Trang Nghiêu nói: “Trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang, tôi đã thấy ánh mắt cô ta nhìn Từ Ưng, tuy đó chỉ là cái liếc mắt vội vàng, song phán đoán của tôi không có sai lầm, đó là ánh mắt vừa e sợ lại vừa căm hận.”
Sau khi Chu Phụng Lam bị nâng đi, Trang Du cười tủm tỉm nói: “Các vị vất vả rồi, trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ phát hành một loại thuốc chống lại gián biến dị, có thể ức chế thời gian sinh sản của chúng, biện pháp giải quyết tiếp theo tôi tin các vị có thể nghĩ được, chỉ là không có thời gian thực tiễn mà thôi, chỗ tôi có nuôi 6.7 tấn gián lây nhiễm virus mang theo bộ gene hoàn mỹ, ngày mai sẽ theo kế hoạch thả ra tại các nơi trong nội thành. Không đến một tuần, đời sau của chúng sẽ tử vong vô số, có lẽ một tháng là có thể khống chế cục diện.”
Tất cả đều lạnh lùng nhìn hắn, không ai lên tiếng.
Trang Du nhìn về phía Tùng Hạ: “Sau khi làm xong mọi chuyện, tôi cần cậu giúp đỡ đột phá cấp hai, có điều… tôi có cảm giác rằng các vị sẽ không thực hiện lời hứa của mình.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Yên tâm, chỉ cần ông không nuốt lời thì chúng tôi cũng không.”
Trang Du nhìn nó một cách bí hiểm rồi gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi Trang Du và Chu Phụng Lam đi, mọi người đi vào gian phòng thí nghiệm kia, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ còn ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Tùng Chấn Trung đóng cửa lại, nhìn hai người họ: “Hai người vất vả rồi.”
Đặng Tiêu hét lên: “Tùng ca, anh nên thuận tay giết chết gã Chu Phụng Lam kia.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Trang Du có thể chết, hắn ta thì không.” Lời nói lần trước của Trang Nghiêu đã cho cậu một ý tưởng, cho dù không suy xét đến các nhân tố khác nhưng cậu cứ cảm thấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là một nước cờ quan trọng nào đó do ý thức Cambri bố trí, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác với tất cả dị nhân khác, vượt khỏi phạm vi lý giải của sinh vật học và vật lý học, họ trở nên vô cùng kì diệu. Nếu dựa theo suy đoán của họ, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ có tổng cộng 10 người, như vậy càng có thể chứng minh suy đoán này. Cho nên, cậu cảm giác dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không thể thiếu bất cứ ai, đến ngày mà họ thật sự đối đầu với ý thức Cambri, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định có thể tạo ra tác dụng nào đó.
Đường Đinh Chi nói: “Chuyện của họ tạm thời không suy xét đến, trước tiên hãy vượt qua mối nguy nạn gián này đã rồi nói sau, chúng tôi hiện tại đang cố gắng đạt tới ổn định, số người thường ở Bắc Kinh còn ít nhất hơn một triệu người. Một khi nổi loạn, chúng tôi không thể khống chế nổi họ.”
Từ sau khi tận thế, ám ảnh của cái chết vẫn luôn bao phủ Bắc Kinh, tuyệt vọng và sợ hãi như một trận ôn dịch bùng nổ theo nạn gián rồi lan tràn trong không khí, loại xu thế này nếu không ngăn chặn thì người thường – những người đói khát và vốn đã khuyết thiếu cảm giác an toàn – một khi bộc phát toàn bộ oán hận tích tụ thì chính là một nguồn sức mạnh mà họ khó lòng ngăn cản. Hơn nữa, vũ khí của họ dùng để đối phó với loài khác chứ không phải dùng để đối phó với người thường, Trang Du chính là đã đoán được rằng họ sẽ không để mặc mối nguy này mới dám to gan uy hiếp họ như vậy, nếu không thật sự nổi loạn thì chính Trang Du cũng muôn vàn lần không muốn thấy.
“Xem ra vì chuyện này mà Trang Du thật sự đã chuẩn bị tốt từ lâu, 6.7 tấn gián. Hừ, hắn nuôi bao lâu rồi không biết.”
Liễu Phong Vũ giận dữ: “Hắn không sợ mọi người biết chuyện bầy gián do một tay hắn gây ra sao?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Hắn không sợ. Bởi vì trong mắt dân thường đến cơm thừa canh cặn cũng ăn không đủ no thì gì mà khu 2 khu 3, gì mà tập đoàn quân 14 tập đoàn quân 27… chẳng có mấy khác biệt, chúng tôi bị gọi chung là ‘Viện khoa học’ và ‘Quân đội’, nếu để những người đó biết bầy gián do khu 2 thả ra, đối với họ mà nói thì chẳng khác nào là do viện khoa học thả ra cả.”
Đặng Tiêu cả giận: “Cái gì? Chuyện đó rõ ràng do tên súc sinh Trang Du làm, liên quan gì đến chúng ta.”
Tùng Hạ thở dài: “Tiểu Đặng, nếu mỗi ngày cậu đều phải đi xếp hàng lĩnh lương thực cứu tế, đã hơn một năm liên tục không được ăn một bữa no bụng, cậu sẽ chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm đến cuộc chiến trong thế giới quyền lực mà cậu chẳng thể với tới. Đối với người thường có số lượng nhiều nhất ở Bắc Kinh mà nói thì Trang Du chính là toàn bộ viện khoa học, Từ Ưng chính là toàn bộ quân đội. Chuyện Trang Du làm chính là chuyện viện khoa học làm, sao họ có thể tỉ mẩn phân biệt một hai ba bốn trong chuyện này. Một khi họ khăng khăng cho rằng viện khoa học có dụng tâm hiểm ác nào đó, mối nguy này hễ nổ ra thì còn phiền hơn nạn gián nhiều. Người thường vốn đã vô cùng bất mãn về chuyện đãi ngộ cực cao của dị nhân, chỉ có điều họ giận mà không dám nói gì mà thôi. Họ cũng chẳng quan tâm dị nhân phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, khi con người cực đoan, họ chỉ còn biết nghĩ đến mình, bản năng tự vệ sẽ tăng cường phản ứng kích thích của họ, khiến họ đưa ra quyết định thiếu lý trí.”
Thành Thiên Bích nói: “Giải quyết nạn gián lần này có tác dụng nâng cao hình tượng viện khoa học một khoảng nhất định.”
Liễu Phong Vũ xem thường: “Đúng là phức cmn tạp.”
Đường Đinh Chi suy tư: “Lần này Trang Du hành động dựa theo sự chuẩn bị sẵn, muốn tạo ra nhiều gián như vậy thì phải bắt đầu chuẩn bị ít nhất từ hai tháng trước. Hai tháng, cũng không chênh lệnh mấy thời điểm Thẩm Trường Trạch vừa đột phá cấp hai, ngay lúc đó hắn đã ý thức được hắn và Chu Phụng Lam muốn đột phá cấp hai thì nhất định cần đến Tùng Hạ, cho nên đã một tay bố trí cạm bẫy lớn như vậy.”
Tùng Hạ nghe vậy mà âm thầm kinh hãi, Trang Du thật là đáng sợ. Cậu vẫn chưa ý thức được sự đáng sợ của dị nhân tiến hóa não bộ do các dị nhân tiến hóa não bộ xung quanh cậu đều không phải kẻ ác thật sự không từ thủ đoạn, chú cậu và Đường Đinh Chi không cần phải nói, cho dù là Trang Nghiêu – tuy thiếu lòng thương cảm và đạo đức, và cũng không quan tâm sự sống chết của người xa lạ – song nó không phản nhân loại như Trang Du. Trí tuệ của họ đều dùng vào những chuyện có tác dụng tích cực, bởi vậy khiến cậu đôi khi quên rằng, trí tuệ đáng sợ đó một khi dùng trên con đường xấu xa thì sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng nhường nào, đặc biệt Trang Du còn nắm giữ nhiều tài nguyên như vậy.
