“Mẹ, những chuyện này con đều biết, con bây giờ không còn là cô gái non nớt luôn tôn sùng tình yêu nữa rồi, tất nhiên anh ấy đối với con rất tốt, nhưng nói đến chuyện kết hôn, đâu chỉ có một chữ “khó khăn” mà có thể hình dung. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài yêu nhau không sâu đậm sao? Cũng không phải là phải hóa thành Uyên Ương Hồ Điệp. Hiện tại mặc dù không còn là xã hội phong kiến, nhưng nhà hào môn luôn có tư tưởng môn đăng hộ đối thâm căn cố đế, con không muốn cho nhau đau khổ, cho nên…… Mẹ, con và anh ấy thật sự đã chia tay!” Môn đăng hộ đối, đây là cớ duy nhất mà cô có thể nói cho mẹ, những lý do chân chính, bao gồm chuyện của Hiểu Thần, đều không thể nói cho mẹ biết được……
“Nếu như vậy, con cần gì phải……” Con gái nói cũng có lý, thế nhưng nói như vậy, con gái có phải chịu thiệt quá không?
Hạ Vãn Lộ rưng rưng khẽ mỉm cười, “Mẹ, thật ra con và anh ấy quen biết nhau năm năm rồi, năm năm trước con còn là một cô gái trẻ, đối với chuyện tình yêu tràn đầy ước mơ khát vọng, cho nên mới phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà biết sai liền sửa là một đứa con ngoan phải vậy không? Mẹ, mẹ vẫn sẽ tha thứ và bao dung con, có đúng không?”
Chu Lan khẽ thở dài, nhìn ra được, con gái là mang thương đau mà trở về, nhưng mà trách cứ cũng vô dụng, còn nữa, bà làm mẹ, càng đau lòng hơn, vì vậy kéo con gái vào trong ngực, vuốt ve tóc cô, “Đứa con ngốc nghếch, dĩ nhiên mẹ vĩnh viễn luôn chào đón con quay về, về sau cũng không cần đi đâu cả, ở nhà đi, mẹ thương, không bao giờ phải chịu uất ức nữa!”
“Vâng……” Hạ Vãn Lộ nghe hơi thở quen thuộc trên người của mẹ, kích động mãnh liệt muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Kiên cường! Nhất định phải kiên cường! Không thể để cho mẹ vì mình mà chịu khổ! Cô thầm nhủ với lòng.
Trong thế giới của cô, cho tới bây giờ đều lấy hai chữ kiên cường mà chống đỡ.
Khi còn nhỏ, ba thèm rượu như mạng, mẹ lấy nước mắt rửa mặt, làm chị cả cô đều tự nói với mình là phải kiên cường, phải giúp mẹ chống đỡ lấy cái nhà này.
Mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn, đối với nhà mới ba mới cô vẫn thản nhiên đón nhận, bởi vì nơi đây mẹ sẽ thật hạnh phúc, rồi sau đó cô thầm lặng, gánh chịu trách nhiệm chăm sóc em gái nhiều hơn so với mẹ.
Hai mươi mốt tuổi, ở Bắc Kinh gặp gỡ anh, càng dùng lạc quan và kiên cường để cảm hóa đến anh, đem anh từ nơi tối tăm ra nơi có ánh sáng mặt trời.
Cuộc sống khi rời khỏi anh, là khoảng thời gian gian nan nhất của cô, nhưng cô kiên cường, cố gắng mà vượt qua, hơn nữa cơ hồ là trùng với khoảng thời gian đưa Hiểu Thần đến Bắc Kinh, dùng cố gắng của mình để chăm lo cho Hiểu Thần học xong đại học……
Chỉ là, đối với một người phụ nữ mà nói, kiên cường, thật sự là một chuyện rất vất vả.
Cô những tưởng rằng, về đến nhà, là có thể buông xuống tất cả, có thể thả lỏng tinh thần hưởng thụ an bình tĩnh lặng.
