Tả Thần An rốt cuộc vẫn đi đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong truyền ra giọng nói của Tiêu Hàn.
“Khả Tâm, con không cần khổ sở như vậy, bác sĩ cũng không có nói không thể cấy ghép giác mạc lần hai, chỉ là nói tình hình này của con, hơi khó, khó không có nghĩa là không thể a! Bác sĩ nói sau khi tiến hành kiểm tra sẽ lại bàn bạc, hơn nữa chúng ta đã giúp con liên lạc với chuyên gia nước ngoài, nhất định giúp con có thể phục hồi thị lực mà!”
Tả Thần An nghe lời mẹ mình nói, không khỏi cảm khái, không biết, còn tưởng rằng Tiêu Hàn là mẹ của Khả Tâm đi…… Không biết chừng nào mẹ mới nói chuyện với Hạ Vãn Lộ như vậy …… Anh thật hoài nghi, sẽ có một ngày như vậy sao?
Nhưng, bất luận mẹ nói thế nào, Khả Tâm vẫn trước sau không hề trả lời.
Anh nghĩ nghĩ, đẩy cửa đi vào.
Tiêu Hàn vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ nói, “Khả Tâm, Thần An đến rồi!”
Đôi mắt Diệp Khả Tâm đang bị che băng gạc, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, chỉ có đôi môi mím chặt tỏ rõ cô vẫn còn ngây ngốc, nghe những lời này, bờ môi có hơi xúc động, nhưng là, chỉ thoáng qua rồi lại lâm vào ngây ngốc.
Tả Thần An ho nhẹ một tiếng, nếu đã đến đây, cũng phải nói chút gì đó……
“Khả Tâm……” Anh nghĩ muốn nói “Thật xin lỗi”, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy ba chữ này thật không có ý nghĩa gì cả, nói ra lời xin lỗi có thể trả lại cho Khả Tâm một đôi mắt sáng sao? Sau khi trầm mặc trong giây lát, chỉ có thể cứng nhắc an ủi, “Khả Tâm, mẹ anh nói không sai, nhất định sẽ có cách phục hồi thị lực, Bắc Kinh không được, chúng ta sẽ ra nước ngoài!”
Những lời này nói cho Khả Tâm nghe cũng vô dụng.
Anh không nhớ ra được lúc ban đầu mình đã an ủi Khả Tâm đang mù như thế nào, khi đó, giống như tùy tiện nói gì đó, cũng có thể làm cho cô cười. Tiêu Hàn nói, tròn năm năm cô chính là mê những ca khúc của anh, yêu thích anh, chẳng lẽ bởi vì, anh khi đó, đối với cô mà nói chính là dược liệu trị thương tốt nhất? Nhưng mà hôm nay, mắt anh đã dõi lên người Hạ Vãn Lộ, cho nên đối với Khả Tâm mà nói, dược liệu trị thương này đã mất hiệu nghiệm, thuốc không còn tác dụng nữa?
Cửa phòng bệnh lại vang lên, lại có người đi vào, lần này là Diệp Thuần Lập.
Diệp Thuần Lập vừa nhìn thấy Tả Thần An lửa giận liền bùng nổ, bác sĩ cũng vừa nói cặn kẽ làm cho ông thật vất vả đè xuống lửa giận lần nữa đang dâng cao, xông lên muốn đánh người, miệng còn la hét, “Cái thằng trời đánh này! Mày làm Khả Tâm thành ra như vậy! Tao không đánh chết mày tao không phải họ Diệp!” (hoacodat: mình nghĩ lúc này Diệp Thuần Lập đang giận nên dùng từ thô lỗ một chút)
Tiêu Hàn sợ con trai lại bị đánh, chạy lên trước ngăn trước mặt Tả Thần An, nói ngay, “Chú Diệp xin bớt giận! Nể mặt giao tình hai gia đình nhà chúng ta xin bớt giận!”
