Ngô Du nói với Trần thiếu: “Tôi biết anh mong tôi đi vào đó rồi không về nữa, nhưng anh cũng cần tin một chút, Trùng Khánh còn cần tôi.”
Sáng sớm hôm sau, một con chim cắt Bắc Cực [209] cánh dài đến năm mét sau khi lượn hai vòng trên bầu trời của viện khoa học thì chậm rãi đáp xuống, Diêu Tiềm Giang ngồi trên một con cắt, đúng 7 giờ xuất hiện trước mặt họ.
[209] Chim cắt Bắc Cực: Quốc điểu của đất nước Iceland, sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, châu Á. Bộ lông của nó thay đổi theo vị trí, với màu sắc từ trắng toàn thân cho đến màu nâu sẫm, không di trú nhưng một số con lại di chuyển đến các khu vực khác sau mùa sinh sản hoặc trong mùa đông.
Trang Nghiêu nói: “Quận vương chỉ đi một mình ư?”
Con chim cắt kia kêu lên: “Tôi không phải người à?” Giọng nói trong veo, nghe xong không ngờ lại là một cậu bé hơn mười tuổi.
Diêu Tiềm Giang vỗ vỗ đầu con chim cắt: “Hai người chúng tôi thôi.”
Trần thiếu dẫn theo ba con đại bàng đen [210] đứng một bên, mỗi con cánh dài hơn sáu mét, trước ngực đeo một chiếc túi vải màu tím, đang ngay ngắn nghiêng cổ nhìn họ, mỏ màu vàng sáng và lông vũ màu đen xám, thoạt nhìn có hơi buồn cười, rất giống người đưa thư trong phim hoạt hình.
[210] Đại bàng đen: Còn gọi là Đại bàng Mã Lai, là một loài chim săn mồi ăn thịt, lông màu đen đặc trưng và bàn chân màu vàng, bay với tốc độ chậm, khi bay giang cánh dài, xòe giống như những “ngón tay”.
Tùng Hạ nhìn đại bàng đen: “Ba con chim này…”
Trần thiếu nói: “Đều là đại bàng đen biến dị trăm phần trăm, nhưng chúng khôn lắm, cơ bản nghe hiểu được tiếng người.”
“Ngay cả đi đâu cũng nghe hiểu được?”
“Tay chân của Ngô Du có một dị nhân đại bàng đen, ba con này do tên đó nuôi dạy, trước khi đi đã dạy đủ rồi, nói đến Bắc Kinh thì đến Bắc Kinh, nói đi Thái Nguyên sẽ đi Thái Nguyên, nói về nhà sẽ về nhà, các mệnh lệnh khác chúng sẽ không phục tùng.”
Sau khi ngồi lên người một con đại bàng đen, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ lên: “Xuất phát thôi.”
Mọi người mang theo hành lý, cứ hai người một leo lên “máy bay” của mình, Diêu Tiềm Giang cười nhìn Tùng Hạ và Thành Thiên Bích, sau đó biếng nhác mở miệng: “Ai ngồi cùng tôi không?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi, chim cắt hơi nhỏ, giảm bớt phụ trọng là tương đối hợp lý.”
Chú chim cắt kia không phục bèn nói: “Tôi phụ trọng được chẳng kém chúng.”
Diêu Tiềm Giang quát khẽ: “Tiểu Chu, phải lễ phép.” Nói xong khom người nhấc hông Trang Nghiêu lên, ẵm nó lên lưng chim cắt.
Tùng Chấn Trung dặn: “Trên đường phải cẩn thận, nếu có tình huống khẩn cấp thì nhớ đi tìm đoàn bộ đội tôi nói, thiết bị thông tin của họ có thể kết nối với Bắc Kinh.”
“Hiểu rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng tôi sẽ trở về trong vòng bốn, năm ngày.”
A Bố ngồi một bên, nhỏ giọng kêu, tiếng kêu tràn đầy luyến tiếc.
Đặng Tiêu ra sức vẫy tay với A Bố: “A Bố, bọn tao đi đây, về sớm thôi, chờ bọn tao về nhớ!”
Mấy con đại bàng đen kia vỗ cánh bay lên.
A Bố vươn ra một chân, học dáng vẻ của Đặng Tiêu mà vẫy vẫy.
Trang Nghiêu có nét mặt kinh ngạc.
…
Sau khi bay lên trời, A Bố theo thường lệ đuổi theo họ một đoạn, cho đến lúc họ càng bay càng cao, A Bố mới chậm rãi ngừng lại, nhìn họ rời đi.
Trang Nghiêu ở trên trời hô to: “Mấy anh thấy không? A Bố đang bắt chước Đặng Tiêu.”
“Gì cơ?”
Gió trên trời quá lớn, Đặng Tiêu chỉ nghe thấy Trang Nghiêu đang nhắc đến tên mình.
Chim cắt bay lại gần họ một chút, Trang Nghiêu cao giọng nói: “Vừa rồi, A Bố đã vẫy tay, bắt chước anh.”
“A, đúng rồi, A Bố thông minh quá.”
“Bắt chước là một biểu hiện quan trọng cho thấy sự nâng cao IQ của động vật, giống như trẻ con bắt chước người lớn vậy.”
Tùng Hạ kêu lên: “Gì cơ? Không nghe thấy gì hết?”
Diêu Tiềm Giang nói: “Cậu đừng hét lên nữa, họ không nghe thấy đâu, gió ùa vào miệng, lát nữa sẽ tiêu chảy đấy.”
Trang Nghiêu đành phải ngậm miệng, nhưng nét mặt tỏ vẻ vui mừng rõ ràng, nằm sấp xuống người chim cắt, lặng yên suy nghĩ.
…
Chim cắt và đại bàng đen đều bay cực nhanh, thậm chí còn có ý ganh đua với nhau, bên nào cũng dùng khá nhiều sức bay về phía trước. Chim chóc sau khi biến dị, tốc độ lúc bay có thể dễ dàng vượt qua 200 km/h, có điều tốc độ này không phải tốc độ liên tục, chở theo phụ trọng mà vẫn dùng tốc độ này để bay thì chim gì cũng chịu, cho nên đa số thời gian chúng vẫn duy trì tốc độ đều đặn 120 km/h. Cho dù là tốc độ này, song dưới tình hình không có tấm chắn gió phía trước thì cũng rất khiến người ngồi trên lưng chúng ăn không tiêu.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từng có kinh nghiệm bi thảm của cuộc vượt sông Siberia lần trước nên đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, mặc quần áo chống gió thật dày, đội mũ, Diêu Tiềm Giang và Trần thiếu cũng ăn mặc rất phù hợp, xem ra đã sớm thích ứng với chuyện bay lượn, Đường Nhạn Khâu vốn là người chim, không chịu chút ảnh hưởng nào, Trang Nghiêu vóc dáng bé nhỏ, đội mũ rồi nằm sấp xuống người chim cắt, cũng không chịu tội gì, chỉ có Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ là không chịu nghe dặn, đắc ý khoác thêm áo khoác rồi liền đi, sau hai mươi phút đã bị gió thổi ngất ngây.
Đặng Tiêu nằm rạp xuống thân chim không muốn ngẩng đầu, bị Trần thiếu cười nhạo vài lần, Liễu Phong Vũ dứt khoát ngồi xuống sau lưng Đường Nhạn Khâu tránh gió, còn rất không khách khí ôm hông Đường Nhạn Khâu, chôn mặt vào lưng hắn.
