Giọng nói của anh như sấm dội đùng đùng, rất có lực xuyên thủng, chấn động cô đến mức “linh hồn xuất khiếu*”, giật mình một cái rồi tỉnh mộng.
Trong nháy mắt khi vừa tỉnh lại, cô thậm chí không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, cứ mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên chính là Tả 18 lại nổi đóa, cô phải gấp rút pha chế thuốc để chạy tới phòng bệnh trong thời gian ngắn nhất.
May mắn chỉ là ý niệm thoáng qua, cô lập tức tỉnh lại, ý thức được mình đang nằm mơ. Chỉ là, đã tỉnh mộng rồi sao tâm trạng của cô càng không bình tĩnh?
Cô phiền não gãi gãi tóc của mình, rốt cuộc cũng nhấc chăn rồi quyết định xuống giường.
Không được! Cô phải nhanh chóng đến xem, nhất định phải xem một chút, nếu không với tâm trạng thế này cô cũng không thể nào ngủ được.
Cô đảm bảo sẽ không đi tới phòng bệnh gây chuyện thị phi, chỉ đến văn phòng khoa hỏi thăm một chút tình hình từ mấy y tá đang trực là được rồi, hỏi xem mấy ngày cô không có mặt ở đây anh có ngoan ngoãn không.
Nghĩ như vậy, cô không do dự nữa mà kiên định lao vào đêm tối.
Bệnh viện lúc đêm khuya cực kỳ an tĩnh.
Lúc cô đến được văn phòng khoa, các phòng bệnh đã sớm tắt đèn, chắc là bệnh nhân cũng đi ngủ hết.
Cô tìm được y tác trực ở trong phòng làm việc của y tá, cô ấy vừa nhìn thấy cô đã hết sức kinh ngạc, “Không phải cô được nghỉ phép rồi sao? Trễ như vậy còn chạy tới đây làm gì?”
Cô cười cười, cũng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói muốn đến nhìn bệnh nhân giường 18 một chút sao? Nói vậy dường như không được thích hợp, cô than thầm, không hiểu sao hôm nay trái tim của cô lại đập bất thường, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Cô cười ngượng, cuối cùng không dám trực tiếp hỏi tình hình của Tả Thần An mà chỉ nói dối là quên vài thứ nên quay lại lấy, sau đó đứng ở hành lang vỗ ngực, tâm trí đã sớm bay thẳng đến phòng bệnh của anh mất rồi.
Cô không ngừng rối rắm, cuối cùng quyết định chỉ đến cửa liếc nhìn, nghe một chút động tĩnh bên trong. Dù sao, hôm nay nếu anh thực sự có điều bất thường gì đó là do cô kích thích, là lỗi của cô. Cứ nhìn xem thôi, chỉ cần thấy anh vẫn tốt thì lúc về nhà cô sẽ không bị mất ngủ nữa.
Rốt cuộc, sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô đã đứng bên ngoài phòng bệnh của anh, ghé tai nghe ngóng nhưng lại không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên trong.
Ngón tay lơ đãng chạm vào tay nắm cửa, thân thể hơi nghiêng ngả về phía trước khiến cho cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Cửa không khóa?!
Đầu tiên cô rất kinh ngạc nhưng nghĩ lại, anh không thích người nhà ở lại với mình, buổi tối nếu có chuyện sẽ nhấn chuông nên để cửa mở sẽ thuận tiện cho y tá làm việc hơn.
Cô nhẹ nhàng dùng sức, khe cửa mở thêm một chút, còn có tiếng mở cửa nho nhỏ phát ra trong màn đêm yên tĩnh, cũng bởi vì quá yên tĩnh nên âm thanh này có vẻ hơi đột ngột.
Nếu anh chưa ngủ chắc chắn sẽ nghe được tiếng động này, với tình cách của anh thì nhất định sẽ như một ngòi thuốc súng bị nổ tung rồi. Nhưng mà, đến một tiếng thở bên trong cũng không có, chắc là đã ngủ thiếp đi rồi.
Trong đầu cô bắt đầu nảy sinh một ý niệm: nếu anh đã ngủ thiếp đi thì cô có thể vào xem một chút, dù sao anh cũng chẳng biết được, phải không? Chỉ cần nhìn một chút là được, nhìn xem anh có nhớ đắp chăn không…
Cô thật sự biến thành một người bảo mẫu hai mươi bốn giờ rồi.
Cô thầm chế giễu bản thân mình.
Chẳng qua là, lúc cánh cửa được mở ra, tình cảnh bên trong lại làm cô giật nảy mình.
_________________
*Linh hồn xuất khiếu: hay còn gọi thoát hồn. Theo phật giáo, giấc mơ xảy ra khi ý thức, thức thứ sáu bị lệch lạc. Bất kỳ điều gì xảy ra lúc ban ngày hoặc từng trải qua đều ảnh hưởng đến giấc mơ của bạn vào ban đêm. Có người tu đạo đã dùng ý thức, thức thứ sáu để tu cho đến khi được ‘xuất huyền nhập tẫn–出玄入牝’, có nghĩa là phái một linh hồn đi ra từ trên đỉnh đầu của người tu luyện. Linh hồn này có thể rời thân thể người ấy và đi khắp nơi. Nhưng điều này không phải là chân chính, vì linh hồn kia là một thứ khí thuần dương. Do vậy, khi nó ra khỏi thân, nó biết được một số việc, nên gọi là thần linh.
