Edit: Lin
Beta: Cá thích Cá (cược)
Yến tiệc của quan viên không phải nơi có thể dễ dàng trà trộn vào, người tới dự toàn thuộc chốn quan trường, phải tỉ mỉ mọi chỗ, phô trương có đủ. Đúng dịp Lý Hành Giản tròn sáu mươi tuổi, tuy Lý trung thừa kém tuổi thánh thượng, nhưng xét vai vế có thể tạm coi là cha vợ của thánh thượng. Thế nên trong cung có thưởng, lệnh cho Tuyên vương thay mặt mẹ đến dập đầu mừng sinh nhật ông ngoại. Hoàng tử đích thân đến, quan viên văn võ buộc phải nể mặt. Nhà họ Lý không dám qua loa, mời nhạc phường ngày trước hay lui tới đến biệt viện, qua ba tuần rượu là vời các kỹ nhạc lên ca múa trợ hứng cho Vương gia và các ông lớn.
Sau khi biết tin ấy, Chuyển Chuyển rất vui: "Cuối cùng cũng đến lúc tôi thể hiện rồi! Trong chín bộ nhã nhạc, tôi biết chơi nhạc Tây Xương, cứ lấy lý do kiếm tiền mua ít son phấn để trà trộn vào gánh của bọn họ. Muội giả làm nhạc nổ của tôi, chúng ta cùng lẻn vào nơi đó."
Liên Đăng lại ngần ngừ: "Đi quang minh chính đại thế sợ là khó ra tay. 2 bỡ có sơ suất thì chỉ sợ liên lụy đến tỷ."
Chuyển Chuyển lại tỏ ra chẳng sao hết: "Muội đã dịch dung rồi, hai khuôn mặt khác nhau, sẽ chẳng ai nhận ra đâu. Diệc quan trọng nhất lúc này là phải vào được phủ, nhạc công có vài gánh hát, cử diễn xong là lại giải tán. Đến lúc đó thì cứ xem tình hình rồi quyết định, nếu có cơ hội tôi sẽ rời đi trước theo họ, đến lúc muội ra tay cũng đã làm vướng chân muội. Nếu không có cơ hội thì coi như vào đó dạo một vòng cũng được, ra ngoài rồi nghĩ cách khác.”
Phân vân một hồi cũng chẳng nghĩ ra được cách nào bay hơn, Liên Đằng đành đi trang điểm ăn mặc theo Chuyển Chuyển, rồi ôm tỳ bà và khèn Tacta đến tìm nhạc phường quen biết ở bắc lí.
Hồi trước trong đội buôn người Khâu Từ, chuyển Chuyển cũng được coi là kĩ nhạc có chút tiếng tăm, cũng qua lại đôi lần với nhóm nhạc công này. Lúc Liên Đăng và Đàm @ cứu cô cũng là lúc đội buôn đang từ Trường cẩn về Khâu Từ; Tát Bảo ch3t, đội buôn gần như giải thể, chuyện xảy ra ở Tửu Tuyền không bay đến Trường cẩn nhanh thế được. ện bây giờ cô ấy vẫn có thể mượn tiếng tăm bồi trước để làm việc.
Quả nhiên, những nhạc công ấy vẫn muốn lấy lòng cô, khi thấy cô còn rất đỗi vui mừng, nói không ngớt lời: "Đúng là tổ sư phù bộ, đang lúc thiếu người, quả là buồn ngủ gặp chiếu manh." Đoạn, cô ta quay qua đánh giá Liên Đăng: "Cô nương này am hiểu gì nhỉ?"
Liên Đăng th40 khăn che mặt ra cười: “Tôi chỉ biết thối khèn Tacta và sáo thôi, đi theo cô nương nhà tôi để ôm đàn cho cô ấy.”
Liên Đăng rất đẹp, cô gái xinh đẹp bao giờ cũng xuôi chèo mát mái hơn kẻ khác. Nhạc phường muốn nhận người thì cần phải kiểm tra tay nghề, nhưng chỉ cần có gương mặt đẹp thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Liên Đăng được cho vào một cách thuận lợi. Chuyển Chuyển quay lại nhìn cô, nháy mắt một cái, hai người nhìn nhau bật cười.
Tết Nguyên Tiêu cũng là ngày chính thức diễn ra yến tiệc, trước khi đêm xuống, khách khứa đã tề tựu ở biệt viện nhà họ Lý. Lý Hành Giản rất hào phóng, nhóm nhã nhạc được mời đến phải ba bốn mươi người là ít, còn có cả nghệ nhân đấu vật và vũ công, tính ra phải hơn trăm người.
Đông người cũng không phải chuyện xấu, phạm vi rộng, muốn bắt người cũng khó.
Liên Đăng theo nhóm nhạc công vào dinh thự, cô vẫn chỉ là cô gái mười sáu tuổi, mặt mày vẫn còn vương nét ngây ngô, đến nơi xa lạ thì tò mò ngó nghiêng xung quanh, ôm tỳ bà lâu tay mỏi thì đổi tay qua lại. Chẳng ai tưởng tượng được vẻ oai phong mạnh mẽ khi cô vung đại đao.
Chuyển Chuyển lặng lẽ ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Nắm được địa hình chưa?”
Từ khi bước vào đây, cô đã để ý mọi ngóc ngách, tường viện có mấy bức, từ sân khấu ca múa đến cổng có mấy lối ngoặt, cô đều nhớ kĩ. Liên Đăng gật đầu, không nói gì. Hai người quy củ đi theo người hầu đến sân sau, ngẩng mặt lên thấy phía hành lang đối diện là đám công tử quần là áo lượt đang đi qua, lụa nõn liễu lăng thêu nhạn thu sông xuân, túi cá vàng treo bên hông va vào đai điệp tiệp vang leng keng theo nhịp bước.