…
Trên đường, họ đáp xuống đất nghỉ hai lần, buổi chiều cùng ngày đã đến Thái Nguyên.
Ai nấy đều thấy chân hơi run run, bốn con chim cũng nằm xuống đất nghỉ ngơi.
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta tìm chỗ ăn uống trước đã, ngày mai Ngô Du mới đến đây, đã hẹn chỗ gặp chưa?”
Trần thiếu nói: “Rồi, chỗ này có khách sạn nhỏ, chúng ta đến đó chờ hắn.”
“Đi thôi.”
Chim cắt biến về hình người, là một thiếu niên thanh tú tầm tuổi cỡ Tam Nhi, cậu chậm rãi mặc quần áo, ôm bụng: “Quận vương, em đói chết mất.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Nhịn một lát, đến nơi rồi ăn.” Anh nhìn bốn phía chung quanh, cau mày: “Chỗ này không giống như chỗ sẽ có người ở.”
Thái Nguyên cách Bắc Kinh tương đối gần, ai có khả năng nhất định đều chạy đến Bắc Kinh, số còn lại nếu không phải không có khả năng di chuyển đường dài thì là tổ chức dị nhân bản địa ở Thái Nguyên, nhân khẩu rất thưa thớt, cỏ dại mọc tràn lan, toàn bộ thành phố không thấy chút hơi người nào.
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Có giường ngủ đã không tệ rồi.” Nói xong dẫn đầu đi vào trong nội thành.
Diêu Tiềm Giang nhìn bóng hắn rồi hừ lạnh một tiếng.
Đi chừng hơn hai mươi phút, họ đã vào tới khu trung tâm, khách sạn kia rất dễ tìm, là ngôi nhà duy nhất ở đây mà trước cửa có người làm cỏ.
Mọi người đi vào, có người đang dựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy họ liền hô to một tiếng: “Có khách.”
Một lát sau, trong phòng có hai người chạy ra cùng với dao động năng lượng.
Một người đàn ông cười nói: “Các vị ở trọ à, ở mấy ngày vậy?”
“Tạm thời bốn ngày.”
“Mấy phòng? Có cần nước nóng không? Ăn uống không?”
Trần thiếu hỏi: “Tất cả đều cần. Tôi ở một phòng đơn, mấy người có ai muốn ở phòng đơn?”
“Tôi và Tiểu Chu đều phải ở phòng đơn.” Diêu Tiềm Giang cau mày nhìn hoàn cảnh chung quanh, nét mặt có chút mất tự nhiên. Từ sau khi tận thế, hắn vẫn luôn ở Bắc Kinh, biến dị cũng sớm, trước giờ luôn được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, không giống nhóm Thành Thiên Bích đã hưởng qua cảm giác màn trời chiếu đất, trải qua hành trình khốn khó giãy giụa chạy đến Bắc Kinh, thật ra Diêu Tiềm Giang chưa từng thật sự trải nghiệm gian nan của tận thế, hắn cũng không cho rằng có giường, có nước nóng, có một ngày ba bữa xem như đãi ngộ gì tốt.
Những người khác đều quen hai người một gian, không được nuông chiều như Diêu Tiềm Giang và Trần thiếu.
“Vậy tổng cộng sáu phòng, ba con chim này của tôi cũng cần hỗ trợ chăm sóc.”
Người đàn ông kia biết hôm này có thần tài đến, vội cười: “Không thành vấn đề không thành vấn đề.”
Trần thiếu liếc nhìn Tùng Hạ, nói kiểu đương nhiên: “Trả tiền đi.”
“Hả?”
“Tiền mới của Bắc Kinh dùng được ở đây.”
Tùng Hạ dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn dùng tiền của họ, cậu đành phải nói: “Ông chủ, hết bao nhiêu tiền?”
“Ấy, đừng gọi tôi là ông chủ, tôi chỉ là quản gia ở đây thôi, các vị gọi tôi là Đại Thành là được, các vị nhiều người, được chiết khấu, bốn ngày tổng cộng 2.400, được chứ?”
Tùng Hạ thẳng thắn lấy tiền ra, có thể họ thiếu rất nhiều, chỉ mỗi tiền là không thiếu, chuyện này hoàn toàn ngược lại với cuộc sống trước tận thế của cậu.
Trần thiếu hỏi: “Có gì tốt không? Rượu hay hoa quả gì đó?”
“Có, nhưng tính tiền riêng, cơm nước của chúng tôi chỉ nấu đơn giản.”
“Không thành vấn đề, có bao nhiêu lấy bao nhiêu.” Trần thiếu không chút khách khí.
…
Mọi người nghỉ ngơi hồi phục rồi cùng nhau đến nhà ăn ăn tối. Đại Thành thấy họ lắm tiền nhiều của nên tìm đầu bếp nấu một bàn lớn đầy món ngon, nhìn bàn đồ ăn này chỉ sợ còn tốn tiền hơn cả tiền trọ của họ.
Lúc ăn cơm, Diêu Tiềm Giang hỏi: “Mấy người đưa tôi đến Thái Nguyên, muốn tôi gặp Ngô Du kia, rốt cuộc giữa hai dị nhân cùng thuộc tính có thể phát sinh chuyện gì đặc biệt?”
Trang Nghiêu thành thật nói: “Không biết.”
Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại: “Không biết?”
“Chính vì không biết nên mới dẫn anh đến đây để thí nghiệm.”
Diêu Tiềm Giang có vẻ không được hài lòng với đáp án này, có điều không nói gì cả do bản thân anh cũng rất hiếu kỳ về Ngô Du, rất chờ mong biến hóa có thể sinh ra giữa hai người có cùng thuộc tính.
Đặng Tiêu uống hai ngụm rượu, thấy người hơi lâng lâng, ngồi xuống cạnh Diêu Tiềm Giang: “Quận vương, khả năng của ngài có gì thú vị hông?”
“Hmm? Thú vị?” Diêu Tiềm Giang chống cằm, cười nhạt nhìn cậu.
“Phải đó, như Thành ca của tôi á, anh ấy có thể khiến tôi bay lên nè, còn có cảnh sát Lý nữa, anh ấy có thể làm một quả cầu đất lớn ơi là lớn nè, còn cả có thiếu tá Thẩm nữa, ảnh nướng chân gà nhanh cực luôn, một lát là chín, cơ mà thỉnh thoảng ảnh giữ lửa không tốt nên dễ làm cháy gà, khả năng của ngài không có gì thú vị ư? Ngoại trừ tắm rửa cho người ta.”
“Cậu muốn nhìn cái gì thú vị?” Diêu Tiềm Giang cầm lấy một quả cà chua, lúc đưa tới tay Đặng Tiêu thì nó đã biến thành cà chua khô: “Thế này có thú vị không?”
Đặng Tiêu chớp mắt: “Không tính, ngài lãng phí quá, quả tươi ăn ngon hơn.”
Diêu Tiềm Giang đứng lên, cười nói: “Được rồi, cho cậu chơi một chút, đứng lên đi.”
Đặng Tiêu đứng lên, mặt đầy chờ mong.
Diêu Tiềm Giang giống như ảo thuật gia vươn hai tay ra, nhẹ nhàng búng ngón tay kêu vang, toàn bộ thân thể Đặng Tiêu đột nhiên bị một quả cầu nước màu xanh lam bao trùm! Quả cầu nước kia như một giọt nước được phóng đại vô số lần, Đặng Tiêu thì giống bị con sâu bị bọc trong đó, nhưng khác với giọt nước thường ở chỗ khi quả cầu rơi xuống đất, chẳng những không vỡ mà lại nảy lên như quả cầu thật rồi lăn sang bên cạnh.
