Qua một hồi lâu Sương Lan Nhi mới mặc lại xiêm y, đối diện với chiếc gương đồng, nàng trang điểm lại khuôn mặt mặt nhợt nhạt cùng búi tóc hỗn độn, sửa sang xong mới bước xuống lầu. Mọi việc phát sinh sáng nay xảy ra quá nhanh, quá không chân thực khiến cho nàng đến tận lúc này vẫn chưa hồi phục tinh thần. Long Đằng đột nhiên lại… sau đó thì bị Linh Lung nhìn thấy… Nàng thừa nhận, giờ phút này tâm trạng nàng vẫn còn rối loạn, giống như có một tấm lưới đang kìm hãm hô hấp, cảm giác phiền muội khiến cho người ta hít thở không thông.
Linh Lung là bằng hữu duy nhất của nàng ở Hồng Châu, hai người đã từng tình cảm thân thiết như vậy, cùng uống rượu, cùng hoan xướng, thức trắng đêm cùng nói chuyện phiếm, vậy mà chỉ một khắc tất cả đã trở thành mây khói. Chẳng lẽ cuộc đời này của nàng vốn đã cô độc, ngay cả một người bạn bằng hữu cũng không thể giữ lại được hay sao.
Nàng sở dĩ ở lại trên lầu lâu như vậy, đương nhiên chính là không biết làm sao đối mặt với Long Đằng.
Ngoài tưởng tượng, Long Đằng bình thản nhìn giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, thấy nàng bước xuống cũng chỉ cười như mọi ngày. Tiếp theo, hắn lại vui vẻ giúp đỡ Tiểu Lạc cùng buôn bán.
Tiểu Lạc năm nay mười sáu tuổi, gia cảnh nghèo khó, tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm sống, hắn vốn có chút hiểu biết về thảo dược, hơn mười nay đến chỗ Sương Lan Nhi cũng học được không ít, đối với nàng luôn vô cùng khâm phục.
Long Đằng khen thật lòng, nói: “Tiểu Lạc, người chịu khó lại chăm học, nếu có thời gian rèn luyện nhất định có khả năng tiến xa.”
Tiểu Lạc cười đến mộc mạc.
Lúc này một đại thẩm áo lam bước vào quầy hàng, nàng nhìn qua hàng hóa bày trên sạp, không khỏi khen ngợi: “Này, Tiểu Lạc, gần đây lại có dược phẩm mới sao, nhìn so lần trước có vẻ tốt hơn nhiều, lão bản của cậu đúng là có ánh mắt không tồi. Nhìn nàng một mình lại trẻ tuổi như vậy, quả thật là không dễ dàng. Nàng trông xinh đẹp lại có năng lực, Tiểu Lạc, hay là cậu nói một tiếng với nàng, Lâm tẩu ở đầu phố có đứa con trai muốn giới thiệu qua.”
Long Đằng cầm dược liệu đã được gói lại cẩn thận, cười nói đưa cho đại thẩm áo lam: “Đây là thuốc của đại thẩm, tổng cộng năm lượng.”
Đại thẩm áo lam tươi cười hớn hở tiếp nhận, thanh toán xong bạc, nói: “Cậu không phải là vị tuấn công tử ở cách vách hay sao? Sao hôm nay lại đến đây hỗ trợ vậy? Chẳng lẽ Sương lão bản gần đây thân thể không khỏe? Nhờ cậu đến giúp đỡ?”
Mâu trung hắn lóe ra những tia sáng xán lạn.
Tiểu Lạc đầu óc nhất thời chuyển biến, hắn quay sang nhìn Long Đằng: “Long đại ca, hai người sắp lấy nhau sao? Chuyện này quyết định từ bao giờ vậy. Vì sao hôm qua cả ngày ta ở rạp mà không nghe nói tới vậy?”
Long Đằng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiểu tử này hôm nay đúng là không có nhãn lực: “Tối hôm qua là Trung thu mà, ngày tốt, ta và Sương tỷ của ngươi đã cùng tư định cả đời. Ngốc muốn chết.”
Tiểu Lạc còn trẻ không hiểu tình hình, nghe Long Đằng nói như vậy, lúc này mặt đỏ đến tận mang tai, nói nhỏ: “Khó trách Long Đằng ca ca hôm nay từ trên lầu đi xuống, thì ra là, haha …”
Long Đằng gõ một cái vào đầu Tiểu Lạc: “Có người ngoài, chuyện này lại có thể nói ra sao?”
Đại thẩm áo lam sau khi nghe xong, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ, nửa ngày sau mới ngượng ngùng nói: “Như vậy… Thật sự chúc mừng hai người.” Dứt lời, nàng liền cầm gói thuốc rồi ra về.
