Dịch Đông hóa thành một đám mây đen, vô số con dơi cuốn lấy Dịch Nam vào trong, chớp mắt một cái đã biến mất trong tầm mắt của họ. Từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay, dù tiến hay lui, người đàn ông mạnh mẽ này vẫn luôn tiêu sái như thế.
Trang Nghiêu vẫn đang quan sát Dịch Đông và dị nhân thầu dầu kia chiến đấu, trên mặt đất có hàng trăm xác dơi như trời mưa, trên xác dơi quấn vòng quanh những cành thầu dầu đứt gãy. Thấy hai phe đều thương tổn không nhẹ, Trang Nghiêu biết đã đến thời cơ thích hợp, nói với Đường Nhạn Khâu: “Anh đi giúp Dịch Đông giết dị nhân thầu dầu.”
Đường Nhạn Khâu phi thân lên, từ sau lưng rút ra một mũi tên, quẹt một cái trên đá đánh lửa, mũi tên đã được tẩm dầu hoả lập tức bốc cháy, hắn bắn tên trúng chính giữa cây thầu dầu.
Bụi thầu dầu kia không thể phân rõ đầu đuôi, cũng không nhìn ra vị trí hiểm yếu, tùm lum rậm rạp, muốn tấn công thật vô cùng khó khăn, nhìn qua thì ngoại trừ đốt trụi thì chỉ còn cách chờ gã hao hết năng lượng rồi sẽ hiện ra hình người, không có cách gì có thể giết gã được, cũng khó trách cao thủ đệ nhất Ngụy Tử lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Mà dị nhân thầu dầu này rõ ràng có năng lượng rất mạnh, đến bây giờ vẫn chưa kiệt sức, nếu cứ thế nữa, chỉ e người thua trước sẽ là Dịch Đông, mà Trang Nghiêu thì không thể để Dịch Đông chết được.
Bụi thầu dầu kêu la thảm thiết bằng âm thanh con người, vội vàng tự làm đứt những chỗ đã bắt lửa, Dịch Đông cũng lập tức rút về rất nhiều con dơi, sợ bị lửa thiêu.
Đường Nhạn Khâu đứng giữa không trung, bắn từng mũi tên cháy lửa xuống, lạnh lùng nhìn dị nhân thầu dầu giãy giụa né tránh, nhưng vì tên bắn ra nhiều, diện tích tấn công lớn nên gã căn bản không thể tránh khỏi sự tấn công. Càng như vậy thì gã càng không dám hiện nguyên hình, sợ sẽ bị nhất tiễn xuyên tâm, Dịch Đông ở cạnh đó ngăn gã chạy trốn, không ngừng thừa dịp tấn công. Dưới lối đánh gọng kìm của hai người, năng lượng của dị nhân thầu dầu đã bị xói mòn rất nhanh, những bụi cây đang rụt về, không thể duy trì hình thái biến dị, cuối cùng biến trở về hình người. Dị nhân thầu dầu hét lớn: “Đừng giết tao, chúng mày muốn ngọc Con Rối, tao cho chúng mày, đừng giết tao!”
Giọng nói của Dịch Đông có vẻ cũng rất suy yếu: “Mày vẫn chưa nhận ra sao, chúng căn bản không định cho mày sống tiếp, bây giờ rốt cuộc tao đã tin chúng mày căn bản không có ngọc Con Rối, tất cả đều là âm mưu của chúng.”
Dị nhân thầu dầu vẫn chưa từ bỏ ý định, la: “Tao có, chúng tao có ngọc Con Rối, chỉ có tao mới biết nó ở đâu…”
“Chúng mày không có.” Đường Nhạn Khâu nhàn nhạt nói.
Dị nhân thầu dầu trợn to hai mắt, trong mắt một màu tro nguội, người dơi nhào tới, trong nháy mắt hút khô huyết dịch toàn thân gã.
Ngay sau đó, Dịch Đông cũng biến về hình người, lúc này mọi người mới thấy hắn bị thương nặng đến thế nào, trên người hầu như đã không có chỗ nào lành lặn, bị cầu gai của thầu dầu rạch đến nỗi máu me nhễ nhại, hơn nữa rất nhiều vết thương bị rạch đi rạch lại nhiều lần, vô cùng thê thảm, sắc mặt hắn trắng như giấy, thoạt nhìn cũng chẳng khác người chết là bao.
Vết thương nặng như thế, nếu trở về thời đại văn minh một năm trước, trong tình hình có nền y học hiện đại chữa trị cũng rất khó bảo toàn tính mạng vì người mất máu quá nhiều thì không chống chọi được bao lâu huống chi là trong thời đại vi khuẩn sinh sản điên cuồng, một miệng vết thương nhỏ xíu cũng có thể lấy đi mạng người này. Những miệng vết thương có diện tích lớn khắp toàn thân đều đang chảy máu, trong ánh mắt phần lớn mọi người ở đây, Dịch Đông đã không thể cứu được nữa rồi.
Đường Nhạn Khâu đáp xuống đất, nhìn người đàn ông xưa kia lớn mạnh nay đang hấp hối, trong lòng có chút cảm khái.
“Đại ca!” Tiếng hét sắc nhọn đã hơi biến âm của Dịch Nam vang lên từ một chỗ rất xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, gã mặc một bộ quần áo dài rộng, rõ ràng cho thấy là quần áo vừa lột xuống trên thân người chết, bị Thành Thiên Bích khống chế, đang chạy đến đây từ đằng xa, từ xa đã nhìn thấy Dịch Đông như đậu phụ tiết [122], âm điệu cũng thay đổi.
[122] Đậu phụ tiết: Một món ăn truyền thống TQ, nguyên liệu gồm tiết lợn, tiết gà, tiết vịt với đậu phụ, thịt lợn, hạt tiêu, ăn luôn hoặc dùng để chế biến với món khác, còn gọi là “thịt lỏng”, có tác dụng bổ huyết thanh tràng, thanh nhiệt giải độc. Ở đây có ý so sánh người như một vũng máu.
2013081720130817grabb149540rszcrpcrprszcrp
Gã điên cuồng chạy tới, quỳ sập xuống trước mặt Dịch Đông, toàn thân run rẩy, thậm chí không dám đưa tay chạm vào người đàn ông máu me nhầy nhụa này.
Dịch Đông bình tĩnh nhìn gã một cái, như thể nhìn thấy gã không sao hết, còn thở phào nhẹ nhõm.
Dịch Nam dè dặt nắm tay Dịch Đông, ầng ậng nước mắt, nức nở: “Anh đừng chết, anh đừng chết, em chỉ còn lại anh thôi, anh đừng chết.”
Dịch Đông nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì… cũng có ngày này.”
Từ khi họ cướp được ngọc Con Rối trở đi, đã vô số lần bị tấn công, vô số lần cực kỳ nguy hiểm, họ đã kinh hồn bạt vía sống tới ngày hôm nay, trong lòng đều rất hiểu sớm muộn gì họ cũng mất mạng vì miếng ngọc này, nhưng ham muốn và tâm lý may mắn đều cùng tồn tại, luôn có một giọng nói ma quỷ thuyết phục rằng mình là kẻ may mắn, cho đến khi tất cả không thể cứu vãn được nữa.
“Anh đừng chết, anh đừng chết mà.” Dịch Nam lặp lại những lời này, gã đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, hung tợn nhìn Thành Thiên Bích: “Anh muốn ngọc Con Rối phải không? Không phải mấy người có người chữa thương hay sao, chữa khỏi đại ca của tôi, bằng không dù có thiên đao vạn quả, tôi cũng không nói cho anh!”
Thành Thiên Bích nói: “Giao ngọc Con Rối cho tôi trước.”
“Ngọc Con Rối không có trên người tôi, đại ca của tôi không chịu được cho đến lúc đó, bây giờ mấy người cứu anh ấy trước.”
Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ, gật đầu với cậu.
Trang Nghiêu và Tùng Hạ cùng tuột xuống từ trên người A Bố, Trang Nghiêu đi tới trước mặt hai anh em họ: “Tôi sẽ bảo vệ tính mạng anh ta trước, chờ khi chúng tôi lấy được ngọc Con Rối rồi, tôi sẽ chữa khỏi hoàn toàn.”
Dịch Nam nhìn nó, lộ ra nét mặt quả nhiên là người này.
Trang Nghiêu nói với Đường Nhạn Khâu: “Bảo Yến Hội Dương chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ và quần áo, bao gồm cả anh ta, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đang chuẩn bị đi ra.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, đi tìm Yến Hội Dương.
Trang Nghiêu đặt tay lên làn da Dịch Đông, nhẹ nhàng di động, Dịch Nam trợn to hai mắt nhìn, vì mất máu quá nhiều nên Dịch Đông đã lâm vào bán hôn mê.
Tùng Hạ âm thầm phối hợp với lộ tuyến di chuyển hai tay của Trang Nghiêu, vận chuyển năng lượng vào trong cơ thể Dịch Đông, chữa trị vết thương tróc da bong thịt trên người gã.
Thật ra Dịch Đông nhìn qua thì cả người đầy máu, thương thế nghiêm trọng, nhưng sau khi dùng năng lượng đảo qua toàn thân gã xong thì Tùng Hạ phát hiện thật ra cũng không có vết thương gì trí mạng. Cậu đã quan sát dị nhân thầu dầu kia, gai nhọn dài nhất từ quả cầu gai của gã cũng chỉ có ba bốn cm, chỉ là thắng ở số lượng nhiều mà thôi, cho nên tạo thành miệng vết thương và mất máu nhiều, nguyên nhân dẫn đến cái chết đa phần do mất máu hay nhiễm trùng, còn vết thương thật sự đụng vào nội tạng và các điểm yếu thì không có. Đối với Tùng Hạ mà nói thì vết thương chạm phải xương cốt là tiêu hao năng lượng nhất, thứ hai là nội tạng, vết thương da thịt như Dịch Đông này lại dễ chữa hơn một ít.