Ăn mặc tôn quý như thế chắc hẳn là hoàng thân quốc thích. Cô hơi nghiêng mặt tránh tầm mắt của bọn họ. Nhạc công trong nhạc phường đã dặn dò cô đám công khanh này thích mua vui chốn người đàn ca, nhỡ bị để ý thì khó mà thoát được. May mà gương mặt của cô được mũ rèm lụa che đi, nhưng Chuyển Chuyển lại không được thế. Cô ấy là kiểu con gái mặt mày đầy nét thơ, xui rủi bị người ta để ý, bên kia có người kêu dừng lại, Liên Đăng thầm nghĩ không ổn rồi.
Đám người dạo bước tới, khi Chuyển Chuyển nhận ra thì đã không kịp kéo khăn lụa che mặt. Nét Hồ trên khuôn mặt cô rất được ưa chuộng. Dạo gần đây, đám quý tộc Trường An đang thịnh hành trò khoe khoang tiền của là nuôi tì thiếp người Hồ, lúc còn thích thì cưng chiều, hết hứng rồi lại mang đi tặng. May là cô ấy không phải người của nhạc phường, kẻ khác không thể làm chủ thay cô ấy được, nghĩ đến đó cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Đám công tử đó đến trước mặt các cô, cũng không bắt chuyện với Chuyển Chuyển mà chỉ hỏi chủ phường thuộc bộ nào. Chủ phường cung kính cúi lạy thưa: “Bẩm điện hạ, chỗ nô là bộ Tây Lương.”
Một kẻ trong đó ồ lên: “Ngũ lang, nhạc Tây Lương chỉ có con gái người Hồ chơi là hay nhất thôi.”
Người được gọi là Ngũ lang khẽ cười, khóe mắt nhướng lên nhuốm đầy vẻ kiêu căng được chiều chuộng.
Chuyển Chuyển cúi đầu chửi thầm. Sau đó, cô thấy vị Ngũ lang này sai người hầu theo sau: “Chọn mấy người đàn nhạc và cả cô gái Hồ này, dẫn đến nhà gỗ phía Tây.”
Người hầu vội dạ vâng, chủ phường lại tiến lên chắp tay: “Vị cô nương này nể giao tình xưa nên mới đến giúp nhạc phường, không được coi là người của nhạc phường. Tề Vương điện hạ muốn gọi cô ấy thì nên hỏi ý của cô ấy trước đã.”
Đại Lịch tốt ở điểm này, tiện dân và dân thường cách biệt rất lớn, cũng được đối xử khác hẳn nhau. Tiện dân bị buôn đi bán lại hay bị tống vào giáo phường là chuyện hết sức bình thường, nhưng dân thường lại khác, chỉ cần không đồng ý thì cho dù có là hoàng thân quốc thích cũng không thể ép buộc được.
Tề vương ồ lên như đã đồng ý, song nét mặt y lại chẳng hề vậy. Y nhìn Chuyển Chuyển chằm chằm: “Vậy cô nương có bằng lòng tấu một khúc cho bản vương không? Trong nhà gỗ toàn là hoàng thân quốc thích, chỉ cần đàn hay thì chắc chắn sẽ được thưởng hậu.”
Chuyển Chuyển quay lại liếc nhìn Liên Đăng, cũng tự hiểu rằng một khi đã bị để mắt thì chẳng có cách nào tránh được. Nếu cô ấy đi theo Tề Vương thì chắc chắn Liên Đăng cũng phải theo, tránh được bao nhiêu đôi mắt của nhạc phường. Cô ấy chỉ cần bảo Liên Đăng chờ ở ngoài là cô sẽ có đủ không gian để làm chuyện muốn làm.
Chuyển Chuyển hít sâu, nở nụ cười xinh đẹp với họ: “Điện hạ coi trọng tôi, tôi từ chối há chẳng phải không biết điều sao! Xin điện hạ cứ đi trước, tôi dặn dò đôi ba câu rồi sẽ theo.”
Đám Tề vương mĩ mãn bỏ đi, cũng may bên nhạc Hồ đông người, thiếu một người vẫn xoay xở được. Chuyển Chuyển bàn giao mấy việc quan trọng cho mấy nhạc công rồi dẫn Liên Đăng đi theo người hầu của phủ họ Lý đến sân giữa.
Liên Đăng nắm chặt tay cô, Chuyển Chuyển biết cô lo lắng nên khẽ vỗ tay cô: “Tôi thấy nhiều biết rộng, chó lợn kiểu gì cũng từng gặp rồi, muội đừng lo.” Tiếp đó, cô ấy hạ nhỏ giọng: “Nếu chỗ đó toàn vương hầu, tôi đoán kiểu gì Lý Hành Giản cũng phải ra mặt tiếp đón. Vừa hay, chờ ông ta tự chui đầu vô lưới. Tôi sẽ không cho muội vào cùng mà để muội chờ ở hành lang, muội tự liệu xem phải làm thế nào.”
Liên Đăng đồng ý, tiễn cô ấy lên thềm hoa sen rồi đứng đợi ở một bên.
Bóng đêm dần bao phủ, tiếng đàn ca dần nổi. Cô ngẩng đầu lên, tiếng ca mềm mại uyển chuyển của Chuyển Chuyển truyền đến, giấy hoa đào phản chiếu thân hình của mấy vị quý nhân đó đang quên hết tất cả mà vỗ theo nhịp phách, một trong số đó là Lý Hành Giản.
Lý Hành Giản không thể chỉ quan tâm đến mấy vị thân vương này mà không để ý đến khách khứa được, thế nên sớm muộn gì ông ta cũng phải đi ra. Cô tránh đến nơi vắng vẻ đeo mặt nạ, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi nữa thôi. Chuyển Chuyển rời khỏi đây thì cô sẽ ra tay, người hầu trong phủ qua lại liên tục nhưng chẳng ai để ý tới cô.
