao, em không thể làm mấy chuyện tốt đẹp sao, ra ngoài đạp thanh, đi bơi, đi ngắm hoa, cả ngày bí rì rì trong phòng, cũng không sợ mốc meo.”
“Mấy chuyện đó ngoại trừ có thể khiến anh vui vẻ nhất thời thì còn có ý nghĩa gì? Nắm giữ thêm một tri thức có thể khiến anh mở ra một thế giới mới, mang đến cho anh sự thỏa mãn trí tò mò một cách lâu dài.” Trang Nghiêu hừ lạnh: “Có nói anh cũng không hiểu.”
Đặng Tiêu gõ đầu nó: “Anh không hiểu đấy, thế nhưng anh cũng không biết em lại không biết giữ sức khỏe như vậy. Nghỉ ngơi không có quy luật, hở một cái là thức đêm với bỏ bữa, còn không phơi nắng. Ngay cả người nhạt nhẽo như Thành ca cũng biết ra ngoài đi câu với Tùng ca, em không thể nghỉ ngơi chút sao? Hay là, anh đưa em ra ngoài chơi nhé, anh biết có chỗ cực kỳ…”
Trang Nghiêu không chút suy nghĩ, nói: “Không đi.”
Đặng Tiêu nhìn gương mặt tái nhợt mà quật cường của Trang Nghiêu, khó chịu: “Anh nói này, sao em nhỏ mà khó hầu thế.”
Trang Nghiêu không đáp lại: “Ai kêu anh hầu tôi, tôi ăn xong rồi, anh bưng mấy thứ này đi.”
Đặng Tiêu khoanh tay ngồi trên ghế: “Không đi, hôm nay em không ra khỏi nhà, anh sẽ ở lì đây không đi.”
Trang Nghiêu nheo mắt: “Đã lâu không thí nghiệm nọc độc của anh.”
Đặng Tiêu giật mình: “Móa, em đừng lấy cái đó ra dọa anh. Hôm nay anh nói, kiểu gì cũng phải để em ra ngoài chơi một chút. Anh bảo này, nếu em cứ vậy hoài, suốt đời em cũng chỉ cao đến thế thôi.”
Trang Nghiêu hừ: “Vớ vẩn.”
Đặng Tiêu xoa tay: “Rốt cuộc em có đi hay không, không đi anh sẽ khiêng em ra ngoài.”
Trang Nghiêu nổi giận: “Anh có thấy phiền không hả.”
“Không phiền.”
Trang Nghiêu nheo mắt: “Hôm nay trong nhà không có ai, A Bố cũng không có, anh là không có ai chơi cùng phải không.”
Đặng Tiêu lắp bắp: “Cũng… cũng có phần đúng. Thế nhưng, chủ yếu là muốn dẫn em ra ngoài phơi nắng. Đúng rồi, anh dẫn em đi xem Tùng ca trồng rau, thú vị lắm.”
Trang Nghiêu thở dài: “Được rồi được rồi, đi thì đi.”
Đặng Tiêu hớn hở: “Mau thay quần áo.”
Hai người thay quần áo rồi xuống lầu. Trang Nghiêu quả thật đã mấy ngày không ra khỏi biệt thự, nay đã gần giữa trưa, mặt trời chính ngọ hắt nắng rất ấm, nó không nhịn được nheo mắt lại, hít sâu một hơi không khí tươi mới, cảm giác đầu óc tỉnh táo đi nhiều.
Đặng Tiêu cười hỏi: “Thế nào, ra ngoài một chút thoải mái chứ.”
“Ừm, cũng được.”
Đặng Tiêu chỉ vào phía trước: “Đó là khoai tây cuối tuần trước Tùng ca mới trồng, mọc mầm rồi đấy. Dãy kia có thể là cà tím, anh quên mất rồi. Thú vị phải không, không biết lúc nào mới ăn được.”
Hai người đi đến cạnh vườn rau, nhìn những mầm khoai nhú ra từ mảnh đất mới được cày xới, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ khiến người ta yêu thích. Trang Nghiêu ngồi xổm bên vườn, sờ cằm cân nhắc gì đó.