Có điều, phương thức tấn công kinh khủng này ác độc hơn nhiều so với một đao đâm chết người, nhìn trên người Dịch Đông có nhiều vết thương như vậy là có thể tưởng tượng gã đã phải chịu đau đớn như thế nào. Dịch Đông có thể hóa thành vô số con dơi đã vô cùng kinh người, vừa bay lại vừa hút máu được, đồng thời không tìm được điểm yếu. Đối thủ như vậy cậu rất khó tưởng tượng phải đánh như thế nào, thảo nào Ngụy Tử có thể hùng mạnh lâu như vậy. Thế nhưng Dịch Đông không may ở chỗ lần này gã đụng phải một kẻ cũng không tìm ra điểm yếu, câu giờ dẫn tới kiệt sức, nếu không có họ, Dịch Đông nhất định sẽ phải chết.
Tùng Hạ suy đoán dị nhân thầu dầu này nhất định là sức chiến đấu chủ chốt của Phụng Lam, năng lực dị chủng thật là biến thái quá thể, nếu không phải gã cũng đã bị Dịch Đông đánh tới mệt mỏi kiệt sức thì nhất định không bị Đường Nhạn Khâu ép hóa về hình người dễ dàng như vậy.
Trị liệu tiến hành hơn mười phút, những vết thương lớn bị xuất huyết nhiều đều đã được Tùng Hạ chữa khỏi, thế nhưng trên người Dịch Đông còn rất nhiều vết thương, phân nửa chỗ đó còn đang chảy máu.
Thành Thiên Bích nói: “Được rồi, dẫn chúng tôi đi tìm ngọc Con Rối.”
Dịch Đông khôi phục một ít thần trí, thật không dám tin nhìn Trang Nghiêu, mặc dù tin tức trong nhóm họ có một người có khả năng đặc biệt đã truyền khắp Bắc Kinh, họ cũng đã nhận được lệnh truy nã, nhưng khi thật sự chứng kiến, thậm chí được cảm nhận thì lại là một chuyện khác. Gã có thể cảm giác vừa rồi có một nguồn năng lượng không ngừng chảy vào trong cơ thể mình, năng lượng đó không mạnh, tựa như dòng suối nhỏ, rất ôn hòa, nhưng vô cùng chấp nhất chảy ra khắp toàn thân gã, khiến năng lượng đã khô kiệt của gã chậm rãi hồi phục. Sau đó, số năng lượng đó không để mình điều khiển mà bắt đầu tập trung ở miệng vết thương, thậm chí gã có thể cảm giác tế bào đã đẩy nhanh quá trình chữa trị và tân sinh, vết thương ngứa ran, sau đó hoàn toàn khép miệng, nhẵn nhụi như mới. Thảo nào những người đó đồng ý dùng ngọc Con Rối để đổi lấy người này, khả năng như thế còn giá trị hơn ngọc Con Rối nhiều.
Lúc này, Đường Nhạn Khâu dẫn Yến Hội Dương vốn đã chuẩn bị quần áo từ trước đến, mấy người đang trần truồng lần lượt mặc quần áo vào. Dù đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhiệt độ thấp cũng có thể lấy mạng người được.
Yến Hội Dương đứng bên cạnh họ, sắc mặt âm trầm nhìn hai anh em Ngụy Tử, trong lòng hắn tất nhiên là hy vọng có thể diệt cỏ diệt tận gốc, nhưng cũng biết mục tiêu của họ là ngọc Con Rối, tạm thời sẽ không giết hai người này.
Đường Nhạn Khâu ôm Dịch Đông lên người A Bố, những người khác cũng lục tục trèo lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Dịch Nam.
Dịch Nam hạ giọng nói: “Chúng tôi giao ngọc Con Rối cho mấy người, làm sao để đảm bảo mấy người không giết chúng tôi.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt: “Hình như anh có sự lựa chọn khác?”
Dịch Nam còn muốn nói gì nữa, Dịch Đông kéo gã lại: “Dẫn họ đi lấy ngọc Con Rối, cậu ta nói rất đúng, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Dịch Nam cắn răng: “Đi về phía Đông.”
A Bố chở đoàn người chạy đến phía Đông thành phố.
Dịch Đông trầm giọng nói: “Ngay từ đầu mấy người đã biết Phụng Lam không có ngọc Con Rối, vì muốn chúng tôi sớm khai chiến nên đã bịa đặt chuyện chúng có ngọc Con Rối, rốt cuộc mấy người đã làm như thế nào.”
Vấn đề này tất nhiên không có ai trả lời gã.
Dịch Đông cũng không có kỳ vọng có thể lấy được đáp án: “Tôi chỉ có thể nghĩ đến hai khả năng. Thứ nhất, mấy người có cách làm giả phản ứng năng lượng ngọc Con Rối Thứ hai là mấy người có một miếng ngọc Con Rối, dùng miếng ngọc đó để lừa gạt mọi người.”
Trong lúc vô ý, Dịch Đông đã đoán trúng cả hai chuyện, Trang Nghiêu lạnh nhạt: “Nếu chúng tôi có ngọc Con Rối thì cần gì phải vắt óc tìm kế lấy của hai anh?”
“Tôi to gan đoán một lần nữa, phương pháp mấy người làm giả phản ứng năng lượng ngọc Con Rối có liên quan đến khả năng đặc biệt của cậu?”
Trang Nghiêu nhìn gã một cái: “Yên vị làm kẻ thất bại đi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Dịch Đông lạnh lùng cười: “Mấy người đến Bắc Kinh, đúng là muốn chết.” Nói xong, gã nhắm hai mắt lại, không lên tiếng nữa.
Dịch Nam nắm thật chặt tay Dịch Đông, nét mặt vẫn đông cứng như trước, dù sao hai người họ vẫn còn chưa thoát hiểm.
Nửa tiếng sau, họ tới phía cuối thành Đông, Tùng Hạ đã cảm thấy năng lượng lớn mạnh của ngọc Con Rối, cậu âm thầm gật đầu với Thành Thiên Bích.
Dịch Nam dẫn họ dừng lại trước một khu nhà nhỏ đã bỏ hoang không thu hút tầm mắt một chút nào, Thành Thiên Bích nói với Đường Nhạn Khâu: “Anh đi với hắn.”
Đường Nhạn Khâu và Dịch Nam nhảy xuống khỏi người A Bố, bước vào bên trong.
Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích, cậu có chút bận tâm không biết miếng ngọc Con Rối trên người Thành Thiên Bích có phản ứng hay không, nét mặt Thành Thiên Bích cứng lại, hắn gật đầu.
Lần trước khi họ ở tháp Đại Nhạn, hai miếng ngọc quá gần nhau, ngọc Con Rối đã tỏa sáng, hơn nữa dựa theo những gì Thành Thiên Bích đã nói thì hai miếng ngọc Con Rối sẽ hấp dẫn lẫn nhau, không biết nếu cách gần hơn thì sẽ có phản ứng gì.
Một lát sau, Đường Nhạn Khâu và Dịch Nam đi ra, trong tay Đường Nhạn Khâu là một hộp gỗ nhỏ.
Thành Thiên Bích âm thầm bắt tay đặt trên ngực, miếng ngọc Con Rối trên người hắn sinh ra một lực hấp dẫn ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được, khiến hắn mãnh liệt muốn lại gần miếng ngọc trong tay Đường Nhạn Khâu.
Mọi người đều tuột xuống từ trên người A Bố.
Đường Nhạn Khâu mở hộp ra, bên trong quả nhiên là một mảnh tinh thể màu đen nhỏ toàn thân đen sì, thoạt nhìn lớn hơn miếng ngọc trong tay họ một chút, dao động năng lượng cũng mạnh hơn. Tùng Hạ cảm thấy hơi khó thở, cậu đã rất vất vả để thích ứng với chuyện có một miếng ngọc Con Rối ở bên cạnh mình, bây giờ lại thêm một miếng nữa. Cảm giác bị hai nguồn năng lượng lớn mạnh vây vào giữa khiến người ta hít thở không thông, giống như cảm giác bị bức bách vậy, tuy không đau không ngứa nhưng lại vô cùng khó chịu. Tùng Hạ vừa kiềm chế sự cám dỗ của ngọc Con Rối với cậu, vừa giảm bớt năng lượng khổng lồ khiến thần kinh mình trĩu nặng, quả là rất vất vả.
Thành Thiên Bích cũng không dám tới gần ngọc Con Rối, hắn nói: “Anh cầm lấy đi.”
Đường Nhạn Khâu ngẩn người, cẩn thận đặt cái hộp vào trong quần áo của mình.
Dịch Nam nheo mắt lại nhìn họ: “Mấy người không cần kiểm tra sao?”
Trang Nghiêu cười khẽ: “Tôi tin các anh không dám lừa chúng tôi.”
Dịch Nam trầm giọng: “Căn bản mấy người không cần phải kiểm tra cũng có thể xác định đó là ngọc Con Rối phải không, đại ca của tôi nói đúng, mấy người quả nhiên có khả năng đặc biệt.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Anh còn muốn sống không?”
