Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 307: Ngoại truyện 46: em là của anh sớm sớm chiều chiều
/310
|
Edit: hoacodat
“Là con không đúng. Con... có phụ nữ khác...” Tống Sở thản nhiên thừa nhận.
“Con...” Trịnh Hữu Đào vô cùng tức giận, “Cô gái kia là ai hả? Tốt hơn Thần Hi sao?”
Tống Sở khép hờ mắt, không trả lời.
“Hỏi con sao không trả lời?”
“Mẹ, đừng hỏi, cái này không quan trọng...” Tống Sở dường như không tình nguyện nói đến đề tài này.
“Sao không quan trọng? Con phải dẫn cô ta tới nhà chứ? Sớm để mẹ biết rõ ngọn nguồn tránh thấp thỏm!”
Tống Sở nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên mờ mịt, “Sẽ không có ngày đó...”
Trịnh Hữu Đào ngạc nhiên, “Có ý gì?”
“Con sẽ không mang cô ấy về nhà.”
“Ý của con là.... Con chỉ gặp dịp thì chơi?” Trịnh Hữu Đào rốt cuộc cũng hiểu rõ, cũng tức giận không thôi, “Mẹ nói con hay thật đó!?Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi cũng khó tránh, nhưng tại sao lại để cho vợ mình phát hiện ra? Bây giờ con định làm sao hả? Cháu của mẹ cũng không có, con nói phải làm sao đây?”
Tống Sở nhíu mày, “Mẹ, sao sẽ không có Hạo Nhiên chứ? Nó vẫn là cháu nội của mẹ, Thần Hi không phải là người thích làm khó người khác, bất kể lúc nào, chỉ cần nhớ Hạo Nhiên cũng có thể đi đón, cô ấy cũng đồng ý rồi, Hạo Nhiên mãi mãi sẽ họ Tống, sẽ không đổi họ.” Mặc dù anh hiểu, Thần Hi làm như vậy cũng không phải đối anh còn bao nhiêu quyến luyến, mà chỉ không muốn để lại bất kỳ nỗi ám ảnh nào về chuyện cha mẹ ly hôn trong lòng Hạo Nhiên, nhưng anh vẫn rất cảm kích cô làm như thế.
“Con đó... Vẫn quá lương thiện đi! Mẹ đoán lúc hai đứa ly hôn Thần Hi nói gì con cũng đồng ý đúng không? Thật ra theo tính tình Thần Hi, nếu như con kiên trì muốn Hạo Nhiên, nói không chừng nó sẽ nhượng bộ! Thần Hi cũng thật quá gian xảo, Hạo Nhiên đi theo cô ta, cô ta cũng không cần đưa ra một phân tiền nuôi dưỡng nào cả!”
Lời này Tống Sở rất không thích nghe, chân mày càng nhíu càng sâu, “Mẹ, người yên tâm, con trai của mẹ sẽ cố gắng làm việc, vài năm sau sẽ để mẹ sống trong biệt thự, đi xe sang trọng.”
Nghe Tống Sở nói như vậy, trong lòng Trịnh Hữu Đào cũng không chịu nổi, rốt cuộc vẫn là con trai mình nuôi lớn, rũ mày thở dài, “Con trai, mẹ chỉ không muốn con quá cực khổ... Lập nghiệp ở Bắc Kinh rất khó khăn, nếu như có nhà họ Tả chống đỡ còn may ra, aizz, thôi, không nói nữa...”
¬¬¬
Đảo mắt đã qua một tháng, vụ án Tiêu Hàn rốt cuộc cũng xử, Tiêu Hàn hơn năm mươi tuổi, phải ở trong tù qua vài chục năm, đi ra, không biết quanh cảnh thế nào, hoặc là, còn có thể sống khỏe mạnh để ra ngoài hay không?
Mọi người trong nhà họ Tả khi thăm Tiêu Hàn đều tận lực khiến mẹ cảm thấy ấm áp cùng yêu thương, nhưng, phán quyết này làm tất cả người họ Tả phải lo lắng trong thời gian dài, có điều, tất cả mọi người đều không hy vọng người nhà khổ sở, cho nên, mỗi người đều chôn nỗi lo lắng này sâu trong đáy lòng, đều không biểu hiện ra.
Vụ án kết thúc, cũng tra rõ chuyện làm ăn phi pháp là hành động cá nhân của Tiêu Hàn, không liên quan gì đến tập đoàn họ Tả, tập đoàn họ Tả dần dần khôi phục trở lại bình thường.
