“ Rầm”
Tiểu Kỳ- và ba mẹ của Nhân đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Gương mặt trắng bệch.
- Anh chị là Băng Băng và Tân Triệt phải không ? Anh em đâu ? ANH EM ĐÂU RỒI ?????? - Tiểu Kỳ chạy tới báu chặt cánh tay Băng BĂng hỏi dồn.
Băng Băng nhìn vô định. Đôi mắt đỏ hoe, đục nước. Đầu cô giờ trống rỗng, nửa tỉnh nữa mê.
- Chị Băng, mau trả lời em đi !!!!
“Trả lời ? vì điều gì ?
Trả lời thì có hạnh phúc được không?
Hay chỉ thêm đau khổ?
Làm sao nữa chứ ?
Khóc ư ?
Nước mắt cạn mất rồi. Vô vọng.
Có làm gì thì người đã đi cũng không thể trở về...
Trở về ? Ai đó vừa đi sao….”
Triệt vội kéo Băng Băng ra, nhỏ giọng :
- Anh NHân…ở phòng cấp cứu…
Kỳ Kỳ buông tay, quay lưng bỏ đi không một lời nào nữa. ba mẹ Nhân cũng đuổi theo.
- Băng nhi …. Em ổn chứ ?
…..
- Em vừa sáng mắt kia mà, vui lên đi nào, cười đi, một chút thôi, giống anh đây này.
Triệt nhe răng dựa lên vai cô. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
- Em không tính nói chuyện với anh sao ? thật không giống em tí nào. Em vẫn rất mạnh mẽ còn gì. Còn nhớ hồi ở trường em làm mặt căng với anh không ? Lúc đó em ngầu lắm đấy.
………..
- ….. Em phải bình tĩnh lại đi. Không sẽ ảnh hưởng tới đôi mắt mới đấy. A - Triệt nhìn thấy con gấu bông trên giường, bèn đem đặt lên tay cô – Bé con của anh mà còn khóc là gấu buồn bây giờ.
- Gấu sao… - Cô nắm lấy đầu con gấu - Triệt,… đưa em tới chỗ anh Nhân…
- Sao ? Bây giờ ở đó có gia đình anh Nhân , anh không muốn em gặp họ, họ sẽ trút giận lên đầu em mất
- Triệt
- KHông được
- Em tự đi
- Thôi….anh sẽ đưa em đi…nhưng phải đứng sau lưng anh được chứ.
…………
Tiếng khóc thút thít bao trùm cả khoảng không gian u ám đó. Triệt dìu Băng BĂng tới cánh cửa phòng cấp cứu.
- Anh đứng ngoài đi. Em vào một mình.
- Nguy hiểm lắm
- Triệt
- …Được rồi. cẩn thận.
….
Mẹ của Nhân ghì chặt vào người chồng, nức từng đợt. Tiểu Kỳ ôm lấy hình hài của NHân, đặt tay lên gương mặt lạnh ngắt, nước mắt cứ tuôn ra không sao ngăn được. Riêng cha của Nhân chỉ khẽ ôm lấy vợ, mặt ngước lên trời, mắt chớp liên hồi. PHải chăng vì thân phận trụ cột gia đình đã không cho phép ông được quyền rơi lệ ?
“ cạch” Băng BĂng đẩy nhẹ cửa bước vào. Mẹ NHân quay lại nhìn cô với ánh mắt căm thù:
- CŨNG TẠI MÀY MÀ RA CẢ !! NÓ CHẾT LÀ DO MÀY ! MÀY ĐÃ HẠI NÓ ! MÀY ĐÃ GIẾT NÓ ! NẾU KHÔNG VÌ MÀY, NÓ ĐÃ KHÔNG PHẢI ĐI NHƯ VẬY !!
Bà vừa đánh Băng BĂng, vừa khóc nức lên nghẹn ngào. Cha Nhân và Kỳ Kỳ kéo bà ra, giọng ông Cao trầm trầm :
- Cháu mau đi đi. Và đừng tới đây nữa.
- CHỊ MAU BIẾN ĐI, ĐI CHO KHUẤT MẮT CHÚNG TÔI. ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP CHỊ LẦN NỮA. TỚI LÚC ĐÓ TÔI KHÔNG BIẾT SẼ LÀM GÌ CHỊ ĐÂU. MAU BIẾN ĐI !!!!
- Kỳ Kỳ giọng đứt quản nhưng vẩn dỏng dạc, đưa ánh mắt kìm nén cơn tức giận nhìn BĂng Băng, căm phẫn tột độ.
Băng Băng hiểu họ đang đau đớn thế nào. Dù Nhân chỉ là con nuôi, nhưng đối với họ, anh luôn là đứa con, người anh trai tuyệt vời nhất, họ xem anh là một gia đình thực sự. Nếu bây giờ cô đau mười, thì hẳng rằng họ còn đau gấp ngàn lần.
