Giữa sảnh chính Phương phủ, đương chính ngọ.
Long Tiêu Đình ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị, không nói lời nào, tuấn nhan ngưng tụ lại thành một vòng cung lạnh.
Một tiểu nô tài nhanh trí bưng trà nóng đến đặt một ly trên bàn mộc bên cạnh người Long Tiêu Đình rồi vội vàng lui ra ngoài.
Trong căn phòng bao phủ một bầu không khí rất buồn bực, cái loại buồn bực này có thể bức người ta muốn chết, một tầng lại một tầng áp lực khiến ai cũng cảm thấy hít thở không thông.
Phương Tiến Ích toàn thân cứng nhắc, hắn nâng tay áo lên lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Hắn nghĩ không thông nổi tú cầu này như thế nào có thể rơi đúng chỗ Thụy vương tôn quý của Tường Long Quốc. Tuy nói rằng dân gian có phong tục của dân gian nhưng người này lại là hoàng thân quốc thích, hắn thật sự không có đủ định lượng dám trèo lên. Hiện tại hắn chỉ chờ Thụy vương không giáng tội đã là tốt lắm rồi. Bởi gia nghiệp hắn tích lũy từng chút một suốt bao năm qua chỉ cần một câu của Thụy vương trong nháy mắt cũng có thể hóa thành hư ảo. Hắn khẩn trương nhưng không dám lên tiếng, tim như bị treo lên chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể đánh rơi.
Long Tiêu Đình thực ra cũng không gấp, hắn đã sai sử viên thống lĩnh đuổi theo hai người đã đào tẩu kia, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có tin tức. Mà hắn trước hết phải xử lý ổn thỏa chuyện bên này đã.
Long Tiêu Đình nhẹ nhàng động tay, những người phía bên dưới hắn theo từng cử động của hắn mà không ngừng nín thở dõi theo. Nào biết hắn chỉ cầm ly trà lên, mở nắp đậy, vuốt nhẹ rồi đặt ly trà bên miệng thưởng thức.
Linh Lung lúc này đứng ở chính giữa sảnh, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy trắng, hai con mắt mở to nhưng mâu trung cũng không mất đi thần thái vốn có của nó, trong mắt không lộ chút hào quang, bình tĩnh nhìn xuống mặt đất. Nếu nói người phía dưới không để ý thì không biết nhưng nàng là người đứng ở trên đài có thể nhìn thấy rõ ràng, vì đảm bảo vạn nhất nàng đã sớm sai quản gia xếp Long Đằng vào đúng vị trí mà nàng đã an bài, trước đó nàng cũng không ngừng luyện tập hồi lâu, sợ tú cầu sẽ bay ra ngoài làm lỡ mất chung thân đại sự của nàng. Cũng không ngờ rằng… Không… nàng lúc ấy rõ ràng nhìn thấy Long Đằng khua khua tay áo, tiếp đó tú cầu không hiểu tại sao lại thay đổi phương hướng. Tại sao có thể như vậy?
Lúc này trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mặt trời chính ngọ xuyên vào phản xạ trên mặt đất tạo nên những ánh sáng chói lòa đâm vào mắt đến đau đớn.
Long Tiêu Đình cuối cùng cũng lên tiếng: “Phương Tiến Ích, người này chính là nữ nhi ngươi nhận nuôi nhiều năm nay Linh Lung?”
“Đúng vậy, chính là tiểu nữ nhà ta. Linh Lung mau đến đâu, Vương gia hỏi con đấy.” Phương Tiến Ích nói hai câu, nhìn thấy Linh Lung vẻ mặt kinh ngạc vẫn còn bất động mà không khỏi có chúy nóng nảy, hắn lui ra phía sau về bên phía người nàng, hướng Long Tiêu Đình giải thích: “Vương gia, tiểu nữ nhà ta tên Linh Lung. Nàng nhát gan, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy cho nên có chút sợ hãi.”
Nữ tử trước mắt vẫn thủy chung cúi đầu, hai tay quấn lấy tay áo. Long Tiêu Đình vẫn chưa nhìn rõ dung mạo của nàng, tầm mắt của hắn dừng lại trên vật trang sức bằng đồng thau treo trước ngực nàng, thần sắc hắn bỗng biến hóa kịch liệt, hai bờ vai của hắn chấn động, cả người nhất thời giật mình, cơ hồ không thể khống chế chính thanh âm của mình, kinh hô một tiếng: “Đây là…”
Một khắc kia thanh âm hắn thật lớn, thật kích động pha lẫn sự vui mừng kinh hỉ, giống như vừa tìm lại được một trân bảo đã thất lạc từ lâu mà nay bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt.
Linh Lung mặt đầy nghi hoặc, nàng không biết rốt cục đã phát sinh chuyện gì nữa, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn vào món đồ trang sức bằng đồng treo trên ngực nàng. Nàng đưa tay lên tháo nó xuống rồi đưa tới tay hắn, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ngài muốn hỏi về thứ này? Đây là thứ mà ta vẫn luôn mang theo bên người. Lúc trước Đinh lão bản nói từ ngày nhận ta về nuôi dưỡng đã thấy nó ở trên người ta, ta nghĩ vật đó nhất định là rất quan trọng, có lẽ có quan hệ với cha và nương ta, như thế nào, Vương gia biết nó sao?”
Vật trang sức bằng đồng được làm thủ công, hoa văn chạm chổ nhưng giống như đã có từ rất lâu rồi, mặt phẳng trơn nhẵn bởi ma sát vuốt ve nhiều mà thành, ma sát đến độ đồng cũng sáng bóng lên.
Long Tiêu Đình nắm chặt nó trong tay, hai hàng mi bất giác rung động.
