Bốn bề gió cuồn cuộn giống như phong ba từ đại dương thổi tới, sắc nhọn gào thét. Hắn vẫn mặc xiêm y từ tối qua, màu vàng chói lọi cùng kim long sống động, vạt áo theo từng cơn cuồng phong không ngừng tung bay.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ đều khiến hai người đều không cách nào mở miệng.
Bốn con mắt nhìn nhau ngừng trệ.
Mà tâm tình lúc này cũng giống như bầu trời của hiện tại, càng lúc càng ảm đạm mờ mịt.
Đã bao nhiêu lâu bọn họ không có nhìn nhau chăm chú đến như vậy? Giống như là đã rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức chỉ cảm thấy đối phương trở nên xa lạ. Tựa hồ ở cạnh nhau mà lại cách xa mấy trọng sơn, mấy trọng thủy.
Hắn thật không ngờ nàng đúng là người như vậy.
Nàng cũng thật không ngờ hắn cũng là người như thế.
Sự tĩnh mĩnh làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, sự tĩnh mịch giữa nàng và hắn chính là thứ mà kẻ khác không thể nào nắm bắt được như vậy, gượng gạo đến mức khó xử.
Thật lâu sau hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Cỏ long xà bên trong chén thuốc kết hợp cùng bột tước linh có thể ăn mòn thần kinh, làm biến đổi nhân tính. Ta nhớ rõ nàng y thuật rất tốt, nếu thực sự có người muốn hạ bột tước linh trên cây trâm của nàng, nàng hẳn là có thể nhận ra được.”
Nàng ho khan vài tiếng, hít thở mấy hơi thật sâu, cổ họng dần dần đã có thể thích ứng được, thanh âm nàng khàn khàn cất lên: “Đúng vậy, ta có thể nhận ra được.”
Kỳ thật nàng cũng phải mất đến khoảng chục ngày mới có thể phát giác trên người có tiếp xúc với bột tước linh. Đây là ông trời bảo hộ cho nàng, hôm đó nàng dùng lửa hơ trên cây trâm loan của mình để uốn thẳng nó lại, nào ngờ đúng lúc ấy nàng phát hiện trên chiếc trâm có một lớp bột phấn màu trắng rất khó nhìn ra. Tước linh phấn, vô sắc vô vị, chỉ có hơ trên lửa lúc sau mới có thể làm xuất hiện màu trắng, đây cũng là biện pháp duy nhất để nhận ra nó.
Lúc ấy nàng dĩ nhiên cũng đã tiếp xúc với không ít lượng bột tước linh, nếu như lại sốt cao không ngừng, nhất định sẽ không tránh khỏi độc làm cho bị câm. Bất quá nàng cũng biết độc của tước linh phấn cũng không tính là đã quá sâu, do vậy cũng không phải là không cách nào giải độc. Tận dụng thời cơ này, nàng liền tương kế tựu kế, thả mình suốt một đêm trong gió hàn lạnh buốt, khiến cho bản thân sốt cao không ngừng, giọng nói của nàng y như dự liệu liền bị câm, nàng cũng tự mình phối dược chậm rãi chữa độc, cũng lẳng lặng chờ đợi Quế ma ma cùng Thu Khả Ngâm lộ ra sơ hở. Đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ ván bài này giống như một cuộc đánh đổi, đánh đổi giọng nói của nàng, có thể chữa trị khỏi hoặc cũng có thể cả đời điều trị không hết. Đương nhiên tất cả bằng chứng nàng đều giữ lại, chung quy sẽ có một ngày nàng khiến cho Thu Khả Ngâm phải thua hoàn toàn triệt để.
Nàng nghĩ rằng nàng sẽ thắng bởi cuối cùng nàng cũng nắm được nhược điểm của họ. Không thể ngờ chính nàng mới là người bị thua, thua đến không còn đường lùi.
Lúc này Long Tiêu Đình nhìn sườn nhan trầm mặc của nàng, trong lòng hắn đau đớn, đột nhiên hắn đẩy nàng ra, vẻ mặt bi thương nói: “Cho nên nàng căn bản không hề bị câm, nàng một mực lừa gạt ta? Lan nhi, nàng khiến ta quá thất vọng rồi.”
