Tuyết rơi .
Đã được một khắc .
Tuyết , phủ trắng mái nhà .
Tuyết , trắng xóa cả con đường , trắng xóa mọi ngõ ngách dù nhỏ bé đến đâu .
Tuyết , nặng trĩu trên hàng cây ven đường .
Tuyết .
Cả thôn Đại Vũ chìm trong tuyết .
Cả thôn Đại Vũ trắng xóa .
Tuyết .
Chỉ rơi một khắc .
Mà như đã một năm .
Bóng người bước đi trong tuyết .
Trắng xóa .
Quần áo mỏng manh trắng xóa .
Mái tóc phủ tuyết trắng xóa .
Làn da như tuyết trắng xóa .
Khuôn mặt lạnh lẽo như tuyết trắng xóa .
Một thanh kiếm mỏng tanh trắng xóa .
Y trắng xóa như tuyết .
Y bước đi như một khối tuyết di động .
Y ngước nhìn bầu trời .
Tuyết .
Bầu trời đầy tuyết , phút chốc trắng xóa như tuyết
Tuyết rơi nhẹ nhàng …
…Nhẹ nhàng chạm vào lớp tuyết dày trên mái nhà cũ kỹ tồi tàn , âm thanh …
…« Tách ! »…
…« Tách ! » « Tách ! »…
... Âm thanh nhỏ bé nhưng trong đêm tĩnh mịch tựa hồ vang vọng khắp thôn , làm thành một dàn đồng ca lộn xộn bát nháo , có chút gió …
…Gió hiu hiu , nhẹ tựa như không , lạnh …
…Lạnh , gió lạnh , tuyết cũng lạnh , tuyết rơi …
…Rơi nhẹ nhàng , vào một lòng bàn tay nhỏ bé tròn trĩnh dưới mái nhà cũ kỹ tồi tàn .
Một cô bé tầm mười tuổi nhỏ bé tròn trĩnh .
Một giọng nói trong trẻo vang lên :
“ Mẫu thân ơi , tuyết rơi kìa !”
Một giọng nói ấm ấp khác vang lên .
“ Trời tối rồi đi ngủ thôi con gái , thôn ta trước giờ chỉ có mưa không có tuyết đâu con gái .”
Cô bé chu môi , cự lại :
“ Không , con nói thật mà . Tuyết rơi thật nè mẫu thân còn rất nhiều nữa …Oa, đẹp quá !”
Người đi trong tuyết , dừng lại , nhẹ nhàng .
Nhẹ nhàng như tuyết rơi .
Giọng cô bé lại vang lên lanh lảnh :
“A ! Có người ngoài kia nữa kìa , mẫu thân !”
Người đi trong tuyết , ngoái nhìn về phía ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn , nhẹ nhàng .
Cô bé giương đôi mắt long lanh tròn trĩnh lên , nhìn về phía y .
Một hạt tuyết rơi nhẹ , giữa hai người .
Mắt chạm mắt .
Tuyết chạm tuyết .
Trời nổi gió .
“A!”
Cô bé thoảng thốt giật mình , lùi lại .
Cô bé thấy lạnh …
… Lạnh lẽo , tuyết không lạnh , gió không lạnh …
… Lạnh lẽo , lạnh bởi y , người đi trong tuyết …
… Người đi trong tuyết còn lạnh hơn cả tuyết , tuyết lạnh …
... Tuyết lạnh lẽo , y lạnh lùng , tuyết lạnh ngắt , y lạnh lẽo …
… Lạnh lẽo , toàn thân y đều lạnh , toàn thân đều tỏa ra khí lạnh , gió …
… Gió nổi lên , cuốn theo tuyết , cuộn vào người y , vây lấy y , như một trận cuồng phong trắng xóa …
… Trắng xóa , vạn vật đều trắng xóa …
… « Oa ! Đẹp quá ! » Cô bé kêu lên .
Đẹp , nhưng vẫn lạnh .
Cái lạnh len lỏi vào tận xương tủy .
Cái lạnh chọc thẳng vào não , tê buốt tinh thần .
Cái lạnh như đông cứng người ta , như đóng băng người ta .
Cái lạnh như vậy không đến từ gió .
Cái lạnh như vậy không đến từ tuyết .
Cái lạnh như vậy đến từ con người .
Cái lạnh như vậy đến từ một loại khí tức .