Mãi sau thanh âm hắn mới cất lên chứ đựng nỗi bi ai tưởng niệm sâu thẳm vô hạn: “Bội Ngâm, ta cuối cùng cũng tìm được nàng rồi…”
(Nàng ở đây là chỉ Linh Lung)
Lúc này Long Đằng đã đưa Sương Lan Nhi ra khỏi Hồng Châu Thành.
Bọn họ đi qua một ngọn núi nhỏ, lại vượt qua một cây cầu treo dài, phía dưới cầu là dòng nước chảy siết, là con suối mát lạnh, trong trẻo sạch sẽ. Tiếng nước thì thào giống như lời kể âm thầm những câu chuyện bí mật giữa chốn nhân gian.
Giờ đã là chính giữa buổi chiều, những ánh tà dương chiếu rọi xuống mặt sông giống như phủ lên trên nó một lớp hoàng kim lóng lánh. Nước sông bị những con vịt bơi qua mà rẽ thành hai nhánh sóng, vô số những gợn sóng yếu ớt tản ra hai bên, nối đuôi nhau đuổi đến bên bờ, đập vào những ngọn cỏ, những hòn đá, bùn đất nơi bờ sông.
Cảnh sắc như vậy, trầm lặng mà lại ấm áp.
Long Đằng kéo tay Sương Lan Nhi đi qua cầu treo, đến một rặng cây rậm rạp, hắn không biết từ đâu kéo ra một chiếc thuyền trúc, đẩy nó vào trong nước, sau lại không biết từ đâu lấy ra một gậy trúc dài, một tay vẫy vẫy với Sương Lan Nhi, cười như ánh nắng mặt trời: “Sương Sương, mau xuống đây, chúng ra đi chơi thuyền.”
Sương Lan Nhi lúc này mới hiểu ra ý tứ của hắn, bảo sao hắn bắt nàng cùng hắn đi dạo quanh phố xá một vòng mua các loại đồ ăn tùy thân, sau đó lại bảo nàng cùng hắn trèo đèo lội suối, thì ra là muốn đưa nàng tới rừng trúc nơi thâm sơn này đi chơi thuyền.
Khóe môi nàng không tự chủ được mà run rẩy. Người này… thật không hổ là kẻ biết ăn chơi, chuyện nhàm chán như vậy mà còn có thể nghĩ ra, thật sự là quá nhàn rỗi, haiz.
Đã đến đây rồi nàng đành vén cao váy, cẩn thận bước lên ngồi ở phía cuối thuyền.
Dòng nước nơi thâm sơn xanh một màu trầm trầm, thoạt nhìn khá đục nhưng mà không bẩn, những làn sóng nhu hòa xao động mà như vậy điềm tĩnh, uyển chuyển, hai bên là những ngọn núi xanh sừng sững, phía sau là mặt trời đỏ giống như đang lung lay chuẩn bị sắp đổ xuống.
Ánh chiều tà dệt thành một tầng kim lân rát lên đầu sóng nhấp nhô từng gợn từng gợn, sóng trồi lên cao nhất rồi để khi nó đổ ập xuống phá vỡ kim quang, bắn ra vô số bọt nước nhỏ như những ánh sao rơi xuống, rồi sóng sau trùm lên sóng trước khởi tạo những đóa hoa trắng ngần.
Cảnh sắc như vậy chẳng những làm say lòng người mà còn lưu lại trong tiềm thức một loại cảm thụ lắng đọng trầm tĩnh, giống như thả mình ở nơi này, hết thảy những phiền não đều sẽ biến mất, khiến con người ta hết lần này đến lần khác muốn sa vào.
Là ai nói, thanh sơn bích thủy, vong khước nhân gian?
Sương Lan Nhi cảm nhận hơi thở mát lạnh trong những cơn gió thu thổi tới, nàng nhìn Long Đằng vẫn đang đẩy nhẹ gậy trúc, nói: “Thiếu Quân, trong vùng thâm sơn này làm sao lại có thuyền? Thoạt nhìn còn thấy rất mới, không giống như là bị người ta vứt bỏ.”
Long Đằng mắt phượng trợn ngược lên, quát to: “Nói đùa, thuyền trúc này là chính tay ta mất bao nhiêu công phu mới có thể làm ra giữa nơi rừng sâu này, như thế nào lại bảo là nhặt được? Ta sớm đã chuẩn bị tốt nhưng nhìn ngươi bận rộn như vậy cũng không thể không biết xấu hổ rủ ngươi đi chơi thuyền được. Thật vất vả hôm nay ngươi mới có thời gian rảnh rỗi, ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt? Chơi thuyền thôi, đương nhiên phải có hai người, một người chơi thì có ý nghĩa gì nữa.”
“Sao?” Đúng là do hắn tự tay làm?
Sương Lan Nhi nhất thời mắt cũng trợn tròn lên. Có thể đem cả một chiếc thuyền lớn đến vùng núi thâm sâu như vậy, có thể thấy gặp đủ loại khó khăn khi đến đây, người này, thật sự không phải là nhàn rỗi bình thường. Nhìn hắn thời gian gần đây luôn bận rộn nàng còn tưởng hắn đi làm chuyện công sự gì, chứ không hề biết được sẽ là chuyện này. Nghĩ vậy nàng không khỏi há miệng trợn mắt, kinh hãi nói: “Ta nói này, ngươi không phải đến Hồng Châu là để làm mấy việc này đấy chứ? Thế công sự của ngươi đâu?”
“Công sự?” Long Đằng giống như đang cảm thấy vô cùng hài hước nói: “Công sự của ta chính là đi du ngoạn sơn thủy, haha.”
Sương Lan Nhỉ chỉ cảm thấy mặt nổi lên mấy vạch đen, quả nhiên!
Nàng vẫn cho là hắn có thể có ít nhiều tiền đồ, ban đầu ở Thượng Dương thành, hắn ngày ngày chơi dế mèn, cũng chẳng có việc gì làm, hiện tại bị đày đi hắn lại càng được cơ hội tự dương tự đắc nhàn tản vô độ, uống rượu tìm hoan, du sơn ngoạn thủy.