Lúc này Tiểu Lạc phát hiện ra Sương Lan Nhi không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, hắn đỏ mặt nói: “Sương tỷ, tỷ xuống rồi sao.” Giống như có chút xấu hổ, hắn lại cười gượng một tiếng: “Sáng nay bán hàng không tồi, đã được năm đơn hàng. Gần đây làm ăn càng ngày càng tốt.”
Sương Lan Nhi trên mặt một tia biểu tình cũng không có, chỉ nói: “Tiểu Lạc, đưa cái hòm đựng tiền trên quầy cho tỷ. Tỷ cần dùng.” Nói xong nàng đi đến chỗ ngăn kéo, lấy chìa khóa ra mở hòm, cầm hết tất cả số tiền bán hàng tích góp mấy hôm nay cùng với số bạc tối hôm qua Long Đằng đưa cho nàng.
Tiểu Lạc giao hết tiền trên quầy cho Sương Lan Nhi rồi, nàng gật đầu qua loa rồi phân phó: “Trông cửa hàng cho tốt, tỷ ra ngoài có chuyện.”
“Được, Sương tỷ yên tâm.” Tiểu Lạc cười đáp lại.
Nàng xoay người, khi vừa bước ra khỏi cửa hàng thì một tay nàng bị Long Đằng kéo lại, “Sương Sương, có chuyện gì vậy? Ngươi giận ta thì cứ đánh cứ mắng, đừng lạnh nhạt như vậy, ta không chịu nổi. Ngươi không phải là tức giận ta nói với vị đại thẩm kia như thế đấy chứ?”
Ngày hôm nay, sáng sớm trời trong mây tạnh, ánh mặt trời chiếu tỏ khắp phía, nhưng có lẽ bị nhiễm bởi tâm tình tối tăm mà khắp trời mờ mịt, những tầng mây dày giống như đè xuống thấp khiến cho kẻ khác hít thở không thông.
Bên môi nàng cong lên một độ cung nhạt như sắc trời ảm đạm: “Ta không có tức giận, chỉ là muốn ra ngoài làm chút chuyện thôi.”
Tuấn nhan hắn nhăn lại, nói gấp: “Ngươi mang tất cả bạc cầm đi, chẳng lẽ không muốn tiếp tục làm cái cửa hàng này nữa? Phong Diên Tuyết bên kia, ngươi làm thế nào giải thích?”
Có ngọn gió thổi qua làm bay những sợi tóc mai hai bên má, nàng nhíu mày, giương mắt nhìn hắn, phía chân trời, ánh nắng đã bị mây đen chùm kín bao phủ. “Ta nhớ chưa bao giờ nói qua với ngươi chuyện ta hợp tác với Phong Diên Tuyết.” Dừng một chút, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, nghi ngờ nói: “Ngươi làm sao lại biết được?”
Long Đằng biết mình đã nói lỡ, tuấn nhan xẹt qua tia xấu hổ, định tiếp tục che dấu, nói “Ngươi không phải nói với ta rồi hay sao? Nếu không làm sao ta biết được? Có lẽ ngươi quên chính mình đã nói qua với ta. Ha ha.” Nói xong hắn liền cười gượng.
Nàng nhìn hắn, ước chừng một lúc, không nói thêm một lời.
“Được rồi.” Hắn biết mình không gạt được nàng, “Ta thừa nhận, ta cùng Phong Duyên Tuyết có quen biết, là hắn nói cho ta biết.”
Ngữ khí của nàng thản nhiên nói: “Chỉ đơn giản như vậy? Ta đến Lô Châu gặp được ngươi, đúng ngày đó Phong Duyên Tuyết trở về Thượng Dương Thành. Chuyện nói cho ngươi biết là trước đó hay là lúc sau? Kỳ thật, ta vẫn luôn nghĩ… Tất cả có phải hay không sắp xếp rất khéo?”
“Được rồi, được rồi. Sương Sương, ta và Phong Duyên Tuyết có làm ăn với nhau, chuyện buôn bắn của hắn ở Thượng Dương thành đại đa số đều là đứng trên danh nghĩa của ta. Hắn cũng giúp ta đảm đương cái danh nghĩa này.” Hắn nói có chút bất đắc dĩ, dừng một chút, giống như sợ nàng lại tức giận, hắn nắm chặt tay nàng, thanh âm mềm mại lại ấm áp, lí nhí nói: “Sương Sương, kỳ thật ta…”
Nàng đánh gãy lời hắn: “Cửa hàng kia thì sao?”