Diệp Thuần Lập đang lửa giận bốc lên đầu, lời Tiêu Hàn khuyên nào nghe lọt, vẫn muốn đuổi theo đánh Tả Thần An, Tiêu Hàn giống như gà mẹ bảo hộ Tả Thần An, dáng vẻ như nhận lỗi, trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
Sau mấy phen lôi lôi kéo kéo, Tả Thần An đẩy mẹ mình ra, ngay thẳng đứng trước mặt Diệp Thuần Lập, “Đánh đi! Nếu như đánh có thể làm chú Diệp hết giận thì đánh đi!” Anh vì mẹ khổ sở ăn nói khép nép……
“Ba! Đủ rồi!” Quả đấm của Diệp Thuần Lập còn chưa đánh xuống, Khả Tâm ở trên giường đã mở miệng nói chuyện rồi, đây là lời nói đầu tiên kể từ khi cô vào bệnh viện đến nay.
Diệp Thuần Lập gạt ngang Tả Thần An, vội vàng chạy tới, “Khả Tâm, Khả Tâm con yêu, ba đã làm con sợ hãi sao! Bây giờ thấy thế nào?”
Diệp Khả Tâm không trả lời cha mình, chỉ cứng ngắc nói, “Dì Tiêu à, anh Thần An, hai người về đi!”
“Khả Tâm……” Tiêu Hàn nhỏ giọng gọi tên cô.
“Dì Tiêu, cám ơn dì quan tâm con, hiện giờ con không có sức lực tiếp đón nhiều người đến thăm, con cũng cần nghỉ ngơi, dì Tiêu, xin thứ cho Khả Tâm thất lễ.” Diệp Khả Tâm nói chuyện vô cùng lễ phép nhưng cũng vô cùng xa cách.
“Hai người vẫn là đi đi!” Diệp Thuần Lập cũng xoay người lại nói.
Tiêu Hàn ít khi nào bị mất mặt như vậy, lập tức cũng thấy mất mặt nếu như vẫn còn ở lại đây, kéo Tả Thần An rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Thuần Lập thấy bóng dáng bọn họ đã biến mất, mới nói với con gái, “Không phải con luôn tâm tâm niệm niệm (ghi nhớ trong lòng) với Tả Thần An sao? Nó tới sao con lại đuổi nó đi?”
Diệp Khả Tâm vẫn không nói lời nào.
Diệp Thuần Lập liền thở dài, “Đều nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, Khả Tâm, con muốn nói gì cứ việc nói ra ngoài, đừng để ba suy đoán, suy đoán rất mệt mỏi!”
Trên đời này, Diệp Khả Tâm chỉ có Diệp Thuần Lập là người thân duy nhất, nghe ông nói như thế cũng cảm thấy đau khổ, càng thêm thương cảm cho cha mấy năm nay chăm sóc mình cũng không dễ dàng gì, liền nói, “Ba, con không có suy nghĩ gì cả, người đừng đoán mò.”
“Vậy, Tả Thần An……”
“Ba, Thần An đã kết hôn rồi, chẳng lẽ muốn con đi làm tiểu tam sao?” Cô nhẹ nhàng nói.
“Ai nói? Chỉ cần con muốn, ba sẽ có biện pháp khiến thằng nhóc đó chia tay con nhóc kia, cùng con danh chánh ngôn thuận ở chung một chỗ! Con gái Diệp Thuần Lập ta khi nào phải làm tiểu tam chứ! Làm sao có thể!” Diệp Thuần Lập hầm hừ nói.
Diệp Khả Tâm lại lâm vào trầm mặc……
Diệp Thuần Lập cho là con gái đang tán thưởng ông làm như thế, liền thề, “Khả Tâm! Con chờ đi! Không bao lâu nữa ba nhất định sẽ làm cho Tả Thần An danh chánh ngôn thuận cưới con vào cửa!”
“Ba! Đừng……” Khả Tâm vội nói.
“Thế nào? Rốt cuộc con muốn thế nào?” Diệp Thuần Lập bị con gái xoay mòng mòng làm cho ông không biết phải làm sao cho phải, “Con nói đi, con nói sao ba sẽ làm vậy!”
