Trong lòng bàn tay nằm một miếng đá hình trứng nửa trong suốt, được hợp thành từ năm màu khác biệt cuộn thành một xoáy lốc ngũ sắc ở giữa, thoạt nhìn đẹp như tinh vân xoắn ốc…
Trong doanh trại dưới chân núi, mọi người bắt đầu cuộc sống hoang dã cực khổ. Cứ cách ba ngày, máy bay vận tải sẽ đến đưa thức ăn một lần, vì đã được xử lý giữ tươi, hơn nữa nhiệt độ không khí thấp nên thức ăn được bảo quản coi như tươi mới. Mỗi ngày đều có hai nhóm người luân phiên “làm nhiệm vụ”, một nhóm lên núi gánh nước, một nhóm tuần tra ban đêm. Những việc vặt như đun nước nấu cơm thì do vài người của thành Quang Minh phụ trách, số còn lại thì tập trung toàn bộ sức lực vào chuyện tu luyện, bao gồm cả Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu.
Sở dĩ họ không lập tức đến hang động nọ là vì Lý Đạo Ái còn kém cửa vào cấp ba một bước. Không có hắn, họ không thể thăm dò tình hình dưới đất.
Cứ như vậy qua năm ngày, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu đều sắp thăng cấp. Dưới sự hỗ trợ của Tùng Hạ, họ bắt đầu tiến hành tiến hóa hạt nhân năng lượng, có điều suy nghĩ đến sức chịu đựng của cậu nên họ tránh thăng cấp cùng nhau.
Khi dị nhân tiến hóa não bộ tiến hóa là lúc khiến Tùng Hạ khó chịu nhất, không chỉ có cậu mà vào lúc đó, cho dù chỉ là người đứng chung quanh thì đều sẽ có cảm giác hoa mắt chóng mặt. Giống như lúc tiến hóa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ vô thức phóng thích nguyên tố trong quá trình thăng cấp, dị nhân tiến hóa não bộ cũng sẽ vô thức phóng ra sóng điện não rất mạnh. Tuy trước kia Tùng Hạ từng có kinh nghiệm một lần, nhưng hiển nhiên năng lượng cấp ba không phải chuyện cấp hai có thể so sánh được. Khi Trang Nghiêu tới thời khắc mấu chốt, Tùng Hạ đứng gần đó đột ngột nôn ọe.
Chuyện này khiến những người khác hoảng sợ. Sau khi nghe thấy tiếng, Thành Thiên Bích bước vào trong trại đưa Tùng Hạ ra.
Ánh mắt Tùng Hạ thoáng mơ hồ, lắc lắc đầu.
Thành Thiên Bích nói: “Anh sao thế?”
Tùng Hạ thở dài: “Sóng điện não mạnh quá, đầu tôi như muốn nổ tung ra vậy, choáng lắm, khó chịu muốn chết.”
“Thế nghỉ bên ngoài một lát đi.”
“Không được, Trang Nghiêu giờ đang đúng điểm mấu chốt, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện không may, không sao, tôi ra ngoài thở một hơi là thoải mái hơn rồi.” Tùng Hạ hít sâu một hơi, còn định đi vào.
Đường Nhạn Khâu giữ chặt cậu lại: “Đến lượt tôi vào, anh tránh xa một chút nghỉ một lát, hễ có tình hình gì tôi sẽ lập tức gọi anh.” Nói xong đi vào trong trại, hỗ trợ Trang Nghiêu.
Tùng Hạ trốn một góc xa xa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, cảm giác dễ thở hơn.
Đường Đinh Chi đứng một bên, lẩm bẩm: “Dao động năng lượng cấp ba mạnh thật, ngay cả mình cũng chịu chút ảnh hưởng.”
Nửa tiếng sau, Đường Nhạn Khâu cũng xanh mặt đi ra, Đặng Tiêu đỡ hắn ra rồi vào thay.
Cứ như vậy thay vài người, thời điểm cuối cùng, Liễu Phong Vũ phát hiện Trang Nghiêu có chỗ là lạ, vội vàng gọi Tùng Hạ vào.
Tùng Hạ lao vào trong trại, Trang Nghiêu đang toàn thân run rẩy. Sau khi cậu đưa năng lượng vào cơ thể Trang Nghiêu, lập tức “nhìn thấy” lượng tri thức như toàn bộ vũ trụ và những hồi ức ngắn của Trang Nghiêu dồn dập ập tới phía mình khiến cậu suýt nữa nôn ọe. Tùng Hạ ra sức ổn định năng lượng trong cơ thể Trang Nghiêu, giúp nó đẩy từng chút một nguồn năng lượng Thủy khổng lồ kia trở về hạt nhân năng lượng.
Khoảnh khắc năng lượng tiến vào hạt nhân, Trang Nghiêu mềm nhũn cả ra, lăn ra ngất. Tùng Hạ mắt đầy sao trời, ngã xuống đất không dậy nổi.
Trang Nghiêu thăng cấp không gặp nguy hiểm, tuy rằng sau đó ngủ tận ba ngày song vẫn thuận lợi thăng cấp. Tình hình của Đường Đinh Chi ít nhiều có chỗ khác nó, cũng khiến Tùng Hạ chịu khổ hơn nửa ngày, nhưng cũng an toàn thăng cấp.
Ba ngày sau khi hai người đột phá cấp ba, Lý Đạo Ái cũng đã đến điểm giới hạn.
Bởi vì biết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khi thăng cấp dù có nổ tung cũng sẽ không chết nên Tùng Hạ cũng chỉ đứng đợi lệnh một bên cho có mà thôi.
Khoảnh khắc Lý Đạo Ái thăng cấp, nơi ở của họ bộc phát một trận động đất loại nhỏ, lấy trại Lý Đạo Ái đang ngồi làm trung tâm, nền đất nứt vỡ như da nẻ lan ra bốn phương tám hướng, mỗi một vết nứt đều dài mấy trăm mét, rộng hơn 10 cm, hai cái bếp của họ đều bị hủy cả, khiến mọi người ai nấy cũng đề phòng nhìn ngọn núi cách đó không xa, sợ có phản ứng dây chuyền nào đó.
May mắn là, cuối cùng chỉ là đất nứt ra vài cái khe là đã kết thúc. Trong một tuần ngắn ngủi, lại có ba dị nhân đột phá cấp ba.
Ngày thứ ba sau khi Lý Đạo Ái thăng cấp, họ quyết định lên núi đi tìm hang động. Trừ hắn và Hoắc Bạch ra, nhóm Thành Thiên Bích, bốn người của tộc Long Huyết và Triệu Diệc cũng có mặt trong đội ngũ.
Tuyết đọng trên núi đã tan hơn nửa, họ đi với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất nửa ngày đã đi đến thượng du sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ, cũng chính là ngọn núi đã phát hiện ra địa cung. Trên núi còn có tuyết đọng đến đầu gối, cũng lạnh hơn dưới núi.
Đi dọc xuống theo con sông, họ nhanh chóng tìm được hẻm núi lớn. Lúc này, họ không trèo xuống mà men theo hẻm núi đi về hướng đông. Đi thêm hai tiếng, họ tìm thấy cửa vào hang động ngày đó, chẳng qua bây giờ toàn bộ cửa động đã cùng sụp đổ với ngọn núi, chỉ để lại trên đó một cái hố khổng lồ.
“Chính là chỗ này.” Đường Đinh Chi cầm kim chỉ nam và thiết bị dẫn đường: “Tọa độ trùng khớp, bây giờ chúng ta đang đứng ở gần cửa động nơi đã chạy thoát lúc ấy.”