Cô chỉ còn biết nói câu xin lỗi rồi quay lưng thật nhanh khỏi căn phòng đó. Cô ôm lấy Triệt, giọng run lên :
- Ta xuất viện thôi…
………………
Mưa…bầu trời quang đãng như thế, sáng như thế…sao lại mưa vậy chứ… mưa trong lòng chưa đủ…ông trời còn muốn trêu người sao… hay đó là những giọt lệ.. rơi tiếc thương từ thiên đường…
HÔm nay là tang lễ của Nhân. Triệt và Băng Băng không đi. Một là vì gia đình Nhân không muốn thấy 2 người. và 2 người cũng không muốn thấy cảnh đó.
Triệt đem ít hạc giấy và sao, bỏ vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Băng Băng viết lên 1 mẫu giấy nhỏ :
“ Gửi anh Hai, người chúng em yêu thương nhất”
Xong, cô cuộn lại bỏ vào lọ. Triệt đóng kín lại, cả hai mang ô đi dưới mưa, ra bờ biển. Triệt thả chiêc lọ xuống nước. Khu này sóng dạt ra chứ không dạt vào bờ, chiếc lọ cứ nổi lềnh bềnh, mỗi lúc càng đi xa…rồi mất dạng trong màn mưa…
Tiếng mưa rơi sao lại nghe nhẹ bẫng như thế ?....Gió lướt qua..không lạnh…không buốt…một chút hơi ấm chạm vào mặt…gió đang đi, hay một linh hồn vừa chợt hiện.
………..
Một tháng sau lễ tang, Tiểu Kỳ đột nhiên xuất hiện tại nhà của Triệt và BĂng Băng. Nhỏ muốn thay gia đình xin lỗi 2 người vì cách cư xữ không phải phép khi trước. Song, cũng đến để thay anh Nhân tiếp tục đảm nhận việc lo hôn sự cho Triệt và BĂng BĂng.
……………
- Anh chị tính khi nào sẽ kết hôn, chờ lâu anh Nhân ở trên trời sẽ sốt ruột đấy – Tiểu Kỳ nói giọng châm chọc.
- Anh tính tháng tới nữa em à. Để mọi việc ổn thỏa, anh sẽ tổ chức. – Triệt gãi đầu cười trừ.
- Anh cứ trì hoãn mãi . Quyết định 2 tuẩn nữa , vậy đi. - Kỳ Kỳ phồng má, lục túi lấy cây bút viết nhanh vào quyển note . - Hai tuần nữa, tại villa này luôn. Bàn tiệc, trang trí để đó em lo. V..v..v…
- Dừng lại. Đám cưới em hay đám cưới anh vậy – Triệt trợn mắt, đầu cứ ong ong.
- Của anh. Nhưng em lo.
- Hai người nói chuyện vui quá nhỉ ? có người bị quên lãng đây này. – BĂng Băng ngồi gác chéo chân, tay khoanh trước ngực, mặt cau có.
- Hehe, em đang nói về anh Triệt lẫn chị lun còn gì. À, đúng rồi, đồ cưới . mau lên, đi đặt đồ cưới mau. – Kỳ Kỳ hớn hở vỗ tay bồm bộp. Kéo tay cả 2 người chạy ào ra ngoài.
- KHoan, chưa thay đồ mà !!!! ( đồng thanh )
………….
“ Kí í iiitttttt ttt”
- Vào thôi.
- Xin hỏi. chúng tôi giúp gì được không ạ ?
- Tôi chọn áo cưới - Tiểu Kỳ nhảy cẩng lên
- Đám cưới của tụi anh …. - Triệt cốc nhẹ lên đầu Kỳ Kỳ.
- Ai da, làm gì ghê zậy chứ.
- Tôi hiểu rồi , mời cô dâu chú rể theo lối này. – Cô nhân viên đưa tay che miệng cười khẽ, đưa tay dẫn tới gian trang phục.
…
- OAAAAAAA !! _ Tiểu Kỳ mắt sáng rỡ , lấp lánh như sao ( ghê vậy luôn (~o_3_o)~ )
Trước mặt là hai hàng tủ kính sáng bóng loáng. Một bên áo cô dâu, bên của chú rể
- Cửa hàng chúng tôi nhập những mẫu áo từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất châu Âu. Được may với công nghệ tiên tiến nhất, đảm bảo hai vị sẽ hài lòng. Cô dâu, xin mời theo tôi. Còn chú rể, các tiếp viên nam bên kia sẽ giúp cậu chọn đồ. - Nói xong, BĂng BĂng theo chân cô nhân viên tới cuối dãy phòng. Vừa đi vừa ngắm những bộ đầm lấp lánh, Băng BĂng không khỏi phì cười. chẳng hiểu nguyên nhân.
- Thế , em thích kiểu đồ nào nãy giờ chưa ? – cô tiếp viên dừng lại cười nói .
