Cô vẫy tay báo bình an với Đàm Nô rồi bắt đầu tìm kiếm tung tích quốc sư. Đỉnh núi bằng phẳng và khá trống trải, nhìn về trước một đoạn mới thấy có một vài cái cây, gần như không có gì cản tầm mắt. Cô mịt mờ nhìn bốn phía, chỉ thấy tuyết đọng và đá vụn ở khắp nơi nơi, đè lòng cô nặng trĩu.
Cô không muốn bỏ cuộc, chỉ cần là nơi chàng ta từng qua thì nhất định sẽ để lại dấu chân. Nhưng cô đã đi cả quãng đường rất dài mà vẫn không có bất cứ phát hiện nào. Cô dần nản lòng, mỗi bước đi lại thêm một phần thất vọng. Mãi đến khi đã sang đến sườn núi bên kia, đối diện với rãnh trời rộng mười mấy trượng, cuối cùng cô cũng cảm thấy vô phương tìm kiếm.
Mất thật rồi, chàng ta biến mất thật rồi. Cô đã kiệt quệ linh cảm, không nghĩ ra nên đi đâu tìm chàng nữa. Thế gian này chẳng có, vậy thì chỉ còn lên tận trời xanh, xuống thấu suối vàng thôi. Gió rét rít gào nghẹn ngào, hai chân cô mềm nhũn, ngồi sụp xuống vách núi.
Bi thương quá độ, muốn khóc mà không khóc được. Cô siết chặt hai tay, kẽ tay tuôn trào máu, nhưng cô đã chẳng cảm nhận được đau đớn nữa. Cô ngồi thẫn thờ trên đỉnh núi nửa canh giờ, nhớ lại tất cả từ lần đầu gặp gỡ cho đến lúc yêu nhau, tựa như phẩm rượu. Mọi thói hư và điểm tốt của chàng ta đều hiển hiện trong lòng. Nghĩ đến khi không còn gì nữa, cô nhìn xuống dưới, khe núi chất đầy tuyết đọng, nếu nhảy xuống thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Nhưng vẫn chưa tìm thấy xác quốc sư, nếu cô ch3t rồi mà chàng ta vẫn còn sống, há chẳng phải đã để vuột lỡ nhau hay sao? Bây giờ, điều duy nhất cô làm được chính là tìm một nơi dựng căn nhà, chờ đến sông cạn đá món.
Liên Đăng gắng chống người đứng dậy. Cô đã hứa với Đàm Nô phải sống sót trở về, cô ấy vẫn đang chờ cô ở cửa cốc. Cô bước chậm rãi từng bước trở về, lòng trống trải, đầu cũng trống rỗng. Cô cứ ngỡ đã cùng đường bí lối, song trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn vách núi đối diện, cái nhìn này đã khiến tim cô bỗng lạc nhịp. Dường như có một người đang đứng ở đối diện, dáng hình tựa tùng, tóc dài bay trong gió núi.
Trong nháy mắt đó, máu khắp cơ thể đều vọt lên trên đầu. Cổ họng nghèn nghẹn không thốt nên lời. Cô vấp ngã, tiếp đó leo lên khối nham thạch nhô ra, dùng hết sức lực hét to: “Lâm Uyên… Lâm Uyên…”
Dường như chàng ta đã nghe thấy, hơi nghiêng đầu qua. Cô đứng lên ra sức vẫy tay: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Lệ làm ướt nhòe hai mắt, cô chỉ biết không ngừng lau đi, chỉ sợ vừa chớp mắt là chàng ta sẽ lại biến mất. Nhưng ngăn cách giữa họ là cả một hẻm núi. Cô ước chừng khoảnh cách, xa quá. Nếu chàng ta công lực thì có thể dễ dàng bay tới đây. Nhưng hiện giờ, chàng ta chỉ đứng đó nhìn cô, không nói gì, cũng không có bất kì hành động nào. Liên Đăng cuống cuồng, đoán chắc chắn chàng ta bị thương không hề nhẹ, có lẽ tạm thời không thể nào vận lực.
Chàng ta không đến, nên cô chỉ còn cách tự mình đi tới. Liên Đăng không dám để chàng ta dời mắt đi, thế thì thử vận may vậy!
Cô lui lại mấy bước, nếu dùng độ cao của cú nhảy leo núi ban nãy để tính, vận thêm ít sức nữa, nói không chừng có thể an toàn nhảy sang bên đó. Cô hít một hơi thật sâu, đang định chạy lấy đà thì chàng ta đã khẽ điểm chân, đến trước mặt cô, hệt như ảo ảnh.
Liên Đăng sửng sốt, tiến lên tóm chặt cánh chàng ta, sốt ruột kiểm tra, hỏi không ngớt miệng: “Chàng vẫn ổn chứ? Hai ngày nay chàng vẫn ở đây suốt sao? Có bị thương không, có chỗ nào khó chịu không?”
Chàng ta không nói gì, nắng vương bên tóc mai. Ánh mắt chàng ta trong vắt mà lạnh lùng, tựa vũng nước đọng, không có bất kì gợn sóng nào.
Cô cảm nhận được điều đó nên càng lo lắng hơn, sờ mặt chàng ta nói: “Nhất định là đã đói rồi. Chúng ta về thôi, tôi nướng gà cho chàng ăn. Còn cả tất la nữa*, khi nào đội buôn người Hồ bán anh đào, tôi làm cho chàng ăn.”
Chàng ta thoáng cong khóe miệng, vẫn không nói lời nào.
Quốc sư càng như vậy, Liên Đăng càng sợ hãi. Cô nhìn chằm chằm chàng ta bằng đôi mắt thê lương, buồn bã hỏi: “Chàng sao thế? Không nói được ư? Không nhận ra tôi sao? Tôi là Liên Đăng đây mà! Chẳng lẽ ở đây chịu rét hai ngày nên não cũng đóng băng rồi sao?” Cô vừa nói vừa giữ chặt eo chàng ta, dán mặt lên chiếc áo lụa Liễu Lăng lạnh giá, bật khóc: “Tôi lo cho chàng lắm đó, sợ chàng có chuyện gì. Nhưng sao chàng lại thế này…”
Người đang nơi đây mà lòng như cách xa muôn trùng. Chàng ta thờ ơ trước chiếc ôm của cô. Rõ ràng là phải trải qua khó trắc trở mới mất rồi mà có lại, song chàng ta không hề bị cô làm cảm động, hai cánh tay vẫn buông thõng, cô ôm mặc cô.