Lúc này, mọi người đang đứng trong cái hố khổng lồ kia, bằng mắt thường thì chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra địa thế, nhưng vì tuyết đọng bao trùm nên hang động ngày đó đã hoàn toàn không thể tìm thấy.
Trang Nghiêu nói: “Hai bên hang động đều sụp, quả nhiên không có chỗ xuống dưới được. Nếu đào thì phải đào bao sâu?”
Đường Đinh Chi nói: “Đến rừng nấm thì chắc là không đến trăm mét, có điều bằng sức người sức của bây giờ thì ít nhất cũng mất nửa năm.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Cảnh sát Lý, chỉ anh mới có thể xuống xem.”
Lý Đạo Ái gật đầu, dùng chân gạt tuyết đọng, lộ ra nền đất phía dưới. Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào mặt đất, ngón tay thanh mảnh lập tức biến thành màu nâu sậm. Màu nâu sậm ấy từ ngón tay lan ra, cuối cùng toàn thân hắn hoàn toàn biến thành đất, trượt từ cổ tay áo ra ngoài, thân thể dần dần hòa vào lòng đất.
Hoắc Bạch ngậm lấy quần áo của Lý Đạo Ái, hất lên lưng mình, sau đó nằm xuống nơi Lý Đạo Ái biến mất, lắc lư cái đuôi thật dài, thoạt nhìn có chút lo âu.
Tùng Hạ an ủi: “A Bạch, đừng lo, cảnh sát Lý đã hòa vào nền đất rồi.”
Hoắc Bạch lắc lắc cái đầu khổng lồ: “Chỉ là em thấy rất thần kỳ.” Nói đoạn, hắn vươn ra cái chân lớn, sờ sờ nơi Lý Đạo Ái biến mất: “Cứ như vậy hoàn toàn biến mất thật…” Nói xong, hắn lại áp tai xuống đất, tính thử xem có thể nghe thấy gì không.
A Bố tò mò đi quanh Hoắc Bạch một vòng, cũng nằm xuống, đặt đầu xuống đống tuyết, học Hoắc Bạch áp tai xuống đất, sau đó mở to đôi mắt pha lê tím nhìn chằm chằm Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch cảm thấy buồn cười, cố ý há miệng sư tử to như bồn máu, gầm một tiếng về phía nó, tính dọa nó một phen.
A Bố kinh hãi xù hết cả lông, đề phòng nhìn Hoắc Bạch, một chân giơ cao, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vồ hắn vậy.
Hoắc Bạch cười phá lên: “Con mèo này của mọi người càng ngày càng thú vị.”
Đặng Tiêu cau mày: “Anh đừng chọc nó, nó đang học hỏi đấy.”
“Học cái gì?”
“Bắt chước động tác con người, anh xem.” Đặng Tiêu nhảy đến trước mặt A Bố, hai tay bắt chéo trước ngực thành hình chữ thập: “A Bố, nào, tư thế này nghĩa là ‘Mày đi chết đi’!”
A Bố ngơ ngác nhìn cậu ta hồi lâu, không nhúc nhích.
“Nào làm đi, tư thế này ngầu nhất đó, nào, làm giống tao đó.”
Trang Nghiêu đạp vào mông Đặng Tiêu một cái thật mạnh: “Đừng có dạy nó mấy thứ ngu xuẩn đó, đứng sang một bên đi.”
“Sao lại ngu xuẩn, đây là…”
“Suỵt.” Hoắc Bạch áp tai lại xuống đất: “Có động tĩnh.”
Mọi người cũng lẳng lặng lắng nghe.
Đột nhiên, một bàn tay khổng lồ phá đất chui ra, bóp mạnh mũi Hoắc Bạch.
A Bố sợ tới mức kêu “méo” một tiếng nhảy về phía sau, tuyết đọng đều bị nó hất bay lên, Hoắc Bạch cũng giật mình, lập tức nhảy lên.
Tiếng cười sang sảng của Lý Đạo Ái truyền ra từ lòng đất, dần dần, một khối đất màu nâu sậm hiện lên từ nền đất, cuối cùng hóa thành Lý Đạo Ái hình người, hắn nhìn Hoắc Bạch cười không ngừng.
Hoắc Bạch có chút xấu hổ: “Thủ lĩnh, sao ngài còn nghịch vậy, làm em giật cả mình.” Hắn dùng chân gạt đất trên mũi ra, cảm thấy hơi mất mặt.
Lý Đạo Ái cười: “Thử xem tính cảnh giác của cậu có cao không.”
Hoắc Bạch rầu rĩ: “Ngoại trừ thủ lĩnh thì còn ai có thể chui ra từ lòng đất.”
Đường Đinh Chi hỏi: “Cảnh sát Lý, sao rồi? Phát hiện được gì không?”
“Phía dưới toàn là đá vụn chồng chất, địa cung vốn đã sụp đổ, hang động lại ép nó lún sâu hơn, nếu muốn đào thật thì bằng điều kiện hiện tại không khả thi cho lắm.”
“Không phát hiện ra bất cứ thứ gì hữu dụng ư?”
Lý Đạo Ái lắc đầu: “Không có, một đống lộn xộn, song cũng có một chút xương động vật và xác nấm, nhưng khó mang lên, mọi người có cần chúng không.”
“Vậy lấy ra một chút đi.”
“Chỉ có thể mang lên một miếng nhỏ.”
“Được.”
Lý Đạo Ái lại quay về lòng đất.
Tuy đã sớm dự liệu nhưng mọi người vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Đường Đinh Chi sờ cằm: “Xem ra muốn phát hiện ra gì ở đây thì không khả thi cho lắm.”
Tùng Hạ nói: “Vậy không đào nữa sao?”
Trang Nghiêu nói: “Đào thì nhất định sẽ đào, nhưng không phải lúc này, ít nhất cũng phải chờ ba, năm năm sau, bây giờ đào móc thật sự rất tốn công tốn sức, tư lệnh Tào sẽ không phê chuẩn.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Bên dưới rốt cuộc có cái gì có giá trị hay không, có bao nhiêu giá trị, những chuyện này chúng ta đều không thể xác định, không đáng để lãng phí vật tư. Xem ra trước mắt, dịch ký ức của Tôn tiên sinh sẽ thu hoạch được nhiều hơn.”
Thiện Minh nói: “Rốt cuộc mấy người muốn phát hiện ra gì? Trong ký ức của con linh miêu này có rất nhiều cảnh Giang Doanh làm thí nghiệm, nhưng tôi xem không hiểu.”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết.”
Mục đích lớn nhất họ tới đây là để chứng minh bí mật của ngọc Con Rối mà họ phỏng đoán căn cứ theo ký ức của Giang Doanh rốt cuộc có thật hay không, nhưng cho dù lần này không có kết quả thì rất nhiều người cũng đã coi kết luận đó là chân tướng.
Triệu Diệc nói: “Tôi cũng không nghĩ ra cái gì có giá trị, tôi chỉ thấy rất quen thuộc với cấu tạo tòa thành ngầm này, nhưng giờ nó đã sụp đổ.”
“Anh có thể vẽ bản đồ thành ngầm ra không?”
Triệu Diệc ngẫm nghĩ: “Không chắc cho lắm.”
“Tôi có thể hỗ trợ.” Tùng Hạ nói: “Trong não tôi cũng có một phần bản đồ Tôn tiên sinh truyền cho, tôi còn nhớ một chút.”
