Chú ý: Đây là chương thứ 3 trong ngày, chương trước: Chương 279
Chương 280
Đá ngũ sắc lại tỏa ánh hào quang chói lòa, Tùng Hạ không nhìn thấy gì nữa, như thể toàn bộ thế giới đều đã biến mất.
Tùng Hạ chỉ cảm cơ thể tê rần, một cơn đau nhói lập tức lan ra toàn thân, sau đó cậu cảm thấy không còn tri giác nữa. Tay chân, tất cả các ngón tay của cậu đều không còn là của mình. Giống như trúng bùa định thân, từ trên xuống dưới, ngay cả mí mắt đầu lưỡi cậu cũng không thể động đậy, chỉ còn đầu óc còn đang vận hành. Mắt thấy đá ngũ sắc tiếp tục hấp thu năng lượng không biết mệt mỏi, cậu cảm thấy so với những gì trải qua lúc trước, loại cảm giác không còn cảm thấy gì nữa này lại là một loại hưởng thụ, ít nhất sau khi đau đớn lúc đầu qua đi, cậu không còn thấy đau nữa.
Chỉ là, nhìn ánh mắt hoảng sợ của những người khác, cậu cảm thấy cơ thể mình nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất tệ, nhưng cậu không thể chuyển động cổ nên không nhìn thấy. Cũng không sao, chỉ cần người còn sống thì tổn thương gì cũng có thể chữa trị, chỉ cần cậu có thể sống!
Rốt cuộc đá ngũ sắc đã hấp thu xong năng lượng Kim, Tùng Hạ lập tức thoát khỏi trạng thái cứng đơ, đau đớn lập tức ập đến. Cậu có cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều đang rỉ máu ra ngoài, đồng thời cũng ngửi thấy mùi cháy khét. Gắng xoay cổ xuống nhìn, cậu thấy da ở tay chân đã bị xém khô, đen sì nứt nẻ trông cực kỳ đáng sợ. Tùng Hạ cảm thấy Diêu Tiềm Giang nói đúng, cậu đã thay đổi rất nhiều, ít nhất bây giờ cậu không ngất xỉu, bất luận là vì đau hay vì bị dọa.
Mọi đau đớn Tùng Hạ đã gặp trong bốn năm qua so ra đều chẳng nhiều bằng riêng ngày hôm nay. Trải qua những chuyện này mà còn sống, rốt cuộc Tùng Hạ đã có cảm nhận chân thật mình không phải người thường. Có điều đây không phải chuyện gì đáng tự hào hết, ít nhất dùng cách này để chứng minh là chuyện bất cứ ai cũng không muốn làm.
Cùng lúc đó, Tùng Hạ có cảm giác tất cả những chuyện cậu từng trải qua đều là sứ mệnh. Cho tới hôm nay, có rất nhiều người đã nói nếu muốn chấm dứt đại họa này thì nhất định phải dựa vào cậu và sức mạnh của đá ngũ sắc. Cậu bị viện khoa học đắp nặn thành hình tượng chúa cứu thế, bị bắt gánh vác trọng trách. Nhưng lòng dạ người thường hơn hai mươi năm của cậu vẫn khó có thể thay đổi. Trong tiềm thức, cậu luôn từ chối gánh vác trách nhiệm nặng nề nhưng hiện thực lại luôn ép cậu không ngừng đấu tranh trên tiền tuyến của mọi trận đấu. Trong sự mâu thuẫn ấy, Tùng Hạ khi thì mê man, khi thì tỉnh táo, mà mọi chuyện trải qua hôm nay khiến cậu có thể ý thức một cách rõ ràng sứ mệnh của mình, cũng khiến cậu kiên định đặc biệt rằng mình nhất định phải kiên trì đến cùng.
Tùng Hạ dùng năng lượng chữa trị làn da cháy xém. Quá trình tái sinh tế bào cũng gây ra đau đớn dữ dội, Tùng Hạ không dám nhìn vào mắt Thành Thiên Bích nữa. Nếu hai người đổi vị trí, cậu nhìn thấy Thành Thiên Bích bị thương nặng… tâm trạng lúc đó cậu thật sự không muốn tưởng tượng.