Đặng Tiêu mở mắt trừng trừng, duỗi tay, cánh tay cậu lập tức xuyên qua khỏi quả cầu nước, nhưng quả cầu vẫn không bị vỡ, cậu liền duỗi cả đầu cả tứ chi ra ngoài, đứng trên đất như đang đeo một cái mai rùa trong suốt, cười ha ha: “Mọi người xem mọi người xem, mát quá!”
Tất cả mọi người đều âm thầm kinh hãi, quả cầu này rõ ràng có thể được Diêu Tiềm Giang khống chế lớn nhỏ, nếu quả cầu này đủ lớn, không phải anh ta có thể khiến người ta chết đuối ngay trên đất liền hay sao? Luận về chuyện đoạt đi tính mạng người khác trong nháy mắt, Diêu Tiềm Giang tuyệt đối có thể xếp hạng đầu tiên.
Đặng Tiêu liền mang theo quả cầu nặng nề đó đi tới đi lui trên đất, sau đó lại rụt đầu và tứ chi vào bên trong, lăn qua lăn lại trong nhà ăn. Cậu ta là loại lưỡng cư, ở trong nước cũng có thể hô hấp trong một thời gian, bởi vậy có vẻ chơi đùa rất vui vẻ.
Diêu Tiềm Giang cho rằng dỗ trẻ cũng không phải quá khó, ít nhất bây giờ đã im lặng, anh tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người tự mình về phòng tu luyện, nghỉ ngơi.
Giữa trưa hôm sau, bên ngoài khách sạn đột nhiên có tiếng ồn ào.
Thành Thiên Bích kéo màn nhìn ra bên ngoài, mấy con đại bàng đen rất lớn thẳng tắp đáp xuống cửa khách sạn, hắn nói: “Ngô Du đến rồi.”
Tùng Hạ đi đến bên giường, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điềm tĩnh đang thành thạo nhảy xuống từ lưng đại bàng, người đó có sắc mặt trầm như nước, đường nét sâu sắc như đao gọt, lạnh lùng cứng rắn, khuôn mặt đậm mùi vị đàn ông, vô cùng hấp dẫn người khác, toàn thân toát ra phong độ của một vị đại tướng. Một năm không gặp, khí thế của Ngô Du đã mạnh hơn hồi đó.
Hai người đi xuống dưới, hiển nhiên những người khác cũng chú ý hắn đã đến, lần lượt đi tới phòng khách.
Trần thiếu đang ngồi hút thuốc ở sô pha, xem một quyển tạp chí địa lý của hơn hai năm trước. Sau khi nhìn thấy Ngô Du, hắn không hề nhúc nhích, chỉ không khách khí nói: “Đến đây.”
Ngô Du cũng không để ý, ngẩng đầu lên, nhìn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từ tầng trên chậm rãi đi xuống, trong mắt lộ ánh sáng sắc bén, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Thành Thiên Bích đứng trước mặt hắn: “Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Ngô Du chuyển từ Thành Thiên Bích sang người Tùng Hạ: “Tùng Hạ, nếu sớm biết cậu có khả năng này, lúc trước tôi nhất định không để cậu đi.”
Tùng Hạ cười nói: “Anh không ngăn được chúng tôi.”
“Bây giờ có lẽ không được, lúc trước thì chưa chắc.”
Tùng Hạ nói: “Bây giờ nói những lời này cũng không có tác dụng gì.”
Ngô Du cười nói: “Tôi là người hay nhớ tình cũ.” Hắn nhìn người bên cạnh, đàn em của hắn lập lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá cho Trần thiếu: “Trần thiếu, thuốc của ngài đây.”
Trần thiếu nhận lấy: “Ờ, đi vội quá, quên mang.”
Ngô Du nhìn bốn phía chung quanh: “Quận vương Diêu đâu?”
“Ở tầng trên.”
Vừa dứt lời, Diêu Tiềm Giang và Tiểu Chu đã chậm rãi từ tầng trên đi xuống dưới.
Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy trong thân thể truyền đến một rung động khó tả, giống như năng lượng trong cơ thể họ đang kêu gọi lẫn nhau.
Đồng thời, Tùng Hạ cũng cảm thấy dao động năng lượng Thủy trong cơ thể hai người rất mãnh liệt, cậu cẩn thận quan sát họ, sợ sót mất bất cứ chi tiết nào.
Diêu Tiềm Giang đi đến trước mặt Ngô Du, nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: “Hội trưởng Ngô, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ngô Du như cười như không nói: “Quận vương Diêu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Họ nói cho tôi biết, khi hai người chúng ta gặp nhau, sẽ phát sinh gì đó?” Diêu Tiềm Giang híp mắt nhìn Trang Nghiêu: “Phải xảy ra chuyện gì đó chứ nhỉ?”
Ngô Du cũng nhìn về phía Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu đang uống sữa: “Tôi bảo tôi không biết rồi mà, còn cần thí nghiệm, ngài vội cái gì.”
“Dù là thí nghiệm gì thì vẫn chờ tôi đột phá cấp hai trước rồi nói sau, tôi vẫn muốn trước tiên ngang hàng thực lực với Quận vương Diêu đã.”
Thành Thiên Bích nhìn hắn: “Anh sẽ đi theo chúng tôi đến Thanh Hải ư?”
Ngô Du cười khẽ: “Đương nhiên.”
Trang Nghiêu vạch trần hắn không chút lưu tình: “Anh đang nói dối.”
“Ồ? Cậu nhận ra ư? Đúng rồi, cậu là dị nhân tiến hóa não bộ. Có điều, nếu mọi người đã đến đây thì cũng không để ý đến chuyện có phải tôi nói dối hay không, phải không.”
Trần thiếu hừ một tiếng: “Mày không nói mà giữ chữ tín được một lần chắc?”
Ngô Du nói với Trần thiếu: “Tôi biết anh mong tôi đi vào đó rồi không về nữa, nhưng anh cũng cần tin một chút, Trùng Khánh còn cần tôi.”
“Trước khi có mày, Trùng Khánh vẫn rất tốt.”
“Chuyện này chúng ta không nên thảo luận trước mặt người ngoài.” Khi nói những lời này, tuy nét mặt Ngô Du còn hơi cười, nhưng khẩu khí lại có vài phần cảnh cáo.
Trần thiếu bĩu môi, không nói gì nữa.
Nhóm Thành Thiên Bích đã sớm đoán rằng Ngô Du sẽ không thực hiện lời hứa nên cũng không thất vọng, hắn nói: “Nếu anh không có chuyện khác thì bây giờ bắt đầu đi.”
“Cầu còn không được.” Ngô Du nói: “Tôi nên làm thế nào? Trước tiên xả hết năng lượng phải không?”
“Phải.”
Ngô Du đi tới ngoài cửa, chỉ vào tòa nhà bốn tầng đối diện, hỏi Đại Thành: “Trong nhà kia có người ở không?”
Đại Thành lắc đầu: “Không.”
Ngô Du vươn tay về phía căn nhà đó, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh đột nhiên giảm xuống, một làn khói trắng bốc ra từ lòng bàn tay Ngô Du. Sau đó, căn nhà đối diện tựa như bị thứ gì đó đập mạnh vào, rung lên bần bật, băng đá trắng xóa nhanh chóng men theo tường nhà bò lên. Chẳng mất bao lâu, cả tòa nhà đều bị băng đá bao phủ, phát ra âm thanh “cọt kẹt” khiến người ta kinh hãi.