“Tôi cũng có thể giúp…” Thiện Minh đột nhiên sửng sốt: “Khoan khoan, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, Giang Doanh có một căn phòng bí mật chuyên dùng để đặt tài liệu, vì công suất máy phát điện của hắn có hạn lại chịu ảnh hưởng của thời tiết nên thường xuyên có vấn đề, cho nên phần lớn thông tin hắn vẫn dùng giấy ghi lại. Mỗi lần làm xong cái gì thì hắn đều ghi lại, sau đó sẽ đặt tài liệu vào trong mật thất. Tôi nhớ con linh miêu này đã đi qua đó đôi lần.”
Đường Đinh Chi hai mắt tỏa sáng: “Cậu còn nhớ mật thất ở đâu không?”
“Ở… ở gần phòng thí nghiệm, mở hai cánh cửa, cánh thứ nhất xoay về phía Đông, cánh thứ hai xoay về…” Thiện Minh nhăn mi, cố gắng nhớ lại: “Nam, phía nam.”
Trang Nghiêu hưng phấn: “Nếu chúng ta có thể đoán được vị trí đại khái của mật thất, để cảnh sát Lý xuống tìm, có lẽ có thể tìm được vài thứ hữu dụng, các anh mau vẽ bản đồ đi, vẽ ngay bây giờ.”
Thành Thiên Bích vung tay lên, gió cuốn đi một vùng tuyết lớn, lộ ra nền đất.
Triệu Diệc là người quen thuộc địa cung nhất, hắn cầm lấy một hòn đá, nhanh chóng phác thảo ra bản đồ hình phẳng của địa cung xuống đất. Sau đó, ba người cùng dựa vào ký ức, lần lượt thêm ghép phòng ốc, cơ quan trong địa cung.
Không biết từ lúc nào, Lý Đạo Ái đã cầm một ít xương thú và xác nấm lên, đứng nhìn một bên.
“Chỗ này hẳn là có một cơ quan mở về hướng Tây, nối tiếp phòng này…”
“Chỗ này nhất định có đường đi, lúc ấy tôi đã chạy rất lâu, tuyệt đối không sai.”
“Lối đi cũng được tạo ra, nếu cơ quan này mở theo hướng khác thì con đường đó sẽ biến mất, cho nên phòng này ở đây…”
Ba người vừa thảo luận vừa chỉnh sửa, mất chừng bốn tiếng mới vẽ xong hoàn chỉnh bản đồ mặt phẳng của địa cung.
Trang Nghiêu nói: “Chính là như vậy?”
“Chắc là không sai.”
“Mật thất ở tại vị trí này.” Thiện Minh chỉ vào gần phòng thí nghiệm.
“Chúng ta sẽ phải mất rất nhiều công sức mới có thể định vị nó.” Đường Đinh Chi nhìn về phía Lý Đạo Ái: “Cảnh sát Lý, chuyện này cần anh tốn nhiều sức lực.”
Lý Đạo Ái xua tay: “Không có gì.”
Trang Nghiêu nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta về trước đi, ngày mai mang dụng cụ đến.”
Tùng Hạ nói: “Mọi người về trước đi, tôi và Thiên Bích ở lại, tôi còn có một số việc cần chứng thực, dù sao thì cậu ấy đưa tôi về cũng rất nhanh.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Mọi người xuống núi. Cho đến lúc bóng người đi xa, Tùng Hạ mới nói: “Thiên Bích, tôi nói với cậu rồi phải không, chuyện lần trước tôi đã bỏ sót chính là tiến vào đá ngũ sắc khi ở cấm khu.”
Thành Thiên Bích cho Tùng Hạ một ánh mắt khiến cậu an tâm: “Tôi ở đây trông chừng, anh cứ vào đi.”
“Tôi không biết chỗ này có phải “thủy nguyên” theo lời Trương thiên sư hay không nhưng chỗ này đích thị là nơi khai quật ngọc Con Rối, có lẽ tầm 8-90%.” Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Tôi vào đây.” Nói xong nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, tiến vào cõi hư không trong đá ngũ sắc.
Khoảnh khắc tiến vào, Tùng Hạ liền bị một nguồn năng lượng khổng lồ “quật xuống đất”, cậu nhìn thấy rõ ràng một nguồn năng lượng khổng lồ màu xanh thẫm tồn tại trong cõi hư không đã đánh thẳng vào mình. Tùng Hạ cảm thấy cơ thể chấn động mãnh liệt. Nếu nói trước kia, không gian trong này tĩnh lặng giống như một ngôi cổ mộ ngàn năm thì bây giờ, ngôi “cổ mộ” ấy đang nổi bão.
Tùng Hạ cố gắng ổn định tâm trạng, chỉ thấy bức tường văn tự kia rõ ràng cũng hơi hỗn loạn, những chữ Phạn màu vàng kim to bằng cái đấu không ngừng lay động, không ngừng có những con chữ rung lắc nhảy múa trong khoảng không tối đen. Nhìn kỹ, Tùng Hạ thấy những dòng chữ tập trung lại với nhau này không phải tùy tiện làm thế, chúng đang cố gắng tạo thành một dòng chữ gì đó. Nhưng có những chữ thành công, có những chữ vừa hợp lại với nhau thì liền bị dòng năng lượng màu xanh lục kia tách ra, khoảng không vô cùng lộn xộn.
Tùng Hạ thấy hơi sợ. Cậu vốn luôn mang đá ngũ sắc theo trên người, ở trong này có phản ứng dữ dội như thế này vậy mà cậu không hề có cảm giác gì. Tùng Hạ càng thêm xác định đây chính là “thủy nguyên” theo như lời Trương thiên sư, mà sự hỗn loạn trong đá ngũ sắc rất có khả năng do ngọc Con Rối tạo thành. Cho dù nơi đây đã không còn ngọc Con Rối nữa nhưng miếng ngọc hoàn chính từng được chôn dưới mảnh đất này, đây là nơi có mật độ năng lượng Cambri đậm đặc nhất trên toàn thế giới.
Đá ngũ sắc làm sao thế này? Trương thiên sư muốn nói gì với họ ư?
Tùng Hạ nhìn những con chữ bay loạn khắp nơi kia, chỉ cảm thấy đầu đau từng cơn. Cậu mò mẫm trong này như con ruồi mất đầu cả buổi, rốt cuộc không nhịn được hét lớn: “Tiền bối! Trương thiên sư! Xin cho vãn bối một chút chỉ dẫn!”
Cậu cứ hô loạn như vậy mãi, vùng không gian lộn xộn vẫn không hề ngừng lại. Tuy nơi này căn bản không có thực thể nhưng Tùng Hạ vẫn cảm nhận được cảm giác giống như khi hang động sắp sập. Cậu cảm giác không gian này cũng sắp “sập”.
Tùng Hạ rối rít cả lên, nếu có thể ổn định dòng năng lượng tán loạn này thì tốt – cậu nghĩ vậy, đoạn lập tức phóng thích năng lượng, để nó nhập vào hư không hòng cảm nhận dòng hỗn loạn kia, trói chặt nó lại.
Dòng năng lượng kia cảm thấy đang bị khống chế, càng phản kháng mãnh liệt, xô đẩy tán loạn những con chữ khổng lồ. Nhưng sự cố gắng của Tùng Hạ vẫn gây được một chút tác dụng, tốc độ của nó rõ ràng đã giảm xuống. Tùng Hạ cảm thấy không gian không còn chấn động dữ dội như trước nữa, nhưng năng lượng của cậu tiêu hao cực nhanh, không bao lâu đã làm cậu khó mà chống giữ thêm được nữa.
