CHƯƠNG 250: DIỆP THUẦN LẬP VÀ TIÊU HÀN
Chợt, Tả Thần An cảm thấy trong ngực như có một thứ mềm mại ấm áp, là cái đầu Y Thần chủ động nhào vào trong lòng anh, kèm theo giọng nói ngọt ngào, “Ba – ”
Toàn thân anh cứng đờ, mặc dù đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng Y Thần gọi anh là ba, nhưng vẫn bị cái hạnh phúc này làm cho không biết đáp lại thế nào.
“Ba, Y Bảo nói cho ba biết một bí mật……” Hai cánh tay Y Thần ôm chặt lấy cổ anh ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ.
Anh đã sớm bị hơi thở nong nóng của Y Thần làm ngạt thở mất rồi, cẩn thận nhẹ nhàng ôm viên thịt tròn nhỏ mềm mại, lặng im nghe bé nói.
“Ba, thật ra thì thật lâu trước kia Y Bảo từng trộm nghĩ, nếu như cậu út là ba của Y Bảo thì thốt quá……”
Anh nghẹn lời, ôm chặt cục cưng của anh, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của bé, “Cục cưng à, ba…… Ba, mãi mãi thương con……”
Anh không biết phải biểu đạt tình cảm trong lòng mình như thế nào, nói ra một câu rất chi là buồn nôn, lại làm cho Y Thần thỏa mãn thật lớn.
Cuối cùng, Y Thần ngủ thiếp đi trong ngực anh. Qua mấy ngày liền đau lòng thương tâm, hôm nay lại được chơi mệt đến như vậy, bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rồi, cho nên, khi Hạ Vãn Lộ từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng Y Thần nằm ngủ trong lòng ba mình.
Thần An thấy cô đi ra, thả Y Thần lên trên giường, nhưng, vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm bé đang say ngủ, cái cảm giác này với cái cảm giác là cháu ngoại gái lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của bé, đầu mũi nho nhỏ phúng phính, đôi môi mềm mại, thậm chí mỗi một cái lông mi, đều làm anh nhìn cũng không nhìn đủ, tại sao bé cưng lại đáng yêu như vậy chứ?! Mà trong thân thể của bé cưng là đang chảy dòng máu của anh đó…...
Huyết mạch tương liên, quan hệ kỳ diệu biết bao, anh cho là cả đời này của anh cũng không thể hưởng thụ được thứ tình cảm này……
Kìm lòng không được, cúi người, ngậm lên môi Y Thần, hôn xuống.
Nụ hôn này, tinh khiết, sạch sẽ, mang theo dày đậm cưng chiều nhất, mặc dù nhiều năm sau, Y Thần có thể tìm một người con trai thay thế cha mình cưng chiều cô, cũng sẽ không có một nụ hôn tinh khiết nồng đậm như vậy, bởi vì, trên thế giới này không có bất cứ một người con trai nào có thể hôn yêu thương như vậy như cha cô……
Hạ Vãn Lộ nhìn thấy luôn miệng trách cứ, “Không được hôn lên miệng con trẻ, không vệ sinh a!” Cô làm y tá, phải nghiêm túc răn đe chuyện này!
Thế nhưng anh lại một tay bắt lấy cô, kéo cô vào trong ngực, cũng hôn lên môi cô, “Vậy anh hôn em? Lại không sợ không vệ sinh?”
“Này đâu có giống nhau?” Cô liếc anh một cái.
Ánh mắt anh lại lưu luyến dừng trên gương mặt đang say ngủ của Y Thần, “Sao lại không giống nhau? Nghĩ tới mười mấy năm sau có một thằng oắt con nào đó muốn kết hôn với cục cưng của anh, anh liền không vui nha! Nụ hôn đầu của cục cưng phải là của anh đó!” Kinh thành Tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đê[email protected]
Cô nghe vậy buồn cười, sau đó không biết nên khóc hay nên cười, “Anh nghĩ cũng quá xa đi!”
Haiz, cô không khỏi cảm thán, cô có một dự cảm mãnh liệt, những ngày tháng sau này, mình nhất định bị thất sủng rồi……
Tả Thần An hôm nay được trái ôm phải ấp, cảm giác mình đã hạnh phúc cùng cực, thâm tình đưa mắt nhìn vợ yêu trong lòng mình, “Bà xã, cả đời này, anh cũng chẳng mong muốn thêm gì nữa……”
Cô cũng chẳng phải như thế sao, ngưng mắt nhìn anh, từ nhu tình chuyển biến thành nóng bỏng như lửa, tiểu biệt thắng tân hôn tình cảm mãnh liệt đây đó trong mắt dần dần cháy lên.
“Không được…… Y Thần đang ở đây đó!” Cô đẩy cái tay không an phận của anh ra.