Trang Du tựa như một vạn tấn thuốc nổ, chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng khuấy động khiến cả Bắc Kinh này phải nhốn nháo.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ muốn loại trừ một người như vậy, muốn giết Trang Du, cậu vô thức nhìn về phía Trang Nghiêu.
Sau khi nhận được ánh mắt của cậu, Trang Nghiêu cũng quét mắt nhìn lại một cái, Tùng Hạ cảm thấy một chút khích lệ, cậu cảm giác trí óc hoang mang trong một khoảnh khắc, tuy rất nhanh tỉnh táo lại, song cậu vẫn có một dự cảm mạnh mẽ rằng Trang Nghiêu biết cậu đang nghĩ gì.
Trang Nghiêu cau mày: “Đúng vậy, tôi đoán được anh đang nghĩ gì.”
Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu… cậu biết thuật đọc tâm?”
Trang Nghiêu trợn: “Vớ vẩn, là căn cứ theo biểu cảm, ánh mắt của anh. Chúng tôi phán đoán dựa vào sự tổng hợp trọng tâm câu chuyện và cảm xúc mà sóng điện não anh truyền đạt, anh đang nghĩ đến chuyện giết Trang Du, nhưng lại lo lắng tôi sẽ khó xử phải không?”
Tùng Hạ nói: “Phải, dù sao thì cậu và Trang Du cũng là…”
“Tôi và Trang Du là hai cá thể độc lập.” Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Giết ông ta là tốt nhất, vừa nghĩ đến chuyện chia sẻ một bộ gene tương đồng với người khác, tôi đã cảm thấy có chút ghê tởm, trên thế giới này có một tôi là đủ rồi.”
Tùng Chấn Trung nói: “Sớm muộn gì cũng phải loại trừ Trang Du, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Như tôi đã nói, muốn hạ Từ Ưng thì cũng phải hạ Trang Du. Dưới hắn còn có chín dị nhân tiến hóa não bộ và hơn một trăm nhà khoa học đều là phái Cấp Tiến như hắn. Chết một Trang Du thì còn có rất nhiều người tiếp tục nghiên cứu của hắn. Chúng tôi muốn chọn lựa thời cơ tốt nhất, bảo đảm có thể khống chế cục diện được nhất, bỏ lại dị nhân tiến hóa não bộ khu 2, tập đoàn quân 14 và hội Phụng Lam, đồng thời loại bỏ Từ Ưng và Trang Du thì mới có thể diệt trừ hậu hoạn.”
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Thời cơ này vốn đã sắp xuất hiện, chính là khi Chu Phụng Lam đột phá cấp hai, nhưng Trang Du dùng đám gián kia đã cứu vãn kết cục thất bại gần như đã được định sẵn. Chẳng trách sau khi Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đều đúng lúc yêu cầu Tùng Hạ, song chỉ có họ là ung dung thản nhiên, hóa ra đã bắt đầu giăng bẫy. Tên Trang Du này vĩnh viễn không thể sơ suất.”
Tùng Hạ cảm thấy đầu đã hơi trướng lên. Đẳng cấp của dị nhân tiến hóa não bộ đã không phải là chuyện mà cậu có thể phỏng đoán được, cậu đi một bước tính năm bước đã là không tồi, song dị nhân tiến hóa não bộ đi một bước thì đã tính sẵn năm mươi bước một trăm bước. Nếu để họ tự mình giải quyết chuyện này, tuyệt đối là giết Trang Du cho xong việc, nhưng sau khi giết Trang Du thì làm sao nữa, họ không thể tiếp tục suy nghĩ, họ có thể vì một lần hả giận này mà rước lấy phiền toái cho mình còn lớn hơn rắc rối về Trang Du.
Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi cần đến chỗ tư lệnh Tào chủ trì công cuộc chuyển giao vũ khí, không phải lo lắng cho an nguy của tôi, tôi tự có cách ứng phó.”
“Chú–” Tùng Hạ đứng lên.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi sẽ đi cùng giáo sư.”
Tùng Hạ nói: “Chú, cháu nghĩ ra một cách, chắc hẳn nó có thể trợ giúp chúng cháu xác định được vị trí của chú chuẩn xác hơn. Thiên Bích chỉ có thể nguyên tố hóa một nửa tương đối, cháu lo có một số nơi cậu ấy cũng không thể tra tìm.”
“Cháu nói đi.”
Tùng Hạ lấy từ trong người ra một miếng ngọc Hòa Điền giống cỡ đồng tiền: “Chú, đây là ngọc phù do cháu làm, cháu có thể nhận ra năng lượng bên trong nó. Chú giữ nó trên người, cho dù có thất lạc Thiên Bích, song chỉ cần có một phương hướng đại khái là chúng cháu dù phải lật từng miếng đất lên cũng sẽ tìm ra chú.”
Tùng Chấn Trung nhận lấy miếng ngọc kia, xuyên nó vào vòng cổ của mình, thoạt nhìn cũng chỉ là một món trang sức bình thường. Tùng Hạ liếc mắt đã nhận ra vòng cổ của Tùng Chấn Trung, nó vốn là của ông nội cậu. Nhìn thấy nó, trong lòng Tùng Hạ thấy có chút xúc động.
Tùng Hạ lấy ra mấy miếng ngọc nữa, ném xuống đất, dùng chân giẫm nát, cậu nhặt ngọc vỡ lên đưa cho Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, nơi Từ Ưng gửi vũ khí nhất định hết sức kín đáo, nói không chừng sẽ có rất nhiều chướng ngại vật, nếu có chỗ nào cậu không vào nổi nữa, thiết bị theo dõi tín hiệu trên người cậu cũng bị ngăn cản thì rải ngọc vụn này ở ven đường làm ký hiệu.”
Thành Thiên Bích gật đầu, vun ngọc vỡ vào trong túi.
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ, mỉm cười: “Đừng lo, họ không dám làm gì chú đâu, không thì cũng đừng hòng lấy được vũ khí.”
Tùng Hạ gật đầu: “Chú, mọi chuyện cẩn thận.”
Tùng Chấn Trung dẫn người xuất phát, Thành Thiên Bích về phòng đổi một bộ quần áo đi đêm, nhân lúc bóng đêm đi theo phía sau Tùng Chấn Trung, cái đầu lộ ra ngoài quần áo của hắn hóa gió hoàn toàn, toàn thân dung nhập triệt để vào trong bóng đêm.
Những người khác thì ở lại phòng thí nghiệm theo dõi thiết bị theo dõi tín hiệu trên người Thành Thiên Bích, dùng nó để phán đoán vị trí của Tùng Chấn Trung.
Tùng Hạ hỏi Đường Đinh Chi: “Chuyện kho vũ khí trên núi Thiên Thai là sao?”