Khoảnh khắc Tùng Hạ cạn kiệt năng lượng, dòng năng lượng màu lục kia đột nhiên bùng nổ ánh sáng, hất mạnh cậu ra xa. Tùng Hạ cảm thấy cơ thể mình bị ném ra ngoài. Cậu choáng đầu hoa mắt, thấy dòng năng lượng màu lục càng tỏa càng nhanh, cuối cùng cuốn lấy trọn bộ các chữ Phạn vàng kim vào trung tâm cơn bão của mình. Các con chữ xoay nhanh, như thủy tinh rơi vào lòng lốc xoáy, răng rắc vỡ vụn.
“Đừng!!” Tùng Hạ hoảng sợ kêu to, nếu số văn tự này biến mất thì đá ngũ sắc còn có ý nghĩa gì! Cậu cố gắng phóng thích một chút năng lượng còn sót lại trong người, muốn gắng ngăn lại, nhưng ngay sau đó, dòng năng lượng đột ngột vỡ toạc, Tùng Hạ cảm thấy ngay khoảnh khắc đó, cơ thể mình đã bị xé nát…
Tùng Hạ chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Thành Thiên Bích.
“Tùng Hạ, anh tỉnh rồi?”
Tất cả vây đến đây, nôn nóng nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ ngẩn ra nhìn họ một lát: “Tôi… tôi hôn mê?”
Trang Nghiêu nói: “Trọn vẹn sáu ngày.”
Tùng Hạ vật mình ngồi dậy: “Đá ngũ sắc… Đá ngũ sắc đâu?”
Trang Nghiêu nói: “Anh tự xem đi.” Nói xong, ném thứ trong tay cho Tùng Hạ.
Tùng Hạ theo bản năng đón lấy, nhưng lúc cầm nó cậu thấy hơi nóng, hơn nữa tính chất miếng ngọc cũng hoàn toàn khác với ngọc cổ ấm áp trơn nhẵn như trong ấn tượng. Cậu cúi đầu xem, trong lòng bàn tay nằm một miếng đá hình trứng nửa trong suốt, được hợp thành từ năm màu khác biệt cuộn thành một xoáy lốc ngũ sắc ở giữa, thoạt nhìn đẹp như tinh vân xoắn ốc [267], sờ bề ngoài hơi ram ráp, nhiệt độ ít nhất phải hơn sáu mươi. Tùng Hạ mở to mắt nhìn nó: “Đây là… cái gì?”
[267] Tinh vân xoắn ốc: Còn được gọi là NGC 7293, là một tinh vân hành tinh lớn nằm trong chòm sao Bảo Bình, được khám phá ra trước năm 1824, một trong những tinh vân hành tinh sáng gần Trái Đất nhất. Kể từ năm 2003, nó thường được coi là Mắt của Chúa (Eye of God) trên Internet.
800px-NGC7293(2004)
Thành Thiên Bích nói: “Đá ngũ sắc, cũng chính là ngọc cổ, sau khi anh hôn mê, nó biến thành như vậy.”
“Tôi nghĩ, đây mới là bề ngoài vốn có của nó.” Trang Nghiêu nói: “Thứ này vừa nhìn đã biết không giống thứ quặng địa chất con người có thể sản xuất ra, có lẽ hình dáng đơn giản trước kia chỉ là một loại ngụy trang của nó.”
Tùng Hạ ngơ ngác nhìn miếng đá kia, bề ngoài bắt mắt, cảm xúc nóng tay này khiến cậu thật sự không thể nghĩ nó chính là miếng ngọc cổ xanh thẫm nhẵn nhụi ấm áp trước được.
Đặng Tiêu tò mò: “Đây chính là đá thần Nữ Oa dùng để vá trời ư.”
Trang Nghiêu nói: “Cũng là đá thần Trương thiên sư dùng để ghi lại sở học suốt đời.”
Tùng Hạ hồi phục tinh thần, không chút suy nghĩ liền tiến vào hư không một lần nữa, ngay cả những người khác cũng không kịp ngăn cản.
Cõi hư không rung lắc sắp sập trước kia không còn tồn tại, lúc này nó đã sớm tĩnh lặng như xưa, những dòng năng lượng màu xanh lục như có như không tràn ngập bên trong. Bức tường chữ Phạn ngày xưa nay đã biến mất, thay vào đó là những chữ Triện vàng kim chỉnh tề, trong đó có pha rất nhiều phù triện Đạo giáo [268], chi chít tràn ngập toàn bộ hư không. Tùng Hạ đứng ngẩn ra giữa biển chữ Triện kia cả buổi, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Số tiểu triện này chẳng tốt hơn chữ Phạn là mấy, có điều tốt xấu cũng là chữ Trung Quốc, nhất định dễ dịch hơn nhiều.
[268] Chữ Triện, phù triện: Chữ Triện là một kiểu chữ thư pháp TQ cổ chia làm tiểu triện và đại triện. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu, được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán. Phù triện gọi chung là các loại phù hiệu, hình vẽ được vẽ/viết/khắc bằng chữ Triện, phục vụ tín ngưỡng, đồn rằng có thể triệu thần gọi quỷ, hàng yêu phục ma.
200px-SealEg
Sợ những người khác lo lắng, Tùng Hạ nhanh chóng rời khỏi hư không, Trang Nghiêu mắt mở trừng trừng nhìn cậu, mũi nó còn sắp chạm vào mặt cậu: “Sao thế? Phát hiện ra gì không?”
Tùng Hạ nói ra những điều mình phát hiện: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của Giang Doanh, đá ngũ sắc đã bị cao tăng Ấn Độ đặt một giới hạn nào đó, không chỉ thay đổi bề ngoài mà ngay cả nội dung bên trong cũng dùng chữ Phạn giấu đi một lượt. Có lẽ quả thật là để đề phòng bị kẻ gian lợi dụng. Cũng không biết là do nguyên nhân gì mà ngày đó ở trên núi, sau khi tiến vào hư không, tôi thấy không gian bên trong như sắp sụp đổ, đại khái chính là do đá ngũ sắc tự mình phá tan giới hạn đó. Tôi còn định ngăn nó lại, sau đó năng lượng đánh tôi ngất xỉu.”
Đường Nhạn Khâu hỏi: “Vì sao đá ngũ sắc lại chọn phá bỏ giới hạn ở đó, vì nơi đó có mật độ năng lượng Cambri đậm đặc hay sao?”
Tùng Hạ cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có điều có một chút phản ứng là chuyện tốt, tôi tính đi thêm chuyến nữa, biết đâu còn có thể phát hiện ra gì.”
Trang Nghiêu nói: “Quả thật chúng ta cần đi thêm một chuyến. Mấy ngày nay, trải qua sự thăm dò của chúng tôi và Lý Đạo Ái, rốt cuộc đã giới hạn được căn mật thất kia trong phạm vi trăm mét, chúng tôi đang định chờ anh tỉnh thì lên núi lần nữa.”
Tùng Hạ lại cúi đầu, như có chút đăm chiêu nhìn đá ngũ sắc. Cậu không biết đá ngũ sắc có thật sự như lời Giang Doanh đã nói, có thể cứu họ hay không, nhưng ít ra trải qua sự kiện lần này, họ lại có thêm vài phần tin tưởng. Bởi vì họ biết, đá ngũ sắc không từ bỏ, vì chống lại ngọc Con Rối mà nó đã “thức tỉnh”, vậy họ cũng không thể từ bỏ.
