Chương 147: TRAI ĐẸP
Cô không lên tiếng, chỉ chú ý công việc trên tay.
Một lồng sủi cảo tôm hấp đã nấu chín, cô đem ra khỏi nồi, tiếp tục bỏ một lồng khác vào chưng.
Da bánh sủi cảo hấp thật mỏng sau khi chưng qua càng trong suốt hơn, có thể thấy được rõ ràng nhân bánh ở bên trong, con sâu tham ăn trong người Tả Thần An bị quyến rũ ra, lấy tay bóc ăn, bị Hạ Vãn Lộ vỗ một cái trên mu bàn tay, sủi cảo hấp cũng rơi xuống, ngón tay anh cũng không động vào được nữa.
"Hung dữ như vậy?" Anh đặt mông ngồi ở trên bồn rửa, lắc lắc chân, tâm tình thật tốt, không chút nào giống bộ dáng của Tả Thần An ở bên ngoài.
"Không phải nấu cho anh!" Cô cuối cùng cũng nói chuyện, chỉ là sắc mặt cứng ngắt rất khó coi.
Những lời này thế nhưng làm cho nghẹn lời, không phải cho anh sao? Chẳng lẽ mới sáng sớm thức dậy cô đã vì người đàn ông khác mà làm bữa ăn sáng? Không thể nào đâu?
Anh cười híp mắt đoán, "Là cho Thư Khai sao?"
Cô không có để ý đến anh, sắp xếp sủi cảo tôm đã nấu chín tốt vào hộp, lại bỏ nước trái cây cùng sữa tươi vào trong túi.
"Đó là cho. . . . . . Hứa Tiểu Soái?" Sắc mặt anh bắt đầu đen lại, chỉ là, đáp án này lập tức bị anh bác bỏ, không thể nào, Hứa Tiểu Soái từ tối hôm qua còn không biết cô trở lại!
"Người này rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ?" Hắn dáng vẻ hết sức đáng thương.
"Đàn ông!" Đầu cô cũng không ngẩn lên trả lời.
Bị đả kích một lần nữa. . . . . .
"Có đẹp trai hay không?"
"Đẹp trai!" Cô xách theo túi chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ chỉ sủi cáo tôm còn chưng trong nồi nói với anh, "Nhân tiện làm nhiều hơn một lồng, anh chờ chín tắt lửa là có thể ăn được!"
Cái gì? ! Thì ra anh chỉ là nhân tiện làm thôi sao? !
"Hạ Vãn Lộ! Em rốt cuộc đi đâu? !" Tính khí thiếu gia của anh đã chịu đựng hồi lâu không có bộc phát, mặc dù cô vẫn luôn không để ý anh, nhưng là trong lòng anh rất rõ ràng, anh vẫn giữ vị trí quan trọng nhất trong trong lòng cô, cho nên anh mới có lòng tin im lặng chờ đợi ở bên cạnh cô, cho dù có đau lòng đến mấy cũng chịu đựng, vậy mà! Hôm nay! Vị trí này có khả năng bị thay thế!
Chỉ là, tính khí thiếu gia của anh đối với cô mà nói cho tới bây giờ cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng, lúc này cũng giống như vậy. . . . . .
Cô nhìn cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh, đổi giày.
"Hạ Vãn Lộ! Em càng ngày càng không xem anh ra gì phải không? Trở lại bệnh viện đi làm cũng không cùng anh thương lượng! Bây giờ đi nơi nào cũng không nói với anh một tiếng? !"
"Hạ Vãn Lộ! Em có nghe thấy không?"
"Em mới làm ca đêm sáng sớm không ngủ bù lại còn muốn đi nơi nào? !"
Trả lời anh là tiếng đóng cửa vang dội "Phanh".
Anh giận dữ, mở cửa hướng về phía bóng lưng của cô kêu, "Hạ Vãn Lộ! Anh sẽ không tắt lửa! Em muốn anh đoản mệt sớm sao?"
Cùng với tiếng la hét của anh, cô vào thang máy, cửa thang máy lạnh lẽo đem bóng hình cô đóng lại.
"Buồn cười!" Anh đánh một quyền vào cửa, nhớ tới một người, trong tròng mắt đen nổi lên một tầng âm trầm, Kỷ Tử Ngang, cậu sắp gặp xui xẻo chắc rồi! Không có sự đồng ý của tôi đã để vợ tôi đi làm!
Anh không còn kịp thay quần áo nữa, trở về phòng bếp tắt bếp, sau đó cứ mặc quần soóc T-shirt đã đi xuống lâu. Lấy xe, đuổi theo, rốt cuộc ở cửa Vân Hồ vượt qua cô, ngăn cản đường đi của co.
Bảo vệ Vân Hồ nhìn thấy cách ăn
/314
|