Kiss The Rain

Chương 12

/34


Tôi có cảm giác như mình là một nàng công chúa Lọ Lem và Kiwi chính là chàng hoàng tử mà bấy lâu nay tôi kiếm tìm. Bạn có thể cười và nói rằng tôi thật là một đứa mộng mơ và hoang tưởng. Nhưng không sao đâu.

Tôi rất thích các câu chuyện cổ tích, và dù đã lớn thế này rồi, nhưng tôi vẫn còn giữ cả một kho tàng sách, truyện tranh từ hồi bé tí. Những ngày mưa ẩm ướt, tôi thường ngồi thu lu trên giường đọc lại chúng, vẫn với tâm trạng háo hức thuở nào.

Giống như các câu chuyện hay bộ phim Hàn Quốc mà tôi thích xem. Ở đó có những cô nàng xấu xí, ngốc nghếch, hậu đậu và cực kì bình thường. Nhưng với tấm lòng nhân hậu, đáng yêu của mình, bọn họ đã có được trái tim của những anh chàng super hot. Và tôi tin tưởng vào điều ấy. Thầm ao ước một ngày anh Kiwi sẽ yêu tôi như cái cách mà các anh chàng trong phim hay làm!

Trở về với hiện tại, chàng hoàng tử ấy đang đạp xe bên cạnh tôi với tâm trạng rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại thốt lên:

“Đi xe đạp thích thật! Sao anh không khám phá ra chân lý này sớm hơn nhỉ?”

Trời đất ạ.

“Chẳng lẽ anh chưa từng đi xe đạp đi học bao giờ ha? Kì cục.”

“Tất nhiên là có chứ, nhưng thỉnh thoảng thôi. Đôi khi cũng bất tiện lắm.”

“Nhưng đi xe đạp cũng là một cách để ngắm nhìn phố phường được thoải mái hơn.”

“Ice-cream này, em có biết đi dạo bằng xe đạp ở nơi nào tuyệt vời nhất không?”

“Ưm…có nhiều nơi lắm, em cũng không biết.”

“Đối với anh mà nói, Colorado miền Tây nước Mĩ là nơi rất thích hợp.”

“Ở đó có rất nhiều đồi núi thì phải?”

“Ừ, rất nhiều. Có những ngọn núi quanh năm băng tuyết phủ kín, những khu rừng lá kim, những con đường uốn lượn quanh sườn đồi. Rất thú vị.”

“Woa…”

“À, trong Colorado Springs còn có khu Skatepark để mọi người trượt ván, đi xe BMX nữa. Hồi còn ở Colorado, anh luôn luôn bị thu hút bởi môn thể thao ấy. Đến tận bây giờ anh vẫn còn giữ mấy tấm ván trượt, cảm giác được lướt vi vu trên ván trượt, nghe âm thanh quẹt quẹt cọ xuống nền đất của nó thật thoải mái và dễ chịu.”

“Tuyệt thật! Giá như em được đến đó một lần. Nhưng em lại không biết trượt ván…hẳn là rất hay đúng không anh Kiwi?”

“Yeah. Không quá khó đâu. Nếu em thích, khi nào rảnh anh sẽ chỉ cho.”

“Thật không ạ? Em rất thích!”

Tôi vui vẻ cười tít mắt lên không còn biết trời đất gì nữa. Anh Kiwi vừa nói là sẽ dạy tôi trượt ván kìa, ô la la! Vui quá đi mất!

Và vì cười tít mắt, tôi đã ngay lập tức đâm rầm một phát vào cái xe cút kít để dọc đường.

May mà không sao. Phù!



Cuối cùng thì cũng đến trường. Hôm nay mọi ánh mắt của dân tình đều đổ dồn vào tôi. Tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn theo Kiwi Hoàng Gia-cầu thủ bóng rổ nổi tiếng trường Isaac Newton cao 1m85, đi bên cạnh một con bé chân super ngắn.

Tôi bỗng nhiên có cảm giác như mình đang đi cạnh một siêu sao Hollywood, anh ấy bước đi tự tin cứ như đang sải bước trên thàm đỏ. Và thật đáng buồn là trông tôi hệt như một cô trợ lý chuyên đi theo để bê đồ và chỉnh chang cho Kiwi.

Kia rồi, tôi đã thấy hội Gigi đang đứng cạnh máy bán nước ngọt tự động. Và thế là tụi nó lườm nguýt tôi như thế này này ¬_¬

Gì chứ, nhìn nè Gigi, biết tôi đang đi cạnh ai không? Sáng nay tôi đã đi học cùng anh Kiwi đấy!

