Đợi đến khi căn phòng hồi phục lại yên tĩnh, Tô Hàm lãnh đạm cười, đi về phòng của Tô Lương……..
Toàn thân Tô Lương đau nhức, động một chút, cố gắng mở cặp mắt ra, thứ đập vào mắt trước tiên là tóc, mái tóc đen nhánh như mực của Tô Lương, sau đó y chú ý đến một sự thật khiến y vô pháp tiếp nhận, cái người đang an tĩnh ngủ ở bên cạnh y, lại chính là ác quỷ trực tiếp giày vò y như một lạc thú.
Gương mặt của Tô Hàm trong ánh sáng mờ ảo thể hiện rõ sự ấm áp mà lại chân thật, lặng lẽ đến mức khiến Tô Lương hoang mang, đợi đến khi y hồi thần lại, hai tay đã chặt chẽ siết lấy cổ của Tô Hàm, thậm chí cái cổ có chút tái đi…… chỉ cần, chỉ cần dùng thêm chút lực, tất cả đều có thể kết thúc rồi…… kết thúc rồi, đúng vậy….. dùng thêm chút lực……
Nhưng mà, y không có cách nào khống chế thân thể đang run rẩy, không biết là kích động hay là khẩn trương, hoặc có lẽ là sợ hãi….. bất kể thế nào, Tô Lương đã bỏ lỡ thời cơ thích hợp nhất, trong lúc y đang giãy dụa phân vân, Tô Hàm đã tỉnh rồi, thậm chí còn khá bình tĩnh nhìn Tô Lương đang bóp cổ hắn, trong con ngươi thoáng qua một thứ gì đó thâm sâu….. đây là đang cười nhạo ta sao?…… Hâng…… cười nhạo ta vô năng, yếu đuối…..
Tay của Tô Lương bóp chặt thêm mấy phần, khiến trên mặt Tô Hàm phiếm lên một mạt đỏ không bình thường, nhưng Tô Hàm vẫn không nói một câu, càng không hề kinh hoảng thất thố, chỉ là dùng con ngươi đen thẳm chặt chẽ khóa lên trên thân ảnh của Tô Lương…… trước mắt ẩm ướt, hai tay của Tô Lương đã bỏ khỏi cổ của Tô Hàm, sau đó bản thân y chôn đầu vào trong chiếc chăn mềm mại.
Tô Hàm nhìn y một cái, bình tĩnh nói: “Tự chỉnh lý bản thân một chút đi, chúng ta phải đi học, sau đó buổi trưa còn phải mang cậu đến gặp ba cậu.”
Thân thể Tô Lương cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Tô Hàm đã đi ăn bận xong xuôi đi ra trước rồi, y ngây ngẩn một chút, cuối cùng vẫn mặt quần áo vào, chậm rãi đi ra. Cánh tay và chân đều rất đau, hơn nữa chỗ ẩn mật phía dưới lại càng đau xót.
Khi y vào phòng ăn, Tô Hàm đã ngồi ở đầu bàn đợi y từ rất lâu, y đến một chiếc ghế được lót đệm khá dày ở đối diện Tô Hàm ngồi xuống, đệm rất êm, nhưng vẫn khiến Tô Lương nhăn mày.
Sau đó cơm nước được lục tục mang lên, trong nhất thời bàn cơm liền yên tĩnh diễn ra, Tô Lương len lén nhìn Tô Hàm, phát hiện hắn không có vì hành vi vừa rồi của mình mà đại phát tức giận….. giả vờ, hay là không biết phải hành hạ ta thế nào……
Nhưng ngoài dự đoán của Tô Lương đó là dường như Tô Hàm căn bản đã quên giữa bọn họ có chuyện gì phát sinh, hắn cười hi hi kéo Tô Lương ra xe, sau đó đi tới trường.
Đến trường rồi y mới biết đây là bắt đầu cho một ngày ác mộng của y. Đầu tiên là cái ghế cứng ngắc, khiến y có làm sao cũng không thể ngồi nổi, không dễ dàng gì mới ngồi được, thì đã đau đến ra một thân mồ hôi lạnh, hơn nữa các giáo viên hình như còn tập thể chống đối y, mỗi tiết học đều muốn y trả lời câu hỏi, cho đến khi sắc mặt y xanh mét, khiến Lư Khánh nhìn ra, kiên trì muốn đưa y đến phòng y tế, mới khiến y được thả lỏng một chút.