Nàng thở dài một hơi nhẹ nói: “Ngươi đúng là trời sinh mệnh tốt, chưa từng trải qua ngày tháng cực khổ. Nếu như sinh ra ở một gia đình nghèo khó ngươi hẳn là sẽ không thể có được những khoảng thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy, cả ngày bôn ba bận rộn sinh kế có thể kiếm sống qua ngày đã là quá tốt rồi chứ nói gì đến du sơn dạo thủy. Nói thật ta mặc dù giờ phút này đang cùng ngươi đi ngắm non xanh nước biếc nhưng trong tâm tư của ta vẫn đang nhớ đến cửa hàng kia của mình, đêm nay hẳn là sẽ vô cùng bận rộn đây.”
Long Đằng nghe đến đây giống như càng thêm hưng trí, cho dù hắn đã ngừng động tác chèo thuyền nhưng con thuyền vẫn nhẹ nhàng di chuyển nhịp nhàng theo dòng nước phiêu lưu. Hắn ngồi xuống gần Sương Lan Nhi: “Ngươi nói trước đây ngươi sống khổ lắm sao?”
Sương Lan Nhi cười mà không đáp.
Hắn lại nói: “Kỳ thật mọi người đều nói sinh ở hoàng tộc đều hạnh phúc, cơm áo không lo, có quyền có thế, nhưng sự thật ta cũng không nghĩ như vậy.”
Nàng cười hắn: “Ngươi đây là sống trong phúc mà không biết phúc, ta nếu mà được sinh trong hoàng tộc thì đã…” Nàng đột nhiên dừng lại không tiếp tục nói nữa. Nếu như nàng có quyền có thế thì đâu có dễ dàng để bị Thu gia khi dễ đến tận lúc này.
Sắc trời bắt đầu tối dần.
Sông dài mênh mông trôi mãi đến vô tận, ngồi trên thuyền cảm nhận được gió trời mát lạnh thổi tới khiến con người ta trở nên thư thái.
Đâu đó có tiếng nhạc sơn ca xướng lên bởi những người thợ săn, giống như cách đó rất xa mà lại giống như rất gần, tiếng hò quanh quẩn thầm kín ở phía chân trời xa xôi, cứ lượn lờ, triền miên văng vẳng bên tai.
Ngẩng đầu nhìn lên, những ngôi sao sáng đã khuyh đảo cả bầu trời, sáng ngời như pha lê vỡ ra thành ngàn mảnh.
Long Đằng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa mà tha thiết, nói: “Thực xin lỗi, làm cho ngươi nhớ lại chuyện thương tâm.”
Nàng lắc đầu: “Đều là quá khứ rồi.”
Hắn nâng tay lên, những ngón tay dọc theo má nàng nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo chút hàm tứ lưu luyến không rời. Thấy nàng cũng không có lảng tránh, ngón tay thon dài lại thuận thế quấn mấy lọn tóc đen nhánh của nàng. Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ai ai cũng đều muốn những thứ tốt đẹp nhưng không hẳn đã là tốt. Sống trong hoàng tộc, có thì rất nhiều nhưng mất cũng rất nhiều. So với cuộc sống ngoài kia, ngươi mỗi ngày đều phải mang theo bên mình một chiếc mặt nạ, đối nhân sử thế đều là như vậy. Ai cũng nói ta muốn làm hoàng đế, kỳ thật bọn họ đều sai lầm.”
Hắn dừng lại rồi chậm rãi nằm xuống, nằm bên người Sương Lan Nhi, nhìn bầu trời đầy sao hắn buồn bã nói: “Ta cho đến bây giờ cũng chưa từng muốn làm hoàng đế.”
Sương Lan Nhi nghiêng người nhìn hắn lẳng lặng nằm bên người, khuôn mặt tuyệt mĩ giống như chất chứa những tâm sự ngẩn ngơ mà nàng chưa từng nhìn thấy ở hắn, nàng hoài nghi nói: “Người thực sự nghĩ như vậy? Cha ngươi là thái tử, nếu như cha ngươi lên làm hoàng đế, ngươi sẽ trở thành thế tử, giang sơn này rồi sẽ đều là của ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Đương triều tể tướng Cảnh Thu Hoa cả đời cùng cha ta tranh đấu, muội muội hắn Thu Đoan Trà vào cung làm phi, cả đời nhiều lần chìm nổi mới có được vị trí quý phi như hiện tại, Cảnh Thu Hoa một bên âm thầm giúp đỡ cháu trai của mình cũng chính là Long Tiêu Đình, một bên còn nghĩ muốn dâng hiến nữ nhi của mình cho phụ vương ta. Người biết không? Nàng chỉ là một vật hi sinh.”
Tâm tư Sương Lan Nhi lúc này có chút nhảy lên, nàng biết người mà Long Đằng nói đến là ai, nữ nhi của Cảnh Thu Hoa, đương nhiên chính là Thu Bội Ngâm. Thì ra Thu Bội Ngâm gả cho thái tử mặc dù bề ngoài thân phận rõ ràng chính là đông cung thái tử phi nhưng từ đầu đến cuối chỉ là bi kịch. Cảnh Thu Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến nữ nhi của mình cùng với cháu trai bên ngoại sinh ra cảm tình. Có lẽ trong kế hoạch của bọn họ, đây là chuyện tuyệt đối không được phép phát sinh.
