Hắc đạo là cái gì?
Chỉ sợ là Tô Lương căn bản chưa hề nghĩ qua.
Nhưng mà, ngay ngày hôm nay, y nhìn thấy một đám người bắn giết nhau, ở chỗ chỉ cách bản thân y không quá bốn mươi mét, một chiếc xe BMW màu đen vừa mới đậu ngay trước cửa quán rượu, người phục vụ mở cửa xe, một người trung niên mặc tây trang thẳng thóm từ trong xe bước ra còn chưa kịp đứng thẳng, một người công nhân vệ sinh mặc đồ làm việc màu xanh móc một cây súng từ trong ngực ra, cực nhanh, Tô Lương còn chưa kịp chớp mắt, người trung niên đó đã ngã ra đất, màu máu đỏ lòm chảy tràn trên mặt sàn đá cẩm thạch, tạo nên một dòng chảy nhỏ kỳ dị.
Sát thủ trong nháy mắt chạy lên một chiếc taxi đối diện, biến mất trong cuối đường quốc lộ huyên náo……
Tô Lương đầu váng mắt hoa, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, trong thân thể của một người sao lại có thể chứa đựng nhiều thứ màu đỏ này đến thế? Tô Lương cảm thấy khó thể lý giải.
Dòng người tập trung tới thật đông, xô đẩy y ra tận bên ngoài, cũng khiến cho ánh mắt của y di chuyển sang một nơi khác, trong biểu tình của mọi người đa số là hứng thú và hiếu kỳ, Tô Lương không nói nên lời.
Lúc này có vài người ăn bận trang phục cảnh sát tiến vào giải tán, xe cứu thương chuyển di thể đi, để lại một bãi thứ đỏ sậm đó, Tô Lương cảm thấy vô vị cùng cực, chuẩn bị trở về nhà tiếp tục viết hơn mười trang của đề thi mô phỏng theo đề thi cao trung, tôi cũng sắp tê liệt rồi, Tô Lương âm thầm nghĩ, rồi bắt đầu bước đi……..
“ Chờ đã, tôi là nói cậu đó.” Một người cảnh sát kéo Tô Lương lại, hỏi: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy cái gì không? Hy vọng là cậu có thể phối hợp với chúng tôi phá án.”
“ Không, tôi không thấy cái gì cả.” Tô Lương giãy cánh tay đang bị nắm lại đó, thản nhiên nói.
“ Học sinh đó nói cậu đứng rất gần, cậu thật sự là không nhìn thấy rõ tướng mạo của nghi phạm sao?” Cảnh sát chỉ về một người mặc trang phục cao trung đứng ở chỗ khá xa nói.
“ Tôi bị cận thị không được sao?” Tô Lương nhìn người học sinh đó, cũng mặc chung kiểu trang phục, là cùng học chung một trường sao, nhưng mà Tô Lương không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, cảnh sát cũng không thể tiếp tục đuổi theo.
Thật ra Tô Lương còn nhớ rõ tướng mạo của kẻ đó, con ngươi như chim ưng màu nâu nhạt, phía chân mày bên trái có một vết sẹo khá rõ ràng, thân cao bình thường, ngón út của tay trái cầm súng chỉ có một đốt…….
Tô Lương là một học sinh tài giỏi nổi tiếng ở trường cao trung trọng điểm mà xa gần đều nghe danh ở đó, khả năng ghi nhớ và lực quan sát trong thoáng chốc của y rất mạnh, hơn nữa y căn bản là không bị cận thị, nhưng mà vậy thì thế nào?
Tô Lương hiện tại cảm thấy cho dù có người cầm súng chỉ vào y, y cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Còn thêm người vừa rồi mặc trang phục giống như bản thân, luôn cảm thấy trong ánh mắt của kẻ đó rất đả thương người, hơn nữa còn thấy ở nơi đó……..
Nghĩ rồi lại nghĩ, cứ thế đi đến trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra mở cửa, vẫn như lúc bình thường, căn phòng trống trải, trên bàn còn để lại một tờ giấy: “Cơm tối đã làm xong rồi, bỏ vào lò vi ba hâm nóng một chút là có thể ăn, nhớ là phải đóng cửa đừng cho người lạ vào nhà, cũng đừng xem sách quá lâu, ngủ sớm một chút. ____ Mẹ.”
Còn xem mình là con nít sao, Tô Lương vứt tờ giấy vào thùng rác.