Tô Lương có chút cảm kích nhìn Lư Khánh nói: “Cảm ơn cậu.”
Lư Khánh cũng cười nhạt nói: “Đây thì có cái gì phải cảm ơn đâu, thân thể của cậu rốt cuộc bị sao vậy, xem bộ dáng cũng không giống như phát sốt a?” Nói rồi liền dùng lòng bàn tay đến thử nhiệt độ trên trán Tô Lương.
Tô Lương vừa kích động, đã đẩy Lư Khánh ra xa, nói: “Không có gì, chỉ là hôm qua không cẩn thận bị ngã, không sao đâu.”
Trong lòng Lư Khánh rất hoài nghi, nhưng nhìn ánh mắt ngấn nước của Tô Lương, lại không nỡ hỏi gì cả, lúng túng lại gần nói: “Vậy để mình đưa cậu đi.”“ Tay lại không dám chạm vào Tô Lương nữa, trong lòng thì buồn bã nghĩ, quả nhiên y vẫn ghét mình a.
Đi đến ngã rẽ, Tô Lương ngây ra, nhìn thấy một thân ảnh âm trầm đang đứng ở trước cửa phòng y tế, giống như thợ săn đang chờ đợi con mồi của mình, mục quang như chim ưng giống như muốn xé nát bản thân y ra….. ***g ngực phiền muộn, nhưng vẫn phải bước tới, từng bước đi qua.
Lư Khánh cảm thấy bầu không khí quái dị, nhưng cũng nói không ra là có chỗ nào không đúng, Tô Hàm thì hắn nhận ra, là người nổi tiếng trong trường, là người kế thừa của xí nghiệp Tô thị , hơn nữa còn là chú của Tô Lương, đây là tin tức mà hắn vừa mới biết được trước đó không lâu, hắn đi tới trước, hữu hảo cười một tiếng: “Chào anh, tôi là bạn học của Tô Lương, y có hơi mệt mỏi, cho nên……”
Gương mặt tuấn lãng của Tô Hàm cười đáp lại, nói: “Cảm ơn cậu đưa tiểu Lương đến đây, tôi vốn đang định đi đón y.” Ngữ khí ấm áp lại phối hợp với ánh mắt khiến cho trong lòng người đối diện cảm thấy tràn ngập hàn ý.
Lư Khánh lúng túng cười gượng, nhìn cánh tay Tô Hàm đặt lên trên người của Tô Lương, vội vàng nói: “Tôi còn phải lên lớp, tôi đi trước đây.” Sau đó chạy trở về lớp học.
“ Anh bỏ tôi ra.” Tô Lương áp chế giọng nói kêu lên.
“ Sao rồi?” Tô Hàm nhướng khóe môi lên cười nói, thuận tiện đóng cửa phòng y tế lại, vứt Tô Lương lên trên giường, sau đó cũng xông đến, hung hăng cắn lên vành tai tròn trịa của y.
Tô Lương đau đớn đẩy hắn ra, lại bị Tô Hàm dùng thân thể kẹp chặt lên giường bệnh nhỏ hẹp, dẫn đến chiếc giường nhỏ một trận lung lay.
“ Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ một giấc cho tôi, hai tiếng sau, chúng ta còn phải đi gặp ba của cậu.” Tô Hàm ra lệnh, sau đó dùng chăn quấn quanh người Tô Lương, giống như một cuốn bánh hình người, còn nói: “Tiểu quỷ, tùy tính không có tác dụng đâu, không biết chiếu cố bản thân thì vĩnh viễn là kẻ chịu thua cuộc.”
Tô Lương cắn môi nhìn hắn, trong lòng cười lạnh….. Còn không phải là do anh hại sao, có tư cách gì mà nói tôi…… nhưng Tô Lương lại không nói ra, trong lòng y run rẩy, nhìn thân ảnh Tô Hàm đứng trước cửa sổ trong một thoáng chốc bỗng trở nên rất lạc lõng……..
Không biết khi nào thì ngủ mất, trong lúc y lơ mơ dường như cảm thấy có một bàn tay to lớn ấm áp xoa bóp trên trán của mình….. có một cảm giác như từ lâu lắm không gặp…… một khí tức quen thuộc khiến cả người y bình tĩnh lại, sau đó chìm sâu vào trong giấc mộng mỹ mãn.