Diệp Khả Tâm cắn môi nửa ngày, mới nhỏ giọng cực thấp nói ra một câu, “Ba…… Hiện giờ con càng thêm không xứng với anh ấy……”
Thì ra là như vậy……
Thì ra là do con gái cảm thấy mình có thể sẽ không thể cấy ghép giác mạc lần thứ hai mà tự ti……
“Ai nói con gái của ba không xứng với nó?! Con gái của ba xinh đẹp, huệ chất lan tâm, dư sức xứng cùng thiếu gia nhà giàu! Con gái à, con yên tâm đi! Ba nhất định sẽ làm cho con sáng mắt lại! Cái thằng nhóc Tả Thần An đó, nhất định sẽ là của con! Vẫn còn có dì Tiêu của con giúp đỡ cho con! Đừng lo lắng! Nhiệm vụ chính yếu nhất bây giờ của con chính là ăn được ngủ được, khỏe mạnh! Sau đó chờ ba sắp xếp cấy ghép giác mạc cho con, rồi thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Tả!”
Diệp Khả Tâm nghe cha già nói như đây là một câu chuyện thần thoại vậy, sau đó cười khổ, “Ba, con rơi vào kết cục ngày hôm nay cũng nên tự trách bản thân mình……”
“Nói bậy! Có trách cũng là trách thằng nhóc thối tha Tả Thần An!” Diệp Thuần Lập không muốn nghe những lời này.
“Không…
…” Diệp Khả Tâm yếu ớt nói, “Không trách anh Thần An, trách là tự chính con….. Nếu như không phải con suy nghĩ viễn vông, thế nào lại xảy ra chuyện như vậy? Rõ ràng anh Thần An đã kết hôn rồi, con không nên ôm hi vọng, liên tiếp xuất hiện ở những trường hợp không nên xuất hiện, trừ tự rước lấy nhục còn có gì đâu? Lần này cũng như vậy, rõ ràng là bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh Thần An, con là một người ngoài đi làm gì chứ? Còn không phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Chính là vì lòng con ôm động cơ không tốt, ông trời mới làm cho con bị báo ứng thế này…… Là báo ứng a……”
“Không cho nói bậy như vậy nữa!” Diệp Thuần Lập không vui cắt đứt lời con gái nói, “Khả Tâm à! Con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy! Cái gì là báo ứng chứ? Con lại không làm chuyện gì xấu thì sao gọi là báo ứng? Có báo ứng cũng không báo ứng lên trên người con, có báo ứng cũng báo ứng lên cái thằng nhóc Tả Thần An cái người vong ân phụ nghĩa kia mới phải!”
“Ba…… Ba đừng nói anh Thần An như vậy……”
Diệp Thuần Lập liền nói, “Nhìn đi nhìn đi! Mới vừa rồi còn nói gì kia? Bây giờ lại nói giúp cho thằng nhóc đó rồi! Con a, cứ bảo vệ cho nó đi! Ba còn không biết tâm tư của con sao? Chính là không bỏ được nó! Con còn nhớ không? Từ nhỏ đến lớn, bất kể con thích cái gì ba đều cũng sẽ mua về cho con, cho nên, Khả Tâm, ba sẽ không làm cho con thất vọng đâu!”
“Ba…… Thần An cũng không phải là đồ……”
“Quản nó khỉ gió có phải là đồ hay không, không phải con thích nó sao? Con a, bây giờ mặc dù té ngã mắt bị thương, nhưng mọi thứ cũng phải suy nghĩ theo hướng tích cực, ba nhận thấy, lại nghĩ đây là cơ hội tốt, con nên lợi dụng cơ hội này để chiếm được sự đồng tình từ Tả Thần An, con xem bây giờ đi, không phải hễ kêu Tả Thần An một cái là nó tới hay sao? Trong lòng nó vẫn còn áy náy, con tốt nhất lợi dụng phần áy náy này của nó, sau đó lại nghĩ biện pháp tăng quan hệ thêm một bước, đàn ông mà, ba rất rõ! Chỉ cần con chiếm phần chủ động, hơn nữa ba ở bên giúp con thêm lửa, sẽ không thể không thành công!”
Diệp Khả Tâm lặng lẽ nghe, không nói gì thêm……
Trên đường từ bệnh viện trở về, Tiêu Hàn không lái xe của mình, mà ngồi trong xe của con trai, dáng vẻ giống như rất phiền não.
“Mẹ, con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát nha?” Anh hỏi. Mẹ của anh và anh, từ tối hôm qua vẫn thức trắng đêm không hề chợp mắt.