- A, chúng đều rất đẹp - Băng BĂng chạm tay lên mặt tủ, nghiêng đầu - Nhưng có lẽ không có bộ nào hợp với em
- Sao vậy, dáng em rất đẹp, chị chắc chắn em khoác lên bộ nào cũng đều rất tuyệt.
- Không chị ạ . Em chỉ cần một bộ váy đơn giản. không nhiều lớp, không ren váy cầu kì, không khung, nhẹ và dễ hoạt động. Em không thích bị gò bó với những chiếc váy cầu kì .
- Chậc, chị hiểu …Hừm, à đúng rồi. KHông kho hàng chị còn hai ba bộ, nó đã không bán được rất lâu rồi. Có lẽ vì nó không sang trọng. Cũng may là chị có giữ lại phòng hờ. em đứng đây đợi chị tí nhé.
- Vâng.
/……./
- Anh là chú rể ? - Một cặp sinh đôi nam bước ra, nhìn Triệt, song nở nụ cười, để lộ 2 chiếc răng khểnh, mỗi người một cái, người bên hàm trái, người hàm phải.
- Yeh, phải. trông 2 người như đứng trước gương ấy nhỉ ? - Triệt sững ra ba giây, mở miệng hơi khó vì ngạc nhiên.
- Ai cũng nói vậy. - Hai anh em cụng tay vào nhau, đồng thanh không sai một lời. – VẬy nãy giờ anh đã xem qua các mẫu áo ?
- Có. Nhưng tôi không chọn được cái nào cả. Thật xin lỗi.
- Why ?
- Vì tôi nghĩ “ bé con” của tôi không thích
- Bé con ?
- Là cô dâu đấy .Hì , tôi vẫn luôn muốn gọi như vậy. Nhưng có vẽ cô ấy không thích điều đó chút nào.
- À há. Chúng tôi biết rồi. Vậy nghĩa là anh luôn làm những gì cô ấy thích. Thế cô ấy muốn sao.
- Đơn giản…
- ….chẹp.okay. theo chúng tôi.
………
- Đây, em xem đi, ba mẫu khá giống nhau, trắng , đen, đỏ. Em thích cái nào cứ chọn. chị sale off 30% cho. Dù sao nó cũng không bán được.
Chị nhân viên đem ra ba bộ váy, tuy nhìn thoáng qua có vẽ rẻ tiền, bình dân. Nhưng khi chạm vào mới thấy được độ mềm mại, nhẹ nhàng của nó. Màu sắc êm dịu, cứ như bộ cánh của những nàng tiên vậy.
- Em lấy bộ đen và trắng.
- Được , vào trong thử đồ nhé.
Chị nhân viên vui vẻ gạt bộ màu đỏ sang một bên, xong dắt BĂng BĂng vào phòng thay. Đầu tiên là bộ màu trắng, dài chấm gót. Phần đuôi áo kéo dài. Trần vai . Lúc buộc tóc cho Băng BĂng, chị nhân viên nhìn thấy đoạn tóc nối :
- Em nối tóc à ?
- A, vâng. Tóc em trước để ngắn như con trai ấy….khi đó…ừm.. để tóc dài giúp em nữ tính hơn nhiều. Hi.
- Hưm, hưm. Chị nghĩ là chị biết em làm vì ai rồi. như ng có lẽ chị không cần nói ra đâu ha. – Chị nhân viên tủm tỉm, cuốn mái tóc dài thành lọn rồi búi cao lên, chừa dải tóc sau gáy xỏa một bên. – ai da, trông em xinh thật đấy, bộ đồ rất vừa. Bộ màu đen cùng size nên không cần thử nữa nhỉ. Mau ra ngoài thôi
- Vâng
…………..
- Anh mặc bộ này hợp lắm a. Tuy vẫn thấy hơi uổng khi vóc dáng hoàn mỹ của anh lại không khoác lên bộ lễ phục tuyệt hơn. Nhưng chúng tôi nghĩ thế nì cũng ổn. – Cặp sinh đôi đồng thanh, khoanh tay trước ngực gật gù.
- Tôi thích thế này. – Triệt chỉnh lại áo vest trước gương. Bộ vest trắng xóa : blouse trắng, vest trắng, quần tây trắng, lẫn giày cũng trắng nốt. Triệt mỉm cười nhẹ, nhìn cũng đủ biết cậu đang hạnh phúc thế nào. - Sẵn tiện. lấy bộ màu đen gói lại luôn. Tôi lấy hai bộ.
- Yumh !! Được thôi.
- Chú rể đâu rồi, ra nhận cô dâu tương lai đi nào !! - Tiếng chị nhân viên từ cuối dãy vang tới nổi 2 anh em kia phải bịt tai, khổ sở lí nhí “ lại nữa rùi. Trời ạ.”