Hắn đành phải thừa nhận: “Là của ta.”
Nàng quay đầu đi: “Thì ra là như vậy, vậy người nên rời đi phải là ta mới đúng.”
“Sương Sương…”
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng hất tay hắn ra: “Ta đến hiệu cầm đồ chuộc lại một vật, ngươi đừng đi theo ta.” Nói xong, bóng dáng mềm mại nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Sương Lan Nhi đi đến cổng thành. Lần trước Long Đằng bị trúng độc, nàng đã đem ngân kính đổi đi lấy bạc, hiện tại thời hạn sắp hết, nếu không chuộc lại sẽ bị coi như mất. Ngày hôm qua Long Đằng đưa cho nàng bảy mươi lăm lượng bạc. hơn nữa cộng với số bạc mấy ngày nay kiếm được, cuối cùng cũng đủ tiền.
Thời điểm nàng rời đi, sắc trời đã âm trầm, khi chuẩn bị quay về không nghĩ đến lại có mưa to.
Gió cuồn cuộn thổi mang theo khí lạnh đầu mùa đông, lá rụng vô số, điên cuồng phất khởi, bay lượn trong không trung. Mưa rất to, bọt nước bắn lên trắng xóa cả khoảng trời.
Nàng đứng trước mái hiên của tiệm cầm đồ, nhất thời không thể đi được.
Mưa từ mái hiên rơi xuống giống như một bức màn được dệt từ nước, qua lớp sương mù mông lung mờ mịt, nàng giống như nhìn thấy một người cầm theo tán ô màu trắng đang chậm rãi đi về phía nàng.
Không biết tại sao lòng của nàng một khắc này bỗng nhiên đập mãnh liệt, tay cầm ngân kính siết chặt.
Tán ô khẽ nâng lên, người tới là Long Đằng.
Hắn một tay kéo nàng vào trong ô, tiếng mưa tý tách như một khúc nhạc tấu lên rộn rã trên đỉnh đầu họ.
Tiếng mưa át lớn, hắn phải lớn giọng nói với nàng: “Ngươi đi gấp như vậy, rõ ràng thấy trời tối lại mà không mang theo ô, thật sự là không biết tự chăm sóc bản thân mình.”
Nàng chưa kịp mở miệng thì hắn đã nhìn thấy ngân kính trong tay nàng, nghiêng người muốn cầm lấy: “Là bảo bối gì vậy, bán cũng bán rồi mà người còn đi chuộc lại, đưa cho ta nhìn xem.”
Nàng giấu ngân kính vào sâu trong tay áo, tránh khỏi tay hắn: “Không có gì.”
Hắn không thuận theo, trên mặt tràn ngập ý cười vô lại: “Keo kiệt cái gì. Cho ta nhìn xem nó là bảo bối gì. Cất giấu như vậy, khẳng định là vật ngươi rất âu yếm.”
Hắn đoạt lấy rất nhanh mà nàng thì nhất định không cho.
Người kéo người đẩy, tay nàng trơn trượt, ngân kính từ trong tay áo rơi xuống.
Choang, tiếng vỡ thanh thúy vang lên, ngân kính đã rơi xuống đất vỡ thành ngàn mảnh trong suốt rải rác khắp mặt đường.
“Long Đằng, ngươi cố ý?” Nàng tức giận, khuôn mặt trắng nõn vì vậy mà đỏ ửng lên. Ngực hô hấp kịch kiệt, hai tay nàng nắm chặt đến phát run, kinh hoàng nhìn những mảnh kính vỡ.
Khoảnh khắc đó, nàng trầm mặc, trong lòng có một cảm giác nặng nề không biết là gì. Vốn là một trân bảo hoàn mỹ không sứt mẻ nhưng đến giờ phút này vô luận là như thế nào cũng không thể chiếu được bất cứ một khuôn mặt đầy đủ nào nữa.
Long Đằng nhìn mặt ngân kính vỡ, ngữ diệu có chút lạ: “A, thì ra đây chính là thứ hắn tặng cho ngươi, khó trách ngươi xem nó như bảo vật. Được rồi, đừng buồn nữa, mấy thứ gương như vậy ta có rất nhiều, cũng đâu có gì ngạc nhiên. Ngươi thích, ta sẽ bảo Phong Diên Tuyết ở Thượng Dương thành mang đến cho ngươi. Như thế nào, ngươi muốn hai cái? Hay là năm? Đừng nói năm, mười cái cũng không có vấn đề gì.” Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, kỳ thật hắn sớm đã nhìn thấy thứ đó, hắn tự nhiên chính là cố ý làm hỏng nó.
