Liễu Phong Vũ lườm hắn trắng mắt: “Xem ra cậu chỉ có thể bắn với đàn ông thôi ha.”
Yến Hội Dương nói: “Tôi vừa phái người đi xem, đã khai chiến toàn diện. Mặt khác, tư liệu của sáu người trong hội Phụng Lam đến nay vẫn chưa mang về, sợ là chúng ta không dùng được.”
Trang Nghiêu nói: “Là không cần dùng, chúng tôi đã giết ít nhất hai hoặc ba người, sức mạnh của họ kém xa so với chúng tôi tưởng tượng.”
Yến Hội Dương kinh ngạc: “Mọi người đã giết hai hoặc ba người? Là những ai?”
“Một kẻ tên A Văn, dị nhân tiến hóa ngược lớp thú, một kẻ gọi Triệu ca, có thể là dị nhân tiến hóa sức mạnh có trình độ tiến hóa rất cao, còn một người tiến hóa tốc độ, nhưng không xác định được người kia có phải người của Phụng Lam hay không.”
“Dị nhân tốc độ kia trông như thế nào?”
Đường Nhạn Khâu mô tả lại một chút.
Yến Hội Dương nói: “Không phải hội Phụng Lam, đó là người của Diêu Hoàng, tôi biết gã ta.”
Trang Nghiêu nói: “Ở sân sau chúng tôi còn giết mấy người, nhưng không thể xác định có phải người của hội Phụng Lam hay không. Cứ tạm đoán rằng bây giờ hội Phụng Lam còn lại bốn người, nếu bốn người đó có trình độ không kém hai người kia là bao thì cũng dễ đối phó.”
Yến Hội Dương không nhịn được nhìn nó một cái, nghĩ thầm khẩu khí thật lớn.
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn thấu tâm tư của hắn: “Người của Phụng Lam giao cho chúng tôi đi đối phó, người của Triệu Phấn Diêu Hoàng sẽ chết không ít trong cuộc chiến với Ngụy Tử, Lục Vân nhân dịp xông vào mới có thể ép họ một bậc.”
Yến Hội Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã sắp bốn giờ: “Khi nào chúng tôi hành động?”
“Một tiếng nữa đi, chờ họ đánh được kha khá rồi cũng chính là lúc chúng ta kết thúc.”
Yến Hội Dương gật đầu, siết chặt nắm đấm.
Đặng Tiêu nói: “Ông chủ Yến, tôi muốn ăn cơm, đói quá.” Cậu vừa tiêu hao rất nhiều thể lực, cần thức ăn để bổ sung gấp.
Tùng Hạ cau mày: “Cậu là động vật máu lạnh, tiêu hóa hẳn là rất chậm, sao cậu mau đói thế?”
“Chắc do dạ dày em bự.” Đặng Tiêu không thèm để ý, nói: “Được rồi ông chủ Yến, quần áo của tôi có còn bộ nào không, bị lựu đạn nổ sạch rách bươm rồi.” Cậu đau lòng kéo bộ quần áo mới mặc được không đến hai tiếng, lớp lông phía sau lưng đã bị lộ ra, gần như là treo ở trên người, chỉ có tác dụng che chắn chứ đã không thể chống lạnh được nữa.
Đại chiến sắp tới, Yến Hội Dương sao mặc kệ cậu được, không yên lòng nói: “Thức ăn có, quần áo không có.”
“Vậy ăn đã, sau đó cho tôi bộ quần áo bình thường, chết rét rồi.”
Yến Hội Dương gọi người mang đến rất nhiều thức ăn và nước cho họ.
Đặng Tiêu thay quần áo mới, đang gặm một cái đùi dê nướng rất lớn, những người còn lại cũng đói bụng, đều ăn.
Trang Nghiêu đuổi nhóm Yến Hội Dương đi, rồi nói: “Mọi người phải nhớ kỹ rằng mục tiêu của chúng ta là ngọc Con Rối, không phải bất cứ cá nhân nào. Lát nữa sau khi xuống núi, Tùng Hạ lập tức cảm ứng vị trí của ngọc Con Rối, sau khi lấy được ngọc, chúng ta lập tức rời khỏi đây, ở đây không còn bất kỳ thứ gì đáng để chúng ta ở lại hay chiến đấu cả, đừng lãng phí sức lực.”
Mọi người gật đầu.
Trang Nghiêu nhìn về phía Đặng Tiêu: “Nhất là anh.”
Đặng Tiêu ngẩng đầu, liếm liếm môi dính đầy mỡ, ngơ ra, nói: “Anh thì làm sao?”
“Đừng mang bản tính tranh cường háo thắng của cá nhân anh vào kế hoạch tác chiến của cả tập thể, chúng tôi muốn anh lui, anh phải lập tức lui, không được hành động theo cảm tính, không được phân ra một thắng một bại với kẻ địch.”
Đặng Tiêu cười nói: “Anh không thế đâu, anh lấy đại cục làm trọng.”
Trang Nghiêu nhìn cậu ta, rõ ràng không tin. Chí ít sau cuộc chiến giữa Đặng Tiêu và A Văn hôm nay, nó thấy Đặng Tiêu rất thiếu chiến lược, hai người họ hoàn toàn đều cậy mạnh mà tấn công, chiến lực như vậy quá hao sức, vô cùng bất lợi. Có điều bây giờ có nói những chuyện này với Đặng Tiêu thì cậu cũng chẳng nghe lọt, vẫn nên sau này chậm rãi huấn luyện đi thôi.