Song, chẳng biết tại sao, hôm nay cô lại thấy hơi nôn nóng, lòng cứ bồn chồn, chỉ sợ sẽ có chuyện chẳng lành. Nhưng đã đến nước này, bỏ ngang lại thấy tiếc. Có mấy buổi tối, cô cũng từng cố lẻn vào phủ họ Lý, thế nhưng người đi tuần tra đêm liên tục, ngay cả nóc nhà cô còn chẳng trèo lên được chứ đừng nói là vào phòng ngủ của Lý Hành Giản. Thế nên, hôm nay dù có thế nào cũng phải cố mà làm, cô c4n răng ép mình bình tĩnh lại, vốn cứ nghĩ Lý Hành Giản sẽ ra trước để đi tiếp đón khách quý, không ngờ Tề Vương lại xuất hiện đầu tiên, còn có cả Chuyển Chuyển theo sau.
Liên Đăng chẳng hiểu tại sao Chuyển Chuyển lại đi ra cùng Tề Vương, lòng không khỏi thấy lo lắng. Chuyển Chuyển không thấy cô thì thẫn thờ nhìn quanh, chỉ nghe thấy Tề Vương hỏi: “Cô nương đang tìm đầy tớ gái của mình à?”
Chuyển Chuyển vội đáp: “Không. Ban nãy tôi dặn cô ấy về trước, chắc là đã đi rồi. Đừng quan tâm đến cô ấy, điện hạ, xin mời!”
Chuyển Chuyển cứ thế rời đi. Trong bóng tối, Liên Đăng dõi theo cô ấy, bỗng chẳng biết nên làm sao mới ổn. Nhìn cô không giống bị ép buộc, chắc là muốn nhanh chóng rời phủ nên mới đi theo Tề Vương!
Dù sao thì cô ấy đi rồi, Liên Đăng cũng không phải bận tâm nữa. Chờ thêm một lúc nữa thì thấy người hầu mở cửa, Lý Hành Giản đi ra. Cô nhìn chằm chằm ông ta, chỉ có gã đầy tớ đi theo, từ đây đến phòng khách phải đi qua một hành lang chín khúc, lúc này không ra tay thì còn chờ đến lúc nào.
Cô bám theo họ từ phía xa, ánh đèn lồng trên tay gã hầu lay động dập dờn khiến bóng trúc bên rừng cũng lắc lư. Chờ đến nơi không có ai, cô rút đao trong thắt lưng ra, dồn sức, bật người nhảy đến, nào ngờ bỗng có hai kẻ nhảy ra, võ công rất cao, giơ kiếm đánh bật thế công của cô, tấn công ngược lại Liên Đăng.
Giết người là phải nhanh, lỡ mất thời cơ tốt nhất thì kết hoạch hôm nay sẽ đi tong. Liên Đăng cũng tự hiểu điều này, song cô lại có cái tật đã quyết thì phải theo đến cùng. Hai người kia quấn lấy cô, cô đã hạ quyết tâm, chiêu nào chiếu nấy đều trí mạng, không phải mày ch3t thì tao ch3t.
Đánh nhau kiểu gì cũng gây ra thanh thế lớn, thấy hai hộ vệ kia dần rơi vào thế hạ phong, gã hầu sợ run bắn người lên, hét “Bắt thích khách” đến xé họng. Bên kia hàng lang, hàng đuốc trùng trùng xông đến, cô nóng lòng cầu thành, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Lý Hành Giản nên lơ là đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng đao xé gió, lưng bỗng đau đến cháy thịt, không ngờ tiếng da thịt bị chém rách lại vang đến thế!
Hôm nay có lẽ phải ch3t ở đây rồi. Cô chẳng có gì hối hận, tiếc nuối duy nhất là không giết được kẻ thù. Cô dồn hết tâm sức muốn lấy mạng Lý Hành Giản, ông ta chỉ đứng cách cô có hai trượng. Chỉ cần cô cố thêm chút nữa thôi, có lẽ cô sẽ giết được ông ta. Nhưng phần lưng đau dữ dội khiến cô không trụ nổi, động tác cũng dần chậm đi.
Bên tai là tiếng hô rung trời như thợ săn đang vây bắt con mồi. Cô bỗng tỉnh lại, nếu ch3t ở chỗ này, để bọn chúng vạch mặt nạ cô ra thì chẳng biết sẽ làm liên lụy đến bao nhiêu người.
Không phá được vòng vây, trốn cũng trốn không được, phải làm sao đây? Cô nhớ tới câu hồi trước hay nói, sống thì được chứ ch3t thì không. Người bao vây tấn công càng ngày càng đông, cô vực lại tinh thần chống trả, chuẩn bị đón lấy đợt thứ hai.
Bỗng, tiếng cầm nổi ong ong, xung quanh bắt đầu chấn động, tựa như gợn sóng trên mặt hồ, phi đao lá liễu phóng tới ào ào khiến bọn họ không kịp né. Liên Đăng còn chẳng thấy rõ là ai đến thì một bóng đen đã chụp lấy cô, tựa như cưỡi mây đạp gió, vut về phía trước, chẳng hề nhấp nhô, nhanh như cơn gió.
Cô đau đớn hít sâu, máu thịt be bét ở lưng thấm ướt áo, chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo. Không biết người ấy là ai, cô cố rướn lên thều thào: “Đại hiệp… Ân nhân…”
Ân nhân cúi đầu, hình dáng anh ta nhạt nhòa trong màn đêm, không thấy rõ khuôn mặt.
“Phải ăn quả đắng một lần thì sau này mới biết thiệt hơn. To gan thật đấy, ra tay vào lúc này khác nào tự tìm đường ch3t!” Anh ta lầm bầm.
