Nghe thấy cái tên Siêu Điện Tử Quang bảo kiếm, Lý công tử nghĩ rằng chắc lão dị nhân sẽ ban cho mình một thanh bảo kiếm chuôi vàng lưỡi bạc sáng như gương có thể chém sắt như chém bùn... Một thanh kiếm quý, ít nhất khi rút lưỡi bén ra khỏi bao, ánh sáng ngời khí lạnh ghê rợn! Chàng rùng mình khi nghĩ tới ánh sáng xanh của lưỡi độc kiếm khi Mã Hóa Long, dưỡng phụ của chàng vô tình đã dùng chiêu “Phi Long Đoạt Mạng” lao kiếm đâm thủng vai chàng, mũi kiếm cắm vào vai chàng ngọt xớt như dao cắt chuối...
Lão dị nhân dẫn chàng vô một căn phòng bốn bề là đá hình chữ nhật, trần vách nền đều là cẩm thạch nhẵn bóng, ở đầu phòng có một hộp đá màu hồng, dài chừng ba thước ta. Ông ta nói rằng :
- Người mà ta yêu quí trên đời lúc nào cũng mơ ước một đóa thanh hoa. Ta bảo rằng: hoa hồng màu đỏ, màu bạch thì có, trên đời này làm gì có bông hoa nào giống hoa hồng mà lại màu xanh. Người đó bảo rằng có bông hoa cùng loại hoa hồng nhưng các cánh màu xanh. Ta nghĩ có lẽ tài học của ta chưa được uyên bác để dư biết là có, để mong có dịp được thưởng ngoạn... Ta cãi lại bảo người đó là gàn dở. Người đó chỉ cười mà không đáp lại. Đến bây giờ mục kích được đóa thanh hoa trước mắt, được ngửi thấy mùi thơm của giống hồng hoa, ta mới biết chính ta là gàn dở, kiến thức nông cạn và thương tiếc người đó vô cùng. Thanh bảo kiếm này cũng không phải của ta, mà là vật sở hữu của người đó. Nay ta ban cho con vì con đã giải quyết được câu chuyện bông hoa xanh.
Nói rồi lão dị nhân mở hộp đá màu hồng ra... Lý công tử nhìn vô chỉ thấy trong đựng một cục sắt dài, đen sì có nhiều vết loang lổ như bị rỉ sét chẳng ra hình dạng cây kiếm, mà cũng chẳng có giá trị gì hết. Lão dị nhân cầm lấy thanh sắt rỉ rét cung kính nhấc ra và trao cho thanh niên.
Lý công tử đành phải quỳ xuống, giơ tay kính cẩn đỡ lấy, miệng nói :
- Sư phụ, con... ối chao!
Thì ra cục sắt này nặng mấy trăm cân. Lý công tử phải vận hết nội công ra hai tay mới đỡ nổi, suýt ngã.
Chàng nghĩ bụng thật là quái lạ! Thanh sắt rỉ rét này dù cho là làm bằng vàng đúc đi chăng nữa cũng chỉ nặng hai ba cân là cùng. Không biết nó bằng chất gì mà lại nặng dữ vậy.
Chưa kịp mở miệng nói lời cảm tạ, lão dị nhân đã xua tay bảo chàng đứng dậy và nói rằng :
- Không có ai là sư phụ gì cả! Ý ta muốn cho ngươi thì cho. Phần ngươi muốn thích lấy thì lấy. Ta thích dạy thì dạy. Phần ngươi thích học thì học. Học được hay không đó là tùy ý ở ngươi, ngươi chẳng có gì ràng buộc với ta, như thế có phải là tự do sướng hơn không? Ta không thích nhà ngươi gọi ta là sư phụ. Ta cũng không bao giờ gọi ngươi là đồ đệ, chúng ta không có gì gọi là ràng buộc nhau cả.
- Ta không có tên họ, ngươi có họ nhưng không có tên, biết vậy là đủ. Ngươi cầm lấy thanh kiếm này, chịu khó luyện tập những chiêu thức mà Mã Hóa Long đã dạy cho ngươi. Khi nào thuần thục thì vào phòng này luyện với ta.
Từ hôm đó ngoài việc đi kiếm thức ăn nước uống, Lý công tử tự luyện phương cách múa kiếm theo những chiêu thế sở trường của chàng. Nhưng chàng chỉ múa kiếm được một lát là thân thể đã mỏi rã rời, tay nọ chuyển kiếm sang tay kia, giơ lên chém xuống được vài cái thì thấy gân cốt kêu răng rắc, phải buông thanh kiếm ngồi nghỉ cả giờ mới phục hồi được sức khỏe như cũ.
Chàng lấy làm tức giận lắm, không hiểu tại sao hai cánh tay mình có thể nhấc nổi tảng đá ngàn cân mà không thể vận dụng được cục sắt ngắn quá vài gang tay theo như ý được? Chàng liền tập trung ý chí, vận hết cả nội lực ra hai tay để điều khiển bằng được thanh sắt quái gở đó.
Sự cố gắng đã giúp chàng cầm nổi thanh bảo kiếm đó múa được bài Xuyên Tâm thập tam thức kiếm pháp thì hai tay đành buông xuôi và thở hồng hộc.
Sau khoảng thời gian khá lâu gần một trăm ngày, sự thông minh đã giúp chàng nhận thấy một điều kỳ lạ như sau: Nếu chàng tập trung ý lực mạnh mẽ thì sự khiển dụng thanh kiếm có vẻ nhẹ nhàng, tay không phải nắm thật chặt vào thanh sắt. Nhưng một khi ý tưởng lơ là thì thanh sắt trở nên nặng trĩu trong lòng bàn tay. Vậy trước khi muốn sử dụng thanh kiếm phải ngồi tĩnh tọa, tập trung tư tưởng, thần thái thanh nhàn cầm thanh kiếm trong tay cũng như không, dùng ý nghĩ sai khiến thì vung tay chém lên chém xuống cả giờ cũng không mỏi.
Nhờ thấu hiểu phương pháp luyện tập “tĩnh công” như vậy, chàng thấy kiếm pháp của chàng trở nên tiến bộ rất kỳ ảo, tưởng rằng khi đã cầm trong tay thì dù có muôn ngàn mũi tên bắn tới chàng cũng có thể dùng kiếm đỡ gạt không để lọt qua một mũi tên.
Khi ý nghĩ muốn chém tới điểm nào thì đầu thanh kiếm như có gắn đá nam châm, chém tới ngay điểm đó.
Đúng ngày hẹn, lão dị nhân dẫn Lý công tử vào căn phòng không có đèn đuốc gì cả. Lỗ chiếu sáng trên trần cũng đã được bít kín. Cái hộp đá màu hồng hình chữ nhật cũng đã được cất đi chỗ khác. Trong phòng tối đen chỉ còn có hai người.