Tập đoàn họ Tả là tâm huyết cả đời của Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn, cũng chứng kiến bao sóng gió tình yêu mấy mươi năm của hai người, hôm nay thiếu đi Tiêu Hàn, ông cũng không còn động lực tiếp tục chèo chống tranh đấu nữa, vì vậy, sau khi bàn bạc cùng cả nhà, cổ phần nhà họ Tả được chia lại lần nữa, Tả Thần Viễn và Tả Thần An mỗi người chỉ lấy 15% cổ phần, còn lại tất cả đều cho Thần Hi, Thần Hi trở thành chủ tịch hội đồng quản trị mới, Tả Thần Viễn và Tả Thần An đảm nhiệm chức vụ quan trọng, phụ trợ Thần Hi.
Vốn là Thần Hi không muốn tiếp nhận, cô hi vọng anh trai hay em trai có thể thừa kế sản nghiệp của cha, nhưng, hai anh em đều kiên trì. Cô, là em gái (chị gái) duy nhất của bọn họ, bọn họ muốn cho cô thứ tốt nhất trên thế giới này, hôn nhân hạnh phúc, bọn họ không cho được, vậy thì, sẽ để cô thừa kế tập đoàn họ Tả, mà hai người bọn họ, sẽ mãi mãi ở sau lưng cô bảo hộ cô....
Cuộc sống lần nữa đi vào quỹ đạo, vì đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị, Thần Hi cảm thấy mình gánh vác trọng trách rất lớn, không dám phụ lòng sự phó thác của cha, sợ tâm huyết cả đời của cha mẹ sẽ phá sản trong tay mình, vì vậy dè dặt cẩn trọng, lao tâm khổ tứ, cuộc sống sinh hoạt cũng theo đó không còn chỗ trống, ngay cả buổi tối, ngoại trừ ở cạnh con trai, còn lại đều dâng hiến cho công việc.
Không còn thời gian sau khi tan việc cùng Kỷ Tử Ngang chơi bóng, có điều, Kỷ Tử Ngang lại thường xuyên đến nhà họ Tả, viện rất nhiều cớ, nào là kiểm tra cho Tả Tư Tuyền, hoặc là tìm Thần An chơi cờ, hoặc chỉ là mang món đồ chơi nào đó cho Hạo Nhiên, sau đó mỗi lần đều ở nhà họ Tả ăn cơm tối, tình huống như thế ngay từ lúc học cấp ba đã không còn kỳ lạ nữa rồi, Thần Hi cũng không để ý.
Có điều, Thần Hi cũng không thấy Kỷ Tử Ngang và Thần An đánh cờ là mấy, bởi vì Y Thần và Hạo Nhiên đều rất yêu thích Kỷ Tử Ngang, mỗi lần Kỷ Tử Ngang đến, hai đứa trẻ này đều quấn anh không buông, vì Kỷ Tử Ngang sẽ cùng bọn chúng chơi các loại trò chơi mà ba mẹ không thể chơi cùng với chúng, có một lần Thần Hi ra ngoài trở về, cư nhiên nhìn thấy trên mặt ba vẽ các loại thuốc màu, trên đầu cắm lông vũ của người da đỏ Bắc Mỹ, cái áo trắng tinh của Kỷ Tử Ngang cũng bị thuốc màu nhuộm thành đỏ xanh loang lỗ...
Không thể không thừa nhận, Kỷ Tử Ngang là người rất kiên nhẫn, hơn nữa, là người rất có học thức. Thật ra thì ở xã hội hiện nay, dường như người người đều nhận được bằng cấp cao đẳng, nhưng mà, người có kiến thức uyên bác như anh lại rất ít. Ngoại trừ chơi các trò chơi con nít ra, Hạo Nhiên và Y Thần cũng rất thích nghe anh kể chuyện xưa, lúc đầu Thần Hi cũng xem thường, kể chuyện xưa lừa gạt con nít, cũng chỉ là những câu chuyện ngụ ngôn quanh qua quẩn lại đều như thế. Cho đến một lần, cô kể chuyện xưa trước lúc ngủ cho Hạo Nhiên nghe thì thấy Hạo Nhiên nghe không được hứng thú cho lắm, cô mới cảm thấy thất bại, không khỏi hỏi, “Vậy chú Kỷ kể cho con nghe chuyện xưa gì?”