Dịch Nam căng thẳng, đề phòng nhìn nó.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Hai người họ xử lý thế nào?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để họ đi thôi.”
Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, họ đã có thứ mình cần, cũng không muốn đuổi cùng giết tận nữa, không còn ngọc Con Rối, phòng thí nghiệm đã bị hủy, người của Ngụy Tử cũng tử thương hơn nửa, nhất định họ cũng không còn khả năng gây phiền toái cho Lục Vân nữa.
Trang Nghiêu nhún nhún vai: “Dựa theo giao hẹn, chúng tôi chữa khỏi cho anh, hai anh có thể đi.”
Dịch Đông có chút bất ngờ nhìn họ, như thể không ngờ rằng những người này sẽ thật sự tha cho họ vậy.
Tùng Hạ phối hợp với Trang Nghiêu, nhanh chóng chữa trị vết thương trên người Dịch Đông, Dịch Đông nhìn làn da nhẵn nhụi không bị hao tổn gì của mình, có cảm giác không chân thật.
Bọn họ vẫn là kẻ địch của nhau, không cần nói lời giã biệt gì trước khi chia tay. Trước khi đi, Dịch Đông nói: “Ngọc Con Rối là thứ gây tai hoạ, mấy người tự giải quyết cho tốt.” Khi nói câu này, không biết vì sao, Tùng Hạ cảm giác ngữ khí của gã đã hoàn toàn thả lỏng. Có lẽ đối với họ mà nói thì ngọc Con Rối là ma quỷ đã ràng buộc họ, được giải thoát rồi lại là chuyện tốt. Dù sao thì lấy khả năng của họ, tùy tiện tìm chỗ nào cũng có thể bình an sinh sống, trái lại nếu còn giữ ngọc Con Rối thì lúc nào họ cũng như thể đang quanh quẩn bên vách núi.
So với sự thoải mái của Dịch Đông, sắc mặt Dịch Nam vẫn vô cùng âm trầm, hình như rất không cam tâm, con ngươi đen như mực nổi lên tâm trạng phức tạp.
Dịch Đông hóa thành một đám mây đen, vô số con dơi cuốn lấy Dịch Nam vào trong, chớp mắt một cái đã biến mất trong tầm mắt của họ. Từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay, dù tiến hay lui [123],người đàn ông mạnh mẽ này vẫn luôn tiêu sái như thế.
[123] Nguyên văn ở đây là “xuất trường” – lên sân khấu và “thối trường” – xuống sân khấu.
Sau khi hai anh em họ đi, giờ cũng chỉ còn lại sáu người họ, ngoại trừ Đặng Tiêu còn đang ngủ đông, tình trạng năm người còn lại cũng coi như no đủ, Trang Nghiêu không kịp chờ đợi đã hỏi: “Ngọc Con Rối trên người anh có phản ứng không?”
Thành Thiên Bích gật đầu, mở áo khoác, cách bên trong áo lót màu xám giữ ấm, họ có thể mơ hồ thấy ngọc Con Rối đang tỏa ra ánh sáng màu đen, chốc chốc lại lóe lên, như đang cảm ứng cái gì đó.
Tùng Hạ cau mày: “Lẽ nào chúng nó sẽ mãi như vậy? Cứ cảm ứng như thế suốt? Nói thật, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, bởi vì năng lượng của ngọc Con Rối thật sự quá mạnh, bây giờ tôi giống như… giống như bị hai bức tường cao chót vót kẹp ở giữa.” Cậu vừa nói vừa lui về phía sau theo bản năng, muốn cách hai miếng ngọc Con Rối này xa một chút, khi đi qua bên người Đường Nhạn Khâu, Trang Nghiêu đột nhiên nói: “Chờ một chút!”
Tùng Hạ dừng lại: “Sao vậy?”
“Bước về hai bước.”
Tùng Hạ lui hai bước, vừa vặn đứng bên cạnh Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu, cậu men theo ánh mắt Trang Nghiêu nhìn, thấy nơi ngực Thành Thiên Bích, miếng ngọc vốn đang lập lòe phát sáng đột nhiên chấm dứt.
“Hơ?” Nhất thời Tùng Hạ không phản ứng kịp.
Trang Nghiêu nói: “Tiến về phía trước hai bước.”
Tùng Hạ cũng rất nhanh hiểu chuyện, cậu tiến lên trước hai bước, không che khuất Đường Nhạn Khâu nữa, miếng ngọc của Thành Thiên Bích lóe lên lần thứ hai.
“Là ngọc cổ?” Tùng Hạ và Trang Nghiêu trăm miệng một lời.
Trang Nghiêu lẩm nhẩm: “Ngọc cổ có thể che chắn cảm ứng giữa ngọc Con Rối và ngọc Con Rối? Có điều phải vừa vặn ngăn ở giữa hai miếng thì mới được…”
“Chuyện này thần kỳ quá, ngọc cổ có công năng giống miếng kim loại mềm kia ư?”
“Không, kim loại mềm căn bản được sinh ra vì ngọc Con Rối, khi rời khỏi ngọc Con Rối, mật độ của nó sẽ trở nên rất dày, nặng không gì sánh được, ngay cả vận chuyển cũng thành vấn đề, không biết có thể dùng nó để làm cái gì. Thế nhưng sự tồn tại của ngọc cổ, qua nhiều chi tiết xác minh cho thấy nó đối nghịch với ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, bao gồm cả tri thức trong ngọc cổ cũng vậy, ngọc Con Rối dùng phương thức phóng xạ khiến các sinh vật nhanh chóng tiến hóa, ngọc cổ lại trái ngược, nó cung cấp phương pháp tu luyện chậm hơn nhưng vững chắc hơn.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu ngọc cổ có công năng che chắn cảm ứng giữa ngọc Con Rối và ngọc Con Rối, vậy phát huy tác dụng của nó đi. Tôi không thể hoạt động trong tình hình miếng ngọc Con Rối này không ngừng muốn tới gần một miếng ngọc khác. Chúng đang hô ứng lẫn nhau, cám dỗ nhau, ngay cả tôi cũng phải chịu ảnh hưởng.”
Tùng Hạ nói: “Không sai, ảnh hưởng này thật sự rất nghiêm trọng.” Cậu vỗ vỗ đầu: “Tôi không biết phải mất bao lâu thì mới có thể thích ứng được với cảm giác bí bách không thể thở nổi này.”
“Thử dùng ngọc cổ chắn giữa chúng đi.” Trang Nghiêu tìm mấy miếng vải, đầu tiên bọc hai miếng ngọc Con Rối lại riêng biệt, sau đó quấn ở hai bên ngọc cổ. Quả nhiên ngọc cổ phát huy tác dụng, hai miếng ngọc không lóe sáng lên nữa, Tùng Hạ càng thần kỳ cảm giác thấy năng lượng của ngọc Con Rối đang yếu đi một chút, không đè ép như trước nữa.
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Tốt quá, bằng không cứ để vậy mãi thì thể nào tôi cũng sẽ suy nhược tinh thần.”
Trang Nghiêu nói: “Sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta nhất định phải nghĩ cách sửa lại miếng kim loại mềm kia, thế này cũng không phải biện pháp đáng kể. Mấy ngày tiếp theo cứ tạm thời như thế đã, chúng ta phải mau chóng đến Bắc Kinh. Miếng ngọc cổ này cứ tạm thời đặt trên người Thành Thiên Bích.”
“Được.” Tùng Hạ đưa cả ngọc cổ và ngọc Con Rối bọc quanh ngọc cổ đưa cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích đưa tay nhận lấy, nhét vào trong lòng.
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta quay về thẩm mỹ viện một chuyến thôi.”
“Lấy Lộ Bá sao?”
“Không.” Trang Nghiêu lắc đầu: “Bây giờ là mùa tuyết tan, đường xá sẽ vô cùng lầy lội. Đối với Lộ Bá mà nói, khe rãnh và tuyết không phải khó đi nhất mà là đường lầy lội. Bây giờ Lộ Bá sẽ kéo chậm tốc độ của chúng ta rất nhiều, hơn nữa bằng tốc độ của A Bố, vài ngày nữa là chúng ta có thể đến Bắc Kinh. Lộ Bá đưa chúng ta đến đây là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Bây giờ chúng ta quay lại đó để mang theo một ít thức ăn cho một hai ngày và vũ khí. Mặt khác, Yến Hội Dương cũng đang ở đó chờ chúng ta.”
“Được, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người đều nắm lấy đuôi A Bố, nhảy lên lưng nó, Thành Thiên Bích cũng theo thường lệ bị A Bố ném lên không trung, thế nhưng lần này hắn lại không thuận lợi rơi xuống lưng A Bố. Khi lên đến độ cao bốn, năm mét, hắn đột nhiên bị một sức mạnh không thể kháng cự lôi về mặt đất. Nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc thì nhất định sẽ ngã không nhẹ, cho dù hắn đã dùng sức gió nâng thân thể đang trút xuống để giảm xóc.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thành Thiên Bích đứng lên, lắc đầu: “Không biết.”
Mọi người cũng đều không hiểu.
Thành Thiên Bích lại một lần nữa định đi lên, lần này hắn không nắm đuôi A Bố, mà là đưa sức gió xuống dưới lòng bàn chân, nâng thân thể mình lên, nhưng cũng ở độ cao bốn, năm mét, hắn làm thế nào cũng không thể lên cao hơn được nữa, có một sức mạnh đang lôi kéo hắn xuống, khiến hắn không thể chuyển động được chút nào.