Lúc này, Tùng Hạ không thể chữa trị khỏi hẳn vì cậu cảm giác thấy dung hợp giữa hạt nhân năng lượng của mình và đá ngũ sắc đã xuất hiện một vết nứt. Theo thời gian trôi qua, năng lượng đá ngũ sắc bảo vệ cậu sẽ càng ngày càng yếu, nguy hiểm của cậu cũng càng ngày càng lớn. Không dám lãng phí thêm thời gian, Tùng Hạ yêu cầu Diêu Tiềm Giang và Ngô Du lập tức tiến hành một lần tấn công cuối cùng.
Diêu Tiềm Giang đứng trước mặt cậu, không đành lòng nhắm hai mắt lại, chần chừ không ra tay. Tùng Hạ đã thảm lắm rồi, có thể chịu đựng đợt tấn công cuối cùng này hay không, chẳng ai chắc chắn cả.
Tùng Hạ run giọng: “Quận vương, đừng lãng phí thời gian, tôi có thể chịu được.”
Ngô Du bắt lấy tay Diêu Tiềm Giang, quả quyết: “Để tôi khống chế năng lượng.”
Tùng Hạ nắm chặt đá ngũ sắc, nghiến răng, nhìn năng lượng Thủy tỏa hơi lạnh phát ra từ cơ thể hai người, trong chớp mắt lao về phía mình.
Buốt giá thấu xương lập tức xâm nhập toàn thân Tùng Hạ. Đời này chưa bao giờ cậu phải cảm nhận cái rét như vậy, giống như huyết dịch trong người đều đã đóng băng, làn da như bị hàng trăm triệu cây kim mảnh đâm thủng, gây ra đau đớn tột cùng. Quanh người cậu đóng một lớp băng mỏng, trên tóc và lông mi dính đầy sương trắng. Sự bảo vệ của đá ngũ sắc với cậu càng ngày càng xuống cấp, đến đợt tấn công cuối cùng, tác dụng bảo vệ đã không bằng một nửa lúc đầu. Cơ thể hứng chịu năng lượng khó có thể tưởng tượng, toàn thân đều đang trên bờ hấp hối.
Lúc này, đa số mọi người đều không thể cử động. Thành Thiên Bích là người đầu tiên hồi phục một chút thể lực, hắn muốn bò dậy khỏi đất, dựng dậy cơ thể không chút sức lực, khàn giọng kêu một tiếng: “Tùng Hạ…”
Tùng Hạ cắn môi thật chặt, trên da cậu xuất hiện nhiều vùng nứt nẻ, máu chảy rỉ ra lập tức bị đông thành băng. Mọi người trơ mắt nhìn trên làn da tái nhợt của Tùng Hạ xuất hiện vô số những vết máu làm nhói mắt người nhìn, như thể có một thanh đao vô hình đang chém vào người cậu, một nhát… một nhát… lại một nhát… cho đến lúc cậu thương tích đầy mình.
Thành Thiên Bích bất lực hét lớn: “Dừng tay!”
Lúc này Diêu Tiềm Giang và Ngô Du đã không thể dừng lại được nữa, đá ngũ sắc bắt đầu tự chủ hấp thu năng lượng của họ.
Tùng Hạ tuy rằng cơ thể đã không thể nhúc nhích nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Cậu chữa trị vết thương ở những chỗ hiểm trên cơ thể mình bằng tốc độ nhanh nhất. Cậu biết mình đang bên bờ sống chết, ít nhất đá ngũ sắc phải hấp thu thêm một, hai phút nữa mới có thể chấm dứt, mà mỗi một giây gắng gượng lúc này của cậu đều phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Cầu nối giữa hạt nhân của cậu và đá ngũ càng ngày càng mỏng manh, một khi cầu nối ấy bị cắt đứt, cậu sẽ bị đông lạnh thành băng ngay lập tức. Cậu nhất định phải gắng chịu, chỉ cần có thể bảo vệ được nội tạng và đầu óc, cậu sẽ có cơ hội sống sót!
Lần đầu tiên Tùng Hạ cảm thấy cô độc như thế vì lần này chỉ có mình cậu chiến đấu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình anh dũng như thế. Càng chịu nhiều khổ đau Tùng Hạ càng muốn sống sót. Cậu nhớ tới những gì Liễu Phong Vũ đã nói, có nhiều người quan trọng đang chờ cậu như vậy, cậu muốn cùng trở về với Thành Thiên Bích!
