Kinh Thành Tam Thiếu Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 266: Ngoại truyện 6: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
/314
|
Ngoại truyện 6: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Lời nói của Tống Lập Danh rất hợp lý, nhưng mà lại chọt trúng chỗ đau của Tống Sở chỗ đau.
Trong nhà họ Tả, anh chỉ là một người ngoài. . . . . .
Bất luận anh cố gắng thế nào, ở trong mắt người khác, anh thủy chung vẫn là một người ngoài. . . . . .
Một người nhận tiền lương của nhà họ Tả, vì nhà họ Tả bán mạng làm việc, là người làm công cao cấp của nhà họ Tả. . . . . . Kính xin
"Không nên nói như vậy! Nếu đã kết hôn, chính là người một nhà, ở đâu ra người ngoài như vậy? Tôi chính là xem Thần Hi như con gái mà yêu thương đấy! Hơn nữa, Tống Sở của chúng ta là sinh viên kinh tế tài năng, những năm qua không biết đã kiếm bao nhiêu tiền vì nhà họ Tả, dựa vào bản lãnh của nó, đi nơi nào cũng phát triển được! Mua cho người nhà chiếc xe coi là cái gì?" Trịnh Hữu Đào hợp tình hợp lý phản bác ông xã, nói xong lại thở dài vỗ vỗ vai Tống Sở, "Con trai, cũng không cần thiết phải mua xe cho Ngọc Nhi, nếu con thấy khó xử, hãy nói với người trong nhà, mẹ chẳng qua là cảm thấy, con là một người đàn ông cao lớn, nhưng mọi chuyện đều muốn nghe lời vợ, mọi chuyện đều phải chờ vợ gật đầu, mẹ là thấy ủy khuất cho con! Con rễ nhà họ Tả, danh tiếng bên ngoài ngược lại dễ nghe, nhưng mẹ thấy bộ dạng uất ức này của con, cũng tình nguyện để con cưới con gái nhà bình thường, con có thể đứng thẳng làm một người đàn ông chân chính!"
"Lời này là có ý gì?" Tống Lập Danh nghe xong vô cùng mất hứng, "Cưới cũng cưới rồi còn nói những lời này làm gì, chẳng lẽ bà mong muốn con trai ly hôn hay sao?"
Bị ông xã giáo huấn như vậy, Trịnh Hữu Đào cũng không dám nói lung tung nữa.
Tống Sở thấy cha mẹ vì mình mà cãi nhau, tâm tình buồn bực cũng buông xuống không ít, cười nói với mẹ, "Mẹ, người quá lo lắng rồi, Thần Hi rất tốt với con, không phải chuyện gì con cũng cần nói với cô ấy, con ở nhà họ Tả một chút cũng không uất ức, thật."
Trịnh Hữu Đào hừ hừ, "Con là một tay mẹ nuôi lớn, mẹ còn không hiểu con sao? Không uất ức? Không uất ức tại sao nhà họ Tả không cho cổ phần trong công ty cho con? Chỉ để cho con làm một cái giám đốc nho nhỏ bán mạng cho họ?"
Một câu này thật sự đã đánh vào chỗ mẫn cảm nhất trong lòng của Tống Sở. . . . . .
Đúng vậy, kết hôn với Thần Hi đã nhiều năm như vậy, cha vợ cũng để cho anh làm giám đốc, tuy nhiên chưa từng đề cập qua sẽ cho anh cổ phần, việc này càng làm cho anh cảm thấy mình là người ngoài trong nhà họ Tả. Chỉ có Thần Hi, từng nói muốn chuyển cổ phần trong tay mình qua cho anh, nhưng anh lại cự tuyệt.
Cho tới nay, anh biết Thần Hi đối với anh rất tốt, hận không thể lấy toàn bộ thế giới của cô đều cho anh, chỉ là, anh không đủ yên tâm thoải mái để tiếp nhận,
Thật ra thì, anh cũng không ham muốn cổ phần nhà họ Tả, ở chung với Thần Hi cũng không phải là vì tiền của cô, nếu không cũng sẽ không cự tuyệt đề nghị chuyển nhượng cổ phần cho anh của Thần Hi, mà trên thực tế, nếu thật sự cha vợ nói muốn cho anh cổ phần, nói không chừng anh cũng sẽ không nhận, vậy mà, anh chủ động cự tuyệt là chuyện của anh, cha vợ vẫn không đề cập tới, chẳng lẽ anh trong lòng cha vợ là người không đáng tin như vậy. . . . . .
Bạn đang đọc truyện die^~nd@`nl3quyd0^n
Có lẽ, cuối cùng anh chỉ là người ngoài thôi. . . . . .
Anh không thể hòa nhập vào nhà họ Tả, giống như Thần Hi, cũng không thể hòa nhập vào nhà họ Tống của anh. . . . . .
