Nàng không biết chính mình đến tột cùng đứng trong bao lâu, rồi khi nào thì hắn cầm tay nàng kéo đi. Ánh nắng mặt trời nóng rực, trên trán, trên lưng, trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi, cũng không biết có phải do quá nóng hay là do trong trong tim rét lạnh.
Một trận gió thổi đến xua tan đi sự oi bức thế nhưng đối với nàng lúc này lại tựa như lưỡi liếm sắc bén cắt qua cổ họng, cũng giống như chiếc búa đang nện xuống trái tim, sắc mặt nàng dần trở nên trắng bệch, môi cũng dần cứng ngắc.
Bóng dáng màu trắng trước mặt cùng với bóng dáng Thụy Vương khoác trên mình cẩm bào vàng lãnh tuyệt tình trong trí nhớ của nàng, vô luận như thế nào cũng không thể là một.
Muốn nàng làm thế nào tin tưởng? Thế nhưng nàng lại không thể không tin.
Thì ra tên của hắn không phải là Lôi Đình, “Lôi Đình lệnh” hẳn là lệnh bài biểu trưng cho thân phận tôn quý của hắn, nàng chỉ là con nhà thường dân, làm sao có thể nhận thức được vật ấy?
Long Tiêu Đình quay đầu, nhìn nàng đột nhiên giật tay ra khỏi tay hắn. Hắn ngẩn người, còn nghĩ có lẽ nàng chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận thân phận của hắn. Hắn phất phất tay, ý bảo tri phủ Việt Châu lui ra.
Việt Châu tri phủ Lý Thanh Dương như nhận được đại xá, hắn liên tục dập đầu nói: “Thần ngu dốt, không biết hoa tuyết nhạn linh lung chính là thứ Vương gia muốn. Xin Vương gia hãy yên tâm, hoa này trước mắt hạ quan sẽ bảo quản cẩn thận, phái người hộ tống tới Thụy Vương phủ ở thành Thượng Dương.” Nói xong hắn đảo mắt, lại nói: “Vương gia thỉnh bớt giận, việc này chỉ hạ quan biết, sẽ không có người ngoài biết được.” Dứt lời hắn giương mắt dò xét sắc mặt của Long Tiêu Đình, thấy sắc mặt hắn không thay đổi, lúc này mới cẩn thận bái lạy rồi dời đi.
Lý Thanh Dương lặng lẽ nâng tay lau mồ hôi chảy ròng ròng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra hắn đã đoán đúng, Thụy Vương một mình đến thành Việt Châu này chính là để hái thuốc, không có thông báo cho tri phủ biết chứng tỏ thứ nhất là không tin năng lực làm việc của tri phủ, thứ hai là không muốn cho người khác biết được chuyện này. Mà vừa rồi Thụy Vương cướp ngục, chắc là tránh không muốn xảy ra thương vong không cần thiết nên mới xuất lộ thân phận. Cũng may hắn biết nhìn sắc mặt người khắc, đúng lúc lại lĩnh hội được ý tứ của Thụy vương gia, lúc này mới có thể toàn thân mà trở ra.
Long Tiêu Đình nhìn tri phủ Việt Châu cùng một lũ quan sai rời đi, lúc này mới lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ tinh xảo đưa cho nàng đang đứng ở phía sau.
Sương Lan Nhi kinh ngạc nhìn cái lọ nhỏ trong tay hắn, trong lòng biết đó chắc chính là giải dược độc chồn tuyết. Nàng trúng độc cũng sắp được hai ngày, cuối cùng không thể chậm chễ hơn được nữa. Nếu bỏ qua cơ hội trị liệu này sẽ lưu lại di chứng sau này, mỗi khi gặp thời tiết rét lạnh, có tuyết lớn, chỗ bị thương sẽ đau tận xương tủy.
Nàng tiến lên định cầm lấy cái lọ nhưng khi chạm phải đầu ngón tay ấm áp của hắn nàng đột nhiên thu tay lại.
Hắn nâng chiếc lọ lên, vốn tưởng rằng nàng sẽ cầm chắc nên buông lỏng tay ra.
Một người buông, một người lùi.
