Trước khi trời tối, Na Sinh cuối cùng đã xuống được núi.
Không khí dọc đường dần dần ấm áp, có thể nhìn thấy cây cỏ thưa thớt bên dưới tuyết mỏng — Mấy loại bụi cây quả nhiên chưa từng thấy trên đất Trung châu.
Sống ở vùng Lan Thương, Na Sinh cũng rất rành thảo mộc, nhưng hiện tại lại không nhận ra được loại nào.
Nàng sờ một bụi cây cao chừng hai thước đầy quả màu đỏ mà ngẩn ngơ, bụng cũng ồn ột vang tiếng — Đã một ngày trời chưa ăn gì hết.
“Không thể ăn”.
Nhìn thấy tay nàng thò về phía một quả đỏ dụ hoặc, bàn tay kia vội kéo nàng lại: “Chết đó”.
Na Sinh ráng nhịn, nhíu nhíu mày, ngón tay chỉ một loại rêu tím bò sát đất: “Còn cái này?”.
“Đừng đụng tay, đụng vào lá thì tay chân sẽ thúi rữa đó”.
Bàn tay đó vội rút chỗ rêu đó lên quăng ra xa: “Mấy vật ở đây không nên đụng bậy — bên dưới toàn là cương thi, vật sinh sôi ở đất nào làm sao mà ăn được?”.
Bụng đói quá sức, Na Sinh mò tìm dưới đất, chợt mắt sáng lên: “Củ cải! — Cái này phải được chứ hả?”.
Động tác của nàng nhanh như thỏ, bàn tay kia còn chưa kịp có phản ứng gì, nàng đã nhảy phốc tới, chộp lấy một cụm lá màu xanh lục, mau chóng rút bật cả thân lẫn củ khỏi đất.
“Ối?”.
Nhìn hình dạng của cái củ bị rút lên khỏi mặt đất, Na Sinh trợn tròn mắt há hốc miệng — Không ngờ… không ngờ lại là củ cải màu vàng? Không ngờ lại có hình người, cứ như một đứa bé!
“Nhân… nhân sâm?”.
Nắm phần lá non, đưa lên mắt nhìn một hồi, nàng lắp bắp lên tiếng: “Củ lớn quá”.
“Khì!”.
Thanh âm trong lòng cười lên một tiếng, lại không nói gì.
Ngay lúc đó, Na Sinh nhìn thấy “nhân sâm” đột nhiên động đậy! Phảng phất như vùng vẫy, củ hình người màu vàng lắc lư, vụt phát ra tiếng kêu la như trẻ nít.
“Má ơi!”.
Bị hù nhảy dựng, Na Sinh quăng vật đó ra đằng sau: “Lớn tới mức tác quái luôn!”.
“Nhân sâm” vừa chạm vào đất, mau chóng chui tọt xuống, nhưng mới vào được một nửa, bàn tay kia đã nhanh như chớp thò sang, nắm giữ lá xanh, lại kéo sột nó lên.
“Là Tuyết Anh Tử”.
Thanh âm kia cười lên: “Đồ tốt đó — Ngươi đúng là kẻ khờ lắm phước”.
“Tuyết Anh Tử? Đó là cái gì?”.
Nghe nói là đồ tốt, nhìn thấy quái vật không ngừng ngọ nguậy, Na Sinh hoan hỉ hỏi: “Có thể ăn được chứ?”.
“Tuyết Anh Tử? Đó là cái gì?”.
Nghe nói là đồ tốt, nhìn thấy quái vật không ngừng ngọ nguậy, Na Sinh hoan hỉ hỏi: “Có thể ăn được chứ?”.
“…”.
Bàn tay trầm mặc một hồi, tựa hồ đã mấy câu hỏi liên hồi của nàng đả bại: “Không thể nào.
Nó dùng làm thuốc!”.
Thiếu nữ Đông Ba bụng phát ra tiếng “ồn ột” rất là mất thể diện, cuối cùng thất vọng ngồi bệt xuống đất: “Đói chết thì đói chết…
Ngươi ngon mà, không cần lo đến cái bao tử của ngươi”.
“Được rồi, đứng dậy đứng dậy — Đi thêm một đoạn đường nữa là đến sơn khẩu Thiên Khuyết rồi! Đồ ở đó có rất nhiều thứ ăn được”.
Thanh âm kia thở dài một hơi, dở khóc dở cười: “Đi đi, trời sắp tối rồi”.
Na Sinh ngước đầu nhìn trời, ánh chiều đã bao trùm toàn đại địa Vân Hoang, chỉ đành miễn cưỡng đứng dậy: “Được rồi…”.