“Ừ! Cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi!” Tiêu Hàn tựa lưng vào ghế xe, thở ra một hơi.
Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền vẫn ở nhà của anh tại Vân Hồ, vì vậy, anh hướng nơi ấy đi đến.
“Thần An a! Mẹ nghĩ con nên trả lại Y Thần đi, chuyện làm con thừa tự như thế đối với cảm nghĩ trong lòng một đứa trẻ sẽ có ảnh hưởng, trong lòng nó khó tránh khỏi sẽ nghĩ ba mẹ nó không cần nó, mới có ý tưởng đưa nó cho cậu nuôi.” Tiêu Hàn dựa lưng vào ghế, mắt khép hờ chậm rãi nói.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nên quan tâm……” Nghĩ, mẹ quan tâm chuyện này nhiều quá rồi……
Tiêu Hàn nghe vậy liền nhíu mày, “Tại sao mẹ không thể quan tâm? Con nói xem tại sao mẹ không thể quan tâm nào? Chuyện của Khả Tâm cũng đủ làm cho đầu mẹ choáng váng cả rồi!”
“Mẹ! Người cũng không cần phiền não như vậy, có mấy lời con nói ra cũng có chút máu lạnh, nhưng mà chuyện của Khả Tâm thực sự là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ai cũng không mong muốn như thế! Hiện tại chúng ta chỉ có thể tận lực tìm cách chữa trị cho cô ấy, trợ giúp cô ấy, về phần chuyện nào khác, mẹ vẫn cứ âu lo phiền não cũng không có tác dụng gì!” Tả Thần An cảm thấy mẹ mình thật sự lo lắng quá mức, anh cũng đồng tình với Khả Tâm, cũng thực cảm thấy áy náy, nhưng mà, trừ việc lo trị mắt cho Khả Tâm còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lưng phải treo lên thập tự giá mới có ích sao? Nếu đã tận lực, Diệp Thuần Lập vẫn cảm thấy không cam tâm, vậy thì có thể kiện ra tòa đi, sơ suất đánh người cũng được đánh người ngoài ý muốn cũng tốt, anh đều nhận trách nhiệm!
Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong truyền ra giọng nói của Tiêu Hàn.
“Khả Tâm, con không cần khổ sở như vậy, bác sĩ cũng không có nói không thể cấy ghép giác mạc lần hai, chỉ là nói tình hình này của con, hơi khó, khó không có nghĩa là không thể a! Bác sĩ nói sau khi tiến hành kiểm tra sẽ lại bàn bạc, hơn nữa chúng ta đã giúp con liên lạc với chuyên gia nước ngoài, nhất định giúp con có thể phục hồi thị lực mà!”
Tả Thần An nghe lời mẹ mình nói, không khỏi cảm khái, không biết, còn tưởng rằng Tiêu Hàn là mẹ của Khả Tâm đi…… Không biết chừng nào mẹ mới nói chuyện với Hạ Vãn Lộ như vậy …… Anh thật hoài nghi, sẽ có một ngày như vậy sao?
Nhưng, bất luận mẹ nói thế nào, Khả Tâm vẫn trước sau không hề trả lời.
Anh nghĩ nghĩ, đẩy cửa đi vào.
Tiêu Hàn vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ nói, “Khả Tâm, Thần An đến rồi!”
Đôi mắt Diệp Khả Tâm đang bị che băng gạc, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, chỉ có đôi môi mím chặt tỏ rõ cô vẫn còn ngây ngốc, nghe những lời này, bờ môi có hơi xúc động, nhưng là, chỉ thoáng qua rồi lại lâm vào ngây ngốc.
Tả Thần An ho nhẹ một tiếng, nếu đã đến đây, cũng phải nói chút gì đó……
“Khả Tâm……” Anh nghĩ muốn nói “Thật xin lỗi”, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy ba chữ này thật không có ý nghĩa gì cả, nói ra lời xin lỗi có thể trả lại cho Khả Tâm một đôi mắt sáng sao? Sau khi trầm mặc trong giây lát, chỉ có thể cứng nhắc an ủi, “Khả Tâm, mẹ anh nói không sai, nhất định sẽ có cách phục hồi thị lực, Bắc Kinh không được, chúng ta sẽ ra nước ngoài!”
