Kính Thủy Chân Hương

Chương 10: Hoàng đế lão cha

/12


Một ngày không có kết quả, Nguyệt Băng và Trân Châu trở về hoàng cung. Mọi việc đều không thể vội vàng, cứ từ từ mà tiến hành mới có chất lượng, đạo lí đó Nguyệt Băng hiểu được.

Nhàm chán ngồi trong cung điện, Nguyệt Băng phân phó cung nữ mang giấy bút tới. Lâu lắm rồi không đụng chạm tới, bây giờ nàng cũng nên luyện một chút để tay nghề khỏi bị thụt lùi.

Đang suy nghĩ một chút về những đồ án thích hợp cho cổ đại, đột nhiên thanh âm tiêm tế như gà bị cắt tiết của thái giám vang lên làm Nguyệt Băng rùng mình.

- Hoàng Thượng giá lâm!!!

Nha~ cuối cùng Hoàng Đế lão cha cũng lên sàn diễn rồi sao? Nguyệt Băng vung tay lên, Pha Lê nhận lấy giấy bút mang vào trong.

Từ ngoài điện bước vào một nam tử trung niên, thoáng qua cũng không quá 40 tuổi, dáng người uy vũ cao lớn, mặt mày nghiêm nghị mà không mất tuấn mĩ, cho dù đã lớn tuổi cũng không ngăn cản hắn có thể mê đảo các cô nương từ trẻ tới già; quần áo màu hoàng kim thêu hình rồng trong đám mây, như muốn bay lên trời càng hiển lộ khí phách, đế vương uy nghiêm. Lúc còn trẻ, tuyệt đối là một siêu cấp đại mĩ nam! Hơn nữa, khí phách hiên ngang như vậy thật không hổ danh là Hiên Viên Đế vang dội trên khắp đại lục. Có một Hoàng đế như vậy, Kính Thủy Quốc không muốn hưng thịnh cũng khó.

Nguyệt Băng đánh giá Hiên Viên Đế, đồng thời hắn cũng đánh giá lại nàng. Mới mấy ngày không gặp, dường như nữ nhi của hắn có gì đó khang khác. Đôi mắt vẫn có vẻ băng lãnh, vô tình, nhưng lại pha thêm chút trêu tức, một chút nghiền ngẫm. Chẳng lẽ bị đánh cho hỏng đầu?

Nguyệt Băng nhìn Hiên Viên Đế, công nhận đây là một Hoàng đế thực sự, đủ khí phách, đủ oai nghiêm, hơn nữa nghe nói còn rất sủng ái Chân Hương công chúa hơn bất kì vị công chúa nào. Cho dù thanh danh của nàng bên ngoài tệ hại như vậy cũng không thay đổi. Ngược lại Thanh Dương công chúa hiền lương thục đức cũng không được Hiên Viên Đế yêu thích nhiều lắm. Chậc, xem ra có một lão cha như vậy cũng không sai…

Nguyệt Băng không khỏi nhớ đến cha mẹ mình ở hiện đại. Bọn họ không có địa vị như Hiên Viên đế và Mộ Dung Hoàng hậu, nhưng bọn họ cũng yêu thương nàng vô cùng. Trong suốt thời gian nàng bị bạn thân và vị hôn phu phản bội, mắc bệnh ung thư, bọn họ cũng chưa từng buông tha nàng, dốc hết sức chạy chữa, ở bên cạnh nàng. Đáng tiếc, nàng chưa kịp báo đáp cha mẹ, đã đi tới dị thế này.

Nếu như kiếp này, cha mẹ nàng vẫn vô điều kiện yêu thương nàng như vậy, nàng thề sẽ báo đáp gấp trăm gấp ngàn lần cho họ, bù đắp tiếc nuối kiếp trước…

- Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Chúng cung nữ, thái giám trong Chân Hương Cung ào ào quỳ xuống, thanh âm lớn đến mức làm Nguyệt Băng tỉnh lại từ trong trí nhớ.

Phải rồi, đây là cổ đại, lại là Hoàng cung, nàng có phải hay không cũng nên quỳ xuống thỉnh an Hoàng đế lão cha?

- Miễn lễ, lui ra hết đi!