Trong nháy mắt khi vừa tỉnh lại, cô thậm chí không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, cứ mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên chính là Tả 18 lại nổi đóa, cô phải gấp rút pha chế thuốc để chạy tới phòng bệnh trong thời gian ngắn nhất.
May mắn chỉ là ý niệm thoáng qua, cô lập tức tỉnh lại, ý thức được mình đang nằm mơ. Chỉ là, đã tỉnh mộng rồi sao tâm trạng của cô càng không bình tĩnh?
Cô phiền não gãi gãi tóc của mình, rốt cuộc cũng nhấc chăn rồi quyết định xuống giường.
Không được! Cô phải nhanh chóng đến xem, nhất định phải xem một chút, nếu không với tâm trạng thế này cô cũng không thể nào ngủ được.
Cô đảm bảo sẽ không đi tới phòng bệnh gây chuyện thị phi, chỉ đến văn phòng khoa hỏi thăm một chút tình hình từ mấy y tá đang trực là được rồi, hỏi xem mấy ngày cô không có mặt ở đây anh có ngoan ngoãn không.
Nghĩ như vậy, cô không do dự nữa mà kiên định lao vào đêm tối.
Bệnh viện lúc đêm khuya cực kỳ an tĩnh.
Lúc cô đến được văn phòng khoa, các phòng bệnh đã sớm tắt đèn, chắc là bệnh nhân cũng đi ngủ hết.
Cô tìm được y tác trực ở trong phòng làm việc của y tá, cô ấy vừa nhìn thấy cô đã hết sức kinh ngạc, “Không phải cô được nghỉ phép rồi sao? Trễ như vậy còn chạy tới đây làm gì?”
Cô cười cười, cũng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói muốn đến nhìn bệnh nhân giường 18 một chút sao? Nói vậy dường như không được thích hợp, cô than thầm, không hiểu sao hôm nay trái tim của cô lại đập bất thường, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Cô cười ngượng, cuối cùng không dám trực tiếp hỏi tình hình của Tả Thần An mà chỉ nói dối là quên vài thứ nên quay lại lấy, sau đó đứng ở hành lang vỗ ngực, tâm trí đã sớm bay thẳng đến phòng bệnh của anh mất rồi.
Cô không ngừng rối rắm, cuối cùng quyết định chỉ đến cửa liếc nhìn, nghe một chút động tĩnh bên trong. Dù sao, hôm nay nếu anh thực sự có điều bất thường gì đó là do cô kích thích, là lỗi của cô. Cứ nhìn xem thôi, chỉ cần thấy anh vẫn tốt thì lúc về nhà cô sẽ không bị mất ngủ nữa.
Rốt cuộc, sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô đã đứng bên ngoài phòng bệnh của anh, ghé tai nghe ngóng nhưng lại không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào bên trong.
Ngón tay lơ đãng chạm vào tay nắm cửa, thân thể hơi nghiêng ngả về phía trước khiến cho cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Cửa không khóa?!
Đầu tiên cô rất kinh ngạc nhưng nghĩ lại, anh không thích người nhà ở lại với mình, buổi tối nếu có chuyện sẽ nhấn chuông nên để cửa mở sẽ thuận tiện cho y tá làm việc hơn.
Cô nhẹ nhàng dùng sức, khe cửa mở thêm một chút, còn có tiếng mở cửa nho nhỏ phát ra trong màn đêm yên tĩnh, cũng bởi vì quá yên tĩnh nên âm thanh này có vẻ hơi đột ngột.
Nếu anh chưa ngủ chắc chắn sẽ nghe được tiếng động này, với tình cách của anh thì nhất định sẽ như một ngòi thuốc súng bị nổ tung rồi. Nhưng mà, đến một tiếng thở bên trong cũng không có, chắc là đã ngủ thiếp đi rồi.
Trong đầu cô bắt đầu nảy sinh một ý niệm: nếu anh đã ngủ thiếp đi thì cô có thể vào xem một chút, dù sao anh cũng chẳng biết được, phải không? Chỉ cần nhìn một chút là được, nhìn xem anh có nhớ đắp chăn không…
Cô thật sự biến thành một người bảo mẫu hai mươi bốn giờ rồi.
Cô thầm chế giễu bản thân mình.
Chẳng qua là, lúc cánh cửa được mở ra, tình cảnh bên trong lại làm cô giật nảy mình.
_________________
*Linh hồn xuất khiếu: hay còn gọi thoát hồn. Theo phật giáo, giấc mơ xảy ra khi ý thức, thức thứ sáu bị lệch lạc. Bất kỳ điều gì xảy ra lúc ban ngày hoặc từng trải qua đều ảnh hưởng đến giấc mơ của bạn vào ban đêm. Có người tu đạo đã dùng ý thức, thức thứ sáu để tu cho đến khi được ‘xuất huyền nhập tẫn–出玄入牝’, có nghĩa là phái một linh hồn đi ra từ trên đỉnh đầu của người tu luyện. Linh hồn này có thể rời thân thể người ấy và đi khắp nơi. Nhưng điều này không phải là chân chính, vì linh hồn kia là một thứ khí thuần dương. Do vậy, khi nó ra khỏi thân, nó biết được một số việc, nên gọi là thần linh.
/310
|