Sương Lan Nhi than nhẹ một tiếng, thôi, vốn là nghĩ sẽ đem trả lại cho Long Tiêu Đình nhưng xem ra giờ không cần nữa rồi.
Suy tư một lát, nàng đột nhiên hỏi: “Không đúng, ta nhớ rõ thời điểm mua nó, Phong Duyên Tuyết nói đây là ngân kính Tây Vực hiếm có, thứ này chỉ có một, ngươi lấy đâu ra mười?”
Hắn nhìn thấy nàng không còn tức giận, tiếng cười giòn tan như tiếng mưa rơi: “Ta nói với hắn, bán đồ cho Long Tiêu Đình chỉ cần nói thứ này chỉ có một, hắn đảm bảo sẽ không hỏi giá, cũng không chút do dự mà mua. Việc buôn bán, đương nhiên phải biết nhìn ra kẻ coi tiền như rác, ai bảo hắn có tiền, không nói giá cao thì sao làm ăn được, ha ha.”
Sương Lan Nhi sắc mặt đen lại, khóe môi nhẹ run rẩy, người này, nhìn không ra hắn cũng là gian thương.
“Đi thôi, Chúng ta cần phải trở về…”
Hắn kéo nàng lại gần, cẩn thận không để cho nàng dính mưa.
Nhưng lúc này, đột nhiên có cảm giác bất ổn, Long Đằng thần sắc trầm đi vài phần, hắn nhìn về phía hướng xa xa, thấy phía cuối con đường có một bóng người phi ngựa chạy đến.
Người nọ đi với tốc độ vô cùng nhanh, giống như đang vô cùng gấp gáp, vó ngựa đập xuống làm bọt nước bắn lên cao ngang thắt lưng.
Mưa lại càng lớn hơn nữa, dần dần trong trời đất chỉ nhìn thấy màn hơi nước dày đặc, cả Hồng Châu thành, tường trắng ngói đỏ đều ẩn ẩn sau lớp mây khói mờ ảo mông lung, như thật như giả.
Gần, càng lúc càng gần.
Một hắc y nhân tung người nhảy xuống, động tác cấp tốc nhanh gọn, Sương Lan Nhi nhận ra người này, chính là Huyền Dạ thường xuất hiện bên cạnh Long Đằng.
Sắc mặt Long Đằng thâm trầm, ánh mắt tối lại. Huyền Dạ hiểu ý, không chút chậm trễ nói: “Thái tử hoăng.”
(Hoăng: chết)
Sương Lan Nhi cả kinh. Thượng Dương thành không ngờ lại xảy ra chuyện động trời như vậy. Nàng lo lắng quay sang nhìn Long Đằng, chỉ thấy hắn bất động, biểu cảm ngưng trệ khiến người ta không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì, ngay cả khi phong ba bão táp cũng vẫn luôn bình tĩnh như thế.
“Điện hạ…” Huyền Dạ gọi một tiếng.
Hắn nheo mắt lại hỏi: “Chuyện khi nào?”
Huyền Dạ đáp: “Hai ngày trước, thông tri phải qua một ngày mới có thể đến, Hoàng đế cũng không ban lệnh đặc xá triệu điện hạ trở về, cho nên người liền… không phái người báo cho điện hạ. Thần sau khi xác định được tin tức liền đi suốt đêm đến khẩn báo cho điện hạ.”
Long Đằng chậm rãi hít một hơi: “Còn có tin tức gì khác sao? Ta nhìn ngươi đang giấu giếm chuyện gì đó.”
Huyền Dạ hạ mắt nhìn về phía Sương Lan Nhi, mâu trung lộ ra một tia thông cảm.
Lúc này lòng nàng bỗng chốc rơi xuống, lo sợ bất an bao trùm tất cả, cảnh tượng đèn hoa đăng bùng cháy tối hôm qua tái hiện trước mắt, khói lửa bùng cháy thiêu đốt đôi mắt nàng.
Nàng nín thở chờ đợi câu trả lời của Huyền Dạ. Trải qua nhiều biến cố như vậy, nàng nghĩ cho dù kết cục có như thế nào nàng cũng có thể chịu đựng được. Nhưng sau đó không biết rằng thời điểm sau khi nghe xong, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen. Tâm lạnh lẽo một mảnh, giống như vĩnh viễn mất đi độ ấm.
“Thái tử hoăng thệ, đêm đó còn tra ra ẩn tình cái chết của thái tử phi, mà Sương Liên Thành có tham gia vào vụ hạ sát thái tử phi.”
Long Đằng cả kinh: “Xử trí như thế nào?”