Nàng bị hắn đẩy ngã xuống mặt đất, đau đến độ xương cốt trong nháy mắt như đứt lìa từng cái.
“Là chủ ý của nàng, nàng sớm đã thiết kế khiến cho Trầm thái y phát hiện ra tước linh phấn, lại để cho ta tìm hiểu nguồn gốc để rồi tra ra Khả Ngâm? Nàng!” Hắn dừng lại, không còn biết phải nói thêm gì nữa, duy chỉ còn khuôn mặt u ám đến tột cùng nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng cũng không lảng tránh, ánh mắt bình tĩnh như nước lặng nhìn không thấy một tia cảm tình, nàng thản nhiên nói: “Ta làm ngài thất vọng rồi sao? Thật sự sao? Chỉ sợ điều làm ngài thất vọng chính là ta đã làm vấy bẩn người mà ngài cho là thuần khiết nhất Thu Bội Ngâm mà thôi.”
Nói xong nàng cười nhẹ, khuôn mặt ngẩng lên yên lặng nhìn ngắm bầu trời xa xa.
Kịch đèn chiếu một người, nàng đã sáng tỏ, gặp mặt trong mưa, bạch y thuần khiết, màu trắng của tán ô, xưng danh là Lôi Đình, được hắn cứu giúp,… đều không phải như Thu Khả Ngâm từng nói. Hết thảy mọi thứ, cho dù là khi nàng bị câm, hắn đột nhiên thương tiếc đối xử với nàng nhẹ nhàng vô hạn như vậy, tất cả đều là bởi vì nàng kia – Thu Bội Ngâm, là nữ tử chiếm cứ toàn bộ lý trí cùng tình cảm của hắn.
Nàng không biết trong lòng hắn nàng đến tột cùng có thể xem là thứ gì. Nhưng nàng có thể khẳng định, giờ khắc này, hắn nhất định hận nàng. Bởi vì nàng đã phá hủy đi những ảo ảnh mà hắn khó khăn lắm mới tìm được, làm cho nó bị vấy bẩn.
Ở trong lòng hắn, nàng chính là một con người vô sỉ đê tiện như thế, có thể nào đánh đồng được với Thu Bội Ngâm cao thượng thuần khiết nhất đây. Đối với Thu Bội Ngâm đó là một sự vũ nhục đáng khinh nhờn, hắn làm sao có thể chịu được?!
Lời của nàng làm hắn run sợ thật lâu sau mới hiểu ra: “Người biết nàng?” Dừng một chút, hắn đột nhiên điên cuồng, giận dữ gào thét: “Ngươi sớm đã biết nàng? Cho nên mới giả bộ bị câm? Ngươi biết ta sẽ…”
Hắn chợt dừng lại không nói tiếp, ánh mắt hắn nhìn nàng đầy đau lòng cùng với đó là sự căm ghét gia tăng. Thật lâu sau hắn mới cắn răng nói: “Là hắn! Là Long Đằng nói cho ngươi biết, đúng không? Các ngươi…”
Nàng đánh gãy lời hắn, ngữ điệu đạm mạc mà căm ghét: “Vương gia, tuy ngài nghĩ như thế nào thì nghĩ. Dù sao hết thảy mọi chuyện đều đã qua đi.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng cười, nụ cười kia giống như một đóa hoa mảnh mai, phong thái đầy tư vị đau khổ.
Nàng ngẩng đầu, lên chợt thấy có chút lạnh lẽo dừng trên mặt, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng khẽ kêu một tiếng, tùy tay nhấc lên hứng lấy những bông tuyết trắng muốt mà không khỏi thở dài: “Tuyết rơi.”
“Hết thảy đều đã qua đi… Thật sao…” Dường như một chút mảy may sự thay đổi của tiết trời không động được đến cảm xúc của hắn lúc này, hắn lảo đảo lui về phía sau từng bước, giọng nói vẫn bi thương như lúc trước, nghẹn lại không thể cất thành lời.