Hạt nhân của Tùng Hạ lại phát ra năng lượng khổng lồ, băng đá đang ăn mòn cơ thể cậu bị nguồn năng lượng kia đẩy lui một chút. Năng lượng Cambri và năng lượng Thủy đang diễn ra một cuộc tranh đấu rung động tâm can bên trong Tùng Hạ. Đồng thời trong lúc chịu đựng đau đớn dữ dội, cậu điên cuồng chữa trị cho cơ thể mình, chống lại sự tấn công từ năng lượng Thủy. Năng lượng Thủy bị đá ngũ sắc hấp thu một cách nhanh chóng, trận này đánh giằng co hơn một phút, trên người Tùng Hạ đã không thể tìm thấy vùng da lành lặn nào nữa, nhiệt độ cực thấp đã tra tấn cậu chỉ còn hơi tàn.
Trong mắt Thành Thiên Bích tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào bị đóng băng trên mặt dưới ảnh hưởng của nhiệt độ thấp.
Băng giá rốt cuộc phá tan lớp bảo vệ của làn da, mắt thấy sắp sửa xâm nhập nội tạng, Tùng Hạ biết mình xong rồi.
Mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây? Tùng Hạ không cam tâm, cậu muốn sống tiếp, tất cả dị nhân đã đổ máu liều mạng cho thời khắc này cũng muốn sống tiếp. Họ khát vọng sau khi đại nạn kết thúc sẽ dựng xây lại nhà cửa, khát vọng có thể một lần nữa có được an toàn và ấm no. Cho dù họ sẽ không tha thứ cho ý thức Cambri nhưng họ cũng là một phần tử của hành tinh này. Cho dù họ chỉ là vật hy sinh trong ván cờ của thần chúng viễn cổ, họ cũng không muốn bó tay chịu trói.
Họ chưa từng bị vứt bỏ, cũng chưa một lần từ bỏ chính mình, Tùng Hạ cậu, không thể thất bại trong giây phút này được!
Hai mắt mơ hồ của Tùng Hạ như thể nhìn thấy ngọc Con Rối phát ra ánh sáng mỏng manh. Cậu biết đá ngũ sắc đang hấp thu năng lượng cội nguồn trong cơ thể Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, mà ngọc Con Rối cũng cảm nhận được miếng khuyết của nó. Đây đã là thời khắc cuối cùng, cậu phải gắng chịu đựng, cậu muốn sống, nhất định… phải sống!
Đá ngũ sắc lại tỏa ánh hào quang chói lòa, Tùng Hạ không nhìn thấy gì nữa, như thể toàn bộ thế giới đều đã biến mất. Cậu không biết có phải mình đã chết rồi hay không vì cậu chẳng cảm thấy gì cả, đau đớn, nhiệt độ, ánh sáng… không gì hết. Có lẽ cậu đã… chết thật rồi chăng…
Thiên Bích…
Tùng Hạ chậm rãi mở mắt ra, nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng phía trên, thảng thốt không biết mình đang ở đâu, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên, gương mặt mệt mỏi của Thành Thiên Bích xuất hiện trong tầm mắt, Thành Thiên Bích nói gì đó song cậu không nghe thấy, nhưng từ khẩu hình miệng có thể đoán được là đang gọi tên mình. Tùng Hạ há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, cậu phát hiện mình không cảm giác được cơ thể của mình, ngoại trừ đôi mắt có thể cử động, tay chân giống như đều đã biến mất. Cậu không nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, thậm chí không cảm nhận được chăn đệm dưới thân. Giống như cậu chỉ còn lại có linh hồn mà cơ thể đã “biến mất” vậy.
Tùng Hạ nôn nóng. Mình còn sống không hay chỉ còn lại một luồng cô hồn bay về bên cạnh Thành Thiên Bích? Nhìn nét mặt lo lắng của hắn, cậu cố gắng nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Thành Thiên Bích bị đẩy ra, cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người của Jacqueline. Lòng bàn tay Jacqueline tập trung năng lượng Mộc màu xanh lục bao trùm lên tai và cổ họng cậu.
Tùng Hạ cảm giác một luồng chất lỏng lạnh lẽo chảy qua tai và họng, đau đớn như dao gọt ở hai nơi ấy dưới sự chữa trị của năng lượng Mộc đang dần dần thuyên giảm. Từ từ, cậu có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khi cổ họng phát ra được một âm tiết, cậu cũng có thể cảm nhận rung động dây thanh.