Thành Thiên Bích biến sắc: “Có chuyện gì thế này?”
Tùng Hạ đứng trên mặt đất, cũng không hiểu nhìn hắn.
Trang Nghiêu nhíu mày suy tư mấy giây, nói: “Thành Thiên Bích, anh đáp xuống đất.”
Thành Thiên Bích đáp xuống.
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, lui về phía sau.”
Tùng Hạ nghe lời lui về phía sau, cũng là khoảng cách tầm bốn, năm mét, Thành Thiên Bích nhất thời cảm thấy một lực kéo, hắn trầm giọng nói: “Là ngọc cổ.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Là ngọc cổ.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Ngọc cổ không thể rời khỏi tôi?”
“Ngọc cổ không thể rời khỏi anh, hoặc anh không thể rời khỏi ngọc cổ, bất kể là bên nào thì ngọc cổ cũng không thể đặt trên người Thành Thiên Bích, phải do anh mang theo.”
Tùng Hạ thật không dám tin, lại cố ý đi sang bên cạnh, Thành Thiên Bích bị lôi đi theo. Tùng Hạ cẩn thận hồi tưởng, mình chưa từng rời khỏi ngọc cổ quá xa, bình thường đều đặt ở trên người, dù cho lúc tắm thì cũng đều ở trong một phòng, không hề vượt quá cự ly bây giờ giữa cậu và Thành Thiên Bích, hóa ra cậu và ngọc cổ đã buộc vào với nhau rồi.
Thế nhưng, chuyện này là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, cậu không phải lo sẽ mất ngọc cổ nữa, đó tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cậu càng không thể tới gần ngọc Con Rối, cậu sẽ bị ngọc Con Rối đầu độc nghiêm trọng mất.
Thành Thiên Bích cũng nói: “Tùng Hạ không thể trực tiếp tiếp xúc với ngọc Con Rối, anh ta sẽ mất ý thức tự chủ.”
Liễu Phong Vũ pha trò: “Xem ra chuyện này chỉ có một biện pháp giải quyết là hai đứa sống chung một chỗ cho đến khi chúng ta đến Bắc Kinh, không thể rời khỏi đối phương quá bốn mét.”
Tùng Hạ ngượng, không biết nên khóc hay nên cười.
Trang Nghiêu nói: “Xem ra chỉ có thể như vậy, hai người đừng rời khỏi đối phương quá xa, chí ít trước khi đến Bắc Kinh thì cứ duy trì như vậy đi.”
Thành Thiên Bích cũng nhìn Tùng Hạ, hắn nắm lấy ngọc cổ, nét mặt có vẻ lúng túng.
Liễu Phong Vũ cười: “Ôi chao, ngượng ngùng gì nữa, không phải bình thường hai đứa cũng dính như sam à, đáng tiếc chỗ này cách Bắc Kinh không xa, có lẽ không đủ cho hai đứa dây dưa đâu.”
Tùng Hạ ra sức nháy mắt ra hiệu cho Liễu Phong Vũ, xin hắn đừng nói nữa.
Đường Nhạn Khâu như thể nghe không hiểu Liễu Phong Vũ đang nói gì, mê man nhìn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ.
Hai người cùng nhau bò lên lưng A Bố, lúc này quả nhiên không xuất hiện hiện tượng gì khác thường.
Bọn họ một đường quay về thẩm mỹ viện, mảnh đất bên ngoài thẩm mỹ viện đúng là hành lang địa ngục, trên mặt đất cháy sạch đen thui chất đầy xác rắn, mà chuyện khiến họ khiếp sợ nhất là có không ít bách tính Lạc Dương đang ra sức cướp đoạt thịt rắn. Thời tiết khá lạnh, tốc độ hư thối của thức ăn tương đối chậm, từ tối qua đến giờ chưa quá sáu, bảy tiếng, cơ bản thịt rắn vẫn còn ăn được, có thể do mùa đông quá khó săn thú, ngay cả cỏ dại miễn cưỡng có thể đỡ đói cũng chết hết hoặc là khó tìm. Một đường đến đây họ cũng nhìn thấy không ít người chết, sợ rằng đều bị chết đói, cũng khó trách lại thấy cảnh tượng như thế.
Bọn họ lặng lẽ từ sân sau quay về thẩm mỹ viện, phát hiện Lộ Bá có người của Yến Hội Dương coi chừng, bằng không trên đó có nhiều thức ăn như vậy, chỉ sợ cũng khó mà có thể may mắn trốn thoát.
Sau khi vào trong, Yến Hội Dương đang ở trong nhà chờ họ, nhìn thấy họ đến, lập tức nói: “Các cậu đã thả Dịch Đông Dịch Nam?”
Tùng Hạ gật đầu: “Phải.”
Nét mặt Yến Hội Dương hơi cứng lại, nhưng cũng nằm trong dự liệu: “Tuy tôi hy vọng chúng sẽ biến mất luôn, nhưng xem tình hình hiện tại thì hai anh em họ chắc cũng không ở lại Lạc Dương nữa. Đánh mất ngọc Con Rối, Ngụy Tử cũng sẽ không còn nhiều người ủng hộ như vậy, ở đây chúng có nhiều thù địch lắm, đã không còn chỗ dung thân ở Lạc Dương nữa rồi.”
Trang Nghiêu mặt không thay đổi nói: “Cho nên, ngài coi như hài lòng với kết cục này? Chí ít trong một thời gian rất dài nữa, Lục Vân sẽ không có địch thủ.”
Yến Hội Dương gật đầu: “Từ trước đến nay tôi cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Từ khi bất đồng quan điểm với sự khuếch trương vô hạn của ba nhà họ nên mới bị cô lập, bây giờ suy nghĩ của tôi vẫn không thay đổi. Tôi muốn tự bảo vệ mình, bảo vệ người nhà và bạn bè của tôi, cảm ơn các vị đã cứu con gái tôi, còn trả lại yên bình cho Lạc Dương.”
Mọi người nghĩ sau một đêm hỗn loạn như vậy, dù đã chiếm được ngọc Con Rối nhưng không có quá nhiều tâm trạng hưng phấn, lại còn cảm thấy rất mệt mỏi.
Yến Hội Dương nói: “Tôi rất muốn giữ các cậu lại nghỉ ngơi vài ngày, nhưng tôi vẫn phải khuyên các cậu mau rời khỏi đây.”
“Làm sao vậy?”
“Phụng Lam có phương thức liên lạc tiên tiến, còn tiên tiến hơn rất nhiều so với chúng tôi dùng dị chủng chim chóc đưa thông tin và buôn bán tin tức, tin tức khai chiến ở đây nhất định đã truyền về Bắc Kinh. Tin họ chết, nói không chừng cũng đã truyền về.” Yến Hội Dương lấy một phần tư liệu ra: “Đây là tư liệu đến muộn của sáu người trong hội Phụng Lam, dị nhân thầu dầu kia là đội trưởng đội ba của hội Phụng Lam. Cấu thành của Phụng Lam gồm hội trưởng, một phó hội trưởng, tứ đại thiết vệ và năm phân đội. Toàn bộ nhân số của hội Phụng Lam khoảng hơn ba trăm người, dị chủng thầu dầu là đội trưởng đội ba, thống lĩnh chí ít năm sáu chục người. Nếu ở nơi khác thì đây đã là một bang phái mạnh, nhưng đẳng cấp năng lực của gã lại chỉ xếp thứ tư. Bang phái như vậy, ở Bắc Kinh có tận mấy phe, các cậu chính là đang bị những người này phát lệnh truy nã. Nói không chừng những chuyện các cậu làm ở Lạc Dương cũng sớm được truyền đến Bắc Kinh rồi. Nếu bên phía Bắc Kinh phái người xuống điều tra, tôi sẽ không giấu diếm chuyện của các cậu, tôi không có khả năng chống lại họ.” Yến Hội Dương nghiêm túc nhìn họ: “Vì các cậu và vì an toàn của chúng tôi, các cậu hãy mau đi đi, đừng để họ tìm được.”
Yến Hội Dương nói vô cùng thành khẩn, đúng như hắn đã nói, họ chưa bao giờ nghe nói đến những bang phái khổng lồ như vậy, nếu chính diện xung đột, đó là chuyện tương đối không sáng suốt.
Bọn họ phải mau chóng rời khỏi đây.
Trang Nghiêu nhận lấy phần tài liệu kia: “Chúng tôi chuẩn bị vài thứ rồi sẽ tức xuất phát.”
“Nếu là thức ăn nước uống thì tôi đã chuẩn bị cho các cậu khẩu phần cho hai ngày, bất cứ lúc nào các cậu cũng có thể mang theo chúng lên đường.”
Trang Nghiêu nhét tư liệu vào trong lòng, nói: “Như vậy thì xuất phát ngay bây giờ.”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, phần tài liệu này cho họ gánh nặng khá lớn, niềm vui sướng vừa lấy được ngọc Con Rối đã bị hạ thấp không gì sánh được. Dù đã thu được thắng lợi nhưng họ vẫn phải rời khỏi đây như chạy nạn, sau khi đến Bắc Kinh, nhất định họ còn phải đối mặt với vô số phiền phức. Con đường này họ đi đến bây giờ, thật sự là mỗi bước chân là một dấu chân máu, không có bước nào là thoải mái.
Nghĩ đến lệnh truy nã đơn giản ấy, trong lòng Tùng Hạ lại dấy lên sự bất an mãnh liệt.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Xuất phát.”
