Thân hình của Xà Cư Sĩ quả nhiên lẹ làng và uyển chuyển lối xuất thủ mầu nhiệm khác thường.
Hai cánh tay của lão vươn ra thật dài tựa hồ như một cặp rắn thần cuộn úp rồi bất thần đánh úp tới thật lẹ làng.
Cả năm đầu ngón tay xòa nhưng kiềm sát vào nhau tưa như một đầu rắn, mổ liên tiếp như mưa rào, nhằm vào những huyệt lớn, như một vùng chỉ ảnh bao bọc kín mít.
Nhưng trong chớp mắt hình ảnh Tu La thư sinh bỗng biến đâu mất, đôi bàn tay y chụp vào chỗ không!
Xà Cư Sĩ giật mình hoảng sợ. Dầu sao lão cũng là một nhân vật nổi tiếng xưa nay nếu để cho một đứa bé chừng ấy tuổi qua mặt được thì không còn gì là danh dự nữa. Vì vậy vừa chụp hụt lão đã lẹ làng nhảy phốc sang để tránh nhưng từ trên đỉnh đầu đã có một luồng kình phong phần phật ập xuống như một trái núi đè và bóng Tu La thu sinh sinh như chim cắt vồ mồi.
Xà Cư Sĩ vội vàng nhảy lùi ra sau một trượng rồi nói lớn :
- Chà tiểu tử giỏi thiệt! Té ra mày đã học được Ngũ Cầm thân pháp của Tang Đồ rồi sao, hèn chi mà dám to lời lớn lối... hà hà...
Tiếng cười vừa dứt lão đã tung người bay vụt lên không trung như con cá chép vượt đăng, lao thăng tới bên mình Giản Dao.
Trong khi thân hình còn đang lơ lửng trên không trung sắp rơi xuống, hai cánh tay dang rộng ra như hai cánh rắn độc mổ xuống đầu Giản Dao.
Giản Dao nào phải tay vừa, nàng cũng nhanh như chớp thừa lúc hai chân vừa chấm đất, và Xà Cư Sĩ vừa nhảy vọt lên cao hơn đầu nàng, cả hai thân hình một lên một xuống lẹ làng như con thoi, vận đủ mười thành công lực vào tay định chộp lấy chân Xà Cư Sĩ.
Xà Cư Sĩ hình như đoán trước được thâm ý đó, hai chân liên tiếp tung ra hai ngọn cước liên hoàn mạnh như búa bổ.
Giản chân nhân đứng ngoài theo dõi trận đấu, nhìn thấy nguy cơ trước mắt. Nhận thấy con gái mình chậm tay một ly nhất định sẽ bị đui mắt hay bể mặt vì ngọn cước ấy ngay.
Nhưng Giản Dao bỗng cười lớn và gọi :
- Xà Cư Sĩ hãy đỡ thế thứ nhì?
Nói vừa dứt lời đầu ngón chân điểm nhẹ một cái dùng thế “Băng Hạc Cửu Thiên” tung người lên không, tay phải nắm chặt thanh Ngô Câu độc kiếm, đang cài tréo bên vai, còn tay trái khẽ rút cây Đoạn Hồng bảo kiếm.
Nàng hít mạnh một luồng chân khí, hóa giải thế “Điểu Xí Phất Ngao” vừa lật ngược vung bàn tay trái phất mạnh vào đầu Xà Cư Sĩ.
Xà Cư Sĩ thấy liên tiếp hai lần, đối phương đã thoát khỏi chưởng lực của mình một cách dễ dàng trong lòng đã sợ hãi, lão không ngờ đối phương chưa được bao nhiêu tuổi đầu, tuy công lực chưa đủ để khắc chế nổi mình nhưng tài lanh lẹ thiệt là thiên hạ vô song, dù mình thi thố ngón nào hắn cũng lẩn tránh được hết.
Tức thì lão co tròn mình như con trăn lớn cuộn khúc quăng vọt lên không trung rồi từ phía trên cao đánh xuống, miệng hét :
- Tiểu tử nhất định phải chết phen này!
Ngờ đâu Giản Dao như đã chờ đợi từ trước, tay trái vung thanh Đoạn Hồng bảo kiếm chém hờ một nhát, tấm thân ẻo lả lượn một vòng như cánh bướm vờn hoa, bỗng choang một tiếng lửa nhoáng sáng lòa, kiếm bên trái chưa thu về thì thanh Ngô Câu độc kiếm bên tay phải đã lòe lên ánh sáng xanh lè, bảy luồn kiếm ảnh xẹt ra như bảy làn chớp nhoáng.
Rõ ràng là Tu La thất kiếm, một kiếm pháp kỳ diệu nhất võ lâm!
Xà Cư Sĩ cuống quýt không còn biết cách nào né tránh, vội vàng phất mạnh hai ống tay áo rộng về phía trước để che đỡ thân mình, nhảy vọt ra ngoài hơn một trượng.
Giản Dao không thèm đuổi theo, ung dung tra kiếm vào bao, đứng sững giữa trang chắp tay từ tốn nói :
- Ba thế đã thi thố xong rồi, kẻ nhỏ mọn xin nhường sự xét định cho các lão tiền bối.
Xà Cư Sĩ nhìn lại ống tay áo bên phải đã bị bảy vệt kiếm chém toạt sả chạy dài. Những mảnh vải vụn bị luồng gió thoản thổi qua bay phấp phới như một cánh bướm.
Vẻ mặt của lão đã xấu xí sẵn, nhăn nhó càng xấu thêm. Quá thẹn vì với tư cách tôn sư một phái lại bị nhục về tay cậu bé thiếu niên, nhưng biết không còn cách gì cứu vãn hơn nữa đành miễn cưỡng gật đầu nói :
- Hà hà... lão phu đã nói ra như đinh đóng cột. Như thế là theo như lệ định từ trước, cuộc tranh tài được chấm dứt nơi đây. Nhưng lã phu muốn hỏi một điều, hai món binh khí một dài một ngăn do nhà ngươi sử dụng có phải là Đoạn Hồng bảo kiếm và Ngô Câu độc kiếm của Đương Viêm Thường hay không?