Jacqueline vỗ vỗ mặt cậu: “Anh đừng vội nói chuyện, bây giờ anh đang thương tích toàn thân, khả năng chữa trị của tôi không được như anh, mất cả một ngày mới chỉ bảo vệ được nội tạng cho anh thôi. Chờ anh hồi phục rồi tự chữa trị cho mình đi. Bây giờ anh không thể cử động là vì đã tiêm thuốc tê, không thì anh sẽ đau chết.”
Tùng Hạ sửng sốt vài giây, hốc mắt đột nhiên cay xè, dùng giọng nói khàn khàn không giống tiếng người nói: “Thiên… Thiên Bích.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, trong mắt tràn đầy đau lòng kìm nén.
“Thiên Bích… đã thành công chưa?”
Ngón tay Thành Thiên Bích hơi ngừng lại, cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo áp xuống trán cậu, khàn khàn: “Tùng Hạ, anh còn sống.”
Tùng Hạ vội la lên: “Năng lượng, hấp thu… thành công chưa?”
“Tôi không biết, anh phải tự mình nghiệm chứng, nhưng với tôi mà nói, anh còn sống đã là thành công.”
Tùng Hạ khó chịu nhìn Thành Thiên Bích.
Đôi mắt Thành Thiên Bích hơi ươn ướt: “Bất luận đá ngũ sắc có hấp thu năng lượng cội nguồn hay chưa, đây đã là lần cuối cùng anh làm chuyện này, biết chưa?”
Tùng Hạ muốn gật đầu song phát hiện mình không cử động nổi. Cậu cố gắng chớp mắt, nước mắt chảy dài theo má.
Thành Thiên Bích xoay mặt sang chỗ khác.
Rèm trại bị xốc lên, Tùng Chấn Trung dẫn theo nhiều người bước vào, tất cả đều là gương mặt Tùng Hạ quen thuộc.
Tùng Chấn Trung nhào đến giường cậu, lắp bắp: “Tiểu Hạ, cháu tỉnh rồi.”
“Chú, thế nào rồi?”
“Bên chú không thể xác định, nhưng chắc hẳn đã thành công. Đá ngũ sắc bên chú vốn không đo được bất cứ năng lượng nào bây giờ lại phát tán ra năng lượng Cambri rất mãnh liệt cực kì tương tự ngọc Con Rối. Chờ cháu khỏe lên, chỉ cần đưa năng lượng này vào ngọc Con Rối, chúng ta có thể biết được có thể phong ấn nó hay không.”
Tùng Hạ thở dài một hơi, cảm thấy hòn đá đè nặng trong lòng vẫn chưa được dịch chuyển. Nhưng sau khi trải qua sinh tử kiếp lần này, cậu đã có cảm giác họ chỉ còn cách ánh rạng đông thắng lợi một khoảng không xa.
Đặng Tiêu hét lên: “Tùng ca lúc nào mới khỏe lên ạ? Anh ấy bị bọc như xác ướp ấy.”
Jacqueline đẩy cậu ta ra: “Đừng nóng vội, người còn sống đã là tốt rồi. Tùng Hạ, tốc độ chữa trị của tôi không nhanh, bây giờ anh có thể điều khiển năng lượng không?”
Tùng Hạ cảm giác thử: “Có thể, nhưng rất yếu.”
Jacqueline đặt một miếng ngọc phù tích trữ năng lượng do Tùng Hạ tạo ra ở bên cạnh cậu: “Cái này cho anh, anh cứ từ từ hấp thu, phối hợp với tôi chữa trị tay chân.”
Tùng Hạ chậm rãi hấp thu năng lượng trong ngọc phù tích trữ năng lượng, đồng thời Jacqueline cũng đưa năng lượng Mộc vào trong cơ thể cậu. Khi Tùng Hạ di chuyển năng lượng ra toàn thân, cậu mới phát hiện mình bị thương nghiêm trọng thế nào. Ngoại trừ nội tạng coi như nguyên vẹn, các chỗ khác đều bị thương, tay chân tàn phế, chẳng trách Jacqueline không thể chữa khỏi cho cậu được. Vết thương nặng như vậy, có là cậu thì cũng phải chữa trị rất lâu.