Khí tức của sự lạnh lẽo băng giá .
Hàn Khí !
Hàn Khí lạnh lẽo chí âm !
Hàn Khí băng giá vô cực !
Hàn Khí sinh ra từ cái lạnh .
Hàn Khí sinh ra từ tuyết .
Hàn Khí sinh ra từ băng .
Hàn Khí không sinh ra từ con người .
Chỉ có một loại người tỏa ra Hàn Khí , đó là người chết .
Người sống có Sinh khí và Nhiệt Khí , khi chết đi Sinh khí nghịch chuyển hóa thành Tử khí còn Nhiệt Khí nghịch biến tạo thành Hàn Khí .
Người chết đương nhiên có Hàn Khí .
Nhưng y không phải người chết , người chết không biết bước đi , không biết cầm kiếm , không biết ngước đầu lại càng không biết nói chuyện .
Y bước đến ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn , nhẹ nhàng .
Cô bé đôi mắt long lanh nhìn y, không chớp mắt .
Người thiếu phụ trẻ tuổi khoác chiếc chăn bông duy nhất trong nhà cho cô bé , nàng nhìn y , lộ vẻ lo ngại .
Y bước đến bên cửa sổ , nhẹ nhàng .
Y nhìn cô bé , nhẹ nhàng .
Y cất tiếng , nhẹ nhàng mà lạnh lẽo :
« Xin hỏi , thành Trường An đi hướng nào ạ ? »
Người thiếu phụ còn ngập ngừng do dự thì cô bé đã nhanh nhảu trả lời :
« Thúc thúc cứ đi thẳng chừng ba dặm là đến làng Ngu Thường , sau đó thúc băng qua rừng Bài Vân sẽ đến thành Trường An ! »
Người thiếu phụ đang định trách con vì vô lễ thì y đã cất tiếng , nhẹ nhàng :
« Đa tạ cô bé ! »
Y quay bước đi , nhẹ nhàng .
« Khoan đã , thúc thúc ơi ! » Giọng cô bé vang lên gấp gáp.
Y dừng lại , nhẹ nhàng .
Y quay đầu lại , nhẹ nhàng .
Cô bé chìa ra hai chiếc bánh bao còn tỏa khói , miệng cười toe toét :
« Thúc ở ngoài đó chắc lạnh lắm , cầm cái này ăn cho đỡ lạnh . »
Người thiếu phụ nhìn hai chiếc bánh bao , bữa ăn của cả hai trong ba bốn ngày tới , miệng nở nụ cười .
Y nhìn người thiếu phụ rồi nhìn ngôi nhà , nhẹ nhàng .
Y nhìn cô bé , thật nhẹ nhàng .
Cô bé nhăn mày , giọng nói đầy vẻ giận dỗi :
« Thúc lấy bánh nhanh lên , phỏng tay cháu mất rồi nè ! »
Y nở nụ cười , nhẹ nhàng .
Giây phút đó…
Gió ngừng thổi …
Mây ngừng bay …
Tuyết thôi rơi …
Chim ngừng bay …
Cây ngừng kêu …
Mái nhà thôi khóc …
Mây đen tan đi …
Vạn vật lặng thinh …
Bầu trời tĩnh mịch …
Mặt đất ngừng thở …
Tuyết …
Tan đi …
Hàn Khí …
Tan đi …
Y, hiện giờ …
Hàn Khí không còn nữa …
Sinh Khí không còn nữa …
Chỉ còn …
Bá Khí …
Bá Hoàng Chi Khí , Bá Giả Chi Vương …
Bá Khí cuồng bạo lăng lệ …
Bá Khí cường liệt chí cực …
Bá Khí , khí tức của cường giả …
Bá Khí , khí tức của bá giả …
Bá Khí , khí tức của vương giả …
Kẻ sở hữu Bá Khí , tung hoành thiên hạ…
Kẻ sở hữu Bá Khí , độc bá võ lâm …
Kẻ sở hữu Bá Khí , đỉnh thiên lập địa , đứng trên vạn người …
Kẻ sở hữu Bá Khí , lập nên đại nghiệp thiên thu , kim cổ lưu danh …
Kẻ sở hữu Bá Khí , là kẻ làm nên những chuyện không tưởng …
… Vạn người khiếp phục , thiên địa chấn kinh …
… Kẻ sở hữu Bá Khí , trước giờ đều là người không tầm thường .
