Edit: Miên
Beta: Cá đẹp vô song
Về vóc dáng của mình, Liên Đăng tự thấy có thể gọi là ưa nhìn. Người cô không thấp, thuộc kiểu yểu điệu mảnh mai. Tuy không đẹp đến mức thướt tha như châu như ngọc nhưng đó là do cô còn nhỏ, lại không được chăm sóc kĩ càng. Cô luôn tin rằng sau này lúc cuộc sống yên ổn rồi, nguc cô sẽ đầy đặn hơn. Cho dù đây có phải chuyện hoang đường hay không thì ít nhất trong lòng cô luôn có mong muốn tốt đẹp này, chưa từng thay đổi.
Thế nhưng dù sao đi nữa đó cũng là chuyện tương lai, hơn nữa việc tự khoe có chuẩn bị với việc lộ hàng ngoài ý muốn hoàn toàn khác nhau. Cô từng tưởng tượng ra cảnh mặc áo khoét cổ* để lộ nửa nguc, dáng vẻ ấy vừa e dè, đoan trang, vừa diễm lệ mà lại không tục, nhưng tình huống bây giờ thì sao?! Cạp váy rơi đến bụng, áo trong lại ngắn, may mà vẫn che được nguc, nhưng đoạn từ vạt áo đến mép quần không có gì che chắn nên hiện rõ mồn một trước mặt quốc sư.
Quốc sư kinh hãi đến độ chỉ biết giương mắt nhìn. Nhưng mà kinh hãi thì kinh hãi, ánh mắt chàng ta vẫn không hề dời đi chỗ khác, chỉ còn biết bình phẩm mà quên hết đạo lý phi lễ chớ nhìn. Sự cố nho nhỏ hay có thể coi là đền bù này đến quá đột ngột, khiến chàng ta vừa không kịp chuẩn bị vừa cực kỳ vui sướng. Chàng ta vừa mới mất nhiều máu như vậy, bây giờ cô hi sinh một chút cũng chẳng thấm vào đâu. Trước kia, không biết vị văn hào nào đã từng nói, ba nghìn giai lệ không bằng một thoáng eo thon, quả là không sai. Eo Liên Đăng rất đẹp, trắng trẻo, thon thả, nõn nà, đượm nét thiếu nữ. Phụ nữ trong thành Trường An có lộ cũng chỉ lộ nửa nguc, nhìn mãi cũng nhờn. Cô thì khác, cô để lộ vòng eo, nơi ấy không thường thấy, cho dù có là bậc tài trí luôn bình thản ung dung như quốc sư cũng khó tránh khỏi xao động.
Chàng ta che miệng, máu nóng cuồn cuộn trong nguc. May là cô kịp thời nhận ra, nhanh chóng kéo lên, nếu không chàng ta cũng không dám chắc mình sẽ có thêm phản ứng mất mặt nào nữa.
Liên Đăng mếu máo, nhanh chóng buộc lại cạp váy. Cô ngượng ngùng không dám lên tiếng, chờ chỉnh trang xong xuôi mới lén nhìn quốc sư, giọng điệu cực kỳ tủi thân: “Quốc sư không thấy gì hết đúng không?”
Quốc sư thầm nhủ tôi đâu có mù, song, nghĩ cho mặt mũi của cô nên đành gật đầu phối hợp, tạm thời quên mất việc cô vừa vô lễ.
Cô đứng dậy vuốt lại váy, ngượng ngùng đậy nắp bình bạc rồi giữ chặt trước nguc. Cô nhìn ra phía ngoài: “Tôi phải về đây.”
Quốc sư tỏ vẻ không vừa lòng lắm: “Cứ thế đi à?”
Chẳng lẽ phải nói thêm gì ư? Liên Đăng nghĩ ngợi, lòng vẫn còn canh cánh chuyện vừa nãy: “Tầm hai năm nữa là sẽ không như này đâu, sẽ đẹp hơn nhiều.”
Lời này khiến quốc sư phải bất ngờ, cô thấy áy náy vì dáng người của mình đấy sao? Bởi vì không thể phơi bày dáng vẻ đẹp nhất nên cô thấy có lỗi với chàng ta ư? Quốc sư chống cằm nhìn sang hướng khác, tâm tình nhộn nhạo, đáp: “Ừ.”