Liên Đăng tức khắc cảm thấy yên tâm, là Xuân quan, may mà có anh ta tới cứu cô.
Nhưng được cứu rồi thì phải làm gì tiếp đây? Trong lúc mê mang, cô vẫn còn lo lắng. Chuyện này chẳng hề đơn giản, rồi sẽ tra đến Chuyển Chuyển, tra đến Vân Đầu Quán. Đến lúc đó Đại Lý tự sẽ nghi ngờ cô, thậm chí có thể kiểm tra lưng cô, phải giấu vết thương kiểu gì đây?
Đến giờ này, cô mới thấy hối hận, nhưng có hối hận cũng đã muộn màng.
Phương Châu mang cô về Vân Đầu Quan, như lời anh ta nói là không được trốn, càng trốn càng chứng tỏ mình chột dạ. Cô cũng chuẩn bị rồi, nhỡ Kim Ngô Vệ đến tra, chỉ cần cố chịu đựng thì có lẽ vẫn còn hi vọng thoát được.
Lúc vào, Đàm Nô đang đi đi lại lại trong phòng. Hiện giờ, cô ấy chẳng thể giúp gì được. Đêm nay còn chưa biết Liên Đăng thành công hay thất bại, ngoài lo lắng ra thì cô ấy cũng chẳng biết làm gì hơn. Quả nhiên, có đôi khi dự cảm lại rất chính xác. Khi về, Liên Đăng bị trọng thương, Xuân quan bế cô vào, tứ chi của cô không nhúc nhích được nữa nhưng vì dịch dung nên nét mặt vẫn như thường.
Đàm Nô cuống quýt đến đón, Liên Đăng cố hé mắt ra: “Chuyển Chuyển đâu rồi? Còn chưa về ư?”
Đàm Nô cuống đến phát khóc: “Kệ cô ta, cô ta thông minh lắm, không sao đâu. Muội lo cho mình đi đã, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Liên Đăng không mở nổi miệng, chỉ thấy vừa đau vừa mệt. Phương Châu cởi mặt nạ ra cho cô, gương mặt dưới mặt nạ đầy mồ hôi. Anh mím chặt môi, xem chừng Liên Đăng không thể gắng gượng nổi nữa, đành quay người mở cửa, gân họng gọi Phất Cư.
Phất Cư vừa mới ngủ, nghe tiếng anh réo thì đầu tóc bù xù bò dậy. Có thế Đàm Nô mới biết họ quen nhau, cô thấy bất ngờ như đang rơi vào bẫy vậy. Tuy rằng họ chẳng làm gì gây hại cho mấy cô nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn có cảm giác rất kì lạ?
Phất Cư thấy vết thương của Liên Đăng cũng chẳng hỏi lý do. Cô ấy lập tức quay về phòng ngủ, mang hòm thuốc đến rồi xử lý vết thương một cách hết sức nhanh chóng, vừa bôi thuốc vừa nói:”Không thể ở đây được nữa, vào mật thất đi, cứ trốn trong đó hai ngày đã rồi tính tiếp.”
Liên Đăng bị thương ở lưng, Phương Châu không tiện nhìn, đành hỏi Phất Cư có nặng lắm không. Phất Cư bảo Đàm Nô nâng cô dậy, băng bó từng vòng cho cô, thuận miệng đáp: “Cô ấy còn chẳng rên tiếng nào, chắc vẫn chịu được, không ch3t đâu.”
Cô không kêu là vì không muốn họ lo lắng thôi. Liên Đăng oán thầm, đầu óc hơi mê mang, sau đó cô cảm nhận được Phương Châu cõng cô lên, đi theo Phất Cư vào một hành lang u ám.
Cô không mở nổi mắt, chỉ biết mình đã được bố trí ổn thỏa, đến nằm nghiêng cũng không nằm nổi, chỉ đành nằm sấp. Phất Cư đứng cạnh thở dài: “Chẳng biết tọa thượng trông thấy thì sẽ nghĩ gì nữa, tọa thượng vẫn chưa xuất quan ư? Tọa thượng có biết chuyện hôm nay không?”
“Đã truyền tin về rồi, Lư Khánh sẽ bẩm báo lại. Chờ mai xem sao, có khi sáng sớm đã nhận được tin rồi, có lẽ tọa thượng sẽ đón cô ấy về Thần cung.”
“Bây giờ không phải lúc thích hợp để di chuyển…”
Bọn họ thầm thì, vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đàm Nô chờ họ trước cửa, ngẩng đầu hỏi: “Tôi vào chăm sóc cho cô ấy nhé, nhỡ cô ấy muốn uống nước thì sao.”
Phương Châu giơ tay: “Cô bình tĩnh đã, một tuần trà sau, người của Đại Lý tự sẽ đến.”
Đàm Nô hoảng sợ, chẳng biết phải làm sao, Phương Châu lấy mấy chiếc châm bạc trong tay áo ra đưa cho Phất Cư: “Cô rảnh rỗi đủ rồi đấy, làm chút chuyện nghiêm túc tí đi! Chuyện xong xuôi, tọa thượng sẽ có lời khen.”
Phất Cư hết cách, đành nhận châm bạc rồi nghe Phương Châu kể chuyện tối nay, sau đó cào tóc về phòng. Chẳng bao lâu sau, người của Đại Lý tự và phủ họ Lý cũng đến trước cổng đạo quán, Đàm Nô nhớ Phương Châu ở đây, định nhắc anh ta tránh đi, ai ngờ anh ta đã lặn mất tăm rồi. Sau đó, một người bước ra khỏi phòng, người mặc đồ thiền của Phất Cư nhưng gương mặt lại là của Liên Đăng.