Ngô Du buông tay xuống, lẳng lặng nhìn nó.
Tòa nhà kia không trụ nổi mười giây, mặt tường nhanh chóng nứt toác ra, cuối cùng, đổ sập ầm ầm trước mắt mọi người, bị phá hủy hoàn toàn như một cái bánh quy vỡ vụn.
Mọi người trầm mặc nhìn mọi chuyện, trong lòng đều đang cân nhắc, nếu mình là tòa nhà ấy thì có thể ngăn cản được Ngô Du hay không. Đại Thành và mấy nhân viên của khách sạn còn hoảng sợ đến nỗi hai chân đều đang run rẩy.
Ngô Du đi đến, bước chân thoáng xiêu vẹo, cười nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Họ chọn một phòng lớn nhất, Thành Thiên Bích làm người dẫn đường, cùng vào phòng với Ngô Du, Tùng Hạ chờ đợi và những người khác thì chờ gian ngoài.
Lúc mới bắt đầu, họ không cần trông coi nên đến phòng khách rộng rãi để tu luyện, nói chuyện phiếm.
Đặng Tiêu thở dài: “Ngô Du lợi hại quá, tấn công kiểu này rất bá đạo.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Ra oai phủ đầu với chúng ta đó, hắn coi thường chúng ta quá rồi.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Cái này kêu là ra oai phủ đầu mấy người? Vậy đông lạnh người ta thành cục băng trước mặt rất nhiều người rồi bóp nát thì sao?”
Trang Nghiêu nói: “Hắn khống chế Trùng Khánh như vậy ư?”
“Tình hình phức tạp hơn thế, có điều sau khi lộ ra chiêu ấy, rất nhiều người đều chịu phục hắn, tôi sớm biết rồi mà, tôi nhìn người không sai, Ngô Du rất có dã tâm. Lúc trước khi vừa đến Trùng Khánh, hắn cứ ru rú trong nhà, không tham dự vào bất cứ tranh chấp nào, chắc là đang đợi thời cơ. Khi có được ngọc Con Rối, thời cơ kia đã tới. Nếu lúc ấy tôi có thể giết hắn, tôi đã sớm động thủ, đáng tiếc…”
“Thật ra vào lúc đó, anh nên liên hợp với dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư của bang Hồng Uy để giết hắn, lúc ấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn yếu nhược. Đương nhiên, anh không có dự kiến đó.”
Trần thiếu liếc nhìn Trang Nghiêu: “Chẳng lẽ cậu đã quên, dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư cậu vừa nói, đã bị Thành Thiên Bích giết chết?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Nhớ chứ, không phải lúc ấy anh vui lắm sao?”
Trần thiếu thở dài: “Hắn chết là phiền toái, không chết cũng là phiền toái, mọi chuyện đều đã định.”
Trang Nghiêu nói: “Nếu muốn sống tiếp thì anh vẫn nên hầu hạ Ngô Du cho tốt đi, thực lực của hắn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, anh tốt nhất là đảm bảo hắn vẫn cần anh.”
Trần thiếu cười châm chọc: “Sống cạnh hắn, tôi vốn chẳng trông cậy vào chuyện có thể sống được bao lâu.”
Tùng Hạ nhìn Trần thiếu, tuy coi như là thương hại không hơn, nhưng nghĩ đến bá chủ một phương xưa kia nay lưu lạc đến bước đường này, trong lòng cũng có vài phần cảm khái. Dị chủng dã thú cỡ lớn như Trần thiếu, sức chiến đấu rất mạnh, đặt đến đâu cũng có thể thống lĩnh một phương, huống chi hắn còn có xuất thân quân đội, Trùng Khánh vốn là thiên hạ của hắn, nhưng khi đối thủ là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có vũ lực áp đảo hết thảy thì hắn căn bản không có bất cứ phần thắng nào. Chênh lệch giữa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân khác thật sự là quá lớn, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại chênh lệch này sẽ càng ngày càng đáng sợ, cho đến khi biến thành hồng câu không thể vượt qua: Thần lực và nhân lực.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ có mấy người ít ỏi.
Diêu Tiềm Giang nói: “Tôi xem anh là một nhân tài, chi bằng đến Bắc Kinh với tôi đi, một đội trưởng dưới trướng tôi vừa chết trận vào thời gian trước, nếu anh dẫn người của anh đến đây, tôi có thể để anh đứng đầu, điều kiện các phương diện đều tốt hơn Trùng Khánh.”
Trần thiếu nhẹ nhếch miệng: “Đa tạ ý tốt của Quận vương, tôi sẽ không rời khỏi Trùng Khánh, đó là nhà tôi. Hơn nữa, đấu không lại Ngô Du thì chạy, tính sao nhỉ? Tôi không có cửa thắng đâu.” Hắn nhìn về phía căn phòng: “Hơn nữa, hắn sẽ không để tôi đi.”
Diêu Tiềm Giang có chút tiếc nuối nói: “Nếu anh thay đổi quyết định thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi có thể giúp anh.”
Hàn huyên trong chốc lát, mọi người tự mình tu luyện.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Tùng Hạ đang ăn cơm tối thì cảm giác thấy từ trong phòng ngủ phát tán ra năng lượng Thủy rất mạnh, cậu biết Ngô Du đã đến điểm mấu chốt.
Cậu và Trang Nghiêu nhìn nhau, bây giờ cậu sẽ đi nghiệm chứng một chuyện, đó là có phải sâu trong tiềm thức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều giấu một miếng ngọc Con Rối hư ảo hay không!
Trang Nghiêu gật đầu nhìn cậu: “Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Tùng Hạ mở cửa, một luồng khí băng giá ập ra từ trong phòng, lạnh đến nỗi khiến cậu run rẩy. Cậu vội lui về, tìm áo bông mặc vào, cậu còn nhớ lần giúp Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, trong phòng thí nghiệm nóng như phòng xông hơi, đúng là vừa ra biển lửa đã vào sông băng.
…
Sau khi cậu bước vào, phát hiện Thành Thiên Bích mặc quần áo rất dày đứng một bên, toàn thân Ngô Du chính là một cục đá lớn, thoạt nhìn thì hoàn toàn như thể bị đóng băng, nhưng lông mi rung rung và ***g ngực nhấp nhô chứng tỏ hắn còn sống, chỉ có điều nét mặt rất đau đớn.
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Ngô Du, bây giờ tôi sẽ giúp anh đột phá cấp hai, nhớ kỹ những gì chúng tôi đã nói, dù có phát sinh chuyện gì cũng đều phải kiên trì.”
Ngô Du nhẹ nhàng gật đầu.
Tùng Hạ nói với Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, nếu lát nữa tôi tiến vào trạng thái bất ổn, cậu nhất định phải đúng lúc nhắc nhở.” Cậu sợ giống như lần trước, bởi vì quá chăm chú đuổi theo ngọc Con Rối mà suýt nữa hại chết Diêu Tiềm Giang.
Thành Thiên Bích gật đầu: “Yên tâm.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi, đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể Ngô Du, cậu cố ý bắt đầu trước tiên là để cho mình có đủ thời gian tra xét ngọc Con Rối. Cậu tách một phần năng lượng tìm kiếm luồn sâu vào đầu óc Ngô Du. Lập tức, vô số thông tin như mở cống xả lũ, ào ạt ập tới, tràn đầy trước mắt Tùng Hạ.
Đó là mọi thứ thuộc về Ngô Du!