Tùng Hạ nói: “Tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, còn ai chưa được bổ sung năng lượng thì nói với tôi.”
Liễu Phong Vũ nói: “Anh.” Hắn bĩu môi: “Tiểu Hạ, cậu quên béng anh luôn.”
Tùng Hạ cười nói: “Bởi vì Liễu ca không bị thương, nên em quên.” Cậu hấp thu năng lượng trong một miếng ngọc phù, chuyển giao nó vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ. Trong mấy ngày qua cậu đã làm ra rất nhiều ngọc phù, chắc là cũng đủ đối phó với trận chiến này.
Sau khi ăn xong, Đặng Tiêu vuốt bụng rồi ngã vật vào trong chăn bông, hình như định đánh một giấc.
Trang Nghiêu vỗ vỗ cậu ta: “Đứng lên, giúp tôi làm thí nghiệm.”
“Hở? Thí nghiệm gì?”
“Chạy lại đây từ bên kia.” Trang Nghiêu chỉ chỉ một lều trại cách đó hơn hai mươi mét.
Đặng Tiêu chẳng hiểu gì cả, nhìn nó một cái, nhưng vẫn đứng dậy, chạy đến cái lều đó, sau đó không nhanh không chậm chạy về.
“Nhanh lên một chút.”
Đặng Tiêu lập tức tăng nhanh tốc độ, tốc độ của cậu vốn vừa nhanh vừa ổn định, nhưng khi chạy gần về đến lều cũ thì mọi người có thể rõ ràng nhìn ra động tác của Đặng Tiêu bị kiềm chế, tần suất bước chạy xuất hiện vấn đề, thân thể hơi lảo đảo một chút, suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng cậu ta nhanh chóng ổn định lại được cơ thể.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đặng Tiêu nhìn dưới chân một chút, không hề có chướng ngại vật gì.
Trang Nghiêu gật đầu: “Phải, không sai.”
Tùng Hạ hỏi: “Là cậu làm sao?”
Trang Nghiêu nói: “Phải, tôi vừa tác động đến thần kinh thăng bằng trong tiểu não anh ta. Bây giờ tôi chỉ có thể khống chế một dây thần kinh nhất định trong bộ não của ai đó trong phạm vi nhỏ, ví dụ như làm cho kẻ đó bị mù tạm thời, mất trí nhớ, tắt tiếng, điếc tai, cũng có thể tác động đến sự thăng bằng giống như vậy, còn có thể thông qua ám chỉ tạo ra ảnh hưởng nhất định đối với sức phán đoán. Có điều cường độ khá yếu, hơn nữa thời gian duy trì liên tục không quá hai giây.”
“Nhưng có phải đã tiến bộ hơn trước đây rồi không?”
Trang Nghiêu gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Bình thường tôi phải nghiên cứu rất nhiều, không đủ thời gian tu luyện, nhưng dưới sự hối thúc tiến hóa của ngọc Con Rối, tôi cũng tiến bộ không ít. Tôi nghĩ giai đoạn cuối của dị nhân tiến hóa não bộ chắc là có thể trực tiếp điều khiển bộ não của sinh vật khác, cho dù chỉ là sự điều khiển có giới hạn nhưng cũng là khả năng vô cùng đáng sợ. Hiệu quả của chuyện tiến hóa quá rõ rệt, có lẽ tôi nên điều chỉnh bảng giờ giấc, dùng nhiều thời gian hơn để tu luyện.”
Tùng Hạ thở phào một hơi: “Tiến hóa não bộ… thật sự là rất đáng sợ.”
Trang Nghiêu nói: “Tuy thời gian và phạm vi có thể khống chế đều rất nhỏ, nhưng ở trên chiến trường, tôi có thể giúp các anh một chút, nhất là hai người chiến đấu cận chiến là Thành Thiên Bích và Đặng Tiêu, đến lúc đó các anh phải nắm lấy thời cơ, bởi vì tôi điều khiển A Bố sẽ tiêu hao phần lớn năng lượng, cho nên thời cơ này, có lẽ chỉ có một lần.”
Thành Thiên Bích nói: “Có thể ảnh hưởng kẻ địch nửa giây là đủ rồi.”
Cho dù là nửa giây, nhưng chỉ cần tìm đúng thời cơ, nó cũng đã đủ cho Thành Thiên Bích hay Đặng Tiêu tước mất đầu kẻ địch rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã gần năm giờ rạng sáng, thời tiết đầu xuân, hừng đông muộn, bây giờ chính là thời gian tăm tối nhất trong một ngày trong đêm trước tảng sáng.
Thân hình màu trắng to lớn của A Bố xuyên qua rừng cây, hòa hợp với tầng tuyết đọng lại, như một tia chớp màu trắng vậy. Sáu người ngồi trên người A Bố thâm trầm nhìn về phía trước, chuẩn bị cho tốt cuộc chiến sắp tới.
Phía sau A Bố có hơn hai mươi con chó săn to lớn đi theo, trên người mỗi con chó săn đều có người ngồi, họ một đường chạy nhanh phóng xuống chân núi.
Sau khi vào thành phố, khắp nơi đều là ánh lửa bốc cháy hừng hực, thỉnh thoảng phía xa còn vang lên tiếng nổ mạnh và tiếng súng máy gầm thét, nơi này cách sào huyệt của Ngụy Tử không xa, họ chạy đến phía đích.