Xem tiếng anh vậy, còn mấy đề bài chưa viết nữa, Tô Lương suy nghĩ rồi lấy luận văn từ trong cặp sách ra, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Là ai? Tìm sai nhà rồi đi.
Tô Lương quyết định không để ý đến, không mất bao lâu, chuông cửa cũng không reo nữa, lúc này lại vang lên âm thanh đập cửa thình thình.
“ Ai vậy.” Tô Lương không kiên nhẫn la lên.
Bên ngoài cửa đột nhiên không còn động tĩnh, hâng, không phải là trộm, thì chính là tìm sai nhà rồi. Tô Lương âm thầm suy nghĩ, nhưng rồi lại nghe thấy một tiếng vang rất kỳ quái, rất giống như là tiếng phá cửa.
Lúc này Tô Lương mới cảm thấy lạ lùng, đi qua xem thử, từ ô cửa mắt mèo nhìn ra ngoài, mấy người đàn ông hung thần ác sát đang dùng công cụ để phá cửa, Tô Lương nhất thời mông lung, đây là chuyện gì? Đang trời sáng trưng nha, sao lại có người to gan như vậy……
Vốn dĩ y định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng lúc này lại nhìn thấy một người trong số đó, trong y phục đang cất giấu một thứ đồ, đúng rồi, đó là một cây súng…….
Súng, sao lại có súng, Tô Lương càng thêm kỳ quái, nhưng không để cho y có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì cửa đã bị phá mở rồi, y ý thức được nguy hiểm, cầm lấy cặp sách của mình, xông ra ngoài cửa sổ, tuy rằng đây là lầu ba, nhưng mà phía sau bệ cửa sổ vừa may lại có một cây đại thụ mọc ngay cạnh, Tô Lương nghĩ cũng không cần nghĩ, nhảy ra leo lên cành cây, sau khi đóng cửa sổ lại xong, nương theo cây trượt xuống đất. Động tác này làm vô cùng thuần thục, bởi vì Tô Lương lúc còn nhỏ thường xuyên dùng cách này để leo ra khỏi căn nhà bị khóa, chạy đi chơi với đám bạn.
Sau khi xuống đất, Tô Lương không chạy đi xa, mà đứng đợi ở một chỗ âm u ẩn mật, nhìn lên phía trên cửa sổ, y phải làm cho rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Quả nhiên qua một lúc sâu, tên có mang súng trên người mở cửa sổ ra nhìn ngóng bên ngoài, lại lui vào, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng mắng chửi: “Hỗn trướng, người đâu?”
“ Không có, tôi thật sự nhìn thấy y đi vào trong căn nhà này mà.”
“ Tiểu tử, chạy cũng nhanh lắm.” Một âm thanh hung ác vang lên.
Chỗ này là không thể đi vào rồi, Tô Lương rụt đầu lui vào chỗ tối tăm, suy nghĩ phải đi đâu, hoặc là nên gọi điện thoại báo cảnh sát?
Lúc này nghe thấy bên trong có người nói: “Người phụ nữ đó đã xử lý xong xuôi rồi, ta không tin là không bắt được tiểu tử này.”
Tô Lương ngây ra, rồi liền chạy đi như điên, cũng không cần biết có thể bị người khác phát hiện hay không……
Không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ là một đường chạy thục mạng, bởi vì y biết người phụ nữ trong miệng của bọn họ là ai, đúng thế, y có loại trực giác này, người phụ nữ bị xử lý đó, là người thân duy nhất của y, là người mẹ luôn xem y như một đứa nhỏ mà chăm sóc.
Y chạy đến hết hơi, rồi ngừng lại, mở miệng thở dốc, thở liên tục, hít cho ngũ tạng lục phủ đều tràn đầy không khí, y không biết rốt cuộc phải đi đâu, trong tay chỉ có hơn năm mươi đồng mà thôi……..
Lúc này y nhìn thấy được cái người bận cùng một loại trang phục với y kia, đang đứng trên phía đường đối diện nhìn y, nhìn không rõ ràng tướng mạo, một chiếc xe hơi đường dài chắn ngang đường nhìn của Tô Lương, đến khi nhìn lại ở chỗ đó đã biến thành một phụ nữ mang thai, y nảy sinh ảo giác, có phải là nguyên ngày hôm nay đều chỉ là giấc mơ, Tô Lương khổ sở nghĩ….