Liên Đăng càng thêm bối rối: “Cảm ơn quốc sư đã giúp đỡ tôi bấy lâu nay, từ lúc tôi tới Trường An đến giờ, tôi luôn khắc ghi trong lòng. Nhất là chuyện của Đàm Nô, tôi đã làm phiền quốc sư hết lần này đến lần khác. Giờ tôi đã biết sự thực, lòng tôi rất khổ sở.
Cô rưng rưng như sắp khóc, chàng ta thầm nghĩ không ổn rồi, đành nói vài câu an ủi cô: “Cái cũ không đi thì cái mới không tới, thải chút máu ra thì mới sản sinh máu mới được. Chỉ hơi đau ngay lúc ấy thôi, đau xong thì không sao nữa. Cô thấy gần đâu khí sắc bổn tọa ngày càng tốt hơn đúng không, nói không chừng là vì chuyện này đấy.”
Cô kinh ngạc nhìn chàng ta hồi lâu: “Tôi vẫn luôn nghĩ người thuần dương phải có dương khí rất mạnh, nhưng sao người quốc sư lại lạnh như vậy?”
Chàng ta mím môi ngừng lại, một lát sau mới nói: “Đây chính là sự đau khổ khi chạm đến giới hạn, hương máu thuần dương rất thuần khiết, tà ma sẽ thèm muốn. Cô thấy huân hương rồi chứ, nếu chỉ là một lư hương đặt trên bàn thì ai biết đó mùi gì, nhưng một khi đốt lên sẽ không như vậy nữa, hương thơm có thể lan tỏa tứ phương.” Chàng ta cười giễu: “Thế nên cơ thể lạnh lẽo coi như là một cách tự vệ.”
Liên Đăng cái hiểu cái không, có phần thương cho chàng ta, thế gian hiếm có người như chàng ta, cao quý hơn người thường ắt phải chịu đựng nhiều hơn người thường. Cô thử hỏi chàng ta: “Vừa nãy quốc sư có nói nếu Đàm Nô dùng máu của tôi nhất định sẽ ch3t, có phải tôi là người thuần âm không?”
Chàng ta chậm rãi nhướng mày: “Phải. Hóa ra cô cũng không ngốc.”
Thì ra không phải vô cớ mà hai người lại gặp gỡ nhiều lần như vậy. Liên Đăng bỗng có niềm tin về ngày sau: “Máu quá thơm cần được trung hòa, tôi ở bên quốc sư nhất định sẽ có ích.”
Mặt cô đỏ bừng, chàng ta quay mặt đi, nhếch mép: “Máu thuần dương chỉ khiến tà ma dòm ngó, còn máu thuần âm sẽ dụ chúng xâm lược. Cô có biết sau khi bị tà ma xâm nhập sẽ như thế nào không? Yêu quái sẽ ép hồn phách cô ra khỏi cơ thể rồi chiếm đoạt, biến cô thành con rối. Rốt cuộc là ai có ích với ai hơn, cô nghĩ cho kĩ đi!”
Xem ra cô thật sự không thể rời khỏi chàng ta rồi! Liên Đăng thầm c4n răng, như thế cũng tốt, cứ đeo bám nhau cả đời thì quốc sư chính là của cô. Sau này, cô ở đâu sẽ dẫn chàng ta đến đó. Dù sao sinh mệnh của chàng ta cũng rất dài, cô chỉ chiếm mấy chục năm thôi. Đợi đến khi cô ch3t, chàng ta có thể quay về Trung Nguyên tiếp tục làm quốc sư.
Cô đặt cái bình sang bên cạnh, ngồi trước mặt chàng ta với vẻ nịnh nọt: “Tôi cảm thấy tôi và quốc sư có thể làm đồng minh của nhau, sau này quốc sư và tôi không bao giờ chia cách nữa, được không?”
Tâm trạng quốc sư lập tức tốt hẳn lên, song lại không thể phá hỏng hình tượng nên đành gật đầu với vẻ hết sức miễn cưỡng: “Bổn tọa nói rồi, cô muốn tới Thái Thượng thần cung lúc nào cũng được.”
Đương nhiên không phải cô muốn tới thần cung, cô muốn mang chàng ta về nơi cô sống, sau đó ở bên người cô quý trọng. Đương nhiên, chuyện này không thể nói cho chàng ta được, tính chàng ta khó chiều như thế, bảo theo cô gần như là chuyện bất khả thi. Cô giấu bí mật trong lòng, chỉ nằm sấp trên bàn, rướn người nhìn chàng ta: “Quốc sư có thích Tây Vực không?”