“Ngọc Con Rối, một là được hai anh em họ mang theo trên người, hai là mang giấu nó đi, khả năng giấu sẽ cao hơn một chút, dù sao phạm vi kiểm tra của máy đo không quá trăm mét, nếu giấu ngọc Con Rối sâu trong núi thì vô cùng khó tìm.”
Thành Thiên Bích nói: “Nhưng phạm vi cảm ứng của Tùng Hạ không chỉ là trăm mét.”
“Không sai, cho nên người tìm được ngọc Con Rối nhất định sẽ là chúng ta.” Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, bây giờ phạm vi nhận biết năng lượng của anh có xa lắm không?”
“Các sinh vật bình thường thì hơn hai trăm mét, thể tích năng lượng của ngọc Con Rối quá khổng lồ, ngoài năm trăm mét tôi cũng có thể cảm nhận được.”
“Anh có thể sẽ bị miếng ngọc Con Rối trên người Thành Thiên Bích ảnh hưởng đến nhận biết không?”
“Không, sợ rằng miếng ngọc Con Rối của Ngụy Tử còn lớn hơn cả của Thiên Bích nữa, chí ít trong cảm giác của tôi, miếng ngọc Con Rối của Thiên Bích là một ‘người khổng lồ’ thì miếng ngọc Con Rối của Ngụy Tử là ‘người khổng lồ’ lớn nhất, với tôi mà nói thì tôi không thể xem nhẹ một thứ khổng lồ như vậy.” Cũng trong khoảng thời gian gần đây cậu mới bắt đầu làm quen với chuyện lúc nào cũng có một “người khổng lồ” đứng bên cạnh, bởi vì dao động năng lượng của ngọc Con Rối rất đáng sợ nên lúc đầu cậu còn không ngủ ngon.
“Thế thì tốt, chúng ta tìm hai anh em Ngụy Tử trước, nếu ngọc Con Rối đang ở gần đó là hay nhất, nếu không có thì ép hỏi tung tích.”
Yến Hội Dương ngồi trên lưng một con chó German Shepherd to lớn, chạy đến bên cạnh A Bố, ngẩng đầu nói lên: “Chắc là họ đang ở hướng Đông Nam, nơi đó là căn cứ thí nghiệm của Ngụy Tử, tất cả thí nghiệm cải tạo gene đều được hoàn thành ở đó, Triệu Phấn Diêu Hoàng sẽ không bỏ qua chỗ đó.”
Mọi người nhìn về hướng Đông Nam, đúng là ánh lửa ngùn ngụt tại một chỗ cách sào huyệt của Ngụy Tử không xa, nhất định nơi đó đang xảy ra chiến sự kịch liệt.
“Đi, đến đó xem.” Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố, A Bố nhảy lên một cái, chạy về hướng Đông Nam.
Chạy qua một con đường, phía trước là một ngõ nhỏ chật hẹp, A Bố định nhảy lên nóc nhà nhưng trong ngõ hẻm có một cái gì đó hấp dẫn sự chú ý của nó, nó dừng bước, lập tức cong lưng, bày tư thế tấn công.
Bởi khoảng cách còn hơn một trăm mét nên những người khác không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, chỉ có Tùng Hạ và A Bố là đều cảm nhận thấy một dao động năng lượng lớn mạnh, mà Đường Nhạn Khâu thấy trên mặt đất có một trái cầu to lớn, bởi vì bốn phía quá tối nên hắn không thể nhận diện cụ thể đó là cái gì.
“Sao vậy?”
“Phía trước có thứ gì đó, có một trái cầu.”
“Trái cầu? A Bố, lui về phía sau.”
Yến Hội Dương nói: “Cái gì vậy? Yến Đình, con đến xem đi.”
Yến Đình chạy tới trước người Yến Hội Dương, nhìn thẳng phía trước, cô bé là dị chủng mèo rừng, thị lực vô cùng tốt, khi nhìn rõ thứ kia, sắc mặt liền thay đổi: “Ba, là Triệu Nhân Dung.”
Sắc mặt Yến Hội Dương cũng nghiêm trọng: “Là ả đàn bà Triệu Phấn, chuẩn bị đồ bảo vệ!” Chỉ thấy Yến Hội Dương và tất cả người phía sau hắn đều móc từ trong ngực ra một cái mặt nạ, đeo lên miệng mũi.
Có người đưa mấy đồ bảo vệ cho nhóm Thành Thiên Bích, họ cũng nhanh chóng đeo lên mặt. Dị chủng hoa mẫu đơn trong lời đồn có phấn hoa gây ảo giác thần bí, nếu hít phải sẽ rơi vào đau đớn cùng cực, cho dù không hít phải, nhưng chỉ cần dính vào da thì cũng đau nhức như lửa đốt, đó là phương thức tấn công trên căn bản không thể tránh được, bằng không một người phụ nữ căn bản không thể dẫn dắt một bang phái lớn trong tận thế.
Khối cầu kia chậm rãi mở ra, lộ ra cánh hoa non nớt màu hồng nhạt dưới bóng đêm, hóa ra đó là một búp hoa mẫu đơn to lớn. Giống như trong phim điện ảnh phóng sự, búp mẫu đơn đó nhanh chóng hé nụ, dần dần nở bung ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, quá trình nở rộ đẹp đẽ của nó khiến người ta hít thở không thông. Cuối cùng, nó hoàn toàn nở hoa, đó là một đóa mẫu đơn Triệu Phấn to lớn đường kính gần ba mét, trung tâm bông hoa có một người phụ nữ đang ngồi, thân thể dùng cánh hoa che chắn, dường như đã hòa làm một thể với bông hoa. Người phụ nữ kia xinh đẹp động lòng người, vô cùng mỹ lệ, ánh mắt hồn xiêu phách lạc nhẹ nhàng đảo qua người họ, ẩn hàm sát khí.