Trang Nghiêu vẫn đang quan sát Dịch Đông và dị nhân thầu dầu kia chiến đấu, trên mặt đất có hàng trăm xác dơi như trời mưa, trên xác dơi quấn vòng quanh những cành thầu dầu đứt gãy. Thấy hai phe đều thương tổn không nhẹ, Trang Nghiêu biết đã đến thời cơ thích hợp, nói với Đường Nhạn Khâu: “Anh đi giúp Dịch Đông giết dị nhân thầu dầu.”
Đường Nhạn Khâu phi thân lên, từ sau lưng rút ra một mũi tên, quẹt một cái trên đá đánh lửa, mũi tên đã được tẩm dầu hoả lập tức bốc cháy, hắn bắn tên trúng chính giữa cây thầu dầu.
Bụi thầu dầu kia không thể phân rõ đầu đuôi, cũng không nhìn ra vị trí hiểm yếu, tùm lum rậm rạp, muốn tấn công thật vô cùng khó khăn, nhìn qua thì ngoại trừ đốt trụi thì chỉ còn cách chờ gã hao hết năng lượng rồi sẽ hiện ra hình người, không có cách gì có thể giết gã được, cũng khó trách cao thủ đệ nhất Ngụy Tử lại bị thương nghiêm trọng như vậy. Mà dị nhân thầu dầu này rõ ràng có năng lượng rất mạnh, đến bây giờ vẫn chưa kiệt sức, nếu cứ thế nữa, chỉ e người thua trước sẽ là Dịch Đông, mà Trang Nghiêu thì không thể để Dịch Đông chết được.
Bụi thầu dầu kêu la thảm thiết bằng âm thanh con người, vội vàng tự làm đứt những chỗ đã bắt lửa, Dịch Đông cũng lập tức rút về rất nhiều con dơi, sợ bị lửa thiêu.
Đường Nhạn Khâu đứng giữa không trung, bắn từng mũi tên cháy lửa xuống, lạnh lùng nhìn dị nhân thầu dầu giãy giụa né tránh, nhưng vì tên bắn ra nhiều, diện tích tấn công lớn nên gã căn bản không thể tránh khỏi sự tấn công. Càng như vậy thì gã càng không dám hiện nguyên hình, sợ sẽ bị nhất tiễn xuyên tâm, Dịch Đông ở cạnh đó ngăn gã chạy trốn, không ngừng thừa dịp tấn công. Dưới lối đánh gọng kìm của hai người, năng lượng của dị nhân thầu dầu đã bị xói mòn rất nhanh, những bụi cây đang rụt về, không thể duy trì hình thái biến dị, cuối cùng biến trở về hình người. Dị nhân thầu dầu hét lớn: “Đừng giết tao, chúng mày muốn ngọc Con Rối, tao cho chúng mày, đừng giết tao!”
Giọng nói của Dịch Đông có vẻ cũng rất suy yếu: “Mày vẫn chưa nhận ra sao, chúng căn bản không định cho mày sống tiếp, bây giờ rốt cuộc tao đã tin chúng mày căn bản không có ngọc Con Rối, tất cả đều là âm mưu của chúng.”
Dị nhân thầu dầu vẫn chưa từ bỏ ý định, la: “Tao có, chúng tao có ngọc Con Rối, chỉ có tao mới biết nó ở đâu…”
“Chúng mày không có.” Đường Nhạn Khâu nhàn nhạt nói.
Dị nhân thầu dầu trợn to hai mắt, trong mắt một màu tro nguội, người dơi nhào tới, trong nháy mắt hút khô huyết dịch toàn thân gã.
Ngay sau đó, Dịch Đông cũng biến về hình người, lúc này mọi người mới thấy hắn bị thương nặng đến thế nào, trên người hầu như đã không có chỗ nào lành lặn, bị cầu gai của thầu dầu rạch đến nỗi máu me nhễ nhại, hơn nữa rất nhiều vết thương bị rạch đi rạch lại nhiều lần, vô cùng thê thảm, sắc mặt hắn trắng như giấy, thoạt nhìn cũng chẳng khác người chết là bao.
Vết thương nặng như thế, nếu trở về thời đại văn minh một năm trước, trong tình hình có nền y học hiện đại chữa trị cũng rất khó bảo toàn tính mạng vì người mất máu quá nhiều thì không chống chọi được bao lâu huống chi là trong thời đại vi khuẩn sinh sản điên cuồng, một miệng vết thương nhỏ xíu cũng có thể lấy đi mạng người này. Những miệng vết thương có diện tích lớn khắp toàn thân đều đang chảy máu, trong ánh mắt phần lớn mọi người ở đây, Dịch Đông đã không thể cứu được nữa rồi.
Đường Nhạn Khâu đáp xuống đất, nhìn người đàn ông xưa kia lớn mạnh nay đang hấp hối, trong lòng có chút cảm khái.
“Đại ca!” Tiếng hét sắc nhọn đã hơi biến âm của Dịch Nam vang lên từ một chỗ rất xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, gã mặc một bộ quần áo dài rộng, rõ ràng cho thấy là quần áo vừa lột xuống trên thân người chết, bị Thành Thiên Bích khống chế, đang chạy đến đây từ đằng xa, từ xa đã nhìn thấy Dịch Đông như đậu phụ tiết [122], âm điệu cũng thay đổi.
[122] Đậu phụ tiết: Một món ăn truyền thống TQ, nguyên liệu gồm tiết lợn, tiết gà, tiết vịt với đậu phụ, thịt lợn, hạt tiêu, ăn luôn hoặc dùng để chế biến với món khác, còn gọi là “thịt lỏng”, có tác dụng bổ huyết thanh tràng, thanh nhiệt giải độc. Ở đây có ý so sánh người như một vũng máu.
2013081720130817grabb149540rszcrpcrprszcrp
Gã điên cuồng chạy tới, quỳ sập xuống trước mặt Dịch Đông, toàn thân run rẩy, thậm chí không dám đưa tay chạm vào người đàn ông máu me nhầy nhụa này.
Dịch Đông bình tĩnh nhìn gã một cái, như thể nhìn thấy gã không sao hết, còn thở phào nhẹ nhõm.
Dịch Nam dè dặt nắm tay Dịch Đông, ầng ậng nước mắt, nức nở: “Anh đừng chết, anh đừng chết, em chỉ còn lại anh thôi, anh đừng chết.”
Dịch Đông nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì… cũng có ngày này.”
Từ khi họ cướp được ngọc Con Rối trở đi, đã vô số lần bị tấn công, vô số lần cực kỳ nguy hiểm, họ đã kinh hồn bạt vía sống tới ngày hôm nay, trong lòng đều rất hiểu sớm muộn gì họ cũng mất mạng vì miếng ngọc này, nhưng ham muốn và tâm lý may mắn đều cùng tồn tại, luôn có một giọng nói ma quỷ thuyết phục rằng mình là kẻ may mắn, cho đến khi tất cả không thể cứu vãn được nữa.
“Anh đừng chết, anh đừng chết mà.” Dịch Nam lặp lại những lời này, gã đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, hung tợn nhìn Thành Thiên Bích: “Anh muốn ngọc Con Rối phải không? Không phải mấy người có người chữa thương hay sao, chữa khỏi đại ca của tôi, bằng không dù có thiên đao vạn quả, tôi cũng không nói cho anh!”
Thành Thiên Bích nói: “Giao ngọc Con Rối cho tôi trước.”
“Ngọc Con Rối không có trên người tôi, đại ca của tôi không chịu được cho đến lúc đó, bây giờ mấy người cứu anh ấy trước.”
Thành Thiên Bích nhìn về phía Tùng Hạ, gật đầu với cậu.
Trang Nghiêu và Tùng Hạ cùng tuột xuống từ trên người A Bố, Trang Nghiêu đi tới trước mặt hai anh em họ: “Tôi sẽ bảo vệ tính mạng anh ta trước, chờ khi chúng tôi lấy được ngọc Con Rối rồi, tôi sẽ chữa khỏi hoàn toàn.”
Dịch Nam nhìn nó, lộ ra nét mặt quả nhiên là người này.
Trang Nghiêu nói với Đường Nhạn Khâu: “Bảo Yến Hội Dương chuẩn bị khăn mặt sạch sẽ và quần áo, bao gồm cả anh ta, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đang chuẩn bị đi ra.”
Đường Nhạn Khâu gật đầu, đi tìm Yến Hội Dương.
Trang Nghiêu đặt tay lên làn da Dịch Đông, nhẹ nhàng di động, Dịch Nam trợn to hai mắt nhìn, vì mất máu quá nhiều nên Dịch Đông đã lâm vào bán hôn mê.
Tùng Hạ âm thầm phối hợp với lộ tuyến di chuyển hai tay của Trang Nghiêu, vận chuyển năng lượng vào trong cơ thể Dịch Đông, chữa trị vết thương tróc da bong thịt trên người gã.
Thật ra Dịch Đông nhìn qua thì cả người đầy máu, thương thế nghiêm trọng, nhưng sau khi dùng năng lượng đảo qua toàn thân gã xong thì Tùng Hạ phát hiện thật ra cũng không có vết thương gì trí mạng. Cậu đã quan sát dị nhân thầu dầu kia, gai nhọn dài nhất từ quả cầu gai của gã cũng chỉ có ba bốn cm, chỉ là thắng ở số lượng nhiều mà thôi, cho nên tạo thành miệng vết thương và mất máu nhiều, nguyên nhân dẫn đến cái chết đa phần do mất máu hay nhiễm trùng, còn vết thương thật sự đụng vào nội tạng và các điểm yếu thì không có. Đối với Tùng Hạ mà nói thì vết thương chạm phải xương cốt là tiêu hao năng lượng nhất, thứ hai là nội tạng, vết thương da thịt như Dịch Đông này lại dễ chữa hơn một ít.