Giản Dao cả cười đáp :
- Cây kiếm dài là Đoạn Hồng bảo kiếm của Tụ Lý kiếm Cô Sĩ Tuyền, còn thanh Ngô Câu độc kiếm của Đường Viêm Thường, quả nhiên lão tiền bối đã đoán đứng.
Giản chân nhân không ngờ ái nữ mình đã thủ thắng cường địch không khác nào bớt được tảng đá nghìn cân đang đè trên ngực quả nhiên là một điểm vinh dự trước mặt quần hùng và cũng là một thăng lợi lớn cho các chánh phái.
Ông thích chí vuốt râu cười lớn nói :
- Xin mời vị thiếu hiệp mau trở về trại để dùng rượu, chờ xem những trận đấu sau còn hào hứng hơn nữa.
Nói xong phe phẩy áo đạo bào cùng Giản Dao bước về rạp.
Lục Phượng Tường cười ha hả nói :
- Giản lão đệ đóng cửa suốt hai mươi năm đã luyện được “Ngũ Nhạc chưởng” Huyền Môn cương khí, thật đáng mừng đáng phục.
Rồi quay sang Giản Dao nói tiếp :
- Trong trần đầu, Vi lão đệ mới phô trương tuyệt kỹ làm nhục nhuệ khí của địch khá nhiều. Trong Lư Sơn đại hội kỳ này, hai vị có thể xem như đã lập được công đầu rồi đấy nhé.
Giản chân nhân và Giản Dao vội cúi mình tỏ ý khiêm nhượng, Thanh Huy đạo nhân đến mời hai người vào tiệc.
Lúc đó Nhân Yêu Hách Phi Yên đã từ bên rạp phía trái rời bàn tiệc qua rạp bên phải chắp tay nói :
- Xin thưa cùng Lục lão ca và các vị đạo trưởng, từ ngày ở Kim Lăng, chúng tôi có lời mời cung thỉnh nhân vật mười ba đại môn phái về họp mặt hôm nay tại Lư Sơn không ngoài mục đích giải quyết hai vấn đề: Một là chứng kiến thành lập “Thất Lão hội”, hai là giải quyết và chấm dứt thắc mắc đã có từ xưa giữa các anh em đại môn phái cùng các nhân vật Hắc phái. Đại hội hôm nay sẽ đánh dấu một giai đoạn mới sáng sủa hơn trong lịch sử võ lâm đứng như lòng chúng tôi hằng mong ước.
Không ngờ trong mười ba đại môn phái chỉ có độ phân nửa, còn một phần lớn chưa đến đủ mặt. Tuy nhiên, Lục lão ca đã đại diện thông qua quần hùng để nói chuyện, đó cũng là một điều vinh dự cho chúng tôi.
Nghĩ một lúc y nói tiếp :
- Sự xuất hiện của “Thất Lão hội” trên giang hồ không phải có ý chống lại mười ba đại môn phái, tuy nhiên chúng tôi cũng không giấu diếm gì mà không nói toẹt ra đây ước nguyện của các nhân vật thuộc phe chúng tôi. Thì từ xưa đến nay người trong mười ba đại môn phái vẫn tự cho mình là danh môn chính phái và liệt những nhân vật trong Thập tam tà vào lạo bàng môn tả đạo nhưng xét cho kỹ đó chỉ là một quan niệm chủ quan hẹp hòi của thời cũ kỹ, mong rằng những người của Thập tam tà đã biến thanh Thất Lão hội nở mày nở mặt cùng thiên hạ. Nếu không có sự nhận xét dứt khoát để biết rõ ai hơn ai thua, ai phải ai quấy thì trên giang hồ không thể nào tránh sự xung đột và cứ đổ máu đời đời. Vì vậy nên đại hội hôm nay sẽ quét sạch những ai nhận định lệch lạc và khiến cho giang hồ thấy ai cao ai thấp, ai chụi sự điều khiển của ai. Nếu may ra kỳ này Thất Lão hội thắng được, chúng tôi không có một tham vọng hay yêu sách nào quá đáng, mà chỉ mong rằng tự hậu mười ba môn phái sẽ rút lui ra khỏi giang hồ để tránh mọi sự va chạm như đã xảy ra từ trước. Trái lại, nếu Thất Lão hội thất bại không những phải tự giải tán tức khắc mà tất cả các môn đệ bảy phái từ nay sẽ tuyệt tích giang hồ không biết ý Lục ca như thế nào?
Lục Phượng Tường cười ha hả đứng dậy nói :
- Hách lão ca đã có lời lão tự đại diện cho anh em mười ba đại môn phái, lão hủ nhận xét chưa phải là xứng đánh nên không dám nhận. Theo lời Hách lão ca vừa nói để sau này để tránh sự tranh giành và xung đột về sau này giữa đôi bên, cần phải minh định những điều kiện rõ ràng và dứt khoát. Trong mười ba môn phái chỉ có bảy phái tham dự đại hội, tuy rằng lão hủ không phải là người có đủ tư cách để đại diện toàn thể, nhưng theo Hách lão ca đã nói như vậy thì lão hủ sẽ cố gắng làm theo sự quyết định chung của đôi bên.
Nhân Yêu Hách Phi Yên chắp tay nói :
- Lục lão ca nói phải. Chúng ta cần phải nói trước những điều kiện là hơn. Hiện nay yến tiệc mới bắt đầu. Nhận thấy tiệc tan mới so tài hay phô trương kỹ thuật thấy không hứng thú bằng nhân trong lúc đang ăn uống chúng mình tiêu khiển bằng cách xem vào những pha gây cấn cho đôi bên cử người thi thố tài năng, như thế có vui vẻ hơn nhiều.
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Các đại môn phái về đây dự với tư cách là khách. Phàm là khách lúc nào cũng tùy theo ý của chủ. Lão hủ xin hoàn toàn đồng ý với cao kiến của Hách lão ca, tuy nhiên cũng tưởng phân định rõ lối xuất trận, phân định hơn thua như thế nào cần phải nói rõ ra trước. Có lẽ hách lão ca đã có dự định một chương trình săn vậy xin tuyên bố cho biết.