Nhắc tới chuyện xưa xưa của chú Kỷ, mặt mày Hạo Nhiên phấn khởi hẳn ra, “Mẹ, chú Kỷ kể chuyện xưa dễ nghe hơn nhiều! Con kể cho mẹ nghe một chuyện nha!” Vì vậy, Hạo Nhiên liền kể cho mẹ nghe câu chuyện con sâu trở thành bươm bướm, từ con sâu xanh nhỏ trải qua bao mưa gió của thiên nhiên cùng thương tổn, mà tạo kén phá kén ra ngoài, ngôn ngữ Hạo Nhiên kể dễ hiểu lại sinh động, miêu tả một quá trình tiến hóa sinh vật khô khan có thanh có sắc, so với vịt con xấu xí biến thành thiên nga còn chuyên tâm hơn, cũng có hứng thú hơn.
“Chú Kỷ thường kể cho các con nghe những chuyện này?” Thần Hi rất kinh ngạc.
“Dạ! Chú Kỷ nói, mỗi một vì sao trên thế giới này, mỗi một đóa mỗi một loài hoa, mỗi một con côn trùng, đều có câu chuyện xưa, mẹ, hoa lài trên ban công nhà chúng ta cũng có câu chuyện xưa nữa đó, mẹ, con kể cho mẹ nghe!” Vì vậy, Hạo Nhiên lại bắt đầu kể chuyện về loài hoa lài. Nhưng, đây đâu phải là câu chuyện cổ tích, quả thật chính là bách khoa thực vật, nhưng dùng ngôn ngữ đơn giản, lấy chủ đề là hoa lài, rồi đưa kiến thức khoa học vào trong đó, có sẵn thú vị lại ẩn chứa kiến thức cùng triết lý, làm Tả Thần Hi tấm tắc khen ngợi.
“Mẹ, bây giờ ở trong nhà trẻ con được mọi người phong tặng là vua chuyện xưa đó, Y Thần là công chúa chuyện xưa, các bạn trong lớp đều thích nghe chúng con kể chuyện hết!” Hạo Nhiên sau khi nói xong rất đắc ý, “Mẹ, Hạo Nhiên kể có hay không?”
“Rất hay!” Thần Hi hôn lên mặt nhỏ nhắn của con trai cũng rất tự hào, “”Mẹ còn tưởng chú Kỷ mang các con chơi mấy trò chơi đánh nhau thôi chứ.”
Hạo Nhiên nghe thấy trò chơi mặt mày càng sáng lên, “Mẹ! Mấy trò chơi của chú Kỷ rất hay nha! Chú Kỷ nói nó gọi là Binh pháp! Hừ, không tin ngày mai con bày cái mê cung cho mẹ, nhất định mẹ sẽ không tìm được lối ra! Chú Kỷ nói đó là phát minh của Gia Cát Lượng đó! Mẹ, Hạo Nhiên học rất lâu mới được đấy!”
Lần này Thần Hi hoàn toàn chấn động, “Chú Kỷ còn dạy các con binh pháp?”
“Dạ! Mỗi lần chơi trò chơi chú Kỷ lại dạy cho tụi con một loại binh pháp, Y Thần học cái này không nhanh bằng con!” Hạo Nhiên rất tự đắc.
“Woaa...! Con quá tuyệt vời rồi!” Thần Hi cảm thấy mình rất cùng từ, không tìm thấy từ gì tốt hơn để tán dương con trai.
“Mẹ, cuối tuần này chúng ta và ba cùng đi hiệu sách được không? Chú Kỷ nói, thế giới này rất lớn, chuyện xưa có rất nhiều rất nhiều, chú không thể kể toàn bộ chuyện xưa cho tụi con nghe, tụi con phải tự mình đọc sách, mới có thể biết được nhiều chuyện xưa! Mẹ, chờ Hạo Nhiên đọc rất nhiều rất nhiều sách, thì có thể ngày ngày kể chuyện xưa cho mẹ nghe rồi!” Đôi mắt Hạo Nhiên tràn đầy chờ mong và khát vọng, đó là một đứa trẻ hiếu kỳ với thế giới này, hiếu kỳ với sinh mạng đang có.