“Đó vốn là kho dự trữ vũ khí của quân khu Bắc Kinh, sâu 200 mét dưới lòng đất, muốn vào trong đó cần một chuỗi mật mã 64 kí tự và xác nhận ít nhất hai mống mắt, hai vân tay, hai giọng nói của hai quân trưởng tập đoàn quân. Tư lệnh Tào luôn không tán thành chuyện mở cửa kho vũ khí này, trước mắt kho vũ khí mini của tập đoàn quân 27 còn tạm thời đủ dùng trong một, hai năm. Do trước tận thế, tập đoàn quân 14 đã xác định bất đồng với tập đoàn quân 27, chủ chiến trên không, đây vốn là ưu thế nhưng bây giờ dầu khí khan hiếm, không có phi cơ thì chẳng làm được gì. So với tập đoàn quân 27, trang bị lục chiến của họ ít hơn, cho nên Từ Ưng vẫn luôn muốn mở kho vũ khí. Sự lo lắng của tư lệnh Tào còn đến từ nhiều khía cạnh, ví dụ như bây giờ rất nhiều vũ khí chảy về phía dân gian, mở cửa kho vũ khí sẽ khiến nhiều vũ khí hơn bị xói mòn thông qua thủ đoạn vị kỷ, hơn nữa sẽ gia tăng chi phí duy tu bảo dưỡng. Dù sao thì một khi mở ra thì vũ khí nhất định phải bàn giao, Từ Ưng nhất định sẽ bàn giao đủ phần của mình, nếu tư lệnh Tào không lấy về thì sau này Từ Ưng sẽ không giúp ngài ấy mở cửa nữa. Đây cũng là một trong những mâu thuẫn trường kỳ của họ.”
“Kho vũ khí kia có lượng dự trữ rất lớn sao?”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Tương đối lớn, từ vũ khí hạng nhẹ đến vũ khí hạng nặng, cho đến các loại bom, đạn đạo, đó là kho vũ khí lớn nhất của quân khu Bắc Kinh. Có hai kho loại nhỏ đã mở lúc đầu tận thế, những vũ khí được sử dụng bây giờ đều lấy từ hai kho vũ khí nhỏ kia. Kho vũ khí trên núi Thiên Thai là kho cuối cùng gần Bắc Kinh, vốn là nơi chúng tôi dự định dùng để đối phó với sinh vật biển.”
“Chẳng trách tư lệnh Tào và giáo sư Tùng đều kiên quyết không chịu cho Từ Ưng chạm vào kho vũ khí này.”
“Tuyệt đối không thể động vào, bộ đội tình báo chúng tôi phái đi Hoa Nam, tin tức càng mang về lại càng ác liệt, bây giờ đã có một vài sinh vật biển tiến hóa ra hệ thống hô hấp và bò sát của sinh vật trên đất, có xu thế tiến lên bờ.”
“Tiến lên bờ?”
“Phải, tuy rằng bây giờ chúng mới chỉ phơi nắng trên bờ cát.”
Tùng Hạ không quen lắm với chuyện Đường Đinh Chi dùng gương mặt người máy để nói đùa, huống chi chuyện này chẳng buồn cười chút nào hết. Cậu gãi đầu, cười khổ một tiếng: “À thì… chuyện bên Nga chúng tôi còn chưa kịp nói lại với chú, bên phía Hoa Nam lại… Không có cái bụng đủ lớn, thật là không dễ tiêu hóa nhiều tin xấu như vậy.”
“Chuyện bên Nga chỉ có thể đợi giáo sư Tùng trở lại, có điều tôi đã phái nhân viên tình báo đến khảo sát ở gần Thanh Hải, cũng phái gián điệp tới Moscow, muộn nhất là hai tuần nữa sẽ có tin tức.”
Liễu Phong Vũ hỏi: “Tôi có điều không rõ, vì sao sinh vật biển lại muốn lên bờ? Coi như tôi có thể tự do hô hấp dưới biển thì tôi cũng không muốn sống ở đó đâu. Đại dương lớn hơn đất liền, chúng có ý đồ gì?”
“Tôi cho cậu xem một bức ảnh, rồi cậu sẽ hiểu.” Đường Đinh Chi mở máy tính, tìm một bức ảnh.
Đó là một tấm ảnh vệ tinh, gần như một nửa là đại dương màu xanh lam, một nửa là sông băng trắng xóa.
Tùng Hạ nhìn một lát, kinh ngạc: “Đây là Nam Cực?”
“Phải.”
“Diện tích sông băng lớn đến vậy ư?”
“Đây là ảnh chụp vệ tinh mà Mĩ gửi đến hai ngày trước, diện tích sông băng đã lớn như vậy. Cậu còn nhớ năm ngoái thường đột ngột hạ nhiệt độ, một lần hạ tận hai mươi, ba mươi độ không?”
“Nhớ chứ, năm nay sau khi thời tiết ấm áp thì không xuất hiện nữa.”
“Sau khi phân tích, chúng tôi phát hiện đột ngột hạ nhiệt độ là vì trong không khí tồn tại nguyên tố lạnh nào đó giàu năng lượng Cambri mà ra, loại nguyên tố lạnh này do mất cân bằng năng lượng Cambri trong không khí mà đột nhiên ngưng kết thành luồng không khí lạnh, tùy tình hình mà có thể tạo nên gió lớn, mưa to, thời tiết kì lạ ở các đại dương. Một khi luồng khí lạnh được hình thành, địa khu đó sẽ đột ngột hạ nhiệt độ. Hiện nay loại nguyên tố lạnh kỳ quái đó đang lan ra ngoài từ Trung Quốc, chúng di chuyển không có phương hướng hay quy luật, lan ra khắp thế giới, đã bay qua châu Mỹ, hiện tại đang tiến về phía Nam Cực. Tại Mĩ, cũng từng có vài tháng vô duyên vô cớ hạ nhiệt độ đến mấy chục độ, xui xẻo hơn chúng ta, lúc đó lại chính là mùa đông của họ, đôi khi nhiệt độ xuống đến mức âm 70 độ, làm chết cóng không ít người. Bây giờ luồng khí lạnh đó đã lan tới Nam Cực, mỗi một lần hạ nhiệt độ, sông băng ở Nam Cực sẽ kéo dài ra đến mấy chục mét. Do bản thân Nam Cực đã có thời tiết cực đoan nên xúc tiến nguyên tố lạnh điên cuồng ngưng kết, không ngừng tạo nên những luồng khí lạnh. Trong mấy tháng này, sông băng Nam Cực đã kéo dài tới 42 km, rất nhiều sinh vật ở Nam Cực bị buộc phải di chuyển về phía đại dương xa hơn, phá hủy nghiêm trọng hoàn cảnh của các hải vực khác. Do không chịu nổi cái giá lạnh này nên sinh vật ở Nam Cực bị ép xuống dưới chuỗi thức ăn, nên bắt đầu xuất hiện xu thế trốn lên lục địa. Mà một khi chuỗi thức ăn phát động toàn thân, sinh vật tầng chót ‘bỏ trốn’ sẽ gây ra phản ứng liên hoàn đến các sinh vật sống dựa vào chúng, khiến chúng cũng lên bờ theo. Cho nên bây giờ sinh vật biển xuất hiện xu thế lên bờ cực lớn.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhìn một mảng trắng bóng của bức ảnh vệ tinh, rung động nói không ra lời.
Trang Nghiêu nói: “Cho nên, muốn ngăn cản chúng lên bờ thì chỉ có thể giải quyết vấn đề khuếch tán của sông băng, mà muốn giải quyết vấn đề khuếch tán của sông băng thì nhất định phải tiêu diệu nguyên tố lạnh. Nhưng không khí cực đoan quanh năm của Nam Cực là thứ nguyên tố lạnh thích nhất, hiển nhiên chúng không định rời đi. Không, nói rằng chúng không đi được mới đúng, bởi vì không khí cực đoan vẫn khiến mất cân bằng năng lượng Cambri nên chúng không thể duy trì dạng hạt trong thời gian dài nên không thể bay theo gió.”
Tùng Hạ thở dài: “Sao chúng ta có thể gây ảnh hưởng đến thời tiết được chứ, vấn đề căn bản nhất vẫn là giải quyết ý thức Cambri.”