Nhân Yêu Hách Phi Yên cười thầm trong bung, lộ vẻ đắc ý nói :
- Tình cờ hôm nay có bảy phái về tham dự đại hội, mà trong Thất Lão hội con số tổ chức cũng là bảy phái. Vậy chúng ta lấy con số bảy trận để so tài và phân định hơn kém có lẽ công bằng hơn. Việc tranh tài chỉ nhắm vào đại cuộc, không có tiểu tiết riêng giữa cá nhân hay môn phái về trước. Ví dụ một vài người đôi bên có sự hiềm thù xích mích cũ lúc này cũng phải chấm dứt để vào kỉ luật chung. Nguyên tắc ấy chửng lẽ Lục lão ca có tán thành hay không?
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Được rồi chúng ta cú theo lệ ấy mà thi hành cho cả đôi bên.
Tôn Hiệu Nam đứng dậy nói lớn :
- Còn một điều nữa chúng tôi muốn thỉnh giáo Hách lão ca. Khi hai bên đã phân định cả thảy bảy trận đấu, để lấy kết quả thắng bại. Nếu trong lúc hai người đang quyết đấu lại có nhiều kẻ cùng phe xông vào trợ chiến, như thế có thể xem như một trận hay không?
Hách Phi Yên chưa kịp nói, Bích Nhã Thần quân đã cười lớn nói :
- Thất Lão hội và các đại môn phái đã quyết định trong bảy trận hơn thua, như thế các đối thủ sẽ do đôi bên tùy ý lựa chọn và giới thiệu. Khỏi cần biết rõ đối thủ là ai mà chỉ biết là người đại diện chính thức của mỗi phe là đủ rồi. Nếu nửa chưng có những người xông ra sẽ có kẻ của phái khác tiếp đón, như thế cũng có thể xem là một trận được rồi.
Bạch Phi Yến đột nhiên đứng dậy hỏi :
- Như vậy xin thỉnh ý quý ngài, vừa rồi Tu La thư sinh Vi thiếu hiệp đã thắng được Xà Cư Sĩ, có thể xem như đã xong một trong bảy trận này chưa?
Hách Phi Yên đáp :
- Trận của Khuất lão ca và Vi thiếu hiệp xảy ra ở trước khi bàn luận luật lệ, theo lẽ thì không thể tính vào bảy trận chính. Nhưng nếu Lục lão ca và quý vị muốn xem mỗi trường hợp ra tay tại đại hội Lư Sơn này là một thành tích của đôi bên thì cũng được vậy.
Suy nghic một chặp y lại tiếp lời :
- Nhân tiện trước kia Hải Nam Ngũ Độc giáo cùng võ lâm có mối thù chưa giải quyết xong, bây giờ xin để Khuất lão ca được thư tiếp cùng Thanh Tinh Tử đạo hữu cho tiện việc đôi bề.
Thanh Tinh Tử cúi đầu đáp :
- Nếu Khuất lão ca có ý đó, bần đạo xin sẵn lòng chấp nhận lúc cần thiết.
Trong lúc đó, Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa quay về phái Tôn Hiệu Nam và Lục Phượng Tường cúi đầu chào và phi thân bay vọt ra khỏi rạp đạp ngay giữa sàn tràng, đưa mắt quét về phía rạp bên trái nói :
- Bần đạo xin kính mời Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện đạo huynh ra nói chuyện.
Biện Đạo Huyền không cần để nhắc lần thứ hai, tung người ra trước trận nói :
- lão phu xin sẵn sàng thừa tiếp, chẳng hay Lý huynh có điều gì chỉ dạy.
Lý Thành Hóa cúi mình thi lễ rồi nói :
- Gia sư thấy đạo huynh cùng Hách Phi Yên cùng một chí hướng đứng ra sáng lập Thất Lão hội, muốn nói thẳng một vài câu. Phàm lời nói thật hay sinh ra mích lòng, nhưng nếu không nói cũng không được. Vì vậy bần đạo muốn thay mặt gia sư chuyển lời lại.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ cười lạt nói :
- Gia sư đã nhiều lần nhận thấy Mao Sơn Toàn Chân chưa là bằng chi nhưng vẫn chưa đánh mất chính thống của giềng mối đạo gia, vì vậy gia sư mông muốn rằng đạo huynh nên bảo tồn danh dự cho sư môn, giữ mình trong sạch đừng để bất cứ kẻ nào xúi giục xa chân vào đường ma đạo.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ cười ngất đáp :
- Sơn nhân này đã sống ngoài sáu chục tuổi đâu phải bé bỏng chi nữa. Câu chuyện này sơn nhân đã nghe nhiều bận rồi. Xưa nay người mười ba môn phái tự cho mình là danh môn chính thống, cho bao nhiêu nhân sĩ khác đều là bàng môn tả đạo, quy định ranh giới chính tà trọng ta khinh người, như thế đâu phải là lẽ công bằng nữa. Vì vậy Sơn nhân rủ nhau sáng lập Thất Lão hội, với dụng ý kết hợp với những người đồng hội đồng thuyền, để rồi xem thử kết cục về sau tà thắng chính hay chính thắng tà
Liếc mắt nhìn qua một vòng rồi nói tiếp :
- Đại hội Lư Sơn hôm nay là một cơ hội tốt để tranh đoạt chính tà, ai còn ai mất! Sơn nhân cùng các hạ đã gặp nhau trên Lư Sơn này ai cũng tự cho mình là quân tử, trong sạch hơn người. Nếu các người tự cho mình là chính phái, quyết bảo vệ chính đạo thì bọn Sơn nhân này cũng phải tranh đấu cho sự tồn vong của tà đạo. Kết quả sẽ chứng minh, chúng ta khỏi cần dài dòng vô ích.
