Ban đêm, những thuộc hạ cũ của Khúc Thiên dẫn theo hai ngàn binh mã giả đánh nghi binh ở cửa Bắc thành Trường An, đợi đến lúc lửa phừng lên trước cửa thành, Ân Trục Ly che chở cho Thẩm Đình Giao, dẫn theo một đám tâm phúc của Khúc Thiên khoảng hơn mười người, mở đường máu chạy ra khỏi cửa Tây thành , chạy thẳng tới Thiên Thủy.
Đại Huỳnh thanh bình được bốn năm chín tháng, nay đại tướng quân Khúc Thiên và những thuộc hạ cũ khởi binh ở Lũng Tây của quận Thiên Thủy, ủng lập Phúc Lộc Vương Thẩm Đình Giao làm tân chủ, tuyên cáo với chư quân : đương kim vương thượng Thẩm Đình Giao giết cha đoạt vị, hãm hại huynh trưởng, tại vị bốn năm, đức độ chẳng có mà cũng chẳng xây dựng được gì. Thể theo Thiên đạo, ủng lập tân quân.
Lời này vừa nói ra, thiên hạ dấy loạn.
Thẩm Đình Xa lại vô cùng tức giận, không thèm để ý tới sự can gián cũa chư thần, tuyên triệu hai mươi vạn binh mã đi dẹp loạn, thần dân Đại Huỳnh vô cùng hoang mang.
Khói lửa lại dấy lên.
Khúc Thiên đợi chờ Ân Trục Ly thay đổi thái độ, thậm chí ông còn ngầm đồng ý cho Khúc HOài Thương gọi nàng là muội muội . Ân Trục Ly đương nhiên biết vì sao ông ta muốn lấy lòng mình.
“Dưới trướng của tướng quân hiện giờ có tổng cộng khoảng mười hai vạn binh mã, Thẩm Đình Xa có hai mươi vạn, Tướng quân không lo lắng sao?” Ân Trục Ly đi phía sau Khúc Thiên, nơi này là nơi binh sĩ dựng trại, vô cùng tất bật.
Khúc Thiên đi xem xét tình hình ở các trạm canh gác, vẻ mặt vô cùng bình thản “Thẩm Đình Xa chẳng qua là hạng người chỉ biết ăn sẵn, mưu lược nông cạn, tư chất tầm thường, nếu thật sự giao chiến cũng chẳng có tính uy hiếp gì. Chẳng qua là vấn đề lương thảo thì ngươi cần phải suy tính kĩ.”
Trong lòng ông cũng cảm thấy buồn cười, dường như nhớ lại những chuyện xưa, ông và nữ nhân Ân gia kia cứ mở miệng là nhắc tới chuyện lương thảo. Có điều hôm nay đối với Ân Trục Ly đã không còn như trước nữa. Trước kia nàng ta chẳng qua chỉ là thương nhân, cả ngày đều ăn sơn hào hải vị, quần áo lụa là, ngồi hưởng tiền trăm bạc vạn . Bên ngoài thì trông có vẻ oai phong vô cùng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thành quả của tổ tiên mà thôi.
Đột nhiên nàng gả cho Thẩm Đình Giao đúng là ngoài suy nghĩ của ông, theo lý mà nói, nàng là một nữ nhân, Thẩm Đình Xa đối với nàng cũng khong tệ, cho dù đã cưới Lăng Ngọc làm hậu, nhưng đối với nàng chưa bao giờ buông tay. Nếu nàng là một người biết thức thời thì đã an ổn vào hậu cung mà làm phi tử.
Nói về phẩm chất và mưu mô, Lăng Ngọc không thể nào bằng nàng, đợi đến lúc Thẩm Đình Xa cân bằng được các thế lực trong triều đình, nàng lại ra tay dùng chút thủ đoạn để đoạt ngai hoàng hậu cũng không phải là không thể. Cho dù Thẩm Đình Xa có tiêu diệt Ân gia, gia nghiệp của Ân gia sụp đổ thì nàng vẫn có thể vinh hoa cả đời. Tương lai nếu có thể sinh con nối dõi, thì có thể thành đương kim Thái Hậu, dễ như trở lòng bàn tay.
Nhưng nàng lại gả cho một Nhàn vương như Thẩm Đình Giao, nếu nói nàng muốn ngồi vào Phượng vị, thì cần gì khó nhọc như vậy?