“Sương Liên Thành chính mồm thừa nhận, hoàng đế vô cùng tức giận, khẩu dụ tru di cửu tộc.”
Bốn chữ, giống như một lưỡi kiếm hung hăng đâm thẳng vào tim, nàng cuối cùng chống đỡ không nổi, thân hình mềm đi rồi ngã xuống…
Linh Lung là bằng hữu duy nhất của nàng ở Hồng Châu, hai người đã từng tình cảm thân thiết như vậy, cùng uống rượu, cùng hoan xướng, thức trắng đêm cùng nói chuyện phiếm, vậy mà chỉ một khắc tất cả đã trở thành mây khói. Chẳng lẽ cuộc đời này của nàng vốn đã cô độc, ngay cả một người bạn bằng hữu cũng không thể giữ lại được hay sao.
Nàng sở dĩ ở lại trên lầu lâu như vậy, đương nhiên chính là không biết làm sao đối mặt với Long Đằng.
Ngoài tưởng tượng, Long Đằng bình thản nhìn giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, thấy nàng bước xuống cũng chỉ cười như mọi ngày. Tiếp theo, hắn lại vui vẻ giúp đỡ Tiểu Lạc cùng buôn bán.
Tiểu Lạc năm nay mười sáu tuổi, gia cảnh nghèo khó, tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm sống, hắn vốn có chút hiểu biết về thảo dược, hơn mười nay đến chỗ Sương Lan Nhi cũng học được không ít, đối với nàng luôn vô cùng khâm phục.
Long Đằng khen thật lòng, nói: “Tiểu Lạc, người chịu khó lại chăm học, nếu có thời gian rèn luyện nhất định có khả năng tiến xa.”
Tiểu Lạc cười đến mộc mạc.
Lúc này một đại thẩm áo lam bước vào quầy hàng, nàng nhìn qua hàng hóa bày trên sạp, không khỏi khen ngợi: “Này, Tiểu Lạc, gần đây lại có dược phẩm mới sao, nhìn so lần trước có vẻ tốt hơn nhiều, lão bản của cậu đúng là có ánh mắt không tồi. Nhìn nàng một mình lại trẻ tuổi như vậy, quả thật là không dễ dàng. Nàng trông xinh đẹp lại có năng lực, Tiểu Lạc, hay là cậu nói một tiếng với nàng, Lâm tẩu ở đầu phố có đứa con trai muốn giới thiệu qua.”
Long Đằng cầm dược liệu đã được gói lại cẩn thận, cười nói đưa cho đại thẩm áo lam: “Đây là thuốc của đại thẩm, tổng cộng năm lượng.”
Đại thẩm áo lam tươi cười hớn hở tiếp nhận, thanh toán xong bạc, nói: “Cậu không phải là vị tuấn công tử ở cách vách hay sao? Sao hôm nay lại đến đây hỗ trợ vậy? Chẳng lẽ Sương lão bản gần đây thân thể không khỏe? Nhờ cậu đến giúp đỡ?”
Mâu trung hắn lóe ra những tia sáng xán lạn.
Tiểu Lạc đầu óc nhất thời chuyển biến, hắn quay sang nhìn Long Đằng: “Long đại ca, hai người sắp lấy nhau sao? Chuyện này quyết định từ bao giờ vậy. Vì sao hôm qua cả ngày ta ở rạp mà không nghe nói tới vậy?”
Long Đằng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiểu tử này hôm nay đúng là không có nhãn lực: “Tối hôm qua là Trung thu mà, ngày tốt, ta và Sương tỷ của ngươi đã cùng tư định cả đời. Ngốc muốn chết.”
Tiểu Lạc còn trẻ không hiểu tình hình, nghe Long Đằng nói như vậy, lúc này mặt đỏ đến tận mang tai, nói nhỏ: “Khó trách Long Đằng ca ca hôm nay từ trên lầu đi xuống, thì ra là, haha …”
Long Đằng gõ một cái vào đầu Tiểu Lạc: “Có người ngoài, chuyện này lại có thể nói ra sao?”
Đại thẩm áo lam sau khi nghe xong, khuôn mặt tươi cười bỗng chốc cứng đờ, nửa ngày sau mới ngượng ngùng nói: “Như vậy… Thật sự chúc mừng hai người.” Dứt lời, nàng liền cầm gói thuốc rồi ra về.
Lúc này Tiểu Lạc phát hiện ra Sương Lan Nhi không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, hắn đỏ mặt nói: “Sương tỷ, tỷ xuống rồi sao.” Giống như có chút xấu hổ, hắn lại cười gượng một tiếng: “Sáng nay bán hàng không tồi, đã được năm đơn hàng. Gần đây làm ăn càng ngày càng tốt.”