Chàng ta nghiêm túc cân nhắc: “Nóng lắm, không thích.”
“Nhưng ở đó có rượu nho tuyệt đỉnh, còn có Hồ cầm Khương địch với cảnh đẹp huyền ảo. Thật ra ngắm mãi non xanh nước biếc ở Trung Nguyên rồi, đi thăm thú Tây Vực cũng rất tốt mà.” Cô mỉm cười đầy ẩn ý: “Tôi có thể làm một cái ô thật to cho quốc sư, đảm bảo sẽ không để quốc sư bị ra nắng. Quốc sư từng cưỡi lạc đà chưa? Tôi dắt lạc đà dẫn quốc sư đi ngắm chiều buông trường hà, nhé?”
Được cô dỗ dành, thái độ của quốc sư có vẻ hòa hoãn hơn. Chàng ta quay đầu ngắm cảnh ngoài khung cửa, nói khẽ: “Nếu cô thích thì thỉnh thoảng quay về Đôn Hoàng cũng được.”
Liên Đăng như mở cờ trong bụng, thấy quốc sư đáng yêu hơn hẳn ngày thường. Cảnh xuân dập dờn nơi mắt, chàng ta quả khiến lòng người ta xốn xang. Trước kia, lúc nói đến vấn đề kết hôn với cánh Chuyển Chuyển, các cô đều có yêu cầu rõ ràng với tuổi tác của nửa kia. Chuyển Chuyển cho rằng chênh nhau trong vòng một giáp là được, Đàm Nô và cô lại cảm thấy nếu chênh dưới năm tuổi thì dễ hòa hợp hơn. Nay gặp quốc sư, cô chợt thấy thì ra kém một trăm tuổi vẫn chấp nhận được.
Liên Đăng nâng tay áo che miệng cười, không biết nếu Vương A Bồ trông thấy cô mang quốc sư về sẽ có vẻ mặt thế nào. Gặp lại bạn cũ, chắc chắn anh ta sẽ vui lắm đây! Nghĩ đến cảnh ấy khiến cô càng muốn nhanh chóng về Đôn Hoàng, nhưng trước mắt không thể lỗ m4ng, đầu tiên phải giữ chắc quốc sư đã. “Hôm nay quốc sư bị hao tổn lớn như vậy, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi cứ ở đây lải nhải sẽ ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của quốc sư. Tôi vẫn nên về phủ Đông quan đã, tôi cũng không yên tâm về Đàm Nô cho lắm. Quốc sư nghỉ ngơi đi, Liên Đăng cáo lui.”
Chàng ta không đổng ý ngay, ngừng lại một lát rồi nói: “Được. Có điều, phủ Đông quan không thể ở lại lâu được, ngày mai bổn tọa sẽ phái người đến đón các cô về cung. Thần cung an toàn hơn bên ngoài.”
Cô tự có tính toán, biết vào thần cung dễ mà ra thì khó, vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu. Chúng tôi đông người, quay về sẽ gây thêm phiền phức cho quốc sư và trưởng sử. Tạm thời vẫn nên ở phủ Đông quan, tôi sẽ tùy cơ ứng biến, quốc sư không cần lo cho tôi. Chỉ là trong thời gian ngắn, tôi sẽ không vào thành, nếu quốc sư có thời gian rảnh thì đến gặp tôi nhé. Lâu ngày không gặp, tôi sẽ nhớ quốc sư đó.”
Rõ ràng là quốc sư rất thích nghe câu này, chàng ta vừa vuốt v3 dải lụa vừa tỏ vẻ: “Bồn tọa bận trăm công nghìn việc…”
“Bớt chút thời gian tới một lần cũng đâu khó lắm.”
Ánh mắt chàng ta chậm rãi dời đến khoảng không, ra vẻ bối rối chán chê mới gật đầu: “Để bổn tọa xem tối mai có rảnh không.”
Liên Đăng vui phơi phới, bây giờ bắt đầu chuẩn bị là vừa, quốc sư không phải người bình thường, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến chàng ta ngoan ngoãn theo cô đây. Dù sao thì chàng ta đến thăm cô vẫn là chuyện đáng mừng, cô chắp tay: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai quốc sư nhất định phải đến gặp tôi đó.”