“Vào lớp nhé, bye Ice-cream. Chúc một ngày tốt lành!” Kiwi quay sang nói với tôi rồi rảo bước đi về phía cuối hành lang.

“Vâng, một ngày tốt lành…” Tôi tiếc nuối vẫy vẫy tay.

Vào lớp. Tôi thấy My đã ngồi sẵn ở chỗ, thấy tôi, hình như trên gương mặt cậu ấy ánh lên niềm vui, nhưng rồi lại vụt tắt ngay lập tức. My lặng lẽ cúi xuống đọc cuốn sách đang cầm trên tay. Lát sau, Gigi vào và lũ con gái nhanh chóng vây quanh My, giật lấy cuốn sách của cậu ấy.

“Cậu đang đọc cái quái gì vậy My? Không phải tạp chí Teeny sao?” Cái giọng chua lanh lảnh của Gigi.

Teeny là một tạp chí dành cho các bạn tuổi teen, chuyên viết về cuộc sống các ngôi sao, các hot girl mới nổi, thời trang và ăn uống, vv...Dù bạn là ai, chỉ cần có mặt trên trang bìa và được phỏng vấn bởi Teeny thì đảm bảo bạn sẽ trở nên nổi tiếng ngay lập tức. Thật đấy, tôi không nói quá đâu.

“Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer-các cậu muốn đọc thử không? Rất hấp dẫn!” My tự hào.

“Ôi trời ạ. Cậu đọc làm gì thể loại này. Nó chỉ dành cho mấy đứa khô khốc thôi. Nó không có ích trong việc giúp cậu xinh đẹp hay sành điệu hơn đâu?”

“Nhưng nó thực sự rất hay và giúp mở mang tầm hiểu biết mà. Không tin cậu đọc thử xem.” My kiên trì phân bua.

“Dào ôi, dẹp đi. Cậu cần phải hòa đồng hơn với tụi mình. Trước hết, hãy dẹp bỏ mấy thứ này đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì hết!”

Nói đoạn Gigi ra hiệu cho một đứa ném cuốn sách vào thùng rác.

“Cậu làm gì vậy? Trả lại nó cho mình!” My cuống cuồng thốt lên một cách yếu ớt và tuyệt vọng. Cậu ấy định đứng dậy giữ lấy cuốn sách nhưng bị Gigi ngăn lại.

Thật là hết chịu nổi. Gigi-da mặt còn dày hơn da heo-dám vứt cuốn sách yêu thích của My vào thùng rác? Nó nghĩ mình là ai mà dám cho mình cái quyền hạch sách người khác như vậy?

Không nói gì, không thái độ bực bội gì, tôi giữ cho gương mặt mình lạnh như băng. Lặng lẽ tiến về phía chiếc thùng rác cuối lớp.

Quyển sách với bìa sinh động nhiều màu sắc nằm đấy, giữa đống rác rưởi, bánh mì ăn dở, dưa chuột, tương ớt lấm lem của mấy đứa mang đồ ăn đến lớp ăn không hết vứt vào. Thật là ngu ngốc khi tụi nó dám ném một cuốn sách với những điều quý giá vào đấy.

Chẳng phải ngần ngại gì, tôi nhặt nó lên, lôi chiếc khăn mùi soa trong áo khoác ra. Đó là chiếc khăn bà nội thêu tặng tôi mà tôi rất trân trọng, hết sức giữ gìn và luôn mang theo nó bên mình. Tôi lau bìa sách thật cẩn thận bằng chiếc khăn mùi soa ấy, gạt bỏ đống dưa chuột và tương ớt đáng ghét đi.

Bà ơi, cháu xin lỗi vì đã dùng nó làm việc này. Nhưng bà ạ, cháu phải trả lại nó nguyên vẹn cho My, cô ấy rất rất yêu sách, nếu mất nó, cô ấy sẽ buồn. Nhất định về nhà cháu sẽ giặt nó thật sạch, bà yên tâm!

Trước ánh mắt ngạc nhiên của cá lớp, tôi ôm quyển sách tiến về phía My, khẽ mỉm cười.

“Sách của cậu này My. Cậu rất thích nó đúng không? Vậy hãy cất kĩ đi, lần sau đừng để ai đối xử với nó như vậy nhé!”