Nhưng thật ra, cô vẫn phải tiếp tục kiên cường chống chọi, bởi vì cô là Hạ Vãn Lộ, phải gánh vác tất cả trách nhiệm của Hạ Vãn Lộ! Bạn. đang. xem. Diễn. đàn. lê. quý. đôn. Những trách nhiệm này bao gồm làm cho các thành viên trong gia đình yên vui hạnh phúc, cho nên, bất kể ở trước mặt ai cô cũng không tỏ ra yếu đuối mà khóc lóc, tận lòng mang thiệt thòi vào mình……
“Lộ Lộ…… Vậy cậu ta…… Nên làm sao đây? Người ta từ Bắc Kinh xa xôi, chúng ta là người lớn chung quy cũng không thể giống như con càn quấy đuổi cậu ta đi……” Chu Lan ôm con gái suy tư, “Như vầy đi, coi cậu ta như một vị khách bình thường, người bạn bình thường của con, chúng ta làm người bản địa tận trách (tận tâm trách nhiệm) là được rồi, con cứ nói vậy đi?”
“…… Tùy mọi người thôi……” Dù sao cô cũng sẽ không để ý đến anh nữa.
“Vậy cứ làm như thế đi!” Chu Lan vỗ vỗ vai con gái, khẽ mỉm cười. Thật ra thì, làm sao có thể không nhận ra hai đứa vẫn còn tình cảm sâu đậm? Con gái nói không muốn bước chân vào hào môn đầy rối rắm, bà tán thành, nhưng mà, Tả Thần An cố chấp như thế…… bà dĩ nhiên cũng không hi vọng con gái sẽ chịu uất ức, cũng không muốn những người trong gia đình hào môn vọng tộc coi thường con gái, nhưng mà, những chuyện như vậy, có muốn tùy duyên, cũng không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, làm bậc cha mẹ, không thể quá tuyệt tình, mọi việc phải chừa lại đường lui thôi……
“Uống thuốc ngủ một giấc cho tốt, sáng mai muốn ăn cái gì? Mẹ nấu cho con?” Bà buông con gái ra, ép cô lên giường đi ngủ.
“Gì cũng được, chỉ cần là mẹ làm thì đều ngon hết.” Cô cong cong khóe môi, nở ra nụ cười ngọt ngào.
“Dẻo miệng!” Chu Lan véo mặt con gái, cưng nựng mà cười, “Mẹ đi ra ngoài, có chuyện gì cứ gọi mẹ!”
“Vâng!” Cô mở miệng đáp ứng.
Cả đêm mưa như trút nước, cô ở trong tiếng mưa mà ngủ, lăn qua lộn lại không có cách nào ngủ yên giấc, thanh âm tí tách tí tách dường như cứ réo rắt không ngừng vào trong mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, ngoài tiếng mưa còn có một tạp âm khác, “Cốc cốc cốc......” “Cốc cốc cốc”...... Hình như có người gõ cửa.
“Ai đó?” Cô mơ mơ hồ hồ hỏi một tiếng.
Không ai trả lời.
Cô xoay người tiếp tục ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng động kia lại truyền tới, có tiết tấu, có nặng nhẹ, “Cốc cốc cốc”, “Cốc cốc cốc”......
Cô bỗng nhiên tỉnh táo, đây là cái gì?
Cô cẩn thận phân tích tiếng động kia, chuyện cũ lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí......
Năm năm trước, chăm sóc anh ở phòng cũ tại đại viện, để tiện chăm sóc cho anh, cô cũng ngủ ở phòng cách vách với anh, buổi tối anh muốn gặp cô cũng sẽ gõ vách tường như vậy, thậm chí anh còn nói cho cô biết mật mã: nặng nhẹ nhẹ là “Anh yêu em”, nặng nặng nhẹ là “Anh nhớ em”, nhẹ nhẹ nhẹ là “Muốn hôn em”, nặng nặng nặng là “Xin lỗi em”, còn có gõ 4 tiếng, nặng nặng nặng nặng là “Vĩnh viễn yêu em”, nặng nặng nhẹ nhẹ là “Heo con đừng ngủ”, nhẹ nhẹ nặng nặng là “Qua đây nhanh lên”, còn có nặng nhẹ nhẹ nhẹ, nặng nhẹ nặng nặng, cùng với gõ hai tiếng nặng nhẹ và nặng nhẹ cũng có những ý nghĩa khác nhau......
Khi đó anh lãng mạn nói là, đây chính là mật mã tình yêu......
Khi đó anh bá đạo mà nói rằng, bất kể khi nào anh gõ mật mã tình yêu này, cô đều phải lập tức trả lời ngay tức khắc......
Khi đó anh thương cảm mà nói, vì nếu như cô không trả lời, anh sẽ sợ hãi, sợ cô không cần anh nữa......