Chỉ sợ là Tô Lương căn bản chưa hề nghĩ qua.
Nhưng mà, ngay ngày hôm nay, y nhìn thấy một đám người bắn giết nhau, ở chỗ chỉ cách bản thân y không quá bốn mươi mét, một chiếc xe BMW màu đen vừa mới đậu ngay trước cửa quán rượu, người phục vụ mở cửa xe, một người trung niên mặc tây trang thẳng thóm từ trong xe bước ra còn chưa kịp đứng thẳng, một người công nhân vệ sinh mặc đồ làm việc màu xanh móc một cây súng từ trong ngực ra, cực nhanh, Tô Lương còn chưa kịp chớp mắt, người trung niên đó đã ngã ra đất, màu máu đỏ lòm chảy tràn trên mặt sàn đá cẩm thạch, tạo nên một dòng chảy nhỏ kỳ dị.
Sát thủ trong nháy mắt chạy lên một chiếc taxi đối diện, biến mất trong cuối đường quốc lộ huyên náo……
Tô Lương đầu váng mắt hoa, từ trước tới giờ chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, trong thân thể của một người sao lại có thể chứa đựng nhiều thứ màu đỏ này đến thế? Tô Lương cảm thấy khó thể lý giải.
Dòng người tập trung tới thật đông, xô đẩy y ra tận bên ngoài, cũng khiến cho ánh mắt của y di chuyển sang một nơi khác, trong biểu tình của mọi người đa số là hứng thú và hiếu kỳ, Tô Lương không nói nên lời.
Lúc này có vài người ăn bận trang phục cảnh sát tiến vào giải tán, xe cứu thương chuyển di thể đi, để lại một bãi thứ đỏ sậm đó, Tô Lương cảm thấy vô vị cùng cực, chuẩn bị trở về nhà tiếp tục viết hơn mười trang của đề thi mô phỏng theo đề thi cao trung, tôi cũng sắp tê liệt rồi, Tô Lương âm thầm nghĩ, rồi bắt đầu bước đi……..
“ Chờ đã, tôi là nói cậu đó.” Một người cảnh sát kéo Tô Lương lại, hỏi: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy cái gì không? Hy vọng là cậu có thể phối hợp với chúng tôi phá án.”
“ Không, tôi không thấy cái gì cả.” Tô Lương giãy cánh tay đang bị nắm lại đó, thản nhiên nói.
“ Học sinh đó nói cậu đứng rất gần, cậu thật sự là không nhìn thấy rõ tướng mạo của nghi phạm sao?” Cảnh sát chỉ về một người mặc trang phục cao trung đứng ở chỗ khá xa nói.
“ Tôi bị cận thị không được sao?” Tô Lương nhìn người học sinh đó, cũng mặc chung kiểu trang phục, là cùng học chung một trường sao, nhưng mà Tô Lương không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, cảnh sát cũng không thể tiếp tục đuổi theo.
Thật ra Tô Lương còn nhớ rõ tướng mạo của kẻ đó, con ngươi như chim ưng màu nâu nhạt, phía chân mày bên trái có một vết sẹo khá rõ ràng, thân cao bình thường, ngón út của tay trái cầm súng chỉ có một đốt…….
Tô Lương là một học sinh tài giỏi nổi tiếng ở trường cao trung trọng điểm mà xa gần đều nghe danh ở đó, khả năng ghi nhớ và lực quan sát trong thoáng chốc của y rất mạnh, hơn nữa y căn bản là không bị cận thị, nhưng mà vậy thì thế nào?
Tô Lương hiện tại cảm thấy cho dù có người cầm súng chỉ vào y, y cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Còn thêm người vừa rồi mặc trang phục giống như bản thân, luôn cảm thấy trong ánh mắt của kẻ đó rất đả thương người, hơn nữa còn thấy ở nơi đó……..
Nghĩ rồi lại nghĩ, cứ thế đi đến trước cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra mở cửa, vẫn như lúc bình thường, căn phòng trống trải, trên bàn còn để lại một tờ giấy: “Cơm tối đã làm xong rồi, bỏ vào lò vi ba hâm nóng một chút là có thể ăn, nhớ là phải đóng cửa đừng cho người lạ vào nhà, cũng đừng xem sách quá lâu, ngủ sớm một chút. ____ Mẹ.”
Còn xem mình là con nít sao, Tô Lương vứt tờ giấy vào thùng rác.