“Bảo bối, bây giờ con đã có thể kể chuyện xưa trước lúc ngủ cho mẹ nghe rồi, chuyện xưa của con, mẹ cũng chưa từng nghe qua!” Thần Hi nhéo cái mũi nhỏ nhắn của bé, “Được rồi! Chủ nhật ba và mẹ sẽ dẫn con đi hiệu sách! Bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ đi!”
“Dạ!” Hạo Nhiên ôm cổ mẹ, hôn lên trên mặt mẹ một cái, lật người ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Đợi Hạo Nhiên đã ngủ say, cô suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Kỷ Tử Ngang.
“Thần Hi! Trễ thế này có chuyện gì sao?” Giọng Kỷ Tử Ngang rất khẩn trương.
Cô cười, “Không có, à... Muốn cám ơn cậu!”
“Cám ơn mình?” Anh bất ngờ.
“Đúng vậy! Kỷ Tử Ngang, thật không nhìn ra! Không ngờ cậu hiểu biết nhiều như vậy? Hạo Nhiên và Y Thần nhà chúng ta bây giờ đều xem cậu là thần tượng! Này, mình nói cậu có thể viết sách đấy! Sách Bách khoa toàn thư chuyện xưa nhà họ Kỷ!” Cô một nửa nghiêm túc một nửa trêu đùa nói.
Lúc này Kỷ Tử Ngang mới hiểu rõ, cũng cười, “Thật ra không có gì, mình rất thích chơi cùng mấy đứa nhỏ, đơn giản thuần khiết, những chuyện xưa đó cũng là mình thuận miệng lừa gạt mà thôi, mấy đứa trẻ bây giờ, đều bị phim hoạt hình, internet hoặc TV mê hoặc, mình cảm thấy phải hướng bọn chúng thích đọc sách yêu thiên nhiên hơn.”
“Nói rất đúng! Kỷ Tử Ngang không đơn giản nha! Rất có tiềm chất làm người ba tốt đó! Thật không biết ai tốt phúc được gả cho cậu!” Thần Hi nói đùa, nhưng, đây cũng là sự thật, cha mẹ bây giờ, đều bề bộn nhiều việc, bề bộn kiếm tiền, rồi lại chuyện của mình, dù có về nhà, phần đông cha mẹ đều xem TV và máy tính, có thể chơi cùng những đứa trẻ, thật quá ít...
“Là con không đúng. Con... có phụ nữ khác...” Tống Sở thản nhiên thừa nhận.
“Con...” Trịnh Hữu Đào vô cùng tức giận, “Cô gái kia là ai hả? Tốt hơn Thần Hi sao?”
Tống Sở khép hờ mắt, không trả lời.
“Hỏi con sao không trả lời?”
“Mẹ, đừng hỏi, cái này không quan trọng...” Tống Sở dường như không tình nguyện nói đến đề tài này.
“Sao không quan trọng? Con phải dẫn cô ta tới nhà chứ? Sớm để mẹ biết rõ ngọn nguồn tránh thấp thỏm!”
Tống Sở nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên mờ mịt, “Sẽ không có ngày đó...”
Trịnh Hữu Đào ngạc nhiên, “Có ý gì?”
“Con sẽ không mang cô ấy về nhà.”
“Ý của con là.... Con chỉ gặp dịp thì chơi?” Trịnh Hữu Đào rốt cuộc cũng hiểu rõ, cũng tức giận không thôi, “Mẹ nói con hay thật đó!?Đàn ông ở bên ngoài gặp dịp thì chơi cũng khó tránh, nhưng tại sao lại để cho vợ mình phát hiện ra? Bây giờ con định làm sao hả? Cháu của mẹ cũng không có, con nói phải làm sao đây?”
Tống Sở nhíu mày, “Mẹ, sao sẽ không có Hạo Nhiên chứ? Nó vẫn là cháu nội của mẹ, Thần Hi không phải là người thích làm khó người khác, bất kể lúc nào, chỉ cần nhớ Hạo Nhiên cũng có thể đi đón, cô ấy cũng đồng ý rồi, Hạo Nhiên mãi mãi sẽ họ Tống, sẽ không đổi họ.” Mặc dù anh hiểu, Thần Hi làm như vậy cũng không phải đối anh còn bao nhiêu quyến luyến, mà chỉ không muốn để lại bất kỳ nỗi ám ảnh nào về chuyện cha mẹ ly hôn trong lòng Hạo Nhiên, nhưng anh vẫn rất cảm kích cô làm như thế.