“Đúng vậy, chỉ có điều vấn đề sinh vật biển đổ bộ, trong vòng hai năm nữa chúng ta sẽ phải đối mặt. Cho dù chúng không lên bờ thì vì mấy miếng ngọc Con Rối kia, chúng ta cũng phải xuống biển tìm kiếm. Cho nên, nếu chúng có thể mang theo ngọc Con Rối lên bờ thì cũng bớt việc cho chúng ta.”
“Bớt việc…” Tùng Hạ chỉ có thể tìm được chút an ủi như vậy: “Sinh vật biển động một cái là mấy chục mét, giết một con là ăn được lâu lắm.”
Đặng Tiêu xoa xoa tay: “Lâu lắm rồi anh em ta chưa được ăn hải sản đâu anh nhỉ, không phải đồ đông lạnh mà là đồ tươi.”
Mọi người hàn huyên lung tung hồi lâu, còn ăn một bữa cơm mấy tiếng sau, Thành Thiên Bích quay về.
Tùng Hạ thấy sắc mặt hắn không được tốt, căng thẳng hỏi: “Không sao chứ?”
Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu: “Họ nhốt giáo sư Tùng trong một kho vũ khí loại nhỏ trên núi Tiểu Thang, cần Từ Ưng tự mình chứng thực thì cửa mới mở. Kho vũ khí kia có thiết bị dẫn nổ, không thể phá bằng bạo lực. Một khi đánh lén bị phát hiện thì có thể phát nổ từ xa.”
Tùng Hạ biến sắc.
Trang Nghiêu nói: “Đừng sợ, đây cũng không phải chuyện quá bất ngờ, một kho vũ khí không làm khó được chúng ta.”
“Cậu có cách gì?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Dù sao cũng phải để tôi nghĩ đã.”
Đường Đinh Chi nói: “Phá kho vũ khí thì không khó, khó là làm sao để phá mà không bị phát hiện. Có kinh nghiệm lần trước, nhất định Trang Du cũng sẽ ra tay. Phá kho vũ khí bằng bạo lực có mức độ nguy hiểm rất cao, chúng ta nghĩ cách khác.”
Trang Nghiêu dùng đầu ngón tay non nớt gõ nhẹ xuống bàn: “Tôi nghĩ đến một người, có lẽ người đó có thể giúp đỡ chúng ta.”
“Ai?”
“Các anh còn nhớ phóng viên Tân Hoa xã không? Họ Kiều, một trong số những cô vợ hờ của Từ Hàng.”
“Cô ấy? Còn nhớ.”
“Cô ta rất hận Từ Ưng và Từ Hàng.”
“Ồ? Sao cậu biết?”
Trang Nghiêu nói: “Trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang, tôi đã thấy ánh mắt cô ta nhìn Từ Ưng, tuy đó chỉ là cái liếc mắt vội vàng, song phán đoán của tôi không có sai lầm, đó là ánh mắt vừa e sợ lại vừa căm hận.”
Liễu Phong Vũ gật đầu: “Cô Kiều đó quả thật không giống người cam tâm là công cụ nối dõi tông đường cho người khác. Tôi từng trò chuyện với cô ấy, cô ấy rất có tư duy, rất thông minh, tốt nghiệp Ivy League, hai bằng thạc sĩ, rất có hoài bão. Nếu không phải do tận thế thì cô ấy có tiền đồ vô cùng rộng mở.”
Trang Nghiêu nói: “Cô gái đó rất thông minh, hơn nữa tôi có cảm giác cô ta cũng rất gan dạ, cô ta là người sống gần Từ Hàng nhất, ba của cô ta lại là tâm phúc của Từ Ưng, nếu cô ta muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, chúng ta có thể tiến hành một cuộc giao dịch.”
“Cô ấy thật sự có thể giúp chúng ta? Lại còn lợi dụng Từ Hàng?”
“Lần này tốt nhất đừng làm liên lụy đến Từ Hàng, Từ Ưng đã rất mẫn cảm, nếu lại gây tổn thương đến con trai ông ta, ông ta rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu. Đừng coi thường người phụ nữ này, thân phận của cô ta có thể khiến Từ Ưng buông lơi cảnh giác, hơn nữa còn là phóng viên sở trường về tìm tin và lấy tin. Chúng ta cứ thử đi, nếu không được thì nghĩ cách khác.”
Đường Đinh Chi nói: “Để tôi bảo Thẩm Trường Trạch mời cô ấy đến.”
“Không, để Đường Nhạn Khâu đi, tộc Long Huyết hãy cắt đứt khỏi chuyện này, ngộ nhỡ sự tình bại lộ, ít nhất tộc Long Huyết có thể duy trì hài hòa mặt ngoài với Từ Ưng.”
“Được.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Cho tôi tư liệu cụ thể, đêm nay sau khi trời tối, tôi sẽ đưa cô ấy đến.”
Liễu Phong Vũ nhắc nhở Đường Nhạn Khâu: “Cậu xuống tay nhè nhẹ một chút, tôi rất có hảo cảm với cô Kiều đấy, cho dù cô ấy là người của Từ Ưng thì chúng ta cũng nên tôn trọng, huống chi cô ấy lại xinh đẹp như vậy.”
Những câu trước đó của Liễu Phong Vũ coi như bình thường, song câu cuối cùng khiến Đường Nhạn Khâu hơi có cảm giác lạ, khẩu khí lập tức trở nên không tốt: “Tôi luôn tôn trọng phụ nữ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đường Nhạn Khâu nhịn rồi lại nhịn, song vẫn không nhịn nổi: “Anh thế này là vì cô ấy xinh đẹp?”
“Gì cơ?”
Đường Nhạn Khâu khắt khe nói: “Tôi tôn trọng tất cả phụ nữ, còn anh chỉ phá lệ với phụ nữ xinh đẹp.”
Liễu Phong Vũ trừng: “Cậu nói vậy là có ý gì, tôi là người trông mặt mà bắt hình dong à? Tôi cũng tôn trọng tất cả phụ nữ, chỉ có điều những cô xinh đẹp khiến người ta vui vẻ mà thôi, à không, mẹ nó rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?”
Đường Nhạn Khâu hít một hơi sâu: “Nói anh là người nông cạn.”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Nông cạn mới để ý cái tên như…” chữ “cậu” cuối cùng chưa nói ra thì hắn đã nghẹn đến mức thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Đường Nhạn Khâu lại đọc hiểu câu hắn chưa nói hết, mặt lập tức nóng lên.
Trang Nghiêu trợn mắt: “Hai anh có thể dừng ngay việc lãng phí thời gian hay không? Cần làm gì thì làm đi.”
Liễu Phong Vũ chỉ vào Đường Nhạn Khâu: “Là cậu ta gây sự trước.”
Trang Nghiêu nói: “Anh ta đang ghen.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều cứng lại, dùng nét mặt kì quái nhìn Trang Nghiêu, cảm giác bộ não của Trang Nghiêu đã tiến hóa ra chướng ngại vật.
Ghen? Đường Nhạn Khâu ghen? Ghen vì… Liễu Phong Vũ? Chuyện này còn khiến họ khiếp sợ hơn cả chuyện cá mập mọc chân lên bờ! Nhưng Trang Nghiêu có thể thông qua nét mặt, khẩu khí và sóng điện não của một người để phán đoán cảm xúc của người đó, nó chẳng giống như đang nói đùa chút nào hết. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi nghiêm túc gật đầu.
Liễu Phong Vũ lắp ba lắp bắp nói: “Cái gì cái gì cái gì? Ghen cái gì?”
Đường Nhạn Khâu thẹn quá hóa giận: “Nói hươu nói vượn!” Rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Trang Nghiêu nhún vai: “Rồi, cuối cùng cũng tiết kiệm được chút thời gian.”
Liễu Phong Vũ sững sờ tại chỗ, hồi lâu không có chút phản ứng.