Long Đằng tiếp tục nói: “Ta hơn mười tuổi đã chứng kiến tranh đấu gay gắt trong phủ thái tử, nương ta lúc đó bộ dạng thập phần xinh đẹp, cha ta khi đó còn chưa lên làm thái tử, chỉ liếc mắt một cái liền coi trọng nàng, nạp về nhà làm thiếp. Sau đó nương ta tuy rằng lương thiện nhưng nàng vẫn là không cam lòng, nghĩ đến ngôi vị thái tử phi kia, nàng lại lo lắng hồng nhan mình ngày càng già đi, vậy là liều mạng tranh đấu với những người khác. Năm đó thủ đoạn của nàng ta đều để trong mắt, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng người xem, kết quả nàng đã tranh được thứ gì? Bất quá chỉ là công dã tràng.”
Dừng một chút hắn nhìn Sương Lan Nhi, vẻ mặt chân thành nói tiếp: “Bàn cờ này của Cảnh Thu Hoa thực sự rất tinh vi, hắn luôn tính toán, Thu Bội Ngâm lên làm thái tử phi, nếu tương lai sinh hạ quý tử thì sau này hắn có thể khống chế cả hai bên. Đáng tiếc hắn đã tính sai một bước. Nương ta làm sao có thể để cho nàng dễ dàng sinh hạ con trai? Nơi nàng ở, đồ nàng dùng, thứ nàng ăn đều đã sớm bị người động tay động chân, xạ hương hoa hồng, năm rộng tháng dài thẩm thấu, nàng sớm đã không còn khả năng sinh con. Điều đáng buồn nhất chính là…”
Trên mặt khẽ nở một nụ cười chỉ như gió nhẹ thoảng qua trong chốc lát: “Điều đáng buồn nhất chính là những việc đó phụ vương ta đều ngầm đồng ý.”
Một khắc kia Sương Lan Nhi hoàn toàn sửng sốt, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, ôm bả vai nàng, buồn bã nói: “Phụ vương ta không ngốc, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con tương lai của mình tương lai trở thành công cụ dùng để khống chế hắn. Sương Sương ngươi nói xem ngay cả người chung gối chung chăn còn không tín nhiệm, đều không ngừng tính kế nhau, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì? Ta cảm thấy bọn họ sống thật quá mệt mỏi, dùng bữa cũng lo lắng bị hạ độc, ngủ cũng có người phải trực đêm, ra ngoài thì sợ bị ám sát, đương nhiên ngồi ở vị trí càng cao càng phải thấp thỏm bị người ta đạp xuống ngựa, mà khi ở vị trí thấp thì không ngừng lợi dụng thời cơ để tranh thủ. Phụ vương ta thì hay rồi, hắn mặc dù ngồi lên được vị trí thái tử nhưng Long Tiêu Đình không ngừng bức hắn, vị trí ấy có bao giờ được ngồi yên ổn. Cho dù phụ vương ta sau này có thể ngồi lên vị trí tối cao kia hay không thì điều nhất định chính là tam cung lục viện, đến lúc đó , lại phiền nương ta hết lần này đến lần khác phải khổ tâm bày kế. Còn ta, khó bảo toàn được khi phụ vương đã ở tuổi tác này, người tài mới lại xuất hiện cùng bức nhau đến khốn khổ. Một hồi lại một hồi tranh đấu, cứ như vậy tuần hoàn cho đến khi nào mới là điểm kết thúc?”
“Sương Sương” gọi tên nàng xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, vẻ mặt chân thành thật sự nói: “Ta xác định, cuộc sống này không phải là cuộc sống mà ta muốn, ít nhất những gì mình thích đều không có được. Nhàn hạ tiêu dao mới là cuộc sống ta muốn hướng tới.”
Nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp của hắn, nhìn thấy bóng dáng nàng rõ ràng in trong mắt hắn, phía sau là bầu trời tinh quang sáng lung linh như ngọc mà ánh sáng ấy cũng một phần toát ra từ đôi mắt xinh đẹp của hắn.
Hắn chậm rãi buông nàng, một mình lại nằm xuống ngắm nhìn bầu trời đầy sao, buồn rầu nói: “Bọn họ cho rằng ta phòng bị rất tốt cho nên không dám đến hãm hại ta nhưng vẫn nghĩ đến một ngày nào đó tổng công kích khiến ta vĩnh viễn không thể xoay người. Kỳ thật bọn họ lại sai lầm. Ta không hề bố trí phòng vệ gì hết, ta chỉ ước bọn họ nhanh nhanh sớm đến hãm hại ta, đem ta đuổi đi càng xa càng tốt. Ha ha.” Nói xong hắn đột nhiên nở nụ cười, kéo nàng nằm xuống bên cạnh: “Nói thật, Sương Sương, ta không ngờ bọn họ cũng kéo ngươi vào. Haiz, thực tiếc nuối.”
Sương Lan Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Tiếc nuối cái gì?”
Ý cười trong mắt hắn giảo hoạt, nhộn nhạo, môi hắn cong lên tạo thành một độ cung đáng ghét: “Tiếc nuối chính là bọn họ tại sao lại hạ ta mê dược mà không phải là xuân dược. Như vậy ta có thể danh chính ngôn thuận…”
“Long Thiếu Quân!” Nàng nổi giận, ngồi dậy túm lấy tay hắn, “Ngươi nghĩ ta không dám ném ngươi xuống sông thêm một lần nữa?” Dứt lời nàng liền vươn hai chân dùng sức đá hắn.
Hắn cười rồi tránh trái tránh phải: “Đừng đừng đừng, nơi này cũng không phải là hồ nước nóng. Trời lạnh lắm, ta cũng mang theo xiêm y đổi…”
Trong lúc giằng co, con thuyền lắc lư trong nước mãnh liệt, kích động hàng vạn những cánh hoa trắng xinh đẹp, cũng làm lênh loáng hình ảnh phản chiếu ngược dưới sông, những gợn sóng cũng vui mừng hết lần này đến lần khác bập bềnh lên xuống, hướng ra xa, xa mãi không có điểm dừng.