“Con đó... Vẫn quá lương thiện đi! Mẹ đoán lúc hai đứa ly hôn Thần Hi nói gì con cũng đồng ý đúng không? Thật ra theo tính tình Thần Hi, nếu như con kiên trì muốn Hạo Nhiên, nói không chừng nó sẽ nhượng bộ! Thần Hi cũng thật quá gian xảo, Hạo Nhiên đi theo cô ta, cô ta cũng không cần đưa ra một phân tiền nuôi dưỡng nào cả!”
Lời này Tống Sở rất không thích nghe, chân mày càng nhíu càng sâu, “Mẹ, người yên tâm, con trai của mẹ sẽ cố gắng làm việc, vài năm sau sẽ để mẹ sống trong biệt thự, đi xe sang trọng.”
Nghe Tống Sở nói như vậy, trong lòng Trịnh Hữu Đào cũng không chịu nổi, rốt cuộc vẫn là con trai mình nuôi lớn, rũ mày thở dài, “Con trai, mẹ chỉ không muốn con quá cực khổ... Lập nghiệp ở Bắc Kinh rất khó khăn, nếu như có nhà họ Tả chống đỡ còn may ra, aizz, thôi, không nói nữa...”
¬¬¬
Đảo mắt đã qua một tháng, vụ án Tiêu Hàn rốt cuộc cũng xử, Tiêu Hàn hơn năm mươi tuổi, phải ở trong tù qua vài chục năm, đi ra, không biết quanh cảnh thế nào, hoặc là, còn có thể sống khỏe mạnh để ra ngoài hay không?
Mọi người trong nhà họ Tả khi thăm Tiêu Hàn đều tận lực khiến mẹ cảm thấy ấm áp cùng yêu thương, nhưng, phán quyết này làm tất cả người họ Tả phải lo lắng trong thời gian dài, có điều, tất cả mọi người đều không hy vọng người nhà khổ sở, cho nên, mỗi người đều chôn nỗi lo lắng này sâu trong đáy lòng, đều không biểu hiện ra.
Vụ án kết thúc, cũng tra rõ chuyện làm ăn phi pháp là hành động cá nhân của Tiêu Hàn, không liên quan gì đến tập đoàn họ Tả, tập đoàn họ Tả dần dần khôi phục trở lại bình thường.
Tập đoàn họ Tả là tâm huyết cả đời của Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn, cũng chứng kiến bao sóng gió tình yêu mấy mươi năm của hai người, hôm nay thiếu đi Tiêu Hàn, ông cũng không còn động lực tiếp tục chèo chống tranh đấu nữa, vì vậy, sau khi bàn bạc cùng cả nhà, cổ phần nhà họ Tả được chia lại lần nữa, Tả Thần Viễn và Tả Thần An mỗi người chỉ lấy 15% cổ phần, còn lại tất cả đều cho Thần Hi, Thần Hi trở thành chủ tịch hội đồng quản trị mới, Tả Thần Viễn và Tả Thần An đảm nhiệm chức vụ quan trọng, phụ trợ Thần Hi.
Vốn là Thần Hi không muốn tiếp nhận, cô hi vọng anh trai hay em trai có thể thừa kế sản nghiệp của cha, nhưng, hai anh em đều kiên trì. Cô, là em gái (chị gái) duy nhất của bọn họ, bọn họ muốn cho cô thứ tốt nhất trên thế giới này, hôn nhân hạnh phúc, bọn họ không cho được, vậy thì, sẽ để cô thừa kế tập đoàn họ Tả, mà hai người bọn họ, sẽ mãi mãi ở sau lưng cô bảo hộ cô....
Cuộc sống lần nữa đi vào quỹ đạo, vì đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị, Thần Hi cảm thấy mình gánh vác trọng trách rất lớn, không dám phụ lòng sự phó thác của cha, sợ tâm huyết cả đời của cha mẹ sẽ phá sản trong tay mình, vì vậy dè dặt cẩn trọng, lao tâm khổ tứ, cuộc sống sinh hoạt cũng theo đó không còn chỗ trống, ngay cả buổi tối, ngoại trừ ở cạnh con trai, còn lại đều dâng hiến cho công việc.