Trong doanh trại dưới chân núi, mọi người bắt đầu cuộc sống hoang dã cực khổ. Cứ cách ba ngày, máy bay vận tải sẽ đến đưa thức ăn một lần, vì đã được xử lý giữ tươi, hơn nữa nhiệt độ không khí thấp nên thức ăn được bảo quản coi như tươi mới. Mỗi ngày đều có hai nhóm người luân phiên “làm nhiệm vụ”, một nhóm lên núi gánh nước, một nhóm tuần tra ban đêm. Những việc vặt như đun nước nấu cơm thì do vài người của thành Quang Minh phụ trách, số còn lại thì tập trung toàn bộ sức lực vào chuyện tu luyện, bao gồm cả Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu.
Sở dĩ họ không lập tức đến hang động nọ là vì Lý Đạo Ái còn kém cửa vào cấp ba một bước. Không có hắn, họ không thể thăm dò tình hình dưới đất.
Cứ như vậy qua năm ngày, Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu đều sắp thăng cấp. Dưới sự hỗ trợ của Tùng Hạ, họ bắt đầu tiến hành tiến hóa hạt nhân năng lượng, có điều suy nghĩ đến sức chịu đựng của cậu nên họ tránh thăng cấp cùng nhau.
Khi dị nhân tiến hóa não bộ tiến hóa là lúc khiến Tùng Hạ khó chịu nhất, không chỉ có cậu mà vào lúc đó, cho dù chỉ là người đứng chung quanh thì đều sẽ có cảm giác hoa mắt chóng mặt. Giống như lúc tiến hóa, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ vô thức phóng thích nguyên tố trong quá trình thăng cấp, dị nhân tiến hóa não bộ cũng sẽ vô thức phóng ra sóng điện não rất mạnh. Tuy trước kia Tùng Hạ từng có kinh nghiệm một lần, nhưng hiển nhiên năng lượng cấp ba không phải chuyện cấp hai có thể so sánh được. Khi Trang Nghiêu tới thời khắc mấu chốt, Tùng Hạ đứng gần đó đột ngột nôn ọe.
Chuyện này khiến những người khác hoảng sợ. Sau khi nghe thấy tiếng, Thành Thiên Bích bước vào trong trại đưa Tùng Hạ ra.
Ánh mắt Tùng Hạ thoáng mơ hồ, lắc lắc đầu.
Thành Thiên Bích nói: “Anh sao thế?”
Tùng Hạ thở dài: “Sóng điện não mạnh quá, đầu tôi như muốn nổ tung ra vậy, choáng lắm, khó chịu muốn chết.”
“Thế nghỉ bên ngoài một lát đi.”
“Không được, Trang Nghiêu giờ đang đúng điểm mấu chốt, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện không may, không sao, tôi ra ngoài thở một hơi là thoải mái hơn rồi.” Tùng Hạ hít sâu một hơi, còn định đi vào.
Đường Nhạn Khâu giữ chặt cậu lại: “Đến lượt tôi vào, anh tránh xa một chút nghỉ một lát, hễ có tình hình gì tôi sẽ lập tức gọi anh.” Nói xong đi vào trong trại, hỗ trợ Trang Nghiêu.
Tùng Hạ trốn một góc xa xa rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, cảm giác dễ thở hơn.
Đường Đinh Chi đứng một bên, lẩm bẩm: “Dao động năng lượng cấp ba mạnh thật, ngay cả mình cũng chịu chút ảnh hưởng.”
Nửa tiếng sau, Đường Nhạn Khâu cũng xanh mặt đi ra, Đặng Tiêu đỡ hắn ra rồi vào thay.
Cứ như vậy thay vài người, thời điểm cuối cùng, Liễu Phong Vũ phát hiện Trang Nghiêu có chỗ là lạ, vội vàng gọi Tùng Hạ vào.
Tùng Hạ lao vào trong trại, Trang Nghiêu đang toàn thân run rẩy. Sau khi cậu đưa năng lượng vào cơ thể Trang Nghiêu, lập tức “nhìn thấy” lượng tri thức như toàn bộ vũ trụ và những hồi ức ngắn của Trang Nghiêu dồn dập ập tới phía mình khiến cậu suýt nữa nôn ọe. Tùng Hạ ra sức ổn định năng lượng trong cơ thể Trang Nghiêu, giúp nó đẩy từng chút một nguồn năng lượng Thủy khổng lồ kia trở về hạt nhân năng lượng.
Khoảnh khắc năng lượng tiến vào hạt nhân, Trang Nghiêu mềm nhũn cả ra, lăn ra ngất. Tùng Hạ mắt đầy sao trời, ngã xuống đất không dậy nổi.
Trang Nghiêu thăng cấp không gặp nguy hiểm, tuy rằng sau đó ngủ tận ba ngày song vẫn thuận lợi thăng cấp. Tình hình của Đường Đinh Chi ít nhiều có chỗ khác nó, cũng khiến Tùng Hạ chịu khổ hơn nửa ngày, nhưng cũng an toàn thăng cấp.
Ba ngày sau khi hai người đột phá cấp ba, Lý Đạo Ái cũng đã đến điểm giới hạn.
Bởi vì biết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khi thăng cấp dù có nổ tung cũng sẽ không chết nên Tùng Hạ cũng chỉ đứng đợi lệnh một bên cho có mà thôi.
Khoảnh khắc Lý Đạo Ái thăng cấp, nơi ở của họ bộc phát một trận động đất loại nhỏ, lấy trại Lý Đạo Ái đang ngồi làm trung tâm, nền đất nứt vỡ như da nẻ lan ra bốn phương tám hướng, mỗi một vết nứt đều dài mấy trăm mét, rộng hơn 10 cm, hai cái bếp của họ đều bị hủy cả, khiến mọi người ai nấy cũng đề phòng nhìn ngọn núi cách đó không xa, sợ có phản ứng dây chuyền nào đó.
May mắn là, cuối cùng chỉ là đất nứt ra vài cái khe là đã kết thúc. Trong một tuần ngắn ngủi, lại có ba dị nhân đột phá cấp ba.
Ngày thứ ba sau khi Lý Đạo Ái thăng cấp, họ quyết định lên núi đi tìm hang động. Trừ hắn và Hoắc Bạch ra, nhóm Thành Thiên Bích, bốn người của tộc Long Huyết và Triệu Diệc cũng có mặt trong đội ngũ.
Tuyết đọng trên núi đã tan hơn nửa, họ đi với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất nửa ngày đã đi đến thượng du sông Đông Đài Cát Nãi Nhĩ, cũng chính là ngọn núi đã phát hiện ra địa cung. Trên núi còn có tuyết đọng đến đầu gối, cũng lạnh hơn dưới núi.
Đi dọc xuống theo con sông, họ nhanh chóng tìm được hẻm núi lớn. Lúc này, họ không trèo xuống mà men theo hẻm núi đi về hướng đông. Đi thêm hai tiếng, họ tìm thấy cửa vào hang động ngày đó, chẳng qua bây giờ toàn bộ cửa động đã cùng sụp đổ với ngọn núi, chỉ để lại trên đó một cái hố khổng lồ.
“Chính là chỗ này.” Đường Đinh Chi cầm kim chỉ nam và thiết bị dẫn đường: “Tọa độ trùng khớp, bây giờ chúng ta đang đứng ở gần cửa động nơi đã chạy thoát lúc ấy.”