Long Tiêu Đình ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ vị, không nói lời nào, tuấn nhan ngưng tụ lại thành một vòng cung lạnh.
Một tiểu nô tài nhanh trí bưng trà nóng đến đặt một ly trên bàn mộc bên cạnh người Long Tiêu Đình rồi vội vàng lui ra ngoài.
Trong căn phòng bao phủ một bầu không khí rất buồn bực, cái loại buồn bực này có thể bức người ta muốn chết, một tầng lại một tầng áp lực khiến ai cũng cảm thấy hít thở không thông.
Phương Tiến Ích toàn thân cứng nhắc, hắn nâng tay áo lên lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Hắn nghĩ không thông nổi tú cầu này như thế nào có thể rơi đúng chỗ Thụy vương tôn quý của Tường Long Quốc. Tuy nói rằng dân gian có phong tục của dân gian nhưng người này lại là hoàng thân quốc thích, hắn thật sự không có đủ định lượng dám trèo lên. Hiện tại hắn chỉ chờ Thụy vương không giáng tội đã là tốt lắm rồi. Bởi gia nghiệp hắn tích lũy từng chút một suốt bao năm qua chỉ cần một câu của Thụy vương trong nháy mắt cũng có thể hóa thành hư ảo. Hắn khẩn trương nhưng không dám lên tiếng, tim như bị treo lên chỉ cần không cẩn thận một chút cũng có thể đánh rơi.
Long Tiêu Đình thực ra cũng không gấp, hắn đã sai sử viên thống lĩnh đuổi theo hai người đã đào tẩu kia, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có tin tức. Mà hắn trước hết phải xử lý ổn thỏa chuyện bên này đã.
Long Tiêu Đình nhẹ nhàng động tay, những người phía bên dưới hắn theo từng cử động của hắn mà không ngừng nín thở dõi theo. Nào biết hắn chỉ cầm ly trà lên, mở nắp đậy, vuốt nhẹ rồi đặt ly trà bên miệng thưởng thức.
Linh Lung lúc này đứng ở chính giữa sảnh, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy trắng, hai con mắt mở to nhưng mâu trung cũng không mất đi thần thái vốn có của nó, trong mắt không lộ chút hào quang, bình tĩnh nhìn xuống mặt đất. Nếu nói người phía dưới không để ý thì không biết nhưng nàng là người đứng ở trên đài có thể nhìn thấy rõ ràng, vì đảm bảo vạn nhất nàng đã sớm sai quản gia xếp Long Đằng vào đúng vị trí mà nàng đã an bài, trước đó nàng cũng không ngừng luyện tập hồi lâu, sợ tú cầu sẽ bay ra ngoài làm lỡ mất chung thân đại sự của nàng. Cũng không ngờ rằng… Không… nàng lúc ấy rõ ràng nhìn thấy Long Đằng khua khua tay áo, tiếp đó tú cầu không hiểu tại sao lại thay đổi phương hướng. Tại sao có thể như vậy?
Lúc này trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mặt trời chính ngọ xuyên vào phản xạ trên mặt đất tạo nên những ánh sáng chói lòa đâm vào mắt đến đau đớn.
Long Tiêu Đình cuối cùng cũng lên tiếng: “Phương Tiến Ích, người này chính là nữ nhi ngươi nhận nuôi nhiều năm nay Linh Lung?”
“Đúng vậy, chính là tiểu nữ nhà ta. Linh Lung mau đến đâu, Vương gia hỏi con đấy.” Phương Tiến Ích nói hai câu, nhìn thấy Linh Lung vẻ mặt kinh ngạc vẫn còn bất động mà không khỏi có chúy nóng nảy, hắn lui ra phía sau về bên phía người nàng, hướng Long Tiêu Đình giải thích: “Vương gia, tiểu nữ nhà ta tên Linh Lung. Nàng nhát gan, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy cho nên có chút sợ hãi.”
Nữ tử trước mắt vẫn thủy chung cúi đầu, hai tay quấn lấy tay áo. Long Tiêu Đình vẫn chưa nhìn rõ dung mạo của nàng, tầm mắt của hắn dừng lại trên vật trang sức bằng đồng thau treo trước ngực nàng, thần sắc hắn bỗng biến hóa kịch liệt, hai bờ vai của hắn chấn động, cả người nhất thời giật mình, cơ hồ không thể khống chế chính thanh âm của mình, kinh hô một tiếng: “Đây là…”
Một khắc kia thanh âm hắn thật lớn, thật kích động pha lẫn sự vui mừng kinh hỉ, giống như vừa tìm lại được một trân bảo đã thất lạc từ lâu mà nay bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt.
Linh Lung mặt đầy nghi hoặc, nàng không biết rốt cục đã phát sinh chuyện gì nữa, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn vào món đồ trang sức bằng đồng treo trên ngực nàng. Nàng đưa tay lên tháo nó xuống rồi đưa tới tay hắn, nhẹ giọng nói: “Vương gia, ngài muốn hỏi về thứ này? Đây là thứ mà ta vẫn luôn mang theo bên người. Lúc trước Đinh lão bản nói từ ngày nhận ta về nuôi dưỡng đã thấy nó ở trên người ta, ta nghĩ vật đó nhất định là rất quan trọng, có lẽ có quan hệ với cha và nương ta, như thế nào, Vương gia biết nó sao?”
Vật trang sức bằng đồng được làm thủ công, hoa văn chạm chổ nhưng giống như đã có từ rất lâu rồi, mặt phẳng trơn nhẵn bởi ma sát vuốt ve nhiều mà thành, ma sát đến độ đồng cũng sáng bóng lên.
Long Tiêu Đình nắm chặt nó trong tay, hai hàng mi bất giác rung động.