Mọi người không nói chuyện với Tùng Hạ, chỉ lẳng lặng trông chừng bên cạnh cậu, nhìn tay chân da dẻ của cậu chầm chậm tái sinh…
Chương 280
Đá ngũ sắc lại tỏa ánh hào quang chói lòa, Tùng Hạ không nhìn thấy gì nữa, như thể toàn bộ thế giới đều đã biến mất.
Tùng Hạ chỉ cảm cơ thể tê rần, một cơn đau nhói lập tức lan ra toàn thân, sau đó cậu cảm thấy không còn tri giác nữa. Tay chân, tất cả các ngón tay của cậu đều không còn là của mình. Giống như trúng bùa định thân, từ trên xuống dưới, ngay cả mí mắt đầu lưỡi cậu cũng không thể động đậy, chỉ còn đầu óc còn đang vận hành. Mắt thấy đá ngũ sắc tiếp tục hấp thu năng lượng không biết mệt mỏi, cậu cảm thấy so với những gì trải qua lúc trước, loại cảm giác không còn cảm thấy gì nữa này lại là một loại hưởng thụ, ít nhất sau khi đau đớn lúc đầu qua đi, cậu không còn thấy đau nữa.
Chỉ là, nhìn ánh mắt hoảng sợ của những người khác, cậu cảm thấy cơ thể mình nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất tệ, nhưng cậu không thể chuyển động cổ nên không nhìn thấy. Cũng không sao, chỉ cần người còn sống thì tổn thương gì cũng có thể chữa trị, chỉ cần cậu có thể sống!
Rốt cuộc đá ngũ sắc đã hấp thu xong năng lượng Kim, Tùng Hạ lập tức thoát khỏi trạng thái cứng đơ, đau đớn lập tức ập đến. Cậu có cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều đang rỉ máu ra ngoài, đồng thời cũng ngửi thấy mùi cháy khét. Gắng xoay cổ xuống nhìn, cậu thấy da ở tay chân đã bị xém khô, đen sì nứt nẻ trông cực kỳ đáng sợ. Tùng Hạ cảm thấy Diêu Tiềm Giang nói đúng, cậu đã thay đổi rất nhiều, ít nhất bây giờ cậu không ngất xỉu, bất luận là vì đau hay vì bị dọa.
Mọi đau đớn Tùng Hạ đã gặp trong bốn năm qua so ra đều chẳng nhiều bằng riêng ngày hôm nay. Trải qua những chuyện này mà còn sống, rốt cuộc Tùng Hạ đã có cảm nhận chân thật mình không phải người thường. Có điều đây không phải chuyện gì đáng tự hào hết, ít nhất dùng cách này để chứng minh là chuyện bất cứ ai cũng không muốn làm.
Cùng lúc đó, Tùng Hạ có cảm giác tất cả những chuyện cậu từng trải qua đều là sứ mệnh. Cho tới hôm nay, có rất nhiều người đã nói nếu muốn chấm dứt đại họa này thì nhất định phải dựa vào cậu và sức mạnh của đá ngũ sắc. Cậu bị viện khoa học đắp nặn thành hình tượng chúa cứu thế, bị bắt gánh vác trọng trách. Nhưng lòng dạ người thường hơn hai mươi năm của cậu vẫn khó có thể thay đổi. Trong tiềm thức, cậu luôn từ chối gánh vác trách nhiệm nặng nề nhưng hiện thực lại luôn ép cậu không ngừng đấu tranh trên tiền tuyến của mọi trận đấu. Trong sự mâu thuẫn ấy, Tùng Hạ khi thì mê man, khi thì tỉnh táo, mà mọi chuyện trải qua hôm nay khiến cậu có thể ý thức một cách rõ ràng sứ mệnh của mình, cũng khiến cậu kiên định đặc biệt rằng mình nhất định phải kiên trì đến cùng.
Tùng Hạ dùng năng lượng chữa trị làn da cháy xém. Quá trình tái sinh tế bào cũng gây ra đau đớn dữ dội, Tùng Hạ không dám nhìn vào mắt Thành Thiên Bích nữa. Nếu hai người đổi vị trí, cậu nhìn thấy Thành Thiên Bích bị thương nặng… tâm trạng lúc đó cậu thật sự không muốn tưởng tượng.