- -----oOo------
Beta: Cá thích Cá (cược)
Yến tiệc của quan viên không phải nơi có thể dễ dàng trà trộn vào, người tới dự toàn thuộc chốn quan trường, phải tỉ mỉ mọi chỗ, phô trương có đủ. Đúng dịp Lý Hành Giản tròn sáu mươi tuổi, tuy Lý trung thừa kém tuổi thánh thượng, nhưng xét vai vế có thể tạm coi là cha vợ của thánh thượng. Thế nên trong cung có thưởng, lệnh cho Tuyên vương thay mặt mẹ đến dập đầu mừng sinh nhật ông ngoại. Hoàng tử đích thân đến, quan viên văn võ buộc phải nể mặt. Nhà họ Lý không dám qua loa, mời nhạc phường ngày trước hay lui tới đến biệt viện, qua ba tuần rượu là vời các kỹ nhạc lên ca múa trợ hứng cho Vương gia và các ông lớn.
Sau khi biết tin ấy, Chuyển Chuyển rất vui: "Cuối cùng cũng đến lúc tôi thể hiện rồi! Trong chín bộ nhã nhạc, tôi biết chơi nhạc Tây Xương, cứ lấy lý do kiếm tiền mua ít son phấn để trà trộn vào gánh của bọn họ. Muội giả làm nhạc nổ của tôi, chúng ta cùng lẻn vào nơi đó."
Liên Đăng lại ngần ngừ: "Đi quang minh chính đại thế sợ là khó ra tay. 2 bỡ có sơ suất thì chỉ sợ liên lụy đến tỷ."
Chuyển Chuyển lại tỏ ra chẳng sao hết: "Muội đã dịch dung rồi, hai khuôn mặt khác nhau, sẽ chẳng ai nhận ra đâu. Diệc quan trọng nhất lúc này là phải vào được phủ, nhạc công có vài gánh hát, cử diễn xong là lại giải tán. Đến lúc đó thì cứ xem tình hình rồi quyết định, nếu có cơ hội tôi sẽ rời đi trước theo họ, đến lúc muội ra tay cũng đã làm vướng chân muội. Nếu không có cơ hội thì coi như vào đó dạo một vòng cũng được, ra ngoài rồi nghĩ cách khác.”
Phân vân một hồi cũng chẳng nghĩ ra được cách nào bay hơn, Liên Đằng đành đi trang điểm ăn mặc theo Chuyển Chuyển, rồi ôm tỳ bà và khèn Tacta đến tìm nhạc phường quen biết ở bắc lí.
Hồi trước trong đội buôn người Khâu Từ, chuyển Chuyển cũng được coi là kĩ nhạc có chút tiếng tăm, cũng qua lại đôi lần với nhóm nhạc công này. Lúc Liên Đăng và Đàm @ cứu cô cũng là lúc đội buôn đang từ Trường cẩn về Khâu Từ; Tát Bảo ch3t, đội buôn gần như giải thể, chuyện xảy ra ở Tửu Tuyền không bay đến Trường cẩn nhanh thế được. ện bây giờ cô ấy vẫn có thể mượn tiếng tăm bồi trước để làm việc.
Quả nhiên, những nhạc công ấy vẫn muốn lấy lòng cô, khi thấy cô còn rất đỗi vui mừng, nói không ngớt lời: "Đúng là tổ sư phù bộ, đang lúc thiếu người, quả là buồn ngủ gặp chiếu manh." Đoạn, cô ta quay qua đánh giá Liên Đăng: "Cô nương này am hiểu gì nhỉ?"
Liên Đăng th40 khăn che mặt ra cười: “Tôi chỉ biết thối khèn Tacta và sáo thôi, đi theo cô nương nhà tôi để ôm đàn cho cô ấy.”
Liên Đăng rất đẹp, cô gái xinh đẹp bao giờ cũng xuôi chèo mát mái hơn kẻ khác. Nhạc phường muốn nhận người thì cần phải kiểm tra tay nghề, nhưng chỉ cần có gương mặt đẹp thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Liên Đăng được cho vào một cách thuận lợi. Chuyển Chuyển quay lại nhìn cô, nháy mắt một cái, hai người nhìn nhau bật cười.
Tết Nguyên Tiêu cũng là ngày chính thức diễn ra yến tiệc, trước khi đêm xuống, khách khứa đã tề tựu ở biệt viện nhà họ Lý. Lý Hành Giản rất hào phóng, nhóm nhã nhạc được mời đến phải ba bốn mươi người là ít, còn có cả nghệ nhân đấu vật và vũ công, tính ra phải hơn trăm người.
Đông người cũng không phải chuyện xấu, phạm vi rộng, muốn bắt người cũng khó.
Liên Đăng theo nhóm nhạc công vào dinh thự, cô vẫn chỉ là cô gái mười sáu tuổi, mặt mày vẫn còn vương nét ngây ngô, đến nơi xa lạ thì tò mò ngó nghiêng xung quanh, ôm tỳ bà lâu tay mỏi thì đổi tay qua lại. Chẳng ai tưởng tượng được vẻ oai phong mạnh mẽ khi cô vung đại đao.
Chuyển Chuyển lặng lẽ ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Nắm được địa hình chưa?”
Từ khi bước vào đây, cô đã để ý mọi ngóc ngách, tường viện có mấy bức, từ sân khấu ca múa đến cổng có mấy lối ngoặt, cô đều nhớ kĩ. Liên Đăng gật đầu, không nói gì. Hai người quy củ đi theo người hầu đến sân sau, ngẩng mặt lên thấy phía hành lang đối diện là đám công tử quần là áo lượt đang đi qua, lụa nõn liễu lăng thêu nhạn thu sông xuân, túi cá vàng treo bên hông va vào đai điệp tiệp vang leng keng theo nhịp bước.