Mãi sau thanh âm hắn mới cất lên chứ đựng nỗi bi ai tưởng niệm sâu thẳm vô hạn: “Bội Ngâm, ta cuối cùng cũng tìm được nàng rồi…”
(Nàng ở đây là chỉ Linh Lung)
Lúc này Long Đằng đã đưa Sương Lan Nhi ra khỏi Hồng Châu Thành.
Bọn họ đi qua một ngọn núi nhỏ, lại vượt qua một cây cầu treo dài, phía dưới cầu là dòng nước chảy siết, là con suối mát lạnh, trong trẻo sạch sẽ. Tiếng nước thì thào giống như lời kể âm thầm những câu chuyện bí mật giữa chốn nhân gian.
Giờ đã là chính giữa buổi chiều, những ánh tà dương chiếu rọi xuống mặt sông giống như phủ lên trên nó một lớp hoàng kim lóng lánh. Nước sông bị những con vịt bơi qua mà rẽ thành hai nhánh sóng, vô số những gợn sóng yếu ớt tản ra hai bên, nối đuôi nhau đuổi đến bên bờ, đập vào những ngọn cỏ, những hòn đá, bùn đất nơi bờ sông.
Cảnh sắc như vậy, trầm lặng mà lại ấm áp.
Long Đằng kéo tay Sương Lan Nhi đi qua cầu treo, đến một rặng cây rậm rạp, hắn không biết từ đâu kéo ra một chiếc thuyền trúc, đẩy nó vào trong nước, sau lại không biết từ đâu lấy ra một gậy trúc dài, một tay vẫy vẫy với Sương Lan Nhi, cười như ánh nắng mặt trời: “Sương Sương, mau xuống đây, chúng ra đi chơi thuyền.”
Sương Lan Nhi lúc này mới hiểu ra ý tứ của hắn, bảo sao hắn bắt nàng cùng hắn đi dạo quanh phố xá một vòng mua các loại đồ ăn tùy thân, sau đó lại bảo nàng cùng hắn trèo đèo lội suối, thì ra là muốn đưa nàng tới rừng trúc nơi thâm sơn này đi chơi thuyền.
Khóe môi nàng không tự chủ được mà run rẩy. Người này… thật không hổ là kẻ biết ăn chơi, chuyện nhàm chán như vậy mà còn có thể nghĩ ra, thật sự là quá nhàn rỗi, haiz.
Đã đến đây rồi nàng đành vén cao váy, cẩn thận bước lên ngồi ở phía cuối thuyền.
Dòng nước nơi thâm sơn xanh một màu trầm trầm, thoạt nhìn khá đục nhưng mà không bẩn, những làn sóng nhu hòa xao động mà như vậy điềm tĩnh, uyển chuyển, hai bên là những ngọn núi xanh sừng sững, phía sau là mặt trời đỏ giống như đang lung lay chuẩn bị sắp đổ xuống.
Ánh chiều tà dệt thành một tầng kim lân rát lên đầu sóng nhấp nhô từng gợn từng gợn, sóng trồi lên cao nhất rồi để khi nó đổ ập xuống phá vỡ kim quang, bắn ra vô số bọt nước nhỏ như những ánh sao rơi xuống, rồi sóng sau trùm lên sóng trước khởi tạo những đóa hoa trắng ngần.
Cảnh sắc như vậy chẳng những làm say lòng người mà còn lưu lại trong tiềm thức một loại cảm thụ lắng đọng trầm tĩnh, giống như thả mình ở nơi này, hết thảy những phiền não đều sẽ biến mất, khiến con người ta hết lần này đến lần khác muốn sa vào.
Là ai nói, thanh sơn bích thủy, vong khước nhân gian?
Sương Lan Nhi cảm nhận hơi thở mát lạnh trong những cơn gió thu thổi tới, nàng nhìn Long Đằng vẫn đang đẩy nhẹ gậy trúc, nói: “Thiếu Quân, trong vùng thâm sơn này làm sao lại có thuyền? Thoạt nhìn còn thấy rất mới, không giống như là bị người ta vứt bỏ.”
Long Đằng mắt phượng trợn ngược lên, quát to: “Nói đùa, thuyền trúc này là chính tay ta mất bao nhiêu công phu mới có thể làm ra giữa nơi rừng sâu này, như thế nào lại bảo là nhặt được? Ta sớm đã chuẩn bị tốt nhưng nhìn ngươi bận rộn như vậy cũng không thể không biết xấu hổ rủ ngươi đi chơi thuyền được. Thật vất vả hôm nay ngươi mới có thời gian rảnh rỗi, ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt? Chơi thuyền thôi, đương nhiên phải có hai người, một người chơi thì có ý nghĩa gì nữa.”
“Sao?” Đúng là do hắn tự tay làm?
Sương Lan Nhi nhất thời mắt cũng trợn tròn lên. Có thể đem cả một chiếc thuyền lớn đến vùng núi thâm sâu như vậy, có thể thấy gặp đủ loại khó khăn khi đến đây, người này, thật sự không phải là nhàn rỗi bình thường. Nhìn hắn thời gian gần đây luôn bận rộn nàng còn tưởng hắn đi làm chuyện công sự gì, chứ không hề biết được sẽ là chuyện này. Nghĩ vậy nàng không khỏi há miệng trợn mắt, kinh hãi nói: “Ta nói này, ngươi không phải đến Hồng Châu là để làm mấy việc này đấy chứ? Thế công sự của ngươi đâu?”
“Công sự?” Long Đằng giống như đang cảm thấy vô cùng hài hước nói: “Công sự của ta chính là đi du ngoạn sơn thủy, haha.”
Sương Lan Nhỉ chỉ cảm thấy mặt nổi lên mấy vạch đen, quả nhiên!
Nàng vẫn cho là hắn có thể có ít nhiều tiền đồ, ban đầu ở Thượng Dương thành, hắn ngày ngày chơi dế mèn, cũng chẳng có việc gì làm, hiện tại bị đày đi hắn lại càng được cơ hội tự dương tự đắc nhàn tản vô độ, uống rượu tìm hoan, du sơn ngoạn thủy.