Lão dị nhân ngồi xếp chân vòng tròn ở đầu căn phòng. Lý công tử cầm kiếm đứng ở giữa căn phòng. Hai người đều yên lặng tập trung ý lực.
Bỗng lão dị nhân quát to :
- Cẩn thận đỡ Hồng Châu Phi Kiếm của ta!
Nói rồi, tức thời có một điểm lửa đỏ tròn như hòn bi bắn thẳng từ ngón tay lão dị nhân về phía mặt Lý công tử. Lý công tử vung thanh sắt chém vào điểm đó. Điểm đó bị chém bật lại vào tường, bắn sang tường đối diện, xẹt trở lại thân mình Lý công tử.
Cứ mỗi lần Lý công tử chém trúng mạnh thì Hồng Châu Phi Kiếm lại mạnh thêm lên. Tia lửa đỏ băng đi băng lại từ vách tường này sang vách tường khác, lúc vuột thẳng lên trần phòng, lúc xuôi xuống mặt đất, lúc nhằm đầu, lúc nhằm vai, lúc nhằm bụng, lúc nhằm thân Lý công tử bắn vào làm tối tăm mặt mũi.
Hồng Châu bị kiếm đánh trúng văng ra các tia lửa đỏ chói lóe cả mắt. Nếu không bình tĩnh, lanh mắt nhanh nhẹn đối phó ắt bị Hồng Châu đánh trúng thân mình nhiều lần rồi.
Khởi đầu Lý công tử còn bối rối bỡ ngỡ nhưng về sau càng được luyện tập càng quen dần sự đánh đỡ càng tinh diệu hơn và ý niệm tập trung càng dồi dào. Thấy vậy lão dị nhân càng gia tăng tốc độ của Hồng Châu, thoạt kỳ thì còn trông rõ là một đóm lửa tròn bay đi, văng lại, nhưng về sau thì biến thành một đạo hồng quang bay đi xẹt lại nhanh như chớp giật.
Lý công tử tập trung ý chí cố đón đỡ. Một sự kỳ lạ xảy ra mà chàng không ngờ tới là thanh sắt cầm ở trong tay cũng đỏ rực lên. Chàng càng vận khí truyền sang thanh sắt, trước thấy đỏ hồng như lửa sau quyện với màu sắc đỏ máu của hồng châu thì sự đón đợi trở nên nhẹ nhàng như một trò chơi, không còn khô khan gì cả. Hồng Châu bắn sang phía nào thì vệt đỏ thanh Siêu Điện chặn trúng ngay giữa điểm đó.
Lão dị nhân thu Hồng Châu về. Lý công tử buông thõng tay kiếm, nghỉ ngơi. Ánh đỏ ở thanh kiếm cũng mờ dần rồi tắt đi. Trong tay chàng thanh niên chỉ còn một thanh sắt đen tầm thường có rỉ rét trơ lại nguyên hình.
Lão dị nhân vui mừng lên tiếng bảo rằng :
- Con tấn bộ nhiều lắm rồi! Ta cho phép con vô động tuyết để vận dụng khí thử thành quang Siêu Điện Tử Quang bảo kiếm.
Nói rồi ông dẫn Lý công tử đi vô thực sâu trong một địa huyệt ở tận cùng một cái hang nhỏ có đầy thạch nhũ, từ trước tới nay chàng chưa tìm vô lần vào. Những thạch nhũ này cũng tiết ra nhiều giọt ngọc dịch có khả năng cải huyết hoàn lực cho những kẻ có kỳ duyên đột nhập nơi kỳ diệu đó.
Động tuyết nói trên bốn bề đều là nước lạnh đông lại, kết thành băng đá. Vách váng đá trong suốt như pha lê, sức lạnh tỏa ra kinh hồn khiến cho từ lúc mới bước chân vô, Lý công tử phải ngậm miệng vận hết cả mười phần thần dương khí công để khỏi bị chết vì cóng lạnh.
Thanh sắt chàng cầm ở tay, tự nó cũng tiết ra một luồng hơi nóng nhiệt năng truyền vô cơ thể làm Lý công tử cảm thấy thêm sự ấm áp dễ chịu vô cùng.
Chàng bước theo lão dị nhân đi theo đường hầm, bốn bề một màu trắng toát. Càng đi sâu hơi lạnh buốt bốc lên thành khói và ánh sáng phản chiếu lóng lánh như đi trong một căn phòng bốn bề đều tráng thủy ngân. Ở giữa căn động tuyết băng trong một quan tài hình khối thủy tinh trong suốt như kim cương có một thiếu nữ, da trắng như ngọc, tóc màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân mình phủ áo dệt toàn bằng ngân tuyến phát ra muôn tia bạch quang lóng lánh.
Trong khung cảnh băng tuyết huyền diệu ấy, người thiếu nữ nằm yên bất động là hiện thân của một bạch tiên nữ giáng trần...
Hai người đứng trước khối thủy tinh, lão dị nhân lấy trong ống tay áo ra đóa hoa hồng xanh, mở nắp áo quan, cung kính đặt đóa hoa lên trên ngực thiếu nữ rồi đậy nắp hòm thủy tinh lại và nói rằng :
- “Đây là người bạn mà ta đã nói với con. Nàng là người ta yêu quý và tôn kính nhất trên đời! Ta với Thánh Thủ Lão Thần Y là hai anh em ruột. Lão Thần Y chuyên học về nghề thuốc. Còn ta chỉ học về thiên văn. Nhiều năm trước đây, trong một đêm tối trời, ta đương ngắm các tinh tượng trên đỉnh một ngọn núi cao thì ta bỗng trông thấy một quả cầu lửa to lớn dị thường như cả một trái núi rớt xuống phía này. Sẵn có khinh công tuyệt thế, ta đi nhiều ngày trời để tìm nơi hỏa cầu sa xuống.
Sau nhiều ngày trời băng ngàn vượt suối, trong lúc quanh co tìm kiếm, lạc lõng trong đám khí núi sương mù vẩn đục thì gặp được nàng. Thoạt tiên ta cứ tưởng nàng là thần nữ giáng hạ. Vì ngôn ngữ bất đồng nên không thể nói chuyện với nhau. Song nàng cũng ra hiệu cho ta biết nàng từ Tây phương đi tới với mục đích cũng đi tìm hỏa cầu như ta. Nhưng nàng giỏi và thông minh hơn ta nhiều...
Nàng chỉ đường dẫn lối, tìm phương cách để lọt được vào vùng kế cận chỗ hỏa cầu rớt xuống. Thanh kiếm Siêu Điện Tử Quang là vật báu của nàng, có khả năng đẽo đá đục hang để tìm lối vào tâm động. Nàng và ta hợp sức tạo ra động phủ bên ngoài...