Anh trực tiếp khóa môi cô, chận lại tiếng kháng nghị vừa thốt ra của cô.
Không dám lớn tiếng, không dám quá mức kịch liệt, cũng làm cho quá trình này càng trở nên tốt đẹp hơn, triền miên dài lâu, quấn quanh không dứt.
Bởi vì có Y Thần, lòng lo lắng vì vô sinh của Hạ Vãn Lộ cũng hoàn toàn buông bỏ, lần đầu tiên lòng không gánh nặng hòa nhập cùng anh hòa hợp tương dung, hai người đạt đến ý cảnh trước nay chưa từng có……
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Ngày hạnh phúc, trôi qua thật nhanh, chớp mắt lại sắp đến tết âm lịch, chỉ là không khí nhà họ Tả năm nay khác hẳn so với lúc trước.
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ cùng Y Thần trải qua cuộc sống ba người hạnh phúc vui vẻ, cũng không về thăm nhà ngày nào nữa……
Thần Hi lại bận bịu, cũng ít có hỏi thăm cha mẹ đã làm lành hay chưa;
Mà từ khi thân thế Y Thần bị bại lộ, Tả Tư Tuyền cũng đối với Tiêu Hàn lạnh nhạt rất nhiều, Tiêu Hàn ở trong nhà, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mùa đông này, lạnh thấu xương.
Một ngày quạnh hiu lại sắp qua đi, Tiêu Hàn một mình nhìn bữa ăn tối một bàn lớn, cũng không cách nào buông đũa xuống.
Tả Tư Tuyền lại không trở về ăn cơm tối……
Tình trạng như vầy, cho đến tận bây giờ bà cũng chưa từng gặp qua.
Tả Tư Tuyền là một người đàn ông có bộ ngực rộng lớn, hơn ba mươi năm gả cho ông, đối với bà luôn khoan dung và nuông chiều, mặc dù thỉnh thoảng bà cũng có chút ngoa ngoắt, Tả Tư Tuyền đều chỉ cười trừ, cũng không để ý, hôm nay như vậy, bà lại không có biện pháp giải quyết. Bạn đang đọc truyện Kinh thành Tam thiếu của dien~dan~le~quy~don~com.
Đã từng muốn cúi đầu với ông, nhận sai với ông, nhưng ông, dường như đến cơ hội để nhận sai ông cũng không cho, mấy ngày nay rất ít khi được gặp ông……
Nghĩ đến, bất giác vành mắt lại bắt đầu đỏ lên, nước mắt dần tràn ra.
Đang một mình khổ sở, điện thoại di động của bà vang lên.
Là Diệp Thuần Lập……
“Alô……” Giọng nói của bà có chút nặng nề.
“Tôi và Khả Tâm trở về rồi.”
“Có thật không?” Đây là chuyện duy nhất mà đã lâu rồi bà mới cảm thấy đáng mong đợi, hôm nay dường như không thể tiếp tục cưỡng ép Tả Thần An và Khả Tâm ở bên nhau nữa, nếu mắt của Khả Tâm cũng đã chữa khỏi, gánh nặng trong lòng bà cũng vơi đi một phần, “Khả Tâm sao rồi?”
“Phẫu thuật rất thành công!”
“Vậy thật là tốt quá!” Bà rốt cuộc thở dài một hơi……
“Bây giờ có thời gian rãnh không? Gọi Tả Tư Tuyền cũng đi ăn mừng đi, đồng thời cũng để tôi xin lỗi mấy ngày trước đã vô lễ, lúc đó đau lòng cho con gái, không có lý trí.” Diệp Thuần Lập ở đầu dây bên kia mời.
Tiêu Hàn liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, trong lòng đau đớn khổ sở, miễn cưỡng cười nói, “Tối nay Tư Tuyền đi xã giao, một mình tôi đến đó thôi.”
“Vậy cũng được! Vậy tôi đang ở nhà hàng XX chờ đại giá đi!”
Vì vậy Tiêu Hàn cũng đi về phòng thay quần áo.
Mặc dù bà đã hơn năm mươi,
Nhưng từ trước đến nay đều luôn chú trọng đến bảo dưỡng nhan sắc, cho nên vóc người cân xứng, vẻ nở nang càng làm nổi bật sự cao quý của bà, cộng với lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân (người phụ nữ xinh đẹp), lúc này dịu dàng thướt tha, trang điểm nhẹ nhàng, vẫn là một quý bà có gương mặt tinh xảo xinh đẹp, ngoại hình Thần An và Thần Hi lớn lên, chính là rất giống bà, hơn nữa gương mặt, như một khuôn đúc ra vậy.