Và giờ, một kẻ tầm thường lại đang sở hữu loại khí tức không tầm thường ấy .
Là y, người đi trong tuyết .
Y rút ra một chiếc khăn trắng tinh , trắng hơn cả tuyết , dường như nó đang
bọc cái gì đó .
Y lấy hai chiếc bánh bao , nhẹ nhàng .
Cô bé mỉm cười .
Người thiếu phụ cũng mỉm cười .
Y đặt hai chiếc bánh bao vào chiếc khăn rồi cuộn chặt lại , nhẹ nhàng , cẩn thận như sợ có gì đó sẽ rơi ra .
Y đặt cuộn khăn vào hai bàn tay đỏ hồng của cô bé , cẩn thận .
« Ta đã có được rồi , nhận dược rồi , thứ ấm áp hơn cả hai chiếc bánh bao này . Nhóc cứ giữ lại . »
Y nhìn về phía người thiếu phụ , nhẹ nhàng .
« Bái biệt ! »
Y quay lưng đi , nhẹ nhàng có chút khẩn trương .
Tuyết đã ngừng rơi .
……………………….
Ngoài thôn Đại Vũ .
Mưa đã bắt đầu rơi .
Chậm rãi .
Thằng nhóc trong mưa vẫn cắm cúi bước đi , chậm rãi .
Đột nhiên nó dừng lại , chậm rãi .
Nó ngước nhìn về phía thôn Đại Vũ , chậm rãi .
……………………………….............. ..................
Trong thôn Đại Vũ .
Tuyết đã bắt đầu rơi .
Nhẹ nhàng .
Người bước đi trong tuyết vẫn bước đi , nhẹ nhàng .
Đột nhiên y dừng lại , nhẹ nhàng .
Y ngước nhìn về phía làn mưa ngoài thôn , nhẹ nhàng .
…………………………………………�� �………………
« Đùng ! »
« Tách ! » « Tách ! »
« Rào ! »
« Ào ! » « Ào ! » …
Giây phút đó ,…
… tiếng sấm , tiếng tuyết rơi , tiếng mưa rơi , tiếng cây đổ … cùng hàng trăm tiếng động khác nhau cùng vang lên , trộn vào nhau , xung kích nhau , đối chọi nhau …
…tựa như một bản giao hưởng điên cuồng chát chúa …
Giây phút đó ,…
… ngoài thôn Đại Vũ …
… mây đen tan biến như không …
… một quầng sáng chói tựa thái dương , không , là một vầng thái dương …
… vầng thái dương rực rỡ giữa đêm tối …
…vầng thái dương nóng bỏng chiễm chệ ngự ở trên cao …
… xua tan bóng tối , xua tan mưa lạnh …
… xua tan tuyết trắng …
Giây phút đó ,…
… Trong thôn Đại Vũ …
… mây đen dày đặc …
… tuyết càng lúc càng dày , càng lúc càng lạnh …
… lạnh đến mức hóa thành băng , băng hóa thành các mũi băng nhọn hoắc …
… băng như một con nhím xù lông bảo vệ cả thôn Đại Vũ …
… băng , lạnh lẽo giá buốt …
… xua tan ánh sáng , xua tan cái nóng …
… xua tan vầng thái dương …
…………………………………………
Băng mau tan .
Thái Dương chóng tàn .
………………………………………...
Cảnh vật lại về như xưa .
Mưa lại rơi .
Tuyết lại rơi .
Cảnh vừa rồi ,
Như mơ
Như mộng
Như sương
Như khói
Thằng nhóc quay lưng lại , chậm rãi ,
tiếp tục bước đi , chậm rãi .
Người đi trong tuyết thở dài , nhẹ nhàng ,
tiếp tục bước đi , nhẹ nhàng .
Cô bé sau một hồi ngẩn ngơ , đột nhiên hét lên :
« Thúc thúc , thúc tên là gì vậy , tên cháu là Tiểu Mẫn thúc phải nhớ đó ! »
Y cười , nhẹ nhàng mà ấm áp
« Ta tên Tử Lăng ! »
Y bước đi , phút chốc đã rời khỏi thôn Đại Vũ .
Tuyết ngừng rơi .
Tuyết tan thành nước , cuốn trôi .