Liên Đăng đâm sợ hãi, ngửa mặt lên cầu xin: “Chàng không nhớ tôi sao? Chàng ôm tôi đi mà, tôi muốn chàng ôm tôi.” Cô khóc lóc đau khổ tột cùng, lúc này, chàng ta mới giơ tay lên ôm cô vào lòng.
Tác động qua lại giữa người yêu với nhau, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, nó thể hiện qua từng động tác, từng ánh mắt. Liên Đăng bàng hoàng bất an, nhưng dù sao cũng đã may mắn tìm được chàng ta, tuy rằng chàng ta có hơi khác thường, chắc là giận thôi. Cô thử giải thích với chàng ta: “A gia nhổ trại vì sợ âm binh lại xuất hiện. Đại quân tạm thời trú đóng ở Nga Bác Lĩnh, chờ chàng quay lại sẽ đến đó tụ hợp với mọi người.” Cô khẽ lay chàng ta: “Chàng đừng giận, tôi thay mặt A gia xin lỗi chàng. Còn chuyện hôm trước, chàng bảo tôi ở lại trong lều mà tôi không nghe nên mới khiến đám âm binh đó chuyển hướng, tất cả là lỗi của tôi.”
Về chuyện này, chàng ta lại tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, chỉ nói: “Nàng không hiểu rõ cái lợi cái hại trong đó, cũng không thể trách nàng được. Chỉ là tôi bị thương, hai ngày nay phải bế quan nên mới không xuống núi tìm nàng được.”
Cô hết sức cảm thông cho chàng ta, gật đầu nói: “Tôi biết mà. Vậy bây giờ chàng đã khôi phục được ít công lực nào chưa?”
“Vẫn phải tĩnh dưỡng thêm.”
Liên Đăng rơm rơm nước mắt, cười mà trông vô cùng đáng thương, đau buồn: “Vậy cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi hầu chàng. Chỉ cần chàng còn sống, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu.”
Mắt chàng ta thoáng hiện vẻ ấm áp: “Không tới quấy rầy tôi cũng được sao?”
Cô rất bất ngờ, ít nhiều cảm thấy đau khổ. Nhưng điều này chẳng là gì so với trước đó, cô vội gật đầu: “Tôi sẽ chăm lo cho sinh hoạt thường ngày của chàng. Nếu chàng sợ tôi quấy rầy chàng thì làm xong tôi sẽ đi ngay.”
Quốc sư cười khen ngợi: “Rất tốt.” Nói đoạn, chàng ta không nán lại thêm mà thong thả đi về phía cửa cốc.
Liên Đăng đuổi theo, giơ hai tay cho chàng ta xem: “Tôi bị thương ở tay, không thể tự đi xuống được. Chàng cõng tôi đi.” Sự xa cách mơ hồ khiến cô sợ hãi. Cô có ý muốn rút ngắn khoảng cách với chàng ta, thế là mặc kệ chàng ta có đồng ý không, cô đã mặt dày nhảy lên lưng chàng ta.
Quốc sư cõng cô xuống núi nhưng vẫn ngó lơ vết thương của cô. Lúc về chỉ có hai con ngựa, chàng ta cưỡi một con, Liên Đăng và Đàm Nô cưỡi chung một con. Đàm Nô th40 dây buộc tóc cẩn thận băng bó ngón tay cho cô, thỉnh thoảng lại trừng mắt lườm bóng lưng quốc sư, vô cùng bất mãn với chàng ta.
“Tôi không phản đối hai người chàng chàng thiếp thiếp trước mặt tôi. Trước kia là thế, tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng bây giờ muội chịu bao khổ nhục để tìm hắn, thế mà hắn chẳng thăm hỏi được lấy một câu. Hắn có còn là con người không?”
Liên Đăng nóng lòng bảo vệ quốc sư, nói đỡ cho chàng ta: “Lòng chàng cũng chẳng vui mừng là bao đâu. Tôi nhận ra điều đó. Chắc là vì Định vương. Chàng chẳng màng sống ch3t, xả thân ngăn cản âm binh. Kết quả Định vương lại bội bạc. Phải tôi thì tôi cũng giận thôi.”
Đàm Nô vẫn lẩm bẩm: “Trong mắt hắn, muội cũng giống Định vương nhau sao? Chẳng lẽ còn muốn cha nợ con trả chắc? Tôi ngứa mắt cái kiểu đấy của hắn lắm. Vô tâm vô phế, hệt lúc trên đường xuất quan.”
Liên Đăng chịu đựng cơn đau, cười xòa giảng hòa với Đàm Nô: “Chờ chàng nghĩ thông là được. Ai mà chẳng có lúc hờn mát chứ.”
Đàm Nô thở dài: “Tôi chỉ thương muội thôi. Muội cứ như đồ ngốc ấy, chịu bao cực khổ mà chẳng được người ta xót. Muội đi tìm hắn nên mới bị thương, còn cả chuyện này nữa, lúc này chẳng phải người băng bó cho muội nên là hắn sao?”
Liên Đăng nhìn bóng hình trước mắt, khó tránh khỏi thấy mất mát, nhưng cô cũng không thể ầm ĩ với chàng ta vào lúc này được, bèn nhỏ giọng thầm thì: “Đừng để chàng nghe thấy. Đợi đến khe núi tôi sẽ thăm dò ý tứ chàng sau, có phải chàng đã hối hận về chuyện hôm đó rồi hay không.”
Đàm Nô thật sự không còn lời nào để nói nữa. Chuyện này chẳng phải nam giới mới cần lo nữ giới có hối hận hay không sao? Đến lượt Liên Đăng lại hoàn toàn trái ngược. Có lẽ là bị chèn ép quen rồi nên cô vẫn chưa nhận ra quan hệ giữa hai người đã khác trước kia. Yêu một người đàn ông không biết quan tâm săn sóc để cung phụng hắn như Bồ Tát sao?
“Tôi chỉ nói với muội một câu thôi, yêu càng đậm sâu thì càng hèn mọn. Muội phải kiêu ngạo lên, hắn không cúi đầu thì muội cũng đừng để ý tới hắn, xem ai chịu ai.”