Sáng sớm hôm sau, một con chim cắt Bắc Cực [209] cánh dài đến năm mét sau khi lượn hai vòng trên bầu trời của viện khoa học thì chậm rãi đáp xuống, Diêu Tiềm Giang ngồi trên một con cắt, đúng 7 giờ xuất hiện trước mặt họ.
[209] Chim cắt Bắc Cực: Quốc điểu của đất nước Iceland, sinh sản ở trên bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, châu Á. Bộ lông của nó thay đổi theo vị trí, với màu sắc từ trắng toàn thân cho đến màu nâu sẫm, không di trú nhưng một số con lại di chuyển đến các khu vực khác sau mùa sinh sản hoặc trong mùa đông.
Trang Nghiêu nói: “Quận vương chỉ đi một mình ư?”
Con chim cắt kia kêu lên: “Tôi không phải người à?” Giọng nói trong veo, nghe xong không ngờ lại là một cậu bé hơn mười tuổi.
Diêu Tiềm Giang vỗ vỗ đầu con chim cắt: “Hai người chúng tôi thôi.”
Trần thiếu dẫn theo ba con đại bàng đen [210] đứng một bên, mỗi con cánh dài hơn sáu mét, trước ngực đeo một chiếc túi vải màu tím, đang ngay ngắn nghiêng cổ nhìn họ, mỏ màu vàng sáng và lông vũ màu đen xám, thoạt nhìn có hơi buồn cười, rất giống người đưa thư trong phim hoạt hình.
[210] Đại bàng đen: Còn gọi là Đại bàng Mã Lai, là một loài chim săn mồi ăn thịt, lông màu đen đặc trưng và bàn chân màu vàng, bay với tốc độ chậm, khi bay giang cánh dài, xòe giống như những “ngón tay”.
Tùng Hạ nhìn đại bàng đen: “Ba con chim này…”
Trần thiếu nói: “Đều là đại bàng đen biến dị trăm phần trăm, nhưng chúng khôn lắm, cơ bản nghe hiểu được tiếng người.”
“Ngay cả đi đâu cũng nghe hiểu được?”
“Tay chân của Ngô Du có một dị nhân đại bàng đen, ba con này do tên đó nuôi dạy, trước khi đi đã dạy đủ rồi, nói đến Bắc Kinh thì đến Bắc Kinh, nói đi Thái Nguyên sẽ đi Thái Nguyên, nói về nhà sẽ về nhà, các mệnh lệnh khác chúng sẽ không phục tùng.”
Sau khi ngồi lên người một con đại bàng đen, Thành Thiên Bích kéo Tùng Hạ lên: “Xuất phát thôi.”
Mọi người mang theo hành lý, cứ hai người một leo lên “máy bay” của mình, Diêu Tiềm Giang cười nhìn Tùng Hạ và Thành Thiên Bích, sau đó biếng nhác mở miệng: “Ai ngồi cùng tôi không?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi, chim cắt hơi nhỏ, giảm bớt phụ trọng là tương đối hợp lý.”
Chú chim cắt kia không phục bèn nói: “Tôi phụ trọng được chẳng kém chúng.”
Diêu Tiềm Giang quát khẽ: “Tiểu Chu, phải lễ phép.” Nói xong khom người nhấc hông Trang Nghiêu lên, ẵm nó lên lưng chim cắt.
Tùng Chấn Trung dặn: “Trên đường phải cẩn thận, nếu có tình huống khẩn cấp thì nhớ đi tìm đoàn bộ đội tôi nói, thiết bị thông tin của họ có thể kết nối với Bắc Kinh.”
“Hiểu rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng tôi sẽ trở về trong vòng bốn, năm ngày.”
A Bố ngồi một bên, nhỏ giọng kêu, tiếng kêu tràn đầy luyến tiếc.
Đặng Tiêu ra sức vẫy tay với A Bố: “A Bố, bọn tao đi đây, về sớm thôi, chờ bọn tao về nhớ!”
Mấy con đại bàng đen kia vỗ cánh bay lên.
A Bố vươn ra một chân, học dáng vẻ của Đặng Tiêu mà vẫy vẫy.
Trang Nghiêu có nét mặt kinh ngạc.
…
Sau khi bay lên trời, A Bố theo thường lệ đuổi theo họ một đoạn, cho đến lúc họ càng bay càng cao, A Bố mới chậm rãi ngừng lại, nhìn họ rời đi.
Trang Nghiêu ở trên trời hô to: “Mấy anh thấy không? A Bố đang bắt chước Đặng Tiêu.”
“Gì cơ?”
Gió trên trời quá lớn, Đặng Tiêu chỉ nghe thấy Trang Nghiêu đang nhắc đến tên mình.
Chim cắt bay lại gần họ một chút, Trang Nghiêu cao giọng nói: “Vừa rồi, A Bố đã vẫy tay, bắt chước anh.”
“A, đúng rồi, A Bố thông minh quá.”
“Bắt chước là một biểu hiện quan trọng cho thấy sự nâng cao IQ của động vật, giống như trẻ con bắt chước người lớn vậy.”
Tùng Hạ kêu lên: “Gì cơ? Không nghe thấy gì hết?”
Diêu Tiềm Giang nói: “Cậu đừng hét lên nữa, họ không nghe thấy đâu, gió ùa vào miệng, lát nữa sẽ tiêu chảy đấy.”
Trang Nghiêu đành phải ngậm miệng, nhưng nét mặt tỏ vẻ vui mừng rõ ràng, nằm sấp xuống người chim cắt, lặng yên suy nghĩ.
…
Chim cắt và đại bàng đen đều bay cực nhanh, thậm chí còn có ý ganh đua với nhau, bên nào cũng dùng khá nhiều sức bay về phía trước. Chim chóc sau khi biến dị, tốc độ lúc bay có thể dễ dàng vượt qua 200 km/h, có điều tốc độ này không phải tốc độ liên tục, chở theo phụ trọng mà vẫn dùng tốc độ này để bay thì chim gì cũng chịu, cho nên đa số thời gian chúng vẫn duy trì tốc độ đều đặn 120 km/h. Cho dù là tốc độ này, song dưới tình hình không có tấm chắn gió phía trước thì cũng rất khiến người ngồi trên lưng chúng ăn không tiêu.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từng có kinh nghiệm bi thảm của cuộc vượt sông Siberia lần trước nên đã chuẩn bị hết sức đầy đủ, mặc quần áo chống gió thật dày, đội mũ, Diêu Tiềm Giang và Trần thiếu cũng ăn mặc rất phù hợp, xem ra đã sớm thích ứng với chuyện bay lượn, Đường Nhạn Khâu vốn là người chim, không chịu chút ảnh hưởng nào, Trang Nghiêu vóc dáng bé nhỏ, đội mũ rồi nằm sấp xuống người chim cắt, cũng không chịu tội gì, chỉ có Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ là không chịu nghe dặn, đắc ý khoác thêm áo khoác rồi liền đi, sau hai mươi phút đã bị gió thổi ngất ngây.
Đặng Tiêu nằm rạp xuống thân chim không muốn ngẩng đầu, bị Trần thiếu cười nhạo vài lần, Liễu Phong Vũ dứt khoát ngồi xuống sau lưng Đường Nhạn Khâu tránh gió, còn rất không khách khí ôm hông Đường Nhạn Khâu, chôn mặt vào lưng hắn.
…
Trên đường, họ đáp xuống đất nghỉ hai lần, buổi chiều cùng ngày đã đến Thái Nguyên.
Ai nấy đều thấy chân hơi run run, bốn con chim cũng nằm xuống đất nghỉ ngơi.