Không còn thời gian sau khi tan việc cùng Kỷ Tử Ngang chơi bóng, có điều, Kỷ Tử Ngang lại thường xuyên đến nhà họ Tả, viện rất nhiều cớ, nào là kiểm tra cho Tả Tư Tuyền, hoặc là tìm Thần An chơi cờ, hoặc chỉ là mang món đồ chơi nào đó cho Hạo Nhiên, sau đó mỗi lần đều ở nhà họ Tả ăn cơm tối, tình huống như thế ngay từ lúc học cấp ba đã không còn kỳ lạ nữa rồi, Thần Hi cũng không để ý.
Có điều, Thần Hi cũng không thấy Kỷ Tử Ngang và Thần An đánh cờ là mấy, bởi vì Y Thần và Hạo Nhiên đều rất yêu thích Kỷ Tử Ngang, mỗi lần Kỷ Tử Ngang đến, hai đứa trẻ này đều quấn anh không buông, vì Kỷ Tử Ngang sẽ cùng bọn chúng chơi các loại trò chơi mà ba mẹ không thể chơi cùng với chúng, có một lần Thần Hi ra ngoài trở về, cư nhiên nhìn thấy trên mặt ba vẽ các loại thuốc màu, trên đầu cắm lông vũ của người da đỏ Bắc Mỹ, cái áo trắng tinh của Kỷ Tử Ngang cũng bị thuốc màu nhuộm thành đỏ xanh loang lỗ...
Không thể không thừa nhận, Kỷ Tử Ngang là người rất kiên nhẫn, hơn nữa, là người rất có học thức. Thật ra thì ở xã hội hiện nay, dường như người người đều nhận được bằng cấp cao đẳng, nhưng mà, người có kiến thức uyên bác như anh lại rất ít. Ngoại trừ chơi các trò chơi con nít ra, Hạo Nhiên và Y Thần cũng rất thích nghe anh kể chuyện xưa, lúc đầu Thần Hi cũng xem thường, kể chuyện xưa lừa gạt con nít, cũng chỉ là những câu chuyện ngụ ngôn quanh qua quẩn lại đều như thế. Cho đến một lần, cô kể chuyện xưa trước lúc ngủ cho Hạo Nhiên nghe thì thấy Hạo Nhiên nghe không được hứng thú cho lắm, cô mới cảm thấy thất bại, không khỏi hỏi, “Vậy chú Kỷ kể cho con nghe chuyện xưa gì?”
Nhắc tới chuyện xưa xưa của chú Kỷ, mặt mày Hạo Nhiên phấn khởi hẳn ra, “Mẹ, chú Kỷ kể chuyện xưa dễ nghe hơn nhiều! Con kể cho mẹ nghe một chuyện nha!” Vì vậy, Hạo Nhiên liền kể cho mẹ nghe câu chuyện con sâu trở thành bươm bướm, từ con sâu xanh nhỏ trải qua bao mưa gió của thiên nhiên cùng thương tổn, mà tạo kén phá kén ra ngoài, ngôn ngữ Hạo Nhiên kể dễ hiểu lại sinh động, miêu tả một quá trình tiến hóa sinh vật khô khan có thanh có sắc, so với vịt con xấu xí biến thành thiên nga còn chuyên tâm hơn, cũng có hứng thú hơn.
“Chú Kỷ thường kể cho các con nghe những chuyện này?” Thần Hi rất kinh ngạc.
“Dạ! Chú Kỷ nói, mỗi một vì sao trên thế giới này, mỗi một đóa mỗi một loài hoa, mỗi một con côn trùng, đều có câu chuyện xưa, mẹ, hoa lài trên ban công nhà chúng ta cũng có câu chuyện xưa nữa đó, mẹ, con kể cho mẹ nghe!” Vì vậy, Hạo Nhiên lại bắt đầu kể chuyện về loài hoa lài. Nhưng, đây đâu phải là câu chuyện cổ tích, quả thật chính là bách khoa thực vật, nhưng dùng ngôn ngữ đơn giản, lấy chủ đề là hoa lài, rồi đưa kiến thức khoa học vào trong đó, có sẵn thú vị lại ẩn chứa kiến thức cùng triết lý, làm Tả Thần Hi tấm tắc khen ngợi.
“Mẹ, bây giờ ở trong nhà trẻ con được mọi người phong tặng là vua chuyện xưa đó, Y Thần là công chúa chuyện xưa, các bạn trong lớp đều thích nghe chúng con kể chuyện hết!” Hạo Nhiên sau khi nói xong rất đắc ý, “Mẹ, Hạo Nhiên kể có hay không?”