Có điều, phương thức tấn công kinh khủng này ác độc hơn nhiều so với một đao đâm chết người, nhìn trên người Dịch Đông có nhiều vết thương như vậy là có thể tưởng tượng gã đã phải chịu đau đớn như thế nào. Dịch Đông có thể hóa thành vô số con dơi đã vô cùng kinh người, vừa bay lại vừa hút máu được, đồng thời không tìm được điểm yếu. Đối thủ như vậy cậu rất khó tưởng tượng phải đánh như thế nào, thảo nào Ngụy Tử có thể hùng mạnh lâu như vậy. Thế nhưng Dịch Đông không may ở chỗ lần này gã đụng phải một kẻ cũng không tìm ra điểm yếu, câu giờ dẫn tới kiệt sức, nếu không có họ, Dịch Đông nhất định sẽ phải chết.
Tùng Hạ suy đoán dị nhân thầu dầu này nhất định là sức chiến đấu chủ chốt của Phụng Lam, năng lực dị chủng thật là biến thái quá thể, nếu không phải gã cũng đã bị Dịch Đông đánh tới mệt mỏi kiệt sức thì nhất định không bị Đường Nhạn Khâu ép hóa về hình người dễ dàng như vậy.
Trị liệu tiến hành hơn mười phút, những vết thương lớn bị xuất huyết nhiều đều đã được Tùng Hạ chữa khỏi, thế nhưng trên người Dịch Đông còn rất nhiều vết thương, phân nửa chỗ đó còn đang chảy máu.
Thành Thiên Bích nói: “Được rồi, dẫn chúng tôi đi tìm ngọc Con Rối.”
Dịch Đông khôi phục một ít thần trí, thật không dám tin nhìn Trang Nghiêu, mặc dù tin tức trong nhóm họ có một người có khả năng đặc biệt đã truyền khắp Bắc Kinh, họ cũng đã nhận được lệnh truy nã, nhưng khi thật sự chứng kiến, thậm chí được cảm nhận thì lại là một chuyện khác. Gã có thể cảm giác vừa rồi có một nguồn năng lượng không ngừng chảy vào trong cơ thể mình, năng lượng đó không mạnh, tựa như dòng suối nhỏ, rất ôn hòa, nhưng vô cùng chấp nhất chảy ra khắp toàn thân gã, khiến năng lượng đã khô kiệt của gã chậm rãi hồi phục. Sau đó, số năng lượng đó không để mình điều khiển mà bắt đầu tập trung ở miệng vết thương, thậm chí gã có thể cảm giác tế bào đã đẩy nhanh quá trình chữa trị và tân sinh, vết thương ngứa ran, sau đó hoàn toàn khép miệng, nhẵn nhụi như mới. Thảo nào những người đó đồng ý dùng ngọc Con Rối để đổi lấy người này, khả năng như thế còn giá trị hơn ngọc Con Rối nhiều.
Lúc này, Đường Nhạn Khâu dẫn Yến Hội Dương vốn đã chuẩn bị quần áo từ trước đến, mấy người đang trần truồng lần lượt mặc quần áo vào. Dù đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhiệt độ thấp cũng có thể lấy mạng người được.
Yến Hội Dương đứng bên cạnh họ, sắc mặt âm trầm nhìn hai anh em Ngụy Tử, trong lòng hắn tất nhiên là hy vọng có thể diệt cỏ diệt tận gốc, nhưng cũng biết mục tiêu của họ là ngọc Con Rối, tạm thời sẽ không giết hai người này.
Đường Nhạn Khâu ôm Dịch Đông lên người A Bố, những người khác cũng lục tục trèo lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Dịch Nam.
Dịch Nam hạ giọng nói: “Chúng tôi giao ngọc Con Rối cho mấy người, làm sao để đảm bảo mấy người không giết chúng tôi.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt: “Hình như anh có sự lựa chọn khác?”
Dịch Nam còn muốn nói gì nữa, Dịch Đông kéo gã lại: “Dẫn họ đi lấy ngọc Con Rối, cậu ta nói rất đúng, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.”
Dịch Nam cắn răng: “Đi về phía Đông.”
A Bố chở đoàn người chạy đến phía Đông thành phố.
Dịch Đông trầm giọng nói: “Ngay từ đầu mấy người đã biết Phụng Lam không có ngọc Con Rối, vì muốn chúng tôi sớm khai chiến nên đã bịa đặt chuyện chúng có ngọc Con Rối, rốt cuộc mấy người đã làm như thế nào.”
Vấn đề này tất nhiên không có ai trả lời gã.
Dịch Đông cũng không có kỳ vọng có thể lấy được đáp án: “Tôi chỉ có thể nghĩ đến hai khả năng. Thứ nhất, mấy người có cách làm giả phản ứng năng lượng ngọc Con Rối Thứ hai là mấy người có một miếng ngọc Con Rối, dùng miếng ngọc đó để lừa gạt mọi người.”
Trong lúc vô ý, Dịch Đông đã đoán trúng cả hai chuyện, Trang Nghiêu lạnh nhạt: “Nếu chúng tôi có ngọc Con Rối thì cần gì phải vắt óc tìm kế lấy của hai anh?”
“Tôi to gan đoán một lần nữa, phương pháp mấy người làm giả phản ứng năng lượng ngọc Con Rối có liên quan đến khả năng đặc biệt của cậu?”
Trang Nghiêu nhìn gã một cái: “Yên vị làm kẻ thất bại đi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Dịch Đông lạnh lùng cười: “Mấy người đến Bắc Kinh, đúng là muốn chết.” Nói xong, gã nhắm hai mắt lại, không lên tiếng nữa.
Dịch Nam nắm thật chặt tay Dịch Đông, nét mặt vẫn đông cứng như trước, dù sao hai người họ vẫn còn chưa thoát hiểm.
Nửa tiếng sau, họ tới phía cuối thành Đông, Tùng Hạ đã cảm thấy năng lượng lớn mạnh của ngọc Con Rối, cậu âm thầm gật đầu với Thành Thiên Bích.
Dịch Nam dẫn họ dừng lại trước một khu nhà nhỏ đã bỏ hoang không thu hút tầm mắt một chút nào, Thành Thiên Bích nói với Đường Nhạn Khâu: “Anh đi với hắn.”
Đường Nhạn Khâu và Dịch Nam nhảy xuống khỏi người A Bố, bước vào bên trong.
Tùng Hạ nhìn về phía Thành Thiên Bích, cậu có chút bận tâm không biết miếng ngọc Con Rối trên người Thành Thiên Bích có phản ứng hay không, nét mặt Thành Thiên Bích cứng lại, hắn gật đầu.
Lần trước khi họ ở tháp Đại Nhạn, hai miếng ngọc quá gần nhau, ngọc Con Rối đã tỏa sáng, hơn nữa dựa theo những gì Thành Thiên Bích đã nói thì hai miếng ngọc Con Rối sẽ hấp dẫn lẫn nhau, không biết nếu cách gần hơn thì sẽ có phản ứng gì.
Một lát sau, Đường Nhạn Khâu và Dịch Nam đi ra, trong tay Đường Nhạn Khâu là một hộp gỗ nhỏ.
Thành Thiên Bích âm thầm bắt tay đặt trên ngực, miếng ngọc Con Rối trên người hắn sinh ra một lực hấp dẫn ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được, khiến hắn mãnh liệt muốn lại gần miếng ngọc trong tay Đường Nhạn Khâu.
Mọi người đều tuột xuống từ trên người A Bố.
Đường Nhạn Khâu mở hộp ra, bên trong quả nhiên là một mảnh tinh thể màu đen nhỏ toàn thân đen sì, thoạt nhìn lớn hơn miếng ngọc trong tay họ một chút, dao động năng lượng cũng mạnh hơn. Tùng Hạ cảm thấy hơi khó thở, cậu đã rất vất vả để thích ứng với chuyện có một miếng ngọc Con Rối ở bên cạnh mình, bây giờ lại thêm một miếng nữa. Cảm giác bị hai nguồn năng lượng lớn mạnh vây vào giữa khiến người ta hít thở không thông, giống như cảm giác bị bức bách vậy, tuy không đau không ngứa nhưng lại vô cùng khó chịu. Tùng Hạ vừa kiềm chế sự cám dỗ của ngọc Con Rối với cậu, vừa giảm bớt năng lượng khổng lồ khiến thần kinh mình trĩu nặng, quả là rất vất vả.
Thành Thiên Bích cũng không dám tới gần ngọc Con Rối, hắn nói: “Anh cầm lấy đi.”
Đường Nhạn Khâu ngẩn người, cẩn thận đặt cái hộp vào trong quần áo của mình.
Dịch Nam nheo mắt lại nhìn họ: “Mấy người không cần kiểm tra sao?”
Trang Nghiêu cười khẽ: “Tôi tin các anh không dám lừa chúng tôi.”
Dịch Nam trầm giọng: “Căn bản mấy người không cần phải kiểm tra cũng có thể xác định đó là ngọc Con Rối phải không, đại ca của tôi nói đúng, mấy người quả nhiên có khả năng đặc biệt.”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Anh còn muốn sống không?”