Dần dần tuyết rơi xuống càng lúc càng dày hơn, tản ra giống như những sợi bông bay phấp phới, gió lạnh mang theo những bông tuyết phủ lên người bọn họ. Những bông tuyết trắng trong lúc ấy cũng vô tình kéo dài khoảng cách giữa hai người, vô thanh vô tức rơi xuống, giống như một loại im lặng khác thường.
Lạnh, thật sự rất lạnh. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống vô kể đem cả bầu không khí cũng bị đóng băng lại.
Hắn đứng, nàng ngồi dưới mặt đất, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy.
Để bản thân đứng quá lâu hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, thân hình cũng hơi run rẩy. Mà đôi con mắt sáng ngời của nàng vẫn ngẩn ngơ nhìn đôi giày của hắn, bất động giống như viên pha lê, thậm chí so với ráng chiều còn lộng lẫy hơn, tiếc là lúc này chỉ còn một khoảng không hoang mang mà vô tận.
Tiếng gió từ tứ phía như gào thét, cây cối không biết tự khi nào đã khoác lên một màu bàng bạc, ngay cả xiêm y ngân quang của hắn cũng dần dần bị sương trắng bao phủ.
Đột nhiên từng trận từng trận giá lạnh đau đớn đánh úp xuống, thân thể nàng mềm nhũn, cả người nằm trên mặt đất run rẩy trong sự dày vò, co rút.
Đau quá, mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một tấc xương đều giống như bị rạch nát, bị dao khoét, giống như bị lăng trì, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mỗi chỗ đều không ngừng run rẩy, đau đến không có ngôn ngữ nào diễn tả nổi.
Nàng biết đây là vì lý do gì.
Chính là độc chồn tuyết, chỉ cần gặp tuyết sẽ phát tác. Mà độc này có được chính là do nàng đi hái hoa tuyết nhạn, là khi nàng vẫn chưa biết được thân phận thật sự của hắn, là vì quá mức hoảng sợ mà không kịp trị liệu dẫn đấn độc lưu lại thành căn.
Một khi phát tác… chỉ còn thống khổ….
Nàng đau quá, đau đến cả người không ngừng co rút, đôi môi vốn tái nhợt giờ khắc này không còn một chút sinh khí.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, biểu tình cứng nhắc rốt cục cũng có một tia buông lỏng, hắn chậm rãi bước đến trước mặt nàng, thanh âm so với bão tuyết còn lạnh hơn, đông lạnh triệt để lòng người.
“Ngươi còn muốn giả bộ đáng thương tới khi nào! Thật khiến cho người ta ghê tởm!”
Hắn lấy ra từ trong vạt áo một quyển sổ nhỏ màu đỏ thẫm, ở giữa có mảnh trắng xóa trông phá lệ chói mắt. Hắn hung hăng ném xuống mặt nàng, giống như đánh một chưởng thật mạnh lên người nàng. Hắn phất áo nghênh ngang rời đi, cũng không nguyện nhìn lại nàng thêm lần nào nữa.
Giờ phút này nàng giống như một con búp bê giấy, tuyết phủ trắng người, đến ngay cả mạch máu dường như cũng bị đông lạnh đến có thể thấy được rõ ràng, yếu ớt đến cực điểm.
Thứ màu đỏ kia nằm trên nền tuyết như con dao sắc nhọn không ngừng đâm vào mắt nàng.
Nàng dùng hết tia khí lực cuối cùng, run rẩy mở ra. Đó là tuyên thệ hắn muốn phế truất Thu Khả Ngâm, tấu thỉnh lập nàng làm chính phi, từng câu chữ trong đó đều chuẩn xác, chân tình thiết ý.
Chỉ tiếc, hết thảy, đều là đã trở thành quá khứ…
Khi xem xong đến chữ cuối cùng, nàng gạt đi sự tra tấn thống khổ đến vô tận, trong đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Trong màn tuyết phủ trắng xóa, yên tĩnh tựa như xóa bỏ mọi thanh âm, chỉ có hơi thở nhè nhẹ cảm giác có mà như không: “Tiêu Đình… Ta đau quá…”
Biến cố xảy ra quá bất ngờ đều khiến hai người đều không cách nào mở miệng.