Thủy Thiên Thừa:
Sau khi Chu Phụng Lam bị nâng đi, Trang Du cười tủm tỉm nói: “Các vị vất vả rồi, trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ phát hành một loại thuốc chống lại gián biến dị, có thể ức chế thời gian sinh sản của chúng, biện pháp giải quyết tiếp theo tôi tin các vị có thể nghĩ được, chỉ là không có thời gian thực tiễn mà thôi, chỗ tôi có nuôi 6.7 tấn gián lây nhiễm virus mang theo bộ gene hoàn mỹ, ngày mai sẽ theo kế hoạch thả ra tại các nơi trong nội thành. Không đến một tuần, đời sau của chúng sẽ tử vong vô số, có lẽ một tháng là có thể khống chế cục diện.”
Tất cả đều lạnh lùng nhìn hắn, không ai lên tiếng.
Trang Du nhìn về phía Tùng Hạ: “Sau khi làm xong mọi chuyện, tôi cần cậu giúp đỡ đột phá cấp hai, có điều… tôi có cảm giác rằng các vị sẽ không thực hiện lời hứa của mình.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Yên tâm, chỉ cần ông không nuốt lời thì chúng tôi cũng không.”
Trang Du nhìn nó một cách bí hiểm rồi gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi Trang Du và Chu Phụng Lam đi, mọi người đi vào gian phòng thí nghiệm kia, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ còn ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Tùng Chấn Trung đóng cửa lại, nhìn hai người họ: “Hai người vất vả rồi.”
Đặng Tiêu hét lên: “Tùng ca, anh nên thuận tay giết chết gã Chu Phụng Lam kia.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Trang Du có thể chết, hắn ta thì không.” Lời nói lần trước của Trang Nghiêu đã cho cậu một ý tưởng, cho dù không suy xét đến các nhân tố khác nhưng cậu cứ cảm thấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là một nước cờ quan trọng nào đó do ý thức Cambri bố trí, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác với tất cả dị nhân khác, vượt khỏi phạm vi lý giải của sinh vật học và vật lý học, họ trở nên vô cùng kì diệu. Nếu dựa theo suy đoán của họ, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chỉ có tổng cộng 10 người, như vậy càng có thể chứng minh suy đoán này. Cho nên, cậu cảm giác dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không thể thiếu bất cứ ai, đến ngày mà họ thật sự đối đầu với ý thức Cambri, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nhất định có thể tạo ra tác dụng nào đó.
Đường Đinh Chi nói: “Chuyện của họ tạm thời không suy xét đến, trước tiên hãy vượt qua mối nguy nạn gián này đã rồi nói sau, chúng tôi hiện tại đang cố gắng đạt tới ổn định, số người thường ở Bắc Kinh còn ít nhất hơn một triệu người. Một khi nổi loạn, chúng tôi không thể khống chế nổi họ.”
Từ sau khi tận thế, ám ảnh của cái chết vẫn luôn bao phủ Bắc Kinh, tuyệt vọng và sợ hãi như một trận ôn dịch bùng nổ theo nạn gián rồi lan tràn trong không khí, loại xu thế này nếu không ngăn chặn thì người thường – những người đói khát và vốn đã khuyết thiếu cảm giác an toàn – một khi bộc phát toàn bộ oán hận tích tụ thì chính là một nguồn sức mạnh mà họ khó lòng ngăn cản. Hơn nữa, vũ khí của họ dùng để đối phó với loài khác chứ không phải dùng để đối phó với người thường, Trang Du chính là đã đoán được rằng họ sẽ không để mặc mối nguy này mới dám to gan uy hiếp họ như vậy, nếu không thật sự nổi loạn thì chính Trang Du cũng muôn vàn lần không muốn thấy.
“Xem ra vì chuyện này mà Trang Du thật sự đã chuẩn bị tốt từ lâu, 6.7 tấn gián. Hừ, hắn nuôi bao lâu rồi không biết.”
Liễu Phong Vũ giận dữ: “Hắn không sợ mọi người biết chuyện bầy gián do một tay hắn gây ra sao?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Hắn không sợ. Bởi vì trong mắt dân thường đến cơm thừa canh cặn cũng ăn không đủ no thì gì mà khu 2 khu 3, gì mà tập đoàn quân 14 tập đoàn quân 27… chẳng có mấy khác biệt, chúng tôi bị gọi chung là ‘Viện khoa học’ và ‘Quân đội’, nếu để những người đó biết bầy gián do khu 2 thả ra, đối với họ mà nói thì chẳng khác nào là do viện khoa học thả ra cả.”
Đặng Tiêu cả giận: “Cái gì? Chuyện đó rõ ràng do tên súc sinh Trang Du làm, liên quan gì đến chúng ta.”
Tùng Hạ thở dài: “Tiểu Đặng, nếu mỗi ngày cậu đều phải đi xếp hàng lĩnh lương thực cứu tế, đã hơn một năm liên tục không được ăn một bữa no bụng, cậu sẽ chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm đến cuộc chiến trong thế giới quyền lực mà cậu chẳng thể với tới. Đối với người thường có số lượng nhiều nhất ở Bắc Kinh mà nói thì Trang Du chính là toàn bộ viện khoa học, Từ Ưng chính là toàn bộ quân đội. Chuyện Trang Du làm chính là chuyện viện khoa học làm, sao họ có thể tỉ mẩn phân biệt một hai ba bốn trong chuyện này. Một khi họ khăng khăng cho rằng viện khoa học có dụng tâm hiểm ác nào đó, mối nguy này hễ nổ ra thì còn phiền hơn nạn gián nhiều. Người thường vốn đã vô cùng bất mãn về chuyện đãi ngộ cực cao của dị nhân, chỉ có điều họ giận mà không dám nói gì mà thôi. Họ cũng chẳng quan tâm dị nhân phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, khi con người cực đoan, họ chỉ còn biết nghĩ đến mình, bản năng tự vệ sẽ tăng cường phản ứng kích thích của họ, khiến họ đưa ra quyết định thiếu lý trí.”
Thành Thiên Bích nói: “Giải quyết nạn gián lần này có tác dụng nâng cao hình tượng viện khoa học một khoảng nhất định.”
Liễu Phong Vũ xem thường: “Đúng là phức cmn tạp.”
Đường Đinh Chi suy tư: “Lần này Trang Du hành động dựa theo sự chuẩn bị sẵn, muốn tạo ra nhiều gián như vậy thì phải bắt đầu chuẩn bị ít nhất từ hai tháng trước. Hai tháng, cũng không chênh lệnh mấy thời điểm Thẩm Trường Trạch vừa đột phá cấp hai, ngay lúc đó hắn đã ý thức được hắn và Chu Phụng Lam muốn đột phá cấp hai thì nhất định cần đến Tùng Hạ, cho nên đã một tay bố trí cạm bẫy lớn như vậy.”
Tùng Hạ nghe vậy mà âm thầm kinh hãi, Trang Du thật là đáng sợ. Cậu vẫn chưa ý thức được sự đáng sợ của dị nhân tiến hóa não bộ do các dị nhân tiến hóa não bộ xung quanh cậu đều không phải kẻ ác thật sự không từ thủ đoạn, chú cậu và Đường Đinh Chi không cần phải nói, cho dù là Trang Nghiêu – tuy thiếu lòng thương cảm và đạo đức, và cũng không quan tâm sự sống chết của người xa lạ – song nó không phản nhân loại như Trang Du. Trí tuệ của họ đều dùng vào những chuyện có tác dụng tích cực, bởi vậy khiến cậu đôi khi quên rằng, trí tuệ đáng sợ đó một khi dùng trên con đường xấu xa thì sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng nhường nào, đặc biệt Trang Du còn nắm giữ nhiều tài nguyên như vậy.