Lúc này, mọi người đang đứng trong cái hố khổng lồ kia, bằng mắt thường thì chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra địa thế, nhưng vì tuyết đọng bao trùm nên hang động ngày đó đã hoàn toàn không thể tìm thấy.
Trang Nghiêu nói: “Hai bên hang động đều sụp, quả nhiên không có chỗ xuống dưới được. Nếu đào thì phải đào bao sâu?”
Đường Đinh Chi nói: “Đến rừng nấm thì chắc là không đến trăm mét, có điều bằng sức người sức của bây giờ thì ít nhất cũng mất nửa năm.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Cảnh sát Lý, chỉ anh mới có thể xuống xem.”
Lý Đạo Ái gật đầu, dùng chân gạt tuyết đọng, lộ ra nền đất phía dưới. Hắn ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào mặt đất, ngón tay thanh mảnh lập tức biến thành màu nâu sậm. Màu nâu sậm ấy từ ngón tay lan ra, cuối cùng toàn thân hắn hoàn toàn biến thành đất, trượt từ cổ tay áo ra ngoài, thân thể dần dần hòa vào lòng đất.
Hoắc Bạch ngậm lấy quần áo của Lý Đạo Ái, hất lên lưng mình, sau đó nằm xuống nơi Lý Đạo Ái biến mất, lắc lư cái đuôi thật dài, thoạt nhìn có chút lo âu.
Tùng Hạ an ủi: “A Bạch, đừng lo, cảnh sát Lý đã hòa vào nền đất rồi.”
Hoắc Bạch lắc lắc cái đầu khổng lồ: “Chỉ là em thấy rất thần kỳ.” Nói đoạn, hắn vươn ra cái chân lớn, sờ sờ nơi Lý Đạo Ái biến mất: “Cứ như vậy hoàn toàn biến mất thật…” Nói xong, hắn lại áp tai xuống đất, tính thử xem có thể nghe thấy gì không.
A Bố tò mò đi quanh Hoắc Bạch một vòng, cũng nằm xuống, đặt đầu xuống đống tuyết, học Hoắc Bạch áp tai xuống đất, sau đó mở to đôi mắt pha lê tím nhìn chằm chằm Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch cảm thấy buồn cười, cố ý há miệng sư tử to như bồn máu, gầm một tiếng về phía nó, tính dọa nó một phen.
A Bố kinh hãi xù hết cả lông, đề phòng nhìn Hoắc Bạch, một chân giơ cao, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vồ hắn vậy.
Hoắc Bạch cười phá lên: “Con mèo này của mọi người càng ngày càng thú vị.”
Đặng Tiêu cau mày: “Anh đừng chọc nó, nó đang học hỏi đấy.”
“Học cái gì?”
“Bắt chước động tác con người, anh xem.” Đặng Tiêu nhảy đến trước mặt A Bố, hai tay bắt chéo trước ngực thành hình chữ thập: “A Bố, nào, tư thế này nghĩa là ‘Mày đi chết đi’!”
A Bố ngơ ngác nhìn cậu ta hồi lâu, không nhúc nhích.
“Nào làm đi, tư thế này ngầu nhất đó, nào, làm giống tao đó.”
Trang Nghiêu đạp vào mông Đặng Tiêu một cái thật mạnh: “Đừng có dạy nó mấy thứ ngu xuẩn đó, đứng sang một bên đi.”
“Sao lại ngu xuẩn, đây là…”
“Suỵt.” Hoắc Bạch áp tai lại xuống đất: “Có động tĩnh.”
Mọi người cũng lẳng lặng lắng nghe.
Đột nhiên, một bàn tay khổng lồ phá đất chui ra, bóp mạnh mũi Hoắc Bạch.
A Bố sợ tới mức kêu “méo” một tiếng nhảy về phía sau, tuyết đọng đều bị nó hất bay lên, Hoắc Bạch cũng giật mình, lập tức nhảy lên.
Tiếng cười sang sảng của Lý Đạo Ái truyền ra từ lòng đất, dần dần, một khối đất màu nâu sậm hiện lên từ nền đất, cuối cùng hóa thành Lý Đạo Ái hình người, hắn nhìn Hoắc Bạch cười không ngừng.
Hoắc Bạch có chút xấu hổ: “Thủ lĩnh, sao ngài còn nghịch vậy, làm em giật cả mình.” Hắn dùng chân gạt đất trên mũi ra, cảm thấy hơi mất mặt.
Lý Đạo Ái cười: “Thử xem tính cảnh giác của cậu có cao không.”
Hoắc Bạch rầu rĩ: “Ngoại trừ thủ lĩnh thì còn ai có thể chui ra từ lòng đất.”
Đường Đinh Chi hỏi: “Cảnh sát Lý, sao rồi? Phát hiện được gì không?”
“Phía dưới toàn là đá vụn chồng chất, địa cung vốn đã sụp đổ, hang động lại ép nó lún sâu hơn, nếu muốn đào thật thì bằng điều kiện hiện tại không khả thi cho lắm.”
“Không phát hiện ra bất cứ thứ gì hữu dụng ư?”
Lý Đạo Ái lắc đầu: “Không có, một đống lộn xộn, song cũng có một chút xương động vật và xác nấm, nhưng khó mang lên, mọi người có cần chúng không.”
“Vậy lấy ra một chút đi.”
“Chỉ có thể mang lên một miếng nhỏ.”
“Được.”
Lý Đạo Ái lại quay về lòng đất.
Tuy đã sớm dự liệu nhưng mọi người vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Đường Đinh Chi sờ cằm: “Xem ra muốn phát hiện ra gì ở đây thì không khả thi cho lắm.”
Tùng Hạ nói: “Vậy không đào nữa sao?”
Trang Nghiêu nói: “Đào thì nhất định sẽ đào, nhưng không phải lúc này, ít nhất cũng phải chờ ba, năm năm sau, bây giờ đào móc thật sự rất tốn công tốn sức, tư lệnh Tào sẽ không phê chuẩn.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Bên dưới rốt cuộc có cái gì có giá trị hay không, có bao nhiêu giá trị, những chuyện này chúng ta đều không thể xác định, không đáng để lãng phí vật tư. Xem ra trước mắt, dịch ký ức của Tôn tiên sinh sẽ thu hoạch được nhiều hơn.”
Thiện Minh nói: “Rốt cuộc mấy người muốn phát hiện ra gì? Trong ký ức của con linh miêu này có rất nhiều cảnh Giang Doanh làm thí nghiệm, nhưng tôi xem không hiểu.”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết.”
Mục đích lớn nhất họ tới đây là để chứng minh bí mật của ngọc Con Rối mà họ phỏng đoán căn cứ theo ký ức của Giang Doanh rốt cuộc có thật hay không, nhưng cho dù lần này không có kết quả thì rất nhiều người cũng đã coi kết luận đó là chân tướng.
Triệu Diệc nói: “Tôi cũng không nghĩ ra cái gì có giá trị, tôi chỉ thấy rất quen thuộc với cấu tạo tòa thành ngầm này, nhưng giờ nó đã sụp đổ.”
“Anh có thể vẽ bản đồ thành ngầm ra không?”
Triệu Diệc ngẫm nghĩ: “Không chắc cho lắm.”
“Tôi có thể hỗ trợ.” Tùng Hạ nói: “Trong não tôi cũng có một phần bản đồ Tôn tiên sinh truyền cho, tôi còn nhớ một chút.”