Hiên Viên Đế phẩy tay áo. Chúng nô tài mau chóng lui ra. Trong điện chỉ còn lại hai người cha và con gái.

- Nha đầu, làm việc không sai, cứ như vậy đã thu phục được Hách Liên gia, ha ha ha!

Hiên Viên Đế cười rộ lên, vẻ mặt hiền hòa, không để ý Nguyệt Băng mất cấp bậc lễ nghĩa, ngồi xuống đối diện nàng.

Nguyệt Băng hơi nhíu mày, sau đó lại giãn ra. Xem qua quan hệ giữa hai cha con là thật, không dối trá như tiểu thuyết miêu tả.

- Lão cha, đừng hiểu nhầm, ta cũng chỉ vô tình thôi. Ai mà biết Hách Liên Minh Dạ lại đột nhiên đánh ta chứ! Suýt chút nữa đi luôn cái mạng nhỏ này rồi…

Nguyệt Băng cười nhạt.

- Ta nghe nói đầu óc con bị đụng phải, mất đi một số trí nhớ? – Hiên Viên Đế nhíu mày, suy tư hỏi.

Nguyệt Băng không nói gì. Im lặng là đồng ý.

- Mất trí nhớ nhưng vẫn làm được đến mức đó, xem ra vẫn chưa ngu ngốc… – Hiên Viên Đế cười cười.

- Lão cha, ngươi mong ta biến thành ngu ngốc lắm sao? Lúc đó đẹp mặt là ngươi!

Nguyệt Băng không chút khách khí phản kích.

Không phải không nói, mấy ngày nay, trong đầu Nguyệt Băng luôn xuất hiện những đoạn phim ngắn, đứt quãng lại nhỏ nhặt. Nhưng chỉ một chút đó thôi cũng làm Nguyệt Băng hiểu được, nàng đang dần dần hồi phục trí nhớ. Trong trí nhớ, thực tế Chân Hương công chúa cũng không ngu ngốc như lời đồn. Đúng là nàng rất ác liệt, rất ngoan độc, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, thậm chí tâm cơ thâm trầm. Trong kinh thành này, từng có mấy đại gia tộc vì Chân Hương công chúa “chướng mắt” mà bị diệt tộc! Thực tế, hết thảy đều nắm trong tay Chân Hương và Hiên Viên Đế.

Nói cách khác, Hiên Viên Đế sủng ái Chân Hương, không chỉ vì nàng là con gái của hắn và người hắn yêu, mà vì nàng rất thông minh, cũng đủ độc ác. Người như nàng không thích hợp làm Đế, tuy vậy có thể trở thành một cánh tay đắc lực, mặc dù chỉ là cơ quan ngầm.

Chân Hương công chúa, thực ra rất nguy hiểm.

Chỉ có một vài đoạn trí nhớ ngắn nhỏ, Nguyệt Băng cũng đã đoán được dụng ý của Hiên Viên Đế. Hắn muốn bồi dưỡng ra hai người thống trị Kính Thủy Quốc này. Thái tử Hiên Viên Tử Uyên tương lai sẽ trở thành đế vương, là người đứng ngoài ánh sáng, chủ đạo quốc gia. Còn Trưởng công chúa Chân Hương, đứng trong bóng tối, nắm giữ các thế lực ngầm, giải quyết những vấn đề nhạy cảm mà quyền lực đế vương không thể phạm vào.

Như vậy, tương lai Kính Thủy Quốc chắc chắn sẽ trở thành một đế quốc khổng lồ, thậm chí đứng đầu cả Vân Tiên đại lục!

- Lão cha, ngươi đến đây không phải chỉ để châm chọc vết thương của ta chứ? – Nguyệt Băng trêu tức nhìn Hiên Viên Đế.

Hiên Viên Đế không giận. Hắn chỉ mỉm cười khen ngợi:

- Băng Nhi quả nhiên thông minh!

- Không cần dài dòng, vào trọng tâm đi!

- Ngươi nha đầu này… – Hiên Viên Đế vỗ trán, hết cách rồi, ai bảo hắn đã dạy nữ nhi này phải cường thế chứ, càng cường thế càng dễ làm việc, lại không ai dám nói gì. Đúng là tự tát vào mặt mình.