……………………………………..
Cô bé mở chiếc bọc ra , trong đó là hai chiếc bánh bao và … ba nén vàng .
Cô bé tròn mắt định chạy ra gọi y lại nhưng dấu tích của y đã tan thành
nước , cuốn trôi .
Người thiếu phụ bước đến bên cô bé , mỉm cười :
« Đó là tấm lòng của thúc ấy , không nên phụ tấm lòng thúc ấy , chúng ta cứ giữ nó đến khi gặp thúc ấy sẽ trả vật về cố chủ . Con có chịu không ? »
Cô bé ứa nước mắt , gật gật đầu .
« Chịu , con chịu mà ! »
Rồi lại cười toe toét .
…………………………………………�� �…....
Tử Lăng trong tuyết , bước đi , nhẹ nhàng , lạnh lùng .
« Cô bé đó thật là … dễ ghét ! »
Y nở nụ cười , nhẹ nhàng , lạnh lùng .
…………………………………………�� �..
Cô bé cầm ba thỏi vàng , suy tư gì đó .
« Hy vọng Tử Lăng thúc thúc không đi lạc đường về phía núi Đoạn Nhạc , ở đó có tụi cướp buôn người mà ! »
Người thiếu phụ mỉm cười :
« Đừng lo con gái , con đã chỉ dẫn tỉ mỉ vậy thúc ấy sao nhầm đường được ! »
Cô bé cười , nụ cười lung linh như pha lê .
…………………………………………�� �….
Thằng nhóc đi trong mưa , lặng lẽ chậm rãi .
Nó gãi gãi đầu , nở nụ cười gượng gạo .
“ Lúc nãy quên hỏi đường mất tiêu rồi , thành Trường An … hướng nào nhỉ ?
Thôi cứ đi về phía ngọn núi kia vậy , thành Trường An nghe đồn ờ sau núi mà .”
Và… Thằng nhóc đi về phía núi Đoạn Nhạc !
…………………………………………�� �………
Hai con người ,
Một con đường ,
Một đích đến ,
Hai ngã rẽ ,
Liệu có ai trong hai người sẽ làm điên đảo võ lâm giang hồ ?
Đã được một khắc .
Tuyết , phủ trắng mái nhà .
Tuyết , trắng xóa cả con đường , trắng xóa mọi ngõ ngách dù nhỏ bé đến đâu .
Tuyết , nặng trĩu trên hàng cây ven đường .
Tuyết .
Cả thôn Đại Vũ chìm trong tuyết .
Cả thôn Đại Vũ trắng xóa .
Tuyết .
Chỉ rơi một khắc .
Mà như đã một năm .
Bóng người bước đi trong tuyết .
Trắng xóa .
Quần áo mỏng manh trắng xóa .
Mái tóc phủ tuyết trắng xóa .
Làn da như tuyết trắng xóa .
Khuôn mặt lạnh lẽo như tuyết trắng xóa .
Một thanh kiếm mỏng tanh trắng xóa .
Y trắng xóa như tuyết .
Y bước đi như một khối tuyết di động .
Y ngước nhìn bầu trời .
Tuyết .
Bầu trời đầy tuyết , phút chốc trắng xóa như tuyết
Tuyết rơi nhẹ nhàng …
…Nhẹ nhàng chạm vào lớp tuyết dày trên mái nhà cũ kỹ tồi tàn , âm thanh …
…« Tách ! »…
…« Tách ! » « Tách ! »…
... Âm thanh nhỏ bé nhưng trong đêm tĩnh mịch tựa hồ vang vọng khắp thôn , làm thành một dàn đồng ca lộn xộn bát nháo , có chút gió …
…Gió hiu hiu , nhẹ tựa như không , lạnh …
…Lạnh , gió lạnh , tuyết cũng lạnh , tuyết rơi …
…Rơi nhẹ nhàng , vào một lòng bàn tay nhỏ bé tròn trĩnh dưới mái nhà cũ kỹ tồi tàn .
Một cô bé tầm mười tuổi nhỏ bé tròn trĩnh .
Một giọng nói trong trẻo vang lên :
“ Mẫu thân ơi , tuyết rơi kìa !”
Một giọng nói ấm ấp khác vang lên .
“ Trời tối rồi đi ngủ thôi con gái , thôn ta trước giờ chỉ có mưa không có tuyết đâu con gái .”