Dịch Nam căng thẳng, đề phòng nhìn nó.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Hai người họ xử lý thế nào?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Để họ đi thôi.”
Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, họ đã có thứ mình cần, cũng không muốn đuổi cùng giết tận nữa, không còn ngọc Con Rối, phòng thí nghiệm đã bị hủy, người của Ngụy Tử cũng tử thương hơn nửa, nhất định họ cũng không còn khả năng gây phiền toái cho Lục Vân nữa.
Trang Nghiêu nhún nhún vai: “Dựa theo giao hẹn, chúng tôi chữa khỏi cho anh, hai anh có thể đi.”
Dịch Đông có chút bất ngờ nhìn họ, như thể không ngờ rằng những người này sẽ thật sự tha cho họ vậy.
Tùng Hạ phối hợp với Trang Nghiêu, nhanh chóng chữa trị vết thương trên người Dịch Đông, Dịch Đông nhìn làn da nhẵn nhụi không bị hao tổn gì của mình, có cảm giác không chân thật.
Bọn họ vẫn là kẻ địch của nhau, không cần nói lời giã biệt gì trước khi chia tay. Trước khi đi, Dịch Đông nói: “Ngọc Con Rối là thứ gây tai hoạ, mấy người tự giải quyết cho tốt.” Khi nói câu này, không biết vì sao, Tùng Hạ cảm giác ngữ khí của gã đã hoàn toàn thả lỏng. Có lẽ đối với họ mà nói thì ngọc Con Rối là ma quỷ đã ràng buộc họ, được giải thoát rồi lại là chuyện tốt. Dù sao thì lấy khả năng của họ, tùy tiện tìm chỗ nào cũng có thể bình an sinh sống, trái lại nếu còn giữ ngọc Con Rối thì lúc nào họ cũng như thể đang quanh quẩn bên vách núi.
So với sự thoải mái của Dịch Đông, sắc mặt Dịch Nam vẫn vô cùng âm trầm, hình như rất không cam tâm, con ngươi đen như mực nổi lên tâm trạng phức tạp.
Dịch Đông hóa thành một đám mây đen, vô số con dơi cuốn lấy Dịch Nam vào trong, chớp mắt một cái đã biến mất trong tầm mắt của họ. Từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay, dù tiến hay lui [123],người đàn ông mạnh mẽ này vẫn luôn tiêu sái như thế.
[123] Nguyên văn ở đây là “xuất trường” – lên sân khấu và “thối trường” – xuống sân khấu.
Sau khi hai anh em họ đi, giờ cũng chỉ còn lại sáu người họ, ngoại trừ Đặng Tiêu còn đang ngủ đông, tình trạng năm người còn lại cũng coi như no đủ, Trang Nghiêu không kịp chờ đợi đã hỏi: “Ngọc Con Rối trên người anh có phản ứng không?”
Thành Thiên Bích gật đầu, mở áo khoác, cách bên trong áo lót màu xám giữ ấm, họ có thể mơ hồ thấy ngọc Con Rối đang tỏa ra ánh sáng màu đen, chốc chốc lại lóe lên, như đang cảm ứng cái gì đó.
Tùng Hạ cau mày: “Lẽ nào chúng nó sẽ mãi như vậy? Cứ cảm ứng như thế suốt? Nói thật, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, bởi vì năng lượng của ngọc Con Rối thật sự quá mạnh, bây giờ tôi giống như… giống như bị hai bức tường cao chót vót kẹp ở giữa.” Cậu vừa nói vừa lui về phía sau theo bản năng, muốn cách hai miếng ngọc Con Rối này xa một chút, khi đi qua bên người Đường Nhạn Khâu, Trang Nghiêu đột nhiên nói: “Chờ một chút!”
Tùng Hạ dừng lại: “Sao vậy?”
“Bước về hai bước.”
Tùng Hạ lui hai bước, vừa vặn đứng bên cạnh Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu, cậu men theo ánh mắt Trang Nghiêu nhìn, thấy nơi ngực Thành Thiên Bích, miếng ngọc vốn đang lập lòe phát sáng đột nhiên chấm dứt.
“Hơ?” Nhất thời Tùng Hạ không phản ứng kịp.
Trang Nghiêu nói: “Tiến về phía trước hai bước.”
Tùng Hạ cũng rất nhanh hiểu chuyện, cậu tiến lên trước hai bước, không che khuất Đường Nhạn Khâu nữa, miếng ngọc của Thành Thiên Bích lóe lên lần thứ hai.
“Là ngọc cổ?” Tùng Hạ và Trang Nghiêu trăm miệng một lời.
Trang Nghiêu lẩm nhẩm: “Ngọc cổ có thể che chắn cảm ứng giữa ngọc Con Rối và ngọc Con Rối? Có điều phải vừa vặn ngăn ở giữa hai miếng thì mới được…”
“Chuyện này thần kỳ quá, ngọc cổ có công năng giống miếng kim loại mềm kia ư?”
“Không, kim loại mềm căn bản được sinh ra vì ngọc Con Rối, khi rời khỏi ngọc Con Rối, mật độ của nó sẽ trở nên rất dày, nặng không gì sánh được, ngay cả vận chuyển cũng thành vấn đề, không biết có thể dùng nó để làm cái gì. Thế nhưng sự tồn tại của ngọc cổ, qua nhiều chi tiết xác minh cho thấy nó đối nghịch với ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, bao gồm cả tri thức trong ngọc cổ cũng vậy, ngọc Con Rối dùng phương thức phóng xạ khiến các sinh vật nhanh chóng tiến hóa, ngọc cổ lại trái ngược, nó cung cấp phương pháp tu luyện chậm hơn nhưng vững chắc hơn.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu ngọc cổ có công năng che chắn cảm ứng giữa ngọc Con Rối và ngọc Con Rối, vậy phát huy tác dụng của nó đi. Tôi không thể hoạt động trong tình hình miếng ngọc Con Rối này không ngừng muốn tới gần một miếng ngọc khác. Chúng đang hô ứng lẫn nhau, cám dỗ nhau, ngay cả tôi cũng phải chịu ảnh hưởng.”
Tùng Hạ nói: “Không sai, ảnh hưởng này thật sự rất nghiêm trọng.” Cậu vỗ vỗ đầu: “Tôi không biết phải mất bao lâu thì mới có thể thích ứng được với cảm giác bí bách không thể thở nổi này.”
“Thử dùng ngọc cổ chắn giữa chúng đi.” Trang Nghiêu tìm mấy miếng vải, đầu tiên bọc hai miếng ngọc Con Rối lại riêng biệt, sau đó quấn ở hai bên ngọc cổ. Quả nhiên ngọc cổ phát huy tác dụng, hai miếng ngọc không lóe sáng lên nữa, Tùng Hạ càng thần kỳ cảm giác thấy năng lượng của ngọc Con Rối đang yếu đi một chút, không đè ép như trước nữa.
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Tốt quá, bằng không cứ để vậy mãi thì thể nào tôi cũng sẽ suy nhược tinh thần.”
Trang Nghiêu nói: “Sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta nhất định phải nghĩ cách sửa lại miếng kim loại mềm kia, thế này cũng không phải biện pháp đáng kể. Mấy ngày tiếp theo cứ tạm thời như thế đã, chúng ta phải mau chóng đến Bắc Kinh. Miếng ngọc cổ này cứ tạm thời đặt trên người Thành Thiên Bích.”
“Được.” Tùng Hạ đưa cả ngọc cổ và ngọc Con Rối bọc quanh ngọc cổ đưa cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích đưa tay nhận lấy, nhét vào trong lòng.
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta quay về thẩm mỹ viện một chuyến thôi.”
“Lấy Lộ Bá sao?”
“Không.” Trang Nghiêu lắc đầu: “Bây giờ là mùa tuyết tan, đường xá sẽ vô cùng lầy lội. Đối với Lộ Bá mà nói, khe rãnh và tuyết không phải khó đi nhất mà là đường lầy lội. Bây giờ Lộ Bá sẽ kéo chậm tốc độ của chúng ta rất nhiều, hơn nữa bằng tốc độ của A Bố, vài ngày nữa là chúng ta có thể đến Bắc Kinh. Lộ Bá đưa chúng ta đến đây là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Bây giờ chúng ta quay lại đó để mang theo một ít thức ăn cho một hai ngày và vũ khí. Mặt khác, Yến Hội Dương cũng đang ở đó chờ chúng ta.”
“Được, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người đều nắm lấy đuôi A Bố, nhảy lên lưng nó, Thành Thiên Bích cũng theo thường lệ bị A Bố ném lên không trung, thế nhưng lần này hắn lại không thuận lợi rơi xuống lưng A Bố. Khi lên đến độ cao bốn, năm mét, hắn đột nhiên bị một sức mạnh không thể kháng cự lôi về mặt đất. Nếu không phải hắn phản ứng đúng lúc thì nhất định sẽ ngã không nhẹ, cho dù hắn đã dùng sức gió nâng thân thể đang trút xuống để giảm xóc.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thành Thiên Bích đứng lên, lắc đầu: “Không biết.”
Mọi người cũng đều không hiểu.
Thành Thiên Bích lại một lần nữa định đi lên, lần này hắn không nắm đuôi A Bố, mà là đưa sức gió xuống dưới lòng bàn chân, nâng thân thể mình lên, nhưng cũng ở độ cao bốn, năm mét, hắn làm thế nào cũng không thể lên cao hơn được nữa, có một sức mạnh đang lôi kéo hắn xuống, khiến hắn không thể chuyển động được chút nào.