Đến lúc này, Liên Đăng mới bật cười trêu chọc: “Ồooo… Bảo sao Tiêu tướng quân năm lần bảy lượt đến tìm tỷ, tỷ đều giả đò hờ hững với người ta. Chiến thuật cả đấy à? Bây giờ chúng ta đã đến Trung Nguyên rồi, chất độc trong người tỷ cũng đã được giải, khi nào quay lại Trường An thì đi tìm anh ta đi. Nếu anh ta vẫn chưa thành thân thì hãy lấy anh ta, sống cuộc sống hạnh phúc của hai người.”
Đàm Nô lại lắc đầu: “Hơn hai trăm người dưới trướng tôi đều là của hồi môn của muội. Tôi cũng phải chăm nom muội, không cho quốc sư bắt nạt muội nữa.”
Liên Đăng cười, lại nhìn chàng ta: “Chàng sẽ không thế đâu.”
Quốc sư về quân doanh, Định vương dẫn mọi người ra đón, nói suốt dọc đường vô cùng lo lắng, song phản ứng của quốc sư lại vẫn như bình thường. Chàng ta quay sang nhìn Hạ quan và Thu quan, hai người chắp tay cúi thấp người: “Chúng thuộc hạ làm việc bất lực, xin tọa thượng trách phạt.”
Chàng ta hờ hững nhìn họ, không lên tiếng. Hạ quan và Thu quan mặt mày sợ hãi, càng cúi thấp người hơn. Hồi lâu sau mới thấy chàng ta nói: “Bỏ đi. Bổn tọa hơi mệt, đã chuẩn bị doanh trướng chưa?”
Hạ quan vội đáp: “Thưa rồi. Mời tọa thượng đi theo thuộc hạ.”
Chàng ta phất tay áo rời đi, trước khi đi cũng không thèm đánh mắt nhìn sang Liên Đăng. Cô quạnh quẽ đứng đó, không biết nên đi đường nào. Định vương cũng nhận ra chút gì đó, lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một khay thấu hoa từ*, bảo cô đưa lều của quốc sư.
Cô nhấc hộp bánh tới lều, trông thấy Thu quan đang đứng ngoài, bên trong thấp thoáng tiếng quốc sư truyền tới, nghe như đang tức giận, đè giọng mắng đồ vô dụng.
Thu quan thấy cô thì như được đại xá: “Cô nương tới rồi à? Lần này nhờ có cô nương nên mới tìm được quốc sư. Uổng công chúng tôi ở dưới trướng quốc sư bao lâu. Vậy mà tìm kiếm hai ngày trời vẫn không có thu hoạch gì, thực sự chẳng còn mặt mũi nào.” Anh ta vừa nói vừa vén màn lên: “Cô nương vào đi. Mong cô hãy nói đỡ vài câu trước mặt quốc sư giúp tôi.”
Cô đáp được rồi cúi người vào trong lều. Quốc sư thấy cô tới thì không nói gì nữa, vung tay lệnh cho Hạ quan ra ngoài.
Liên Đăng nặn ra gương mặt tươi cười, đặt điểm tâm đến trước mặt chàng ta: “Chàng đói chưa? A gia vừa cho người hấp đó, ăn hai miếng lót dạ đi.” Nói đoạn, cô vén tay áo cầm đũa, bởi vì ngón tay đang băng bó nên hành động vô cùng khó khăn, chỉ thấy chỗ nối các đốt sưng vù, da căng bóng lên.
Chàng ta nhíu mày, giương mắt nhìn cô: “Vết thương trên tay có nghiêm trọng không?”
“Không sao. Ngủ một đêm là ổn thôi.” Cô chỉ vào khay, cười nói: “Mau ăn đi, tôi nhìn chàng ăn thì mới yên tâm được.”
Quốc sư nghe lời cúi đầu xuống, ngón tay thon trắng ngần cầm miếng bánh lên. Món điểm tâm óng ánh đặt bên môi chàng ta làm tôn lên vẻ đẹp của cả hai.
Quốc sư ăn gì cũng rất nho nhã, chỉ c4n một miếng nhỏ rồi nhai chậm rãi, không giống cô, toàn nhét cả cái vào miệng. Liên Đăng nhìn chàng ta với vẻ thỏa mãn. Còn sống thì sẽ luôn có điều sầu lo. Nhưng chàng ta ở đây rồi, cô cảm thấy không còn gì quan trọng hơn nữa, có chàng ta là đủ rồi.
Lâm Uyên chỉ nhấm một miếng rồi lại đặt xuống, đứng dậy đi tới rương tìm kiếm một hồi, lấy ra một lọ sứ đưa cho cô: “Đây là thuốc trị thương, hiệu nghiệm lắm. Nàng cầm về mà dùng, thuốc này giúp giảm đau, tối ngủ cũng ngon giấc.”
Cô chậm chạp nhận chiếc lọ, mỉm cười gật đầu: “Đa tạ.” Nói đoạn, cô lại thấy kì lạ, lâu lắm rồi cô không tỏ ra khách sáo với chàng ta, vậy mà ban nãy cô lại nói vô cùng tự nhiên, không hề thấy gượng ở đâu.
Chàng ta lặng thinh, ngồi xuống dưới ánh đèn, buông mi. Cô khẽ gọi Lâm Uyên, chàng ta mới ngước mắt nhìn: “Sao vậy?”
Liên Đăng bỗng không biết phải trò chuyện cùng chàng ta như thế nào. Dường như từ lúc quay về, chàng ta vô cùng lạnh nhạt với cô. Chẳng lẽ thật sự là do cô đã hút công lực của chàng ta nên chàng ta trách cô sao? Cô dịch người lên trước: “Nếu có thể lấy về thì chàng cứ ra tay đi.”
Quốc sư tỏ vẻ vô cùng khó hiểu: “Ý gì?”
Liên Đăng đỏ mặt: “Tôi nói đến phần công lực bị mất của chàng đó. Để ở chỗ tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là cứ trả lại chàng, tôi cũng yên tâm hơn.”
Chàng ta ngồi lặng người như đang suy ngẫm gì đó, một lúc sau mới lắc đầu: “Có phải nội đan của yêu quái đâu mà có thể tùy tiện chuyển qua lại được, đã vào người nàng rồi thì chính là của nàng. Tu vi tôi thâm hậu, hao tổn ba mươi, năm mươi năm cũng không sao. Nàng cứ giữ lại, ắt hữu ích.”
Cô cúi đầu xuống thở dài: “Tôi vẫn hối hận về chuyện đó mãi, tôi đã hại chàng ra nông nỗi này, suýt nữa mất luôn chàng.” Đến giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy như cơn ác mộng. Liên Đăng rưng rưng nước mắt, áp bàn tay băng bó như giò lợn lên mu bàn tay quốc sư: “Chàng đừng bỏ tôi lại nữa. Bất luận đi đâu, chàng cũng phải mang tôi theo, dù có chịu khổ tôi cũng không sợ.”