Đặng Tiêu mở to hai mắt nhìn: “Móa, đẹp dữ vậy, có phải không mặc gì không.”
Yến Hội Dương lạnh nhạt nói: “Triệu Nhân Dung.”
Triệu Nhân Dung lạnh lùng cười: “Yến Hội Dương, ông không muốn sống nữa sao, dám cấu kết với đám người này.”
Yến Hội Dương châm chọc: “Cô cấu kết với Hứa Trác và hội Phụng Lam, chẳng phải cũng không muốn sống nữa hay sao. Trận này đấu, bất kể là Ngụy Tử thắng hay mấy người thắng, đều là tuyệt cảnh của Lục Vân, đổi lại là cô, lẽ nào cô không tìm lối thoát hay sao?”
Triệu Nhân Dung lạnh giọng: “Coi như ông biết mình biết ta, loại đàn ông cố chấp ngu đần như ông nên biến mất khỏi thành Lạc Dương này với Lục Vân sống dở chết dở kia đi.”
“Chỉ e kẻ tối nay sẽ biến mất chính là mấy người đó.”
Triệu Nhân Dung giơ lên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, nhìn mấy người ngồi trên người A Bố: “Cho tôi xem mấy người có bản lãnh gì.” Cánh hoa to lớn phía sau cô ta đột ngột khép lại vào trong trung tâm, vô số phấn hoa trong suốt bay ra từ cánh hoa, bay đến phía họ.
Liễu Phong Vũ bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
Đặng Tiêu hét lớn: “Liễu ca, Liễu ca, mau dùng mùi thối của anh đi, phấn hoa kia có độc, mau thối chết bà ta đi!”
Liễu Phong Vũ vỗ mạnh một cái xuống đầu cậu ta: “Thằng ngơ này, không được nói chữ kia.”
Đặng Tiêu ôm đầu, chẳng hiểu gì sất: “Chữ nào cơ ạ?”
“Thối.” Trang Nghiêu nhẹ nhàng nói.
“A? Vì sao? Không phải ngầu lắm sao?”
Liễu Phong Vũ bóp mặt Đặng Tiêu, hung dữ nói: “Gia [119] ghét nhất là nghe thấy chữ đó, không – được – nói – nữa!”
[119] Gia: Cách tự xưng của người đứng đầu một gia đình, thường là gia đình lớn và có quyền thế thời xưa của TQ.
Đặng Tiêu đành phải gật đầu.
Thành Thiên Bích nói: “Liễu Phong Vũ, đừng nhiều lời.”
Trang Nghiêu quát: “A Bố, cúi đầu xuống!”
A Bố vội cúi đầu, vùi mũi vào trong bộ lông ở ngực.
Liễu Phong Vũ vung tay lên, một luồng khí màu đỏ nồng nặc bay đến không trung, Thành Thiên Bích dùng sức gió đẩy, hoàn toàn thay đổi hướng gió, tất cả mùi thối, kể cả phấn hoa do Triệu Nhân Dung tung ra đều bay về phía ả.
Triệu Nhân Dung sợ hãi, trong không khí đã mơ hồ tràn ngập mùi thối tanh tưởi, nhân lúc luồng khí màu đỏ đó còn chưa bay tới gót chân, cô ta vội vàng khép kín cánh hoa, lăn về phía sau, núp mình trong bóng tối.
Đường Nhạn Khâu giơ cung lên, do dự rồi lại buông xuống.
Liễu Phong Vũ kêu lên: “Bắn đi, chờ cái gì nữa.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi không thể bắn phụ nữ.”
Liễu Phong Vũ lườm hắn trắng mắt: “Xem ra cậu chỉ có thể bắn với đàn ông thôi ha.”
Đường Nhạn Khâu sửng sốt vài giây, rốt cuộc đã hiểu, mặt hắn sung huyết đến độ đỏ bừng, tức giận: “Anh… sao anh có thể nói những lời vô sỉ đó.”
Đặng Tiêu cười ha ha, Tùng Hạ thở dài thườn thượt.
Trang Nghiêu cả giận: “Tất cả câm miệng, bẽ mặt muốn chết! Mau giết ả đàn bà kia đi.”
Thành Thiên Bích móc súng ra, nhưng ánh sáng quá mờ, hắn không thể nhắm trúng: “A Bố, tiến lên phía trước.”
Yến Hội Dương nói: “Không được, không thể lại gần người phụ nữ đó, phấn hoa rất lợi hại.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Yến Hội Dương suy nghĩ một chút: “Cô ta cũng đã bị hăm dọa, tạm thời không dám tấn công, chúng ta đi đường vòng thôi, nếu không thiết yếu thì đừng xung đột chính diện với cô ta.”
Trang Nghiêu suy nghĩ một chút: “Được, chúng ta đổi đường khác, A Bố!”
Đoàn người chậm rãi lui ra khỏi ngõ hẹp, đổi đường khác đi đến căn cứ thí nghiệm của Ngụy Tử.