Lần đầu tiên, quốc sư tiễn cô ra đến tận cửa, nhìn cô lên xe, ghì giọng sai bảo Đông quan: “Tăng thêm người bảo vệ xung quanh phủ, bọn họ ra vào thành nhất định sẽ bị kiểm tra quá sở. Nếu có lòng tìm thì chỗ của cậu không phải nơi an toàn.”
Đông quan đáp “dạ” rồi bỏ rèm xuống, vung roi lên, xe ngựa bắt đầu chạy, Liên Đăng vén rèm xe lên nhìn chàng ta, không có bất kỳ lời nói hay hành động nào hết, chỉ yên lặng nhìn nhau trong thoáng chốc mà lòng ngập tràn ấm áp.
Liên Đăng luôn thành thật với lòng mình, cô biết mình thích chàng ta rồi. Thật ra quốc sư không hề khó gần như vẻ bề ngoài, điểm cuốn hút của chàng nằm ở chỗ dù bao nhiêu tuổi thì chàng ta vẫn giữ được vẻ hồn nhiên. Điều này thực sự hiếm có, nó khiến cô nhớ tới Cửu Sắc luôn ngẩng cao cổ bước đi, luôn cố gắng duy trì phong thái nhưng trong lúc vô tình lại bộc lộ bản tính.
Cô ôm bình bạc dựa vào thành xe. Xe ngựa rung lắc khiến cơn đau trên lưng không lúc nào ngừng. Cô nhắm mắt thở dài, cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Rời thành còn phức tạp hơn cả khi vào, may mà do Đông quan đánh lái, người kiểm tra chặn lại hỏi, vén rèm nhìn thoáng qua, tưởng là người nhà của Đông quan nên hỏi han qua loa rồi cho đi.
Vào đến sân viện nơi các cô ở, Liên Đăng thấy Chuyển Chuyển đang sắc thuốc, ấm thuốc đặt trên lò, cô ấy cầm quạt ra sức quạt lửa. Thấy Liên Đăng quay lại, Chuyển Chuyển đứng dậy gọi: “Có lấy được không?”
Liên Đăng giơ bình lên cho cô ấy xem, vì bên trong là máu của quốc sư nên cô không tài nào vui nổi.
- -----oOo------
Beta: Cá đẹp vô song
Về vóc dáng của mình, Liên Đăng tự thấy có thể gọi là ưa nhìn. Người cô không thấp, thuộc kiểu yểu điệu mảnh mai. Tuy không đẹp đến mức thướt tha như châu như ngọc nhưng đó là do cô còn nhỏ, lại không được chăm sóc kĩ càng. Cô luôn tin rằng sau này lúc cuộc sống yên ổn rồi, nguc cô sẽ đầy đặn hơn. Cho dù đây có phải chuyện hoang đường hay không thì ít nhất trong lòng cô luôn có mong muốn tốt đẹp này, chưa từng thay đổi.
Thế nhưng dù sao đi nữa đó cũng là chuyện tương lai, hơn nữa việc tự khoe có chuẩn bị với việc lộ hàng ngoài ý muốn hoàn toàn khác nhau. Cô từng tưởng tượng ra cảnh mặc áo khoét cổ* để lộ nửa nguc, dáng vẻ ấy vừa e dè, đoan trang, vừa diễm lệ mà lại không tục, nhưng tình huống bây giờ thì sao?! Cạp váy rơi đến bụng, áo trong lại ngắn, may mà vẫn che được nguc, nhưng đoạn từ vạt áo đến mép quần không có gì che chắn nên hiện rõ mồn một trước mặt quốc sư.
Quốc sư kinh hãi đến độ chỉ biết giương mắt nhìn. Nhưng mà kinh hãi thì kinh hãi, ánh mắt chàng ta vẫn không hề dời đi chỗ khác, chỉ còn biết bình phẩm mà quên hết đạo lý phi lễ chớ nhìn. Sự cố nho nhỏ hay có thể coi là đền bù này đến quá đột ngột, khiến chàng ta vừa không kịp chuẩn bị vừa cực kỳ vui sướng. Chàng ta vừa mới mất nhiều máu như vậy, bây giờ cô hi sinh một chút cũng chẳng thấm vào đâu. Trước kia, không biết vị văn hào nào đã từng nói, ba nghìn giai lệ không bằng một thoáng eo thon, quả là không sai. Eo Liên Đăng rất đẹp, trắng trẻo, thon thả, nõn nà, đượm nét thiếu nữ. Phụ nữ trong thành Trường An có lộ cũng chỉ lộ nửa nguc, nhìn mãi cũng nhờn. Cô thì khác, cô để lộ vòng eo, nơi ấy không thường thấy, cho dù có là bậc tài trí luôn bình thản ung dung như quốc sư cũng khó tránh khỏi xao động.