Hai động tác cùng xảy ra…
Chỉ thấy chiếc bình nhỏ với một độ cong xinh đẹp thẳng tắp rơi xuống đất, trong khoảnh khắc liền rơi vỡ, một dòng nước đen tuyền chảy ra.
Nàng nhìn giải dược dưới đất mà sững sờ, không nói được một lời.
Hắn cũng không hiểu mà nhìn nàng.
Qua một lúc lâu hắn mới đưa một lá trúc mỏng lên môi, thổi lên một tiếng sáo bén nhọn ngân dài.
Rất nhanh một gã hộ vệ mặc hắc y liền hiện thân, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt hắn. Người này nàng tự nhiên có thể nhận ra chính là thị vệ thống lĩnh Thụy vương phủ.
Hắn quỳ xuống, cung kính hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”
“Nhanh mang giải dược tuyết điêu chi độc đến.”
Thanh âm ấy, trầm thấp mà quỷ mị phát ra từ hắn. Thật khó tưởng tượng một người ôn thuận tuấn mỹ như hắn lại có một thanh rét lạnh đến như vậy.
Thanh âm ấy, trong trẻo nhưng vô cùng lãnh lẽo không khỏi khiến nàng hồi tưởng lại băng thiên tuyết địa nơi đỉnh núi Ngọc Nữ, cuồng phong mạnh mẽ lại lãnh lẽo như băng, giống như có thể làm đông lạnh đến thấu tâm thấu cốt.
Mà nàng phàm đã nghe qua thanh âm như vậy thì cả đời khó quên.
Đúng vậy, nàng không hề quên thanh âm của Thụy vương. Chỉ là nàng chưa từng nghe qua thanh âm của Lôi Đình, do đó nàng tự nhiên không có khả năng liên hệ tới việc bọn họ là một.
Trước đây nàng luôn muốn được nghe thanh âm của Lôi Đình, tự tưởng tượng ra đó là thứ thanh âm như châu như ngọc. Mà nay thì nàng rốt cũng cũng nghe được rồi, kết quả là…
Nàng vẫn không nhúc nhích, giống như trong giây phút những hy vọng mong manh cuối cùng đã tan vỡ, toàn bộ khí lực còn sót lại đã toàn bộ bị rút ra. Mà cả người nàng lúc này chỉ còn lại một bộ xương khô, máu trong cơ thể giống như cũng bị thanh âm kia làm đông cứng lại, đình chỉ lưu động.
Ngơ ngẩn nhìn mặt đất nóng rực đến bốc hơi mà nàng chỉ cảm thấy khắp người lạnh muốn phát run.
Thống lĩnh đứng dậy nhận lệnh, hỏi: “Vương gia, hoa tuyết nhạn kia đã tìm được ?”
Long Tiêu Đình nhẹ gật đầu.
Thống lĩnh vội vàng chắp tay lại chúc mừng: “Vương gia quả thật kỳ tài hiếm thấy, có thể làm những việc người thường không thể, thuộc hạ thật sự khâm phục. Chỉ là…” Dừng một chút, hắn cau mày áy náy nói: “Chỉ là thuộc hạ hành sự bất lực, đến nay vẫn không tìm được Lan phu nhân. Chỉ có hoa tuyết nhạn mà không có máu của Lan phu nhân thì làm sao có thể cứu Vương phi…”
Thống lĩnh thị vệ đang nói chợt dừng lại. Hắn đột nhiên chú ý đến đến nữ tử đứng phía sau Vương gia. Dung mạo kia, dáng người kia, không phải chính là… người mà hắn vẫn luôn cật lực dẫn theo đại binh tìm kiếm bao lâu nay – Sương Lan Nhi hay sao?
Thống lĩnh thị vệ sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Sương Lan Nhi nói: “Lan phu nhân? Thì ra… Vương gia người tìm được Lan phu nhân rồi… thật là một chuyện đáng mừng.”
“Cái gì?”
Long Tiêu Đình giật mình, thân hình cao lớn nhất thời cứng đờ. Hắn xoay người lại nhìn nàng, trong mâu trung tràn đẩy vẻ kinh ngạc.
Nàng chính là Sương Lan Nhi?
Mà nàng lúc này, mặt trắng bệch, đuôi lông mày hạ xuống, hai tròng mắt vốn tinh anh hiện không còn một chút thần thái, tất cả đều là bàng hoàng.