Ăn mặc tôn quý như thế chắc hẳn là hoàng thân quốc thích. Cô hơi nghiêng mặt tránh tầm mắt của bọn họ. Nhạc công trong nhạc phường đã dặn dò cô đám công khanh này thích mua vui chốn người đàn ca, nhỡ bị để ý thì khó mà thoát được. May mà gương mặt của cô được mũ rèm lụa che đi, nhưng Chuyển Chuyển lại không được thế. Cô ấy là kiểu con gái mặt mày đầy nét thơ, xui rủi bị người ta để ý, bên kia có người kêu dừng lại, Liên Đăng thầm nghĩ không ổn rồi.
Đám người dạo bước tới, khi Chuyển Chuyển nhận ra thì đã không kịp kéo khăn lụa che mặt. Nét Hồ trên khuôn mặt cô rất được ưa chuộng. Dạo gần đây, đám quý tộc Trường An đang thịnh hành trò khoe khoang tiền của là nuôi tì thiếp người Hồ, lúc còn thích thì cưng chiều, hết hứng rồi lại mang đi tặng. May là cô ấy không phải người của nhạc phường, kẻ khác không thể làm chủ thay cô ấy được, nghĩ đến đó cũng thấy yên tâm hơn phần nào.
Đám công tử đó đến trước mặt các cô, cũng không bắt chuyện với Chuyển Chuyển mà chỉ hỏi chủ phường thuộc bộ nào. Chủ phường cung kính cúi lạy thưa: “Bẩm điện hạ, chỗ nô là bộ Tây Lương.”
Một kẻ trong đó ồ lên: “Ngũ lang, nhạc Tây Lương chỉ có con gái người Hồ chơi là hay nhất thôi.”
Người được gọi là Ngũ lang khẽ cười, khóe mắt nhướng lên nhuốm đầy vẻ kiêu căng được chiều chuộng.
Chuyển Chuyển cúi đầu chửi thầm. Sau đó, cô thấy vị Ngũ lang này sai người hầu theo sau: “Chọn mấy người đàn nhạc và cả cô gái Hồ này, dẫn đến nhà gỗ phía Tây.”
Người hầu vội dạ vâng, chủ phường lại tiến lên chắp tay: “Vị cô nương này nể giao tình xưa nên mới đến giúp nhạc phường, không được coi là người của nhạc phường. Tề Vương điện hạ muốn gọi cô ấy thì nên hỏi ý của cô ấy trước đã.”
Đại Lịch tốt ở điểm này, tiện dân và dân thường cách biệt rất lớn, cũng được đối xử khác hẳn nhau. Tiện dân bị buôn đi bán lại hay bị tống vào giáo phường là chuyện hết sức bình thường, nhưng dân thường lại khác, chỉ cần không đồng ý thì cho dù có là hoàng thân quốc thích cũng không thể ép buộc được.
Tề vương ồ lên như đã đồng ý, song nét mặt y lại chẳng hề vậy. Y nhìn Chuyển Chuyển chằm chằm: “Vậy cô nương có bằng lòng tấu một khúc cho bản vương không? Trong nhà gỗ toàn là hoàng thân quốc thích, chỉ cần đàn hay thì chắc chắn sẽ được thưởng hậu.”
Chuyển Chuyển quay lại liếc nhìn Liên Đăng, cũng tự hiểu rằng một khi đã bị để mắt thì chẳng có cách nào tránh được. Nếu cô ấy đi theo Tề Vương thì chắc chắn Liên Đăng cũng phải theo, tránh được bao nhiêu đôi mắt của nhạc phường. Cô ấy chỉ cần bảo Liên Đăng chờ ở ngoài là cô sẽ có đủ không gian để làm chuyện muốn làm.
Chuyển Chuyển hít sâu, nở nụ cười xinh đẹp với họ: “Điện hạ coi trọng tôi, tôi từ chối há chẳng phải không biết điều sao! Xin điện hạ cứ đi trước, tôi dặn dò đôi ba câu rồi sẽ theo.”
Đám Tề vương mĩ mãn bỏ đi, cũng may bên nhạc Hồ đông người, thiếu một người vẫn xoay xở được. Chuyển Chuyển bàn giao mấy việc quan trọng cho mấy nhạc công rồi dẫn Liên Đăng đi theo người hầu của phủ họ Lý đến sân giữa.
Liên Đăng nắm chặt tay cô, Chuyển Chuyển biết cô lo lắng nên khẽ vỗ tay cô: “Tôi thấy nhiều biết rộng, chó lợn kiểu gì cũng từng gặp rồi, muội đừng lo.” Tiếp đó, cô ấy hạ nhỏ giọng: “Nếu chỗ đó toàn vương hầu, tôi đoán kiểu gì Lý Hành Giản cũng phải ra mặt tiếp đón. Vừa hay, chờ ông ta tự chui đầu vô lưới. Tôi sẽ không cho muội vào cùng mà để muội chờ ở hành lang, muội tự liệu xem phải làm thế nào.”
Liên Đăng đồng ý, tiễn cô ấy lên thềm hoa sen rồi đứng đợi ở một bên.
Bóng đêm dần bao phủ, tiếng đàn ca dần nổi. Cô ngẩng đầu lên, tiếng ca mềm mại uyển chuyển của Chuyển Chuyển truyền đến, giấy hoa đào phản chiếu thân hình của mấy vị quý nhân đó đang quên hết tất cả mà vỗ theo nhịp phách, một trong số đó là Lý Hành Giản.
Lý Hành Giản không thể chỉ quan tâm đến mấy vị thân vương này mà không để ý đến khách khứa được, thế nên sớm muộn gì ông ta cũng phải đi ra. Cô tránh đến nơi vắng vẻ đeo mặt nạ, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi nữa thôi. Chuyển Chuyển rời khỏi đây thì cô sẽ ra tay, người hầu trong phủ qua lại liên tục nhưng chẳng ai để ý tới cô.