Chàng ta che miệng, máu nóng cuồn cuộn trong nguc. May là cô kịp thời nhận ra, nhanh chóng kéo lên, nếu không chàng ta cũng không dám chắc mình sẽ có thêm phản ứng mất mặt nào nữa.
Liên Đăng mếu máo, nhanh chóng buộc lại cạp váy. Cô ngượng ngùng không dám lên tiếng, chờ chỉnh trang xong xuôi mới lén nhìn quốc sư, giọng điệu cực kỳ tủi thân: “Quốc sư không thấy gì hết đúng không?”
Quốc sư thầm nhủ tôi đâu có mù, song, nghĩ cho mặt mũi của cô nên đành gật đầu phối hợp, tạm thời quên mất việc cô vừa vô lễ.
Cô đứng dậy vuốt lại váy, ngượng ngùng đậy nắp bình bạc rồi giữ chặt trước nguc. Cô nhìn ra phía ngoài: “Tôi phải về đây.”
Quốc sư tỏ vẻ không vừa lòng lắm: “Cứ thế đi à?”
Chẳng lẽ phải nói thêm gì ư? Liên Đăng nghĩ ngợi, lòng vẫn còn canh cánh chuyện vừa nãy: “Tầm hai năm nữa là sẽ không như này đâu, sẽ đẹp hơn nhiều.”
Lời này khiến quốc sư phải bất ngờ, cô thấy áy náy vì dáng người của mình đấy sao? Bởi vì không thể phơi bày dáng vẻ đẹp nhất nên cô thấy có lỗi với chàng ta ư? Quốc sư chống cằm nhìn sang hướng khác, tâm tình nhộn nhạo, đáp: “Ừ.”
Liên Đăng càng thêm bối rối: “Cảm ơn quốc sư đã giúp đỡ tôi bấy lâu nay, từ lúc tôi tới Trường An đến giờ, tôi luôn khắc ghi trong lòng. Nhất là chuyện của Đàm Nô, tôi đã làm phiền quốc sư hết lần này đến lần khác. Giờ tôi đã biết sự thực, lòng tôi rất khổ sở.
Cô rưng rưng như sắp khóc, chàng ta thầm nghĩ không ổn rồi, đành nói vài câu an ủi cô: “Cái cũ không đi thì cái mới không tới, thải chút máu ra thì mới sản sinh máu mới được. Chỉ hơi đau ngay lúc ấy thôi, đau xong thì không sao nữa. Cô thấy gần đâu khí sắc bổn tọa ngày càng tốt hơn đúng không, nói không chừng là vì chuyện này đấy.”
Cô kinh ngạc nhìn chàng ta hồi lâu: “Tôi vẫn luôn nghĩ người thuần dương phải có dương khí rất mạnh, nhưng sao người quốc sư lại lạnh như vậy?”
Chàng ta mím môi ngừng lại, một lát sau mới nói: “Đây chính là sự đau khổ khi chạm đến giới hạn, hương máu thuần dương rất thuần khiết, tà ma sẽ thèm muốn. Cô thấy huân hương rồi chứ, nếu chỉ là một lư hương đặt trên bàn thì ai biết đó mùi gì, nhưng một khi đốt lên sẽ không như vậy nữa, hương thơm có thể lan tỏa tứ phương.” Chàng ta cười giễu: “Thế nên cơ thể lạnh lẽo coi như là một cách tự vệ.”
Liên Đăng cái hiểu cái không, có phần thương cho chàng ta, thế gian hiếm có người như chàng ta, cao quý hơn người thường ắt phải chịu đựng nhiều hơn người thường. Cô thử hỏi chàng ta: “Vừa nãy quốc sư có nói nếu Đàm Nô dùng máu của tôi nhất định sẽ ch3t, có phải tôi là người thuần âm không?”
Chàng ta chậm rãi nhướng mày: “Phải. Hóa ra cô cũng không ngốc.”