Thành Thiên Bích biến sắc: “Có chuyện gì thế này?”
Tùng Hạ đứng trên mặt đất, cũng không hiểu nhìn hắn.
Trang Nghiêu nhíu mày suy tư mấy giây, nói: “Thành Thiên Bích, anh đáp xuống đất.”
Thành Thiên Bích đáp xuống.
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, lui về phía sau.”
Tùng Hạ nghe lời lui về phía sau, cũng là khoảng cách tầm bốn, năm mét, Thành Thiên Bích nhất thời cảm thấy một lực kéo, hắn trầm giọng nói: “Là ngọc cổ.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Là ngọc cổ.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Ngọc cổ không thể rời khỏi tôi?”
“Ngọc cổ không thể rời khỏi anh, hoặc anh không thể rời khỏi ngọc cổ, bất kể là bên nào thì ngọc cổ cũng không thể đặt trên người Thành Thiên Bích, phải do anh mang theo.”
Tùng Hạ thật không dám tin, lại cố ý đi sang bên cạnh, Thành Thiên Bích bị lôi đi theo. Tùng Hạ cẩn thận hồi tưởng, mình chưa từng rời khỏi ngọc cổ quá xa, bình thường đều đặt ở trên người, dù cho lúc tắm thì cũng đều ở trong một phòng, không hề vượt quá cự ly bây giờ giữa cậu và Thành Thiên Bích, hóa ra cậu và ngọc cổ đã buộc vào với nhau rồi.
Thế nhưng, chuyện này là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, cậu không phải lo sẽ mất ngọc cổ nữa, đó tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cậu càng không thể tới gần ngọc Con Rối, cậu sẽ bị ngọc Con Rối đầu độc nghiêm trọng mất.
Thành Thiên Bích cũng nói: “Tùng Hạ không thể trực tiếp tiếp xúc với ngọc Con Rối, anh ta sẽ mất ý thức tự chủ.”
Liễu Phong Vũ pha trò: “Xem ra chuyện này chỉ có một biện pháp giải quyết là hai đứa sống chung một chỗ cho đến khi chúng ta đến Bắc Kinh, không thể rời khỏi đối phương quá bốn mét.”
Tùng Hạ ngượng, không biết nên khóc hay nên cười.
Trang Nghiêu nói: “Xem ra chỉ có thể như vậy, hai người đừng rời khỏi đối phương quá xa, chí ít trước khi đến Bắc Kinh thì cứ duy trì như vậy đi.”
Thành Thiên Bích cũng nhìn Tùng Hạ, hắn nắm lấy ngọc cổ, nét mặt có vẻ lúng túng.
Liễu Phong Vũ cười: “Ôi chao, ngượng ngùng gì nữa, không phải bình thường hai đứa cũng dính như sam à, đáng tiếc chỗ này cách Bắc Kinh không xa, có lẽ không đủ cho hai đứa dây dưa đâu.”
Tùng Hạ ra sức nháy mắt ra hiệu cho Liễu Phong Vũ, xin hắn đừng nói nữa.
Đường Nhạn Khâu như thể nghe không hiểu Liễu Phong Vũ đang nói gì, mê man nhìn Thành Thiên Bích và Tùng Hạ.
Hai người cùng nhau bò lên lưng A Bố, lúc này quả nhiên không xuất hiện hiện tượng gì khác thường.
Bọn họ một đường quay về thẩm mỹ viện, mảnh đất bên ngoài thẩm mỹ viện đúng là hành lang địa ngục, trên mặt đất cháy sạch đen thui chất đầy xác rắn, mà chuyện khiến họ khiếp sợ nhất là có không ít bách tính Lạc Dương đang ra sức cướp đoạt thịt rắn. Thời tiết khá lạnh, tốc độ hư thối của thức ăn tương đối chậm, từ tối qua đến giờ chưa quá sáu, bảy tiếng, cơ bản thịt rắn vẫn còn ăn được, có thể do mùa đông quá khó săn thú, ngay cả cỏ dại miễn cưỡng có thể đỡ đói cũng chết hết hoặc là khó tìm. Một đường đến đây họ cũng nhìn thấy không ít người chết, sợ rằng đều bị chết đói, cũng khó trách lại thấy cảnh tượng như thế.
Bọn họ lặng lẽ từ sân sau quay về thẩm mỹ viện, phát hiện Lộ Bá có người của Yến Hội Dương coi chừng, bằng không trên đó có nhiều thức ăn như vậy, chỉ sợ cũng khó mà có thể may mắn trốn thoát.
Sau khi vào trong, Yến Hội Dương đang ở trong nhà chờ họ, nhìn thấy họ đến, lập tức nói: “Các cậu đã thả Dịch Đông Dịch Nam?”
Tùng Hạ gật đầu: “Phải.”
Nét mặt Yến Hội Dương hơi cứng lại, nhưng cũng nằm trong dự liệu: “Tuy tôi hy vọng chúng sẽ biến mất luôn, nhưng xem tình hình hiện tại thì hai anh em họ chắc cũng không ở lại Lạc Dương nữa. Đánh mất ngọc Con Rối, Ngụy Tử cũng sẽ không còn nhiều người ủng hộ như vậy, ở đây chúng có nhiều thù địch lắm, đã không còn chỗ dung thân ở Lạc Dương nữa rồi.”
Trang Nghiêu mặt không thay đổi nói: “Cho nên, ngài coi như hài lòng với kết cục này? Chí ít trong một thời gian rất dài nữa, Lục Vân sẽ không có địch thủ.”
Yến Hội Dương gật đầu: “Từ trước đến nay tôi cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Từ khi bất đồng quan điểm với sự khuếch trương vô hạn của ba nhà họ nên mới bị cô lập, bây giờ suy nghĩ của tôi vẫn không thay đổi. Tôi muốn tự bảo vệ mình, bảo vệ người nhà và bạn bè của tôi, cảm ơn các vị đã cứu con gái tôi, còn trả lại yên bình cho Lạc Dương.”
Mọi người nghĩ sau một đêm hỗn loạn như vậy, dù đã chiếm được ngọc Con Rối nhưng không có quá nhiều tâm trạng hưng phấn, lại còn cảm thấy rất mệt mỏi.
Yến Hội Dương nói: “Tôi rất muốn giữ các cậu lại nghỉ ngơi vài ngày, nhưng tôi vẫn phải khuyên các cậu mau rời khỏi đây.”
“Làm sao vậy?”
“Phụng Lam có phương thức liên lạc tiên tiến, còn tiên tiến hơn rất nhiều so với chúng tôi dùng dị chủng chim chóc đưa thông tin và buôn bán tin tức, tin tức khai chiến ở đây nhất định đã truyền về Bắc Kinh. Tin họ chết, nói không chừng cũng đã truyền về.” Yến Hội Dương lấy một phần tư liệu ra: “Đây là tư liệu đến muộn của sáu người trong hội Phụng Lam, dị nhân thầu dầu kia là đội trưởng đội ba của hội Phụng Lam. Cấu thành của Phụng Lam gồm hội trưởng, một phó hội trưởng, tứ đại thiết vệ và năm phân đội. Toàn bộ nhân số của hội Phụng Lam khoảng hơn ba trăm người, dị chủng thầu dầu là đội trưởng đội ba, thống lĩnh chí ít năm sáu chục người. Nếu ở nơi khác thì đây đã là một bang phái mạnh, nhưng đẳng cấp năng lực của gã lại chỉ xếp thứ tư. Bang phái như vậy, ở Bắc Kinh có tận mấy phe, các cậu chính là đang bị những người này phát lệnh truy nã. Nói không chừng những chuyện các cậu làm ở Lạc Dương cũng sớm được truyền đến Bắc Kinh rồi. Nếu bên phía Bắc Kinh phái người xuống điều tra, tôi sẽ không giấu diếm chuyện của các cậu, tôi không có khả năng chống lại họ.” Yến Hội Dương nghiêm túc nhìn họ: “Vì các cậu và vì an toàn của chúng tôi, các cậu hãy mau đi đi, đừng để họ tìm được.”
Yến Hội Dương nói vô cùng thành khẩn, đúng như hắn đã nói, họ chưa bao giờ nghe nói đến những bang phái khổng lồ như vậy, nếu chính diện xung đột, đó là chuyện tương đối không sáng suốt.
Bọn họ phải mau chóng rời khỏi đây.
Trang Nghiêu nhận lấy phần tài liệu kia: “Chúng tôi chuẩn bị vài thứ rồi sẽ tức xuất phát.”
“Nếu là thức ăn nước uống thì tôi đã chuẩn bị cho các cậu khẩu phần cho hai ngày, bất cứ lúc nào các cậu cũng có thể mang theo chúng lên đường.”
Trang Nghiêu nhét tư liệu vào trong lòng, nói: “Như vậy thì xuất phát ngay bây giờ.”
Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, phần tài liệu này cho họ gánh nặng khá lớn, niềm vui sướng vừa lấy được ngọc Con Rối đã bị hạ thấp không gì sánh được. Dù đã thu được thắng lợi nhưng họ vẫn phải rời khỏi đây như chạy nạn, sau khi đến Bắc Kinh, nhất định họ còn phải đối mặt với vô số phiền phức. Con đường này họ đi đến bây giờ, thật sự là mỗi bước chân là một dấu chân máu, không có bước nào là thoải mái.
Nghĩ đến lệnh truy nã đơn giản ấy, trong lòng Tùng Hạ lại dấy lên sự bất an mãnh liệt.
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Xuất phát.”
/363
|