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta tìm chỗ ăn uống trước đã, ngày mai Ngô Du mới đến đây, đã hẹn chỗ gặp chưa?”
Trần thiếu nói: “Rồi, chỗ này có khách sạn nhỏ, chúng ta đến đó chờ hắn.”
“Đi thôi.”
Chim cắt biến về hình người, là một thiếu niên thanh tú tầm tuổi cỡ Tam Nhi, cậu chậm rãi mặc quần áo, ôm bụng: “Quận vương, em đói chết mất.”
Diêu Tiềm Giang nói: “Nhịn một lát, đến nơi rồi ăn.” Anh nhìn bốn phía chung quanh, cau mày: “Chỗ này không giống như chỗ sẽ có người ở.”
Thái Nguyên cách Bắc Kinh tương đối gần, ai có khả năng nhất định đều chạy đến Bắc Kinh, số còn lại nếu không phải không có khả năng di chuyển đường dài thì là tổ chức dị nhân bản địa ở Thái Nguyên, nhân khẩu rất thưa thớt, cỏ dại mọc tràn lan, toàn bộ thành phố không thấy chút hơi người nào.
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Có giường ngủ đã không tệ rồi.” Nói xong dẫn đầu đi vào trong nội thành.
Diêu Tiềm Giang nhìn bóng hắn rồi hừ lạnh một tiếng.
Đi chừng hơn hai mươi phút, họ đã vào tới khu trung tâm, khách sạn kia rất dễ tìm, là ngôi nhà duy nhất ở đây mà trước cửa có người làm cỏ.
Mọi người đi vào, có người đang dựa vào quầy ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy họ liền hô to một tiếng: “Có khách.”
Một lát sau, trong phòng có hai người chạy ra cùng với dao động năng lượng.
Một người đàn ông cười nói: “Các vị ở trọ à, ở mấy ngày vậy?”
“Tạm thời bốn ngày.”
“Mấy phòng? Có cần nước nóng không? Ăn uống không?”
Trần thiếu hỏi: “Tất cả đều cần. Tôi ở một phòng đơn, mấy người có ai muốn ở phòng đơn?”
“Tôi và Tiểu Chu đều phải ở phòng đơn.” Diêu Tiềm Giang cau mày nhìn hoàn cảnh chung quanh, nét mặt có chút mất tự nhiên. Từ sau khi tận thế, hắn vẫn luôn ở Bắc Kinh, biến dị cũng sớm, trước giờ luôn được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, không giống nhóm Thành Thiên Bích đã hưởng qua cảm giác màn trời chiếu đất, trải qua hành trình khốn khó giãy giụa chạy đến Bắc Kinh, thật ra Diêu Tiềm Giang chưa từng thật sự trải nghiệm gian nan của tận thế, hắn cũng không cho rằng có giường, có nước nóng, có một ngày ba bữa xem như đãi ngộ gì tốt.
Những người khác đều quen hai người một gian, không được nuông chiều như Diêu Tiềm Giang và Trần thiếu.
“Vậy tổng cộng sáu phòng, ba con chim này của tôi cũng cần hỗ trợ chăm sóc.”
Người đàn ông kia biết hôm này có thần tài đến, vội cười: “Không thành vấn đề không thành vấn đề.”
Trần thiếu liếc nhìn Tùng Hạ, nói kiểu đương nhiên: “Trả tiền đi.”
“Hả?”
“Tiền mới của Bắc Kinh dùng được ở đây.”
Tùng Hạ dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn dùng tiền của họ, cậu đành phải nói: “Ông chủ, hết bao nhiêu tiền?”
“Ấy, đừng gọi tôi là ông chủ, tôi chỉ là quản gia ở đây thôi, các vị gọi tôi là Đại Thành là được, các vị nhiều người, được chiết khấu, bốn ngày tổng cộng 2.400, được chứ?”
Tùng Hạ thẳng thắn lấy tiền ra, có thể họ thiếu rất nhiều, chỉ mỗi tiền là không thiếu, chuyện này hoàn toàn ngược lại với cuộc sống trước tận thế của cậu.
Trần thiếu hỏi: “Có gì tốt không? Rượu hay hoa quả gì đó?”
“Có, nhưng tính tiền riêng, cơm nước của chúng tôi chỉ nấu đơn giản.”
“Không thành vấn đề, có bao nhiêu lấy bao nhiêu.” Trần thiếu không chút khách khí.
…
Mọi người nghỉ ngơi hồi phục rồi cùng nhau đến nhà ăn ăn tối. Đại Thành thấy họ lắm tiền nhiều của nên tìm đầu bếp nấu một bàn lớn đầy món ngon, nhìn bàn đồ ăn này chỉ sợ còn tốn tiền hơn cả tiền trọ của họ.
Lúc ăn cơm, Diêu Tiềm Giang hỏi: “Mấy người đưa tôi đến Thái Nguyên, muốn tôi gặp Ngô Du kia, rốt cuộc giữa hai dị nhân cùng thuộc tính có thể phát sinh chuyện gì đặc biệt?”
Trang Nghiêu thành thật nói: “Không biết.”
Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại: “Không biết?”
“Chính vì không biết nên mới dẫn anh đến đây để thí nghiệm.”
Diêu Tiềm Giang có vẻ không được hài lòng với đáp án này, có điều không nói gì cả do bản thân anh cũng rất hiếu kỳ về Ngô Du, rất chờ mong biến hóa có thể sinh ra giữa hai người có cùng thuộc tính.
Đặng Tiêu uống hai ngụm rượu, thấy người hơi lâng lâng, ngồi xuống cạnh Diêu Tiềm Giang: “Quận vương, khả năng của ngài có gì thú vị hông?”
“Hmm? Thú vị?” Diêu Tiềm Giang chống cằm, cười nhạt nhìn cậu.
“Phải đó, như Thành ca của tôi á, anh ấy có thể khiến tôi bay lên nè, còn có cảnh sát Lý nữa, anh ấy có thể làm một quả cầu đất lớn ơi là lớn nè, còn cả có thiếu tá Thẩm nữa, ảnh nướng chân gà nhanh cực luôn, một lát là chín, cơ mà thỉnh thoảng ảnh giữ lửa không tốt nên dễ làm cháy gà, khả năng của ngài không có gì thú vị ư? Ngoại trừ tắm rửa cho người ta.”
“Cậu muốn nhìn cái gì thú vị?” Diêu Tiềm Giang cầm lấy một quả cà chua, lúc đưa tới tay Đặng Tiêu thì nó đã biến thành cà chua khô: “Thế này có thú vị không?”
Đặng Tiêu chớp mắt: “Không tính, ngài lãng phí quá, quả tươi ăn ngon hơn.”
Diêu Tiềm Giang đứng lên, cười nói: “Được rồi, cho cậu chơi một chút, đứng lên đi.”
Đặng Tiêu đứng lên, mặt đầy chờ mong.
Diêu Tiềm Giang giống như ảo thuật gia vươn hai tay ra, nhẹ nhàng búng ngón tay kêu vang, toàn bộ thân thể Đặng Tiêu đột nhiên bị một quả cầu nước màu xanh lam bao trùm! Quả cầu nước kia như một giọt nước được phóng đại vô số lần, Đặng Tiêu thì giống bị con sâu bị bọc trong đó, nhưng khác với giọt nước thường ở chỗ khi quả cầu rơi xuống đất, chẳng những không vỡ mà lại nảy lên như quả cầu thật rồi lăn sang bên cạnh.