Thoạt nhìn nàng tựa hồ cũng không ngờ hắn chính là Thụy Vương.
Mà hắn cũng không có nghĩ đến, nàng thế nhưng lại chính là… nàng.
Hai lần trước gặp, mặt của nàng đều bầm tím, hắn chưa từng nhìn rõ dung mạo, cũng chưa từng lắng nghe thanh âm. Thật sự không thể tưởng tượng được trong biển người mờ mịt, bọn họ lại nhờ phương thức này mà gặp nhau….
Mà tình huống này có thể nói gì?
Cho nên bọn họ liền cư như vậy đứng dưới ánh nắng chói chang, trầm mặc nhìn đối phương.
Mặt trời tàn khốc chiếu rọi, một chút gió cũng không còn, nhiệt độ càng lúc càng nóng, mồ hôi cứ không ngừng túa ra lăn dài trên mặt rồi rơi xuống mặt đất, chỉ trong chốc lát những giọt mồ hôi cũng bị bốc hơi.
Thống lĩnh thị vệ kỳ quái nhìn bọn họ, không dám tiến lên nói.
Thật lâu………………….
Long Tiêu Đình đánh vỡ cục diện rối rắm này, thanh âm của hắn có chút hỗn loạn lại nhè nhẹ ôn nhu, không giống với thanh âm lạnh như băng vừa nãy, hắn chậm rãi nói: “Vương phi nàng cần người giúp. Kỳ thực Khả Ngâm rất thiện lương, đáng tiếc thiên mệnh không tốt, ngươi có thể hay không…”
Nàng đột nhiên đánh gãy: “Nếu ta không chịu?”
Hắn dừng lại, xoay người không nhìn đến nàng, thật lâu sau hắn nói với thống lĩnh thị vệ: “Đưa Lan phu nhân hồi phủ.” Nói xong áo trắng phất lên, thổi đến một luồng gió nhè nhẹ. Đến khi nhìn lại bóng trắng ấy đã biến mất ở một ngã rẽ.
Mặt trời khuất bóng, nàng đột nhiên nở một nụ cười.
Hôm nay nàng lần đầu tiên hiểu được, có một loại tàn nhẫn, tên là ôn nhu…………..
Một trận gió thổi đến xua tan đi sự oi bức thế nhưng đối với nàng lúc này lại tựa như lưỡi liếm sắc bén cắt qua cổ họng, cũng giống như chiếc búa đang nện xuống trái tim, sắc mặt nàng dần trở nên trắng bệch, môi cũng dần cứng ngắc.
Bóng dáng màu trắng trước mặt cùng với bóng dáng Thụy Vương khoác trên mình cẩm bào vàng lãnh tuyệt tình trong trí nhớ của nàng, vô luận như thế nào cũng không thể là một.
Muốn nàng làm thế nào tin tưởng? Thế nhưng nàng lại không thể không tin.
Thì ra tên của hắn không phải là Lôi Đình, “Lôi Đình lệnh” hẳn là lệnh bài biểu trưng cho thân phận tôn quý của hắn, nàng chỉ là con nhà thường dân, làm sao có thể nhận thức được vật ấy?
Long Tiêu Đình quay đầu, nhìn nàng đột nhiên giật tay ra khỏi tay hắn. Hắn ngẩn người, còn nghĩ có lẽ nàng chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận thân phận của hắn. Hắn phất phất tay, ý bảo tri phủ Việt Châu lui ra.
Việt Châu tri phủ Lý Thanh Dương như nhận được đại xá, hắn liên tục dập đầu nói: “Thần ngu dốt, không biết hoa tuyết nhạn linh lung chính là thứ Vương gia muốn. Xin Vương gia hãy yên tâm, hoa này trước mắt hạ quan sẽ bảo quản cẩn thận, phái người hộ tống tới Thụy Vương phủ ở thành Thượng Dương.” Nói xong hắn đảo mắt, lại nói: “Vương gia thỉnh bớt giận, việc này chỉ hạ quan biết, sẽ không có người ngoài biết được.” Dứt lời hắn giương mắt dò xét sắc mặt của Long Tiêu Đình, thấy sắc mặt hắn không thay đổi, lúc này mới cẩn thận bái lạy rồi dời đi.