Chần chừ mãi một lúc, My mới đón quyển sách từ phía tôi. Ánh mắt cậu ấy toát lên niềm hạnh phúc.

“Cảm…cảm ơn cậu, Kem.”

Tôi cười lặng lẽ, và quay sang phía Gigi.

“Cậu có thể lấy đi người bạn mà tôi yêu quí, cậu có thể chế nhạo tôi, cậu có thể gây sự với tôi. Nhưng tôi mong cậu đừng lấy đi bất cứ thứ gì của bạn tôi, bắt cậu ấy làm theo ý cậu. Thật không vui vẻ gì khi nhìn thấy những chuyện này đâu. Cậu hãy đối xử tốt với bạn bè của cậu như đối xử với bản thân mình, Gigi ạ.”

Tôi đã cố tỏ thái độ hòa nhã nhất có thể.

Hệt như tôi dự đoán, Gigi đứng phắt dậy.

“Cậu nói sao cơ Kem? Tôi đã lấy thứ gì của bạn cậu à? Chỉ là một quyển sách vớ vẩn nhạt nhẽo, tôi muốn My thay vì phí thời gian đọc nó thì hãy đọc những thứ khác thú vị hơn và hòa nhập với mọi người hơn. Như thế không đúng sao?” Gigi vênh mặt lên.

“Vớ vẩn và nhạt nhẽo?” My bỗng dưng lên tiếng. “Hãy dùng những từ ý cho chính cậu ấy Gigi. Cậu nghĩ cậu là ai mà có quyền cấm đoán mình? Có quyền nói sách của Mark Twain là dành cho những đứa khô khốc? Vì cái gọi là Cute Club của các cậu ư? Đủ rồi, mình tuyên bố, từ giờ trở đi không còn là thành viên của cái club ấy nữa.”

Rồi My quay sang nhìn tôi, mỉm cười.

“Cảm ơn Kem vì đã lau sạch nó hộ mình.”

“Không có gì đâu My!” Tôi tươi cười.

“Xin lỗi Kem, mình thực sự muốn nói lời xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Cậu luôn luôn đối xử rất tốt với mình. Vậy mà mình đã giận cậu, đã bỏ rơi cậu-người bạn tốt nhất của mình…” Nói đến đây, nước mắt cậu ấy chỉ chực trào ra.

“Đừng nói thế, chính mình mới là người có lỗi. Lẽ ra mình không nên làm mấy thứ trang điểm ấy khiến cậu xấu đi. Là lỗi do mình. Đừng khóc, My “xù” à.” Vừa nói, tôi vừa lấy tay gạt nước mắt trên gương mặt xinh xắn của My.

“Vậy cậu sẽ tha thứ và tiếp tục làm bạn tốt của mình chứ, Kem?”

“Ừ. Bạn tốt. Mãi mãi!”

Lúc ấy, My rạng rỡ hẳn lên, cậu ấy ôm chầm lấy tôi mặc kệ hội Gigi đang há hốc mồm ra vì ngạc nhiên.

“Cảm ơn cậu nhiều nhiều lần Kem ạ!”

Tôi cũng ôm cậu ấy thật chặt, cười vui vẻ. Có My ở bên, tôi sẽ chẳng bao giờ phải sợ Gigi hết.

“Đủ rồi đấy!” Gigi đập bàn giận dữ hét lên. “Lâm li bi đát quá nhỉ? Được thôi My, cậu sẽ phải trả giá cho chuyện này. Cậu đừng tưởng như thế là xong.”

Nói rồi Gigi lộp cộp giày cao gót, đứng ra giữa lớp.

“Mai Mai, lấy cho mình bức thư.”

“Ok.” Mai Mai ngúng nguẩy đáp.

Thôi xong. Bí mật của My. Gigi đang chuẩn bị tiết lộ nó cho tất cả mọi người biết, cả Siro nữa. Nãy giờ Siro vẫn điềm tĩnh ngồi ở chỗ cậu ấy. Cậu ấy không mấy khi để ý đến những chuyện rùm beng của tụi con gái. Nhưng lần này thì…

Và một điều vô cùng ngạc nhiên nữa, đó là My-nạn nhân của vụ này vẫn cứ bình tĩnh như không?

Tôi trông thấy Mai Mai lôi từ trong chiếc túi có cái quai giống chiếc xích sắt ra một tờ giấy và nhanh chóng đem đến cho Gigi, cô nàng quay xuống nhìn tôi cười bằng nụ cười nửa miệng xảo trá.