Song, chẳng biết tại sao, hôm nay cô lại thấy hơi nôn nóng, lòng cứ bồn chồn, chỉ sợ sẽ có chuyện chẳng lành. Nhưng đã đến nước này, bỏ ngang lại thấy tiếc. Có mấy buổi tối, cô cũng từng cố lẻn vào phủ họ Lý, thế nhưng người đi tuần tra đêm liên tục, ngay cả nóc nhà cô còn chẳng trèo lên được chứ đừng nói là vào phòng ngủ của Lý Hành Giản. Thế nên, hôm nay dù có thế nào cũng phải cố mà làm, cô c4n răng ép mình bình tĩnh lại, vốn cứ nghĩ Lý Hành Giản sẽ ra trước để đi tiếp đón khách quý, không ngờ Tề Vương lại xuất hiện đầu tiên, còn có cả Chuyển Chuyển theo sau.
Liên Đăng chẳng hiểu tại sao Chuyển Chuyển lại đi ra cùng Tề Vương, lòng không khỏi thấy lo lắng. Chuyển Chuyển không thấy cô thì thẫn thờ nhìn quanh, chỉ nghe thấy Tề Vương hỏi: “Cô nương đang tìm đầy tớ gái của mình à?”
Chuyển Chuyển vội đáp: “Không. Ban nãy tôi dặn cô ấy về trước, chắc là đã đi rồi. Đừng quan tâm đến cô ấy, điện hạ, xin mời!”
Chuyển Chuyển cứ thế rời đi. Trong bóng tối, Liên Đăng dõi theo cô ấy, bỗng chẳng biết nên làm sao mới ổn. Nhìn cô không giống bị ép buộc, chắc là muốn nhanh chóng rời phủ nên mới đi theo Tề Vương!
Dù sao thì cô ấy đi rồi, Liên Đăng cũng không phải bận tâm nữa. Chờ thêm một lúc nữa thì thấy người hầu mở cửa, Lý Hành Giản đi ra. Cô nhìn chằm chằm ông ta, chỉ có gã đầy tớ đi theo, từ đây đến phòng khách phải đi qua một hành lang chín khúc, lúc này không ra tay thì còn chờ đến lúc nào.
Cô bám theo họ từ phía xa, ánh đèn lồng trên tay gã hầu lay động dập dờn khiến bóng trúc bên rừng cũng lắc lư. Chờ đến nơi không có ai, cô rút đao trong thắt lưng ra, dồn sức, bật người nhảy đến, nào ngờ bỗng có hai kẻ nhảy ra, võ công rất cao, giơ kiếm đánh bật thế công của cô, tấn công ngược lại Liên Đăng.
Giết người là phải nhanh, lỡ mất thời cơ tốt nhất thì kết hoạch hôm nay sẽ đi tong. Liên Đăng cũng tự hiểu điều này, song cô lại có cái tật đã quyết thì phải theo đến cùng. Hai người kia quấn lấy cô, cô đã hạ quyết tâm, chiêu nào chiếu nấy đều trí mạng, không phải mày ch3t thì tao ch3t.
Đánh nhau kiểu gì cũng gây ra thanh thế lớn, thấy hai hộ vệ kia dần rơi vào thế hạ phong, gã hầu sợ run bắn người lên, hét “Bắt thích khách” đến xé họng. Bên kia hàng lang, hàng đuốc trùng trùng xông đến, cô nóng lòng cầu thành, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Lý Hành Giản nên lơ là đằng sau, chỉ nghe thấy tiếng đao xé gió, lưng bỗng đau đến cháy thịt, không ngờ tiếng da thịt bị chém rách lại vang đến thế!
Hôm nay có lẽ phải ch3t ở đây rồi. Cô chẳng có gì hối hận, tiếc nuối duy nhất là không giết được kẻ thù. Cô dồn hết tâm sức muốn lấy mạng Lý Hành Giản, ông ta chỉ đứng cách cô có hai trượng. Chỉ cần cô cố thêm chút nữa thôi, có lẽ cô sẽ giết được ông ta. Nhưng phần lưng đau dữ dội khiến cô không trụ nổi, động tác cũng dần chậm đi.
Bên tai là tiếng hô rung trời như thợ săn đang vây bắt con mồi. Cô bỗng tỉnh lại, nếu ch3t ở chỗ này, để bọn chúng vạch mặt nạ cô ra thì chẳng biết sẽ làm liên lụy đến bao nhiêu người.
Không phá được vòng vây, trốn cũng trốn không được, phải làm sao đây? Cô nhớ tới câu hồi trước hay nói, sống thì được chứ ch3t thì không. Người bao vây tấn công càng ngày càng đông, cô vực lại tinh thần chống trả, chuẩn bị đón lấy đợt thứ hai.
Bỗng, tiếng cầm nổi ong ong, xung quanh bắt đầu chấn động, tựa như gợn sóng trên mặt hồ, phi đao lá liễu phóng tới ào ào khiến bọn họ không kịp né. Liên Đăng còn chẳng thấy rõ là ai đến thì một bóng đen đã chụp lấy cô, tựa như cưỡi mây đạp gió, vut về phía trước, chẳng hề nhấp nhô, nhanh như cơn gió.
Cô đau đớn hít sâu, máu thịt be bét ở lưng thấm ướt áo, chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo. Không biết người ấy là ai, cô cố rướn lên thều thào: “Đại hiệp… Ân nhân…”
Ân nhân cúi đầu, hình dáng anh ta nhạt nhòa trong màn đêm, không thấy rõ khuôn mặt.
“Phải ăn quả đắng một lần thì sau này mới biết thiệt hơn. To gan thật đấy, ra tay vào lúc này khác nào tự tìm đường ch3t!” Anh ta lầm bầm.