Sương Lan Nhi trên mặt một tia biểu tình cũng không có, chỉ nói: “Tiểu Lạc, đưa cái hòm đựng tiền trên quầy cho tỷ. Tỷ cần dùng.” Nói xong nàng đi đến chỗ ngăn kéo, lấy chìa khóa ra mở hòm, cầm hết tất cả số tiền bán hàng tích góp mấy hôm nay cùng với số bạc tối hôm qua Long Đằng đưa cho nàng.
Tiểu Lạc giao hết tiền trên quầy cho Sương Lan Nhi rồi, nàng gật đầu qua loa rồi phân phó: “Trông cửa hàng cho tốt, tỷ ra ngoài có chuyện.”
“Được, Sương tỷ yên tâm.” Tiểu Lạc cười đáp lại.
Nàng xoay người, khi vừa bước ra khỏi cửa hàng thì một tay nàng bị Long Đằng kéo lại, “Sương Sương, có chuyện gì vậy? Ngươi giận ta thì cứ đánh cứ mắng, đừng lạnh nhạt như vậy, ta không chịu nổi. Ngươi không phải là tức giận ta nói với vị đại thẩm kia như thế đấy chứ?”
Ngày hôm nay, sáng sớm trời trong mây tạnh, ánh mặt trời chiếu tỏ khắp phía, nhưng có lẽ bị nhiễm bởi tâm tình tối tăm mà khắp trời mờ mịt, những tầng mây dày giống như đè xuống thấp khiến cho kẻ khác hít thở không thông.
Bên môi nàng cong lên một độ cung nhạt như sắc trời ảm đạm: “Ta không có tức giận, chỉ là muốn ra ngoài làm chút chuyện thôi.”
Tuấn nhan hắn nhăn lại, nói gấp: “Ngươi mang tất cả bạc cầm đi, chẳng lẽ không muốn tiếp tục làm cái cửa hàng này nữa? Phong Diên Tuyết bên kia, ngươi làm thế nào giải thích?”
Có ngọn gió thổi qua làm bay những sợi tóc mai hai bên má, nàng nhíu mày, giương mắt nhìn hắn, phía chân trời, ánh nắng đã bị mây đen chùm kín bao phủ. “Ta nhớ chưa bao giờ nói qua với ngươi chuyện ta hợp tác với Phong Diên Tuyết.” Dừng một chút, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, nghi ngờ nói: “Ngươi làm sao lại biết được?”
Long Đằng biết mình đã nói lỡ, tuấn nhan xẹt qua tia xấu hổ, định tiếp tục che dấu, nói “Ngươi không phải nói với ta rồi hay sao? Nếu không làm sao ta biết được? Có lẽ ngươi quên chính mình đã nói qua với ta. Ha ha.” Nói xong hắn liền cười gượng.
Nàng nhìn hắn, ước chừng một lúc, không nói thêm một lời.
“Được rồi.” Hắn biết mình không gạt được nàng, “Ta thừa nhận, ta cùng Phong Duyên Tuyết có quen biết, là hắn nói cho ta biết.”
Ngữ khí của nàng thản nhiên nói: “Chỉ đơn giản như vậy? Ta đến Lô Châu gặp được ngươi, đúng ngày đó Phong Duyên Tuyết trở về Thượng Dương Thành. Chuyện nói cho ngươi biết là trước đó hay là lúc sau? Kỳ thật, ta vẫn luôn nghĩ… Tất cả có phải hay không sắp xếp rất khéo?”
“Được rồi, được rồi. Sương Sương, ta và Phong Duyên Tuyết có làm ăn với nhau, chuyện buôn bắn của hắn ở Thượng Dương thành đại đa số đều là đứng trên danh nghĩa của ta. Hắn cũng giúp ta đảm đương cái danh nghĩa này.” Hắn nói có chút bất đắc dĩ, dừng một chút, giống như sợ nàng lại tức giận, hắn nắm chặt tay nàng, thanh âm mềm mại lại ấm áp, lí nhí nói: “Sương Sương, kỳ thật ta…”
Nàng đánh gãy lời hắn: “Cửa hàng kia thì sao?”
Hắn đành phải thừa nhận: “Là của ta.”
Nàng quay đầu đi: “Thì ra là như vậy, vậy người nên rời đi phải là ta mới đúng.”
“Sương Sương…”
Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng hất tay hắn ra: “Ta đến hiệu cầm đồ chuộc lại một vật, ngươi đừng đi theo ta.” Nói xong, bóng dáng mềm mại nhanh chóng biến mất ở góc đường.