Khi đó anh rất tự ti, cho nên mới thương tiếc anh, yêu thương anh, thậm chí xem anh như bảo bối kiêu ngạo, bất cứ lúc nào, chỉ cần anh gõ mật mã tình yêu, dù cô đang ngủ, cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó mơ mơ hồ hồ gõ lên vách tường lung tung để đáp lại. Chuyện này, thế nhưng lại tạo thành phản xạ có điều kiện làm cô đến năm tháng sau đó vẫn có hậu di chứng, buổi tối đi ngủ, chỉ cần có tiếng “Cốc cốc cốc” cô lập tức sẽ giật mình tỉnh lại……
Dĩ nhiên, vô số đêm, tỉnh giấc rồi thất vọng mất mác, cô dần dần hiểu, dần dần quên lãng, tình yêu không còn, mật mã làm sao có thể còn đây?
Thì ra, những trò chơi trong đêm tối kia, cách năm năm sau, nhưng vẫn còn nhớ rõ như vậy……
Cô im lặng nghe, là anh đang nói: Heo con đừng ngủ, anh yêu em, anh nhớ em, xin lỗi em, vĩnh viễn yêu em……
Trước mắt cô, như mưa ngoài cửa sổ, ào ào rơi xuống......
Cô ra sức lau đi nước mắt trên mặt, ngã vào gối ngủ, không để ý đến mật mã này nữa, lấy chăn che kín đầu, mật mã này hòa lẫn cùng tiếng mưa thành một mảnh mơ hồ......
Một đêm này, giống như hỗn hỗn độn độn mà trôi qua, khi trời tờ mờ sáng, mới buông xuống chuyện này, nên lúc Hạ Vãn Lộ rời giường, ánh dương đã đầy trời.
Đi ra khỏi phòng để rửa mặt, mới phát hiện tất cả mọi người đã dậy hết, ngay cả Thư Khai cũng trở về, đang cùng với Tả Thần An nói chuyện hào hứng quên trời quên đất, thấy cô đi ra ngoài, gào thét nói với cô, “Chị! Con heo lười này, rốt cuộc cũng đã dậy! Cũng gần trưa luôn rồi!”
Trên mặt Tả Thần An cười như ánh mặt trời tỏa nắng, phát quang khắp nơi.
Cô mặt lạnh như tiền, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy, đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Mẹ sớm đã làm các món bản địa cô từng thích ăn làm thành điểm tâm sáng, những món ăn này, mặc dù ở Bắc Kinh cũng có ăn, Bạn. đang. xem. Diễn. đàn. lê. quý. đôn., nhưng không biết tại sao, ăn vào miệng lại có cảm giác như đang thiếu một chút vị nào đó, không giống như ở quê nhà, cho nên, buổi sáng khi nhìn thấy những món này, khẩu vị cũng tốt hơn.
Thư Khai nóng ruột chờ đợi cô ăn điểm tâm sáng, đợi cô ăn xong, ngay lập tức kéo tay cô, “Mau lên! Chị thật giống heo mà! Ăn nhiều như vậy! Đi mau mau!”
“Đi đâu?” Nếu là cùng Tả Thần An đi xem cái ban nhạc rách nát đó, cô thật không có hứng thú!
“Đi xem ban nhạc của em biểu diễn!”
Quả nhiên!
“Chị không đi! Chị mệt lắm, muốn ở nhà nghỉ ngơi!” Cô hất tay Thư Khai.
“Chị, chị làm sao vậy! Còn không bằng anh rể quan tâm chiếu cố em! Tối hôm qua tụi em phải tập luyện đến hai giờ đêm! Chị không thể đi xem một chút sao!” Mặt Thư Khai tỏ vẻ trách móc.
Cô tức giận! Làm thế nào mới có thể xóa hai chữ “Anh rể” trong miệng của Thư Khai đây?
“Chị, anh rể nói, nếu như em thích âm nhạc đến vậy, có thể đưa em tới Bắc Kinh, mời giáo viên chuyên nghiệp dạy bổ túc cho tụi em......”
Hạ Vãn Lộ nghe xong lời này liền phiền lòng, âm nhạc âm nhạc, em gái như thế, em trai cũng như vậy, cô đời này thua vì âm nhạc rồi!
“Không cho đi! Em cũng đã tốt nghiệp đại học hai năm rồi phải không? Không giúp cha mẹ san sẻ trách nhiệm gia đình, cả ngày cứ chơi với cái ban nhạc rách nát không chịu làm việc gì đàng hoàng, chừng nào mới có thể chính mình trưởng thành?” Cô giũa Thư Khai một trận.