Toàn thân Tô Lương đau nhức, động một chút, cố gắng mở cặp mắt ra, thứ đập vào mắt trước tiên là tóc, mái tóc đen nhánh như mực của Tô Lương, sau đó y chú ý đến một sự thật khiến y vô pháp tiếp nhận, cái người đang an tĩnh ngủ ở bên cạnh y, lại chính là ác quỷ trực tiếp giày vò y như một lạc thú.
Gương mặt của Tô Hàm trong ánh sáng mờ ảo thể hiện rõ sự ấm áp mà lại chân thật, lặng lẽ đến mức khiến Tô Lương hoang mang, đợi đến khi y hồi thần lại, hai tay đã chặt chẽ siết lấy cổ của Tô Hàm, thậm chí cái cổ có chút tái đi…… chỉ cần, chỉ cần dùng thêm chút lực, tất cả đều có thể kết thúc rồi…… kết thúc rồi, đúng vậy….. dùng thêm chút lực……
Nhưng mà, y không có cách nào khống chế thân thể đang run rẩy, không biết là kích động hay là khẩn trương, hoặc có lẽ là sợ hãi….. bất kể thế nào, Tô Lương đã bỏ lỡ thời cơ thích hợp nhất, trong lúc y đang giãy dụa phân vân, Tô Hàm đã tỉnh rồi, thậm chí còn khá bình tĩnh nhìn Tô Lương đang bóp cổ hắn, trong con ngươi thoáng qua một thứ gì đó thâm sâu….. đây là đang cười nhạo ta sao?…… Hâng…… cười nhạo ta vô năng, yếu đuối…..
Tay của Tô Lương bóp chặt thêm mấy phần, khiến trên mặt Tô Hàm phiếm lên một mạt đỏ không bình thường, nhưng Tô Hàm vẫn không nói một câu, càng không hề kinh hoảng thất thố, chỉ là dùng con ngươi đen thẳm chặt chẽ khóa lên trên thân ảnh của Tô Lương…… trước mắt ẩm ướt, hai tay của Tô Lương đã bỏ khỏi cổ của Tô Hàm, sau đó bản thân y chôn đầu vào trong chiếc chăn mềm mại.
Tô Hàm nhìn y một cái, bình tĩnh nói: “Tự chỉnh lý bản thân một chút đi, chúng ta phải đi học, sau đó buổi trưa còn phải mang cậu đến gặp ba cậu.”
Thân thể Tô Lương cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Tô Hàm đã đi ăn bận xong xuôi đi ra trước rồi, y ngây ngẩn một chút, cuối cùng vẫn mặt quần áo vào, chậm rãi đi ra. Cánh tay và chân đều rất đau, hơn nữa chỗ ẩn mật phía dưới lại càng đau xót.
Khi y vào phòng ăn, Tô Hàm đã ngồi ở đầu bàn đợi y từ rất lâu, y đến một chiếc ghế được lót đệm khá dày ở đối diện Tô Hàm ngồi xuống, đệm rất êm, nhưng vẫn khiến Tô Lương nhăn mày.
Sau đó cơm nước được lục tục mang lên, trong nhất thời bàn cơm liền yên tĩnh diễn ra, Tô Lương len lén nhìn Tô Hàm, phát hiện hắn không có vì hành vi vừa rồi của mình mà đại phát tức giận….. giả vờ, hay là không biết phải hành hạ ta thế nào……
Nhưng ngoài dự đoán của Tô Lương đó là dường như Tô Hàm căn bản đã quên giữa bọn họ có chuyện gì phát sinh, hắn cười hi hi kéo Tô Lương ra xe, sau đó đi tới trường.
Đến trường rồi y mới biết đây là bắt đầu cho một ngày ác mộng của y. Đầu tiên là cái ghế cứng ngắc, khiến y có làm sao cũng không thể ngồi nổi, không dễ dàng gì mới ngồi được, thì đã đau đến ra một thân mồ hôi lạnh, hơn nữa các giáo viên hình như còn tập thể chống đối y, mỗi tiết học đều muốn y trả lời câu hỏi, cho đến khi sắc mặt y xanh mét, khiến Lư Khánh nhìn ra, kiên trì muốn đưa y đến phòng y tế, mới khiến y được thả lỏng một chút.