Sửa sang lại tâm tình một chút, Hiên Viên Đế mới nghiêm túc nói:

- Sắp tới một tháng nữa là đến “Hội Hoa Đào”, sứ thần các quốc gia sẽ tiến đến chúc mừng. Nhưng cũng khó tránh khỏi bọn họ đã âm thầm tiến vào kinh thành, dò la tin tức. Băng Nhi, thời gian này nên làm việc thận trọng, đừng để lộ ra bất kì dấu vết nào…

- Được, từ trước tới giờ ta chưa từng làm người ta tóm được dù chỉ là một chút cái đuôi. Lão cha ngươi cứ yên tâm!

Nguyệt Băng lười nhác nói, giọng nói không che dấu tự tin.

- Lan Hinh nha đầu kia là thế nào?

- Một nữ nhân ngu ngốc não tàn mà thôi. Ta sẽ giải quyết! – Nguyệt Băng nhíu mày, phẩy tay.

- Cũng đừng khinh thường quá mức. Lễ Vương không đơn giản đâu! – Hiên Viên Đế dặn dò.

- Được thôi. Dù sao vẫn còn thái tử ca ca, ngươi lo lắng quá mức.

- Nếu đã vậy, tự giải quyết cho tốt. Uyên Nhi cũng sắp trở về rồi…

Hiên Viên Đế đứng dậy, lại trở về hình tượng đế vương uy nghiêm, chậm rãi rời khỏi cung.



So với Đông Lăng Quốc sa mạc mênh mông, thảo nguyên rộng lớn, khí hậu thiên về khô nóng và Khắc Linh Quốc có phần lạnh lẽo băng giá, Kính Thủy Quốc không thể nghi ngờ là đất nước tươi đẹp nhất. Một năm có đủ bốn mùa, cảnh vật đẹp như tranh vẽ, non xanh nước biếc. Có lẽ cũng vì ưu thế như vậy nên người ta thường nói “Kính Thủy Quốc dư thừa nhất chính là mĩ nhân”.

Ở Kính Thủy Quốc có ba ngày lễ lớn nhất, lần lượt là “Mĩ Nhân Tiết”, “Thanh Tú Yến” và “Đào Hoa Hội”. Hằng năm, cứ đến ngày này, mĩ nhân từ bốn phương tám hướng sẽ đổ về kinh thành Kính Thủy tham dự lễ hội. Đây là dịp nảy sinh những cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa tài tử giai nhân, cũng là cơ hội cho các thiếu nữ tự nhận nhan sắc xuất chúng thể hiện tài năng, lọt vào mắt vương hầu đệ tử, một bước lên trời. Vì là hội lớn hằng năm, cho nên Hoàng gia cũng sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, chiêu đãi đệ tử thế gia môn phiệt, con cháu quan lại trong triều. Hơn nữa, người mộ danh mà đến từ các quốc gia khác cũng không thiếu. Ngoại trừ các nước chư hầu, còn có sứ giả Đông Lăng và Khắc Linh.

Ngoài mặt thì có cái tên mĩ miều như vậy, nhưng thế cục chân vạc của tam quốc đã diễn biến rất lâu rồi, mà Hoàng gia thì đời nào không có dã tâm? Cho nên mỗi dịp như vậy, làn sóng ngầm bắt đầu khởi động khắp kinh thành.

Tiên Vân đại lục, sắp không còn được bình tĩnh như trước nữa.

Nguyệt Băng nhàm chán vuốt ve ngọc bội trong tay, âm thầm suy nghĩ về Đào Hoa Hội sắp tới.

Không thể nghi ngờ, đây là một thời cơ tốt cho nàng. Chỉ cần giải quyết xong một số chuyện, nàng có thể thoải mái buông hết mọi việc ở kinh thành, chạy đi ngao du tứ hải một phen. Đã đến cổ đại mà không đi thưởng thức thì thật là xin lỗi Đảng, xin lỗi nhân dân. Hơn nữa, nàng không thích cuộc sống tranh đấu cung đình, rất mệt mỏi. Nàng chỉ muốn được bình an mà sống qua ngày. Tuy nhiên, Nguyệt Băng hiểu được, muốn an nhàn cũng phải có thế lực. Mà cơ hội lần này, nàng không thể bỏ qua!

/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status