Thì ra không phải vô cớ mà hai người lại gặp gỡ nhiều lần như vậy. Liên Đăng bỗng có niềm tin về ngày sau: “Máu quá thơm cần được trung hòa, tôi ở bên quốc sư nhất định sẽ có ích.”
Mặt cô đỏ bừng, chàng ta quay mặt đi, nhếch mép: “Máu thuần dương chỉ khiến tà ma dòm ngó, còn máu thuần âm sẽ dụ chúng xâm lược. Cô có biết sau khi bị tà ma xâm nhập sẽ như thế nào không? Yêu quái sẽ ép hồn phách cô ra khỏi cơ thể rồi chiếm đoạt, biến cô thành con rối. Rốt cuộc là ai có ích với ai hơn, cô nghĩ cho kĩ đi!”
Xem ra cô thật sự không thể rời khỏi chàng ta rồi! Liên Đăng thầm c4n răng, như thế cũng tốt, cứ đeo bám nhau cả đời thì quốc sư chính là của cô. Sau này, cô ở đâu sẽ dẫn chàng ta đến đó. Dù sao sinh mệnh của chàng ta cũng rất dài, cô chỉ chiếm mấy chục năm thôi. Đợi đến khi cô ch3t, chàng ta có thể quay về Trung Nguyên tiếp tục làm quốc sư.
Cô đặt cái bình sang bên cạnh, ngồi trước mặt chàng ta với vẻ nịnh nọt: “Tôi cảm thấy tôi và quốc sư có thể làm đồng minh của nhau, sau này quốc sư và tôi không bao giờ chia cách nữa, được không?”
Tâm trạng quốc sư lập tức tốt hẳn lên, song lại không thể phá hỏng hình tượng nên đành gật đầu với vẻ hết sức miễn cưỡng: “Bổn tọa nói rồi, cô muốn tới Thái Thượng thần cung lúc nào cũng được.”
Đương nhiên không phải cô muốn tới thần cung, cô muốn mang chàng ta về nơi cô sống, sau đó ở bên người cô quý trọng. Đương nhiên, chuyện này không thể nói cho chàng ta được, tính chàng ta khó chiều như thế, bảo theo cô gần như là chuyện bất khả thi. Cô giấu bí mật trong lòng, chỉ nằm sấp trên bàn, rướn người nhìn chàng ta: “Quốc sư có thích Tây Vực không?”
Chàng ta nghiêm túc cân nhắc: “Nóng lắm, không thích.”
“Nhưng ở đó có rượu nho tuyệt đỉnh, còn có Hồ cầm Khương địch với cảnh đẹp huyền ảo. Thật ra ngắm mãi non xanh nước biếc ở Trung Nguyên rồi, đi thăm thú Tây Vực cũng rất tốt mà.” Cô mỉm cười đầy ẩn ý: “Tôi có thể làm một cái ô thật to cho quốc sư, đảm bảo sẽ không để quốc sư bị ra nắng. Quốc sư từng cưỡi lạc đà chưa? Tôi dắt lạc đà dẫn quốc sư đi ngắm chiều buông trường hà, nhé?”
Được cô dỗ dành, thái độ của quốc sư có vẻ hòa hoãn hơn. Chàng ta quay đầu ngắm cảnh ngoài khung cửa, nói khẽ: “Nếu cô thích thì thỉnh thoảng quay về Đôn Hoàng cũng được.”
Liên Đăng như mở cờ trong bụng, thấy quốc sư đáng yêu hơn hẳn ngày thường. Cảnh xuân dập dờn nơi mắt, chàng ta quả khiến lòng người ta xốn xang. Trước kia, lúc nói đến vấn đề kết hôn với cánh Chuyển Chuyển, các cô đều có yêu cầu rõ ràng với tuổi tác của nửa kia. Chuyển Chuyển cho rằng chênh nhau trong vòng một giáp là được, Đàm Nô và cô lại cảm thấy nếu chênh dưới năm tuổi thì dễ hòa hợp hơn. Nay gặp quốc sư, cô chợt thấy thì ra kém một trăm tuổi vẫn chấp nhận được.