Thư Khai uất ức đưa mắt nhìn Tả Thần An, lầm bầm không phục, “Em làm việc này không phải việc chính đáng sao? Âm nhạc chính là một một công việc không chính đáng sao? Anh rể còn không phải là......”
Lại anh rể! “Anh ta không phải là anh rể của em!” Cô tức giận rống to.
Tả Thần An thấy thế nháy mắt với Thư Khai, “Thư Khai, đi ra ngoài trước đi, anh và chị em có chuyện cần nói.”
“Nếu như vậy, con cần gì phải……” Con gái nói cũng có lý, thế nhưng nói như vậy, con gái có phải chịu thiệt quá không?
Hạ Vãn Lộ rưng rưng khẽ mỉm cười, “Mẹ, thật ra con và anh ấy quen biết nhau năm năm rồi, năm năm trước con còn là một cô gái trẻ, đối với chuyện tình yêu tràn đầy ước mơ khát vọng, cho nên mới phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà biết sai liền sửa là một đứa con ngoan phải vậy không? Mẹ, mẹ vẫn sẽ tha thứ và bao dung con, có đúng không?”
Chu Lan khẽ thở dài, nhìn ra được, con gái là mang thương đau mà trở về, nhưng mà trách cứ cũng vô dụng, còn nữa, bà làm mẹ, càng đau lòng hơn, vì vậy kéo con gái vào trong ngực, vuốt ve tóc cô, “Đứa con ngốc nghếch, dĩ nhiên mẹ vĩnh viễn luôn chào đón con quay về, về sau cũng không cần đi đâu cả, ở nhà đi, mẹ thương, không bao giờ phải chịu uất ức nữa!”
“Vâng……” Hạ Vãn Lộ nghe hơi thở quen thuộc trên người của mẹ, kích động mãnh liệt muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Kiên cường! Nhất định phải kiên cường! Không thể để cho mẹ vì mình mà chịu khổ! Cô thầm nhủ với lòng.
Trong thế giới của cô, cho tới bây giờ đều lấy hai chữ kiên cường mà chống đỡ.
Khi còn nhỏ, ba thèm rượu như mạng, mẹ lấy nước mắt rửa mặt, làm chị cả cô đều tự nói với mình là phải kiên cường, phải giúp mẹ chống đỡ lấy cái nhà này.
Mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn, đối với nhà mới ba mới cô vẫn thản nhiên đón nhận, bởi vì nơi đây mẹ sẽ thật hạnh phúc, rồi sau đó cô thầm lặng, gánh chịu trách nhiệm chăm sóc em gái nhiều hơn so với mẹ.
Hai mươi mốt tuổi, ở Bắc Kinh gặp gỡ anh, càng dùng lạc quan và kiên cường để cảm hóa đến anh, đem anh từ nơi tối tăm ra nơi có ánh sáng mặt trời.
Cuộc sống khi rời khỏi anh, là khoảng thời gian gian nan nhất của cô, nhưng cô kiên cường, cố gắng mà vượt qua, hơn nữa cơ hồ là trùng với khoảng thời gian đưa Hiểu Thần đến Bắc Kinh, dùng cố gắng của mình để chăm lo cho Hiểu Thần học xong đại học……
Chỉ là, đối với một người phụ nữ mà nói, kiên cường, thật sự là một chuyện rất vất vả.
Cô những tưởng rằng, về đến nhà, là có thể buông xuống tất cả, có thể thả lỏng tinh thần hưởng thụ an bình tĩnh lặng.
Nhưng thật ra, cô vẫn phải tiếp tục kiên cường chống chọi, bởi vì cô là Hạ Vãn Lộ, phải gánh vác tất cả trách nhiệm của Hạ Vãn Lộ! Bạn. đang. xem. Diễn. đàn. lê. quý. đôn. Những trách nhiệm này bao gồm làm cho các thành viên trong gia đình yên vui hạnh phúc, cho nên, bất kể ở trước mặt ai cô cũng không tỏ ra yếu đuối mà khóc lóc, tận lòng mang thiệt thòi vào mình……
“Lộ Lộ…… Vậy cậu ta…… Nên làm sao đây? Người ta từ Bắc Kinh xa xôi, chúng ta là người lớn chung quy cũng không thể giống như con càn quấy đuổi cậu ta đi……” Chu Lan ôm con gái suy tư, “Như vầy đi, coi cậu ta như một vị khách bình thường, người bạn bình thường của con, chúng ta làm người bản địa tận trách (tận tâm trách nhiệm) là được rồi, con cứ nói vậy đi?”