Trang Du tựa như một vạn tấn thuốc nổ, chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng khuấy động khiến cả Bắc Kinh này phải nhốn nháo.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ muốn loại trừ một người như vậy, muốn giết Trang Du, cậu vô thức nhìn về phía Trang Nghiêu.
Sau khi nhận được ánh mắt của cậu, Trang Nghiêu cũng quét mắt nhìn lại một cái, Tùng Hạ cảm thấy một chút khích lệ, cậu cảm giác trí óc hoang mang trong một khoảnh khắc, tuy rất nhanh tỉnh táo lại, song cậu vẫn có một dự cảm mạnh mẽ rằng Trang Nghiêu biết cậu đang nghĩ gì.
Trang Nghiêu cau mày: “Đúng vậy, tôi đoán được anh đang nghĩ gì.”
Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu… cậu biết thuật đọc tâm?”
Trang Nghiêu trợn: “Vớ vẩn, là căn cứ theo biểu cảm, ánh mắt của anh. Chúng tôi phán đoán dựa vào sự tổng hợp trọng tâm câu chuyện và cảm xúc mà sóng điện não anh truyền đạt, anh đang nghĩ đến chuyện giết Trang Du, nhưng lại lo lắng tôi sẽ khó xử phải không?”
Tùng Hạ nói: “Phải, dù sao thì cậu và Trang Du cũng là…”
“Tôi và Trang Du là hai cá thể độc lập.” Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Giết ông ta là tốt nhất, vừa nghĩ đến chuyện chia sẻ một bộ gene tương đồng với người khác, tôi đã cảm thấy có chút ghê tởm, trên thế giới này có một tôi là đủ rồi.”
Tùng Chấn Trung nói: “Sớm muộn gì cũng phải loại trừ Trang Du, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc. Như tôi đã nói, muốn hạ Từ Ưng thì cũng phải hạ Trang Du. Dưới hắn còn có chín dị nhân tiến hóa não bộ và hơn một trăm nhà khoa học đều là phái Cấp Tiến như hắn. Chết một Trang Du thì còn có rất nhiều người tiếp tục nghiên cứu của hắn. Chúng tôi muốn chọn lựa thời cơ tốt nhất, bảo đảm có thể khống chế cục diện được nhất, bỏ lại dị nhân tiến hóa não bộ khu 2, tập đoàn quân 14 và hội Phụng Lam, đồng thời loại bỏ Từ Ưng và Trang Du thì mới có thể diệt trừ hậu hoạn.”
Đường Đinh Chi trầm giọng nói: “Thời cơ này vốn đã sắp xuất hiện, chính là khi Chu Phụng Lam đột phá cấp hai, nhưng Trang Du dùng đám gián kia đã cứu vãn kết cục thất bại gần như đã được định sẵn. Chẳng trách sau khi Thẩm Trường Trạch đột phá cấp hai, Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đều đúng lúc yêu cầu Tùng Hạ, song chỉ có họ là ung dung thản nhiên, hóa ra đã bắt đầu giăng bẫy. Tên Trang Du này vĩnh viễn không thể sơ suất.”
Tùng Hạ cảm thấy đầu đã hơi trướng lên. Đẳng cấp của dị nhân tiến hóa não bộ đã không phải là chuyện mà cậu có thể phỏng đoán được, cậu đi một bước tính năm bước đã là không tồi, song dị nhân tiến hóa não bộ đi một bước thì đã tính sẵn năm mươi bước một trăm bước. Nếu để họ tự mình giải quyết chuyện này, tuyệt đối là giết Trang Du cho xong việc, nhưng sau khi giết Trang Du thì làm sao nữa, họ không thể tiếp tục suy nghĩ, họ có thể vì một lần hả giận này mà rước lấy phiền toái cho mình còn lớn hơn rắc rối về Trang Du.
Tùng Chấn Trung nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi cần đến chỗ tư lệnh Tào chủ trì công cuộc chuyển giao vũ khí, không phải lo lắng cho an nguy của tôi, tôi tự có cách ứng phó.”
“Chú–” Tùng Hạ đứng lên.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi sẽ đi cùng giáo sư.”
Tùng Hạ nói: “Chú, cháu nghĩ ra một cách, chắc hẳn nó có thể trợ giúp chúng cháu xác định được vị trí của chú chuẩn xác hơn. Thiên Bích chỉ có thể nguyên tố hóa một nửa tương đối, cháu lo có một số nơi cậu ấy cũng không thể tra tìm.”
“Cháu nói đi.”
Tùng Hạ lấy từ trong người ra một miếng ngọc Hòa Điền giống cỡ đồng tiền: “Chú, đây là ngọc phù do cháu làm, cháu có thể nhận ra năng lượng bên trong nó. Chú giữ nó trên người, cho dù có thất lạc Thiên Bích, song chỉ cần có một phương hướng đại khái là chúng cháu dù phải lật từng miếng đất lên cũng sẽ tìm ra chú.”
Tùng Chấn Trung nhận lấy miếng ngọc kia, xuyên nó vào vòng cổ của mình, thoạt nhìn cũng chỉ là một món trang sức bình thường. Tùng Hạ liếc mắt đã nhận ra vòng cổ của Tùng Chấn Trung, nó vốn là của ông nội cậu. Nhìn thấy nó, trong lòng Tùng Hạ thấy có chút xúc động.
Tùng Hạ lấy ra mấy miếng ngọc nữa, ném xuống đất, dùng chân giẫm nát, cậu nhặt ngọc vỡ lên đưa cho Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, nơi Từ Ưng gửi vũ khí nhất định hết sức kín đáo, nói không chừng sẽ có rất nhiều chướng ngại vật, nếu có chỗ nào cậu không vào nổi nữa, thiết bị theo dõi tín hiệu trên người cậu cũng bị ngăn cản thì rải ngọc vụn này ở ven đường làm ký hiệu.”
Thành Thiên Bích gật đầu, vun ngọc vỡ vào trong túi.
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ, mỉm cười: “Đừng lo, họ không dám làm gì chú đâu, không thì cũng đừng hòng lấy được vũ khí.”
Tùng Hạ gật đầu: “Chú, mọi chuyện cẩn thận.”
Tùng Chấn Trung dẫn người xuất phát, Thành Thiên Bích về phòng đổi một bộ quần áo đi đêm, nhân lúc bóng đêm đi theo phía sau Tùng Chấn Trung, cái đầu lộ ra ngoài quần áo của hắn hóa gió hoàn toàn, toàn thân dung nhập triệt để vào trong bóng đêm.
Những người khác thì ở lại phòng thí nghiệm theo dõi thiết bị theo dõi tín hiệu trên người Thành Thiên Bích, dùng nó để phán đoán vị trí của Tùng Chấn Trung.
Tùng Hạ hỏi Đường Đinh Chi: “Chuyện kho vũ khí trên núi Thiên Thai là sao?”