“Đây rồi. Mọi người hãy lắng nghe và đoán xem chủ nhân của thứ này là ai nhé?”

Lẽ ra tôi có thể xông lên và giật lấy nó từ tay Gigi, nhưng My đã vội ngăn cản tôi, lắc lắc đầu ra hiệu đứng yên đấy. Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy My? Gigi chuẩn bị lôi cậu ra làm trò cười đấy?

Không khí cả lớp lúc này thật yên lặng. Lũ con trai từ lâu đã ngừng chạy nhảy, làm việc riêng và dõi về phía Gigi.

Gigi bắt đầu bắt chước cái giọng ngọt ngào lãng mạn, hắng giọng một cái.

“Thân mến!

Thật là khó khăn cho mình khi viết ra những dòng này. Mình vốn không giỏi trong việc nói ra những lời mềm mại, vì thế cậu cũng đừng suy nghĩ gì nhiều nhé!

Từ trước đến nay, mình vẫn luôn luôn yêu quí cậu, mặc dù cứ gặp cậu là lại tranh luận nọ kia, đôi lúc còn cãi nhau nhặng xị cả lên. Đó là do mình cố tình muốn che giấu tình cảm thực sự mà mình dành cho cậu.

Mình còn nhớ vào một buổi chiều mùa hè nắng gắt, biết máy tính của mình hỏng trong khi mình cần rất gấp để lấy tài liệu vốn đã lưu sẵn trong máy, cậu đã chẳng ngại ngùng gì đạp xe đội nắng đền nhà mình sửa nó. Cậu còn trách móc sao mà mình rắc rối, hậu đậu thế, cứ vài tuần là lại hỏng hóc. Thế nhưng mình chẳng hề buồn chút nào, trái lại còn cảm thấy rất vui và biết ơn cậu là đằng khác . Lúc nhìn cậu đội mũ lưỡi trai, lưng áo ướt đẫm mồ hôi đến gõ cửa nhà mình, mình cảm thấy ghét bản thân mình vô cùng, khiến cậu phải vất vả.

Mình đã nhận ra rằng, mình rất rất thích cậu, từ lâu lắm rồi.

Lời này, đáng lẽ phải nói trước mặt cậu, nhưng mình không đủ dũng cảm. Mình lo sợ cậu sẽ không thích mình, cậu sẽ ghét mình và không muốn làm bạn của mình nữa.

Nhưng nếu không nói ra với cậu, mình sẽ rất khó chịu và cảm thấy không vui..

Chẳng biết từ bao giờ, mình rất thích ăn một thứ, chắc là vì nó có tên cậu. Nó ngọt lịm và có hương vị rất thơm mát, bổ dưỡng nữa, hệt như cậu vậy!

Mình muốn tặng cậu một lọ siro dâu mình tự làm, hy vọng cậu sẽ thích nó. À, còn nữa, mình cũng muốn tặng cậu chiếc khăn len mình tự tay đan suốt 2 tuần. Nó có hơi xấu xí, mũi đan không đẹp và thẳng tắp như ở ngoài tiệm, nhưng mình mong nó sẽ giúp cậu ấm áp hơn tronh những ngày lạnh giá.

-----Từ một người bạn rất thích cãi nhau với cậu-My!-----”

Đọc xong bức thư, Gigi và cả lũ con gái cười sặc sụa.

Ở đâu mà lại chui ra những con người “tử tế” như thế này nhỉ? Tôi hoàn toàn có quyền kiện Gigi vì cậu ta đã vi phạm quyền riêng tư, thư tín của người khác. Chẳng phải điều này đã học được ở môn Giáo dục công dân sao?

“Chẳng biết từ bao giờ, mình rất thích ăn một thứ, chắc là vì nó có tên cậu.” Gigi làm giọng chua lanh lảnh và ra sức mỉa mai My. Mấy đứa kia thấy thế làm hay, hùa nhau cười phá lên.

“Để xem nào, cái món mà My rất thích ăn ấy, là gì vậy các cậu?”

“Là Siro-Nấm Đông Cô chứ còn gì nữa!” Bọn nó nhao nhao.

Và rồi rất tự nhiên, tất cả ánh mắt dồn về phía Siro-người lẽ ra được nhận bức thư tỏ tình siêu lãng mạn ấy.

Trong tình huống đầy kịch tính và trớ trêu như lúc này, có một vài giả thuyết xuất hiện trong đầu tôi, xung quanh hai nhân vật chính My và Siro.


/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status