Lý Thành Hóa thấy Biện Đạo Huyền mắt lộ hung quang, giọng nói hậm hực đầy gàn bướng chẳng kể gì nữa thì biết rằng y đã bị sa lầy, hết còn cách nào cứu vãn nữa nên thở dài đáp :
- Sự thực mất lòng, lời thẳng khó nghe, Biện đạo huynh đã nhất quyết rồi bần đạo chẳng còn cách nào khác nữa.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ cười gằn nói :
- Lý Thành Hóa, mỗi người có một đường lối, một chí hướng riêng. Dù hôm nay có Đỗ Thanh Phong đích thân đến đây ta cũng trả lời như thế thôi. Giữa hai phái Mao Sơn và Lao Sơn không có một sự liên quan nào ràng buộc hết. ta khỏi cần lệnh sư phải nhọc lòng lo lắng hộ.
Lý Thành Hóa thấy lão nói năng vô lẽ, làm xúc động đến tên ân sư, nổi giận toàn thân rung lên hét lớn :
- Biện Đạo Huyền nghe hay không là tùy ý mày, việc gì lại có những lời lẽ ngang ngược xấc láo với bậc trưởng thượng như vậy.
Biện Đạo Huyền cũng hét lớn :
- Lý Thành Hóa, ngươi nên biết rằng vừa rồi đôi bên đã đồng ý quyết đấu trong bảy trận, nếu sơn nhân này cùng ngươi ra tay thì được kể như là một trận rồi đấy nhé. Nếu ngươi tự lượng sức mình kham nổi thì hãy đến đây. Trên giang hồ này chỉ có một chuyện là mạnh được yếu thua, ta sẽ chứng minh sự thực cho mà thấy, khỏi phải ký thuyết dài dòng chi nữa.
Nói xong rút thanh trường kiếm từ trên vai xuống.
Lý Thành Hóa niệm Phật nói :
- A di đà Phật, nếu Biện đạo huynh đã quyết tâm bạt kiếm bần đạo phải buộc lòng thù tiếp vậy.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ điềm nhiên không nói, chỉ cười khì một tiếng, rung nhẹ cổ tay phải đánh ra một thế “Trịnh Mễ Thành Châu” kèm thêm một luồng kình phong đẩu mạnh vào ngực Lý Thành Hóa.
Hồi ở Chung Nam sơn, Lý Thành Hóa đã có lần cùng Biện Đạo Huyền đánh nhau trên một ngàn thế, nên biết rõ công lực của đối phương đã đạt đến mức độ cao siêu rồi. Nếu ngày nay mình chưa luyện được “Cửu Chuyển huyền công” e chưa phải là đối thủ chịu đựng nổi với Bích Bộ chưởng của hắn!
Khi ấy sau khi trải qua một ngàn thế Biện Đạo Huyền đã thi hành âm mưu ác độc phóng “Luân Hồi tinh hoàn” một ám khí nổi tiếng hiểm ác. Bị quét một đòn trong vai, Lý Thành Hóa đành mang thương tích rút lui. Đó là câu chuyện của ngày xưa.
Sau khi xuất thủ, Biện Đạo Huyền tung kiếm chém vun vút không chút nương tay. Lý Thành Hóa không dám chậm chễ một giây phút, dùng cây phất trần bằng sắt theo thế “Vạn Liễu Phiêu Ti” cuốn cả thanh kiếm của đối phương lại.
Không bao lâu đôi bên đã đánh nhau ngoài bốn chục hiệp nhưng vẫn chưa rõ ai hơn thua.
Đường kiếm của Biện Đạo Huyền nở ra một vùng ánh sáng lấp lánh như lằn chớp kiếm ảnh đầy trời.
Qua lại non trăm chiêu vẫn chưa thắng bại.
Trong vòng kiếm quang phất ảnh quay cuồng, xoắn tít lấy nhau không phân biệt người nào ra người nào, bỗng nghe tiếng Lý Thành Hóa sang sảng nói :
- Biện Đạo Huyền bể nghiệt tuy mênh mông, nhưng biết quay lại thì nhìn thấy bến. Hách Phi Yến muốn sáng lập ra Thất Lão hội không ngoài cái tham vọng độc chiếm bá chủ võ lâm đè trên đầu trên cổ thiên hạ. Đạo huynh đã tưng bao năm tu luyện tại Mao Sơn, tiêu dao tự tại ngày tháng vui cùng núi rừng, với chim muông hoa bướm, như thế không sung sướng an nhàn sao, mà lại hùa theo bọn Hắc đạo đuổi theo cái bã vinh hoa hão huyền, đến nỗi biến giang sơn này thành núi xương sông máu, cây cỏ đồng xanh rợp xác anh hùng. Quả nhiên là điều đáng tiếc.
Biện Đạo Huyền hứ lên một tiếng rồi trầm giọng đáp :
- Thôi, hãy dẹp bớt cái giọng thuyết pháp răn đời của ngài lại cho rồi. Các người tự cho mình là danh môn chính phái, trừ mười ba nhóm của các người ra thì bất cứ một võ lâm cao thủ nào cũng thuộc hàng bàng môn tả đạo. Hà hà, công lý lẽ phải là vậy sao? Này Lý Thành Hóa có lẽ ngày nay đến lúc các người thoát khỏi một giấc mơ ác nghiệt, phải nhìn thẳng vào thực tế đừng nghĩ đại nói mò thật khó nghe quá.
Nói vừa dứt lời bỗng thay đổi kiếm pháp, mũi kiếm tự nhiên quay tít điểm lia lịa khắp nơi, biến thành một vùng sáng trắng bao phủ cây phất trần.
Toàn thân Lý Thành Hóa hình như chìm ngập trong màn lưới lóng lánh, kình lực mỗi lúc càng tăng thêm, hô hấp trở lên năng nề khó chịu.
Cây phất trần đang đảo lộn tung hoành như rồng bay phượng múa dần dần như vướng phải một trở lực vô hình phạm vi cang lúc càng thu hẹp lại, và lạ lùng hơn nữa là thân hình Lý Thánh Hóa cũng mỗi lúc một rút nhỏ lại dần dần...