Triệt quay lưng lại. Cậu sững sờ nhìn BĂng BĂng đang cố nhích dần sau lưng chị nhân viên. Một cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng cậu. “ Bé con” trong mắt Triệt bây giờ tựa bông hoa trắng nhỏ bé, e ấp, nhút nhát. Phải rồi, chính là nó, đóa hoa Kadapul màu trắng nhẹ nhàng, nét đẹp ẩn sâu thuần khiết, chỉ chớm nở rực rỡ giữa màn đêm mù mịt. Cứ ngỡ đóa hoa đó sẽ mãi cô đơn, u uất, lẽ loi một mình đến suốt đời…Nhưng cậu, Hải Tân Triệt, đã đưa đóa hoa đó thoát khỏi bóng đêm. Nó tự tin đứng trước ánh mặt trời, tự tin ngước nhìn cuộc sống, giúp nó sống đúng với bản chất thật ngủ quên nơi nó. Có thể nói cậu là cứu tinh không nhỉ ?
Cả Băng Băng cũng không khỏi khựng người. Cô cố giấu vẻ mặt ngại ngùng của mình. Cô không muốn ai thấy ánh mắt cô đang nhìn Triệt chăm chú như thế nào. Triệt trông thật tao nhã, bộ vest trắng cộng cho Triệt nét dịu dàng ấm áp, cảm giác an toàn, thanh thản đến lạ. mái tóc vuốt keo gọn gàng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt hiền hòa ân cần, có thể đốn đổ tất thảy trái tim các cô gái nhìn cậu. Trong đó có Băng Băng. Trái tim cô tưởng chừng đã ngừng đập, ngừng có cảm xúc, lại có thể để cậu bước vào ngự trong lòng cô. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm Băng Băng ngượng chin người. Tuy nhiên cái tính ngang bướng của cô không cho phép “ bản mặt đáng xấu hổ” đó lộ diện. Có lẽ cô đang có một cuộc “ chiến tranh cảm xúc” rất căng thẳng a. :]]
- Hai cậu ra đây phụ tôi gém đồ lại, để họ riêng tư tí đi. – Cô nhân viên xách tai cặp sinh đôi lôi đi.
- Aaa~~~~ Tôi mún coi mà ( đồng thanh ) – Bộ mặt tiếc rẻ đau đớn ( vì bị kéo tai) thấy tội.
- Ưm… Băng nhi…em…đẹp lắm.. - Triệt gãi đầu, nhìn bâng quân lên trần nhà.
- …Triệt cũng vậy - Băng Băng thì cúi gầm xuống đất, hai tay không khỏi báu vào nhau.
- Ừm mm…à.. Anh… - Triệt ấp úng - Anh…
- Sao ?
- Anh chỉ muốn nói… anh …rất hạnh phúc…
- Em…A, me,too – Băng BĂng đỏ mặt cúi thấp hơn, tính sẽ nói “ em cũng vậy” hay đại loại là “em cũng thấy hạnh phúc” nhưng thấy nó hơi “ sến” với mình, thành ra tiếng ta thành tiếng tây luôn (-_-`)
Đang trên thiên đường, nghe câu đó xong Triệt xìu hẳn. “ một câu nói dễ thương tí bộ khó lắm hả trời. “ bé con” cứng đầu quá a >”<”
- Chỉ…vậy thôi. Vậy tính tiền rồi về nghen, Vợ yêu. – Triệt nhe răng cười hì hì.
- Vợ..vợ gì chứ…chưa cưới nữa mà !!
- Vậy thì em yêu.
- Cũng không được !!!
- Keo quá - Triệt chau mày –Em thật sự khó chiều mà
- Vậy thì đừng chiều. Ple è– Song BĂng BĂng vén váy chạy mất dép vào phòng thay đồ.
- Chẳng ngoan tí nào !!!
……………
- Anh tính tiền đã, em ra xe trước đi.
- Ừm, mà không biết Tiểu Kỳ la cà đâu mất rồi, để em gọi đã.
[ Tít … A lô]
- A lô ,Tiểu Kỳ em đi đâu vậy ? – Băng BĂng ra khỏi shop, tiến tới chiếc Lexus đen.
[ Em ngồi chán quá nên đến khu thương mại chơi rồi, giờ anh chị về à ?]
- Ừm, em cũng mau về đi. Hôm nay ở lại nhà chị ăn tối nhé, mai hãy về
[ Ùi ,ùi. Em về liền. Hẹn anh chị ở villa nhé, tầm nửa tiếng em về.]
- Được, chị đợi em v…. - Băng Băng chợt chao đảo, đầu cô ong ong, đau buốt, mắt hoa lên, mờ mờ ảo ảo.
[ A lô, chị vẫn ở đó chứ. Có gì không ổn sao ]
- Chị ổ…. “ Cạch” – Chưa hết câu, cô ngả xuống, chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất, vỡ tan.