“Tôi cũng có thể giúp…” Thiện Minh đột nhiên sửng sốt: “Khoan khoan, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, Giang Doanh có một căn phòng bí mật chuyên dùng để đặt tài liệu, vì công suất máy phát điện của hắn có hạn lại chịu ảnh hưởng của thời tiết nên thường xuyên có vấn đề, cho nên phần lớn thông tin hắn vẫn dùng giấy ghi lại. Mỗi lần làm xong cái gì thì hắn đều ghi lại, sau đó sẽ đặt tài liệu vào trong mật thất. Tôi nhớ con linh miêu này đã đi qua đó đôi lần.”
Đường Đinh Chi hai mắt tỏa sáng: “Cậu còn nhớ mật thất ở đâu không?”
“Ở… ở gần phòng thí nghiệm, mở hai cánh cửa, cánh thứ nhất xoay về phía Đông, cánh thứ hai xoay về…” Thiện Minh nhăn mi, cố gắng nhớ lại: “Nam, phía nam.”
Trang Nghiêu hưng phấn: “Nếu chúng ta có thể đoán được vị trí đại khái của mật thất, để cảnh sát Lý xuống tìm, có lẽ có thể tìm được vài thứ hữu dụng, các anh mau vẽ bản đồ đi, vẽ ngay bây giờ.”
Thành Thiên Bích vung tay lên, gió cuốn đi một vùng tuyết lớn, lộ ra nền đất.
Triệu Diệc là người quen thuộc địa cung nhất, hắn cầm lấy một hòn đá, nhanh chóng phác thảo ra bản đồ hình phẳng của địa cung xuống đất. Sau đó, ba người cùng dựa vào ký ức, lần lượt thêm ghép phòng ốc, cơ quan trong địa cung.
Không biết từ lúc nào, Lý Đạo Ái đã cầm một ít xương thú và xác nấm lên, đứng nhìn một bên.
“Chỗ này hẳn là có một cơ quan mở về hướng Tây, nối tiếp phòng này…”
“Chỗ này nhất định có đường đi, lúc ấy tôi đã chạy rất lâu, tuyệt đối không sai.”
“Lối đi cũng được tạo ra, nếu cơ quan này mở theo hướng khác thì con đường đó sẽ biến mất, cho nên phòng này ở đây…”
Ba người vừa thảo luận vừa chỉnh sửa, mất chừng bốn tiếng mới vẽ xong hoàn chỉnh bản đồ mặt phẳng của địa cung.
Trang Nghiêu nói: “Chính là như vậy?”
“Chắc là không sai.”
“Mật thất ở tại vị trí này.” Thiện Minh chỉ vào gần phòng thí nghiệm.
“Chúng ta sẽ phải mất rất nhiều công sức mới có thể định vị nó.” Đường Đinh Chi nhìn về phía Lý Đạo Ái: “Cảnh sát Lý, chuyện này cần anh tốn nhiều sức lực.”
Lý Đạo Ái xua tay: “Không có gì.”
Trang Nghiêu nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta về trước đi, ngày mai mang dụng cụ đến.”
Tùng Hạ nói: “Mọi người về trước đi, tôi và Thiên Bích ở lại, tôi còn có một số việc cần chứng thực, dù sao thì cậu ấy đưa tôi về cũng rất nhanh.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Mọi người xuống núi. Cho đến lúc bóng người đi xa, Tùng Hạ mới nói: “Thiên Bích, tôi nói với cậu rồi phải không, chuyện lần trước tôi đã bỏ sót chính là tiến vào đá ngũ sắc khi ở cấm khu.”
Thành Thiên Bích cho Tùng Hạ một ánh mắt khiến cậu an tâm: “Tôi ở đây trông chừng, anh cứ vào đi.”
“Tôi không biết chỗ này có phải “thủy nguyên” theo lời Trương thiên sư hay không nhưng chỗ này đích thị là nơi khai quật ngọc Con Rối, có lẽ tầm 8-90%.” Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Tôi vào đây.” Nói xong nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, tiến vào cõi hư không trong đá ngũ sắc.
Khoảnh khắc tiến vào, Tùng Hạ liền bị một nguồn năng lượng khổng lồ “quật xuống đất”, cậu nhìn thấy rõ ràng một nguồn năng lượng khổng lồ màu xanh thẫm tồn tại trong cõi hư không đã đánh thẳng vào mình. Tùng Hạ cảm thấy cơ thể chấn động mãnh liệt. Nếu nói trước kia, không gian trong này tĩnh lặng giống như một ngôi cổ mộ ngàn năm thì bây giờ, ngôi “cổ mộ” ấy đang nổi bão.
Tùng Hạ cố gắng ổn định tâm trạng, chỉ thấy bức tường văn tự kia rõ ràng cũng hơi hỗn loạn, những chữ Phạn màu vàng kim to bằng cái đấu không ngừng lay động, không ngừng có những con chữ rung lắc nhảy múa trong khoảng không tối đen. Nhìn kỹ, Tùng Hạ thấy những dòng chữ tập trung lại với nhau này không phải tùy tiện làm thế, chúng đang cố gắng tạo thành một dòng chữ gì đó. Nhưng có những chữ thành công, có những chữ vừa hợp lại với nhau thì liền bị dòng năng lượng màu xanh lục kia tách ra, khoảng không vô cùng lộn xộn.
Tùng Hạ thấy hơi sợ. Cậu vốn luôn mang đá ngũ sắc theo trên người, ở trong này có phản ứng dữ dội như thế này vậy mà cậu không hề có cảm giác gì. Tùng Hạ càng thêm xác định đây chính là “thủy nguyên” theo như lời Trương thiên sư, mà sự hỗn loạn trong đá ngũ sắc rất có khả năng do ngọc Con Rối tạo thành. Cho dù nơi đây đã không còn ngọc Con Rối nữa nhưng miếng ngọc hoàn chính từng được chôn dưới mảnh đất này, đây là nơi có mật độ năng lượng Cambri đậm đặc nhất trên toàn thế giới.
Đá ngũ sắc làm sao thế này? Trương thiên sư muốn nói gì với họ ư?
Tùng Hạ nhìn những con chữ bay loạn khắp nơi kia, chỉ cảm thấy đầu đau từng cơn. Cậu mò mẫm trong này như con ruồi mất đầu cả buổi, rốt cuộc không nhịn được hét lớn: “Tiền bối! Trương thiên sư! Xin cho vãn bối một chút chỉ dẫn!”
Cậu cứ hô loạn như vậy mãi, vùng không gian lộn xộn vẫn không hề ngừng lại. Tuy nơi này căn bản không có thực thể nhưng Tùng Hạ vẫn cảm nhận được cảm giác giống như khi hang động sắp sập. Cậu cảm giác không gian này cũng sắp “sập”.
Tùng Hạ rối rít cả lên, nếu có thể ổn định dòng năng lượng tán loạn này thì tốt – cậu nghĩ vậy, đoạn lập tức phóng thích năng lượng, để nó nhập vào hư không hòng cảm nhận dòng hỗn loạn kia, trói chặt nó lại.
Dòng năng lượng kia cảm thấy đang bị khống chế, càng phản kháng mãnh liệt, xô đẩy tán loạn những con chữ khổng lồ. Nhưng sự cố gắng của Tùng Hạ vẫn gây được một chút tác dụng, tốc độ của nó rõ ràng đã giảm xuống. Tùng Hạ cảm thấy không gian không còn chấn động dữ dội như trước nữa, nhưng năng lượng của cậu tiêu hao cực nhanh, không bao lâu đã làm cậu khó mà chống giữ thêm được nữa.