Fir: Ai không hiểu đoạn đối thoại trên hoặc câu đã được mình ưu ái trích ra đưa hẳn lên đầu bài thì giơ tay, chúng mình vào góc-hơi-tối thảo luận thêm. ≖‿≖
Yến Hội Dương nói: “Tôi vừa phái người đi xem, đã khai chiến toàn diện. Mặt khác, tư liệu của sáu người trong hội Phụng Lam đến nay vẫn chưa mang về, sợ là chúng ta không dùng được.”
Trang Nghiêu nói: “Là không cần dùng, chúng tôi đã giết ít nhất hai hoặc ba người, sức mạnh của họ kém xa so với chúng tôi tưởng tượng.”
Yến Hội Dương kinh ngạc: “Mọi người đã giết hai hoặc ba người? Là những ai?”
“Một kẻ tên A Văn, dị nhân tiến hóa ngược lớp thú, một kẻ gọi Triệu ca, có thể là dị nhân tiến hóa sức mạnh có trình độ tiến hóa rất cao, còn một người tiến hóa tốc độ, nhưng không xác định được người kia có phải người của Phụng Lam hay không.”
“Dị nhân tốc độ kia trông như thế nào?”
Đường Nhạn Khâu mô tả lại một chút.
Yến Hội Dương nói: “Không phải hội Phụng Lam, đó là người của Diêu Hoàng, tôi biết gã ta.”
Trang Nghiêu nói: “Ở sân sau chúng tôi còn giết mấy người, nhưng không thể xác định có phải người của hội Phụng Lam hay không. Cứ tạm đoán rằng bây giờ hội Phụng Lam còn lại bốn người, nếu bốn người đó có trình độ không kém hai người kia là bao thì cũng dễ đối phó.”
Yến Hội Dương không nhịn được nhìn nó một cái, nghĩ thầm khẩu khí thật lớn.
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn thấu tâm tư của hắn: “Người của Phụng Lam giao cho chúng tôi đi đối phó, người của Triệu Phấn Diêu Hoàng sẽ chết không ít trong cuộc chiến với Ngụy Tử, Lục Vân nhân dịp xông vào mới có thể ép họ một bậc.”
Yến Hội Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã sắp bốn giờ: “Khi nào chúng tôi hành động?”
“Một tiếng nữa đi, chờ họ đánh được kha khá rồi cũng chính là lúc chúng ta kết thúc.”
Yến Hội Dương gật đầu, siết chặt nắm đấm.
Đặng Tiêu nói: “Ông chủ Yến, tôi muốn ăn cơm, đói quá.” Cậu vừa tiêu hao rất nhiều thể lực, cần thức ăn để bổ sung gấp.
Tùng Hạ cau mày: “Cậu là động vật máu lạnh, tiêu hóa hẳn là rất chậm, sao cậu mau đói thế?”
“Chắc do dạ dày em bự.” Đặng Tiêu không thèm để ý, nói: “Được rồi ông chủ Yến, quần áo của tôi có còn bộ nào không, bị lựu đạn nổ sạch rách bươm rồi.” Cậu đau lòng kéo bộ quần áo mới mặc được không đến hai tiếng, lớp lông phía sau lưng đã bị lộ ra, gần như là treo ở trên người, chỉ có tác dụng che chắn chứ đã không thể chống lạnh được nữa.
Đại chiến sắp tới, Yến Hội Dương sao mặc kệ cậu được, không yên lòng nói: “Thức ăn có, quần áo không có.”
“Vậy ăn đã, sau đó cho tôi bộ quần áo bình thường, chết rét rồi.”
Yến Hội Dương gọi người mang đến rất nhiều thức ăn và nước cho họ.
Đặng Tiêu thay quần áo mới, đang gặm một cái đùi dê nướng rất lớn, những người còn lại cũng đói bụng, đều ăn.
Trang Nghiêu đuổi nhóm Yến Hội Dương đi, rồi nói: “Mọi người phải nhớ kỹ rằng mục tiêu của chúng ta là ngọc Con Rối, không phải bất cứ cá nhân nào. Lát nữa sau khi xuống núi, Tùng Hạ lập tức cảm ứng vị trí của ngọc Con Rối, sau khi lấy được ngọc, chúng ta lập tức rời khỏi đây, ở đây không còn bất kỳ thứ gì đáng để chúng ta ở lại hay chiến đấu cả, đừng lãng phí sức lực.”
Mọi người gật đầu.
Trang Nghiêu nhìn về phía Đặng Tiêu: “Nhất là anh.”
Đặng Tiêu ngẩng đầu, liếm liếm môi dính đầy mỡ, ngơ ra, nói: “Anh thì làm sao?”
“Đừng mang bản tính tranh cường háo thắng của cá nhân anh vào kế hoạch tác chiến của cả tập thể, chúng tôi muốn anh lui, anh phải lập tức lui, không được hành động theo cảm tính, không được phân ra một thắng một bại với kẻ địch.”
Đặng Tiêu cười nói: “Anh không thế đâu, anh lấy đại cục làm trọng.”
Trang Nghiêu nhìn cậu ta, rõ ràng không tin. Chí ít sau cuộc chiến giữa Đặng Tiêu và A Văn hôm nay, nó thấy Đặng Tiêu rất thiếu chiến lược, hai người họ hoàn toàn đều cậy mạnh mà tấn công, chiến lực như vậy quá hao sức, vô cùng bất lợi. Có điều bây giờ có nói những chuyện này với Đặng Tiêu thì cậu cũng chẳng nghe lọt, vẫn nên sau này chậm rãi huấn luyện đi thôi.
Tùng Hạ nói: “Tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, còn ai chưa được bổ sung năng lượng thì nói với tôi.”