Sương Lan Nhi đi đến cổng thành. Lần trước Long Đằng bị trúng độc, nàng đã đem ngân kính đổi đi lấy bạc, hiện tại thời hạn sắp hết, nếu không chuộc lại sẽ bị coi như mất. Ngày hôm qua Long Đằng đưa cho nàng bảy mươi lăm lượng bạc. hơn nữa cộng với số bạc mấy ngày nay kiếm được, cuối cùng cũng đủ tiền.
Thời điểm nàng rời đi, sắc trời đã âm trầm, khi chuẩn bị quay về không nghĩ đến lại có mưa to.
Gió cuồn cuộn thổi mang theo khí lạnh đầu mùa đông, lá rụng vô số, điên cuồng phất khởi, bay lượn trong không trung. Mưa rất to, bọt nước bắn lên trắng xóa cả khoảng trời.
Nàng đứng trước mái hiên của tiệm cầm đồ, nhất thời không thể đi được.
Mưa từ mái hiên rơi xuống giống như một bức màn được dệt từ nước, qua lớp sương mù mông lung mờ mịt, nàng giống như nhìn thấy một người cầm theo tán ô màu trắng đang chậm rãi đi về phía nàng.
Không biết tại sao lòng của nàng một khắc này bỗng nhiên đập mãnh liệt, tay cầm ngân kính siết chặt.
Tán ô khẽ nâng lên, người tới là Long Đằng.
Hắn một tay kéo nàng vào trong ô, tiếng mưa tý tách như một khúc nhạc tấu lên rộn rã trên đỉnh đầu họ.
Tiếng mưa át lớn, hắn phải lớn giọng nói với nàng: “Ngươi đi gấp như vậy, rõ ràng thấy trời tối lại mà không mang theo ô, thật sự là không biết tự chăm sóc bản thân mình.”
Nàng chưa kịp mở miệng thì hắn đã nhìn thấy ngân kính trong tay nàng, nghiêng người muốn cầm lấy: “Là bảo bối gì vậy, bán cũng bán rồi mà người còn đi chuộc lại, đưa cho ta nhìn xem.”
Nàng giấu ngân kính vào sâu trong tay áo, tránh khỏi tay hắn: “Không có gì.”
Hắn không thuận theo, trên mặt tràn ngập ý cười vô lại: “Keo kiệt cái gì. Cho ta nhìn xem nó là bảo bối gì. Cất giấu như vậy, khẳng định là vật ngươi rất âu yếm.”
Hắn đoạt lấy rất nhanh mà nàng thì nhất định không cho.
Người kéo người đẩy, tay nàng trơn trượt, ngân kính từ trong tay áo rơi xuống.
Choang, tiếng vỡ thanh thúy vang lên, ngân kính đã rơi xuống đất vỡ thành ngàn mảnh trong suốt rải rác khắp mặt đường.
“Long Đằng, ngươi cố ý?” Nàng tức giận, khuôn mặt trắng nõn vì vậy mà đỏ ửng lên. Ngực hô hấp kịch kiệt, hai tay nàng nắm chặt đến phát run, kinh hoàng nhìn những mảnh kính vỡ.
Khoảnh khắc đó, nàng trầm mặc, trong lòng có một cảm giác nặng nề không biết là gì. Vốn là một trân bảo hoàn mỹ không sứt mẻ nhưng đến giờ phút này vô luận là như thế nào cũng không thể chiếu được bất cứ một khuôn mặt đầy đủ nào nữa.
Long Đằng nhìn mặt ngân kính vỡ, ngữ diệu có chút lạ: “A, thì ra đây chính là thứ hắn tặng cho ngươi, khó trách ngươi xem nó như bảo vật. Được rồi, đừng buồn nữa, mấy thứ gương như vậy ta có rất nhiều, cũng đâu có gì ngạc nhiên. Ngươi thích, ta sẽ bảo Phong Diên Tuyết ở Thượng Dương thành mang đến cho ngươi. Như thế nào, ngươi muốn hai cái? Hay là năm? Đừng nói năm, mười cái cũng không có vấn đề gì.” Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, kỳ thật hắn sớm đã nhìn thấy thứ đó, hắn tự nhiên chính là cố ý làm hỏng nó.
Sương Lan Nhi than nhẹ một tiếng, thôi, vốn là nghĩ sẽ đem trả lại cho Long Tiêu Đình nhưng xem ra giờ không cần nữa rồi.