Xem tiếp hồi 69 Thuật Cửu Chuyển huyền công
Hai cánh tay của lão vươn ra thật dài tựa hồ như một cặp rắn thần cuộn úp rồi bất thần đánh úp tới thật lẹ làng.
Cả năm đầu ngón tay xòa nhưng kiềm sát vào nhau tưa như một đầu rắn, mổ liên tiếp như mưa rào, nhằm vào những huyệt lớn, như một vùng chỉ ảnh bao bọc kín mít.
Nhưng trong chớp mắt hình ảnh Tu La thư sinh bỗng biến đâu mất, đôi bàn tay y chụp vào chỗ không!
Xà Cư Sĩ giật mình hoảng sợ. Dầu sao lão cũng là một nhân vật nổi tiếng xưa nay nếu để cho một đứa bé chừng ấy tuổi qua mặt được thì không còn gì là danh dự nữa. Vì vậy vừa chụp hụt lão đã lẹ làng nhảy phốc sang để tránh nhưng từ trên đỉnh đầu đã có một luồng kình phong phần phật ập xuống như một trái núi đè và bóng Tu La thu sinh sinh như chim cắt vồ mồi.
Xà Cư Sĩ vội vàng nhảy lùi ra sau một trượng rồi nói lớn :
- Chà tiểu tử giỏi thiệt! Té ra mày đã học được Ngũ Cầm thân pháp của Tang Đồ rồi sao, hèn chi mà dám to lời lớn lối... hà hà...
Tiếng cười vừa dứt lão đã tung người bay vụt lên không trung như con cá chép vượt đăng, lao thăng tới bên mình Giản Dao.
Trong khi thân hình còn đang lơ lửng trên không trung sắp rơi xuống, hai cánh tay dang rộng ra như hai cánh rắn độc mổ xuống đầu Giản Dao.
Giản Dao nào phải tay vừa, nàng cũng nhanh như chớp thừa lúc hai chân vừa chấm đất, và Xà Cư Sĩ vừa nhảy vọt lên cao hơn đầu nàng, cả hai thân hình một lên một xuống lẹ làng như con thoi, vận đủ mười thành công lực vào tay định chộp lấy chân Xà Cư Sĩ.
Xà Cư Sĩ hình như đoán trước được thâm ý đó, hai chân liên tiếp tung ra hai ngọn cước liên hoàn mạnh như búa bổ.
Giản chân nhân đứng ngoài theo dõi trận đấu, nhìn thấy nguy cơ trước mắt. Nhận thấy con gái mình chậm tay một ly nhất định sẽ bị đui mắt hay bể mặt vì ngọn cước ấy ngay.
Nhưng Giản Dao bỗng cười lớn và gọi :
- Xà Cư Sĩ hãy đỡ thế thứ nhì?
Nói vừa dứt lời đầu ngón chân điểm nhẹ một cái dùng thế “Băng Hạc Cửu Thiên” tung người lên không, tay phải nắm chặt thanh Ngô Câu độc kiếm, đang cài tréo bên vai, còn tay trái khẽ rút cây Đoạn Hồng bảo kiếm.
Nàng hít mạnh một luồng chân khí, hóa giải thế “Điểu Xí Phất Ngao” vừa lật ngược vung bàn tay trái phất mạnh vào đầu Xà Cư Sĩ.
Xà Cư Sĩ thấy liên tiếp hai lần, đối phương đã thoát khỏi chưởng lực của mình một cách dễ dàng trong lòng đã sợ hãi, lão không ngờ đối phương chưa được bao nhiêu tuổi đầu, tuy công lực chưa đủ để khắc chế nổi mình nhưng tài lanh lẹ thiệt là thiên hạ vô song, dù mình thi thố ngón nào hắn cũng lẩn tránh được hết.
Tức thì lão co tròn mình như con trăn lớn cuộn khúc quăng vọt lên không trung rồi từ phía trên cao đánh xuống, miệng hét :
- Tiểu tử nhất định phải chết phen này!
Ngờ đâu Giản Dao như đã chờ đợi từ trước, tay trái vung thanh Đoạn Hồng bảo kiếm chém hờ một nhát, tấm thân ẻo lả lượn một vòng như cánh bướm vờn hoa, bỗng choang một tiếng lửa nhoáng sáng lòa, kiếm bên trái chưa thu về thì thanh Ngô Câu độc kiếm bên tay phải đã lòe lên ánh sáng xanh lè, bảy luồn kiếm ảnh xẹt ra như bảy làn chớp nhoáng.
Rõ ràng là Tu La thất kiếm, một kiếm pháp kỳ diệu nhất võ lâm!
Xà Cư Sĩ cuống quýt không còn biết cách nào né tránh, vội vàng phất mạnh hai ống tay áo rộng về phía trước để che đỡ thân mình, nhảy vọt ra ngoài hơn một trượng.
Giản Dao không thèm đuổi theo, ung dung tra kiếm vào bao, đứng sững giữa trang chắp tay từ tốn nói :
- Ba thế đã thi thố xong rồi, kẻ nhỏ mọn xin nhường sự xét định cho các lão tiền bối.
Xà Cư Sĩ nhìn lại ống tay áo bên phải đã bị bảy vệt kiếm chém toạt sả chạy dài. Những mảnh vải vụn bị luồng gió thoản thổi qua bay phấp phới như một cánh bướm.
Vẻ mặt của lão đã xấu xí sẵn, nhăn nhó càng xấu thêm. Quá thẹn vì với tư cách tôn sư một phái lại bị nhục về tay cậu bé thiếu niên, nhưng biết không còn cách gì cứu vãn hơn nữa đành miễn cưỡng gật đầu nói :
- Hà hà... lão phu đã nói ra như đinh đóng cột. Như thế là theo như lệ định từ trước, cuộc tranh tài được chấm dứt nơi đây. Nhưng lã phu muốn hỏi một điều, hai món binh khí một dài một ngăn do nhà ngươi sử dụng có phải là Đoạn Hồng bảo kiếm và Ngô Câu độc kiếm của Đương Viêm Thường hay không?