“Đó vốn là kho dự trữ vũ khí của quân khu Bắc Kinh, sâu 200 mét dưới lòng đất, muốn vào trong đó cần một chuỗi mật mã 64 kí tự và xác nhận ít nhất hai mống mắt, hai vân tay, hai giọng nói của hai quân trưởng tập đoàn quân. Tư lệnh Tào luôn không tán thành chuyện mở cửa kho vũ khí này, trước mắt kho vũ khí mini của tập đoàn quân 27 còn tạm thời đủ dùng trong một, hai năm. Do trước tận thế, tập đoàn quân 14 đã xác định bất đồng với tập đoàn quân 27, chủ chiến trên không, đây vốn là ưu thế nhưng bây giờ dầu khí khan hiếm, không có phi cơ thì chẳng làm được gì. So với tập đoàn quân 27, trang bị lục chiến của họ ít hơn, cho nên Từ Ưng vẫn luôn muốn mở kho vũ khí. Sự lo lắng của tư lệnh Tào còn đến từ nhiều khía cạnh, ví dụ như bây giờ rất nhiều vũ khí chảy về phía dân gian, mở cửa kho vũ khí sẽ khiến nhiều vũ khí hơn bị xói mòn thông qua thủ đoạn vị kỷ, hơn nữa sẽ gia tăng chi phí duy tu bảo dưỡng. Dù sao thì một khi mở ra thì vũ khí nhất định phải bàn giao, Từ Ưng nhất định sẽ bàn giao đủ phần của mình, nếu tư lệnh Tào không lấy về thì sau này Từ Ưng sẽ không giúp ngài ấy mở cửa nữa. Đây cũng là một trong những mâu thuẫn trường kỳ của họ.”
“Kho vũ khí kia có lượng dự trữ rất lớn sao?”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Tương đối lớn, từ vũ khí hạng nhẹ đến vũ khí hạng nặng, cho đến các loại bom, đạn đạo, đó là kho vũ khí lớn nhất của quân khu Bắc Kinh. Có hai kho loại nhỏ đã mở lúc đầu tận thế, những vũ khí được sử dụng bây giờ đều lấy từ hai kho vũ khí nhỏ kia. Kho vũ khí trên núi Thiên Thai là kho cuối cùng gần Bắc Kinh, vốn là nơi chúng tôi dự định dùng để đối phó với sinh vật biển.”
“Chẳng trách tư lệnh Tào và giáo sư Tùng đều kiên quyết không chịu cho Từ Ưng chạm vào kho vũ khí này.”
“Tuyệt đối không thể động vào, bộ đội tình báo chúng tôi phái đi Hoa Nam, tin tức càng mang về lại càng ác liệt, bây giờ đã có một vài sinh vật biển tiến hóa ra hệ thống hô hấp và bò sát của sinh vật trên đất, có xu thế tiến lên bờ.”
“Tiến lên bờ?”
“Phải, tuy rằng bây giờ chúng mới chỉ phơi nắng trên bờ cát.”
Tùng Hạ không quen lắm với chuyện Đường Đinh Chi dùng gương mặt người máy để nói đùa, huống chi chuyện này chẳng buồn cười chút nào hết. Cậu gãi đầu, cười khổ một tiếng: “À thì… chuyện bên Nga chúng tôi còn chưa kịp nói lại với chú, bên phía Hoa Nam lại… Không có cái bụng đủ lớn, thật là không dễ tiêu hóa nhiều tin xấu như vậy.”
“Chuyện bên Nga chỉ có thể đợi giáo sư Tùng trở lại, có điều tôi đã phái nhân viên tình báo đến khảo sát ở gần Thanh Hải, cũng phái gián điệp tới Moscow, muộn nhất là hai tuần nữa sẽ có tin tức.”
Liễu Phong Vũ hỏi: “Tôi có điều không rõ, vì sao sinh vật biển lại muốn lên bờ? Coi như tôi có thể tự do hô hấp dưới biển thì tôi cũng không muốn sống ở đó đâu. Đại dương lớn hơn đất liền, chúng có ý đồ gì?”
“Tôi cho cậu xem một bức ảnh, rồi cậu sẽ hiểu.” Đường Đinh Chi mở máy tính, tìm một bức ảnh.
Đó là một tấm ảnh vệ tinh, gần như một nửa là đại dương màu xanh lam, một nửa là sông băng trắng xóa.
Tùng Hạ nhìn một lát, kinh ngạc: “Đây là Nam Cực?”
“Phải.”
“Diện tích sông băng lớn đến vậy ư?”
“Đây là ảnh chụp vệ tinh mà Mĩ gửi đến hai ngày trước, diện tích sông băng đã lớn như vậy. Cậu còn nhớ năm ngoái thường đột ngột hạ nhiệt độ, một lần hạ tận hai mươi, ba mươi độ không?”
“Nhớ chứ, năm nay sau khi thời tiết ấm áp thì không xuất hiện nữa.”
“Sau khi phân tích, chúng tôi phát hiện đột ngột hạ nhiệt độ là vì trong không khí tồn tại nguyên tố lạnh nào đó giàu năng lượng Cambri mà ra, loại nguyên tố lạnh này do mất cân bằng năng lượng Cambri trong không khí mà đột nhiên ngưng kết thành luồng không khí lạnh, tùy tình hình mà có thể tạo nên gió lớn, mưa to, thời tiết kì lạ ở các đại dương. Một khi luồng khí lạnh được hình thành, địa khu đó sẽ đột ngột hạ nhiệt độ. Hiện nay loại nguyên tố lạnh kỳ quái đó đang lan ra ngoài từ Trung Quốc, chúng di chuyển không có phương hướng hay quy luật, lan ra khắp thế giới, đã bay qua châu Mỹ, hiện tại đang tiến về phía Nam Cực. Tại Mĩ, cũng từng có vài tháng vô duyên vô cớ hạ nhiệt độ đến mấy chục độ, xui xẻo hơn chúng ta, lúc đó lại chính là mùa đông của họ, đôi khi nhiệt độ xuống đến mức âm 70 độ, làm chết cóng không ít người. Bây giờ luồng khí lạnh đó đã lan tới Nam Cực, mỗi một lần hạ nhiệt độ, sông băng ở Nam Cực sẽ kéo dài ra đến mấy chục mét. Do bản thân Nam Cực đã có thời tiết cực đoan nên xúc tiến nguyên tố lạnh điên cuồng ngưng kết, không ngừng tạo nên những luồng khí lạnh. Trong mấy tháng này, sông băng Nam Cực đã kéo dài tới 42 km, rất nhiều sinh vật ở Nam Cực bị buộc phải di chuyển về phía đại dương xa hơn, phá hủy nghiêm trọng hoàn cảnh của các hải vực khác. Do không chịu nổi cái giá lạnh này nên sinh vật ở Nam Cực bị ép xuống dưới chuỗi thức ăn, nên bắt đầu xuất hiện xu thế trốn lên lục địa. Mà một khi chuỗi thức ăn phát động toàn thân, sinh vật tầng chót ‘bỏ trốn’ sẽ gây ra phản ứng liên hoàn đến các sinh vật sống dựa vào chúng, khiến chúng cũng lên bờ theo. Cho nên bây giờ sinh vật biển xuất hiện xu thế lên bờ cực lớn.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhìn một mảng trắng bóng của bức ảnh vệ tinh, rung động nói không ra lời.
Trang Nghiêu nói: “Cho nên, muốn ngăn cản chúng lên bờ thì chỉ có thể giải quyết vấn đề khuếch tán của sông băng, mà muốn giải quyết vấn đề khuếch tán của sông băng thì nhất định phải tiêu diệu nguyên tố lạnh. Nhưng không khí cực đoan quanh năm của Nam Cực là thứ nguyên tố lạnh thích nhất, hiển nhiên chúng không định rời đi. Không, nói rằng chúng không đi được mới đúng, bởi vì không khí cực đoan vẫn khiến mất cân bằng năng lượng Cambri nên chúng không thể duy trì dạng hạt trong thời gian dài nên không thể bay theo gió.”
Tùng Hạ thở dài: “Sao chúng ta có thể gây ảnh hưởng đến thời tiết được chứ, vấn đề căn bản nhất vẫn là giải quyết ý thức Cambri.”
“Đúng vậy, chỉ có điều vấn đề sinh vật biển đổ bộ, trong vòng hai năm nữa chúng ta sẽ phải đối mặt. Cho dù chúng không lên bờ thì vì mấy miếng ngọc Con Rối kia, chúng ta cũng phải xuống biển tìm kiếm. Cho nên, nếu chúng có thể mang theo ngọc Con Rối lên bờ thì cũng bớt việc cho chúng ta.”