Liễu Phong Vũ nói: “Anh.” Hắn bĩu môi: “Tiểu Hạ, cậu quên béng anh luôn.”
Tùng Hạ cười nói: “Bởi vì Liễu ca không bị thương, nên em quên.” Cậu hấp thu năng lượng trong một miếng ngọc phù, chuyển giao nó vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ. Trong mấy ngày qua cậu đã làm ra rất nhiều ngọc phù, chắc là cũng đủ đối phó với trận chiến này.
Sau khi ăn xong, Đặng Tiêu vuốt bụng rồi ngã vật vào trong chăn bông, hình như định đánh một giấc.
Trang Nghiêu vỗ vỗ cậu ta: “Đứng lên, giúp tôi làm thí nghiệm.”
“Hở? Thí nghiệm gì?”
“Chạy lại đây từ bên kia.” Trang Nghiêu chỉ chỉ một lều trại cách đó hơn hai mươi mét.
Đặng Tiêu chẳng hiểu gì cả, nhìn nó một cái, nhưng vẫn đứng dậy, chạy đến cái lều đó, sau đó không nhanh không chậm chạy về.
“Nhanh lên một chút.”
Đặng Tiêu lập tức tăng nhanh tốc độ, tốc độ của cậu vốn vừa nhanh vừa ổn định, nhưng khi chạy gần về đến lều cũ thì mọi người có thể rõ ràng nhìn ra động tác của Đặng Tiêu bị kiềm chế, tần suất bước chạy xuất hiện vấn đề, thân thể hơi lảo đảo một chút, suýt nữa ngã sấp xuống, nhưng cậu ta nhanh chóng ổn định lại được cơ thể.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đặng Tiêu nhìn dưới chân một chút, không hề có chướng ngại vật gì.
Trang Nghiêu gật đầu: “Phải, không sai.”
Tùng Hạ hỏi: “Là cậu làm sao?”
Trang Nghiêu nói: “Phải, tôi vừa tác động đến thần kinh thăng bằng trong tiểu não anh ta. Bây giờ tôi chỉ có thể khống chế một dây thần kinh nhất định trong bộ não của ai đó trong phạm vi nhỏ, ví dụ như làm cho kẻ đó bị mù tạm thời, mất trí nhớ, tắt tiếng, điếc tai, cũng có thể tác động đến sự thăng bằng giống như vậy, còn có thể thông qua ám chỉ tạo ra ảnh hưởng nhất định đối với sức phán đoán. Có điều cường độ khá yếu, hơn nữa thời gian duy trì liên tục không quá hai giây.”
“Nhưng có phải đã tiến bộ hơn trước đây rồi không?”
Trang Nghiêu gật đầu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Bình thường tôi phải nghiên cứu rất nhiều, không đủ thời gian tu luyện, nhưng dưới sự hối thúc tiến hóa của ngọc Con Rối, tôi cũng tiến bộ không ít. Tôi nghĩ giai đoạn cuối của dị nhân tiến hóa não bộ chắc là có thể trực tiếp điều khiển bộ não của sinh vật khác, cho dù chỉ là sự điều khiển có giới hạn nhưng cũng là khả năng vô cùng đáng sợ. Hiệu quả của chuyện tiến hóa quá rõ rệt, có lẽ tôi nên điều chỉnh bảng giờ giấc, dùng nhiều thời gian hơn để tu luyện.”
Tùng Hạ thở phào một hơi: “Tiến hóa não bộ… thật sự là rất đáng sợ.”
Trang Nghiêu nói: “Tuy thời gian và phạm vi có thể khống chế đều rất nhỏ, nhưng ở trên chiến trường, tôi có thể giúp các anh một chút, nhất là hai người chiến đấu cận chiến là Thành Thiên Bích và Đặng Tiêu, đến lúc đó các anh phải nắm lấy thời cơ, bởi vì tôi điều khiển A Bố sẽ tiêu hao phần lớn năng lượng, cho nên thời cơ này, có lẽ chỉ có một lần.”
Thành Thiên Bích nói: “Có thể ảnh hưởng kẻ địch nửa giây là đủ rồi.”
Cho dù là nửa giây, nhưng chỉ cần tìm đúng thời cơ, nó cũng đã đủ cho Thành Thiên Bích hay Đặng Tiêu tước mất đầu kẻ địch rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã gần năm giờ rạng sáng, thời tiết đầu xuân, hừng đông muộn, bây giờ chính là thời gian tăm tối nhất trong một ngày trong đêm trước tảng sáng.
Thân hình màu trắng to lớn của A Bố xuyên qua rừng cây, hòa hợp với tầng tuyết đọng lại, như một tia chớp màu trắng vậy. Sáu người ngồi trên người A Bố thâm trầm nhìn về phía trước, chuẩn bị cho tốt cuộc chiến sắp tới.
Phía sau A Bố có hơn hai mươi con chó săn to lớn đi theo, trên người mỗi con chó săn đều có người ngồi, họ một đường chạy nhanh phóng xuống chân núi.
Sau khi vào thành phố, khắp nơi đều là ánh lửa bốc cháy hừng hực, thỉnh thoảng phía xa còn vang lên tiếng nổ mạnh và tiếng súng máy gầm thét, nơi này cách sào huyệt của Ngụy Tử không xa, họ chạy đến phía đích.