Giản Dao cả cười đáp :
- Cây kiếm dài là Đoạn Hồng bảo kiếm của Tụ Lý kiếm Cô Sĩ Tuyền, còn thanh Ngô Câu độc kiếm của Đường Viêm Thường, quả nhiên lão tiền bối đã đoán đứng.
Giản chân nhân không ngờ ái nữ mình đã thủ thắng cường địch không khác nào bớt được tảng đá nghìn cân đang đè trên ngực quả nhiên là một điểm vinh dự trước mặt quần hùng và cũng là một thăng lợi lớn cho các chánh phái.
Ông thích chí vuốt râu cười lớn nói :
- Xin mời vị thiếu hiệp mau trở về trại để dùng rượu, chờ xem những trận đấu sau còn hào hứng hơn nữa.
Nói xong phe phẩy áo đạo bào cùng Giản Dao bước về rạp.
Lục Phượng Tường cười ha hả nói :
- Giản lão đệ đóng cửa suốt hai mươi năm đã luyện được “Ngũ Nhạc chưởng” Huyền Môn cương khí, thật đáng mừng đáng phục.
Rồi quay sang Giản Dao nói tiếp :
- Trong trần đầu, Vi lão đệ mới phô trương tuyệt kỹ làm nhục nhuệ khí của địch khá nhiều. Trong Lư Sơn đại hội kỳ này, hai vị có thể xem như đã lập được công đầu rồi đấy nhé.
Giản chân nhân và Giản Dao vội cúi mình tỏ ý khiêm nhượng, Thanh Huy đạo nhân đến mời hai người vào tiệc.
Lúc đó Nhân Yêu Hách Phi Yên đã từ bên rạp phía trái rời bàn tiệc qua rạp bên phải chắp tay nói :
- Xin thưa cùng Lục lão ca và các vị đạo trưởng, từ ngày ở Kim Lăng, chúng tôi có lời mời cung thỉnh nhân vật mười ba đại môn phái về họp mặt hôm nay tại Lư Sơn không ngoài mục đích giải quyết hai vấn đề: Một là chứng kiến thành lập “Thất Lão hội”, hai là giải quyết và chấm dứt thắc mắc đã có từ xưa giữa các anh em đại môn phái cùng các nhân vật Hắc phái. Đại hội hôm nay sẽ đánh dấu một giai đoạn mới sáng sủa hơn trong lịch sử võ lâm đứng như lòng chúng tôi hằng mong ước.
Không ngờ trong mười ba đại môn phái chỉ có độ phân nửa, còn một phần lớn chưa đến đủ mặt. Tuy nhiên, Lục lão ca đã đại diện thông qua quần hùng để nói chuyện, đó cũng là một điều vinh dự cho chúng tôi.
Nghĩ một lúc y nói tiếp :
- Sự xuất hiện của “Thất Lão hội” trên giang hồ không phải có ý chống lại mười ba đại môn phái, tuy nhiên chúng tôi cũng không giấu diếm gì mà không nói toẹt ra đây ước nguyện của các nhân vật thuộc phe chúng tôi. Thì từ xưa đến nay người trong mười ba đại môn phái vẫn tự cho mình là danh môn chính phái và liệt những nhân vật trong Thập tam tà vào lạo bàng môn tả đạo nhưng xét cho kỹ đó chỉ là một quan niệm chủ quan hẹp hòi của thời cũ kỹ, mong rằng những người của Thập tam tà đã biến thanh Thất Lão hội nở mày nở mặt cùng thiên hạ. Nếu không có sự nhận xét dứt khoát để biết rõ ai hơn ai thua, ai phải ai quấy thì trên giang hồ không thể nào tránh sự xung đột và cứ đổ máu đời đời. Vì vậy nên đại hội hôm nay sẽ quét sạch những ai nhận định lệch lạc và khiến cho giang hồ thấy ai cao ai thấp, ai chụi sự điều khiển của ai. Nếu may ra kỳ này Thất Lão hội thắng được, chúng tôi không có một tham vọng hay yêu sách nào quá đáng, mà chỉ mong rằng tự hậu mười ba môn phái sẽ rút lui ra khỏi giang hồ để tránh mọi sự va chạm như đã xảy ra từ trước. Trái lại, nếu Thất Lão hội thất bại không những phải tự giải tán tức khắc mà tất cả các môn đệ bảy phái từ nay sẽ tuyệt tích giang hồ không biết ý Lục ca như thế nào?
Lục Phượng Tường cười ha hả đứng dậy nói :
- Hách lão ca đã có lời lão tự đại diện cho anh em mười ba đại môn phái, lão hủ nhận xét chưa phải là xứng đánh nên không dám nhận. Theo lời Hách lão ca vừa nói để sau này để tránh sự tranh giành và xung đột về sau này giữa đôi bên, cần phải minh định những điều kiện rõ ràng và dứt khoát. Trong mười ba môn phái chỉ có bảy phái tham dự đại hội, tuy rằng lão hủ không phải là người có đủ tư cách để đại diện toàn thể, nhưng theo Hách lão ca đã nói như vậy thì lão hủ sẽ cố gắng làm theo sự quyết định chung của đôi bên.
Nhân Yêu Hách Phi Yên chắp tay nói :
- Lục lão ca nói phải. Chúng ta cần phải nói trước những điều kiện là hơn. Hiện nay yến tiệc mới bắt đầu. Nhận thấy tiệc tan mới so tài hay phô trương kỹ thuật thấy không hứng thú bằng nhân trong lúc đang ăn uống chúng mình tiêu khiển bằng cách xem vào những pha gây cấn cho đôi bên cử người thi thố tài năng, như thế có vui vẻ hơn nhiều.
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Các đại môn phái về đây dự với tư cách là khách. Phàm là khách lúc nào cũng tùy theo ý của chủ. Lão hủ xin hoàn toàn đồng ý với cao kiến của Hách lão ca, tuy nhiên cũng tưởng phân định rõ lối xuất trận, phân định hơn thua như thế nào cần phải nói rõ ra trước. Có lẽ hách lão ca đã có dự định một chương trình săn vậy xin tuyên bố cho biết.