Tiểu Kỳ- và ba mẹ của Nhân đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Gương mặt trắng bệch.
- Anh chị là Băng Băng và Tân Triệt phải không ? Anh em đâu ? ANH EM ĐÂU RỒI ?????? - Tiểu Kỳ chạy tới báu chặt cánh tay Băng BĂng hỏi dồn.
Băng Băng nhìn vô định. Đôi mắt đỏ hoe, đục nước. Đầu cô giờ trống rỗng, nửa tỉnh nữa mê.
- Chị Băng, mau trả lời em đi !!!!
“Trả lời ? vì điều gì ?
Trả lời thì có hạnh phúc được không?
Hay chỉ thêm đau khổ?
Làm sao nữa chứ ?
Khóc ư ?
Nước mắt cạn mất rồi. Vô vọng.
Có làm gì thì người đã đi cũng không thể trở về...
Trở về ? Ai đó vừa đi sao….”
Triệt vội kéo Băng Băng ra, nhỏ giọng :
- Anh NHân…ở phòng cấp cứu…
Kỳ Kỳ buông tay, quay lưng bỏ đi không một lời nào nữa. ba mẹ Nhân cũng đuổi theo.
- Băng nhi …. Em ổn chứ ?
…..
- Em vừa sáng mắt kia mà, vui lên đi nào, cười đi, một chút thôi, giống anh đây này.
Triệt nhe răng dựa lên vai cô. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
- Em không tính nói chuyện với anh sao ? thật không giống em tí nào. Em vẫn rất mạnh mẽ còn gì. Còn nhớ hồi ở trường em làm mặt căng với anh không ? Lúc đó em ngầu lắm đấy.
………..
- ….. Em phải bình tĩnh lại đi. Không sẽ ảnh hưởng tới đôi mắt mới đấy. A - Triệt nhìn thấy con gấu bông trên giường, bèn đem đặt lên tay cô – Bé con của anh mà còn khóc là gấu buồn bây giờ.
- Gấu sao… - Cô nắm lấy đầu con gấu - Triệt,… đưa em tới chỗ anh Nhân…
- Sao ? Bây giờ ở đó có gia đình anh Nhân , anh không muốn em gặp họ, họ sẽ trút giận lên đầu em mất
- Triệt
- KHông được
- Em tự đi
- Thôi….anh sẽ đưa em đi…nhưng phải đứng sau lưng anh được chứ.
…………
Tiếng khóc thút thít bao trùm cả khoảng không gian u ám đó. Triệt dìu Băng BĂng tới cánh cửa phòng cấp cứu.
- Anh đứng ngoài đi. Em vào một mình.
- Nguy hiểm lắm
- Triệt
- …Được rồi. cẩn thận.
….
Mẹ của Nhân ghì chặt vào người chồng, nức từng đợt. Tiểu Kỳ ôm lấy hình hài của NHân, đặt tay lên gương mặt lạnh ngắt, nước mắt cứ tuôn ra không sao ngăn được. Riêng cha của Nhân chỉ khẽ ôm lấy vợ, mặt ngước lên trời, mắt chớp liên hồi. PHải chăng vì thân phận trụ cột gia đình đã không cho phép ông được quyền rơi lệ ?
“ cạch” Băng BĂng đẩy nhẹ cửa bước vào. Mẹ NHân quay lại nhìn cô với ánh mắt căm thù:
- CŨNG TẠI MÀY MÀ RA CẢ !! NÓ CHẾT LÀ DO MÀY ! MÀY ĐÃ HẠI NÓ ! MÀY ĐÃ GIẾT NÓ ! NẾU KHÔNG VÌ MÀY, NÓ ĐÃ KHÔNG PHẢI ĐI NHƯ VẬY !!
Bà vừa đánh Băng BĂng, vừa khóc nức lên nghẹn ngào. Cha Nhân và Kỳ Kỳ kéo bà ra, giọng ông Cao trầm trầm :
- Cháu mau đi đi. Và đừng tới đây nữa.
- CHỊ MAU BIẾN ĐI, ĐI CHO KHUẤT MẮT CHÚNG TÔI. ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP CHỊ LẦN NỮA. TỚI LÚC ĐÓ TÔI KHÔNG BIẾT SẼ LÀM GÌ CHỊ ĐÂU. MAU BIẾN ĐI !!!!
- Kỳ Kỳ giọng đứt quản nhưng vẩn dỏng dạc, đưa ánh mắt kìm nén cơn tức giận nhìn BĂng Băng, căm phẫn tột độ.
Băng Băng hiểu họ đang đau đớn thế nào. Dù Nhân chỉ là con nuôi, nhưng đối với họ, anh luôn là đứa con, người anh trai tuyệt vời nhất, họ xem anh là một gia đình thực sự. Nếu bây giờ cô đau mười, thì hẳng rằng họ còn đau gấp ngàn lần.