“Ngọc Con Rối, một là được hai anh em họ mang theo trên người, hai là mang giấu nó đi, khả năng giấu sẽ cao hơn một chút, dù sao phạm vi kiểm tra của máy đo không quá trăm mét, nếu giấu ngọc Con Rối sâu trong núi thì vô cùng khó tìm.”
Thành Thiên Bích nói: “Nhưng phạm vi cảm ứng của Tùng Hạ không chỉ là trăm mét.”
“Không sai, cho nên người tìm được ngọc Con Rối nhất định sẽ là chúng ta.” Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ, bây giờ phạm vi nhận biết năng lượng của anh có xa lắm không?”
“Các sinh vật bình thường thì hơn hai trăm mét, thể tích năng lượng của ngọc Con Rối quá khổng lồ, ngoài năm trăm mét tôi cũng có thể cảm nhận được.”
“Anh có thể sẽ bị miếng ngọc Con Rối trên người Thành Thiên Bích ảnh hưởng đến nhận biết không?”
“Không, sợ rằng miếng ngọc Con Rối của Ngụy Tử còn lớn hơn cả của Thiên Bích nữa, chí ít trong cảm giác của tôi, miếng ngọc Con Rối của Thiên Bích là một ‘người khổng lồ’ thì miếng ngọc Con Rối của Ngụy Tử là ‘người khổng lồ’ lớn nhất, với tôi mà nói thì tôi không thể xem nhẹ một thứ khổng lồ như vậy.” Cũng trong khoảng thời gian gần đây cậu mới bắt đầu làm quen với chuyện lúc nào cũng có một “người khổng lồ” đứng bên cạnh, bởi vì dao động năng lượng của ngọc Con Rối rất đáng sợ nên lúc đầu cậu còn không ngủ ngon.
“Thế thì tốt, chúng ta tìm hai anh em Ngụy Tử trước, nếu ngọc Con Rối đang ở gần đó là hay nhất, nếu không có thì ép hỏi tung tích.”
Yến Hội Dương ngồi trên lưng một con chó German Shepherd to lớn, chạy đến bên cạnh A Bố, ngẩng đầu nói lên: “Chắc là họ đang ở hướng Đông Nam, nơi đó là căn cứ thí nghiệm của Ngụy Tử, tất cả thí nghiệm cải tạo gene đều được hoàn thành ở đó, Triệu Phấn Diêu Hoàng sẽ không bỏ qua chỗ đó.”
Mọi người nhìn về hướng Đông Nam, đúng là ánh lửa ngùn ngụt tại một chỗ cách sào huyệt của Ngụy Tử không xa, nhất định nơi đó đang xảy ra chiến sự kịch liệt.
“Đi, đến đó xem.” Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố, A Bố nhảy lên một cái, chạy về hướng Đông Nam.
Chạy qua một con đường, phía trước là một ngõ nhỏ chật hẹp, A Bố định nhảy lên nóc nhà nhưng trong ngõ hẻm có một cái gì đó hấp dẫn sự chú ý của nó, nó dừng bước, lập tức cong lưng, bày tư thế tấn công.
Bởi khoảng cách còn hơn một trăm mét nên những người khác không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, chỉ có Tùng Hạ và A Bố là đều cảm nhận thấy một dao động năng lượng lớn mạnh, mà Đường Nhạn Khâu thấy trên mặt đất có một trái cầu to lớn, bởi vì bốn phía quá tối nên hắn không thể nhận diện cụ thể đó là cái gì.
“Sao vậy?”
“Phía trước có thứ gì đó, có một trái cầu.”
“Trái cầu? A Bố, lui về phía sau.”
Yến Hội Dương nói: “Cái gì vậy? Yến Đình, con đến xem đi.”
Yến Đình chạy tới trước người Yến Hội Dương, nhìn thẳng phía trước, cô bé là dị chủng mèo rừng, thị lực vô cùng tốt, khi nhìn rõ thứ kia, sắc mặt liền thay đổi: “Ba, là Triệu Nhân Dung.”
Sắc mặt Yến Hội Dương cũng nghiêm trọng: “Là ả đàn bà Triệu Phấn, chuẩn bị đồ bảo vệ!” Chỉ thấy Yến Hội Dương và tất cả người phía sau hắn đều móc từ trong ngực ra một cái mặt nạ, đeo lên miệng mũi.
Có người đưa mấy đồ bảo vệ cho nhóm Thành Thiên Bích, họ cũng nhanh chóng đeo lên mặt. Dị chủng hoa mẫu đơn trong lời đồn có phấn hoa gây ảo giác thần bí, nếu hít phải sẽ rơi vào đau đớn cùng cực, cho dù không hít phải, nhưng chỉ cần dính vào da thì cũng đau nhức như lửa đốt, đó là phương thức tấn công trên căn bản không thể tránh được, bằng không một người phụ nữ căn bản không thể dẫn dắt một bang phái lớn trong tận thế.
Khối cầu kia chậm rãi mở ra, lộ ra cánh hoa non nớt màu hồng nhạt dưới bóng đêm, hóa ra đó là một búp hoa mẫu đơn to lớn. Giống như trong phim điện ảnh phóng sự, búp mẫu đơn đó nhanh chóng hé nụ, dần dần nở bung ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa, quá trình nở rộ đẹp đẽ của nó khiến người ta hít thở không thông. Cuối cùng, nó hoàn toàn nở hoa, đó là một đóa mẫu đơn Triệu Phấn to lớn đường kính gần ba mét, trung tâm bông hoa có một người phụ nữ đang ngồi, thân thể dùng cánh hoa che chắn, dường như đã hòa làm một thể với bông hoa. Người phụ nữ kia xinh đẹp động lòng người, vô cùng mỹ lệ, ánh mắt hồn xiêu phách lạc nhẹ nhàng đảo qua người họ, ẩn hàm sát khí.