Bốn con mắt nhìn nhau ngừng trệ.
Mà tâm tình lúc này cũng giống như bầu trời của hiện tại, càng lúc càng ảm đạm mờ mịt.
Đã bao nhiêu lâu bọn họ không có nhìn nhau chăm chú đến như vậy? Giống như là đã rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức chỉ cảm thấy đối phương trở nên xa lạ. Tựa hồ ở cạnh nhau mà lại cách xa mấy trọng sơn, mấy trọng thủy.
Hắn thật không ngờ nàng đúng là người như vậy.
Nàng cũng thật không ngờ hắn cũng là người như thế.
Sự tĩnh mĩnh làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, sự tĩnh mịch giữa nàng và hắn chính là thứ mà kẻ khác không thể nào nắm bắt được như vậy, gượng gạo đến mức khó xử.
Thật lâu sau hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Cỏ long xà bên trong chén thuốc kết hợp cùng bột tước linh có thể ăn mòn thần kinh, làm biến đổi nhân tính. Ta nhớ rõ nàng y thuật rất tốt, nếu thực sự có người muốn hạ bột tước linh trên cây trâm của nàng, nàng hẳn là có thể nhận ra được.”
Nàng ho khan vài tiếng, hít thở mấy hơi thật sâu, cổ họng dần dần đã có thể thích ứng được, thanh âm nàng khàn khàn cất lên: “Đúng vậy, ta có thể nhận ra được.”
Kỳ thật nàng cũng phải mất đến khoảng chục ngày mới có thể phát giác trên người có tiếp xúc với bột tước linh. Đây là ông trời bảo hộ cho nàng, hôm đó nàng dùng lửa hơ trên cây trâm loan của mình để uốn thẳng nó lại, nào ngờ đúng lúc ấy nàng phát hiện trên chiếc trâm có một lớp bột phấn màu trắng rất khó nhìn ra. Tước linh phấn, vô sắc vô vị, chỉ có hơ trên lửa lúc sau mới có thể làm xuất hiện màu trắng, đây cũng là biện pháp duy nhất để nhận ra nó.
Lúc ấy nàng dĩ nhiên cũng đã tiếp xúc với không ít lượng bột tước linh, nếu như lại sốt cao không ngừng, nhất định sẽ không tránh khỏi độc làm cho bị câm. Bất quá nàng cũng biết độc của tước linh phấn cũng không tính là đã quá sâu, do vậy cũng không phải là không cách nào giải độc. Tận dụng thời cơ này, nàng liền tương kế tựu kế, thả mình suốt một đêm trong gió hàn lạnh buốt, khiến cho bản thân sốt cao không ngừng, giọng nói của nàng y như dự liệu liền bị câm, nàng cũng tự mình phối dược chậm rãi chữa độc, cũng lẳng lặng chờ đợi Quế ma ma cùng Thu Khả Ngâm lộ ra sơ hở. Đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ ván bài này giống như một cuộc đánh đổi, đánh đổi giọng nói của nàng, có thể chữa trị khỏi hoặc cũng có thể cả đời điều trị không hết. Đương nhiên tất cả bằng chứng nàng đều giữ lại, chung quy sẽ có một ngày nàng khiến cho Thu Khả Ngâm phải thua hoàn toàn triệt để.
Nàng nghĩ rằng nàng sẽ thắng bởi cuối cùng nàng cũng nắm được nhược điểm của họ. Không thể ngờ chính nàng mới là người bị thua, thua đến không còn đường lùi.
Lúc này Long Tiêu Đình nhìn sườn nhan trầm mặc của nàng, trong lòng hắn đau đớn, đột nhiên hắn đẩy nàng ra, vẻ mặt bi thương nói: “Cho nên nàng căn bản không hề bị câm, nàng một mực lừa gạt ta? Lan nhi, nàng khiến ta quá thất vọng rồi.”