Cái túi da mà ta cùng con chui vô để cho trôi theo con sông ngầm cũng là vật báu của nàng chế tạo. Dòng suối nóng Nhũ Chấp Ôn Tuyền do nàng tìm thấy trước và khơi rộng ra.
Các cây có trái đều do nàng ươm trồng theo sự hiểu biết của riêng nàng. Tiếc thay vì ta không hiểu được tiếng nói của nàng cũng như nàng không hiểu được tiếng nói của ta nên muốn bày tỏ ý kiến gì phải ra hiệu hồi lâu mới hiểu được ý nhau.
Hồi đó ta còn trẻ, nàng cũng tỏ vẻ cảm mến ta lắm. Võ công của nàng rất giỏi. Ta dạy nàng về quyền thuật, nội công vận khí. Nàng lấy đá bày ra trên suối và biểu diễn pho Xuyên Phong Bộ Pháp để tìm cách vượt qua hầm gió vào sát hỏa cầu. Một hôm vì sơ ý khi đến cuối hầm, nàng bị gió đánh gãy xương tay.
Ta cùng nàng trao đổi và nghiên cứu rất nhiều tư tưởng trong khoảng thời gian cùng sống ở động Hồng Thạch, uống “ngọc dịch” tiết ra ở nhũ đá và gây giống thêm nhiều giống trái cây để sinh sống. Vì muốn chữa cho nàng khỏi vết đau ở tay nên ta tìm cây thuốc để chữa lành.
Ta nhận thấy bất kỳ loại thảo mộc nào ở khu vực này đều hút được tú khí có thêm đặc tính trị liệu, mà tiếc thay ta không biết phân biệt, khai thác nhiều về y học ngay từ lúc đầu. Nhận xét đó đã khiến ta nảy sinh ý nghĩ nếu có dịp đưa đến, ta sẽ hái tất cả các loại cây này đem ra ngoài núi, tìm Lão Thần Y để nhờ lão tra khảo cứu hộ.
Nàng đã nhiều lần cố gắng giảng cho ta hiểu biết rằng hỏa cầu này từ trên không trung rơi xuống, đó là một mảnh sao băng... Những sự kỳ lạ về thảo mộc, về thủy hỏa phong thạch phát hiện đều do tinh lực của sao băng ảnh hưởng gây ra.
Nàng muốn tìm nguồn tinh lực vô hình của sao băng đó và tin rằng sẽ có thể trở nên Trường Sinh Bất Tử và có nhiều phép mầu huyền diệu, vô biên trên cõi đời này. Nàng bảo ta rằng tinh lực đó có thể giúp ta điểm đá hóa vàng, biến hoa hồng đỏ thành hoa hồng xanh. Ta chỉ cười và đáp rằng :
- Ta không tin rằng ở trên đời này có thể có một đóa hoa hồng xanh được!
Chỉ vì câu nói đó mà nàng giận ta mất mấy ngày, lánh mặt ta và không nói chuyện với ta. Ta phải tìm nàng xin lỗi mãi, mong được nàng tha thứ.
Nàng đã tha thứ cho ta, song kiên quyết thêm về việc đi tìm tinh lực của sao băng chìm sâu trong lòng đá. Không một khe đá nào mà nàng không lần mò tới, không một địa huyệt đạo nào mà nàng không đào sâu thêm... Tuy nhiên, tìm được điều gì mới lạ, nàng cố tìm cách cho ta hiểu, hoặc bằng tiếng nói, hoặc bằng dùng kiếm vẽ hình trên mặt đá.
Sau nhiều năm trời tìm kiếm, tập luyện, ta tin rằng có nguồn tinh lực như nàng nói. Cả hai chúng ta đều luyện được kiếm khí, có công lực làm sạt đổ cả một góc núi như chơi! Chúng ta có thể đứng cách xa nhau hàng chục dặm đường mà vẫn có thể chuyển vận công lực truyền âm vào tai nhau cho nghe được. Mắt chúng ta có thể nhìn thấu qua lớp đá...
Cho tới một ngày, nàng là người đầu tiên tìm được vị trí của hỏa cầu và đi thẳng vào hỏa cầu đó. Ta hoảng sợ vô cùng! Kết quả thảm khốc là ta đã liều mạng bế được nàng ra khỏi ánh điện quang luôn bùng nổ trong hỏa cầu. Nhưng nàng đã mất hết tri giác và từ đấy đến nay, chưa bao giờ hồi tỉnh lại!...
Ta đặt nàng vào đồng băng tuyết này để giữ cho thi hài nghìn năm không mục nát, giữ y nguyên vẻ tươi đẹp như xưa. Còn thanh kiếm Siêu Điện Tử Quang lúc trước là một thanh bảo kiếm chuôi vàng dát ngọc, lưỡi kiếm sáng ngời. Sau này ta nhặt được ở hỏa cầu đem ra thì tinh lực hỏa cầu đã làm biến dạng nói thành cục sắt nhỏ nhắn nhưng nặng vô cùng mà con đương cầm ở trong tay đó.
Thế rồi ngày tháng trôi qua, không biết là đã bao nhiêu năm? Từ một trang thanh niên với bao nhiêu ước vọng vui tươi của cuộc sống đầy kỳ thú, phiêu lưu và mạo hiểm...
Ta bây giờ đã thành một cụ già cô độc, buồn tẻ! Ở trong một động tuyết này, con trông xem, nàng vẫn là một tiên nữ giữ nguyên dung nhan buổi thiếu thời nhiều chục năm về trước... Ta đã tìm đủ mọi cách nghiên cứu đủ mọi thuốc linh đơn, thần dược mà Lão Thần Y đã giúp ta. Song chẳng có mảy may kết quả và ta cũng chẳng có phương cách gì để đi vào trung tâm tìm biết thêm sự kỳ lạ của hỏa cầu. Ta biết nàng thích những sự mới lạ...”
(... thiếu một đoạn...)
Bầu trời xanh tươi và rộng vô cùng. Thiếu nữ quay lại bảo hai người :
- Đây là trung tâm của ngôi sao băng ở trên trời rớt xuống. Ở đây không có sống không có chết. Không có ăn không có uống. Ở đây không có ngày không có đêm. Âm dương ngũ hành thất tinh: hỷ, nộ, ái ố, ai, lạc, dục, thời gian đều không có cả...
Lão dị nhân hỏi :
- Thế ở trong sao băng này thì có cái gì?
Thiếu nữ đáp :
- Có tôi, có ông, có tình “yêu thương” vô hạn.
Lão dị nhân nói :
- Yêu làm sao được, tôi là một ông già, còn cô là một thiếu nữ xinh đẹp.