“Ngươi rút cây trâm của ngươi xuống”.
Bàn tay nói với nàng.
“Làm gì?”.
Dưới núi rất ấm áp, Na Sinh đang tháo xà cạp, nghe vậy ngẩn người.
“Ghim trâm vào củ Tuyết Anh Tử — dùng kim loại trấn áp nó, nó mới không thể chui xuống đất trốn nữa”.
Na Sinh hếch hếch mũi: “Đã không thể ăn được, còn giữ nó làm gì?”.
“… Nó là loại thuốc rất quý”.
“Quý? Nói vậy là rất mắc tiền?”.
Na Sinh cuối cùng đã có hứng thú, rút trâm xuống.
“Có thể coi là vậy”.
“Soẹt”, cây trâm đồng đâm gọn vào củ, thực vật không ngừng động đậy kia cuối cùng đã nằm im.
“A, cây trâm của ta cũng rất quý đó, không nên để mất đâu”.
Na Sinh lẩm bẩm, cẩn thận đem cất Tuyết Anh Tử dính cây trâm đồng vào mình, chuẩn bị lên đường, thình lình mắt nàng sáng lên, nhìn tới phía trước…
“Úi, ngươi nhìn kìa! Bên đó có ánh lửa!… Hình như có người, có ngươi nhúm lửa bên đó!”.
Nhìn thấy ánh lửa bừng lên đang lúc chập choạng tối, Na Sinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ — Đi chung với mấy quái vật này cả ngày, cuối cùng đã nhìn thấy tung tích con người, nàng làm sao mà không cao hứng cho được?
Nàng vừa co chân phóng đi, bàn tay kia chợt kéo nàng lại.
Sau đó lúc nàng cúi đầu kinh ngạc hỏi dò, lại nhìn thấy bàn tay đang thần tốc vạch hai chữ “cẩn thận” dưới đất.
“Ủa? Lẽ nào đằng trước là yêu quái?”.
Na Sinh kinh nghi hỏi.
Bàn tay kia lắc lắc, phủ nhận phán đoán của nàng, chỉ tiếp tục viết: “Địch hay bạn khó lường, cần cẩn thận.
Giấu ta đi, đừng để người ta biết”.
Na Sinh nhẫn nại đọc từng chữ nó viết, thắc mắc: “Sao ngươi đột nhiên không nói chuyện vậy?”.
“Tối đến thì mất sức, không thể dùng được”.
Cánh tay cụt viết mấy chữ thật nhanh, Na Sinh nhất thời thất kinh.
Nàng không dám coi thường, vộ cởi áo ngoài dày cộm trải xuống đất, cánh tay kia liền xếp khuỷu tay chui vào.
Na Sinh cột thành một cái bọc kín mít mang trên lưng.
Nàng hơi lo âu đi về chỗ đống lửa đằng xa, vừa đói vừa mệt khiến bước chân nàng chậm hẳn.
“Tổ cha nó, cuối cùng đã qua khỏi tòa núi quỷ sứ kia…”.
Còn chưa đến gần đống lửa, tai đã nghe người ta nói tiếng Trung châu.
Thanh âm tuy thô lỗ chói tai, nhưng giờ phút này Na Sinh nghe lại không khác gì là nhạc tiên.
Là người Trung châu! Không ngờ… không ngờ đằng trước lại có một đoàn lữ hành từ Trung châu qua!
Nàng mừng thầm, cước bộ đột nhiên cũng nhanh hơn nhiều, cơ hồ chạy ù tới đống lửa.
“Dừng lại!”.
Thình lình bàn tay trong cái bọc sau lưng gắng sức vạch hai chữ cách một lần y phục.
Nàng kinh ngạc chậm bước, không dám lên tiếng, chỉ thắc mắc trong lòng: “Gì vậy?”.
“Có dị khí”.
Bàn tay cụt ép sát lưng nàng, viết xong ba chữ, ngưng một chút lại viết: “Tránh đi!”.
Nhưng lúc đó Na Sinh đã chạy đến chỗ chỉ còn cách đống lửa mười trượng — Dưới cây đại thụ phía trước quả nhiên có một đoàn người mặc trang phục Trung châu đang hò hét nhậu nhẹt, ồn ào điếc tai.
Nàng không nhận ra có gì dị thường, nhưng cảm thấy bàn tay sau lưng đang khẩn trương cao độ, cho nên nàng ráng nén nhịn, dừng sựng lại.