Suy tư một lát, nàng đột nhiên hỏi: “Không đúng, ta nhớ rõ thời điểm mua nó, Phong Duyên Tuyết nói đây là ngân kính Tây Vực hiếm có, thứ này chỉ có một, ngươi lấy đâu ra mười?”
Hắn nhìn thấy nàng không còn tức giận, tiếng cười giòn tan như tiếng mưa rơi: “Ta nói với hắn, bán đồ cho Long Tiêu Đình chỉ cần nói thứ này chỉ có một, hắn đảm bảo sẽ không hỏi giá, cũng không chút do dự mà mua. Việc buôn bán, đương nhiên phải biết nhìn ra kẻ coi tiền như rác, ai bảo hắn có tiền, không nói giá cao thì sao làm ăn được, ha ha.”
Sương Lan Nhi sắc mặt đen lại, khóe môi nhẹ run rẩy, người này, nhìn không ra hắn cũng là gian thương.
“Đi thôi, Chúng ta cần phải trở về…”
Hắn kéo nàng lại gần, cẩn thận không để cho nàng dính mưa.
Nhưng lúc này, đột nhiên có cảm giác bất ổn, Long Đằng thần sắc trầm đi vài phần, hắn nhìn về phía hướng xa xa, thấy phía cuối con đường có một bóng người phi ngựa chạy đến.
Người nọ đi với tốc độ vô cùng nhanh, giống như đang vô cùng gấp gáp, vó ngựa đập xuống làm bọt nước bắn lên cao ngang thắt lưng.
Mưa lại càng lớn hơn nữa, dần dần trong trời đất chỉ nhìn thấy màn hơi nước dày đặc, cả Hồng Châu thành, tường trắng ngói đỏ đều ẩn ẩn sau lớp mây khói mờ ảo mông lung, như thật như giả.
Gần, càng lúc càng gần.
Một hắc y nhân tung người nhảy xuống, động tác cấp tốc nhanh gọn, Sương Lan Nhi nhận ra người này, chính là Huyền Dạ thường xuất hiện bên cạnh Long Đằng.
Sắc mặt Long Đằng thâm trầm, ánh mắt tối lại. Huyền Dạ hiểu ý, không chút chậm trễ nói: “Thái tử hoăng.”
(Hoăng: chết)
Sương Lan Nhi cả kinh. Thượng Dương thành không ngờ lại xảy ra chuyện động trời như vậy. Nàng lo lắng quay sang nhìn Long Đằng, chỉ thấy hắn bất động, biểu cảm ngưng trệ khiến người ta không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì, ngay cả khi phong ba bão táp cũng vẫn luôn bình tĩnh như thế.
“Điện hạ…” Huyền Dạ gọi một tiếng.
Hắn nheo mắt lại hỏi: “Chuyện khi nào?”
Huyền Dạ đáp: “Hai ngày trước, thông tri phải qua một ngày mới có thể đến, Hoàng đế cũng không ban lệnh đặc xá triệu điện hạ trở về, cho nên người liền… không phái người báo cho điện hạ. Thần sau khi xác định được tin tức liền đi suốt đêm đến khẩn báo cho điện hạ.”
Long Đằng chậm rãi hít một hơi: “Còn có tin tức gì khác sao? Ta nhìn ngươi đang giấu giếm chuyện gì đó.”
Huyền Dạ hạ mắt nhìn về phía Sương Lan Nhi, mâu trung lộ ra một tia thông cảm.
Lúc này lòng nàng bỗng chốc rơi xuống, lo sợ bất an bao trùm tất cả, cảnh tượng đèn hoa đăng bùng cháy tối hôm qua tái hiện trước mắt, khói lửa bùng cháy thiêu đốt đôi mắt nàng.
Nàng nín thở chờ đợi câu trả lời của Huyền Dạ. Trải qua nhiều biến cố như vậy, nàng nghĩ cho dù kết cục có như thế nào nàng cũng có thể chịu đựng được. Nhưng sau đó không biết rằng thời điểm sau khi nghe xong, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen. Tâm lạnh lẽo một mảnh, giống như vĩnh viễn mất đi độ ấm.
“Thái tử hoăng thệ, đêm đó còn tra ra ẩn tình cái chết của thái tử phi, mà Sương Liên Thành có tham gia vào vụ hạ sát thái tử phi.”
Long Đằng cả kinh: “Xử trí như thế nào?”
“Sương Liên Thành chính mồm thừa nhận, hoàng đế vô cùng tức giận, khẩu dụ tru di cửu tộc.”
Bốn chữ, giống như một lưỡi kiếm hung hăng đâm thẳng vào tim, nàng cuối cùng chống đỡ không nổi, thân hình mềm đi rồi ngã xuống…
/104
|