Cặp mắt của Tiểu Lâm trợn to, đờ ra, vừa nói vừa xoay người lại: “Viện trưởng Kỷ, tôi sai rồi. Tôi không nói gì, cũng không nhìn thấy gì hết.”
Nhưng mà, lúc cô quay đầu lại cũng không phát hiện thấy bất kỳ cái gì. Lấy đâu ra viện trưởng chứ.
Hạ Vãn Lộ bật cười một tiếng rồi bưng khay thuốc đi vào phòng bệnh.
Kỷ Tử Ngang vẫn còn ở trong phòng bệnh, thấy cô tới liền đứng dậy nói: “Tôi còn có chuyện phải đi trước, cậu Tả đành phiền cô rồi, dù sao hai người cũng quen biết.”
Đợi đợi đợi đã…Cô và anh quen biết từ lúc nào? Sao Kỷ Tử Ngang lại biết cô và anh từng quen biết?
“Viện trưởng Kỷ, tôi và anh ấy thực sự không quen.”
Kỷ Tử Ngang vội cười một tiếng, “Y tá trong khoa cô với cậu ta là quen thuộc nhất, không phải cô còn ở nhà cậu ấy mấy ngày sao?
Thì ra nói quen biết là chỉ việc này.
Dọa cô giật mình.
“Viện trưởng Kỳ, chúng tôi sắp tan tầm rồi.” Cô phải nhắc đến vẫn đề này, chẳng lẽ Kỷ Tử Ngang lại muốn để cô làm bảo mẫu?
“Ưmh…Làm thêm giờ đi! Hình như người nhà cậu ấy đều không có ở nhà, cậu ấy cũng không muốn báo cho người nhà để bọn họ lo lắng. Chỉ là bệnh nhỏ thôi, quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng không tệ lắm, cứ coi như là giúp đỡ bạn bè, cô ở lại đây chăm sóc một chút cho đến khi giường 19 có bệnh nhân tới là được.”
Hạ Vãn Lộ im lặng nhìn trời, ngay cả phó viện trưởng cũng nhờ cô giúp một tay thì cô còn có thể nói gì? Nhưng mà, tất cả lại trở về giống năm năm trước sao? Mặc dù không phải cùng bệnh viện nhưng vẫn là giường 18, cô lại lần nữa trở thành y tá đặc biệt của anh.
Lại nói, buổi tối cô còn muốn đi hát có được không. Cô đã xin phép Hứa Tiểu Soái nghỉ mất mấy ngày rồi.
“Nhưng mà phó viện trưởng, buổi tối tôi còn phải…”
“Cô nói là Hứa Tiểu Soái phải không? Để tôi nói với cậu ấy là bệnh viện có việc gấp nên cô phải trực ca đêm. Chẳng phải trước kia lúc cô phải trực ca đêm cũng không cần hát sao?” Kỷ Tử Ngang suy nghĩ một chút lại cười nói: “Thật ra thì việc cô thích hát, chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu ta thì cô muốn hát chỗ nào mà chẳng được.”
Cô không trả lời, ý tứ của Kỷ Tử Ngang dĩ nhiên là cô hiểu. Là người đứng đầu công ty Tế Hạ, muốn nâng đỡ một người là chuyện hết sức dễ dàng. Cô nhớ rõ, năm năm trước, lúc cô ngồi hát trước mặt anh còn đỏm dáng nói mình sẽ là một ca sĩ có triển vọng, nếu như không phải học sai ngành, cô nhất định sẽ trở nên nổi tiếng. Lúc đó anh còn nói giỡn, nói anh nhất định sẽ mở một công ty để nâng đỡ cô thành minh tinh nổi tiếng nhất.
Việc đùa giỡn lúc đó thật ra lại không phải đùa giỡn. Cuối cùng anh vẫn mở một công ty, hơn nữa trong năm năm còn nâng đỡ không biết bao nhiêu thiếu nữ trở thành minh tinh, cũng không biết đã chạm vào mấy người. Bên ngoài vẫn luôn có lời đồn đãi, hễ là người được Tả Tam thiếu nâng đỡ thành đại minh tinh đều là từ trên giường anh mà tiến.
A, là ai lúc trước đã dùng lang sói để so sánh với sự cô độc của anh? Là ai đã tin tưởng qua lang sói cả đời chỉ có một mình bầu bạn?
Vật đổi sao dời, cô vẫn sống cuộc sống của ngày hôm qua, còn anh đã sớm trải qua được mấy mùa xuân trăm hoa đua nở.
Chẳng qua là, cô không oán trách, chỉ cảm tạ trời xanh đã cho cô được gặp anh trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất, lại được cùng anh trải qua một đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Thậm chí, cô cảm tạ cả ngày hôm nay, để cho cô và anh được gặp lại nhau lần nữa. Dù cho cảnh còn người mất cũng chẳng có việc gì, chỉ cần cô nhớ là được rồi, nhớ một đoạn tình yêu…
Nhưng mà, lúc cô quay đầu lại cũng không phát hiện thấy bất kỳ cái gì. Lấy đâu ra viện trưởng chứ.