- Thế trước kia ông không trẻ tuổi sao? Ông muốn được trẻ thì...
Nói chưa dứt lời, ông cụ già đã trở lại nguyên dạng một cậu trai trẻ cùng tuổi với thiếu nữ, trông chàng thanh niên này lanh lẹ, khỏe đẹp chẳng kém gì Lý công tử.
Thiếu nữ tiếp tục nói :
- Đấy ông đã trẻ lại rồi đấy, ông đã trẻ lại như khi ông mới gặp tôi. Còn tôi bây giờ tôi lại muốn già bằng tuổi ông lúc nãy!
Rõ ràng mắt chàng trông thấy thiếu nữ tóc vàng tay cầm đóa hoa hồng xanh đã đứng dậy trước mắt hai người tự bao giờ! Chiếc áo phủ ngoài bằng ngân tuyến rung rinh, lóng lánh làm tăng sắc đẹp diễm lệ của người con gái kỳ dị.
Thiếu nữ vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng lên đi theo nàng về phía cuối phòng.
Lý công tử thấy lão dị nhân đứng dậy cũng bắt chước đứng lên đi theo. Chàng không quên cầm cục sắt Siêu Điện, song thân mình chàng nhẹ như gió thoảng chân đi không chấm đất, lơ lửng giữa khoảng không chừng hai tấc.
Nói là bước đi, nhưng kỳ thực là thân mình chàng trôi đi như lướt trên mặt nước. Cả ba người đi xuyên qua vách băng đá. Lý công tử tưởng mình ngủ mê, không hiểu sao mình lại có thể đi được vào trong tường nước đá và không biết đi đến đâu nữa?...
Lần này thì lại đi xuyên qua các vách đá núi, đi được một hồi lâu thì tới một nơi lửa cháy đỏ rực, ngọn lửa ở dưới bốc lên phùn phụt, như miệng hỏa diệm sơn... Cả ba người đi vào trong lửa mà không thấy nóng. Thật là một giấc mơ!
Thiếu nữ dẫn tới một vòm trời mọi vật đều xanh biếc cùng màu đóa hoa đang cầm ở trong tay. Đóa hoa vẫn tươi không bị lửa làm khô héo!
(... thiếu vài trang...)
Nói chưa dứt lời, mớ tóc vàng nuột của thiếu nữ đã trở nên trắng xóa và cô gái đã biến thành một bà cụ già lụ khụ...
Bà cụ già nói :
- Bây giờ ông trẻ, còn tôi lại già mà tôi vẫn có tình “yêu thương” bất diệt. Thế mới biết đàn ông là giống bạc tình... hơn phụ nữ nhiều.
Lý công tử đứng ngẩn người ra chẳng hiểu ra sao. Lão dị nhân cười ha hả nói rằng :
- Sướng thật! Sướng thật! Ta chỉ sợ có thời gian! Ở đây làm chủ được thời gian còn gì sướng bằng? Tôi muốn bà và tôi, cả hai chúng mình không già và không trẻ.
Chưa dứt lời, lão dị nhân đương là một thanh niên tuấn tú đã cằn cỗi biến thành một trung niên với bộ râu ba chòm đen nhánh, còn bà lão thì xinh đẹp trở lại thành một trung phụ tuổi trạc ba chục xuân xanh. Thiếu phụ có mái tóc vàng giơ tay chỉ Lý công tử rồi hỏi rằng :
- Có phải cậu này hái được bông hồng xanh dâng cho ta phải không?
Lão dị nhân đáp :
- Phải, cậu này là con của Lý Lăng vương, vị trung thần có công dẹp giặc, giúp nước. Cậu trúng độc được tôi đem về động phủ cứu thoát. Hiền muội nên giúp cậu ấy, truyền cho bí pháp để nối chí cha.
- Tên cậu là gì?
- Cậu ấy họ Lý nhưng chưa đặt tên...
Thiếu phụ nói :
- Tôi với ông đều là kẻ vô danh. Cậu này cũng không có tên. Chúng ta không biết gọi tên nhau là gì? Kẻ nào đã du nhập khối tinh cầu chẳng cần phải học bí pháp gì cả, và ở đây cũng chẳng có bí pháp nào để mà học. Bí pháp nằm ở “Thanh tâm”. Ta chỉ cần hỏi cậu một câu thôi.
- Cậu họ Lý! Bây giờ cậu có nghĩ thương yêu ai không?
- Dạ có ạ!
- “Ai?”.
- Lúc nào tôi cũng thương nhớ đến người mẹ đà nuôi dạy dỗ tôi từ thuở ấu thơ. Người đó là Mã phu nhân đang đợi chờ tôi ở Hoài An phủ, tỉnh Giang Nam, mẹ tôi lo sợ cho tôi...
Thiếu phụ tóc vàng vỗ tay nói :
- Tốt lắm! Cậu là người con rất tốt! Đấy là bí pháp của ta truyền cho cậu rồi! Cậu họ Lý, bí pháp của ta nằm trong hai chữ “Thanh Hoa”.
Ở đời chẳng có gì hơn bằng “Thanh tịnh - Thanh tâm”. Cũng vì lòng nhân ái, có người phải giết kẻ bạo tàn!... Nếu mình lấy cái sở trường của mình thì thường thắng được cái sở đoản của người. Nếu mình kém người thì mình lấy cái sở trường của người mà diệt họ! Nhưng tốt hơn hết thanh tâm, chẳng nghĩ diệt ai. Còn lại đây ta khai thông cho hai huyệt đạo ở sau ót tức thời con sẽ hiểu rõ thêm bí quyết của đóa hoa hồng xanh. Con có thể trở về Hoài An phủ để tìm mẹ con vì ta biết lúc này mẹ con thương nhớ con lắm.
Ngôi sao băng này chẳng mấy bữa sẽ bị lún xuống lòng đất, rồi lửa ngầm ở lòng đất sẽ nổi lên thiêu rụi tất cả trái núi và biến thành núi lửa. Chừng đến lúc đó con có muốn trở về gặp mẹ con cũng không thể được nữa! Cơ duyên đến đây là hết! Con có nhớ đến hai chúng ta và mảnh sao băng kỳ lạ thì nhắc đến hai chữ Thanh Hoa là đủ. Ta có quyển sách này, con là người hiếu học, chịu khó đọc xem sẽ hiểu rõ nhiều điều có ích cho đời sống của con và vũ trụ. Có một điều đáng tiếc là trở lại đời sống ở ngoại địa, con đắc thuần dương không thể hội hợp được với âm chất. Con không thể phối ngẫu để có dòng dõi nối truyền như người khác.
Ta giúp con khai thông hai huyệt Minh Cường và Phong Phủ để con có đủ thần trí thông minh lãnh hội được các điểm huyền bí trong Thanh Thư Kỳ Yếu.