Cô chỉ còn biết nói câu xin lỗi rồi quay lưng thật nhanh khỏi căn phòng đó. Cô ôm lấy Triệt, giọng run lên :
- Ta xuất viện thôi…
………………
Mưa…bầu trời quang đãng như thế, sáng như thế…sao lại mưa vậy chứ… mưa trong lòng chưa đủ…ông trời còn muốn trêu người sao… hay đó là những giọt lệ.. rơi tiếc thương từ thiên đường…
HÔm nay là tang lễ của Nhân. Triệt và Băng Băng không đi. Một là vì gia đình Nhân không muốn thấy 2 người. và 2 người cũng không muốn thấy cảnh đó.
Triệt đem ít hạc giấy và sao, bỏ vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Băng Băng viết lên 1 mẫu giấy nhỏ :
“ Gửi anh Hai, người chúng em yêu thương nhất”
Xong, cô cuộn lại bỏ vào lọ. Triệt đóng kín lại, cả hai mang ô đi dưới mưa, ra bờ biển. Triệt thả chiêc lọ xuống nước. Khu này sóng dạt ra chứ không dạt vào bờ, chiếc lọ cứ nổi lềnh bềnh, mỗi lúc càng đi xa…rồi mất dạng trong màn mưa…
Tiếng mưa rơi sao lại nghe nhẹ bẫng như thế ?....Gió lướt qua..không lạnh…không buốt…một chút hơi ấm chạm vào mặt…gió đang đi, hay một linh hồn vừa chợt hiện.
………..
Một tháng sau lễ tang, Tiểu Kỳ đột nhiên xuất hiện tại nhà của Triệt và BĂng Băng. Nhỏ muốn thay gia đình xin lỗi 2 người vì cách cư xữ không phải phép khi trước. Song, cũng đến để thay anh Nhân tiếp tục đảm nhận việc lo hôn sự cho Triệt và BĂng BĂng.
……………
- Anh chị tính khi nào sẽ kết hôn, chờ lâu anh Nhân ở trên trời sẽ sốt ruột đấy – Tiểu Kỳ nói giọng châm chọc.
- Anh tính tháng tới nữa em à. Để mọi việc ổn thỏa, anh sẽ tổ chức. – Triệt gãi đầu cười trừ.
- Anh cứ trì hoãn mãi . Quyết định 2 tuẩn nữa , vậy đi. - Kỳ Kỳ phồng má, lục túi lấy cây bút viết nhanh vào quyển note . - Hai tuần nữa, tại villa này luôn. Bàn tiệc, trang trí để đó em lo. V..v..v…
- Dừng lại. Đám cưới em hay đám cưới anh vậy – Triệt trợn mắt, đầu cứ ong ong.
- Của anh. Nhưng em lo.
- Hai người nói chuyện vui quá nhỉ ? có người bị quên lãng đây này. – BĂng Băng ngồi gác chéo chân, tay khoanh trước ngực, mặt cau có.
- Hehe, em đang nói về anh Triệt lẫn chị lun còn gì. À, đúng rồi, đồ cưới . mau lên, đi đặt đồ cưới mau. – Kỳ Kỳ hớn hở vỗ tay bồm bộp. Kéo tay cả 2 người chạy ào ra ngoài.
- KHoan, chưa thay đồ mà !!!! ( đồng thanh )
………….
“ Kí í iiitttttt ttt”
- Vào thôi.
- Xin hỏi. chúng tôi giúp gì được không ạ ?
- Tôi chọn áo cưới - Tiểu Kỳ nhảy cẩng lên
- Đám cưới của tụi anh …. - Triệt cốc nhẹ lên đầu Kỳ Kỳ.
- Ai da, làm gì ghê zậy chứ.
- Tôi hiểu rồi , mời cô dâu chú rể theo lối này. – Cô nhân viên đưa tay che miệng cười khẽ, đưa tay dẫn tới gian trang phục.
…
- OAAAAAAA !! _ Tiểu Kỳ mắt sáng rỡ , lấp lánh như sao ( ghê vậy luôn (~o_3_o)~ )
Trước mặt là hai hàng tủ kính sáng bóng loáng. Một bên áo cô dâu, bên của chú rể
- Cửa hàng chúng tôi nhập những mẫu áo từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất châu Âu. Được may với công nghệ tiên tiến nhất, đảm bảo hai vị sẽ hài lòng. Cô dâu, xin mời theo tôi. Còn chú rể, các tiếp viên nam bên kia sẽ giúp cậu chọn đồ. - Nói xong, BĂng BĂng theo chân cô nhân viên tới cuối dãy phòng. Vừa đi vừa ngắm những bộ đầm lấp lánh, Băng BĂng không khỏi phì cười. chẳng hiểu nguyên nhân.
- Thế , em thích kiểu đồ nào nãy giờ chưa ? – cô tiếp viên dừng lại cười nói .