Cô bé chu môi , cự lại :
“ Không , con nói thật mà . Tuyết rơi thật nè mẫu thân còn rất nhiều nữa …Oa, đẹp quá !”
Người đi trong tuyết , dừng lại , nhẹ nhàng .
Nhẹ nhàng như tuyết rơi .
Giọng cô bé lại vang lên lanh lảnh :
“A ! Có người ngoài kia nữa kìa , mẫu thân !”
Người đi trong tuyết , ngoái nhìn về phía ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn , nhẹ nhàng .
Cô bé giương đôi mắt long lanh tròn trĩnh lên , nhìn về phía y .
Một hạt tuyết rơi nhẹ , giữa hai người .
Mắt chạm mắt .
Tuyết chạm tuyết .
Trời nổi gió .
“A!”
Cô bé thoảng thốt giật mình , lùi lại .
Cô bé thấy lạnh …
… Lạnh lẽo , tuyết không lạnh , gió không lạnh …
… Lạnh lẽo , lạnh bởi y , người đi trong tuyết …
… Người đi trong tuyết còn lạnh hơn cả tuyết , tuyết lạnh …
... Tuyết lạnh lẽo , y lạnh lùng , tuyết lạnh ngắt , y lạnh lẽo …
… Lạnh lẽo , toàn thân y đều lạnh , toàn thân đều tỏa ra khí lạnh , gió …
… Gió nổi lên , cuốn theo tuyết , cuộn vào người y , vây lấy y , như một trận cuồng phong trắng xóa …
… Trắng xóa , vạn vật đều trắng xóa …
… « Oa ! Đẹp quá ! » Cô bé kêu lên .
Đẹp , nhưng vẫn lạnh .
Cái lạnh len lỏi vào tận xương tủy .
Cái lạnh chọc thẳng vào não , tê buốt tinh thần .
Cái lạnh như đông cứng người ta , như đóng băng người ta .
Cái lạnh như vậy không đến từ gió .
Cái lạnh như vậy không đến từ tuyết .
Cái lạnh như vậy đến từ con người .
Cái lạnh như vậy đến từ một loại khí tức .
Khí tức của sự lạnh lẽo băng giá .
Hàn Khí !
Hàn Khí lạnh lẽo chí âm !
Hàn Khí băng giá vô cực !
Hàn Khí sinh ra từ cái lạnh .
Hàn Khí sinh ra từ tuyết .
Hàn Khí sinh ra từ băng .
Hàn Khí không sinh ra từ con người .
Chỉ có một loại người tỏa ra Hàn Khí , đó là người chết .
Người sống có Sinh khí và Nhiệt Khí , khi chết đi Sinh khí nghịch chuyển hóa thành Tử khí còn Nhiệt Khí nghịch biến tạo thành Hàn Khí .
Người chết đương nhiên có Hàn Khí .
Nhưng y không phải người chết , người chết không biết bước đi , không biết cầm kiếm , không biết ngước đầu lại càng không biết nói chuyện .
Y bước đến ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn , nhẹ nhàng .
Cô bé đôi mắt long lanh nhìn y, không chớp mắt .
Người thiếu phụ trẻ tuổi khoác chiếc chăn bông duy nhất trong nhà cho cô bé , nàng nhìn y , lộ vẻ lo ngại .
Y bước đến bên cửa sổ , nhẹ nhàng .
Y nhìn cô bé , nhẹ nhàng .
Y cất tiếng , nhẹ nhàng mà lạnh lẽo :
« Xin hỏi , thành Trường An đi hướng nào ạ ? »
Người thiếu phụ còn ngập ngừng do dự thì cô bé đã nhanh nhảu trả lời :
« Thúc thúc cứ đi thẳng chừng ba dặm là đến làng Ngu Thường , sau đó thúc băng qua rừng Bài Vân sẽ đến thành Trường An ! »
Người thiếu phụ đang định trách con vì vô lễ thì y đã cất tiếng , nhẹ nhàng :
« Đa tạ cô bé ! »
Y quay bước đi , nhẹ nhàng .
« Khoan đã , thúc thúc ơi ! » Giọng cô bé vang lên gấp gáp.
Y dừng lại , nhẹ nhàng .
Y quay đầu lại , nhẹ nhàng .