Đặng Tiêu lấy tay sờ sờ mầm khoai: “Trông hay quá, em xem, nhỏ thế này, qua mấy tháng nữa lớn lên là ăn được.”
Trang Nghiêu nhìn hồi lâu, đột nhiên cầm lấy một cái xẻng để cạnh vườn, chọc vào đất một cái đào khoai tây trồng ở dưới ra.
Đặng Tiêu hoảng sợ, bắt lấy tay nó: “Em làm gì thế!”
“Tôi muốn thí nghiệm chiếu sáng.” Trang Nghiêu đẩy cậu ta ra, lại lấy xẻng đào thêm một củ khoai tây.
“Móa, Tùng ca sẽ đánh em đấy! Ảnh trồng sáu lần nó mới nảy mầm.”
“Không đâu.” Trang Nghiêu cầm lấy hai củ khoai tây đi đến vườn rau bên kia, đào một cái lỗ trồng xuống, sau đó lại bới hai củ khoai tây mọc mầm từ bên đó lên, đổi chỗ khác trồng.
Đặng Tiêu vội xách nó lên: “Tổ tông ơi, em đừng có nghịch nữa, Tùng ca nhất định sẽ giận đấy, em có biết chỗ khoai này khó trồng thế nào không.”
Trang Nghiêu cau mày: “Không phải anh muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, xem đất trồng rau hay sao.”
“Mẹ nó anh chỉ đưa em đi xem thôi, ai bảo em đào.”
Trang Nghiêu nói: “Thí nghiệm này rất quan trọng.”
“Quan trọng thế nào?”
Trang Nghiêu nghiêm túc: “Thí nghiệm khả năng hấp thụ ánh sáng, tỉ lệ sống sót và tốc độ sinh trưởng của thực vật biến dị. Nếu thí nghiệm thành công, có thể nâng cao sản lượng rất nhiều.”
Nét mặt Đặng Tiêu có chút do dự.
“Buông tôi ra, tôi nói là thí nghiệm rất quan trọng.”
Đặng Tiêu tuy trong lòng cảm thấy không ổn nhưng vẫn buông Trang Nghiêu ra. Chung quy Trang Nghiêu hay làm gì đó mà cậu mãi mà không hiểu, thế nhưng cậu biết nó lại hữu dụng, hơn nữa là rất hữu dụng, cho nên thật sự không tìm thấy lý do ngăn cản Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu sửa sang lại quần áo, cầm xẻng nhỏ đào lên kha khá khoai tây, đổi chỗ khác trồng, thậm chí rất nghiêm túc vẽ bản đồ vườn rau, cũng ghi chép lại, nhìn thì đúng là tác phong nghiên cứu khoa học nghiêm túc.
Đặng Tiêu nhìn dáng vẻ như thật của nó, cũng không dám nói gì nữa, đứng cạnh Trang Nghiêu lo lắng nhìn vườn rau bị đào bới be bét hết lên.
Giữa chừng, Đặng Tiêu có chạy về biệt thự lấy đồ uống cho Trang Nghiêu. Hai người ngồi bên vườn, tắm nắng, uống nước dâu ướp lạnh, vô cùng sung sướng.
Đặng Tiêu liếm môi: “Ngon nhỉ, lần trước anh đi Bắc Kinh mua đấy, lúc về để vào tủ đá luôn, mùi vị chưa hề thay đổi, nhưng mà quý lắm, này này, em uống chậm một chút.”
Trang Nghiêu nói: “Ừm, cũng được.”
Đặng Tiêu nghiêng đầu nhìn nó một cái: “Bây giờ em cao bao nhiêu? Được 1m6 không.”
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu: “1m61.”
“Ha ha ha ha vẫn là người lùn, lúc mười lăm anh đã gần mét tám rồi.”
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Vậy nhiều năm như vậy rồi, căn bản là anh không hề lớn thêm.”
“Ai bảo, bây giờ anh một mét tám lăm nhé.” Đặng Tiêu vung vung cánh tay rắn chắc: “Hơn nữa anh vẫn còn đang cao.”
“Anh 21 rồi, có lớn cũng không lớn thêm được bao nhiêu.”
“Vậy cũng cao hơn em.”