Chàng ta nhìn vào mắt cô, mắt cô rất sáng, có thể nhìn thấy bóng hình chàng ta trong đó. Hai hàng mày Lâm Uyên đang nhíu chặt dần giãn ra. Chàng ta cười nói: “Nàng quả là thẳng thắn chân thành.”
Đánh giá như thế nghe hơi khó chịu, nhưng cô vẫn vui vẻ đón nhận, nhoẻn miệng cười: “Tôi vẫn luôn thật lòng đối xử với mọi người. Bây giờ chàng mới biết ư?”
Quốc sư gật đầu, pha một chén trà, đẩy đến trước mặt cô, nhìn cô rồi nói: “Kinh độ vong có thể triệu hồi vong linh. Tôi đoán chắc hẳn nàng cũng biết điều đó. Lần trước chỉ tìm được nửa bộ trong lăng mộ Hồi Hồi, tôi cần mau chóng tìm nửa còn lại. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, chưa chắc đã cầm cự được đến ba năm. Nếu nàng muốn giúp tôi thì hãy tìm nửa kia để hợp lại thành trọn bộ. Có vậy tôi mới dám nói sẽ không bỏ nàng lại nữa. Nếu không đến lúc tôi ch3t, chia lìa là điều không tránh khỏi. Đến khi đó vẫn phải để nàng bơ vơ trên nhân thế.”
Cô đã chịu nỗi đau khổ này đủ rồi, chỉ nhắc đến thôi mà lòng hãy còn sợ hãi. Con người vốn ích kỉ, nếu Định vương đã dùng kinh thư làm điều kiện trao đổi với chàng ta thì e rằng muốn ông ta lấy nó ra còn khó hơn cả lên trời. Thứ duy nhất mà ông ta có thể dùng để hãm chân quốc sư chính là kinh thư. Kể cả ông ta có đăng cơ thì cũng không dễ dàng nhả đồ trong tay ra. Quốc sư muốn nửa cuốn kinh thư quả đúng là mơ mộng hão huyền.
Nếu Định vương không chịu nôn đồ ra thì khi đại nạn ập tới, chàng ta sẽ chẳng thể trở về được, cô biết phải làm sao đây? Thế nên cứ coi như là vì bản thân đi, cô nhất định phải tìm được kinh thư.
Liên Đăng cụp mắt nhìn nước trà xanh biếc trong chén, gật đầu đầy quyết tâm: “Tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng chàng nhất định phải đồng ý với tôi, đảm bảo A gia tôi được bình an.”
“Ông ta là cha nàng. Nếu tôi đã coi trọng nàng thì đương nhiên sẽ không làm gì ông ta. Huống hồ bây giờ mọi người đã lên chung một con thuyền, đại quân đi đến đây rồi, nào còn đường quay đầu nữa?” Chàng ta nhìn thật sâu vào cô: “Nàng yên tâm, tôi quyết không phụ nàng.”
Liên Đăng đáp vâng, trong lòng lại có tính toán riêng. Lấy được kinh thư rồi, cô sẽ không đưa chàng ta ngay. Định vương có thế nào thì vẫn là cha cô, nếu chỉ vì một suy nghĩ sai lầm của mình mà làm lại tính mạng ông ta thì cô đúng là uổng công làm người.
Quốc sư rất hài lòng với biểu hiện của cô, một tay chống cằm, hỏi: “Khi nào thì đi?”
Cô do dự một thoáng rồi nói: “Chuyện này không gấp được. Đợi tôi tìm được cô hội rồi sẽ dò hỏi A gia.” Cô đang nói thì nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài: “Ồ… trời mưa rồi. May mà quay về sớm, không là gặp mưa rồi. Hai ngày nay chàng đã chịu nhiều cực nhọc, nghỉ ngơi sớm đi. Chờ tôi có được tin tức sẽ lập tức thông báo cho chàng.”
Liên Đăng đứng dậy xoa đầu gối, phát hiện hình như chiếu ngồi mỏng quá, cười nói: “Chàng luôn chê ngồi chiếu cứng, phải chồng năm mươi cái mới hài lòng. Sao lần này lại không bảo bọn họ trải thêm mấy lớp vào? Quỳ chiếu lâu quá, hai đầu gối sắp quỵ luôn rồi.” Cô vừa nói vừa đi đến trước lều ngoắc tắc, binh lính đứng chờ ở xa lập tức đưa ô tới. Cô bật ô đi về phía doanh trướng.
Quốc sư đứng trước màn cửa dõi mắt nhìn cô rời đi. Mưa rất to, hạt mưa rơi xuống mặt đất khô hanh tạo thành chiếc hố nhỏ, bụi đất bắn lên. Chàng ta lặng nhìn hồi lâu rồi quay sang sai bảo Thu quan: “Để ý nàng cho bổn tọa, xem nàng nào vương trướng lúc nào. Còn cả tình hình đạo Quan Nội nữa, lệnh cho Đông quan bẩm báo hằng ngày. Phải phải ghi chép rõ ràng mọi động tĩnh của chư vương hiện nay cũng như phản ứng của Long Thủ Nguyên. Còn cả bệnh tình của kim thượng nữa, mạch tượng ra sao, dùng thuốc nào, tất cả đều phải bẩm báo tỉ mỉ cho ta.”
Thu quan lĩnh mệnh: “Vâng. Hôm qua thuộc hạ nghe được tin tức ở chỗ Định vương. Nghe nói Lương vương cầu xin hoàng thượng, muốn dẫn ba vạn quân đi dẹp loạn.”
Chàng ta nghe xong chỉ cười khẩy: “Để y dẹp loạn thì kết cục chẳng ngoài công chẳng thành mà mạng cũng bỏ. Mấy hoàng tử này giống như cách nuôi cổ của người Ba Thục vậy, cho hết vào trong âu, con nào độc tính mạnh nhất thì sẽ sống đến cuối cùng.” Chàng ta nhìn ra khoảng không, nheo mắt thở dài: “Đại Lịch đã đến lúc nên thay da đổi thịt rồi. Trông thì phồn thịnh nhưng thực ra chỉ được cái mẽ ngoài thôi. Còn truyền ngôi cho một đời quân vương tầm thường nữa thì cơ nghiệp hơn trăm năm cũng đến lúc tận rồi.”