Lý Thanh Dương lặng lẽ nâng tay lau mồ hôi chảy ròng ròng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem ra hắn đã đoán đúng, Thụy Vương một mình đến thành Việt Châu này chính là để hái thuốc, không có thông báo cho tri phủ biết chứng tỏ thứ nhất là không tin năng lực làm việc của tri phủ, thứ hai là không muốn cho người khác biết được chuyện này. Mà vừa rồi Thụy Vương cướp ngục, chắc là tránh không muốn xảy ra thương vong không cần thiết nên mới xuất lộ thân phận. Cũng may hắn biết nhìn sắc mặt người khắc, đúng lúc lại lĩnh hội được ý tứ của Thụy vương gia, lúc này mới có thể toàn thân mà trở ra.
Long Tiêu Đình nhìn tri phủ Việt Châu cùng một lũ quan sai rời đi, lúc này mới lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ tinh xảo đưa cho nàng đang đứng ở phía sau.
Sương Lan Nhi kinh ngạc nhìn cái lọ nhỏ trong tay hắn, trong lòng biết đó chắc chính là giải dược độc chồn tuyết. Nàng trúng độc cũng sắp được hai ngày, cuối cùng không thể chậm chễ hơn được nữa. Nếu bỏ qua cơ hội trị liệu này sẽ lưu lại di chứng sau này, mỗi khi gặp thời tiết rét lạnh, có tuyết lớn, chỗ bị thương sẽ đau tận xương tủy.
Nàng tiến lên định cầm lấy cái lọ nhưng khi chạm phải đầu ngón tay ấm áp của hắn nàng đột nhiên thu tay lại.
Hắn nâng chiếc lọ lên, vốn tưởng rằng nàng sẽ cầm chắc nên buông lỏng tay ra.
Một người buông, một người lùi.
Hai động tác cùng xảy ra…
Chỉ thấy chiếc bình nhỏ với một độ cong xinh đẹp thẳng tắp rơi xuống đất, trong khoảnh khắc liền rơi vỡ, một dòng nước đen tuyền chảy ra.
Nàng nhìn giải dược dưới đất mà sững sờ, không nói được một lời.
Hắn cũng không hiểu mà nhìn nàng.
Qua một lúc lâu hắn mới đưa một lá trúc mỏng lên môi, thổi lên một tiếng sáo bén nhọn ngân dài.
Rất nhanh một gã hộ vệ mặc hắc y liền hiện thân, trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt hắn. Người này nàng tự nhiên có thể nhận ra chính là thị vệ thống lĩnh Thụy vương phủ.
Hắn quỳ xuống, cung kính hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”
“Nhanh mang giải dược tuyết điêu chi độc đến.”
Thanh âm ấy, trầm thấp mà quỷ mị phát ra từ hắn. Thật khó tưởng tượng một người ôn thuận tuấn mỹ như hắn lại có một thanh rét lạnh đến như vậy.
Thanh âm ấy, trong trẻo nhưng vô cùng lãnh lẽo không khỏi khiến nàng hồi tưởng lại băng thiên tuyết địa nơi đỉnh núi Ngọc Nữ, cuồng phong mạnh mẽ lại lãnh lẽo như băng, giống như có thể làm đông lạnh đến thấu tâm thấu cốt.
Mà nàng phàm đã nghe qua thanh âm như vậy thì cả đời khó quên.
Đúng vậy, nàng không hề quên thanh âm của Thụy vương. Chỉ là nàng chưa từng nghe qua thanh âm của Lôi Đình, do đó nàng tự nhiên không có khả năng liên hệ tới việc bọn họ là một.
Trước đây nàng luôn muốn được nghe thanh âm của Lôi Đình, tự tưởng tượng ra đó là thứ thanh âm như châu như ngọc. Mà nay thì nàng rốt cũng cũng nghe được rồi, kết quả là…
Nàng vẫn không nhúc nhích, giống như trong giây phút những hy vọng mong manh cuối cùng đã tan vỡ, toàn bộ khí lực còn sót lại đã toàn bộ bị rút ra. Mà cả người nàng lúc này chỉ còn lại một bộ xương khô, máu trong cơ thể giống như cũng bị thanh âm kia làm đông cứng lại, đình chỉ lưu động.