Nàng thở dài một hơi nhẹ nói: “Ngươi đúng là trời sinh mệnh tốt, chưa từng trải qua ngày tháng cực khổ. Nếu như sinh ra ở một gia đình nghèo khó ngươi hẳn là sẽ không thể có được những khoảng thời gian nhàn hạ thoải mái như vậy, cả ngày bôn ba bận rộn sinh kế có thể kiếm sống qua ngày đã là quá tốt rồi chứ nói gì đến du sơn dạo thủy. Nói thật ta mặc dù giờ phút này đang cùng ngươi đi ngắm non xanh nước biếc nhưng trong tâm tư của ta vẫn đang nhớ đến cửa hàng kia của mình, đêm nay hẳn là sẽ vô cùng bận rộn đây.”
Long Đằng nghe đến đây giống như càng thêm hưng trí, cho dù hắn đã ngừng động tác chèo thuyền nhưng con thuyền vẫn nhẹ nhàng di chuyển nhịp nhàng theo dòng nước phiêu lưu. Hắn ngồi xuống gần Sương Lan Nhi: “Ngươi nói trước đây ngươi sống khổ lắm sao?”
Sương Lan Nhi cười mà không đáp.
Hắn lại nói: “Kỳ thật mọi người đều nói sinh ở hoàng tộc đều hạnh phúc, cơm áo không lo, có quyền có thế, nhưng sự thật ta cũng không nghĩ như vậy.”
Nàng cười hắn: “Ngươi đây là sống trong phúc mà không biết phúc, ta nếu mà được sinh trong hoàng tộc thì đã…” Nàng đột nhiên dừng lại không tiếp tục nói nữa. Nếu như nàng có quyền có thế thì đâu có dễ dàng để bị Thu gia khi dễ đến tận lúc này.
Sắc trời bắt đầu tối dần.
Sông dài mênh mông trôi mãi đến vô tận, ngồi trên thuyền cảm nhận được gió trời mát lạnh thổi tới khiến con người ta trở nên thư thái.
Đâu đó có tiếng nhạc sơn ca xướng lên bởi những người thợ săn, giống như cách đó rất xa mà lại giống như rất gần, tiếng hò quanh quẩn thầm kín ở phía chân trời xa xôi, cứ lượn lờ, triền miên văng vẳng bên tai.
Ngẩng đầu nhìn lên, những ngôi sao sáng đã khuyh đảo cả bầu trời, sáng ngời như pha lê vỡ ra thành ngàn mảnh.
Long Đằng chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa mà tha thiết, nói: “Thực xin lỗi, làm cho ngươi nhớ lại chuyện thương tâm.”
Nàng lắc đầu: “Đều là quá khứ rồi.”
Hắn nâng tay lên, những ngón tay dọc theo má nàng nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo chút hàm tứ lưu luyến không rời. Thấy nàng cũng không có lảng tránh, ngón tay thon dài lại thuận thế quấn mấy lọn tóc đen nhánh của nàng. Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ai ai cũng đều muốn những thứ tốt đẹp nhưng không hẳn đã là tốt. Sống trong hoàng tộc, có thì rất nhiều nhưng mất cũng rất nhiều. So với cuộc sống ngoài kia, ngươi mỗi ngày đều phải mang theo bên mình một chiếc mặt nạ, đối nhân sử thế đều là như vậy. Ai cũng nói ta muốn làm hoàng đế, kỳ thật bọn họ đều sai lầm.”
Hắn dừng lại rồi chậm rãi nằm xuống, nằm bên người Sương Lan Nhi, nhìn bầu trời đầy sao hắn buồn bã nói: “Ta cho đến bây giờ cũng chưa từng muốn làm hoàng đế.”
Sương Lan Nhi nghiêng người nhìn hắn lẳng lặng nằm bên người, khuôn mặt tuyệt mĩ giống như chất chứa những tâm sự ngẩn ngơ mà nàng chưa từng nhìn thấy ở hắn, nàng hoài nghi nói: “Người thực sự nghĩ như vậy? Cha ngươi là thái tử, nếu như cha ngươi lên làm hoàng đế, ngươi sẽ trở thành thế tử, giang sơn này rồi sẽ đều là của ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Đương triều tể tướng Cảnh Thu Hoa cả đời cùng cha ta tranh đấu, muội muội hắn Thu Đoan Trà vào cung làm phi, cả đời nhiều lần chìm nổi mới có được vị trí quý phi như hiện tại, Cảnh Thu Hoa một bên âm thầm giúp đỡ cháu trai của mình cũng chính là Long Tiêu Đình, một bên còn nghĩ muốn dâng hiến nữ nhi của mình cho phụ vương ta. Người biết không? Nàng chỉ là một vật hi sinh.”
Tâm tư Sương Lan Nhi lúc này có chút nhảy lên, nàng biết người mà Long Đằng nói đến là ai, nữ nhi của Cảnh Thu Hoa, đương nhiên chính là Thu Bội Ngâm. Thì ra Thu Bội Ngâm gả cho thái tử mặc dù bề ngoài thân phận rõ ràng chính là đông cung thái tử phi nhưng từ đầu đến cuối chỉ là bi kịch. Cảnh Thu Hoa có nằm mơ cũng không nghĩ đến nữ nhi của mình cùng với cháu trai bên ngoại sinh ra cảm tình. Có lẽ trong kế hoạch của bọn họ, đây là chuyện tuyệt đối không được phép phát sinh.