Thấu hoa từ: Một loại bánh nhân đậu đỏ, vỏ làm từ gạo nếp, bán trong suốt
Tất la anh đào
Cô không muốn bỏ cuộc, chỉ cần là nơi chàng ta từng qua thì nhất định sẽ để lại dấu chân. Nhưng cô đã đi cả quãng đường rất dài mà vẫn không có bất cứ phát hiện nào. Cô dần nản lòng, mỗi bước đi lại thêm một phần thất vọng. Mãi đến khi đã sang đến sườn núi bên kia, đối diện với rãnh trời rộng mười mấy trượng, cuối cùng cô cũng cảm thấy vô phương tìm kiếm.
Mất thật rồi, chàng ta biến mất thật rồi. Cô đã kiệt quệ linh cảm, không nghĩ ra nên đi đâu tìm chàng nữa. Thế gian này chẳng có, vậy thì chỉ còn lên tận trời xanh, xuống thấu suối vàng thôi. Gió rét rít gào nghẹn ngào, hai chân cô mềm nhũn, ngồi sụp xuống vách núi.
Bi thương quá độ, muốn khóc mà không khóc được. Cô siết chặt hai tay, kẽ tay tuôn trào máu, nhưng cô đã chẳng cảm nhận được đau đớn nữa. Cô ngồi thẫn thờ trên đỉnh núi nửa canh giờ, nhớ lại tất cả từ lần đầu gặp gỡ cho đến lúc yêu nhau, tựa như phẩm rượu. Mọi thói hư và điểm tốt của chàng ta đều hiển hiện trong lòng. Nghĩ đến khi không còn gì nữa, cô nhìn xuống dưới, khe núi chất đầy tuyết đọng, nếu nhảy xuống thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Nhưng vẫn chưa tìm thấy xác quốc sư, nếu cô ch3t rồi mà chàng ta vẫn còn sống, há chẳng phải đã để vuột lỡ nhau hay sao? Bây giờ, điều duy nhất cô làm được chính là tìm một nơi dựng căn nhà, chờ đến sông cạn đá món.
Liên Đăng gắng chống người đứng dậy. Cô đã hứa với Đàm Nô phải sống sót trở về, cô ấy vẫn đang chờ cô ở cửa cốc. Cô bước chậm rãi từng bước trở về, lòng trống trải, đầu cũng trống rỗng. Cô cứ ngỡ đã cùng đường bí lối, song trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn vách núi đối diện, cái nhìn này đã khiến tim cô bỗng lạc nhịp. Dường như có một người đang đứng ở đối diện, dáng hình tựa tùng, tóc dài bay trong gió núi.
Trong nháy mắt đó, máu khắp cơ thể đều vọt lên trên đầu. Cổ họng nghèn nghẹn không thốt nên lời. Cô vấp ngã, tiếp đó leo lên khối nham thạch nhô ra, dùng hết sức lực hét to: “Lâm Uyên… Lâm Uyên…”
Dường như chàng ta đã nghe thấy, hơi nghiêng đầu qua. Cô đứng lên ra sức vẫy tay: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Lệ làm ướt nhòe hai mắt, cô chỉ biết không ngừng lau đi, chỉ sợ vừa chớp mắt là chàng ta sẽ lại biến mất. Nhưng ngăn cách giữa họ là cả một hẻm núi. Cô ước chừng khoảnh cách, xa quá. Nếu chàng ta công lực thì có thể dễ dàng bay tới đây. Nhưng hiện giờ, chàng ta chỉ đứng đó nhìn cô, không nói gì, cũng không có bất kì hành động nào. Liên Đăng cuống cuồng, đoán chắc chắn chàng ta bị thương không hề nhẹ, có lẽ tạm thời không thể nào vận lực.
Chàng ta không đến, nên cô chỉ còn cách tự mình đi tới. Liên Đăng không dám để chàng ta dời mắt đi, thế thì thử vận may vậy!
Cô lui lại mấy bước, nếu dùng độ cao của cú nhảy leo núi ban nãy để tính, vận thêm ít sức nữa, nói không chừng có thể an toàn nhảy sang bên đó. Cô hít một hơi thật sâu, đang định chạy lấy đà thì chàng ta đã khẽ điểm chân, đến trước mặt cô, hệt như ảo ảnh.
Liên Đăng sửng sốt, tiến lên tóm chặt cánh chàng ta, sốt ruột kiểm tra, hỏi không ngớt miệng: “Chàng vẫn ổn chứ? Hai ngày nay chàng vẫn ở đây suốt sao? Có bị thương không, có chỗ nào khó chịu không?”
Chàng ta không nói gì, nắng vương bên tóc mai. Ánh mắt chàng ta trong vắt mà lạnh lùng, tựa vũng nước đọng, không có bất kì gợn sóng nào.
Cô cảm nhận được điều đó nên càng lo lắng hơn, sờ mặt chàng ta nói: “Nhất định là đã đói rồi. Chúng ta về thôi, tôi nướng gà cho chàng ăn. Còn cả tất la nữa*, khi nào đội buôn người Hồ bán anh đào, tôi làm cho chàng ăn.”
Chàng ta thoáng cong khóe miệng, vẫn không nói lời nào.
Quốc sư càng như vậy, Liên Đăng càng sợ hãi. Cô nhìn chằm chằm chàng ta bằng đôi mắt thê lương, buồn bã hỏi: “Chàng sao thế? Không nói được ư? Không nhận ra tôi sao? Tôi là Liên Đăng đây mà! Chẳng lẽ ở đây chịu rét hai ngày nên não cũng đóng băng rồi sao?” Cô vừa nói vừa giữ chặt eo chàng ta, dán mặt lên chiếc áo lụa Liễu Lăng lạnh giá, bật khóc: “Tôi lo cho chàng lắm đó, sợ chàng có chuyện gì. Nhưng sao chàng lại thế này…”
Người đang nơi đây mà lòng như cách xa muôn trùng. Chàng ta thờ ơ trước chiếc ôm của cô. Rõ ràng là phải trải qua khó trắc trở mới mất rồi mà có lại, song chàng ta không hề bị cô làm cảm động, hai cánh tay vẫn buông thõng, cô ôm mặc cô.
Liên Đăng đâm sợ hãi, ngửa mặt lên cầu xin: “Chàng không nhớ tôi sao? Chàng ôm tôi đi mà, tôi muốn chàng ôm tôi.” Cô khóc lóc đau khổ tột cùng, lúc này, chàng ta mới giơ tay lên ôm cô vào lòng.