Đặng Tiêu mở to hai mắt nhìn: “Móa, đẹp dữ vậy, có phải không mặc gì không.”
Yến Hội Dương lạnh nhạt nói: “Triệu Nhân Dung.”
Triệu Nhân Dung lạnh lùng cười: “Yến Hội Dương, ông không muốn sống nữa sao, dám cấu kết với đám người này.”
Yến Hội Dương châm chọc: “Cô cấu kết với Hứa Trác và hội Phụng Lam, chẳng phải cũng không muốn sống nữa hay sao. Trận này đấu, bất kể là Ngụy Tử thắng hay mấy người thắng, đều là tuyệt cảnh của Lục Vân, đổi lại là cô, lẽ nào cô không tìm lối thoát hay sao?”
Triệu Nhân Dung lạnh giọng: “Coi như ông biết mình biết ta, loại đàn ông cố chấp ngu đần như ông nên biến mất khỏi thành Lạc Dương này với Lục Vân sống dở chết dở kia đi.”
“Chỉ e kẻ tối nay sẽ biến mất chính là mấy người đó.”
Triệu Nhân Dung giơ lên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, nhìn mấy người ngồi trên người A Bố: “Cho tôi xem mấy người có bản lãnh gì.” Cánh hoa to lớn phía sau cô ta đột ngột khép lại vào trong trung tâm, vô số phấn hoa trong suốt bay ra từ cánh hoa, bay đến phía họ.
Liễu Phong Vũ bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
Đặng Tiêu hét lớn: “Liễu ca, Liễu ca, mau dùng mùi thối của anh đi, phấn hoa kia có độc, mau thối chết bà ta đi!”
Liễu Phong Vũ vỗ mạnh một cái xuống đầu cậu ta: “Thằng ngơ này, không được nói chữ kia.”
Đặng Tiêu ôm đầu, chẳng hiểu gì sất: “Chữ nào cơ ạ?”
“Thối.” Trang Nghiêu nhẹ nhàng nói.
“A? Vì sao? Không phải ngầu lắm sao?”
Liễu Phong Vũ bóp mặt Đặng Tiêu, hung dữ nói: “Gia [119] ghét nhất là nghe thấy chữ đó, không – được – nói – nữa!”
[119] Gia: Cách tự xưng của người đứng đầu một gia đình, thường là gia đình lớn và có quyền thế thời xưa của TQ.
Đặng Tiêu đành phải gật đầu.
Thành Thiên Bích nói: “Liễu Phong Vũ, đừng nhiều lời.”
Trang Nghiêu quát: “A Bố, cúi đầu xuống!”
A Bố vội cúi đầu, vùi mũi vào trong bộ lông ở ngực.
Liễu Phong Vũ vung tay lên, một luồng khí màu đỏ nồng nặc bay đến không trung, Thành Thiên Bích dùng sức gió đẩy, hoàn toàn thay đổi hướng gió, tất cả mùi thối, kể cả phấn hoa do Triệu Nhân Dung tung ra đều bay về phía ả.
Triệu Nhân Dung sợ hãi, trong không khí đã mơ hồ tràn ngập mùi thối tanh tưởi, nhân lúc luồng khí màu đỏ đó còn chưa bay tới gót chân, cô ta vội vàng khép kín cánh hoa, lăn về phía sau, núp mình trong bóng tối.
Đường Nhạn Khâu giơ cung lên, do dự rồi lại buông xuống.
Liễu Phong Vũ kêu lên: “Bắn đi, chờ cái gì nữa.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi không thể bắn phụ nữ.”
Liễu Phong Vũ lườm hắn trắng mắt: “Xem ra cậu chỉ có thể bắn với đàn ông thôi ha.”
Đường Nhạn Khâu sửng sốt vài giây, rốt cuộc đã hiểu, mặt hắn sung huyết đến độ đỏ bừng, tức giận: “Anh… sao anh có thể nói những lời vô sỉ đó.”
Đặng Tiêu cười ha ha, Tùng Hạ thở dài thườn thượt.
Trang Nghiêu cả giận: “Tất cả câm miệng, bẽ mặt muốn chết! Mau giết ả đàn bà kia đi.”
Thành Thiên Bích móc súng ra, nhưng ánh sáng quá mờ, hắn không thể nhắm trúng: “A Bố, tiến lên phía trước.”
Yến Hội Dương nói: “Không được, không thể lại gần người phụ nữ đó, phấn hoa rất lợi hại.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Yến Hội Dương suy nghĩ một chút: “Cô ta cũng đã bị hăm dọa, tạm thời không dám tấn công, chúng ta đi đường vòng thôi, nếu không thiết yếu thì đừng xung đột chính diện với cô ta.”
Trang Nghiêu suy nghĩ một chút: “Được, chúng ta đổi đường khác, A Bố!”
Đoàn người chậm rãi lui ra khỏi ngõ hẹp, đổi đường khác đi đến căn cứ thí nghiệm của Ngụy Tử.
Fir: Ai không hiểu đoạn đối thoại trên hoặc câu đã được mình ưu ái trích ra đưa hẳn lên đầu bài thì giơ tay, chúng mình vào góc-hơi-tối thảo luận thêm. ≖‿≖
/363
|