Nàng bị hắn đẩy ngã xuống mặt đất, đau đến độ xương cốt trong nháy mắt như đứt lìa từng cái.
“Là chủ ý của nàng, nàng sớm đã thiết kế khiến cho Trầm thái y phát hiện ra tước linh phấn, lại để cho ta tìm hiểu nguồn gốc để rồi tra ra Khả Ngâm? Nàng!” Hắn dừng lại, không còn biết phải nói thêm gì nữa, duy chỉ còn khuôn mặt u ám đến tột cùng nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nàng cũng không lảng tránh, ánh mắt bình tĩnh như nước lặng nhìn không thấy một tia cảm tình, nàng thản nhiên nói: “Ta làm ngài thất vọng rồi sao? Thật sự sao? Chỉ sợ điều làm ngài thất vọng chính là ta đã làm vấy bẩn người mà ngài cho là thuần khiết nhất Thu Bội Ngâm mà thôi.”
Nói xong nàng cười nhẹ, khuôn mặt ngẩng lên yên lặng nhìn ngắm bầu trời xa xa.
Kịch đèn chiếu một người, nàng đã sáng tỏ, gặp mặt trong mưa, bạch y thuần khiết, màu trắng của tán ô, xưng danh là Lôi Đình, được hắn cứu giúp,… đều không phải như Thu Khả Ngâm từng nói. Hết thảy mọi thứ, cho dù là khi nàng bị câm, hắn đột nhiên thương tiếc đối xử với nàng nhẹ nhàng vô hạn như vậy, tất cả đều là bởi vì nàng kia – Thu Bội Ngâm, là nữ tử chiếm cứ toàn bộ lý trí cùng tình cảm của hắn.
Nàng không biết trong lòng hắn nàng đến tột cùng có thể xem là thứ gì. Nhưng nàng có thể khẳng định, giờ khắc này, hắn nhất định hận nàng. Bởi vì nàng đã phá hủy đi những ảo ảnh mà hắn khó khăn lắm mới tìm được, làm cho nó bị vấy bẩn.
Ở trong lòng hắn, nàng chính là một con người vô sỉ đê tiện như thế, có thể nào đánh đồng được với Thu Bội Ngâm cao thượng thuần khiết nhất đây. Đối với Thu Bội Ngâm đó là một sự vũ nhục đáng khinh nhờn, hắn làm sao có thể chịu được?!
Lời của nàng làm hắn run sợ thật lâu sau mới hiểu ra: “Người biết nàng?” Dừng một chút, hắn đột nhiên điên cuồng, giận dữ gào thét: “Ngươi sớm đã biết nàng? Cho nên mới giả bộ bị câm? Ngươi biết ta sẽ…”
Hắn chợt dừng lại không nói tiếp, ánh mắt hắn nhìn nàng đầy đau lòng cùng với đó là sự căm ghét gia tăng. Thật lâu sau hắn mới cắn răng nói: “Là hắn! Là Long Đằng nói cho ngươi biết, đúng không? Các ngươi…”
Nàng đánh gãy lời hắn, ngữ điệu đạm mạc mà căm ghét: “Vương gia, tuy ngài nghĩ như thế nào thì nghĩ. Dù sao hết thảy mọi chuyện đều đã qua đi.” Dứt lời, nàng nhẹ nhàng cười, nụ cười kia giống như một đóa hoa mảnh mai, phong thái đầy tư vị đau khổ.
Nàng ngẩng đầu, lên chợt thấy có chút lạnh lẽo dừng trên mặt, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng khẽ kêu một tiếng, tùy tay nhấc lên hứng lấy những bông tuyết trắng muốt mà không khỏi thở dài: “Tuyết rơi.”
“Hết thảy đều đã qua đi… Thật sao…” Dường như một chút mảy may sự thay đổi của tiết trời không động được đến cảm xúc của hắn lúc này, hắn lảo đảo lui về phía sau từng bước, giọng nói vẫn bi thương như lúc trước, nghẹn lại không thể cất thành lời.
