Ai ~, cô thật nhớ mà! Nhớ anh chồng nhỏ vẫn hơi đỏ mặt xấu hổ bảo cô khiếm nhã.
“Cô Hạ? Chẳng lẽ tôi đã nói cái gì mạo phạm đến cô rồi?” Anh thản nhiên hỏi.
Cô lại cứng lưỡi. Được rồi! Anh chưa nói, cái gì cũng chưa nói, là cô quá tà ác, quá tà ác rồi.
“Tôi…Đi tắm…Đi tắm.” Được rồi, anh chồng nhỏ giờ đã thành ông lớn, cô không chọc nổi, cô nên tránh để được an toàn vậy.
Nhưng mà, hai chục phút sau, việc khiến cô phải đổ mồ hôi rốt cuộc cũng xảy ra.
Anh nằm ở trên giường, lông mày đột nhiên nhíu chặt, bộ dáng cực kỳ thống khổ.
Cô nghĩ rằng anh bị đau bụng rất khổ sở, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao? Để tôi gọi bác sĩ tới?”
Nhưng mà anh lại lắc đầu một cái.
“Vậy làm thế nào?”
“Tôi muốn đi toilet.” Anh nhíu mày nói.
Việc này…Cô liếm liếm môi, chuyện như vậy ngày trước cô không thể không làm. Nhưng mà, bây giờ đã khác, cô và anh hiện tại lại không quen.
Cô gỡ bình thuốc, cúi đầu nhìn xuống mũi bàn chân của mình, “Vậy…đi đi.”
Một hồi lâu vẫn không có động tĩnh.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải anh mắt của anh, giống như ẩn chứa sự tức giận.
“Cô Hạ, tôi là bệnh nhân! Cô cho rằng tôi có năng lực tự mình đi tới phòng vệ sinh à?”
A…Cô đã hiểu…Cô nhắm mắt vén chăn của anh, bàn tay đặt xuống thắt lưng anh, dùng sức đỡ anh dậy. Sau đó, sức nặng của cả người anh đổ lên người cô, hơi thở của anh phả vào mặt làm cô hơi bị choáng, đỡ anh vặn vẹo lê từng bước tới phòng vệ sinh.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lại lần nữa được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cô vốn dĩ đã mặt hồng tim đập, hô hấp không thoải mái lại chống đỡ thêm một thân thể nặng như vậy, cô muốn bất tỉnh rồi.
Chẳng qua là, cô cũng có một chút vui mừng. Năm năm không gặp, anh tựa hồ nặng lên không ít. Điều này chứng tỏ anh đã không phải là anh chàng gầy yếu mỏng manh của trước kia nữa, có phải không?
Không hiểu sao, trong lòng cô lại dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo, mất mác. Đúng vậy, anh đã không phải là anh của lúc trước, anh giờ đây muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không cần cô làm mắt, cũng không cần tình cảm lưu luyến của cô, mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương rồi.
Suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến cửa toilet, cô đi vào treo ngược bình thuốc lên sau đó cố gắng thả tay ra khỏi thân thể anh nhưng mới vừa động anh liền ngã xuống.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹
Cô bị hù sợ, vội vàng đỡ lấy, một giọng nói âm lạnh truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Cô Hạ và tôi có thù oán?”
“À?” Cô cả kinh, “Không có…Không có…”
“Vậy sao cô lại muốn cái mạng của tôi?” Anh liếc mắt nhìn sang, ánh mắt cũng u lãnh.
“Tôi…Thật sự không phải cố ý.” Cô hít một hơi, bây giờ là thế nào? Muốn cô vẫn đứng ở đây nhìn anh xuỵt xuỵt sao?
“Cô Hạ? Chẳng lẽ tôi đã nói cái gì mạo phạm đến cô rồi?” Anh thản nhiên hỏi.
Cô lại cứng lưỡi. Được rồi! Anh chưa nói, cái gì cũng chưa nói, là cô quá tà ác, quá tà ác rồi.
“Tôi…Đi tắm…Đi tắm.” Được rồi, anh chồng nhỏ giờ đã thành ông lớn, cô không chọc nổi, cô nên tránh để được an toàn vậy.
Nhưng mà, hai chục phút sau, việc khiến cô phải đổ mồ hôi rốt cuộc cũng xảy ra.
Anh nằm ở trên giường, lông mày đột nhiên nhíu chặt, bộ dáng cực kỳ thống khổ.
Cô nghĩ rằng anh bị đau bụng rất khổ sở, lo lắng hỏi: “Đau lắm sao? Để tôi gọi bác sĩ tới?”
Nhưng mà anh lại lắc đầu một cái.
“Vậy làm thế nào?”
“Tôi muốn đi toilet.” Anh nhíu mày nói.
Việc này…Cô liếm liếm môi, chuyện như vậy ngày trước cô không thể không làm. Nhưng mà, bây giờ đã khác, cô và anh hiện tại lại không quen.
Cô gỡ bình thuốc, cúi đầu nhìn xuống mũi bàn chân của mình, “Vậy…đi đi.”
Một hồi lâu vẫn không có động tĩnh.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải anh mắt của anh, giống như ẩn chứa sự tức giận.
“Cô Hạ, tôi là bệnh nhân! Cô cho rằng tôi có năng lực tự mình đi tới phòng vệ sinh à?”
A…Cô đã hiểu…Cô nhắm mắt vén chăn của anh, bàn tay đặt xuống thắt lưng anh, dùng sức đỡ anh dậy. Sau đó, sức nặng của cả người anh đổ lên người cô, hơi thở của anh phả vào mặt làm cô hơi bị choáng, đỡ anh vặn vẹo lê từng bước tới phòng vệ sinh.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lại lần nữa được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cô vốn dĩ đã mặt hồng tim đập, hô hấp không thoải mái lại chống đỡ thêm một thân thể nặng như vậy, cô muốn bất tỉnh rồi.
Chẳng qua là, cô cũng có một chút vui mừng. Năm năm không gặp, anh tựa hồ nặng lên không ít. Điều này chứng tỏ anh đã không phải là anh chàng gầy yếu mỏng manh của trước kia nữa, có phải không?
Không hiểu sao, trong lòng cô lại dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo, mất mác. Đúng vậy, anh đã không phải là anh của lúc trước, anh giờ đây muốn gió được gió muốn mưa được mưa, không cần cô làm mắt, cũng không cần tình cảm lưu luyến của cô, mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương rồi.
Suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến cửa toilet, cô đi vào treo ngược bình thuốc lên sau đó cố gắng thả tay ra khỏi thân thể anh nhưng mới vừa động anh liền ngã xuống.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹
Cô bị hù sợ, vội vàng đỡ lấy, một giọng nói âm lạnh truyền tới từ trên đỉnh đầu: “Cô Hạ và tôi có thù oán?”
“À?” Cô cả kinh, “Không có…Không có…”
“Vậy sao cô lại muốn cái mạng của tôi?” Anh liếc mắt nhìn sang, ánh mắt cũng u lãnh.
“Tôi…Thật sự không phải cố ý.” Cô hít một hơi, bây giờ là thế nào? Muốn cô vẫn đứng ở đây nhìn anh xuỵt xuỵt sao?
/314
|