Hạ Vãn Lộ bật cười một tiếng rồi bưng khay thuốc đi vào phòng bệnh.
Kỷ Tử Ngang vẫn còn ở trong phòng bệnh, thấy cô tới liền đứng dậy nói: “Tôi còn có chuyện phải đi trước, cậu Tả đành phiền cô rồi, dù sao hai người cũng quen biết.”
Đợi đợi đợi đã…Cô và anh quen biết từ lúc nào? Sao Kỷ Tử Ngang lại biết cô và anh từng quen biết?
“Viện trưởng Kỷ, tôi và anh ấy thực sự không quen.”
Kỷ Tử Ngang vội cười một tiếng, “Y tá trong khoa cô với cậu ta là quen thuộc nhất, không phải cô còn ở nhà cậu ấy mấy ngày sao?
Thì ra nói quen biết là chỉ việc này.
Dọa cô giật mình.
“Viện trưởng Kỳ, chúng tôi sắp tan tầm rồi.” Cô phải nhắc đến vẫn đề này, chẳng lẽ Kỷ Tử Ngang lại muốn để cô làm bảo mẫu?
“Ưmh…Làm thêm giờ đi! Hình như người nhà cậu ấy đều không có ở nhà, cậu ấy cũng không muốn báo cho người nhà để bọn họ lo lắng. Chỉ là bệnh nhỏ thôi, quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng không tệ lắm, cứ coi như là giúp đỡ bạn bè, cô ở lại đây chăm sóc một chút cho đến khi giường 19 có bệnh nhân tới là được.”
Hạ Vãn Lộ im lặng nhìn trời, ngay cả phó viện trưởng cũng nhờ cô giúp một tay thì cô còn có thể nói gì? Nhưng mà, tất cả lại trở về giống năm năm trước sao? Mặc dù không phải cùng bệnh viện nhưng vẫn là giường 18, cô lại lần nữa trở thành y tá đặc biệt của anh.
Lại nói, buổi tối cô còn muốn đi hát có được không. Cô đã xin phép Hứa Tiểu Soái nghỉ mất mấy ngày rồi.
“Nhưng mà phó viện trưởng, buổi tối tôi còn phải…”
“Cô nói là Hứa Tiểu Soái phải không? Để tôi nói với cậu ấy là bệnh viện có việc gấp nên cô phải trực ca đêm. Chẳng phải trước kia lúc cô phải trực ca đêm cũng không cần hát sao?” Kỷ Tử Ngang suy nghĩ một chút lại cười nói: “Thật ra thì việc cô thích hát, chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu ta thì cô muốn hát chỗ nào mà chẳng được.”
Cô không trả lời, ý tứ của Kỷ Tử Ngang dĩ nhiên là cô hiểu. Là người đứng đầu công ty Tế Hạ, muốn nâng đỡ một người là chuyện hết sức dễ dàng. Cô nhớ rõ, năm năm trước, lúc cô ngồi hát trước mặt anh còn đỏm dáng nói mình sẽ là một ca sĩ có triển vọng, nếu như không phải học sai ngành, cô nhất định sẽ trở nên nổi tiếng. Lúc đó anh còn nói giỡn, nói anh nhất định sẽ mở một công ty để nâng đỡ cô thành minh tinh nổi tiếng nhất.
Việc đùa giỡn lúc đó thật ra lại không phải đùa giỡn. Cuối cùng anh vẫn mở một công ty, hơn nữa trong năm năm còn nâng đỡ không biết bao nhiêu thiếu nữ trở thành minh tinh, cũng không biết đã chạm vào mấy người. Bên ngoài vẫn luôn có lời đồn đãi, hễ là người được Tả Tam thiếu nâng đỡ thành đại minh tinh đều là từ trên giường anh mà tiến.
A, là ai lúc trước đã dùng lang sói để so sánh với sự cô độc của anh? Là ai đã tin tưởng qua lang sói cả đời chỉ có một mình bầu bạn?
Vật đổi sao dời, cô vẫn sống cuộc sống của ngày hôm qua, còn anh đã sớm trải qua được mấy mùa xuân trăm hoa đua nở.
Chẳng qua là, cô không oán trách, chỉ cảm tạ trời xanh đã cho cô được gặp anh trong khoảng thời gian tươi đẹp nhất, lại được cùng anh trải qua một đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Thậm chí, cô cảm tạ cả ngày hôm nay, để cho cô và anh được gặp lại nhau lần nữa. Dù cho cảnh còn người mất cũng chẳng có việc gì, chỉ cần cô nhớ là được rồi, nhớ một đoạn tình yêu…
/310
|