Nhưng đúng lúc nàng xoay mình, một người cách xa đống lửa bình thản ngước nhìn sang phương hướng bên nàng, ánh lửa thoạt sáng thoạt tối, nàng chợt nhận ra mặt người đó:
— Tô Ma!
Phảng phất băng rừng vượt núi đã tiêu hao khá nhiều thể lực của hắn, thần sắc vị Quỷ Lỗi sư kia vừa uể oải vừa mệt mỏi, trong lòng vẫn đang ôm tượng ngườ gỗ cao chưa đầy hai thước kia.
Tuy biết rõ đối phương không nhìn thấy mình, lúc khuôn mặt đó quay sang, lòng Na Sinh không biết tại sao lại thót lên, thoái lùi mấy bước, trốn sau bóng cây.
Lợi dụng đối phương chưa phát hiện, nàng rời xa đoàn người, quẹo vào một vùng u tối khác.
Đêm đã giáng lâm, bên dưới Thiên Khuyết tối om như mực, cây cối rũ bóng mịt mùng, thỉnh thoảng có tiếng ré quái dị của thú rừng.
Na Sinh đi vòng, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy ánh lửa nữa mới lò dò ngồi xuống, thận trọng không để phát ra tiếng động.
“Ngươi sợ hắn?”.
Phảng phất có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng vừa nãy, bàn tay chợt viết trên lưng nàng hỏi: “Hắn là ai?”.
“Hắn tên là Tô Ma — Vốn cùng đi từ bên kia núi sang đây với ta”.
Na Sinh thở dài, cảm thấy vừa đói vừa mệt, bụng lẩm nhẩm: “Phải a, ta sợ hắn, không nói được tại sao lại sợ — Hắn… tướng mạo hắn rất đẹp trai, đẹp trai hơn những nam tử mà ta từng gặp! Nhưng… ta không hiểu tại sao lại sợ”.
“Hắn rất mạnh”.
Trầm mặc một hồi, bàn tay chợt hồi đáp ba chữ.
Ngưng một chút lại viết: “Tránh xa hắn”.
“Ồ?”.
Na Sinh nhoẻn cười không để bật thành tiếng, mượn chút ánh trăng rải rắc giữa tàng lá để tháo bọc: “Ngươi cũng sợ hắn?”.
Bọc mở ra rồi, bàn tay nhảy ra, ra dáng bất lực, viết lên lòng bàn tay nàng: “Nếu ta không bị chặt thành bảy tám mảnh, đương nhiên đâu cần phải sợ hắn”.
Y viết rất nhanh, Na Sinh nhất thời chưa nhận ra y đã viết xong.
Đầu ngón tay vạch nhè nhẹ trên lòng bàn tay nàng, Na Sinh cảm thấy nhột nhạt muốn chết, chợt không kềm được bật cười “hắc” lên một tiếng.
“Suỵt”, bàn tay vọt lên như chớp, lập tức bịt miệng nàng.
“Ưm…”.
Na Sinh ngó bốn phía, thấy đâu có làm kinh động đến người bên kia, mới lôi bàn tay rời khỏi miệng nàng: “Được rồi, ta không lên tiếng! – Ngươi cũng đừng tùy tiện nhảy nhót lung tung như vậy được không? Nếu bổn cô nương ta là người Hán, đã sớm đánh nát bàn tay thúi tha hạ lưu ngươi rồi”.
“…”.
Bàn tay khựng lại, ra dấu thách thức nàng.
“…”.
Bàn tay khựng lại, ra dấu thách thức nàng.
May sao tối quá Na Sinh không nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy bụng càng lúc càng đói nhừ, nhưng đang đêm làm sao có thể tìm ra đồ ăn? Nghe bên kia thấp thoáng truyền vọng tiếng cười nói huyên náo, bụng nàng lại rồn rột cất tiếng.
Kiếm trò tiêu khiển cho qua thời gian, thiếu nữ Đông Ba chợt đề nghị: “Ê ê, bàn tay thúi, qua đây, ta xem tướng cho ngươi nhé?”.
Bàn tay bất động, ngẩn ngơ trong bóng tối.
“Ối, quên là bây giờ không nhìn thấy được”.
Na Sinh ngước nhìn ánh trăng mờ nhạt, thở dài một hơi, chợt lại có chủ ý: “Đúng rồi, có thể mò xương mà! — Ta coi tướng rất hay, ngươi có tin không? Đám Vu nữ cũng không có ai lợi hại bằng ta! Ta chỉ sờ vào là biết lai lịch của người.
Lại đây…”.