Lý công tử thấy thiếu phụ tóc vàng xoay ngược cuống hoa điểm vào sau ót chàng điếng nhói tưởng như óc bị xuyên thủng làm chàng kêu “ối chao” và phục xuống... mê man như người bị rớt từ trên cao xuống, chới với trong cơn mê sảng...
Lão dị nhân dẫn chàng vô một căn phòng bốn bề là đá hình chữ nhật, trần vách nền đều là cẩm thạch nhẵn bóng, ở đầu phòng có một hộp đá màu hồng, dài chừng ba thước ta. Ông ta nói rằng :
- Người mà ta yêu quí trên đời lúc nào cũng mơ ước một đóa thanh hoa. Ta bảo rằng: hoa hồng màu đỏ, màu bạch thì có, trên đời này làm gì có bông hoa nào giống hoa hồng mà lại màu xanh. Người đó bảo rằng có bông hoa cùng loại hoa hồng nhưng các cánh màu xanh. Ta nghĩ có lẽ tài học của ta chưa được uyên bác để dư biết là có, để mong có dịp được thưởng ngoạn... Ta cãi lại bảo người đó là gàn dở. Người đó chỉ cười mà không đáp lại. Đến bây giờ mục kích được đóa thanh hoa trước mắt, được ngửi thấy mùi thơm của giống hồng hoa, ta mới biết chính ta là gàn dở, kiến thức nông cạn và thương tiếc người đó vô cùng. Thanh bảo kiếm này cũng không phải của ta, mà là vật sở hữu của người đó. Nay ta ban cho con vì con đã giải quyết được câu chuyện bông hoa xanh.
Nói rồi lão dị nhân mở hộp đá màu hồng ra... Lý công tử nhìn vô chỉ thấy trong đựng một cục sắt dài, đen sì có nhiều vết loang lổ như bị rỉ sét chẳng ra hình dạng cây kiếm, mà cũng chẳng có giá trị gì hết. Lão dị nhân cầm lấy thanh sắt rỉ rét cung kính nhấc ra và trao cho thanh niên.
Lý công tử đành phải quỳ xuống, giơ tay kính cẩn đỡ lấy, miệng nói :
- Sư phụ, con... ối chao!
Thì ra cục sắt này nặng mấy trăm cân. Lý công tử phải vận hết nội công ra hai tay mới đỡ nổi, suýt ngã.
Chàng nghĩ bụng thật là quái lạ! Thanh sắt rỉ rét này dù cho là làm bằng vàng đúc đi chăng nữa cũng chỉ nặng hai ba cân là cùng. Không biết nó bằng chất gì mà lại nặng dữ vậy.
Chưa kịp mở miệng nói lời cảm tạ, lão dị nhân đã xua tay bảo chàng đứng dậy và nói rằng :
- Không có ai là sư phụ gì cả! Ý ta muốn cho ngươi thì cho. Phần ngươi muốn thích lấy thì lấy. Ta thích dạy thì dạy. Phần ngươi thích học thì học. Học được hay không đó là tùy ý ở ngươi, ngươi chẳng có gì ràng buộc với ta, như thế có phải là tự do sướng hơn không? Ta không thích nhà ngươi gọi ta là sư phụ. Ta cũng không bao giờ gọi ngươi là đồ đệ, chúng ta không có gì gọi là ràng buộc nhau cả.
- Ta không có tên họ, ngươi có họ nhưng không có tên, biết vậy là đủ. Ngươi cầm lấy thanh kiếm này, chịu khó luyện tập những chiêu thức mà Mã Hóa Long đã dạy cho ngươi. Khi nào thuần thục thì vào phòng này luyện với ta.
Từ hôm đó ngoài việc đi kiếm thức ăn nước uống, Lý công tử tự luyện phương cách múa kiếm theo những chiêu thế sở trường của chàng. Nhưng chàng chỉ múa kiếm được một lát là thân thể đã mỏi rã rời, tay nọ chuyển kiếm sang tay kia, giơ lên chém xuống được vài cái thì thấy gân cốt kêu răng rắc, phải buông thanh kiếm ngồi nghỉ cả giờ mới phục hồi được sức khỏe như cũ.
Chàng lấy làm tức giận lắm, không hiểu tại sao hai cánh tay mình có thể nhấc nổi tảng đá ngàn cân mà không thể vận dụng được cục sắt ngắn quá vài gang tay theo như ý được? Chàng liền tập trung ý chí, vận hết cả nội lực ra hai tay để điều khiển bằng được thanh sắt quái gở đó.
Sự cố gắng đã giúp chàng cầm nổi thanh bảo kiếm đó múa được bài Xuyên Tâm thập tam thức kiếm pháp thì hai tay đành buông xuôi và thở hồng hộc.
Sau khoảng thời gian khá lâu gần một trăm ngày, sự thông minh đã giúp chàng nhận thấy một điều kỳ lạ như sau: Nếu chàng tập trung ý lực mạnh mẽ thì sự khiển dụng thanh kiếm có vẻ nhẹ nhàng, tay không phải nắm thật chặt vào thanh sắt. Nhưng một khi ý tưởng lơ là thì thanh sắt trở nên nặng trĩu trong lòng bàn tay. Vậy trước khi muốn sử dụng thanh kiếm phải ngồi tĩnh tọa, tập trung tư tưởng, thần thái thanh nhàn cầm thanh kiếm trong tay cũng như không, dùng ý nghĩ sai khiến thì vung tay chém lên chém xuống cả giờ cũng không mỏi.
Nhờ thấu hiểu phương pháp luyện tập “tĩnh công” như vậy, chàng thấy kiếm pháp của chàng trở nên tiến bộ rất kỳ ảo, tưởng rằng khi đã cầm trong tay thì dù có muôn ngàn mũi tên bắn tới chàng cũng có thể dùng kiếm đỡ gạt không để lọt qua một mũi tên.
Khi ý nghĩ muốn chém tới điểm nào thì đầu thanh kiếm như có gắn đá nam châm, chém tới ngay điểm đó.
Đúng ngày hẹn, lão dị nhân dẫn Lý công tử vào căn phòng không có đèn đuốc gì cả. Lỗ chiếu sáng trên trần cũng đã được bít kín. Cái hộp đá màu hồng hình chữ nhật cũng đã được cất đi chỗ khác. Trong phòng tối đen chỉ còn có hai người.
Lão dị nhân ngồi xếp chân vòng tròn ở đầu căn phòng. Lý công tử cầm kiếm đứng ở giữa căn phòng. Hai người đều yên lặng tập trung ý lực.
Bỗng lão dị nhân quát to :
- Cẩn thận đỡ Hồng Châu Phi Kiếm của ta!