Đặng Tiêu mở mắt trừng trừng, duỗi tay, cánh tay cậu lập tức xuyên qua khỏi quả cầu nước, nhưng quả cầu vẫn không bị vỡ, cậu liền duỗi cả đầu cả tứ chi ra ngoài, đứng trên đất như đang đeo một cái mai rùa trong suốt, cười ha ha: “Mọi người xem mọi người xem, mát quá!”
Tất cả mọi người đều âm thầm kinh hãi, quả cầu này rõ ràng có thể được Diêu Tiềm Giang khống chế lớn nhỏ, nếu quả cầu này đủ lớn, không phải anh ta có thể khiến người ta chết đuối ngay trên đất liền hay sao? Luận về chuyện đoạt đi tính mạng người khác trong nháy mắt, Diêu Tiềm Giang tuyệt đối có thể xếp hạng đầu tiên.
Đặng Tiêu liền mang theo quả cầu nặng nề đó đi tới đi lui trên đất, sau đó lại rụt đầu và tứ chi vào bên trong, lăn qua lăn lại trong nhà ăn. Cậu ta là loại lưỡng cư, ở trong nước cũng có thể hô hấp trong một thời gian, bởi vậy có vẻ chơi đùa rất vui vẻ.
Diêu Tiềm Giang cho rằng dỗ trẻ cũng không phải quá khó, ít nhất bây giờ đã im lặng, anh tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người tự mình về phòng tu luyện, nghỉ ngơi.
Giữa trưa hôm sau, bên ngoài khách sạn đột nhiên có tiếng ồn ào.
Thành Thiên Bích kéo màn nhìn ra bên ngoài, mấy con đại bàng đen rất lớn thẳng tắp đáp xuống cửa khách sạn, hắn nói: “Ngô Du đến rồi.”
Tùng Hạ đi đến bên giường, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn điềm tĩnh đang thành thạo nhảy xuống từ lưng đại bàng, người đó có sắc mặt trầm như nước, đường nét sâu sắc như đao gọt, lạnh lùng cứng rắn, khuôn mặt đậm mùi vị đàn ông, vô cùng hấp dẫn người khác, toàn thân toát ra phong độ của một vị đại tướng. Một năm không gặp, khí thế của Ngô Du đã mạnh hơn hồi đó.
Hai người đi xuống dưới, hiển nhiên những người khác cũng chú ý hắn đã đến, lần lượt đi tới phòng khách.
Trần thiếu đang ngồi hút thuốc ở sô pha, xem một quyển tạp chí địa lý của hơn hai năm trước. Sau khi nhìn thấy Ngô Du, hắn không hề nhúc nhích, chỉ không khách khí nói: “Đến đây.”
Ngô Du cũng không để ý, ngẩng đầu lên, nhìn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ từ tầng trên chậm rãi đi xuống, trong mắt lộ ánh sáng sắc bén, mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Thành Thiên Bích đứng trước mặt hắn: “Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Ngô Du chuyển từ Thành Thiên Bích sang người Tùng Hạ: “Tùng Hạ, nếu sớm biết cậu có khả năng này, lúc trước tôi nhất định không để cậu đi.”
Tùng Hạ cười nói: “Anh không ngăn được chúng tôi.”
“Bây giờ có lẽ không được, lúc trước thì chưa chắc.”
Tùng Hạ nói: “Bây giờ nói những lời này cũng không có tác dụng gì.”
Ngô Du cười nói: “Tôi là người hay nhớ tình cũ.” Hắn nhìn người bên cạnh, đàn em của hắn lập lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá cho Trần thiếu: “Trần thiếu, thuốc của ngài đây.”
Trần thiếu nhận lấy: “Ờ, đi vội quá, quên mang.”
Ngô Du nhìn bốn phía chung quanh: “Quận vương Diêu đâu?”
“Ở tầng trên.”
Vừa dứt lời, Diêu Tiềm Giang và Tiểu Chu đã chậm rãi từ tầng trên đi xuống dưới.
Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy trong thân thể truyền đến một rung động khó tả, giống như năng lượng trong cơ thể họ đang kêu gọi lẫn nhau.
Đồng thời, Tùng Hạ cũng cảm thấy dao động năng lượng Thủy trong cơ thể hai người rất mãnh liệt, cậu cẩn thận quan sát họ, sợ sót mất bất cứ chi tiết nào.
Diêu Tiềm Giang đi đến trước mặt Ngô Du, nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: “Hội trưởng Ngô, ngưỡng mộ đã lâu.”
Ngô Du như cười như không nói: “Quận vương Diêu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Họ nói cho tôi biết, khi hai người chúng ta gặp nhau, sẽ phát sinh gì đó?” Diêu Tiềm Giang híp mắt nhìn Trang Nghiêu: “Phải xảy ra chuyện gì đó chứ nhỉ?”
Ngô Du cũng nhìn về phía Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu đang uống sữa: “Tôi bảo tôi không biết rồi mà, còn cần thí nghiệm, ngài vội cái gì.”
“Dù là thí nghiệm gì thì vẫn chờ tôi đột phá cấp hai trước rồi nói sau, tôi vẫn muốn trước tiên ngang hàng thực lực với Quận vương Diêu đã.”
Thành Thiên Bích nhìn hắn: “Anh sẽ đi theo chúng tôi đến Thanh Hải ư?”
Ngô Du cười khẽ: “Đương nhiên.”
Trang Nghiêu vạch trần hắn không chút lưu tình: “Anh đang nói dối.”
“Ồ? Cậu nhận ra ư? Đúng rồi, cậu là dị nhân tiến hóa não bộ. Có điều, nếu mọi người đã đến đây thì cũng không để ý đến chuyện có phải tôi nói dối hay không, phải không.”
Trần thiếu hừ một tiếng: “Mày không nói mà giữ chữ tín được một lần chắc?”
Ngô Du nói với Trần thiếu: “Tôi biết anh mong tôi đi vào đó rồi không về nữa, nhưng anh cũng cần tin một chút, Trùng Khánh còn cần tôi.”
“Trước khi có mày, Trùng Khánh vẫn rất tốt.”
“Chuyện này chúng ta không nên thảo luận trước mặt người ngoài.” Khi nói những lời này, tuy nét mặt Ngô Du còn hơi cười, nhưng khẩu khí lại có vài phần cảnh cáo.
Trần thiếu bĩu môi, không nói gì nữa.
Nhóm Thành Thiên Bích đã sớm đoán rằng Ngô Du sẽ không thực hiện lời hứa nên cũng không thất vọng, hắn nói: “Nếu anh không có chuyện khác thì bây giờ bắt đầu đi.”
“Cầu còn không được.” Ngô Du nói: “Tôi nên làm thế nào? Trước tiên xả hết năng lượng phải không?”
“Phải.”
Ngô Du đi tới ngoài cửa, chỉ vào tòa nhà bốn tầng đối diện, hỏi Đại Thành: “Trong nhà kia có người ở không?”
Đại Thành lắc đầu: “Không.”
Ngô Du vươn tay về phía căn nhà đó, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh đột nhiên giảm xuống, một làn khói trắng bốc ra từ lòng bàn tay Ngô Du. Sau đó, căn nhà đối diện tựa như bị thứ gì đó đập mạnh vào, rung lên bần bật, băng đá trắng xóa nhanh chóng men theo tường nhà bò lên. Chẳng mất bao lâu, cả tòa nhà đều bị băng đá bao phủ, phát ra âm thanh “cọt kẹt” khiến người ta kinh hãi.
Ngô Du buông tay xuống, lẳng lặng nhìn nó.