Ngơ ngẩn nhìn mặt đất nóng rực đến bốc hơi mà nàng chỉ cảm thấy khắp người lạnh muốn phát run.
Thống lĩnh đứng dậy nhận lệnh, hỏi: “Vương gia, hoa tuyết nhạn kia đã tìm được ?”
Long Tiêu Đình nhẹ gật đầu.
Thống lĩnh vội vàng chắp tay lại chúc mừng: “Vương gia quả thật kỳ tài hiếm thấy, có thể làm những việc người thường không thể, thuộc hạ thật sự khâm phục. Chỉ là…” Dừng một chút, hắn cau mày áy náy nói: “Chỉ là thuộc hạ hành sự bất lực, đến nay vẫn không tìm được Lan phu nhân. Chỉ có hoa tuyết nhạn mà không có máu của Lan phu nhân thì làm sao có thể cứu Vương phi…”
Thống lĩnh thị vệ đang nói chợt dừng lại. Hắn đột nhiên chú ý đến đến nữ tử đứng phía sau Vương gia. Dung mạo kia, dáng người kia, không phải chính là… người mà hắn vẫn luôn cật lực dẫn theo đại binh tìm kiếm bao lâu nay – Sương Lan Nhi hay sao?
Thống lĩnh thị vệ sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Sương Lan Nhi nói: “Lan phu nhân? Thì ra… Vương gia người tìm được Lan phu nhân rồi… thật là một chuyện đáng mừng.”
“Cái gì?”
Long Tiêu Đình giật mình, thân hình cao lớn nhất thời cứng đờ. Hắn xoay người lại nhìn nàng, trong mâu trung tràn đẩy vẻ kinh ngạc.
Nàng chính là Sương Lan Nhi?
Mà nàng lúc này, mặt trắng bệch, đuôi lông mày hạ xuống, hai tròng mắt vốn tinh anh hiện không còn một chút thần thái, tất cả đều là bàng hoàng.
Thoạt nhìn nàng tựa hồ cũng không ngờ hắn chính là Thụy Vương.
Mà hắn cũng không có nghĩ đến, nàng thế nhưng lại chính là… nàng.
Hai lần trước gặp, mặt của nàng đều bầm tím, hắn chưa từng nhìn rõ dung mạo, cũng chưa từng lắng nghe thanh âm. Thật sự không thể tưởng tượng được trong biển người mờ mịt, bọn họ lại nhờ phương thức này mà gặp nhau….
Mà tình huống này có thể nói gì?
Cho nên bọn họ liền cư như vậy đứng dưới ánh nắng chói chang, trầm mặc nhìn đối phương.
Mặt trời tàn khốc chiếu rọi, một chút gió cũng không còn, nhiệt độ càng lúc càng nóng, mồ hôi cứ không ngừng túa ra lăn dài trên mặt rồi rơi xuống mặt đất, chỉ trong chốc lát những giọt mồ hôi cũng bị bốc hơi.
Thống lĩnh thị vệ kỳ quái nhìn bọn họ, không dám tiến lên nói.
Thật lâu………………….
Long Tiêu Đình đánh vỡ cục diện rối rắm này, thanh âm của hắn có chút hỗn loạn lại nhè nhẹ ôn nhu, không giống với thanh âm lạnh như băng vừa nãy, hắn chậm rãi nói: “Vương phi nàng cần người giúp. Kỳ thực Khả Ngâm rất thiện lương, đáng tiếc thiên mệnh không tốt, ngươi có thể hay không…”
Nàng đột nhiên đánh gãy: “Nếu ta không chịu?”
Hắn dừng lại, xoay người không nhìn đến nàng, thật lâu sau hắn nói với thống lĩnh thị vệ: “Đưa Lan phu nhân hồi phủ.” Nói xong áo trắng phất lên, thổi đến một luồng gió nhè nhẹ. Đến khi nhìn lại bóng trắng ấy đã biến mất ở một ngã rẽ.
Mặt trời khuất bóng, nàng đột nhiên nở một nụ cười.
Hôm nay nàng lần đầu tiên hiểu được, có một loại tàn nhẫn, tên là ôn nhu…………..
/104
|