Khoảnh khắc Tùng Hạ cạn kiệt năng lượng, dòng năng lượng màu lục kia đột nhiên bùng nổ ánh sáng, hất mạnh cậu ra xa. Tùng Hạ cảm thấy cơ thể mình bị ném ra ngoài. Cậu choáng đầu hoa mắt, thấy dòng năng lượng màu lục càng tỏa càng nhanh, cuối cùng cuốn lấy trọn bộ các chữ Phạn vàng kim vào trung tâm cơn bão của mình. Các con chữ xoay nhanh, như thủy tinh rơi vào lòng lốc xoáy, răng rắc vỡ vụn.
“Đừng!!” Tùng Hạ hoảng sợ kêu to, nếu số văn tự này biến mất thì đá ngũ sắc còn có ý nghĩa gì! Cậu cố gắng phóng thích một chút năng lượng còn sót lại trong người, muốn gắng ngăn lại, nhưng ngay sau đó, dòng năng lượng đột ngột vỡ toạc, Tùng Hạ cảm thấy ngay khoảnh khắc đó, cơ thể mình đã bị xé nát…
Tùng Hạ chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Thành Thiên Bích.
“Tùng Hạ, anh tỉnh rồi?”
Tất cả vây đến đây, nôn nóng nhìn Tùng Hạ.
Tùng Hạ ngẩn ra nhìn họ một lát: “Tôi… tôi hôn mê?”
Trang Nghiêu nói: “Trọn vẹn sáu ngày.”
Tùng Hạ vật mình ngồi dậy: “Đá ngũ sắc… Đá ngũ sắc đâu?”
Trang Nghiêu nói: “Anh tự xem đi.” Nói xong, ném thứ trong tay cho Tùng Hạ.
Tùng Hạ theo bản năng đón lấy, nhưng lúc cầm nó cậu thấy hơi nóng, hơn nữa tính chất miếng ngọc cũng hoàn toàn khác với ngọc cổ ấm áp trơn nhẵn như trong ấn tượng. Cậu cúi đầu xem, trong lòng bàn tay nằm một miếng đá hình trứng nửa trong suốt, được hợp thành từ năm màu khác biệt cuộn thành một xoáy lốc ngũ sắc ở giữa, thoạt nhìn đẹp như tinh vân xoắn ốc [267], sờ bề ngoài hơi ram ráp, nhiệt độ ít nhất phải hơn sáu mươi. Tùng Hạ mở to mắt nhìn nó: “Đây là… cái gì?”
[267] Tinh vân xoắn ốc: Còn được gọi là NGC 7293, là một tinh vân hành tinh lớn nằm trong chòm sao Bảo Bình, được khám phá ra trước năm 1824, một trong những tinh vân hành tinh sáng gần Trái Đất nhất. Kể từ năm 2003, nó thường được coi là Mắt của Chúa (Eye of God) trên Internet.
800px-NGC7293(2004)
Thành Thiên Bích nói: “Đá ngũ sắc, cũng chính là ngọc cổ, sau khi anh hôn mê, nó biến thành như vậy.”
“Tôi nghĩ, đây mới là bề ngoài vốn có của nó.” Trang Nghiêu nói: “Thứ này vừa nhìn đã biết không giống thứ quặng địa chất con người có thể sản xuất ra, có lẽ hình dáng đơn giản trước kia chỉ là một loại ngụy trang của nó.”
Tùng Hạ ngơ ngác nhìn miếng đá kia, bề ngoài bắt mắt, cảm xúc nóng tay này khiến cậu thật sự không thể nghĩ nó chính là miếng ngọc cổ xanh thẫm nhẵn nhụi ấm áp trước được.
Đặng Tiêu tò mò: “Đây chính là đá thần Nữ Oa dùng để vá trời ư.”
Trang Nghiêu nói: “Cũng là đá thần Trương thiên sư dùng để ghi lại sở học suốt đời.”
Tùng Hạ hồi phục tinh thần, không chút suy nghĩ liền tiến vào hư không một lần nữa, ngay cả những người khác cũng không kịp ngăn cản.
Cõi hư không rung lắc sắp sập trước kia không còn tồn tại, lúc này nó đã sớm tĩnh lặng như xưa, những dòng năng lượng màu xanh lục như có như không tràn ngập bên trong. Bức tường chữ Phạn ngày xưa nay đã biến mất, thay vào đó là những chữ Triện vàng kim chỉnh tề, trong đó có pha rất nhiều phù triện Đạo giáo [268], chi chít tràn ngập toàn bộ hư không. Tùng Hạ đứng ngẩn ra giữa biển chữ Triện kia cả buổi, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Số tiểu triện này chẳng tốt hơn chữ Phạn là mấy, có điều tốt xấu cũng là chữ Trung Quốc, nhất định dễ dịch hơn nhiều.
[268] Chữ Triện, phù triện: Chữ Triện là một kiểu chữ thư pháp TQ cổ chia làm tiểu triện và đại triện. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu, được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán. Phù triện gọi chung là các loại phù hiệu, hình vẽ được vẽ/viết/khắc bằng chữ Triện, phục vụ tín ngưỡng, đồn rằng có thể triệu thần gọi quỷ, hàng yêu phục ma.
200px-SealEg
Sợ những người khác lo lắng, Tùng Hạ nhanh chóng rời khỏi hư không, Trang Nghiêu mắt mở trừng trừng nhìn cậu, mũi nó còn sắp chạm vào mặt cậu: “Sao thế? Phát hiện ra gì không?”
Tùng Hạ nói ra những điều mình phát hiện: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của Giang Doanh, đá ngũ sắc đã bị cao tăng Ấn Độ đặt một giới hạn nào đó, không chỉ thay đổi bề ngoài mà ngay cả nội dung bên trong cũng dùng chữ Phạn giấu đi một lượt. Có lẽ quả thật là để đề phòng bị kẻ gian lợi dụng. Cũng không biết là do nguyên nhân gì mà ngày đó ở trên núi, sau khi tiến vào hư không, tôi thấy không gian bên trong như sắp sụp đổ, đại khái chính là do đá ngũ sắc tự mình phá tan giới hạn đó. Tôi còn định ngăn nó lại, sau đó năng lượng đánh tôi ngất xỉu.”
Đường Nhạn Khâu hỏi: “Vì sao đá ngũ sắc lại chọn phá bỏ giới hạn ở đó, vì nơi đó có mật độ năng lượng Cambri đậm đặc hay sao?”
Tùng Hạ cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có điều có một chút phản ứng là chuyện tốt, tôi tính đi thêm chuyến nữa, biết đâu còn có thể phát hiện ra gì.”
Trang Nghiêu nói: “Quả thật chúng ta cần đi thêm một chuyến. Mấy ngày nay, trải qua sự thăm dò của chúng tôi và Lý Đạo Ái, rốt cuộc đã giới hạn được căn mật thất kia trong phạm vi trăm mét, chúng tôi đang định chờ anh tỉnh thì lên núi lần nữa.”
Tùng Hạ lại cúi đầu, như có chút đăm chiêu nhìn đá ngũ sắc. Cậu không biết đá ngũ sắc có thật sự như lời Giang Doanh đã nói, có thể cứu họ hay không, nhưng ít ra trải qua sự kiện lần này, họ lại có thêm vài phần tin tưởng. Bởi vì họ biết, đá ngũ sắc không từ bỏ, vì chống lại ngọc Con Rối mà nó đã “thức tỉnh”, vậy họ cũng không thể từ bỏ.
/363
|