“…… Tùy mọi người thôi……” Dù sao cô cũng sẽ không để ý đến anh nữa.
“Vậy cứ làm như thế đi!” Chu Lan vỗ vỗ vai con gái, khẽ mỉm cười. Thật ra thì, làm sao có thể không nhận ra hai đứa vẫn còn tình cảm sâu đậm? Con gái nói không muốn bước chân vào hào môn đầy rối rắm, bà tán thành, nhưng mà, Tả Thần An cố chấp như thế…… bà dĩ nhiên cũng không hi vọng con gái sẽ chịu uất ức, cũng không muốn những người trong gia đình hào môn vọng tộc coi thường con gái, nhưng mà, những chuyện như vậy, có muốn tùy duyên, cũng không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, làm bậc cha mẹ, không thể quá tuyệt tình, mọi việc phải chừa lại đường lui thôi……
“Uống thuốc ngủ một giấc cho tốt, sáng mai muốn ăn cái gì? Mẹ nấu cho con?” Bà buông con gái ra, ép cô lên giường đi ngủ.
“Gì cũng được, chỉ cần là mẹ làm thì đều ngon hết.” Cô cong cong khóe môi, nở ra nụ cười ngọt ngào.
“Dẻo miệng!” Chu Lan véo mặt con gái, cưng nựng mà cười, “Mẹ đi ra ngoài, có chuyện gì cứ gọi mẹ!”
“Vâng!” Cô mở miệng đáp ứng.
Cả đêm mưa như trút nước, cô ở trong tiếng mưa mà ngủ, lăn qua lộn lại không có cách nào ngủ yên giấc, thanh âm tí tách tí tách dường như cứ réo rắt không ngừng vào trong mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, ngoài tiếng mưa còn có một tạp âm khác, “Cốc cốc cốc......” “Cốc cốc cốc”...... Hình như có người gõ cửa.
“Ai đó?” Cô mơ mơ hồ hồ hỏi một tiếng.
Không ai trả lời.
Cô xoay người tiếp tục ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng động kia lại truyền tới, có tiết tấu, có nặng nhẹ, “Cốc cốc cốc”, “Cốc cốc cốc”......
Cô bỗng nhiên tỉnh táo, đây là cái gì?
Cô cẩn thận phân tích tiếng động kia, chuyện cũ lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí......
Năm năm trước, chăm sóc anh ở phòng cũ tại đại viện, để tiện chăm sóc cho anh, cô cũng ngủ ở phòng cách vách với anh, buổi tối anh muốn gặp cô cũng sẽ gõ vách tường như vậy, thậm chí anh còn nói cho cô biết mật mã: nặng nhẹ nhẹ là “Anh yêu em”, nặng nặng nhẹ là “Anh nhớ em”, nhẹ nhẹ nhẹ là “Muốn hôn em”, nặng nặng nặng là “Xin lỗi em”, còn có gõ 4 tiếng, nặng nặng nặng nặng là “Vĩnh viễn yêu em”, nặng nặng nhẹ nhẹ là “Heo con đừng ngủ”, nhẹ nhẹ nặng nặng là “Qua đây nhanh lên”, còn có nặng nhẹ nhẹ nhẹ, nặng nhẹ nặng nặng, cùng với gõ hai tiếng nặng nhẹ và nặng nhẹ cũng có những ý nghĩa khác nhau......
Khi đó anh lãng mạn nói là, đây chính là mật mã tình yêu......
Khi đó anh bá đạo mà nói rằng, bất kể khi nào anh gõ mật mã tình yêu này, cô đều phải lập tức trả lời ngay tức khắc......
Khi đó anh thương cảm mà nói, vì nếu như cô không trả lời, anh sẽ sợ hãi, sợ cô không cần anh nữa......
Khi đó anh rất tự ti, cho nên mới thương tiếc anh, yêu thương anh, thậm chí xem anh như bảo bối kiêu ngạo, bất cứ lúc nào, chỉ cần anh gõ mật mã tình yêu, dù cô đang ngủ, cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó mơ mơ hồ hồ gõ lên vách tường lung tung để đáp lại. Chuyện này, thế nhưng lại tạo thành phản xạ có điều kiện làm cô đến năm tháng sau đó vẫn có hậu di chứng, buổi tối đi ngủ, chỉ cần có tiếng “Cốc cốc cốc” cô lập tức sẽ giật mình tỉnh lại……
Dĩ nhiên, vô số đêm, tỉnh giấc rồi thất vọng mất mác, cô dần dần hiểu, dần dần quên lãng, tình yêu không còn, mật mã làm sao có thể còn đây?