Có điều, hôm nay bất kể bà trang điểm khéo lẽo cỡ nào, cũng che không được đôi mắt thâm quầng cùng mí mắt sưng húp, những cái kia đều là do dấu vết không thể chợp mắt và khóc lóc quá nhiều gây nên.
Cuối cùng, chỉ có thể cố gắng che đậy, thở dài đi ra cửa.
Lúc Tiêu Hàn đến nhà hàng, Diệp Thuần Lập đã bao trọn một phòng, đang đợi bà.
Bà đẩy cửa đi vào, lại phát hiện chỉ có một mình Diệp Thuần Lập, Khả Tâm không có đến.
“Khả Tâm đâu?” Bà hỏi.
“Vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ bảo không nên đi ra ngoài, ở nhà tĩnh dưỡng.” Diệp Thuần Lập cười trả lời, cũng đứng dậy tự mình kéo cái ghế cho Tiêu Hàn. “Mời ngồi.”
Tiêu Hàn khẽ cúi đầu ngồi xuống, cố gắng tránh ánh mắt Diệp Thuần Lập đang nhìn vào mình, tránh để lộ bí mật đôi mắt mình.
Nhưng, Diệp Thuần Lập vẫn phát hiện ra, kinh ngạc hỏi, “Mắt bà sao vậy? Đã khóc sao?” Truyện ~ Kinh ~thành ~ Tam ~ thieu~ Dien ~ dan ~le ~quy ~ don ~ com
“Không có……” Bà lên tiếng phủ nhận.
“Như vậy mà nói không có? Xem tôi là thằng ngốc, không nhìn thấy sao?”
Tiêu Hàn nhíu nhíu mày, “Không cần ông lo!”
Diệp Thuần Lập hơi ngẩn người, thậm chí có chút mất hồn, một lúc lâu sau, mới bình tĩnh, như từ trong mộng vừa bừng tỉnh lại gọi lên một tiếng, “Tiểu Hàn……”
Cả người Tiêu Hàn chấn động, kinh sợ đến mức đôi môi cũng trắng bệch, “Ông nói bậy cái gì đó?”
Vẻ mờ mịt của Diệp Thuần Lập dần dần giảm xuống, trong mắt có chút cô đơn và khổ sở, “Thật xin lỗi, dáng vẻ cau mày mới vừa rồi của bà nói không cần tôi lo, làm cho tôi nhớ lại những tháng ngày còn trẻ khi trước, mỗi lần bà giận dỗi tôi, đều cau mày như vậy, không ngừng đánh tôi, kêu gào không cần tôi lo, không cần tôi lo……”
“Diệp Thuần Lập! Ông điên rồi!” Tiêu Hàn vừa giận vừa xấu hổ, kích động đến mức vỗ lên bàn một cái, đứng dậy muốn đi.
Nhưng, mu bàn tay bị phủ một tầng ấm áp, hơn nữa, tay cũng không thể rút ra được……
Là Diệp Thuần Lập, chặn tay bà lại.
“Diệp Thuần Lập, ông buông tôi ra!” Mặt bà nhanh chóng đỏ bừng.
“Bà ngồi, tôi mới buông ra!”
Bà buồn bực không thôi, tuy nhiên lại không thể làm gì, giằng co một trận, bà chỉ có thể ngồi xuống, sau đó tức giận rút tay mình về.
Lần này, ông buông lỏng tay, mắt canh chừng bà, hỏi, “Tại sao khóc? Ông ta khi dễ bà sao?”
“Không có!” Lời trả lời của bà như chém đinh chặt sắt, lại không tự chủ nhớ tới mấy ngày nay thái độ Tả Tư Tuyền không lạnh không nóng, vẻ mặt càng có chút uất ức.
“Hừ, mạnh miệng!” Ông hừ lạnh, cuối cùng, lại chêm thêm một câu, “Nếu theo tôi, tôi làm sao để bà phải khóc?”
Tiêu Hàn nhìn ông chằm chằm, hôm nay Diệp Thuần Lập sao vậy? Thật điên rồi sao? Bà và ông ta, vốn đã không còn quan hệ gì nữa, bà lập gia đình, ông ta cũng đã lấy vợ, nếu như không phải năm năm trước vì tìm giác mạc cho Thần An, cũng đúng lúc trúng trên người Khả Tâm, nói không chừng giữa bọn họ cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp nhau lần nữa, bà cũng không biết ông ta ở Bắc Kinh, quan hệ trong năm năm nay, hai người từ trước đến giờ cũng chỉ nói đến công việc, chuyện lúc hồi trẻ ấy, theo ý bà, đã sớm như gió thoảng mây bay, mà tối hôm nay Diệp Thuần Lập lại nói ra mấy lời này, là đang trúng tà gì vậy?
/314
|