Liên Đăng tức khắc cảm thấy yên tâm, là Xuân quan, may mà có anh ta tới cứu cô.
Nhưng được cứu rồi thì phải làm gì tiếp đây? Trong lúc mê mang, cô vẫn còn lo lắng. Chuyện này chẳng hề đơn giản, rồi sẽ tra đến Chuyển Chuyển, tra đến Vân Đầu Quán. Đến lúc đó Đại Lý tự sẽ nghi ngờ cô, thậm chí có thể kiểm tra lưng cô, phải giấu vết thương kiểu gì đây?
Đến giờ này, cô mới thấy hối hận, nhưng có hối hận cũng đã muộn màng.
Phương Châu mang cô về Vân Đầu Quan, như lời anh ta nói là không được trốn, càng trốn càng chứng tỏ mình chột dạ. Cô cũng chuẩn bị rồi, nhỡ Kim Ngô Vệ đến tra, chỉ cần cố chịu đựng thì có lẽ vẫn còn hi vọng thoát được.
Lúc vào, Đàm Nô đang đi đi lại lại trong phòng. Hiện giờ, cô ấy chẳng thể giúp gì được. Đêm nay còn chưa biết Liên Đăng thành công hay thất bại, ngoài lo lắng ra thì cô ấy cũng chẳng biết làm gì hơn. Quả nhiên, có đôi khi dự cảm lại rất chính xác. Khi về, Liên Đăng bị trọng thương, Xuân quan bế cô vào, tứ chi của cô không nhúc nhích được nữa nhưng vì dịch dung nên nét mặt vẫn như thường.
Đàm Nô cuống quýt đến đón, Liên Đăng cố hé mắt ra: “Chuyển Chuyển đâu rồi? Còn chưa về ư?”
Đàm Nô cuống đến phát khóc: “Kệ cô ta, cô ta thông minh lắm, không sao đâu. Muội lo cho mình đi đã, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Liên Đăng không mở nổi miệng, chỉ thấy vừa đau vừa mệt. Phương Châu cởi mặt nạ ra cho cô, gương mặt dưới mặt nạ đầy mồ hôi. Anh mím chặt môi, xem chừng Liên Đăng không thể gắng gượng nổi nữa, đành quay người mở cửa, gân họng gọi Phất Cư.
Phất Cư vừa mới ngủ, nghe tiếng anh réo thì đầu tóc bù xù bò dậy. Có thế Đàm Nô mới biết họ quen nhau, cô thấy bất ngờ như đang rơi vào bẫy vậy. Tuy rằng họ chẳng làm gì gây hại cho mấy cô nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn có cảm giác rất kì lạ?
Phất Cư thấy vết thương của Liên Đăng cũng chẳng hỏi lý do. Cô ấy lập tức quay về phòng ngủ, mang hòm thuốc đến rồi xử lý vết thương một cách hết sức nhanh chóng, vừa bôi thuốc vừa nói:”Không thể ở đây được nữa, vào mật thất đi, cứ trốn trong đó hai ngày đã rồi tính tiếp.”
Liên Đăng bị thương ở lưng, Phương Châu không tiện nhìn, đành hỏi Phất Cư có nặng lắm không. Phất Cư bảo Đàm Nô nâng cô dậy, băng bó từng vòng cho cô, thuận miệng đáp: “Cô ấy còn chẳng rên tiếng nào, chắc vẫn chịu được, không ch3t đâu.”
Cô không kêu là vì không muốn họ lo lắng thôi. Liên Đăng oán thầm, đầu óc hơi mê mang, sau đó cô cảm nhận được Phương Châu cõng cô lên, đi theo Phất Cư vào một hành lang u ám.
Cô không mở nổi mắt, chỉ biết mình đã được bố trí ổn thỏa, đến nằm nghiêng cũng không nằm nổi, chỉ đành nằm sấp. Phất Cư đứng cạnh thở dài: “Chẳng biết tọa thượng trông thấy thì sẽ nghĩ gì nữa, tọa thượng vẫn chưa xuất quan ư? Tọa thượng có biết chuyện hôm nay không?”
“Đã truyền tin về rồi, Lư Khánh sẽ bẩm báo lại. Chờ mai xem sao, có khi sáng sớm đã nhận được tin rồi, có lẽ tọa thượng sẽ đón cô ấy về Thần cung.”
“Bây giờ không phải lúc thích hợp để di chuyển…”
Bọn họ thầm thì, vừa nói vừa đi ra ngoài.
Đàm Nô chờ họ trước cửa, ngẩng đầu hỏi: “Tôi vào chăm sóc cho cô ấy nhé, nhỡ cô ấy muốn uống nước thì sao.”
Phương Châu giơ tay: “Cô bình tĩnh đã, một tuần trà sau, người của Đại Lý tự sẽ đến.”
Đàm Nô hoảng sợ, chẳng biết phải làm sao, Phương Châu lấy mấy chiếc châm bạc trong tay áo ra đưa cho Phất Cư: “Cô rảnh rỗi đủ rồi đấy, làm chút chuyện nghiêm túc tí đi! Chuyện xong xuôi, tọa thượng sẽ có lời khen.”
Phất Cư hết cách, đành nhận châm bạc rồi nghe Phương Châu kể chuyện tối nay, sau đó cào tóc về phòng. Chẳng bao lâu sau, người của Đại Lý tự và phủ họ Lý cũng đến trước cổng đạo quán, Đàm Nô nhớ Phương Châu ở đây, định nhắc anh ta tránh đi, ai ngờ anh ta đã lặn mất tăm rồi. Sau đó, một người bước ra khỏi phòng, người mặc đồ thiền của Phất Cư nhưng gương mặt lại là của Liên Đăng.
- -----oOo------
/124
|