Nhân Yêu Hách Phi Yên cười thầm trong bung, lộ vẻ đắc ý nói :
- Tình cờ hôm nay có bảy phái về tham dự đại hội, mà trong Thất Lão hội con số tổ chức cũng là bảy phái. Vậy chúng ta lấy con số bảy trận để so tài và phân định hơn kém có lẽ công bằng hơn. Việc tranh tài chỉ nhắm vào đại cuộc, không có tiểu tiết riêng giữa cá nhân hay môn phái về trước. Ví dụ một vài người đôi bên có sự hiềm thù xích mích cũ lúc này cũng phải chấm dứt để vào kỉ luật chung. Nguyên tắc ấy chửng lẽ Lục lão ca có tán thành hay không?
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Được rồi chúng ta cú theo lệ ấy mà thi hành cho cả đôi bên.
Tôn Hiệu Nam đứng dậy nói lớn :
- Còn một điều nữa chúng tôi muốn thỉnh giáo Hách lão ca. Khi hai bên đã phân định cả thảy bảy trận đấu, để lấy kết quả thắng bại. Nếu trong lúc hai người đang quyết đấu lại có nhiều kẻ cùng phe xông vào trợ chiến, như thế có thể xem như một trận hay không?
Hách Phi Yên chưa kịp nói, Bích Nhã Thần quân đã cười lớn nói :
- Thất Lão hội và các đại môn phái đã quyết định trong bảy trận hơn thua, như thế các đối thủ sẽ do đôi bên tùy ý lựa chọn và giới thiệu. Khỏi cần biết rõ đối thủ là ai mà chỉ biết là người đại diện chính thức của mỗi phe là đủ rồi. Nếu nửa chưng có những người xông ra sẽ có kẻ của phái khác tiếp đón, như thế cũng có thể xem là một trận được rồi.
Bạch Phi Yến đột nhiên đứng dậy hỏi :
- Như vậy xin thỉnh ý quý ngài, vừa rồi Tu La thư sinh Vi thiếu hiệp đã thắng được Xà Cư Sĩ, có thể xem như đã xong một trong bảy trận này chưa?
Hách Phi Yên đáp :
- Trận của Khuất lão ca và Vi thiếu hiệp xảy ra ở trước khi bàn luận luật lệ, theo lẽ thì không thể tính vào bảy trận chính. Nhưng nếu Lục lão ca và quý vị muốn xem mỗi trường hợp ra tay tại đại hội Lư Sơn này là một thành tích của đôi bên thì cũng được vậy.
Suy nghic một chặp y lại tiếp lời :
- Nhân tiện trước kia Hải Nam Ngũ Độc giáo cùng võ lâm có mối thù chưa giải quyết xong, bây giờ xin để Khuất lão ca được thư tiếp cùng Thanh Tinh Tử đạo hữu cho tiện việc đôi bề.
Thanh Tinh Tử cúi đầu đáp :
- Nếu Khuất lão ca có ý đó, bần đạo xin sẵn lòng chấp nhận lúc cần thiết.
Trong lúc đó, Tam Thủ chân nhân Lý Thành Hóa quay về phái Tôn Hiệu Nam và Lục Phượng Tường cúi đầu chào và phi thân bay vọt ra khỏi rạp đạp ngay giữa sàn tràng, đưa mắt quét về phía rạp bên trái nói :
- Bần đạo xin kính mời Tinh Hoàn Vũ Sĩ Biện đạo huynh ra nói chuyện.
Biện Đạo Huyền không cần để nhắc lần thứ hai, tung người ra trước trận nói :
- lão phu xin sẵn sàng thừa tiếp, chẳng hay Lý huynh có điều gì chỉ dạy.
Lý Thành Hóa cúi mình thi lễ rồi nói :
- Gia sư thấy đạo huynh cùng Hách Phi Yên cùng một chí hướng đứng ra sáng lập Thất Lão hội, muốn nói thẳng một vài câu. Phàm lời nói thật hay sinh ra mích lòng, nhưng nếu không nói cũng không được. Vì vậy bần đạo muốn thay mặt gia sư chuyển lời lại.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ cười lạt nói :
- Gia sư đã nhiều lần nhận thấy Mao Sơn Toàn Chân chưa là bằng chi nhưng vẫn chưa đánh mất chính thống của giềng mối đạo gia, vì vậy gia sư mông muốn rằng đạo huynh nên bảo tồn danh dự cho sư môn, giữ mình trong sạch đừng để bất cứ kẻ nào xúi giục xa chân vào đường ma đạo.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ cười ngất đáp :
- Sơn nhân này đã sống ngoài sáu chục tuổi đâu phải bé bỏng chi nữa. Câu chuyện này sơn nhân đã nghe nhiều bận rồi. Xưa nay người mười ba môn phái tự cho mình là danh môn chính thống, cho bao nhiêu nhân sĩ khác đều là bàng môn tả đạo, quy định ranh giới chính tà trọng ta khinh người, như thế đâu phải là lẽ công bằng nữa. Vì vậy Sơn nhân rủ nhau sáng lập Thất Lão hội, với dụng ý kết hợp với những người đồng hội đồng thuyền, để rồi xem thử kết cục về sau tà thắng chính hay chính thắng tà
Liếc mắt nhìn qua một vòng rồi nói tiếp :
- Đại hội Lư Sơn hôm nay là một cơ hội tốt để tranh đoạt chính tà, ai còn ai mất! Sơn nhân cùng các hạ đã gặp nhau trên Lư Sơn này ai cũng tự cho mình là quân tử, trong sạch hơn người. Nếu các người tự cho mình là chính phái, quyết bảo vệ chính đạo thì bọn Sơn nhân này cũng phải tranh đấu cho sự tồn vong của tà đạo. Kết quả sẽ chứng minh, chúng ta khỏi cần dài dòng vô ích.