Liên Đăng nâng tay áo che miệng cười, không biết nếu Vương A Bồ trông thấy cô mang quốc sư về sẽ có vẻ mặt thế nào. Gặp lại bạn cũ, chắc chắn anh ta sẽ vui lắm đây! Nghĩ đến cảnh ấy khiến cô càng muốn nhanh chóng về Đôn Hoàng, nhưng trước mắt không thể lỗ m4ng, đầu tiên phải giữ chắc quốc sư đã. “Hôm nay quốc sư bị hao tổn lớn như vậy, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi cứ ở đây lải nhải sẽ ảnh hưởng đến sự thanh tĩnh của quốc sư. Tôi vẫn nên về phủ Đông quan đã, tôi cũng không yên tâm về Đàm Nô cho lắm. Quốc sư nghỉ ngơi đi, Liên Đăng cáo lui.”
Chàng ta không đổng ý ngay, ngừng lại một lát rồi nói: “Được. Có điều, phủ Đông quan không thể ở lại lâu được, ngày mai bổn tọa sẽ phái người đến đón các cô về cung. Thần cung an toàn hơn bên ngoài.”
Cô tự có tính toán, biết vào thần cung dễ mà ra thì khó, vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu. Chúng tôi đông người, quay về sẽ gây thêm phiền phức cho quốc sư và trưởng sử. Tạm thời vẫn nên ở phủ Đông quan, tôi sẽ tùy cơ ứng biến, quốc sư không cần lo cho tôi. Chỉ là trong thời gian ngắn, tôi sẽ không vào thành, nếu quốc sư có thời gian rảnh thì đến gặp tôi nhé. Lâu ngày không gặp, tôi sẽ nhớ quốc sư đó.”
Rõ ràng là quốc sư rất thích nghe câu này, chàng ta vừa vuốt v3 dải lụa vừa tỏ vẻ: “Bồn tọa bận trăm công nghìn việc…”
“Bớt chút thời gian tới một lần cũng đâu khó lắm.”
Ánh mắt chàng ta chậm rãi dời đến khoảng không, ra vẻ bối rối chán chê mới gật đầu: “Để bổn tọa xem tối mai có rảnh không.”
Liên Đăng vui phơi phới, bây giờ bắt đầu chuẩn bị là vừa, quốc sư không phải người bình thường, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến chàng ta ngoan ngoãn theo cô đây. Dù sao thì chàng ta đến thăm cô vẫn là chuyện đáng mừng, cô chắp tay: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai quốc sư nhất định phải đến gặp tôi đó.”
Lần đầu tiên, quốc sư tiễn cô ra đến tận cửa, nhìn cô lên xe, ghì giọng sai bảo Đông quan: “Tăng thêm người bảo vệ xung quanh phủ, bọn họ ra vào thành nhất định sẽ bị kiểm tra quá sở. Nếu có lòng tìm thì chỗ của cậu không phải nơi an toàn.”
Đông quan đáp “dạ” rồi bỏ rèm xuống, vung roi lên, xe ngựa bắt đầu chạy, Liên Đăng vén rèm xe lên nhìn chàng ta, không có bất kỳ lời nói hay hành động nào hết, chỉ yên lặng nhìn nhau trong thoáng chốc mà lòng ngập tràn ấm áp.
Liên Đăng luôn thành thật với lòng mình, cô biết mình thích chàng ta rồi. Thật ra quốc sư không hề khó gần như vẻ bề ngoài, điểm cuốn hút của chàng nằm ở chỗ dù bao nhiêu tuổi thì chàng ta vẫn giữ được vẻ hồn nhiên. Điều này thực sự hiếm có, nó khiến cô nhớ tới Cửu Sắc luôn ngẩng cao cổ bước đi, luôn cố gắng duy trì phong thái nhưng trong lúc vô tình lại bộc lộ bản tính.
Cô ôm bình bạc dựa vào thành xe. Xe ngựa rung lắc khiến cơn đau trên lưng không lúc nào ngừng. Cô nhắm mắt thở dài, cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Rời thành còn phức tạp hơn cả khi vào, may mà do Đông quan đánh lái, người kiểm tra chặn lại hỏi, vén rèm nhìn thoáng qua, tưởng là người nhà của Đông quan nên hỏi han qua loa rồi cho đi.
Vào đến sân viện nơi các cô ở, Liên Đăng thấy Chuyển Chuyển đang sắc thuốc, ấm thuốc đặt trên lò, cô ấy cầm quạt ra sức quạt lửa. Thấy Liên Đăng quay lại, Chuyển Chuyển đứng dậy gọi: “Có lấy được không?”
Liên Đăng giơ bình lên cho cô ấy xem, vì bên trong là máu của quốc sư nên cô không tài nào vui nổi.
- -----oOo------
/124
|