Lúc này, Tùng Hạ không thể chữa trị khỏi hẳn vì cậu cảm giác thấy dung hợp giữa hạt nhân năng lượng của mình và đá ngũ sắc đã xuất hiện một vết nứt. Theo thời gian trôi qua, năng lượng đá ngũ sắc bảo vệ cậu sẽ càng ngày càng yếu, nguy hiểm của cậu cũng càng ngày càng lớn. Không dám lãng phí thêm thời gian, Tùng Hạ yêu cầu Diêu Tiềm Giang và Ngô Du lập tức tiến hành một lần tấn công cuối cùng.
Diêu Tiềm Giang đứng trước mặt cậu, không đành lòng nhắm hai mắt lại, chần chừ không ra tay. Tùng Hạ đã thảm lắm rồi, có thể chịu đựng đợt tấn công cuối cùng này hay không, chẳng ai chắc chắn cả.
Tùng Hạ run giọng: “Quận vương, đừng lãng phí thời gian, tôi có thể chịu được.”
Ngô Du bắt lấy tay Diêu Tiềm Giang, quả quyết: “Để tôi khống chế năng lượng.”
Tùng Hạ nắm chặt đá ngũ sắc, nghiến răng, nhìn năng lượng Thủy tỏa hơi lạnh phát ra từ cơ thể hai người, trong chớp mắt lao về phía mình.
Buốt giá thấu xương lập tức xâm nhập toàn thân Tùng Hạ. Đời này chưa bao giờ cậu phải cảm nhận cái rét như vậy, giống như huyết dịch trong người đều đã đóng băng, làn da như bị hàng trăm triệu cây kim mảnh đâm thủng, gây ra đau đớn tột cùng. Quanh người cậu đóng một lớp băng mỏng, trên tóc và lông mi dính đầy sương trắng. Sự bảo vệ của đá ngũ sắc với cậu càng ngày càng xuống cấp, đến đợt tấn công cuối cùng, tác dụng bảo vệ đã không bằng một nửa lúc đầu. Cơ thể hứng chịu năng lượng khó có thể tưởng tượng, toàn thân đều đang trên bờ hấp hối.
Lúc này, đa số mọi người đều không thể cử động. Thành Thiên Bích là người đầu tiên hồi phục một chút thể lực, hắn muốn bò dậy khỏi đất, dựng dậy cơ thể không chút sức lực, khàn giọng kêu một tiếng: “Tùng Hạ…”
Tùng Hạ cắn môi thật chặt, trên da cậu xuất hiện nhiều vùng nứt nẻ, máu chảy rỉ ra lập tức bị đông thành băng. Mọi người trơ mắt nhìn trên làn da tái nhợt của Tùng Hạ xuất hiện vô số những vết máu làm nhói mắt người nhìn, như thể có một thanh đao vô hình đang chém vào người cậu, một nhát… một nhát… lại một nhát… cho đến lúc cậu thương tích đầy mình.
Thành Thiên Bích bất lực hét lớn: “Dừng tay!”
Lúc này Diêu Tiềm Giang và Ngô Du đã không thể dừng lại được nữa, đá ngũ sắc bắt đầu tự chủ hấp thu năng lượng của họ.
Tùng Hạ tuy rằng cơ thể đã không thể nhúc nhích nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo. Cậu chữa trị vết thương ở những chỗ hiểm trên cơ thể mình bằng tốc độ nhanh nhất. Cậu biết mình đang bên bờ sống chết, ít nhất đá ngũ sắc phải hấp thu thêm một, hai phút nữa mới có thể chấm dứt, mà mỗi một giây gắng gượng lúc này của cậu đều phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Cầu nối giữa hạt nhân của cậu và đá ngũ càng ngày càng mỏng manh, một khi cầu nối ấy bị cắt đứt, cậu sẽ bị đông lạnh thành băng ngay lập tức. Cậu nhất định phải gắng chịu, chỉ cần có thể bảo vệ được nội tạng và đầu óc, cậu sẽ có cơ hội sống sót!
Lần đầu tiên Tùng Hạ cảm thấy cô độc như thế vì lần này chỉ có mình cậu chiến đấu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình anh dũng như thế. Càng chịu nhiều khổ đau Tùng Hạ càng muốn sống sót. Cậu nhớ tới những gì Liễu Phong Vũ đã nói, có nhiều người quan trọng đang chờ cậu như vậy, cậu muốn cùng trở về với Thành Thiên Bích!