Trang Nghiêu cả giận: “Chó chạy trên đường còn cao hơn anh, cao thì làm được gì, không phải ngu ngốc muốn chết à.”
“Anh thế này gọi là đại trí giả ngu [314].”
[314] Đại trí giả ngu: Bậc đại trí trông như kẻ khờ.
“Tôi chỉ thấy ngu thôi.”
Đặng Tiêu không phục bĩu môi, giơ tay búng trán nó, không ngờ xuống tay bất cẩn hơi mạnh một chút, Trang Nghiêu đau đến nhăn nhó, khóe mắt cũng chảy ra chút nước mắt sinh lý.
Đặng Tiêu hoảng hốt: “Ôi chết, sao em lại khóc? Anh không cố ý.”
Trang Nghiêu đạp mạnh vài chân: “Anh mới khóc. Anh có biết não tôi đáng giá thế nào không, còn dám chạm vào tôi một chút tôi sẽ không tha cho anh.”
Đặng Tiêu cười nhăn nhở: “Xin lỗi, xuống tay không biết nặng nhẹ.”
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng, giật lấy chai nước dâu Đặng Tiêu đang uống tằn tiện, tu một ngụm lớn hết sạch. Đặng Tiêu há miệng thở dốc, bàn tay cướp giật muốn vươn ra lại cứng đờ giữa không trung dưới ánh mắt của Trang Nghiêu. Trang Nghiêu dứt khoát ừng ực uống cạn chai nước dâu, Đặng Tiêu nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy tủi thân và không nỡ.
Trang Nghiêu uống hết rồi, thỏa mãn thở một hơi, còn cố ý chép miệng.
Đặng Tiêu liếm môi, than: “Có ngon không.”
“Đương nhiên ngon.” Trang Nghiêu ném chai, cầm lấy xẻng: “Lại đây làm việc với tôi, anh vào vườn đào củ khoai tây thứ ba đếm ngược trong hàng kia cho tôi, đúng rồi, cả củ kia nữa, cả mấy củ chỗ khác nữa…”
Hai người cả buổi không đi đâu hết, sưởi ánh dương ấm áp dễ chịu, vây quanh mấy vườn rau của Tùng Hạ, dời nhà cho hơn hai mươi củ khoai tây mọc mầm, bận rộn đến người đầy mồ hôi.
Buổi tối, Đặng Tiêu hâm nóng lại thức ăn Tùng Hạ để lại cho họ trong tủ lạnh, uống hai chai bia, cơm nước xong xuôi với Trang Nghiêu ở trong sân. Từ sau khi thời tiết chuyển ấm, đứng ngoài nhà lại càng thoải mái, họ vừa ngắm sao trời vừa uống bia trò chuyện, khắp trang viên đều là tiếng cười đùa của họ.
Hai ngày sau, người đi ra ngoài lục tục quay về. Hiếm khi tất cả “hộ gia đình” trong biệt thự đều có mặt đông đủ, họ ngồi quây quần ăn cơm, vui vẻ thuận hòa.
Đột nhiên, Tùng Hạ từ ngoài cửa hùng hổ lao vào, hét lớn: “Khoai tây tôi trồng bị người ta đào lên! Chết hơn mười củ! Ai làm!”
Đặng Tiêu giật mình, vùi đầu gạt cơm, không dám lên tiếng. Trang Nghiêu thì trước sau bình thản, như thể không xảy ra chuyện gì hết.
Mục Phi nói: “Tiểu Hạ, sao vậy?”
Tùng Hạ giận đến run rẩy: “Khoai tây của tôi, khoai tây của tôi! Tôi trồng sáu lần mới mọc mầm, lại không biết bị ai đào ra khỏi đất, tức chết tôi!”
Đường Nhạn Khâu nói: “Quanh đây hình như không có người sống, cho dù có thì chỉ cần lại gần trang viên là sẽ bị A Bố hoặc Nê Nê phát hiện.”
Tùng Hạ nói: “Phải, cho nên rốt cuộc là ai trong mấy cậu làm.” Tùng Hạ híp mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt mọi người, cuối cùng rơi xuống người Đặng Tiêu và Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu thản nhiên: “Nhìn tôi làm gì.”