Đối với chất vấn của mẹ, anh lần nữa cười ra tiếng, "Mẹ, Thần Hi có cho con, chỉ là con không muốn mà thôi. . . . . ." Thật sự anh không hy vọng mẹ hiểu lầm Thần Hi bất kỳ chuyện gì, thật ra thì, thật sự anh rất yêu Thần Hi, giống như anh yêu quý cái nhà này vậy. . . . . .
"Con! Ngốc quá!" Trịnh Hữu Đào nhìn con trai không ngừng than thở, "Mẹ chính là sợ con quá nhu nhược, đến lúc đó bán mạng cả đời vì nhà họ Tả, mình cái gì cũng không có!"
"Làm sao sẽ không có gì cả chứ?" Anh nắm bả vai của mẹ, "Con có ba, có mẹ, có em gái, có bà xã, còn có hai đứa con đáng yêu, làm sao sẽ không có gì cả?"
Trịnh Hữu Đào nghe vậy không ngừng lắc đầu, "Thôi thôi, mẹ không nói lại con, có vợ thì quên mẹ, con nào chịu nghe lời mẹ nói nữa chứ? Con phải nhớ kỹ, đàn ông có uy nghiêm của đàn ông, trong nhà đàn ông mới là chủ gia đình, con đừng quá nuông chiều vợ, cuối cùng bị vợ cưỡi trên đầu, hơn nữa nhà họ Tả như vậy, chúng ta trèo cao nhiều lắm rồi, mẹ thật lo lắng con không thể khống chế Thần Hi!"
Chính là bởi vì như vậy, mới muốn ngoài sáng và trong tối, ra oai phủ đầu với Thần Hi, cổ vũ cho con trai!
Ngoài miệng Tống Sở đáp ứng, đẩy mẹ vào phòng, "Mẹ, con biết rồi! Mẹ không cần lo lắng cho con, đi ngủ sớm một chút, hôm nay không phải mệt mỏi cả ngày sao?"
Cuối cùng dụ dỗ mẹ đang không ngừng nói đẩy trở về phòng, xoay người lại, Tống Ngọc một đôi mắt mong đợi vẫn còn uất ức nhìn anh, anh khẽ mỉm cười, lên lầu.
Trong phòng ngủ, Thần Hi đã ngủ.
Anh tùy tiện tắm rửa một chút, cũng chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng.
Nhìn hai mẹ con nằm trên giường, anh thở ra một hơi thật dài, lựa chọn ngủ ở bên cạnh Thần Hi, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng bất an, nhìn chằm chằm Thần Hi và Y Thần thật lâu, cuối cùng vẫn là đứng dậy lần nữa, thả cái ghế dựa vào bên kia mép giường, như vậy, Y Thần có lật người cũng sẽ không rơi xuống giường. . . . . .
Anh đối với hành động này của mình, cảm thấy bất ngờ, đây rõ ràng không giống anh. . . . . .
Lại một lần nữa nằm lại bên cạnh Thần Hi, tâm trạng mới an bình lại, kéo Thần Hi vào trong ngực.
Ôm cô ngủ, thật ra đã trở thành thói quen, mà anh, chưa từng nghĩ tới muốn thay đổi cái thói quen này. . . . . .
Khát vọng lúc trước đã được kìm nén xuống, nhưng vào lúc bắt đầu ôm cô vào lòng thì lại tăng trở lại, anh đè nén, chỉ là hôn cô một cái, ôm cô dần dần ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, sau đó Tống Sở là bị nóng tỉnh lại, cảm giác trong ngực giống như ôm một lò lửa vậy.
Sau khi thanh tỉnh, mới chợt tỉnh ngộ, Thần Hi phát sốt. . . . . .
"Thần Hi! Thần Hi!" Anh hôn cái trán nóng như lửa của cô, muốn đánh thức cô.
Nhưng là, cô cực kỳ nóng, chỉ là ngủ mê man, không hề có phản ứng đối với tiếng la của anh.
Anh vội vàng đứng dậy, đi vào phòng tắm mặc vào quần áo mới thay ra lúc nãy, đi tìm quần áo của cô thì phát hiện cô đã tắm, giờ phút này vẫn còn ướt nhẹp.
Không có biện pháp, nếu cứ như vậy trùm khăn tắm đến bệnh viện so với việc mặc quần áo của Tống Ngọc thì tốt hơn!
Anh nhanh chóng mặc quần áo cho cô, ôm cô lao ra cửa.
Tại phòng cha mẹ ở dưới lầu dừng một chút, không còn cái tay nào, đành dùng chân nhẹ nhàng đá, "Mẹ, Thần Hi bị bệnh! Con đưa cô ấy đi bệnh viện, làm phiền mẹ chăm sóc hai đứa bé!"
Đoán chừng cha mẹ đã nghe được, anh không dám trì hoãn, lập tức chở Thần Hi đến bệnh viện.
Lúc đó, bầu trời vẫn là một mảng đen kịt.