Xem tiếng anh vậy, còn mấy đề bài chưa viết nữa, Tô Lương suy nghĩ rồi lấy luận văn từ trong cặp sách ra, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Là ai? Tìm sai nhà rồi đi.
Tô Lương quyết định không để ý đến, không mất bao lâu, chuông cửa cũng không reo nữa, lúc này lại vang lên âm thanh đập cửa thình thình.
“ Ai vậy.” Tô Lương không kiên nhẫn la lên.
Bên ngoài cửa đột nhiên không còn động tĩnh, hâng, không phải là trộm, thì chính là tìm sai nhà rồi. Tô Lương âm thầm suy nghĩ, nhưng rồi lại nghe thấy một tiếng vang rất kỳ quái, rất giống như là tiếng phá cửa.
Lúc này Tô Lương mới cảm thấy lạ lùng, đi qua xem thử, từ ô cửa mắt mèo nhìn ra ngoài, mấy người đàn ông hung thần ác sát đang dùng công cụ để phá cửa, Tô Lương nhất thời mông lung, đây là chuyện gì? Đang trời sáng trưng nha, sao lại có người to gan như vậy……
Vốn dĩ y định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng lúc này lại nhìn thấy một người trong số đó, trong y phục đang cất giấu một thứ đồ, đúng rồi, đó là một cây súng…….
Súng, sao lại có súng, Tô Lương càng thêm kỳ quái, nhưng không để cho y có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì cửa đã bị phá mở rồi, y ý thức được nguy hiểm, cầm lấy cặp sách của mình, xông ra ngoài cửa sổ, tuy rằng đây là lầu ba, nhưng mà phía sau bệ cửa sổ vừa may lại có một cây đại thụ mọc ngay cạnh, Tô Lương nghĩ cũng không cần nghĩ, nhảy ra leo lên cành cây, sau khi đóng cửa sổ lại xong, nương theo cây trượt xuống đất. Động tác này làm vô cùng thuần thục, bởi vì Tô Lương lúc còn nhỏ thường xuyên dùng cách này để leo ra khỏi căn nhà bị khóa, chạy đi chơi với đám bạn.
Sau khi xuống đất, Tô Lương không chạy đi xa, mà đứng đợi ở một chỗ âm u ẩn mật, nhìn lên phía trên cửa sổ, y phải làm cho rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Quả nhiên qua một lúc sâu, tên có mang súng trên người mở cửa sổ ra nhìn ngóng bên ngoài, lại lui vào, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng mắng chửi: “Hỗn trướng, người đâu?”
“ Không có, tôi thật sự nhìn thấy y đi vào trong căn nhà này mà.”
“ Tiểu tử, chạy cũng nhanh lắm.” Một âm thanh hung ác vang lên.
Chỗ này là không thể đi vào rồi, Tô Lương rụt đầu lui vào chỗ tối tăm, suy nghĩ phải đi đâu, hoặc là nên gọi điện thoại báo cảnh sát?
Lúc này nghe thấy bên trong có người nói: “Người phụ nữ đó đã xử lý xong xuôi rồi, ta không tin là không bắt được tiểu tử này.”
Tô Lương ngây ra, rồi liền chạy đi như điên, cũng không cần biết có thể bị người khác phát hiện hay không……
Không có phương hướng, không có mục tiêu, chỉ là một đường chạy thục mạng, bởi vì y biết người phụ nữ trong miệng của bọn họ là ai, đúng thế, y có loại trực giác này, người phụ nữ bị xử lý đó, là người thân duy nhất của y, là người mẹ luôn xem y như một đứa nhỏ mà chăm sóc.
Y chạy đến hết hơi, rồi ngừng lại, mở miệng thở dốc, thở liên tục, hít cho ngũ tạng lục phủ đều tràn đầy không khí, y không biết rốt cuộc phải đi đâu, trong tay chỉ có hơn năm mươi đồng mà thôi……..
Lúc này y nhìn thấy được cái người bận cùng một loại trang phục với y kia, đang đứng trên phía đường đối diện nhìn y, nhìn không rõ ràng tướng mạo, một chiếc xe hơi đường dài chắn ngang đường nhìn của Tô Lương, đến khi nhìn lại ở chỗ đó đã biến thành một phụ nữ mang thai, y nảy sinh ảo giác, có phải là nguyên ngày hôm nay đều chỉ là giấc mơ, Tô Lương khổ sở nghĩ….
/41
|