Tiếng lạch tạch khe khẽ vang lên, bàn tay không lý gì tới nàng ta, còn bò tránh vào khu rừng sau lưng nàng.
“Ê ê! Ngươi làm gì đó?”.
Na Sinh xém chút đã há miệng kêu.
Sau lưng chợt nặng trĩu, tựa như có cái gì đó đè lên, viết hằn học: “Đi tìm đồ nhét vào bụng ngươi để bịt miệng!”.
“…”.
Na Sinh im bặt, cũng không ngoái đầu lại, bàn tay phóng khỏi vai nàng, mau chóng bò
đi mất.
Trong bóng tối, nàng một mình quạnh hiu ngồi bó gối, bên tai văng vẳng tiếng cười nói mắng chửi của đám người Trung châu kia, nàng ghen tị thở dài, rút củ Tuyết Anh Tử có ghim cây trâm ra ngắm, thoang thoảng nghe được tiếng khóc rú của nữ tử.
“Ủa! Sao lại là nữ nhân?”.
Na Sinh ngây người, không kềm được rón rén đi vài bước, thò đầu ra khỏi bụi cỏ — Nhưng còn cách quá xa, lửa cũng chỉ thấp thoáng lay động, nhìn không rõ gì hết.
Lòng hiếu kỳ nổi dậy, nàng mượn bóng rợp của cây cối nhích lại, muốn xem xem chuyện gì đang xảy ra.
“Cứu mạng! Cứu mạng! Buông tôi ra!”.
Thanh âm của nữ tử kia càng thê thảm, như tiếng quỷ gào trong đêm tối: “Biểu ca, biểu ca! Cứu tôi!”.
“Ài, đám đàn bà dữ dằn ghê… Lão yêu, mau qua phụ đè ả nè!”.
Nghe tiếng kêu cứu, đồng thời truyền vọng tiếng cười dâm ô, Na Sinh chợt hiểu chuyện gì xảy ra, cảm thấy máu huyết vụt xộc lên não, nhảy bật dậy.
“Soạt”.
Mới xông tới được vài bước, mắt cá chân của nàng bị nắm giữ, lảo đảo cơ hồ muốn té.
Dưới ánh trăng ảm đạm, nàng cúi đầu dòm, thấy bàn tay tái mét kia đã nắm giữ lấy mình.
Na Sinh khẩn trương, ra sức đá hất ra, muốn đá văng bàn tay, nhưng nó còn thuận thế bò lên, nắm giữ vai nàng: “Đừng đi!”.
“Bọn chúng… bọn chúng đang hiếp đáp phụ nữ!”.
Na Sinh thoát miệng rống lên, may sao bàn tay nhanh nhẹn bịt miệng nàng lại.
Na Sinh giơ tay kéo nó ra, nhưng không cần biết nàng cố sức đến đâu, bàn tay cũng không chịu buông.
Thấy nàng vùng vẫy dữ quá, sợ tạo thành tiếng khiến bên kia chú ý, bàn tay chợt buông lỏng, sau đó nhanh như chớp vỗ lên ót nàng.
Na Sinh cảm thấy toàn thân tê dại, vụt ngã xuống.
Bàn tay đỡ nàng ngồi dựa vào thân cây, Na Sinh phẫn nộ trừng trừng nhìn nó, định mắng lớn: “Ngươi…”.
Lời nói còn chưa ra đến cửa miệng, bàn tay lại đã thò sang che giữ miệng nàng.
“Ưm!”.
Na Sinh chỉ còn nước trợn trừng nhìn bàn tay, phá lên mắng trong bụng: “Bàn tay heo thúi tha! Buông ta ra… thả ta ra! Ta muốn đi cứu cô gái kia!”.
“Đừng lo”.
Bàn tay uể oải bò lên vai nàng, hồi đáp: “Ngươi lo ăn đồ ăn của ngươi đi”.
Na Sinh nghiến răng, phát hiện trong miệng không ngờ có trái cây, vừa cắn một miếng, nước trái cây giàn giụa mùi vị thơm ngọt như mật.
Nàng không khỏi cắn nuốt mấy miếng, nhưng lại vẫn gắng sức muốn đứng dậy: “Để ta đi! Ta giết hết bọn khốn nạn không bằng cả cầm thú kia!”.
“Nếu ngươi đi qua, kẻ bị lột sạch y phục là ngươi”.
Biết nàng không động đậy được, bàn tay từ tốn viết tiếp: “Không có tài nghệ, chớ có làm ngon ra mặt.
Đến lúc đó chẳng có ai cứu ngươi đâu”.
“Không cần ngươi cứu! Để ta đi!”.