- A, chúng đều rất đẹp - Băng BĂng chạm tay lên mặt tủ, nghiêng đầu - Nhưng có lẽ không có bộ nào hợp với em
- Sao vậy, dáng em rất đẹp, chị chắc chắn em khoác lên bộ nào cũng đều rất tuyệt.
- Không chị ạ . Em chỉ cần một bộ váy đơn giản. không nhiều lớp, không ren váy cầu kì, không khung, nhẹ và dễ hoạt động. Em không thích bị gò bó với những chiếc váy cầu kì .
- Chậc, chị hiểu …Hừm, à đúng rồi. KHông kho hàng chị còn hai ba bộ, nó đã không bán được rất lâu rồi. Có lẽ vì nó không sang trọng. Cũng may là chị có giữ lại phòng hờ. em đứng đây đợi chị tí nhé.
- Vâng.
/……./
- Anh là chú rể ? - Một cặp sinh đôi nam bước ra, nhìn Triệt, song nở nụ cười, để lộ 2 chiếc răng khểnh, mỗi người một cái, người bên hàm trái, người hàm phải.
- Yeh, phải. trông 2 người như đứng trước gương ấy nhỉ ? - Triệt sững ra ba giây, mở miệng hơi khó vì ngạc nhiên.
- Ai cũng nói vậy. - Hai anh em cụng tay vào nhau, đồng thanh không sai một lời. – VẬy nãy giờ anh đã xem qua các mẫu áo ?
- Có. Nhưng tôi không chọn được cái nào cả. Thật xin lỗi.
- Why ?
- Vì tôi nghĩ “ bé con” của tôi không thích
- Bé con ?
- Là cô dâu đấy .Hì , tôi vẫn luôn muốn gọi như vậy. Nhưng có vẽ cô ấy không thích điều đó chút nào.
- À há. Chúng tôi biết rồi. Vậy nghĩa là anh luôn làm những gì cô ấy thích. Thế cô ấy muốn sao.
- Đơn giản…
- ….chẹp.okay. theo chúng tôi.
………
- Đây, em xem đi, ba mẫu khá giống nhau, trắng , đen, đỏ. Em thích cái nào cứ chọn. chị sale off 30% cho. Dù sao nó cũng không bán được.
Chị nhân viên đem ra ba bộ váy, tuy nhìn thoáng qua có vẽ rẻ tiền, bình dân. Nhưng khi chạm vào mới thấy được độ mềm mại, nhẹ nhàng của nó. Màu sắc êm dịu, cứ như bộ cánh của những nàng tiên vậy.
- Em lấy bộ đen và trắng.
- Được , vào trong thử đồ nhé.
Chị nhân viên vui vẻ gạt bộ màu đỏ sang một bên, xong dắt BĂng BĂng vào phòng thay. Đầu tiên là bộ màu trắng, dài chấm gót. Phần đuôi áo kéo dài. Trần vai . Lúc buộc tóc cho Băng BĂng, chị nhân viên nhìn thấy đoạn tóc nối :
- Em nối tóc à ?
- A, vâng. Tóc em trước để ngắn như con trai ấy….khi đó…ừm.. để tóc dài giúp em nữ tính hơn nhiều. Hi.
- Hưm, hưm. Chị nghĩ là chị biết em làm vì ai rồi. như ng có lẽ chị không cần nói ra đâu ha. – Chị nhân viên tủm tỉm, cuốn mái tóc dài thành lọn rồi búi cao lên, chừa dải tóc sau gáy xỏa một bên. – ai da, trông em xinh thật đấy, bộ đồ rất vừa. Bộ màu đen cùng size nên không cần thử nữa nhỉ. Mau ra ngoài thôi
- Vâng
…………..
- Anh mặc bộ này hợp lắm a. Tuy vẫn thấy hơi uổng khi vóc dáng hoàn mỹ của anh lại không khoác lên bộ lễ phục tuyệt hơn. Nhưng chúng tôi nghĩ thế nì cũng ổn. – Cặp sinh đôi đồng thanh, khoanh tay trước ngực gật gù.
- Tôi thích thế này. – Triệt chỉnh lại áo vest trước gương. Bộ vest trắng xóa : blouse trắng, vest trắng, quần tây trắng, lẫn giày cũng trắng nốt. Triệt mỉm cười nhẹ, nhìn cũng đủ biết cậu đang hạnh phúc thế nào. - Sẵn tiện. lấy bộ màu đen gói lại luôn. Tôi lấy hai bộ.
- Yumh !! Được thôi.
- Chú rể đâu rồi, ra nhận cô dâu tương lai đi nào !! - Tiếng chị nhân viên từ cuối dãy vang tới nổi 2 anh em kia phải bịt tai, khổ sở lí nhí “ lại nữa rùi. Trời ạ.”