Cô bé chìa ra hai chiếc bánh bao còn tỏa khói , miệng cười toe toét :
« Thúc ở ngoài đó chắc lạnh lắm , cầm cái này ăn cho đỡ lạnh . »
Người thiếu phụ nhìn hai chiếc bánh bao , bữa ăn của cả hai trong ba bốn ngày tới , miệng nở nụ cười .
Y nhìn người thiếu phụ rồi nhìn ngôi nhà , nhẹ nhàng .
Y nhìn cô bé , thật nhẹ nhàng .
Cô bé nhăn mày , giọng nói đầy vẻ giận dỗi :
« Thúc lấy bánh nhanh lên , phỏng tay cháu mất rồi nè ! »
Y nở nụ cười , nhẹ nhàng .
Giây phút đó…
Gió ngừng thổi …
Mây ngừng bay …
Tuyết thôi rơi …
Chim ngừng bay …
Cây ngừng kêu …
Mái nhà thôi khóc …
Mây đen tan đi …
Vạn vật lặng thinh …
Bầu trời tĩnh mịch …
Mặt đất ngừng thở …
Tuyết …
Tan đi …
Hàn Khí …
Tan đi …
Y, hiện giờ …
Hàn Khí không còn nữa …
Sinh Khí không còn nữa …
Chỉ còn …
Bá Khí …
Bá Hoàng Chi Khí , Bá Giả Chi Vương …
Bá Khí cuồng bạo lăng lệ …
Bá Khí cường liệt chí cực …
Bá Khí , khí tức của cường giả …
Bá Khí , khí tức của bá giả …
Bá Khí , khí tức của vương giả …
Kẻ sở hữu Bá Khí , tung hoành thiên hạ…
Kẻ sở hữu Bá Khí , độc bá võ lâm …
Kẻ sở hữu Bá Khí , đỉnh thiên lập địa , đứng trên vạn người …
Kẻ sở hữu Bá Khí , lập nên đại nghiệp thiên thu , kim cổ lưu danh …
Kẻ sở hữu Bá Khí , là kẻ làm nên những chuyện không tưởng …
… Vạn người khiếp phục , thiên địa chấn kinh …
… Kẻ sở hữu Bá Khí , trước giờ đều là người không tầm thường .
Và giờ, một kẻ tầm thường lại đang sở hữu loại khí tức không tầm thường ấy .
Là y, người đi trong tuyết .
Y rút ra một chiếc khăn trắng tinh , trắng hơn cả tuyết , dường như nó đang
bọc cái gì đó .
Y lấy hai chiếc bánh bao , nhẹ nhàng .
Cô bé mỉm cười .
Người thiếu phụ cũng mỉm cười .
Y đặt hai chiếc bánh bao vào chiếc khăn rồi cuộn chặt lại , nhẹ nhàng , cẩn thận như sợ có gì đó sẽ rơi ra .
Y đặt cuộn khăn vào hai bàn tay đỏ hồng của cô bé , cẩn thận .
« Ta đã có được rồi , nhận dược rồi , thứ ấm áp hơn cả hai chiếc bánh bao này . Nhóc cứ giữ lại . »
Y nhìn về phía người thiếu phụ , nhẹ nhàng .
« Bái biệt ! »
Y quay lưng đi , nhẹ nhàng có chút khẩn trương .
Tuyết đã ngừng rơi .
……………………….
Ngoài thôn Đại Vũ .
Mưa đã bắt đầu rơi .
Chậm rãi .
Thằng nhóc trong mưa vẫn cắm cúi bước đi , chậm rãi .
Đột nhiên nó dừng lại , chậm rãi .
Nó ngước nhìn về phía thôn Đại Vũ , chậm rãi .
……………………………….............. ..................
Trong thôn Đại Vũ .
Tuyết đã bắt đầu rơi .
Nhẹ nhàng .
Người bước đi trong tuyết vẫn bước đi , nhẹ nhàng .
Đột nhiên y dừng lại , nhẹ nhàng .
Y ngước nhìn về phía làn mưa ngoài thôn , nhẹ nhàng .