Na Sinh giận dữ, gắng gượng vùng vẫy: “Bọn chúng muốn vùi dập cô nương kia kìa!”.
“Có Tô Ma ở đó, ngươi khẩn trương làm gì?”.
Cảm thấy thiếu nữ phẫn nộ đến cực độ, bàn tay không dám sơ ý coi thường.
“Hắn? Trông mong hắn cứu người chi bằng trông mong con heo leo lên cây!”.
Lời khuyên nhủ của y trái lại càng làm cho Na Sinh thêm bực dọc: “Hắn không lo gì đâu! Tên khốn máu lạnh đó! Để ta qua giết hết lũ cầm thú kia!”.
Tiếng gào rú của cô gái vẫn tiếp tục truyền vọng, rạch xé bóng đêm hoang sơn, nhưng miệng hiển nhiên vừa bị bịt kín, tiếng kêu la nghẽn nghẹn trong cổ, còn tiếng cười nói bỉ ổi của đám người kia lại càng vang dội.
“Hắn rất mạnh, chuyện dễ như trở bàn tay như vậy hắn đâu thể không làm”.
Bàn tay tiếp tục an ủi Na Sinh, nhưng nghe thanh âm truyền lại trong gió, thân người của thiếu nữ Đông Ba lại run rẩy kịch liệt, co rúc lại như đau xót.
Tay chân nàng tuy không thể động đậy, nhưng có thể cảm nhận được da thịt dưới lần y phục đang bạnh căng, run khe khẽ.
“Sao vậy? Sao vậy?”.
Thấy nàng có vẻ dị thường, bàn tay liền vỗ vai nàng.
“Đừng đụng ta!”.
Na Sinh vụt rít lên trong đáy lòng, khiến cho bàn tay giật mình rơi bộp xuống đất.
Trong bóng đêm, nghe tiếng kêu cứu nghèn nghẹn bên kia, thân người thiếu nữ Đông Ba như chiếc lá rơi lất phất, nước mắt lăn dài trên má: “Giết chúng! Giết chúng! — Đám cường đạo ba năm trước cũng vậy! Ta đã giết hết chúng!”.
Bàn tay đang định bò lên vai nàng trở lại, chợt đờ ra.
“Ngươi… ngươi biết tại sao ta lại lặn lội gian khổ muốn đến Vân Hoang không? Ngươi biết bên Trung châu kia đạo đời ra thế nào không? Đâu đâu cũng có đấu đá, đâu đâu cũng là loạn lạc! Quân binh đốt nhà cướp của, giết chóc chẳng nương tay, đám đàn bà con trẻ bọn ta làm sao có đường sống…”.
Miệng bị trái cây nhét giữ, nước mắt khổ ải phảng phất lại rót ngược vào cổ họng, Na Sinh cuộn người, không ngừng run rẩy: “Cả cái trại bé xíu như vậy mà cũng diệt sạch… Cầm thú… cầm thú!”.
Bàn tay khựng lại, bất động một hồi lâu, rồi vỗ nhẹ vai nàng.
“Lúc đó nếu không có một tỷ muội cùng tộc dân cứu ta, ta đã chết từ lâu rồi! — Cô ta bị lũ cầm thú kia bắt đi thay ta… Lẽ nào cô ta chẳng biết không có tài nghệ mà làm ngon ra mặt sẽ có kết quả gì? Cô ta liều mạng cứu ta ra cho được!”.
Na Sinh cảm thấy máu cứ tràn lên đầu óc, toàn thân run bần bật: “Bây giờ ta làm sao có thể mở mắt ngồi nhìn… ta phải liều mạng cứu cho được cô nương kia!”.
“Nhưng”, bàn tay còn vuốt ve nhè nhẹ trên vai nàng, lại càng lúc càng trang nghiêm, viết từ từ một câu can gián: “Giờ ngươi có liều mạng cũng vị tất hữu dụng”.
Ngưng một chút, bàn tay lau nước mắt cho nàng: “Đợi trời sáng, ta giết bọn khốn kia cho ngươi”.
“Không được! Đâu còn kịp nữa!”.
Na Sinh gào rống trong lòng: “Không cần ngươi giúp! Ngươi thả ta ra!”.
Tiếng kêu gào thê thảm của cô gái kia còn đang hồi vọng trong rừng cây, Na Sinh run rẩy đến cực độ.
Nhưng bàn tay không nghe nàng nữa, kéo một vùng lá cây che bịt tai nàng.
Tô Ma cũng tức mình không thể bịt kín tai.
/60
|