Tô Lương có chút cảm kích nhìn Lư Khánh nói: “Cảm ơn cậu.”
Lư Khánh cũng cười nhạt nói: “Đây thì có cái gì phải cảm ơn đâu, thân thể của cậu rốt cuộc bị sao vậy, xem bộ dáng cũng không giống như phát sốt a?” Nói rồi liền dùng lòng bàn tay đến thử nhiệt độ trên trán Tô Lương.
Tô Lương vừa kích động, đã đẩy Lư Khánh ra xa, nói: “Không có gì, chỉ là hôm qua không cẩn thận bị ngã, không sao đâu.”
Trong lòng Lư Khánh rất hoài nghi, nhưng nhìn ánh mắt ngấn nước của Tô Lương, lại không nỡ hỏi gì cả, lúng túng lại gần nói: “Vậy để mình đưa cậu đi.”“ Tay lại không dám chạm vào Tô Lương nữa, trong lòng thì buồn bã nghĩ, quả nhiên y vẫn ghét mình a.
Đi đến ngã rẽ, Tô Lương ngây ra, nhìn thấy một thân ảnh âm trầm đang đứng ở trước cửa phòng y tế, giống như thợ săn đang chờ đợi con mồi của mình, mục quang như chim ưng giống như muốn xé nát bản thân y ra….. ***g ngực phiền muộn, nhưng vẫn phải bước tới, từng bước đi qua.
Lư Khánh cảm thấy bầu không khí quái dị, nhưng cũng nói không ra là có chỗ nào không đúng, Tô Hàm thì hắn nhận ra, là người nổi tiếng trong trường, là người kế thừa của xí nghiệp Tô thị , hơn nữa còn là chú của Tô Lương, đây là tin tức mà hắn vừa mới biết được trước đó không lâu, hắn đi tới trước, hữu hảo cười một tiếng: “Chào anh, tôi là bạn học của Tô Lương, y có hơi mệt mỏi, cho nên……”
Gương mặt tuấn lãng của Tô Hàm cười đáp lại, nói: “Cảm ơn cậu đưa tiểu Lương đến đây, tôi vốn đang định đi đón y.” Ngữ khí ấm áp lại phối hợp với ánh mắt khiến cho trong lòng người đối diện cảm thấy tràn ngập hàn ý.
Lư Khánh lúng túng cười gượng, nhìn cánh tay Tô Hàm đặt lên trên người của Tô Lương, vội vàng nói: “Tôi còn phải lên lớp, tôi đi trước đây.” Sau đó chạy trở về lớp học.
“ Anh bỏ tôi ra.” Tô Lương áp chế giọng nói kêu lên.
“ Sao rồi?” Tô Hàm nhướng khóe môi lên cười nói, thuận tiện đóng cửa phòng y tế lại, vứt Tô Lương lên trên giường, sau đó cũng xông đến, hung hăng cắn lên vành tai tròn trịa của y.
Tô Lương đau đớn đẩy hắn ra, lại bị Tô Hàm dùng thân thể kẹp chặt lên giường bệnh nhỏ hẹp, dẫn đến chiếc giường nhỏ một trận lung lay.
“ Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ một giấc cho tôi, hai tiếng sau, chúng ta còn phải đi gặp ba của cậu.” Tô Hàm ra lệnh, sau đó dùng chăn quấn quanh người Tô Lương, giống như một cuốn bánh hình người, còn nói: “Tiểu quỷ, tùy tính không có tác dụng đâu, không biết chiếu cố bản thân thì vĩnh viễn là kẻ chịu thua cuộc.”
Tô Lương cắn môi nhìn hắn, trong lòng cười lạnh….. Còn không phải là do anh hại sao, có tư cách gì mà nói tôi…… nhưng Tô Lương lại không nói ra, trong lòng y run rẩy, nhìn thân ảnh Tô Hàm đứng trước cửa sổ trong một thoáng chốc bỗng trở nên rất lạc lõng……..
Không biết khi nào thì ngủ mất, trong lúc y lơ mơ dường như cảm thấy có một bàn tay to lớn ấm áp xoa bóp trên trán của mình….. có một cảm giác như từ lâu lắm không gặp…… một khí tức quen thuộc khiến cả người y bình tĩnh lại, sau đó chìm sâu vào trong giấc mộng mỹ mãn.
/41
|