Khi Thần Hi tỉnh lại, cảm thấy có người nắm tay của mình, mê mê màng màng , cô không biết mình đang ở nơi nào.
Cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt, chính là bình truyền dịch, lúc này cô mới cảm thấy trên mu bàn tay có chất lỏng mát mẻ đang đưa vào mạch máu, người nắm tay phải của cô là . . . . . ?
Ánh mắt của cô rơi vào người đàn ông đang nằm ngủ ở mép giường ngủ, trong lòng tràn ra từng trận từng trận ấm áp.
Thật ra thì, cô muốn chính là như vậy. . . . . .
Dành hết tất cả tình yêu đi yêu một người, anh cũng yêu cô, bất luận bệnh tật nghèo khó, anh cũng sẽ nắm tay của cô. . . . . .
Mới sáng sớm, hình như cô quá ướt át rồi, có lẽ người một khi ngã bệnh, sẽ cực kỳ tình cảm duyên cớ.
Cô không có rút tay của mình ra, thứ nhất là không muốn đánh thức anh, thứ hai, là cô có lòng riêng, cô thích anh nắm tay của mình. . . . . .
Đã là buổi sáng, cho nên y tá vào kiểm tra cuối cùng vẫn làm anh tỉnh dậy, đôi mắt anh ửng đỏ, đó là bằng chứng của việc thức suốt đêm, thấy cô tỉnh lại, anh vội vàng lấy tay sờ trán và cổ của cô, sờ tới một mảnh mồ hôi lạnh ở sau lưng thì thở phào một cái, "Cũng may, nóng sốt đã giảm rồi!"
"Em bị làm sao?" Tối hôm qua làm sao cô tới bệnh viện được cô hoàn toàn không biết gì cả.
"Em? Nóng sốt! Nói mê sảng! Còn đánh người!" Anh thấy cô như thế, định lừa gạt cô.
"À? Em đánh ai? Nói mê sảng cái gì?"
"Đánh anh! Em có muốn xem chứng cứ hay không?" Anh chuẩn bị cởi quần áo.
Sắc mặt cô vốn là vì sốt cao mà đỏ ửng, giờ phút này càng đỏ hơn, "Đừng. . . . . . Y tá đi vào thì làm thế nào?"
Anh cười to, nhớ lại lúc học đại học, nếu có cô gái khác nhìn chằm chằm anh thật lâu, cô cũng sẽ tức giận thật lâu, là một bình dấm chua nhỏ! Chỉ là, bây giờ cô dường như đã học xong cách che giấu tâm tình, chưa từng thấy qua cô ghen lần nào nữa ... Biểu hiện, có lẽ, là bởi vì ở chung một chỗ đã lâu, không có kích tình?
"Em nói mê sảng những thứ gì?" Cô lại hỏi, sắc mặt đỏ ửng càng nổi bật, con ngươi đen nhánh sáng lóng lánh .
Anh cảm thấy buồn cười, quyết định lừa dối cô, "Em nói, Tống Sở tiểu Mỹ Nhân, cho gia nhé!"
Cô kinh ngạc không khép miệng lại được.
Cô nói như vậy sao? Cô thật là rối rắm! Vậy cũng là bao lâu trước kia nói nói dối rồi hả ? Vẫn là quay lại khoảng thời gian học đại học, cô luôn là nâng cằm của anh lên đùa giỡn anh như vậy. . . . . .
Cô càng sống càng nhỏ sao?
Thật ra thì, cô không biết, Tống Sở thích xem biểu tình như vậy của cô, vẻ mặt phong phú như vậy, đó mới là cô trong ký ức của anh, những năm gần đây, kinh nghiệm của bọn họ càng ngày càng nhiều, cô càng ngày càng lão luyện thành quen thuộc, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng đơn điệu. . . . . .
Mà cô, nhìn chằm chằm vào nụ cười của anh, giống như đã trải qua mấy đời vậy?
Lần này bị bệnh, cô tháo xuống ngụy trang, mà anh, cũng buông xuống gánh nặng, có cảm giác quay về khoảng thời gian trước kia, giống như trở lại thời tuổi trẻ, cô thích nói chuyện phiếm, cô cũng rất thích cười. . . . . .
Nếu như, thế giới cứ đứng yên như vậy, thật sự cô có lòng tin làm cho thời gian từng chút từng chút quay trở lại, để cho bọn họ quay lại những ngày trước kia, nhưng là, thực tế chính là vô tình như vậy, cái thế giới này sẽ không vì bất cứ người nào mà dừng lại vòng xoay của nó.
Khó có được thời gian ấm áp như vậy, điện thoại Tống Sở vang lên, vì nhận điện thoại, anh buông lỏng tay của cô ra.
Vốn là một hành động vô cùng bình thường, cô lại giống như cảm nhận được có cái gì sắp xảy ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống không của mình, trong lòng cũng đi theo cảm thấy trống trải. . . . . .
/314
|