Lý Thành Hóa thấy Biện Đạo Huyền mắt lộ hung quang, giọng nói hậm hực đầy gàn bướng chẳng kể gì nữa thì biết rằng y đã bị sa lầy, hết còn cách nào cứu vãn nữa nên thở dài đáp :
- Sự thực mất lòng, lời thẳng khó nghe, Biện đạo huynh đã nhất quyết rồi bần đạo chẳng còn cách nào khác nữa.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ cười gằn nói :
- Lý Thành Hóa, mỗi người có một đường lối, một chí hướng riêng. Dù hôm nay có Đỗ Thanh Phong đích thân đến đây ta cũng trả lời như thế thôi. Giữa hai phái Mao Sơn và Lao Sơn không có một sự liên quan nào ràng buộc hết. ta khỏi cần lệnh sư phải nhọc lòng lo lắng hộ.
Lý Thành Hóa thấy lão nói năng vô lẽ, làm xúc động đến tên ân sư, nổi giận toàn thân rung lên hét lớn :
- Biện Đạo Huyền nghe hay không là tùy ý mày, việc gì lại có những lời lẽ ngang ngược xấc láo với bậc trưởng thượng như vậy.
Biện Đạo Huyền cũng hét lớn :
- Lý Thành Hóa, ngươi nên biết rằng vừa rồi đôi bên đã đồng ý quyết đấu trong bảy trận, nếu sơn nhân này cùng ngươi ra tay thì được kể như là một trận rồi đấy nhé. Nếu ngươi tự lượng sức mình kham nổi thì hãy đến đây. Trên giang hồ này chỉ có một chuyện là mạnh được yếu thua, ta sẽ chứng minh sự thực cho mà thấy, khỏi phải ký thuyết dài dòng chi nữa.
Nói xong rút thanh trường kiếm từ trên vai xuống.
Lý Thành Hóa niệm Phật nói :
- A di đà Phật, nếu Biện đạo huynh đã quyết tâm bạt kiếm bần đạo phải buộc lòng thù tiếp vậy.
Tinh Hoàn Vũ Sĩ điềm nhiên không nói, chỉ cười khì một tiếng, rung nhẹ cổ tay phải đánh ra một thế “Trịnh Mễ Thành Châu” kèm thêm một luồng kình phong đẩu mạnh vào ngực Lý Thành Hóa.
Hồi ở Chung Nam sơn, Lý Thành Hóa đã có lần cùng Biện Đạo Huyền đánh nhau trên một ngàn thế, nên biết rõ công lực của đối phương đã đạt đến mức độ cao siêu rồi. Nếu ngày nay mình chưa luyện được “Cửu Chuyển huyền công” e chưa phải là đối thủ chịu đựng nổi với Bích Bộ chưởng của hắn!
Khi ấy sau khi trải qua một ngàn thế Biện Đạo Huyền đã thi hành âm mưu ác độc phóng “Luân Hồi tinh hoàn” một ám khí nổi tiếng hiểm ác. Bị quét một đòn trong vai, Lý Thành Hóa đành mang thương tích rút lui. Đó là câu chuyện của ngày xưa.
Sau khi xuất thủ, Biện Đạo Huyền tung kiếm chém vun vút không chút nương tay. Lý Thành Hóa không dám chậm chễ một giây phút, dùng cây phất trần bằng sắt theo thế “Vạn Liễu Phiêu Ti” cuốn cả thanh kiếm của đối phương lại.
Không bao lâu đôi bên đã đánh nhau ngoài bốn chục hiệp nhưng vẫn chưa rõ ai hơn thua.
Đường kiếm của Biện Đạo Huyền nở ra một vùng ánh sáng lấp lánh như lằn chớp kiếm ảnh đầy trời.
Qua lại non trăm chiêu vẫn chưa thắng bại.
Trong vòng kiếm quang phất ảnh quay cuồng, xoắn tít lấy nhau không phân biệt người nào ra người nào, bỗng nghe tiếng Lý Thành Hóa sang sảng nói :
- Biện Đạo Huyền bể nghiệt tuy mênh mông, nhưng biết quay lại thì nhìn thấy bến. Hách Phi Yến muốn sáng lập ra Thất Lão hội không ngoài cái tham vọng độc chiếm bá chủ võ lâm đè trên đầu trên cổ thiên hạ. Đạo huynh đã tưng bao năm tu luyện tại Mao Sơn, tiêu dao tự tại ngày tháng vui cùng núi rừng, với chim muông hoa bướm, như thế không sung sướng an nhàn sao, mà lại hùa theo bọn Hắc đạo đuổi theo cái bã vinh hoa hão huyền, đến nỗi biến giang sơn này thành núi xương sông máu, cây cỏ đồng xanh rợp xác anh hùng. Quả nhiên là điều đáng tiếc.
Biện Đạo Huyền hứ lên một tiếng rồi trầm giọng đáp :
- Thôi, hãy dẹp bớt cái giọng thuyết pháp răn đời của ngài lại cho rồi. Các người tự cho mình là danh môn chính phái, trừ mười ba nhóm của các người ra thì bất cứ một võ lâm cao thủ nào cũng thuộc hàng bàng môn tả đạo. Hà hà, công lý lẽ phải là vậy sao? Này Lý Thành Hóa có lẽ ngày nay đến lúc các người thoát khỏi một giấc mơ ác nghiệt, phải nhìn thẳng vào thực tế đừng nghĩ đại nói mò thật khó nghe quá.
Nói vừa dứt lời bỗng thay đổi kiếm pháp, mũi kiếm tự nhiên quay tít điểm lia lịa khắp nơi, biến thành một vùng sáng trắng bao phủ cây phất trần.
Toàn thân Lý Thành Hóa hình như chìm ngập trong màn lưới lóng lánh, kình lực mỗi lúc càng tăng thêm, hô hấp trở lên năng nề khó chịu.
Cây phất trần đang đảo lộn tung hoành như rồng bay phượng múa dần dần như vướng phải một trở lực vô hình phạm vi cang lúc càng thu hẹp lại, và lạ lùng hơn nữa là thân hình Lý Thánh Hóa cũng mỗi lúc một rút nhỏ lại dần dần...
Xem tiếp hồi 69 Thuật Cửu Chuyển huyền công
/88
|