Triệt quay lưng lại. Cậu sững sờ nhìn BĂng BĂng đang cố nhích dần sau lưng chị nhân viên. Một cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng cậu. “ Bé con” trong mắt Triệt bây giờ tựa bông hoa trắng nhỏ bé, e ấp, nhút nhát. Phải rồi, chính là nó, đóa hoa Kadapul màu trắng nhẹ nhàng, nét đẹp ẩn sâu thuần khiết, chỉ chớm nở rực rỡ giữa màn đêm mù mịt. Cứ ngỡ đóa hoa đó sẽ mãi cô đơn, u uất, lẽ loi một mình đến suốt đời…Nhưng cậu, Hải Tân Triệt, đã đưa đóa hoa đó thoát khỏi bóng đêm. Nó tự tin đứng trước ánh mặt trời, tự tin ngước nhìn cuộc sống, giúp nó sống đúng với bản chất thật ngủ quên nơi nó. Có thể nói cậu là cứu tinh không nhỉ ?
Cả Băng Băng cũng không khỏi khựng người. Cô cố giấu vẻ mặt ngại ngùng của mình. Cô không muốn ai thấy ánh mắt cô đang nhìn Triệt chăm chú như thế nào. Triệt trông thật tao nhã, bộ vest trắng cộng cho Triệt nét dịu dàng ấm áp, cảm giác an toàn, thanh thản đến lạ. mái tóc vuốt keo gọn gàng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt hiền hòa ân cần, có thể đốn đổ tất thảy trái tim các cô gái nhìn cậu. Trong đó có Băng Băng. Trái tim cô tưởng chừng đã ngừng đập, ngừng có cảm xúc, lại có thể để cậu bước vào ngự trong lòng cô. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm Băng Băng ngượng chin người. Tuy nhiên cái tính ngang bướng của cô không cho phép “ bản mặt đáng xấu hổ” đó lộ diện. Có lẽ cô đang có một cuộc “ chiến tranh cảm xúc” rất căng thẳng a. :]]
- Hai cậu ra đây phụ tôi gém đồ lại, để họ riêng tư tí đi. – Cô nhân viên xách tai cặp sinh đôi lôi đi.
- Aaa~~~~ Tôi mún coi mà ( đồng thanh ) – Bộ mặt tiếc rẻ đau đớn ( vì bị kéo tai) thấy tội.
- Ưm… Băng nhi…em…đẹp lắm.. - Triệt gãi đầu, nhìn bâng quân lên trần nhà.
- …Triệt cũng vậy - Băng Băng thì cúi gầm xuống đất, hai tay không khỏi báu vào nhau.
- Ừm mm…à.. Anh… - Triệt ấp úng - Anh…
- Sao ?
- Anh chỉ muốn nói… anh …rất hạnh phúc…
- Em…A, me,too – Băng BĂng đỏ mặt cúi thấp hơn, tính sẽ nói “ em cũng vậy” hay đại loại là “em cũng thấy hạnh phúc” nhưng thấy nó hơi “ sến” với mình, thành ra tiếng ta thành tiếng tây luôn (-_-`)
Đang trên thiên đường, nghe câu đó xong Triệt xìu hẳn. “ một câu nói dễ thương tí bộ khó lắm hả trời. “ bé con” cứng đầu quá a >”<”
- Chỉ…vậy thôi. Vậy tính tiền rồi về nghen, Vợ yêu. – Triệt nhe răng cười hì hì.
- Vợ..vợ gì chứ…chưa cưới nữa mà !!
- Vậy thì em yêu.
- Cũng không được !!!
- Keo quá - Triệt chau mày –Em thật sự khó chiều mà
- Vậy thì đừng chiều. Ple è– Song BĂng BĂng vén váy chạy mất dép vào phòng thay đồ.
- Chẳng ngoan tí nào !!!
……………
- Anh tính tiền đã, em ra xe trước đi.
- Ừm, mà không biết Tiểu Kỳ la cà đâu mất rồi, để em gọi đã.
[ Tít … A lô]
- A lô ,Tiểu Kỳ em đi đâu vậy ? – Băng BĂng ra khỏi shop, tiến tới chiếc Lexus đen.
[ Em ngồi chán quá nên đến khu thương mại chơi rồi, giờ anh chị về à ?]
- Ừm, em cũng mau về đi. Hôm nay ở lại nhà chị ăn tối nhé, mai hãy về
[ Ùi ,ùi. Em về liền. Hẹn anh chị ở villa nhé, tầm nửa tiếng em về.]
- Được, chị đợi em v…. - Băng Băng chợt chao đảo, đầu cô ong ong, đau buốt, mắt hoa lên, mờ mờ ảo ảo.
[ A lô, chị vẫn ở đó chứ. Có gì không ổn sao ]
- Chị ổ…. “ Cạch” – Chưa hết câu, cô ngả xuống, chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất, vỡ tan.
/18
|