Long Đằng tiếp tục nói: “Ta hơn mười tuổi đã chứng kiến tranh đấu gay gắt trong phủ thái tử, nương ta lúc đó bộ dạng thập phần xinh đẹp, cha ta khi đó còn chưa lên làm thái tử, chỉ liếc mắt một cái liền coi trọng nàng, nạp về nhà làm thiếp. Sau đó nương ta tuy rằng lương thiện nhưng nàng vẫn là không cam lòng, nghĩ đến ngôi vị thái tử phi kia, nàng lại lo lắng hồng nhan mình ngày càng già đi, vậy là liều mạng tranh đấu với những người khác. Năm đó thủ đoạn của nàng ta đều để trong mắt, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng người xem, kết quả nàng đã tranh được thứ gì? Bất quá chỉ là công dã tràng.”
Dừng một chút hắn nhìn Sương Lan Nhi, vẻ mặt chân thành nói tiếp: “Bàn cờ này của Cảnh Thu Hoa thực sự rất tinh vi, hắn luôn tính toán, Thu Bội Ngâm lên làm thái tử phi, nếu tương lai sinh hạ quý tử thì sau này hắn có thể khống chế cả hai bên. Đáng tiếc hắn đã tính sai một bước. Nương ta làm sao có thể để cho nàng dễ dàng sinh hạ con trai? Nơi nàng ở, đồ nàng dùng, thứ nàng ăn đều đã sớm bị người động tay động chân, xạ hương hoa hồng, năm rộng tháng dài thẩm thấu, nàng sớm đã không còn khả năng sinh con. Điều đáng buồn nhất chính là…”
Trên mặt khẽ nở một nụ cười chỉ như gió nhẹ thoảng qua trong chốc lát: “Điều đáng buồn nhất chính là những việc đó phụ vương ta đều ngầm đồng ý.”
Một khắc kia Sương Lan Nhi hoàn toàn sửng sốt, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, ôm bả vai nàng, buồn bã nói: “Phụ vương ta không ngốc, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con tương lai của mình tương lai trở thành công cụ dùng để khống chế hắn. Sương Sương ngươi nói xem ngay cả người chung gối chung chăn còn không tín nhiệm, đều không ngừng tính kế nhau, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì? Ta cảm thấy bọn họ sống thật quá mệt mỏi, dùng bữa cũng lo lắng bị hạ độc, ngủ cũng có người phải trực đêm, ra ngoài thì sợ bị ám sát, đương nhiên ngồi ở vị trí càng cao càng phải thấp thỏm bị người ta đạp xuống ngựa, mà khi ở vị trí thấp thì không ngừng lợi dụng thời cơ để tranh thủ. Phụ vương ta thì hay rồi, hắn mặc dù ngồi lên được vị trí thái tử nhưng Long Tiêu Đình không ngừng bức hắn, vị trí ấy có bao giờ được ngồi yên ổn. Cho dù phụ vương ta sau này có thể ngồi lên vị trí tối cao kia hay không thì điều nhất định chính là tam cung lục viện, đến lúc đó , lại phiền nương ta hết lần này đến lần khác phải khổ tâm bày kế. Còn ta, khó bảo toàn được khi phụ vương đã ở tuổi tác này, người tài mới lại xuất hiện cùng bức nhau đến khốn khổ. Một hồi lại một hồi tranh đấu, cứ như vậy tuần hoàn cho đến khi nào mới là điểm kết thúc?”
“Sương Sương” gọi tên nàng xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, vẻ mặt chân thành thật sự nói: “Ta xác định, cuộc sống này không phải là cuộc sống mà ta muốn, ít nhất những gì mình thích đều không có được. Nhàn hạ tiêu dao mới là cuộc sống ta muốn hướng tới.”
Nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp của hắn, nhìn thấy bóng dáng nàng rõ ràng in trong mắt hắn, phía sau là bầu trời tinh quang sáng lung linh như ngọc mà ánh sáng ấy cũng một phần toát ra từ đôi mắt xinh đẹp của hắn.
Hắn chậm rãi buông nàng, một mình lại nằm xuống ngắm nhìn bầu trời đầy sao, buồn rầu nói: “Bọn họ cho rằng ta phòng bị rất tốt cho nên không dám đến hãm hại ta nhưng vẫn nghĩ đến một ngày nào đó tổng công kích khiến ta vĩnh viễn không thể xoay người. Kỳ thật bọn họ lại sai lầm. Ta không hề bố trí phòng vệ gì hết, ta chỉ ước bọn họ nhanh nhanh sớm đến hãm hại ta, đem ta đuổi đi càng xa càng tốt. Ha ha.” Nói xong hắn đột nhiên nở nụ cười, kéo nàng nằm xuống bên cạnh: “Nói thật, Sương Sương, ta không ngờ bọn họ cũng kéo ngươi vào. Haiz, thực tiếc nuối.”
Sương Lan Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Tiếc nuối cái gì?”
Ý cười trong mắt hắn giảo hoạt, nhộn nhạo, môi hắn cong lên tạo thành một độ cung đáng ghét: “Tiếc nuối chính là bọn họ tại sao lại hạ ta mê dược mà không phải là xuân dược. Như vậy ta có thể danh chính ngôn thuận…”
“Long Thiếu Quân!” Nàng nổi giận, ngồi dậy túm lấy tay hắn, “Ngươi nghĩ ta không dám ném ngươi xuống sông thêm một lần nữa?” Dứt lời nàng liền vươn hai chân dùng sức đá hắn.
Hắn cười rồi tránh trái tránh phải: “Đừng đừng đừng, nơi này cũng không phải là hồ nước nóng. Trời lạnh lắm, ta cũng mang theo xiêm y đổi…”
Trong lúc giằng co, con thuyền lắc lư trong nước mãnh liệt, kích động hàng vạn những cánh hoa trắng xinh đẹp, cũng làm lênh loáng hình ảnh phản chiếu ngược dưới sông, những gợn sóng cũng vui mừng hết lần này đến lần khác bập bềnh lên xuống, hướng ra xa, xa mãi không có điểm dừng.
/104
|