Tác động qua lại giữa người yêu với nhau, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ. Cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, nó thể hiện qua từng động tác, từng ánh mắt. Liên Đăng bàng hoàng bất an, nhưng dù sao cũng đã may mắn tìm được chàng ta, tuy rằng chàng ta có hơi khác thường, chắc là giận thôi. Cô thử giải thích với chàng ta: “A gia nhổ trại vì sợ âm binh lại xuất hiện. Đại quân tạm thời trú đóng ở Nga Bác Lĩnh, chờ chàng quay lại sẽ đến đó tụ hợp với mọi người.” Cô khẽ lay chàng ta: “Chàng đừng giận, tôi thay mặt A gia xin lỗi chàng. Còn chuyện hôm trước, chàng bảo tôi ở lại trong lều mà tôi không nghe nên mới khiến đám âm binh đó chuyển hướng, tất cả là lỗi của tôi.”
Về chuyện này, chàng ta lại tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, chỉ nói: “Nàng không hiểu rõ cái lợi cái hại trong đó, cũng không thể trách nàng được. Chỉ là tôi bị thương, hai ngày nay phải bế quan nên mới không xuống núi tìm nàng được.”
Cô hết sức cảm thông cho chàng ta, gật đầu nói: “Tôi biết mà. Vậy bây giờ chàng đã khôi phục được ít công lực nào chưa?”
“Vẫn phải tĩnh dưỡng thêm.”
Liên Đăng rơm rơm nước mắt, cười mà trông vô cùng đáng thương, đau buồn: “Vậy cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi hầu chàng. Chỉ cần chàng còn sống, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu.”
Mắt chàng ta thoáng hiện vẻ ấm áp: “Không tới quấy rầy tôi cũng được sao?”
Cô rất bất ngờ, ít nhiều cảm thấy đau khổ. Nhưng điều này chẳng là gì so với trước đó, cô vội gật đầu: “Tôi sẽ chăm lo cho sinh hoạt thường ngày của chàng. Nếu chàng sợ tôi quấy rầy chàng thì làm xong tôi sẽ đi ngay.”
Quốc sư cười khen ngợi: “Rất tốt.” Nói đoạn, chàng ta không nán lại thêm mà thong thả đi về phía cửa cốc.
Liên Đăng đuổi theo, giơ hai tay cho chàng ta xem: “Tôi bị thương ở tay, không thể tự đi xuống được. Chàng cõng tôi đi.” Sự xa cách mơ hồ khiến cô sợ hãi. Cô có ý muốn rút ngắn khoảng cách với chàng ta, thế là mặc kệ chàng ta có đồng ý không, cô đã mặt dày nhảy lên lưng chàng ta.
Quốc sư cõng cô xuống núi nhưng vẫn ngó lơ vết thương của cô. Lúc về chỉ có hai con ngựa, chàng ta cưỡi một con, Liên Đăng và Đàm Nô cưỡi chung một con. Đàm Nô th40 dây buộc tóc cẩn thận băng bó ngón tay cho cô, thỉnh thoảng lại trừng mắt lườm bóng lưng quốc sư, vô cùng bất mãn với chàng ta.
“Tôi không phản đối hai người chàng chàng thiếp thiếp trước mặt tôi. Trước kia là thế, tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng bây giờ muội chịu bao khổ nhục để tìm hắn, thế mà hắn chẳng thăm hỏi được lấy một câu. Hắn có còn là con người không?”
Liên Đăng nóng lòng bảo vệ quốc sư, nói đỡ cho chàng ta: “Lòng chàng cũng chẳng vui mừng là bao đâu. Tôi nhận ra điều đó. Chắc là vì Định vương. Chàng chẳng màng sống ch3t, xả thân ngăn cản âm binh. Kết quả Định vương lại bội bạc. Phải tôi thì tôi cũng giận thôi.”
Đàm Nô vẫn lẩm bẩm: “Trong mắt hắn, muội cũng giống Định vương nhau sao? Chẳng lẽ còn muốn cha nợ con trả chắc? Tôi ngứa mắt cái kiểu đấy của hắn lắm. Vô tâm vô phế, hệt lúc trên đường xuất quan.”
Liên Đăng chịu đựng cơn đau, cười xòa giảng hòa với Đàm Nô: “Chờ chàng nghĩ thông là được. Ai mà chẳng có lúc hờn mát chứ.”
Đàm Nô thở dài: “Tôi chỉ thương muội thôi. Muội cứ như đồ ngốc ấy, chịu bao cực khổ mà chẳng được người ta xót. Muội đi tìm hắn nên mới bị thương, còn cả chuyện này nữa, lúc này chẳng phải người băng bó cho muội nên là hắn sao?”
Liên Đăng nhìn bóng hình trước mắt, khó tránh khỏi thấy mất mát, nhưng cô cũng không thể ầm ĩ với chàng ta vào lúc này được, bèn nhỏ giọng thầm thì: “Đừng để chàng nghe thấy. Đợi đến khe núi tôi sẽ thăm dò ý tứ chàng sau, có phải chàng đã hối hận về chuyện hôm đó rồi hay không.”
Đàm Nô thật sự không còn lời nào để nói nữa. Chuyện này chẳng phải nam giới mới cần lo nữ giới có hối hận hay không sao? Đến lượt Liên Đăng lại hoàn toàn trái ngược. Có lẽ là bị chèn ép quen rồi nên cô vẫn chưa nhận ra quan hệ giữa hai người đã khác trước kia. Yêu một người đàn ông không biết quan tâm săn sóc để cung phụng hắn như Bồ Tát sao?
“Tôi chỉ nói với muội một câu thôi, yêu càng đậm sâu thì càng hèn mọn. Muội phải kiêu ngạo lên, hắn không cúi đầu thì muội cũng đừng để ý tới hắn, xem ai chịu ai.”
Đến lúc này, Liên Đăng mới bật cười trêu chọc: “Ồooo… Bảo sao Tiêu tướng quân năm lần bảy lượt đến tìm tỷ, tỷ đều giả đò hờ hững với người ta. Chiến thuật cả đấy à? Bây giờ chúng ta đã đến Trung Nguyên rồi, chất độc trong người tỷ cũng đã được giải, khi nào quay lại Trường An thì đi tìm anh ta đi. Nếu anh ta vẫn chưa thành thân thì hãy lấy anh ta, sống cuộc sống hạnh phúc của hai người.”