Ánh mắt Đặng Tiêu mơ hồ, lắc đầu quầy quậy.
Thành Thiên Bích vào sau Tùng Hạ, vừa vào cửa đã ngồi xổm dưới đất xem đế giày của mọi người.
Trái tim Đặng Tiêu lập tức nảy lên đến họng.
Thành Thiên Bích giơ một chiếc giày lên, nhìn về phía Đặng Tiêu: “Dấu chân trong vườn rau là của cậu?”
Đặng Tiêu sững sờ tại chỗ: “Em em… Em…”
“Đặng Tiêu!” Tùng Hạ mở to hai mắt: “Cậu được lắm! Anh bỏ đói cậu lúc nào, cậu ngay cả khoai tây mọc mầm cũng không tha! Cậu ăn nó rồi? Cậu không biết khoai tây mọc mầm có độc à.”
Đặng Tiêu khóc không ra nước mắt: “Không phải, không phải em, em chưa ăn.”
“Vậy cậu đào chúng làm gì!”
Đặng Tiêu nhìn về phía Trang Nghiêu: “Em em…” Cậu còn nhớ rõ rành rành Trang Nghiêu sai mình vào vườn đào khoai tây, còn nó thì cứ ngồi cạnh vườn không nhúc nhích. Lúc sắp đi, hình như cậu còn dùng chân đạp xốp chỗ đất mình vừa giẫm lên…
Trang Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu: “Tôi cái gì?”
Đặng Tiêu kêu khóc: “Là em kêu anh đi đào khoai tây.”
Ánh mắt Tùng Hạ dừng lại trên người Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu “ồ” một tiếng: “Tôi nhàn rỗi không có việc gì lại đi đào khoai tây làm gì?”
“Em… em nói muốn làm thí nghiệm, nâng cao tỷ lệ sinh tồn cho hạt giống.”
Trang Nghiêu cau mày: “Nói bậy, mấy hạt giống biến dị đó là giáo sư Tùng hai năm trước nghiên cứu ra, xác suất sinh tồn đã được nâng cao đến 68%, đó đã là xác suất rất cao rồi. Anh tưởng đào mấy củ khoai tây từ trong đất ra là có thể đột phá thành quả nghiên cứu của giáo sư chắc?”
Ngón tay Đặng Tiêu run rẩy chỉ vào nó.
Trang Nghiêu cười nhạt: “Khoai tây mọc mầm hẳn là không ăn được, anh tội gì cơ chứ.”
Trong mắt nhóm Thành Thiên Bích chợt lóe vẻ xem kịch vui, nhưng tất cả đều ráng nhịn cười.
Tùng Hạ hừ một tiếng: “Tiểu Đặng, phạt cậu một tuần không được ăn thịt!”
“Yamete”
yamete-kudasai
Fi: Xin nhỗi vì đã xoắn quẩy câu kết, nhưng nó hợp lý quá trời, làm mình kìm lòng không đặng. ╮(∇)╭
Vậy là dự án bự thiệt bự của mình đã kết thúc sau gần 3 năm rưỡi. Đây quả là quá trình dài hơi không tưởng của mình, dù đã trải qua bao gập ghềnh với đủ mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn được vẹn toàn ngay trước thời khắc giao thừa này. Xin cám ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình thời gian qua.
Ba năm rưỡi, nói đến thứ tự hào nhất chắc là mình khá là được ủng hộ, cmt và like rất là thỏa mãn lòng hư vinh, tổng kết đến chương này, nếu bình chọn thứ mình nhìn vào mà thấy vui nhất trong 3 năm qua thì chắc là thứ hư vinh này (XD).
untitled
Cũng cám ơn tất cả các bạn đã giúp mình bảo vệ bản edit chưa hoàn thiện bằng cách không share và dặn người khác không share, mình và nhóm beta đã xử được gần 2/3 truyện, chờ nốt PN Tộc Long Huyết hoàn thiện để beta nốt, bản download sẽ được post public, nên mọi người ráng chờ thêm một chút nhé.
Cuối cùng, năm mới đến rồi, kính chúc mọi người một năm an khang, thịnh vượng, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý. ^^
/363
|