Hạt nhân của Tùng Hạ lại phát ra năng lượng khổng lồ, băng đá đang ăn mòn cơ thể cậu bị nguồn năng lượng kia đẩy lui một chút. Năng lượng Cambri và năng lượng Thủy đang diễn ra một cuộc tranh đấu rung động tâm can bên trong Tùng Hạ. Đồng thời trong lúc chịu đựng đau đớn dữ dội, cậu điên cuồng chữa trị cho cơ thể mình, chống lại sự tấn công từ năng lượng Thủy. Năng lượng Thủy bị đá ngũ sắc hấp thu một cách nhanh chóng, trận này đánh giằng co hơn một phút, trên người Tùng Hạ đã không thể tìm thấy vùng da lành lặn nào nữa, nhiệt độ cực thấp đã tra tấn cậu chỉ còn hơi tàn.
Trong mắt Thành Thiên Bích tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào bị đóng băng trên mặt dưới ảnh hưởng của nhiệt độ thấp.
Băng giá rốt cuộc phá tan lớp bảo vệ của làn da, mắt thấy sắp sửa xâm nhập nội tạng, Tùng Hạ biết mình xong rồi.
Mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây? Tùng Hạ không cam tâm, cậu muốn sống tiếp, tất cả dị nhân đã đổ máu liều mạng cho thời khắc này cũng muốn sống tiếp. Họ khát vọng sau khi đại nạn kết thúc sẽ dựng xây lại nhà cửa, khát vọng có thể một lần nữa có được an toàn và ấm no. Cho dù họ sẽ không tha thứ cho ý thức Cambri nhưng họ cũng là một phần tử của hành tinh này. Cho dù họ chỉ là vật hy sinh trong ván cờ của thần chúng viễn cổ, họ cũng không muốn bó tay chịu trói.
Họ chưa từng bị vứt bỏ, cũng chưa một lần từ bỏ chính mình, Tùng Hạ cậu, không thể thất bại trong giây phút này được!
Hai mắt mơ hồ của Tùng Hạ như thể nhìn thấy ngọc Con Rối phát ra ánh sáng mỏng manh. Cậu biết đá ngũ sắc đang hấp thu năng lượng cội nguồn trong cơ thể Diêu Tiềm Giang và Ngô Du, mà ngọc Con Rối cũng cảm nhận được miếng khuyết của nó. Đây đã là thời khắc cuối cùng, cậu phải gắng chịu đựng, cậu muốn sống, nhất định… phải sống!
Đá ngũ sắc lại tỏa ánh hào quang chói lòa, Tùng Hạ không nhìn thấy gì nữa, như thể toàn bộ thế giới đều đã biến mất. Cậu không biết có phải mình đã chết rồi hay không vì cậu chẳng cảm thấy gì cả, đau đớn, nhiệt độ, ánh sáng… không gì hết. Có lẽ cậu đã… chết thật rồi chăng…
Thiên Bích…
Tùng Hạ chậm rãi mở mắt ra, nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng phía trên, thảng thốt không biết mình đang ở đâu, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên, gương mặt mệt mỏi của Thành Thiên Bích xuất hiện trong tầm mắt, Thành Thiên Bích nói gì đó song cậu không nghe thấy, nhưng từ khẩu hình miệng có thể đoán được là đang gọi tên mình. Tùng Hạ há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, cậu phát hiện mình không cảm giác được cơ thể của mình, ngoại trừ đôi mắt có thể cử động, tay chân giống như đều đã biến mất. Cậu không nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, thậm chí không cảm nhận được chăn đệm dưới thân. Giống như cậu chỉ còn lại có linh hồn mà cơ thể đã “biến mất” vậy.
Tùng Hạ nôn nóng. Mình còn sống không hay chỉ còn lại một luồng cô hồn bay về bên cạnh Thành Thiên Bích? Nhìn nét mặt lo lắng của hắn, cậu cố gắng nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Thành Thiên Bích bị đẩy ra, cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người của Jacqueline. Lòng bàn tay Jacqueline tập trung năng lượng Mộc màu xanh lục bao trùm lên tai và cổ họng cậu.
Tùng Hạ cảm giác một luồng chất lỏng lạnh lẽo chảy qua tai và họng, đau đớn như dao gọt ở hai nơi ấy dưới sự chữa trị của năng lượng Mộc đang dần dần thuyên giảm. Từ từ, cậu có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khi cổ họng phát ra được một âm tiết, cậu cũng có thể cảm nhận rung động dây thanh.