Dần dần tuyết rơi xuống càng lúc càng dày hơn, tản ra giống như những sợi bông bay phấp phới, gió lạnh mang theo những bông tuyết phủ lên người bọn họ. Những bông tuyết trắng trong lúc ấy cũng vô tình kéo dài khoảng cách giữa hai người, vô thanh vô tức rơi xuống, giống như một loại im lặng khác thường.
Lạnh, thật sự rất lạnh. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống vô kể đem cả bầu không khí cũng bị đóng băng lại.
Hắn đứng, nàng ngồi dưới mặt đất, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy.
Để bản thân đứng quá lâu hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, thân hình cũng hơi run rẩy. Mà đôi con mắt sáng ngời của nàng vẫn ngẩn ngơ nhìn đôi giày của hắn, bất động giống như viên pha lê, thậm chí so với ráng chiều còn lộng lẫy hơn, tiếc là lúc này chỉ còn một khoảng không hoang mang mà vô tận.
Tiếng gió từ tứ phía như gào thét, cây cối không biết tự khi nào đã khoác lên một màu bàng bạc, ngay cả xiêm y ngân quang của hắn cũng dần dần bị sương trắng bao phủ.
Đột nhiên từng trận từng trận giá lạnh đau đớn đánh úp xuống, thân thể nàng mềm nhũn, cả người nằm trên mặt đất run rẩy trong sự dày vò, co rút.
Đau quá, mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một tấc xương đều giống như bị rạch nát, bị dao khoét, giống như bị lăng trì, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mỗi chỗ đều không ngừng run rẩy, đau đến không có ngôn ngữ nào diễn tả nổi.
Nàng biết đây là vì lý do gì.
Chính là độc chồn tuyết, chỉ cần gặp tuyết sẽ phát tác. Mà độc này có được chính là do nàng đi hái hoa tuyết nhạn, là khi nàng vẫn chưa biết được thân phận thật sự của hắn, là vì quá mức hoảng sợ mà không kịp trị liệu dẫn đấn độc lưu lại thành căn.
Một khi phát tác… chỉ còn thống khổ….
Nàng đau quá, đau đến cả người không ngừng co rút, đôi môi vốn tái nhợt giờ khắc này không còn một chút sinh khí.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, biểu tình cứng nhắc rốt cục cũng có một tia buông lỏng, hắn chậm rãi bước đến trước mặt nàng, thanh âm so với bão tuyết còn lạnh hơn, đông lạnh triệt để lòng người.
“Ngươi còn muốn giả bộ đáng thương tới khi nào! Thật khiến cho người ta ghê tởm!”
Hắn lấy ra từ trong vạt áo một quyển sổ nhỏ màu đỏ thẫm, ở giữa có mảnh trắng xóa trông phá lệ chói mắt. Hắn hung hăng ném xuống mặt nàng, giống như đánh một chưởng thật mạnh lên người nàng. Hắn phất áo nghênh ngang rời đi, cũng không nguyện nhìn lại nàng thêm lần nào nữa.
Giờ phút này nàng giống như một con búp bê giấy, tuyết phủ trắng người, đến ngay cả mạch máu dường như cũng bị đông lạnh đến có thể thấy được rõ ràng, yếu ớt đến cực điểm.
Thứ màu đỏ kia nằm trên nền tuyết như con dao sắc nhọn không ngừng đâm vào mắt nàng.
Nàng dùng hết tia khí lực cuối cùng, run rẩy mở ra. Đó là tuyên thệ hắn muốn phế truất Thu Khả Ngâm, tấu thỉnh lập nàng làm chính phi, từng câu chữ trong đó đều chuẩn xác, chân tình thiết ý.
Chỉ tiếc, hết thảy, đều là đã trở thành quá khứ…
Khi xem xong đến chữ cuối cùng, nàng gạt đi sự tra tấn thống khổ đến vô tận, trong đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Trong màn tuyết phủ trắng xóa, yên tĩnh tựa như xóa bỏ mọi thanh âm, chỉ có hơi thở nhè nhẹ cảm giác có mà như không: “Tiêu Đình… Ta đau quá…”
/104
|