Nói rồi, tức thời có một điểm lửa đỏ tròn như hòn bi bắn thẳng từ ngón tay lão dị nhân về phía mặt Lý công tử. Lý công tử vung thanh sắt chém vào điểm đó. Điểm đó bị chém bật lại vào tường, bắn sang tường đối diện, xẹt trở lại thân mình Lý công tử.
Cứ mỗi lần Lý công tử chém trúng mạnh thì Hồng Châu Phi Kiếm lại mạnh thêm lên. Tia lửa đỏ băng đi băng lại từ vách tường này sang vách tường khác, lúc vuột thẳng lên trần phòng, lúc xuôi xuống mặt đất, lúc nhằm đầu, lúc nhằm vai, lúc nhằm bụng, lúc nhằm thân Lý công tử bắn vào làm tối tăm mặt mũi.
Hồng Châu bị kiếm đánh trúng văng ra các tia lửa đỏ chói lóe cả mắt. Nếu không bình tĩnh, lanh mắt nhanh nhẹn đối phó ắt bị Hồng Châu đánh trúng thân mình nhiều lần rồi.
Khởi đầu Lý công tử còn bối rối bỡ ngỡ nhưng về sau càng được luyện tập càng quen dần sự đánh đỡ càng tinh diệu hơn và ý niệm tập trung càng dồi dào. Thấy vậy lão dị nhân càng gia tăng tốc độ của Hồng Châu, thoạt kỳ thì còn trông rõ là một đóm lửa tròn bay đi, văng lại, nhưng về sau thì biến thành một đạo hồng quang bay đi xẹt lại nhanh như chớp giật.
Lý công tử tập trung ý chí cố đón đỡ. Một sự kỳ lạ xảy ra mà chàng không ngờ tới là thanh sắt cầm ở trong tay cũng đỏ rực lên. Chàng càng vận khí truyền sang thanh sắt, trước thấy đỏ hồng như lửa sau quyện với màu sắc đỏ máu của hồng châu thì sự đón đợi trở nên nhẹ nhàng như một trò chơi, không còn khô khan gì cả. Hồng Châu bắn sang phía nào thì vệt đỏ thanh Siêu Điện chặn trúng ngay giữa điểm đó.
Lão dị nhân thu Hồng Châu về. Lý công tử buông thõng tay kiếm, nghỉ ngơi. Ánh đỏ ở thanh kiếm cũng mờ dần rồi tắt đi. Trong tay chàng thanh niên chỉ còn một thanh sắt đen tầm thường có rỉ rét trơ lại nguyên hình.
Lão dị nhân vui mừng lên tiếng bảo rằng :
- Con tấn bộ nhiều lắm rồi! Ta cho phép con vô động tuyết để vận dụng khí thử thành quang Siêu Điện Tử Quang bảo kiếm.
Nói rồi ông dẫn Lý công tử đi vô thực sâu trong một địa huyệt ở tận cùng một cái hang nhỏ có đầy thạch nhũ, từ trước tới nay chàng chưa tìm vô lần vào. Những thạch nhũ này cũng tiết ra nhiều giọt ngọc dịch có khả năng cải huyết hoàn lực cho những kẻ có kỳ duyên đột nhập nơi kỳ diệu đó.
Động tuyết nói trên bốn bề đều là nước lạnh đông lại, kết thành băng đá. Vách váng đá trong suốt như pha lê, sức lạnh tỏa ra kinh hồn khiến cho từ lúc mới bước chân vô, Lý công tử phải ngậm miệng vận hết cả mười phần thần dương khí công để khỏi bị chết vì cóng lạnh.
Thanh sắt chàng cầm ở tay, tự nó cũng tiết ra một luồng hơi nóng nhiệt năng truyền vô cơ thể làm Lý công tử cảm thấy thêm sự ấm áp dễ chịu vô cùng.
Chàng bước theo lão dị nhân đi theo đường hầm, bốn bề một màu trắng toát. Càng đi sâu hơi lạnh buốt bốc lên thành khói và ánh sáng phản chiếu lóng lánh như đi trong một căn phòng bốn bề đều tráng thủy ngân. Ở giữa căn động tuyết băng trong một quan tài hình khối thủy tinh trong suốt như kim cương có một thiếu nữ, da trắng như ngọc, tóc màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân mình phủ áo dệt toàn bằng ngân tuyến phát ra muôn tia bạch quang lóng lánh.
Trong khung cảnh băng tuyết huyền diệu ấy, người thiếu nữ nằm yên bất động là hiện thân của một bạch tiên nữ giáng trần...
Hai người đứng trước khối thủy tinh, lão dị nhân lấy trong ống tay áo ra đóa hoa hồng xanh, mở nắp áo quan, cung kính đặt đóa hoa lên trên ngực thiếu nữ rồi đậy nắp hòm thủy tinh lại và nói rằng :
- “Đây là người bạn mà ta đã nói với con. Nàng là người ta yêu quý và tôn kính nhất trên đời! Ta với Thánh Thủ Lão Thần Y là hai anh em ruột. Lão Thần Y chuyên học về nghề thuốc. Còn ta chỉ học về thiên văn. Nhiều năm trước đây, trong một đêm tối trời, ta đương ngắm các tinh tượng trên đỉnh một ngọn núi cao thì ta bỗng trông thấy một quả cầu lửa to lớn dị thường như cả một trái núi rớt xuống phía này. Sẵn có khinh công tuyệt thế, ta đi nhiều ngày trời để tìm nơi hỏa cầu sa xuống.
Sau nhiều ngày trời băng ngàn vượt suối, trong lúc quanh co tìm kiếm, lạc lõng trong đám khí núi sương mù vẩn đục thì gặp được nàng. Thoạt tiên ta cứ tưởng nàng là thần nữ giáng hạ. Vì ngôn ngữ bất đồng nên không thể nói chuyện với nhau. Song nàng cũng ra hiệu cho ta biết nàng từ Tây phương đi tới với mục đích cũng đi tìm hỏa cầu như ta. Nhưng nàng giỏi và thông minh hơn ta nhiều...
Nàng chỉ đường dẫn lối, tìm phương cách để lọt được vào vùng kế cận chỗ hỏa cầu rớt xuống. Thanh kiếm Siêu Điện Tử Quang là vật báu của nàng, có khả năng đẽo đá đục hang để tìm lối vào tâm động. Nàng và ta hợp sức tạo ra động phủ bên ngoài...
Cái túi da mà ta cùng con chui vô để cho trôi theo con sông ngầm cũng là vật báu của nàng chế tạo. Dòng suối nóng Nhũ Chấp Ôn Tuyền do nàng tìm thấy trước và khơi rộng ra.