Những lời này nói cho Khả Tâm nghe cũng vô dụng.
Anh không nhớ ra được lúc ban đầu mình đã an ủi Khả Tâm đang mù như thế nào, khi đó, giống như tùy tiện nói gì đó, cũng có thể làm cho cô cười. Tiêu Hàn nói, tròn năm năm cô chính là mê những ca khúc của anh, yêu thích anh, chẳng lẽ bởi vì, anh khi đó, đối với cô mà nói chính là dược liệu trị thương tốt nhất? Nhưng mà hôm nay, mắt anh đã dõi lên người Hạ Vãn Lộ, cho nên đối với Khả Tâm mà nói, dược liệu trị thương này đã mất hiệu nghiệm, thuốc không còn tác dụng nữa?
Cửa phòng bệnh lại vang lên, lại có người đi vào, lần này là Diệp Thuần Lập.
Diệp Thuần Lập vừa nhìn thấy Tả Thần An lửa giận liền bùng nổ, bác sĩ cũng vừa nói cặn kẽ làm cho ông thật vất vả đè xuống lửa giận lần nữa đang dâng cao, xông lên muốn đánh người, miệng còn la hét, “Cái thằng trời đánh này! Mày làm Khả Tâm thành ra như vậy! Tao không đánh chết mày tao không phải họ Diệp!” (hoacodat: mình nghĩ lúc này Diệp Thuần Lập đang giận nên dùng từ thô lỗ một chút)
Tiêu Hàn sợ con trai lại bị đánh, chạy lên trước ngăn trước mặt Tả Thần An, nói ngay, “Chú Diệp xin bớt giận! Nể mặt giao tình hai gia đình nhà chúng ta xin bớt giận!”
Diệp Thuần Lập đang lửa giận bốc lên đầu, lời Tiêu Hàn khuyên nào nghe lọt, vẫn muốn đuổi theo đánh Tả Thần An, Tiêu Hàn giống như gà mẹ bảo hộ Tả Thần An, dáng vẻ như nhận lỗi, trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
Sau mấy phen lôi lôi kéo kéo, Tả Thần An đẩy mẹ mình ra, ngay thẳng đứng trước mặt Diệp Thuần Lập, “Đánh đi! Nếu như đánh có thể làm chú Diệp hết giận thì đánh đi!” Anh vì mẹ khổ sở ăn nói khép nép……
“Ba! Đủ rồi!” Quả đấm của Diệp Thuần Lập còn chưa đánh xuống, Khả Tâm ở trên giường đã mở miệng nói chuyện rồi, đây là lời nói đầu tiên kể từ khi cô vào bệnh viện đến nay.
Diệp Thuần Lập gạt ngang Tả Thần An, vội vàng chạy tới, “Khả Tâm, Khả Tâm con yêu, ba đã làm con sợ hãi sao! Bây giờ thấy thế nào?”
Diệp Khả Tâm không trả lời cha mình, chỉ cứng ngắc nói, “Dì Tiêu à, anh Thần An, hai người về đi!”
“Khả Tâm……” Tiêu Hàn nhỏ giọng gọi tên cô.
“Dì Tiêu, cám ơn dì quan tâm con, hiện giờ con không có sức lực tiếp đón nhiều người đến thăm, con cũng cần nghỉ ngơi, dì Tiêu, xin thứ cho Khả Tâm thất lễ.” Diệp Khả Tâm nói chuyện vô cùng lễ phép nhưng cũng vô cùng xa cách.
“Hai người vẫn là đi đi!” Diệp Thuần Lập cũng xoay người lại nói.
Tiêu Hàn ít khi nào bị mất mặt như vậy, lập tức cũng thấy mất mặt nếu như vẫn còn ở lại đây, kéo Tả Thần An rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Thuần Lập thấy bóng dáng bọn họ đã biến mất, mới nói với con gái, “Không phải con luôn tâm tâm niệm niệm (ghi nhớ trong lòng) với Tả Thần An sao? Nó tới sao con lại đuổi nó đi?”
Diệp Khả Tâm vẫn không nói lời nào.