Thì ra, những trò chơi trong đêm tối kia, cách năm năm sau, nhưng vẫn còn nhớ rõ như vậy……
Cô im lặng nghe, là anh đang nói: Heo con đừng ngủ, anh yêu em, anh nhớ em, xin lỗi em, vĩnh viễn yêu em……
Trước mắt cô, như mưa ngoài cửa sổ, ào ào rơi xuống......
Cô ra sức lau đi nước mắt trên mặt, ngã vào gối ngủ, không để ý đến mật mã này nữa, lấy chăn che kín đầu, mật mã này hòa lẫn cùng tiếng mưa thành một mảnh mơ hồ......
Một đêm này, giống như hỗn hỗn độn độn mà trôi qua, khi trời tờ mờ sáng, mới buông xuống chuyện này, nên lúc Hạ Vãn Lộ rời giường, ánh dương đã đầy trời.
Đi ra khỏi phòng để rửa mặt, mới phát hiện tất cả mọi người đã dậy hết, ngay cả Thư Khai cũng trở về, đang cùng với Tả Thần An nói chuyện hào hứng quên trời quên đất, thấy cô đi ra ngoài, gào thét nói với cô, “Chị! Con heo lười này, rốt cuộc cũng đã dậy! Cũng gần trưa luôn rồi!”
Trên mặt Tả Thần An cười như ánh mặt trời tỏa nắng, phát quang khắp nơi.
Cô mặt lạnh như tiền, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy, đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Mẹ sớm đã làm các món bản địa cô từng thích ăn làm thành điểm tâm sáng, những món ăn này, mặc dù ở Bắc Kinh cũng có ăn, Bạn. đang. xem. Diễn. đàn. lê. quý. đôn., nhưng không biết tại sao, ăn vào miệng lại có cảm giác như đang thiếu một chút vị nào đó, không giống như ở quê nhà, cho nên, buổi sáng khi nhìn thấy những món này, khẩu vị cũng tốt hơn.
Thư Khai nóng ruột chờ đợi cô ăn điểm tâm sáng, đợi cô ăn xong, ngay lập tức kéo tay cô, “Mau lên! Chị thật giống heo mà! Ăn nhiều như vậy! Đi mau mau!”
“Đi đâu?” Nếu là cùng Tả Thần An đi xem cái ban nhạc rách nát đó, cô thật không có hứng thú!
“Đi xem ban nhạc của em biểu diễn!”
Quả nhiên!
“Chị không đi! Chị mệt lắm, muốn ở nhà nghỉ ngơi!” Cô hất tay Thư Khai.
“Chị, chị làm sao vậy! Còn không bằng anh rể quan tâm chiếu cố em! Tối hôm qua tụi em phải tập luyện đến hai giờ đêm! Chị không thể đi xem một chút sao!” Mặt Thư Khai tỏ vẻ trách móc.
Cô tức giận! Làm thế nào mới có thể xóa hai chữ “Anh rể” trong miệng của Thư Khai đây?
“Chị, anh rể nói, nếu như em thích âm nhạc đến vậy, có thể đưa em tới Bắc Kinh, mời giáo viên chuyên nghiệp dạy bổ túc cho tụi em......”
Hạ Vãn Lộ nghe xong lời này liền phiền lòng, âm nhạc âm nhạc, em gái như thế, em trai cũng như vậy, cô đời này thua vì âm nhạc rồi!
“Không cho đi! Em cũng đã tốt nghiệp đại học hai năm rồi phải không? Không giúp cha mẹ san sẻ trách nhiệm gia đình, cả ngày cứ chơi với cái ban nhạc rách nát không chịu làm việc gì đàng hoàng, chừng nào mới có thể chính mình trưởng thành?” Cô giũa Thư Khai một trận.
Thư Khai uất ức đưa mắt nhìn Tả Thần An, lầm bầm không phục, “Em làm việc này không phải việc chính đáng sao? Âm nhạc chính là một một công việc không chính đáng sao? Anh rể còn không phải là......”
Lại anh rể! “Anh ta không phải là anh rể của em!” Cô tức giận rống to.
Tả Thần An thấy thế nháy mắt với Thư Khai, “Thư Khai, đi ra ngoài trước đi, anh và chị em có chuyện cần nói.”
/314
|