Tòa nhà kia không trụ nổi mười giây, mặt tường nhanh chóng nứt toác ra, cuối cùng, đổ sập ầm ầm trước mắt mọi người, bị phá hủy hoàn toàn như một cái bánh quy vỡ vụn.
Mọi người trầm mặc nhìn mọi chuyện, trong lòng đều đang cân nhắc, nếu mình là tòa nhà ấy thì có thể ngăn cản được Ngô Du hay không. Đại Thành và mấy nhân viên của khách sạn còn hoảng sợ đến nỗi hai chân đều đang run rẩy.
Ngô Du đi đến, bước chân thoáng xiêu vẹo, cười nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Họ chọn một phòng lớn nhất, Thành Thiên Bích làm người dẫn đường, cùng vào phòng với Ngô Du, Tùng Hạ chờ đợi và những người khác thì chờ gian ngoài.
Lúc mới bắt đầu, họ không cần trông coi nên đến phòng khách rộng rãi để tu luyện, nói chuyện phiếm.
Đặng Tiêu thở dài: “Ngô Du lợi hại quá, tấn công kiểu này rất bá đạo.”
Trang Nghiêu cười lạnh: “Ra oai phủ đầu với chúng ta đó, hắn coi thường chúng ta quá rồi.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Cái này kêu là ra oai phủ đầu mấy người? Vậy đông lạnh người ta thành cục băng trước mặt rất nhiều người rồi bóp nát thì sao?”
Trang Nghiêu nói: “Hắn khống chế Trùng Khánh như vậy ư?”
“Tình hình phức tạp hơn thế, có điều sau khi lộ ra chiêu ấy, rất nhiều người đều chịu phục hắn, tôi sớm biết rồi mà, tôi nhìn người không sai, Ngô Du rất có dã tâm. Lúc trước khi vừa đến Trùng Khánh, hắn cứ ru rú trong nhà, không tham dự vào bất cứ tranh chấp nào, chắc là đang đợi thời cơ. Khi có được ngọc Con Rối, thời cơ kia đã tới. Nếu lúc ấy tôi có thể giết hắn, tôi đã sớm động thủ, đáng tiếc…”
“Thật ra vào lúc đó, anh nên liên hợp với dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư của bang Hồng Uy để giết hắn, lúc ấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn yếu nhược. Đương nhiên, anh không có dự kiến đó.”
Trần thiếu liếc nhìn Trang Nghiêu: “Chẳng lẽ cậu đã quên, dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư cậu vừa nói, đã bị Thành Thiên Bích giết chết?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Nhớ chứ, không phải lúc ấy anh vui lắm sao?”
Trần thiếu thở dài: “Hắn chết là phiền toái, không chết cũng là phiền toái, mọi chuyện đều đã định.”
Trang Nghiêu nói: “Nếu muốn sống tiếp thì anh vẫn nên hầu hạ Ngô Du cho tốt đi, thực lực của hắn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, anh tốt nhất là đảm bảo hắn vẫn cần anh.”
Trần thiếu cười châm chọc: “Sống cạnh hắn, tôi vốn chẳng trông cậy vào chuyện có thể sống được bao lâu.”
Tùng Hạ nhìn Trần thiếu, tuy coi như là thương hại không hơn, nhưng nghĩ đến bá chủ một phương xưa kia nay lưu lạc đến bước đường này, trong lòng cũng có vài phần cảm khái. Dị chủng dã thú cỡ lớn như Trần thiếu, sức chiến đấu rất mạnh, đặt đến đâu cũng có thể thống lĩnh một phương, huống chi hắn còn có xuất thân quân đội, Trùng Khánh vốn là thiên hạ của hắn, nhưng khi đối thủ là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có vũ lực áp đảo hết thảy thì hắn căn bản không có bất cứ phần thắng nào. Chênh lệch giữa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân khác thật sự là quá lớn, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại chênh lệch này sẽ càng ngày càng đáng sợ, cho đến khi biến thành hồng câu không thể vượt qua: Thần lực và nhân lực.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ có mấy người ít ỏi.
Diêu Tiềm Giang nói: “Tôi xem anh là một nhân tài, chi bằng đến Bắc Kinh với tôi đi, một đội trưởng dưới trướng tôi vừa chết trận vào thời gian trước, nếu anh dẫn người của anh đến đây, tôi có thể để anh đứng đầu, điều kiện các phương diện đều tốt hơn Trùng Khánh.”
Trần thiếu nhẹ nhếch miệng: “Đa tạ ý tốt của Quận vương, tôi sẽ không rời khỏi Trùng Khánh, đó là nhà tôi. Hơn nữa, đấu không lại Ngô Du thì chạy, tính sao nhỉ? Tôi không có cửa thắng đâu.” Hắn nhìn về phía căn phòng: “Hơn nữa, hắn sẽ không để tôi đi.”
Diêu Tiềm Giang có chút tiếc nuối nói: “Nếu anh thay đổi quyết định thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tôi có thể giúp anh.”
Hàn huyên trong chốc lát, mọi người tự mình tu luyện.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Tùng Hạ đang ăn cơm tối thì cảm giác thấy từ trong phòng ngủ phát tán ra năng lượng Thủy rất mạnh, cậu biết Ngô Du đã đến điểm mấu chốt.
Cậu và Trang Nghiêu nhìn nhau, bây giờ cậu sẽ đi nghiệm chứng một chuyện, đó là có phải sâu trong tiềm thức của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều giấu một miếng ngọc Con Rối hư ảo hay không!
Trang Nghiêu gật đầu nhìn cậu: “Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Tùng Hạ mở cửa, một luồng khí băng giá ập ra từ trong phòng, lạnh đến nỗi khiến cậu run rẩy. Cậu vội lui về, tìm áo bông mặc vào, cậu còn nhớ lần giúp Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, trong phòng thí nghiệm nóng như phòng xông hơi, đúng là vừa ra biển lửa đã vào sông băng.
…
Sau khi cậu bước vào, phát hiện Thành Thiên Bích mặc quần áo rất dày đứng một bên, toàn thân Ngô Du chính là một cục đá lớn, thoạt nhìn thì hoàn toàn như thể bị đóng băng, nhưng lông mi rung rung và ***g ngực nhấp nhô chứng tỏ hắn còn sống, chỉ có điều nét mặt rất đau đớn.
Tùng Hạ nhẹ giọng nói: “Ngô Du, bây giờ tôi sẽ giúp anh đột phá cấp hai, nhớ kỹ những gì chúng tôi đã nói, dù có phát sinh chuyện gì cũng đều phải kiên trì.”
Ngô Du nhẹ nhàng gật đầu.
Tùng Hạ nói với Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, nếu lát nữa tôi tiến vào trạng thái bất ổn, cậu nhất định phải đúng lúc nhắc nhở.” Cậu sợ giống như lần trước, bởi vì quá chăm chú đuổi theo ngọc Con Rối mà suýt nữa hại chết Diêu Tiềm Giang.
Thành Thiên Bích gật đầu: “Yên tâm.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi, đưa năng lượng Thủy vào trong cơ thể Ngô Du, cậu cố ý bắt đầu trước tiên là để cho mình có đủ thời gian tra xét ngọc Con Rối. Cậu tách một phần năng lượng tìm kiếm luồn sâu vào đầu óc Ngô Du. Lập tức, vô số thông tin như mở cống xả lũ, ào ạt ập tới, tràn đầy trước mắt Tùng Hạ.
Đó là mọi thứ thuộc về Ngô Du!
/363
|