Diệp Thuần Lập liền thở dài, “Đều nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, Khả Tâm, con muốn nói gì cứ việc nói ra ngoài, đừng để ba suy đoán, suy đoán rất mệt mỏi!”
Trên đời này, Diệp Khả Tâm chỉ có Diệp Thuần Lập là người thân duy nhất, nghe ông nói như thế cũng cảm thấy đau khổ, càng thêm thương cảm cho cha mấy năm nay chăm sóc mình cũng không dễ dàng gì, liền nói, “Ba, con không có suy nghĩ gì cả, người đừng đoán mò.”
“Vậy, Tả Thần An……”
“Ba, Thần An đã kết hôn rồi, chẳng lẽ muốn con đi làm tiểu tam sao?” Cô nhẹ nhàng nói.
“Ai nói? Chỉ cần con muốn, ba sẽ có biện pháp khiến thằng nhóc đó chia tay con nhóc kia, cùng con danh chánh ngôn thuận ở chung một chỗ! Con gái Diệp Thuần Lập ta khi nào phải làm tiểu tam chứ! Làm sao có thể!” Diệp Thuần Lập hầm hừ nói.
Diệp Khả Tâm lại lâm vào trầm mặc……
Diệp Thuần Lập cho là con gái đang tán thưởng ông làm như thế, liền thề, “Khả Tâm! Con chờ đi! Không bao lâu nữa ba nhất định sẽ làm cho Tả Thần An danh chánh ngôn thuận cưới con vào cửa!”
“Ba! Đừng……” Khả Tâm vội nói.
“Thế nào? Rốt cuộc con muốn thế nào?” Diệp Thuần Lập bị con gái xoay mòng mòng làm cho ông không biết phải làm sao cho phải, “Con nói đi, con nói sao ba sẽ làm vậy!”
Diệp Khả Tâm cắn môi nửa ngày, mới nhỏ giọng cực thấp nói ra một câu, “Ba…… Hiện giờ con càng thêm không xứng với anh ấy……”
Thì ra là như vậy……
Thì ra là do con gái cảm thấy mình có thể sẽ không thể cấy ghép giác mạc lần thứ hai mà tự ti……
“Ai nói con gái của ba không xứng với nó?! Con gái của ba xinh đẹp, huệ chất lan tâm, dư sức xứng cùng thiếu gia nhà giàu! Con gái à, con yên tâm đi! Ba nhất định sẽ làm cho con sáng mắt lại! Cái thằng nhóc Tả Thần An đó, nhất định sẽ là của con! Vẫn còn có dì Tiêu của con giúp đỡ cho con! Đừng lo lắng! Nhiệm vụ chính yếu nhất bây giờ của con chính là ăn được ngủ được, khỏe mạnh! Sau đó chờ ba sắp xếp cấy ghép giác mạc cho con, rồi thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Tả!”
Diệp Khả Tâm nghe cha già nói như đây là một câu chuyện thần thoại vậy, sau đó cười khổ, “Ba, con rơi vào kết cục ngày hôm nay cũng nên tự trách bản thân mình……”
“Nói bậy! Có trách cũng là trách thằng nhóc thối tha Tả Thần An!” Diệp Thuần Lập không muốn nghe những lời này.
“Không…
…” Diệp Khả Tâm yếu ớt nói, “Không trách anh Thần An, trách là tự chính con….. Nếu như không phải con suy nghĩ viễn vông, thế nào lại xảy ra chuyện như vậy? Rõ ràng anh Thần An đã kết hôn rồi, con không nên ôm hi vọng, liên tiếp xuất hiện ở những trường hợp không nên xuất hiện, trừ tự rước lấy nhục còn có gì đâu? Lần này cũng như vậy, rõ ràng là bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh Thần An, con là một người ngoài đi làm gì chứ? Còn không phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Chính là vì lòng con ôm động cơ không tốt, ông trời mới làm cho con bị báo ứng thế này…… Là báo ứng a……”
“Không cho nói bậy như vậy nữa!” Diệp Thuần Lập không vui cắt đứt lời con gái nói, “Khả Tâm à! Con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy! Cái gì là báo ứng chứ? Con lại không làm chuyện gì xấu thì sao gọi là báo ứng? Có báo ứng cũng không báo ứng lên trên người con, có báo ứng cũng báo ứng lên cái thằng nhóc Tả Thần An cái người vong ân phụ nghĩa kia mới phải!”