“Bớt việc…” Tùng Hạ chỉ có thể tìm được chút an ủi như vậy: “Sinh vật biển động một cái là mấy chục mét, giết một con là ăn được lâu lắm.”
Đặng Tiêu xoa xoa tay: “Lâu lắm rồi anh em ta chưa được ăn hải sản đâu anh nhỉ, không phải đồ đông lạnh mà là đồ tươi.”
Mọi người hàn huyên lung tung hồi lâu, còn ăn một bữa cơm mấy tiếng sau, Thành Thiên Bích quay về.
Tùng Hạ thấy sắc mặt hắn không được tốt, căng thẳng hỏi: “Không sao chứ?”
Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu: “Họ nhốt giáo sư Tùng trong một kho vũ khí loại nhỏ trên núi Tiểu Thang, cần Từ Ưng tự mình chứng thực thì cửa mới mở. Kho vũ khí kia có thiết bị dẫn nổ, không thể phá bằng bạo lực. Một khi đánh lén bị phát hiện thì có thể phát nổ từ xa.”
Tùng Hạ biến sắc.
Trang Nghiêu nói: “Đừng sợ, đây cũng không phải chuyện quá bất ngờ, một kho vũ khí không làm khó được chúng ta.”
“Cậu có cách gì?”
Trang Nghiêu nhún vai: “Dù sao cũng phải để tôi nghĩ đã.”
Đường Đinh Chi nói: “Phá kho vũ khí thì không khó, khó là làm sao để phá mà không bị phát hiện. Có kinh nghiệm lần trước, nhất định Trang Du cũng sẽ ra tay. Phá kho vũ khí bằng bạo lực có mức độ nguy hiểm rất cao, chúng ta nghĩ cách khác.”
Trang Nghiêu dùng đầu ngón tay non nớt gõ nhẹ xuống bàn: “Tôi nghĩ đến một người, có lẽ người đó có thể giúp đỡ chúng ta.”
“Ai?”
“Các anh còn nhớ phóng viên Tân Hoa xã không? Họ Kiều, một trong số những cô vợ hờ của Từ Hàng.”
“Cô ấy? Còn nhớ.”
“Cô ta rất hận Từ Ưng và Từ Hàng.”
“Ồ? Sao cậu biết?”
Trang Nghiêu nói: “Trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang, tôi đã thấy ánh mắt cô ta nhìn Từ Ưng, tuy đó chỉ là cái liếc mắt vội vàng, song phán đoán của tôi không có sai lầm, đó là ánh mắt vừa e sợ lại vừa căm hận.”
Liễu Phong Vũ gật đầu: “Cô Kiều đó quả thật không giống người cam tâm là công cụ nối dõi tông đường cho người khác. Tôi từng trò chuyện với cô ấy, cô ấy rất có tư duy, rất thông minh, tốt nghiệp Ivy League, hai bằng thạc sĩ, rất có hoài bão. Nếu không phải do tận thế thì cô ấy có tiền đồ vô cùng rộng mở.”
Trang Nghiêu nói: “Cô gái đó rất thông minh, hơn nữa tôi có cảm giác cô ta cũng rất gan dạ, cô ta là người sống gần Từ Hàng nhất, ba của cô ta lại là tâm phúc của Từ Ưng, nếu cô ta muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, chúng ta có thể tiến hành một cuộc giao dịch.”
“Cô ấy thật sự có thể giúp chúng ta? Lại còn lợi dụng Từ Hàng?”
“Lần này tốt nhất đừng làm liên lụy đến Từ Hàng, Từ Ưng đã rất mẫn cảm, nếu lại gây tổn thương đến con trai ông ta, ông ta rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu. Đừng coi thường người phụ nữ này, thân phận của cô ta có thể khiến Từ Ưng buông lơi cảnh giác, hơn nữa còn là phóng viên sở trường về tìm tin và lấy tin. Chúng ta cứ thử đi, nếu không được thì nghĩ cách khác.”
Đường Đinh Chi nói: “Để tôi bảo Thẩm Trường Trạch mời cô ấy đến.”
“Không, để Đường Nhạn Khâu đi, tộc Long Huyết hãy cắt đứt khỏi chuyện này, ngộ nhỡ sự tình bại lộ, ít nhất tộc Long Huyết có thể duy trì hài hòa mặt ngoài với Từ Ưng.”
“Được.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Cho tôi tư liệu cụ thể, đêm nay sau khi trời tối, tôi sẽ đưa cô ấy đến.”
Liễu Phong Vũ nhắc nhở Đường Nhạn Khâu: “Cậu xuống tay nhè nhẹ một chút, tôi rất có hảo cảm với cô Kiều đấy, cho dù cô ấy là người của Từ Ưng thì chúng ta cũng nên tôn trọng, huống chi cô ấy lại xinh đẹp như vậy.”
Những câu trước đó của Liễu Phong Vũ coi như bình thường, song câu cuối cùng khiến Đường Nhạn Khâu hơi có cảm giác lạ, khẩu khí lập tức trở nên không tốt: “Tôi luôn tôn trọng phụ nữ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đường Nhạn Khâu nhịn rồi lại nhịn, song vẫn không nhịn nổi: “Anh thế này là vì cô ấy xinh đẹp?”
“Gì cơ?”
Đường Nhạn Khâu khắt khe nói: “Tôi tôn trọng tất cả phụ nữ, còn anh chỉ phá lệ với phụ nữ xinh đẹp.”
Liễu Phong Vũ trừng: “Cậu nói vậy là có ý gì, tôi là người trông mặt mà bắt hình dong à? Tôi cũng tôn trọng tất cả phụ nữ, chỉ có điều những cô xinh đẹp khiến người ta vui vẻ mà thôi, à không, mẹ nó rốt cuộc thì cậu muốn nói gì?”
Đường Nhạn Khâu hít một hơi sâu: “Nói anh là người nông cạn.”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Nông cạn mới để ý cái tên như…” chữ “cậu” cuối cùng chưa nói ra thì hắn đã nghẹn đến mức thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Đường Nhạn Khâu lại đọc hiểu câu hắn chưa nói hết, mặt lập tức nóng lên.
Trang Nghiêu trợn mắt: “Hai anh có thể dừng ngay việc lãng phí thời gian hay không? Cần làm gì thì làm đi.”
Liễu Phong Vũ chỉ vào Đường Nhạn Khâu: “Là cậu ta gây sự trước.”
Trang Nghiêu nói: “Anh ta đang ghen.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều cứng lại, dùng nét mặt kì quái nhìn Trang Nghiêu, cảm giác bộ não của Trang Nghiêu đã tiến hóa ra chướng ngại vật.
Ghen? Đường Nhạn Khâu ghen? Ghen vì… Liễu Phong Vũ? Chuyện này còn khiến họ khiếp sợ hơn cả chuyện cá mập mọc chân lên bờ! Nhưng Trang Nghiêu có thể thông qua nét mặt, khẩu khí và sóng điện não của một người để phán đoán cảm xúc của người đó, nó chẳng giống như đang nói đùa chút nào hết. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi nghiêm túc gật đầu.
Liễu Phong Vũ lắp ba lắp bắp nói: “Cái gì cái gì cái gì? Ghen cái gì?”
Đường Nhạn Khâu thẹn quá hóa giận: “Nói hươu nói vượn!” Rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Trang Nghiêu nhún vai: “Rồi, cuối cùng cũng tiết kiệm được chút thời gian.”
Liễu Phong Vũ sững sờ tại chỗ, hồi lâu không có chút phản ứng.
Thủy Thiên Thừa:
/363
|