Đàm Nô lại lắc đầu: “Hơn hai trăm người dưới trướng tôi đều là của hồi môn của muội. Tôi cũng phải chăm nom muội, không cho quốc sư bắt nạt muội nữa.”
Liên Đăng cười, lại nhìn chàng ta: “Chàng sẽ không thế đâu.”
Quốc sư về quân doanh, Định vương dẫn mọi người ra đón, nói suốt dọc đường vô cùng lo lắng, song phản ứng của quốc sư lại vẫn như bình thường. Chàng ta quay sang nhìn Hạ quan và Thu quan, hai người chắp tay cúi thấp người: “Chúng thuộc hạ làm việc bất lực, xin tọa thượng trách phạt.”
Chàng ta hờ hững nhìn họ, không lên tiếng. Hạ quan và Thu quan mặt mày sợ hãi, càng cúi thấp người hơn. Hồi lâu sau mới thấy chàng ta nói: “Bỏ đi. Bổn tọa hơi mệt, đã chuẩn bị doanh trướng chưa?”
Hạ quan vội đáp: “Thưa rồi. Mời tọa thượng đi theo thuộc hạ.”
Chàng ta phất tay áo rời đi, trước khi đi cũng không thèm đánh mắt nhìn sang Liên Đăng. Cô quạnh quẽ đứng đó, không biết nên đi đường nào. Định vương cũng nhận ra chút gì đó, lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một khay thấu hoa từ*, bảo cô đưa lều của quốc sư.
Cô nhấc hộp bánh tới lều, trông thấy Thu quan đang đứng ngoài, bên trong thấp thoáng tiếng quốc sư truyền tới, nghe như đang tức giận, đè giọng mắng đồ vô dụng.
Thu quan thấy cô thì như được đại xá: “Cô nương tới rồi à? Lần này nhờ có cô nương nên mới tìm được quốc sư. Uổng công chúng tôi ở dưới trướng quốc sư bao lâu. Vậy mà tìm kiếm hai ngày trời vẫn không có thu hoạch gì, thực sự chẳng còn mặt mũi nào.” Anh ta vừa nói vừa vén màn lên: “Cô nương vào đi. Mong cô hãy nói đỡ vài câu trước mặt quốc sư giúp tôi.”
Cô đáp được rồi cúi người vào trong lều. Quốc sư thấy cô tới thì không nói gì nữa, vung tay lệnh cho Hạ quan ra ngoài.
Liên Đăng nặn ra gương mặt tươi cười, đặt điểm tâm đến trước mặt chàng ta: “Chàng đói chưa? A gia vừa cho người hấp đó, ăn hai miếng lót dạ đi.” Nói đoạn, cô vén tay áo cầm đũa, bởi vì ngón tay đang băng bó nên hành động vô cùng khó khăn, chỉ thấy chỗ nối các đốt sưng vù, da căng bóng lên.
Chàng ta nhíu mày, giương mắt nhìn cô: “Vết thương trên tay có nghiêm trọng không?”
“Không sao. Ngủ một đêm là ổn thôi.” Cô chỉ vào khay, cười nói: “Mau ăn đi, tôi nhìn chàng ăn thì mới yên tâm được.”
Quốc sư nghe lời cúi đầu xuống, ngón tay thon trắng ngần cầm miếng bánh lên. Món điểm tâm óng ánh đặt bên môi chàng ta làm tôn lên vẻ đẹp của cả hai.
Quốc sư ăn gì cũng rất nho nhã, chỉ c4n một miếng nhỏ rồi nhai chậm rãi, không giống cô, toàn nhét cả cái vào miệng. Liên Đăng nhìn chàng ta với vẻ thỏa mãn. Còn sống thì sẽ luôn có điều sầu lo. Nhưng chàng ta ở đây rồi, cô cảm thấy không còn gì quan trọng hơn nữa, có chàng ta là đủ rồi.
Lâm Uyên chỉ nhấm một miếng rồi lại đặt xuống, đứng dậy đi tới rương tìm kiếm một hồi, lấy ra một lọ sứ đưa cho cô: “Đây là thuốc trị thương, hiệu nghiệm lắm. Nàng cầm về mà dùng, thuốc này giúp giảm đau, tối ngủ cũng ngon giấc.”
Cô chậm chạp nhận chiếc lọ, mỉm cười gật đầu: “Đa tạ.” Nói đoạn, cô lại thấy kì lạ, lâu lắm rồi cô không tỏ ra khách sáo với chàng ta, vậy mà ban nãy cô lại nói vô cùng tự nhiên, không hề thấy gượng ở đâu.
Chàng ta lặng thinh, ngồi xuống dưới ánh đèn, buông mi. Cô khẽ gọi Lâm Uyên, chàng ta mới ngước mắt nhìn: “Sao vậy?”
Liên Đăng bỗng không biết phải trò chuyện cùng chàng ta như thế nào. Dường như từ lúc quay về, chàng ta vô cùng lạnh nhạt với cô. Chẳng lẽ thật sự là do cô đã hút công lực của chàng ta nên chàng ta trách cô sao? Cô dịch người lên trước: “Nếu có thể lấy về thì chàng cứ ra tay đi.”
Quốc sư tỏ vẻ vô cùng khó hiểu: “Ý gì?”
Liên Đăng đỏ mặt: “Tôi nói đến phần công lực bị mất của chàng đó. Để ở chỗ tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Tốt nhất là cứ trả lại chàng, tôi cũng yên tâm hơn.”
Chàng ta ngồi lặng người như đang suy ngẫm gì đó, một lúc sau mới lắc đầu: “Có phải nội đan của yêu quái đâu mà có thể tùy tiện chuyển qua lại được, đã vào người nàng rồi thì chính là của nàng. Tu vi tôi thâm hậu, hao tổn ba mươi, năm mươi năm cũng không sao. Nàng cứ giữ lại, ắt hữu ích.”
Cô cúi đầu xuống thở dài: “Tôi vẫn hối hận về chuyện đó mãi, tôi đã hại chàng ra nông nỗi này, suýt nữa mất luôn chàng.” Đến giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy như cơn ác mộng. Liên Đăng rưng rưng nước mắt, áp bàn tay băng bó như giò lợn lên mu bàn tay quốc sư: “Chàng đừng bỏ tôi lại nữa. Bất luận đi đâu, chàng cũng phải mang tôi theo, dù có chịu khổ tôi cũng không sợ.”