“Ba…… Ba đừng nói anh Thần An như vậy……”
Diệp Thuần Lập liền nói, “Nhìn đi nhìn đi! Mới vừa rồi còn nói gì kia? Bây giờ lại nói giúp cho thằng nhóc đó rồi! Con a, cứ bảo vệ cho nó đi! Ba còn không biết tâm tư của con sao? Chính là không bỏ được nó! Con còn nhớ không? Từ nhỏ đến lớn, bất kể con thích cái gì ba đều cũng sẽ mua về cho con, cho nên, Khả Tâm, ba sẽ không làm cho con thất vọng đâu!”
“Ba…… Thần An cũng không phải là đồ……”
“Quản nó khỉ gió có phải là đồ hay không, không phải con thích nó sao? Con a, bây giờ mặc dù té ngã mắt bị thương, nhưng mọi thứ cũng phải suy nghĩ theo hướng tích cực, ba nhận thấy, lại nghĩ đây là cơ hội tốt, con nên lợi dụng cơ hội này để chiếm được sự đồng tình từ Tả Thần An, con xem bây giờ đi, không phải hễ kêu Tả Thần An một cái là nó tới hay sao? Trong lòng nó vẫn còn áy náy, con tốt nhất lợi dụng phần áy náy này của nó, sau đó lại nghĩ biện pháp tăng quan hệ thêm một bước, đàn ông mà, ba rất rõ! Chỉ cần con chiếm phần chủ động, hơn nữa ba ở bên giúp con thêm lửa, sẽ không thể không thành công!”
Diệp Khả Tâm lặng lẽ nghe, không nói gì thêm……
Trên đường từ bệnh viện trở về, Tiêu Hàn không lái xe của mình, mà ngồi trong xe của con trai, dáng vẻ giống như rất phiền não.
“Mẹ, con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát nha?” Anh hỏi. Mẹ của anh và anh, từ tối hôm qua vẫn thức trắng đêm không hề chợp mắt.
“Ừ! Cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi!” Tiêu Hàn tựa lưng vào ghế xe, thở ra một hơi.
Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền vẫn ở nhà của anh tại Vân Hồ, vì vậy, anh hướng nơi ấy đi đến.
“Thần An a! Mẹ nghĩ con nên trả lại Y Thần đi, chuyện làm con thừa tự như thế đối với cảm nghĩ trong lòng một đứa trẻ sẽ có ảnh hưởng, trong lòng nó khó tránh khỏi sẽ nghĩ ba mẹ nó không cần nó, mới có ý tưởng đưa nó cho cậu nuôi.” Tiêu Hàn dựa lưng vào ghế, mắt khép hờ chậm rãi nói.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nên quan tâm……” Nghĩ, mẹ quan tâm chuyện này nhiều quá rồi……
Tiêu Hàn nghe vậy liền nhíu mày, “Tại sao mẹ không thể quan tâm? Con nói xem tại sao mẹ không thể quan tâm nào? Chuyện của Khả Tâm cũng đủ làm cho đầu mẹ choáng váng cả rồi!”
“Mẹ! Người cũng không cần phiền não như vậy, có mấy lời con nói ra cũng có chút máu lạnh, nhưng mà chuyện của Khả Tâm thực sự là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ai cũng không mong muốn như thế! Hiện tại chúng ta chỉ có thể tận lực tìm cách chữa trị cho cô ấy, trợ giúp cô ấy, về phần chuyện nào khác, mẹ vẫn cứ âu lo phiền não cũng không có tác dụng gì!” Tả Thần An cảm thấy mẹ mình thật sự lo lắng quá mức, anh cũng đồng tình với Khả Tâm, cũng thực cảm thấy áy náy, nhưng mà, trừ việc lo trị mắt cho Khả Tâm còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lưng phải treo lên thập tự giá mới có ích sao? Nếu đã tận lực, Diệp Thuần Lập vẫn cảm thấy không cam tâm, vậy thì có thể kiện ra tòa đi, sơ suất đánh người cũng được đánh người ngoài ý muốn cũng tốt, anh đều nhận trách nhiệm!
/310
|