Các cây có trái đều do nàng ươm trồng theo sự hiểu biết của riêng nàng. Tiếc thay vì ta không hiểu được tiếng nói của nàng cũng như nàng không hiểu được tiếng nói của ta nên muốn bày tỏ ý kiến gì phải ra hiệu hồi lâu mới hiểu được ý nhau.
Hồi đó ta còn trẻ, nàng cũng tỏ vẻ cảm mến ta lắm. Võ công của nàng rất giỏi. Ta dạy nàng về quyền thuật, nội công vận khí. Nàng lấy đá bày ra trên suối và biểu diễn pho Xuyên Phong Bộ Pháp để tìm cách vượt qua hầm gió vào sát hỏa cầu. Một hôm vì sơ ý khi đến cuối hầm, nàng bị gió đánh gãy xương tay.
Ta cùng nàng trao đổi và nghiên cứu rất nhiều tư tưởng trong khoảng thời gian cùng sống ở động Hồng Thạch, uống “ngọc dịch” tiết ra ở nhũ đá và gây giống thêm nhiều giống trái cây để sinh sống. Vì muốn chữa cho nàng khỏi vết đau ở tay nên ta tìm cây thuốc để chữa lành.
Ta nhận thấy bất kỳ loại thảo mộc nào ở khu vực này đều hút được tú khí có thêm đặc tính trị liệu, mà tiếc thay ta không biết phân biệt, khai thác nhiều về y học ngay từ lúc đầu. Nhận xét đó đã khiến ta nảy sinh ý nghĩ nếu có dịp đưa đến, ta sẽ hái tất cả các loại cây này đem ra ngoài núi, tìm Lão Thần Y để nhờ lão tra khảo cứu hộ.
Nàng đã nhiều lần cố gắng giảng cho ta hiểu biết rằng hỏa cầu này từ trên không trung rơi xuống, đó là một mảnh sao băng... Những sự kỳ lạ về thảo mộc, về thủy hỏa phong thạch phát hiện đều do tinh lực của sao băng ảnh hưởng gây ra.
Nàng muốn tìm nguồn tinh lực vô hình của sao băng đó và tin rằng sẽ có thể trở nên Trường Sinh Bất Tử và có nhiều phép mầu huyền diệu, vô biên trên cõi đời này. Nàng bảo ta rằng tinh lực đó có thể giúp ta điểm đá hóa vàng, biến hoa hồng đỏ thành hoa hồng xanh. Ta chỉ cười và đáp rằng :
- Ta không tin rằng ở trên đời này có thể có một đóa hoa hồng xanh được!
Chỉ vì câu nói đó mà nàng giận ta mất mấy ngày, lánh mặt ta và không nói chuyện với ta. Ta phải tìm nàng xin lỗi mãi, mong được nàng tha thứ.
Nàng đã tha thứ cho ta, song kiên quyết thêm về việc đi tìm tinh lực của sao băng chìm sâu trong lòng đá. Không một khe đá nào mà nàng không lần mò tới, không một địa huyệt đạo nào mà nàng không đào sâu thêm... Tuy nhiên, tìm được điều gì mới lạ, nàng cố tìm cách cho ta hiểu, hoặc bằng tiếng nói, hoặc bằng dùng kiếm vẽ hình trên mặt đá.
Sau nhiều năm trời tìm kiếm, tập luyện, ta tin rằng có nguồn tinh lực như nàng nói. Cả hai chúng ta đều luyện được kiếm khí, có công lực làm sạt đổ cả một góc núi như chơi! Chúng ta có thể đứng cách xa nhau hàng chục dặm đường mà vẫn có thể chuyển vận công lực truyền âm vào tai nhau cho nghe được. Mắt chúng ta có thể nhìn thấu qua lớp đá...
Cho tới một ngày, nàng là người đầu tiên tìm được vị trí của hỏa cầu và đi thẳng vào hỏa cầu đó. Ta hoảng sợ vô cùng! Kết quả thảm khốc là ta đã liều mạng bế được nàng ra khỏi ánh điện quang luôn bùng nổ trong hỏa cầu. Nhưng nàng đã mất hết tri giác và từ đấy đến nay, chưa bao giờ hồi tỉnh lại!...
Ta đặt nàng vào đồng băng tuyết này để giữ cho thi hài nghìn năm không mục nát, giữ y nguyên vẻ tươi đẹp như xưa. Còn thanh kiếm Siêu Điện Tử Quang lúc trước là một thanh bảo kiếm chuôi vàng dát ngọc, lưỡi kiếm sáng ngời. Sau này ta nhặt được ở hỏa cầu đem ra thì tinh lực hỏa cầu đã làm biến dạng nói thành cục sắt nhỏ nhắn nhưng nặng vô cùng mà con đương cầm ở trong tay đó.
Thế rồi ngày tháng trôi qua, không biết là đã bao nhiêu năm? Từ một trang thanh niên với bao nhiêu ước vọng vui tươi của cuộc sống đầy kỳ thú, phiêu lưu và mạo hiểm...
Ta bây giờ đã thành một cụ già cô độc, buồn tẻ! Ở trong một động tuyết này, con trông xem, nàng vẫn là một tiên nữ giữ nguyên dung nhan buổi thiếu thời nhiều chục năm về trước... Ta đã tìm đủ mọi cách nghiên cứu đủ mọi thuốc linh đơn, thần dược mà Lão Thần Y đã giúp ta. Song chẳng có mảy may kết quả và ta cũng chẳng có phương cách gì để đi vào trung tâm tìm biết thêm sự kỳ lạ của hỏa cầu. Ta biết nàng thích những sự mới lạ...”
(... thiếu một đoạn...)
Bầu trời xanh tươi và rộng vô cùng. Thiếu nữ quay lại bảo hai người :
- Đây là trung tâm của ngôi sao băng ở trên trời rớt xuống. Ở đây không có sống không có chết. Không có ăn không có uống. Ở đây không có ngày không có đêm. Âm dương ngũ hành thất tinh: hỷ, nộ, ái ố, ai, lạc, dục, thời gian đều không có cả...
Lão dị nhân hỏi :
- Thế ở trong sao băng này thì có cái gì?
Thiếu nữ đáp :
- Có tôi, có ông, có tình “yêu thương” vô hạn.
Lão dị nhân nói :
- Yêu làm sao được, tôi là một ông già, còn cô là một thiếu nữ xinh đẹp.
- Thế trước kia ông không trẻ tuổi sao? Ông muốn được trẻ thì...
Nói chưa dứt lời, ông cụ già đã trở lại nguyên dạng một cậu trai trẻ cùng tuổi với thiếu nữ, trông chàng thanh niên này lanh lẹ, khỏe đẹp chẳng kém gì Lý công tử.