Chàng ta nhìn vào mắt cô, mắt cô rất sáng, có thể nhìn thấy bóng hình chàng ta trong đó. Hai hàng mày Lâm Uyên đang nhíu chặt dần giãn ra. Chàng ta cười nói: “Nàng quả là thẳng thắn chân thành.”
Đánh giá như thế nghe hơi khó chịu, nhưng cô vẫn vui vẻ đón nhận, nhoẻn miệng cười: “Tôi vẫn luôn thật lòng đối xử với mọi người. Bây giờ chàng mới biết ư?”
Quốc sư gật đầu, pha một chén trà, đẩy đến trước mặt cô, nhìn cô rồi nói: “Kinh độ vong có thể triệu hồi vong linh. Tôi đoán chắc hẳn nàng cũng biết điều đó. Lần trước chỉ tìm được nửa bộ trong lăng mộ Hồi Hồi, tôi cần mau chóng tìm nửa còn lại. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, chưa chắc đã cầm cự được đến ba năm. Nếu nàng muốn giúp tôi thì hãy tìm nửa kia để hợp lại thành trọn bộ. Có vậy tôi mới dám nói sẽ không bỏ nàng lại nữa. Nếu không đến lúc tôi ch3t, chia lìa là điều không tránh khỏi. Đến khi đó vẫn phải để nàng bơ vơ trên nhân thế.”
Cô đã chịu nỗi đau khổ này đủ rồi, chỉ nhắc đến thôi mà lòng hãy còn sợ hãi. Con người vốn ích kỉ, nếu Định vương đã dùng kinh thư làm điều kiện trao đổi với chàng ta thì e rằng muốn ông ta lấy nó ra còn khó hơn cả lên trời. Thứ duy nhất mà ông ta có thể dùng để hãm chân quốc sư chính là kinh thư. Kể cả ông ta có đăng cơ thì cũng không dễ dàng nhả đồ trong tay ra. Quốc sư muốn nửa cuốn kinh thư quả đúng là mơ mộng hão huyền.
Nếu Định vương không chịu nôn đồ ra thì khi đại nạn ập tới, chàng ta sẽ chẳng thể trở về được, cô biết phải làm sao đây? Thế nên cứ coi như là vì bản thân đi, cô nhất định phải tìm được kinh thư.
Liên Đăng cụp mắt nhìn nước trà xanh biếc trong chén, gật đầu đầy quyết tâm: “Tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng chàng nhất định phải đồng ý với tôi, đảm bảo A gia tôi được bình an.”
“Ông ta là cha nàng. Nếu tôi đã coi trọng nàng thì đương nhiên sẽ không làm gì ông ta. Huống hồ bây giờ mọi người đã lên chung một con thuyền, đại quân đi đến đây rồi, nào còn đường quay đầu nữa?” Chàng ta nhìn thật sâu vào cô: “Nàng yên tâm, tôi quyết không phụ nàng.”
Liên Đăng đáp vâng, trong lòng lại có tính toán riêng. Lấy được kinh thư rồi, cô sẽ không đưa chàng ta ngay. Định vương có thế nào thì vẫn là cha cô, nếu chỉ vì một suy nghĩ sai lầm của mình mà làm lại tính mạng ông ta thì cô đúng là uổng công làm người.
Quốc sư rất hài lòng với biểu hiện của cô, một tay chống cằm, hỏi: “Khi nào thì đi?”
Cô do dự một thoáng rồi nói: “Chuyện này không gấp được. Đợi tôi tìm được cô hội rồi sẽ dò hỏi A gia.” Cô đang nói thì nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài: “Ồ… trời mưa rồi. May mà quay về sớm, không là gặp mưa rồi. Hai ngày nay chàng đã chịu nhiều cực nhọc, nghỉ ngơi sớm đi. Chờ tôi có được tin tức sẽ lập tức thông báo cho chàng.”
Liên Đăng đứng dậy xoa đầu gối, phát hiện hình như chiếu ngồi mỏng quá, cười nói: “Chàng luôn chê ngồi chiếu cứng, phải chồng năm mươi cái mới hài lòng. Sao lần này lại không bảo bọn họ trải thêm mấy lớp vào? Quỳ chiếu lâu quá, hai đầu gối sắp quỵ luôn rồi.” Cô vừa nói vừa đi đến trước lều ngoắc tắc, binh lính đứng chờ ở xa lập tức đưa ô tới. Cô bật ô đi về phía doanh trướng.
Quốc sư đứng trước màn cửa dõi mắt nhìn cô rời đi. Mưa rất to, hạt mưa rơi xuống mặt đất khô hanh tạo thành chiếc hố nhỏ, bụi đất bắn lên. Chàng ta lặng nhìn hồi lâu rồi quay sang sai bảo Thu quan: “Để ý nàng cho bổn tọa, xem nàng nào vương trướng lúc nào. Còn cả tình hình đạo Quan Nội nữa, lệnh cho Đông quan bẩm báo hằng ngày. Phải phải ghi chép rõ ràng mọi động tĩnh của chư vương hiện nay cũng như phản ứng của Long Thủ Nguyên. Còn cả bệnh tình của kim thượng nữa, mạch tượng ra sao, dùng thuốc nào, tất cả đều phải bẩm báo tỉ mỉ cho ta.”
Thu quan lĩnh mệnh: “Vâng. Hôm qua thuộc hạ nghe được tin tức ở chỗ Định vương. Nghe nói Lương vương cầu xin hoàng thượng, muốn dẫn ba vạn quân đi dẹp loạn.”
Chàng ta nghe xong chỉ cười khẩy: “Để y dẹp loạn thì kết cục chẳng ngoài công chẳng thành mà mạng cũng bỏ. Mấy hoàng tử này giống như cách nuôi cổ của người Ba Thục vậy, cho hết vào trong âu, con nào độc tính mạnh nhất thì sẽ sống đến cuối cùng.” Chàng ta nhìn ra khoảng không, nheo mắt thở dài: “Đại Lịch đã đến lúc nên thay da đổi thịt rồi. Trông thì phồn thịnh nhưng thực ra chỉ được cái mẽ ngoài thôi. Còn truyền ngôi cho một đời quân vương tầm thường nữa thì cơ nghiệp hơn trăm năm cũng đến lúc tận rồi.”
Thấu hoa từ: Một loại bánh nhân đậu đỏ, vỏ làm từ gạo nếp, bán trong suốt
Tất la anh đào
/124
|