“Rất hay!” Thần Hi hôn lên mặt nhỏ nhắn của con trai cũng rất tự hào, “”Mẹ còn tưởng chú Kỷ mang các con chơi mấy trò chơi đánh nhau thôi chứ.”
Hạo Nhiên nghe thấy trò chơi mặt mày càng sáng lên, “Mẹ! Mấy trò chơi của chú Kỷ rất hay nha! Chú Kỷ nói nó gọi là Binh pháp! Hừ, không tin ngày mai con bày cái mê cung cho mẹ, nhất định mẹ sẽ không tìm được lối ra! Chú Kỷ nói đó là phát minh của Gia Cát Lượng đó! Mẹ, Hạo Nhiên học rất lâu mới được đấy!”
Lần này Thần Hi hoàn toàn chấn động, “Chú Kỷ còn dạy các con binh pháp?”
“Dạ! Mỗi lần chơi trò chơi chú Kỷ lại dạy cho tụi con một loại binh pháp, Y Thần học cái này không nhanh bằng con!” Hạo Nhiên rất tự đắc.
“Woaa...! Con quá tuyệt vời rồi!” Thần Hi cảm thấy mình rất cùng từ, không tìm thấy từ gì tốt hơn để tán dương con trai.
“Mẹ, cuối tuần này chúng ta và ba cùng đi hiệu sách được không? Chú Kỷ nói, thế giới này rất lớn, chuyện xưa có rất nhiều rất nhiều, chú không thể kể toàn bộ chuyện xưa cho tụi con nghe, tụi con phải tự mình đọc sách, mới có thể biết được nhiều chuyện xưa! Mẹ, chờ Hạo Nhiên đọc rất nhiều rất nhiều sách, thì có thể ngày ngày kể chuyện xưa cho mẹ nghe rồi!” Đôi mắt Hạo Nhiên tràn đầy chờ mong và khát vọng, đó là một đứa trẻ hiếu kỳ với thế giới này, hiếu kỳ với sinh mạng đang có.
“Bảo bối, bây giờ con đã có thể kể chuyện xưa trước lúc ngủ cho mẹ nghe rồi, chuyện xưa của con, mẹ cũng chưa từng nghe qua!” Thần Hi nhéo cái mũi nhỏ nhắn của bé, “Được rồi! Chủ nhật ba và mẹ sẽ dẫn con đi hiệu sách! Bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ đi!”
“Dạ!” Hạo Nhiên ôm cổ mẹ, hôn lên trên mặt mẹ một cái, lật người ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Đợi Hạo Nhiên đã ngủ say, cô suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Kỷ Tử Ngang.
“Thần Hi! Trễ thế này có chuyện gì sao?” Giọng Kỷ Tử Ngang rất khẩn trương.
Cô cười, “Không có, à... Muốn cám ơn cậu!”
“Cám ơn mình?” Anh bất ngờ.
“Đúng vậy! Kỷ Tử Ngang, thật không nhìn ra! Không ngờ cậu hiểu biết nhiều như vậy? Hạo Nhiên và Y Thần nhà chúng ta bây giờ đều xem cậu là thần tượng! Này, mình nói cậu có thể viết sách đấy! Sách Bách khoa toàn thư chuyện xưa nhà họ Kỷ!” Cô một nửa nghiêm túc một nửa trêu đùa nói.
Lúc này Kỷ Tử Ngang mới hiểu rõ, cũng cười, “Thật ra không có gì, mình rất thích chơi cùng mấy đứa nhỏ, đơn giản thuần khiết, những chuyện xưa đó cũng là mình thuận miệng lừa gạt mà thôi, mấy đứa trẻ bây giờ, đều bị phim hoạt hình, internet hoặc TV mê hoặc, mình cảm thấy phải hướng bọn chúng thích đọc sách yêu thiên nhiên hơn.”
“Nói rất đúng! Kỷ Tử Ngang không đơn giản nha! Rất có tiềm chất làm người ba tốt đó! Thật không biết ai tốt phúc được gả cho cậu!” Thần Hi nói đùa, nhưng, đây cũng là sự thật, cha mẹ bây giờ, đều bề bộn nhiều việc, bề bộn kiếm tiền, rồi lại chuyện của mình, dù có về nhà, phần đông cha mẹ đều xem TV và máy tính, có thể chơi cùng những đứa trẻ, thật quá ít...
/310
|