Thiếu nữ tiếp tục nói :
- Đấy ông đã trẻ lại rồi đấy, ông đã trẻ lại như khi ông mới gặp tôi. Còn tôi bây giờ tôi lại muốn già bằng tuổi ông lúc nãy!
Rõ ràng mắt chàng trông thấy thiếu nữ tóc vàng tay cầm đóa hoa hồng xanh đã đứng dậy trước mắt hai người tự bao giờ! Chiếc áo phủ ngoài bằng ngân tuyến rung rinh, lóng lánh làm tăng sắc đẹp diễm lệ của người con gái kỳ dị.
Thiếu nữ vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng lên đi theo nàng về phía cuối phòng.
Lý công tử thấy lão dị nhân đứng dậy cũng bắt chước đứng lên đi theo. Chàng không quên cầm cục sắt Siêu Điện, song thân mình chàng nhẹ như gió thoảng chân đi không chấm đất, lơ lửng giữa khoảng không chừng hai tấc.
Nói là bước đi, nhưng kỳ thực là thân mình chàng trôi đi như lướt trên mặt nước. Cả ba người đi xuyên qua vách băng đá. Lý công tử tưởng mình ngủ mê, không hiểu sao mình lại có thể đi được vào trong tường nước đá và không biết đi đến đâu nữa?...
Lần này thì lại đi xuyên qua các vách đá núi, đi được một hồi lâu thì tới một nơi lửa cháy đỏ rực, ngọn lửa ở dưới bốc lên phùn phụt, như miệng hỏa diệm sơn... Cả ba người đi vào trong lửa mà không thấy nóng. Thật là một giấc mơ!
Thiếu nữ dẫn tới một vòm trời mọi vật đều xanh biếc cùng màu đóa hoa đang cầm ở trong tay. Đóa hoa vẫn tươi không bị lửa làm khô héo!
(... thiếu vài trang...)
Nói chưa dứt lời, mớ tóc vàng nuột của thiếu nữ đã trở nên trắng xóa và cô gái đã biến thành một bà cụ già lụ khụ...
Bà cụ già nói :
- Bây giờ ông trẻ, còn tôi lại già mà tôi vẫn có tình “yêu thương” bất diệt. Thế mới biết đàn ông là giống bạc tình... hơn phụ nữ nhiều.
Lý công tử đứng ngẩn người ra chẳng hiểu ra sao. Lão dị nhân cười ha hả nói rằng :
- Sướng thật! Sướng thật! Ta chỉ sợ có thời gian! Ở đây làm chủ được thời gian còn gì sướng bằng? Tôi muốn bà và tôi, cả hai chúng mình không già và không trẻ.
Chưa dứt lời, lão dị nhân đương là một thanh niên tuấn tú đã cằn cỗi biến thành một trung niên với bộ râu ba chòm đen nhánh, còn bà lão thì xinh đẹp trở lại thành một trung phụ tuổi trạc ba chục xuân xanh. Thiếu phụ có mái tóc vàng giơ tay chỉ Lý công tử rồi hỏi rằng :
- Có phải cậu này hái được bông hồng xanh dâng cho ta phải không?
Lão dị nhân đáp :
- Phải, cậu này là con của Lý Lăng vương, vị trung thần có công dẹp giặc, giúp nước. Cậu trúng độc được tôi đem về động phủ cứu thoát. Hiền muội nên giúp cậu ấy, truyền cho bí pháp để nối chí cha.
- Tên cậu là gì?
- Cậu ấy họ Lý nhưng chưa đặt tên...
Thiếu phụ nói :
- Tôi với ông đều là kẻ vô danh. Cậu này cũng không có tên. Chúng ta không biết gọi tên nhau là gì? Kẻ nào đã du nhập khối tinh cầu chẳng cần phải học bí pháp gì cả, và ở đây cũng chẳng có bí pháp nào để mà học. Bí pháp nằm ở “Thanh tâm”. Ta chỉ cần hỏi cậu một câu thôi.
- Cậu họ Lý! Bây giờ cậu có nghĩ thương yêu ai không?
- Dạ có ạ!
- “Ai?”.
- Lúc nào tôi cũng thương nhớ đến người mẹ đà nuôi dạy dỗ tôi từ thuở ấu thơ. Người đó là Mã phu nhân đang đợi chờ tôi ở Hoài An phủ, tỉnh Giang Nam, mẹ tôi lo sợ cho tôi...
Thiếu phụ tóc vàng vỗ tay nói :
- Tốt lắm! Cậu là người con rất tốt! Đấy là bí pháp của ta truyền cho cậu rồi! Cậu họ Lý, bí pháp của ta nằm trong hai chữ “Thanh Hoa”.
Ở đời chẳng có gì hơn bằng “Thanh tịnh - Thanh tâm”. Cũng vì lòng nhân ái, có người phải giết kẻ bạo tàn!... Nếu mình lấy cái sở trường của mình thì thường thắng được cái sở đoản của người. Nếu mình kém người thì mình lấy cái sở trường của người mà diệt họ! Nhưng tốt hơn hết thanh tâm, chẳng nghĩ diệt ai. Còn lại đây ta khai thông cho hai huyệt đạo ở sau ót tức thời con sẽ hiểu rõ thêm bí quyết của đóa hoa hồng xanh. Con có thể trở về Hoài An phủ để tìm mẹ con vì ta biết lúc này mẹ con thương nhớ con lắm.
Ngôi sao băng này chẳng mấy bữa sẽ bị lún xuống lòng đất, rồi lửa ngầm ở lòng đất sẽ nổi lên thiêu rụi tất cả trái núi và biến thành núi lửa. Chừng đến lúc đó con có muốn trở về gặp mẹ con cũng không thể được nữa! Cơ duyên đến đây là hết! Con có nhớ đến hai chúng ta và mảnh sao băng kỳ lạ thì nhắc đến hai chữ Thanh Hoa là đủ. Ta có quyển sách này, con là người hiếu học, chịu khó đọc xem sẽ hiểu rõ nhiều điều có ích cho đời sống của con và vũ trụ. Có một điều đáng tiếc là trở lại đời sống ở ngoại địa, con đắc thuần dương không thể hội hợp được với âm chất. Con không thể phối ngẫu để có dòng dõi nối truyền như người khác.
Ta giúp con khai thông hai huyệt Minh Cường và Phong Phủ để con có đủ thần trí thông minh lãnh hội được các điểm huyền bí trong Thanh Thư Kỳ Yếu.
Lý công tử thấy thiếu phụ tóc vàng xoay ngược cuống hoa điểm vào sau ót chàng điếng nhói tưởng như óc bị xuyên thủng làm chàng kêu “ối chao” và phục xuống... mê man như người bị rớt từ trên cao xuống, chới với trong cơn mê sảng...
/41
|