…………………………………………�� �………………
« Đùng ! »
« Tách ! » « Tách ! »
« Rào ! »
« Ào ! » « Ào ! » …
Giây phút đó ,…
… tiếng sấm , tiếng tuyết rơi , tiếng mưa rơi , tiếng cây đổ … cùng hàng trăm tiếng động khác nhau cùng vang lên , trộn vào nhau , xung kích nhau , đối chọi nhau …
…tựa như một bản giao hưởng điên cuồng chát chúa …
Giây phút đó ,…
… ngoài thôn Đại Vũ …
… mây đen tan biến như không …
… một quầng sáng chói tựa thái dương , không , là một vầng thái dương …
… vầng thái dương rực rỡ giữa đêm tối …
…vầng thái dương nóng bỏng chiễm chệ ngự ở trên cao …
… xua tan bóng tối , xua tan mưa lạnh …
… xua tan tuyết trắng …
Giây phút đó ,…
… Trong thôn Đại Vũ …
… mây đen dày đặc …
… tuyết càng lúc càng dày , càng lúc càng lạnh …
… lạnh đến mức hóa thành băng , băng hóa thành các mũi băng nhọn hoắc …
… băng như một con nhím xù lông bảo vệ cả thôn Đại Vũ …
… băng , lạnh lẽo giá buốt …
… xua tan ánh sáng , xua tan cái nóng …
… xua tan vầng thái dương …
…………………………………………
Băng mau tan .
Thái Dương chóng tàn .
………………………………………...
Cảnh vật lại về như xưa .
Mưa lại rơi .
Tuyết lại rơi .
Cảnh vừa rồi ,
Như mơ
Như mộng
Như sương
Như khói
Thằng nhóc quay lưng lại , chậm rãi ,
tiếp tục bước đi , chậm rãi .
Người đi trong tuyết thở dài , nhẹ nhàng ,
tiếp tục bước đi , nhẹ nhàng .
Cô bé sau một hồi ngẩn ngơ , đột nhiên hét lên :
« Thúc thúc , thúc tên là gì vậy , tên cháu là Tiểu Mẫn thúc phải nhớ đó ! »
Y cười , nhẹ nhàng mà ấm áp
« Ta tên Tử Lăng ! »
Y bước đi , phút chốc đã rời khỏi thôn Đại Vũ .
Tuyết ngừng rơi .
Tuyết tan thành nước , cuốn trôi .
……………………………………..
Cô bé mở chiếc bọc ra , trong đó là hai chiếc bánh bao và … ba nén vàng .
Cô bé tròn mắt định chạy ra gọi y lại nhưng dấu tích của y đã tan thành
nước , cuốn trôi .
Người thiếu phụ bước đến bên cô bé , mỉm cười :
« Đó là tấm lòng của thúc ấy , không nên phụ tấm lòng thúc ấy , chúng ta cứ giữ nó đến khi gặp thúc ấy sẽ trả vật về cố chủ . Con có chịu không ? »
Cô bé ứa nước mắt , gật gật đầu .
« Chịu , con chịu mà ! »
Rồi lại cười toe toét .
…………………………………………�� �…....
Tử Lăng trong tuyết , bước đi , nhẹ nhàng , lạnh lùng .
« Cô bé đó thật là … dễ ghét ! »
Y nở nụ cười , nhẹ nhàng , lạnh lùng .
…………………………………………�� �..
Cô bé cầm ba thỏi vàng , suy tư gì đó .
« Hy vọng Tử Lăng thúc thúc không đi lạc đường về phía núi Đoạn Nhạc , ở đó có tụi cướp buôn người mà ! »
Người thiếu phụ mỉm cười :
« Đừng lo con gái , con đã chỉ dẫn tỉ mỉ vậy thúc ấy sao nhầm đường được ! »
Cô bé cười , nụ cười lung linh như pha lê .
…………………………………………�� �….
Thằng nhóc đi trong mưa , lặng lẽ chậm rãi .
Nó gãi gãi đầu , nở nụ cười gượng gạo .
“ Lúc nãy quên hỏi đường mất tiêu rồi , thành Trường An … hướng nào nhỉ ?
Thôi cứ đi về phía ngọn núi kia vậy , thành Trường An nghe đồn ờ sau núi mà .”
Và… Thằng nhóc đi về phía núi Đoạn Nhạc !
…………………………………………�� �………
Hai con người ,
Một con đường ,
Một đích đến ,
Hai ngã rẽ ,
Liệu có ai trong hai người sẽ làm điên đảo võ lâm giang hồ ?
/7
|