Jacqueline vỗ vỗ mặt cậu: “Anh đừng vội nói chuyện, bây giờ anh đang thương tích toàn thân, khả năng chữa trị của tôi không được như anh, mất cả một ngày mới chỉ bảo vệ được nội tạng cho anh thôi. Chờ anh hồi phục rồi tự chữa trị cho mình đi. Bây giờ anh không thể cử động là vì đã tiêm thuốc tê, không thì anh sẽ đau chết.”
Tùng Hạ sửng sốt vài giây, hốc mắt đột nhiên cay xè, dùng giọng nói khàn khàn không giống tiếng người nói: “Thiên… Thiên Bích.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, trong mắt tràn đầy đau lòng kìm nén.
“Thiên Bích… đã thành công chưa?”
Ngón tay Thành Thiên Bích hơi ngừng lại, cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo áp xuống trán cậu, khàn khàn: “Tùng Hạ, anh còn sống.”
Tùng Hạ vội la lên: “Năng lượng, hấp thu… thành công chưa?”
“Tôi không biết, anh phải tự mình nghiệm chứng, nhưng với tôi mà nói, anh còn sống đã là thành công.”
Tùng Hạ khó chịu nhìn Thành Thiên Bích.
Đôi mắt Thành Thiên Bích hơi ươn ướt: “Bất luận đá ngũ sắc có hấp thu năng lượng cội nguồn hay chưa, đây đã là lần cuối cùng anh làm chuyện này, biết chưa?”
Tùng Hạ muốn gật đầu song phát hiện mình không cử động nổi. Cậu cố gắng chớp mắt, nước mắt chảy dài theo má.
Thành Thiên Bích xoay mặt sang chỗ khác.
Rèm trại bị xốc lên, Tùng Chấn Trung dẫn theo nhiều người bước vào, tất cả đều là gương mặt Tùng Hạ quen thuộc.
Tùng Chấn Trung nhào đến giường cậu, lắp bắp: “Tiểu Hạ, cháu tỉnh rồi.”
“Chú, thế nào rồi?”
“Bên chú không thể xác định, nhưng chắc hẳn đã thành công. Đá ngũ sắc bên chú vốn không đo được bất cứ năng lượng nào bây giờ lại phát tán ra năng lượng Cambri rất mãnh liệt cực kì tương tự ngọc Con Rối. Chờ cháu khỏe lên, chỉ cần đưa năng lượng này vào ngọc Con Rối, chúng ta có thể biết được có thể phong ấn nó hay không.”
Tùng Hạ thở dài một hơi, cảm thấy hòn đá đè nặng trong lòng vẫn chưa được dịch chuyển. Nhưng sau khi trải qua sinh tử kiếp lần này, cậu đã có cảm giác họ chỉ còn cách ánh rạng đông thắng lợi một khoảng không xa.
Đặng Tiêu hét lên: “Tùng ca lúc nào mới khỏe lên ạ? Anh ấy bị bọc như xác ướp ấy.”
Jacqueline đẩy cậu ta ra: “Đừng nóng vội, người còn sống đã là tốt rồi. Tùng Hạ, tốc độ chữa trị của tôi không nhanh, bây giờ anh có thể điều khiển năng lượng không?”
Tùng Hạ cảm giác thử: “Có thể, nhưng rất yếu.”
Jacqueline đặt một miếng ngọc phù tích trữ năng lượng do Tùng Hạ tạo ra ở bên cạnh cậu: “Cái này cho anh, anh cứ từ từ hấp thu, phối hợp với tôi chữa trị tay chân.”
Tùng Hạ chậm rãi hấp thu năng lượng trong ngọc phù tích trữ năng lượng, đồng thời Jacqueline cũng đưa năng lượng Mộc vào trong cơ thể cậu. Khi Tùng Hạ di chuyển năng lượng ra toàn thân, cậu mới phát hiện mình bị thương nghiêm trọng thế nào. Ngoại trừ nội tạng coi như nguyên vẹn, các chỗ khác đều bị thương, tay chân tàn phế, chẳng trách Jacqueline không thể chữa khỏi cho cậu được. Vết thương nặng như vậy, có là cậu thì cũng phải chữa trị rất lâu.
Mọi người không nói chuyện với Tùng Hạ, chỉ lẳng lặng trông chừng bên cạnh cậu, nhìn tay chân da dẻ của cậu chầm chậm tái sinh…
/363
|