Khúc Thiên đi chầm chậm, Ân Trục Ly đi theo sát bên, nàng đưa mắt nhìn những binh sĩ vội vàng qua lại, cảm thấy hứng thú với cuộc sống quân doanh.
“Ân Trục Ly.” Khúc Thiên hiếm khi dịu giọng như vậy “Đợi khi nào cùng Hoài Thương về vấn an Đại nương của ngươi đi.”
Ân Trục Ly quay đầu nhìn, một hồi lâu mới hồi thần “Khúc Phu nhân? Bà ta ở đâu?”
Khúc Hoài Thương kéo nàng “Nhìn kìa, ta đã chắc chắn là phụ thân sẽ nhận muội mà. ĐI thôi, ca ca dẫn muội đi bái kiến mẫu thân.”
Ân Trục Ly để mặc hắn dắt đi, cười nhẹ “Huynh chắc chăn là Khúc phu nhân nhìn thấy Ân mỗ sẽ vui sao?”
Khúc Thiên thấy cũng chẳng quan trọng, hồi lâu ông quyết định, chậm rãi nói “Nói cho cùng thì ngươi cũng là huyết mạch của Khúc gia, đương nhiên là phải nhận tổ quy tông.”
Thấy hai người kia đã đi xa, Khúc Lộc lo lắng “Tướng quân, Đường Ẩn và Ân Đại đương gia tình cảm thân thiết, thuộc hạ ko hiểu tại sao ngài lại…”
“Tại sao ư?” Khúc Thiên quay đầu nhìn vào vạt nắng, giọng nói đầy cảm thán “Đây là ta bắt chước Trục Ly mà làm thôi, Đường Ẩn này hận ta quá sâu, cứ ở bên cạnh Trục Ly thì sẽ là mối họa. Trục Ly là người thông minh, sẽ không vì một người đã chết mà bỏ đi đại nghiệp thiên hạ trước mắt. Mất đi thứ mình yêu thích, Lăng Ngọc thì khóc không ngơi nghỉ, Lưu Thương thì dứt bỏ, Hoài Thương sẽ nhanh chóng tìm thứ khác, nhưng Trục Ly …. Một người như Ân Mộng Diên làm sao có thể dạy dỗ được một người như vậy? Haiz, nếu Hoài Thương có được ba phần thông minh của Trục Ly, ta cần gì phí sức đến đây. Ta đã cưỡi trên lưng hổ khó lòng mà xuống được… sau này cứ coi Trục Ly là Tứ tiểu thư đi.”
Các tướng lĩnh phía sau đồng thanh hô vâng, trên mặt Khúc Thiên lại có chút lo lắng mơ hồ.
Lúc đó, Khúc phu nhân đang nghỉ ngơi trong lều, những ngày qua, tuy bà không thể nhắc tới Khúc Lưu Thương nhưng theo thời gian thì nỗi đau cũng giảm đi một chút. Những người hầu cũ trong Khúc phủ hầu hạ bà, trong lều bày biện những món đồ quen thuộc, cuộc hành quân vội vàng cũng không làm thay đổi nếp sống thường ngày, có thể thấy được Khúc Thiên đối với bà vẫn hết sức coi trọng.
Lúc Ân Trục Ly đi vào, bà còn đang uống thuốc, Khúc Hoài Thương sợ bà nổi giận, hấp tấp chạy tới “Mẫu thân, phụ thân bảo con đưa muội muội tới vấn an mẫu thân.”
Nói xong hắn kéo áo Ân Trục Ly, ý bảo nàng quỳ xuống. Ân Trục Ly vẫn đứng, cười cười khom người xuống. Nàng cứ nghĩ rằng Ngụy thị sẽ giận dữ, nhưng không ngờ bà ta chỉ đặt chén thuốc, vẻ mặt có chút cao ngạo, một lúc sau mới lạnh lùng nói “Chung quy ngươi vẫn là cốt nhục của Lão gia, ta cũng không muốn nói thêm gì nữa. Nếu đã nhận tổ tông thì sau này hãy mang họ Khúc đi.”
Ân Trục Ly cười như hoa xuân nở, nhàn nhã đáp “Phu nhân, Ân gia đối với Trục Ly cũng có ơn nuôi dưỡng, họ của Trục Ly cũng không cần phải đổi, đã làm phiền phu nhân lo nghĩ rồi.”
Ngụy thị liền biết sắc “Ân Trục Ly, ngươi tốt xấu gì cũng là một cô gái, hãy học tập lễ nghi đi!”
Khúc Hoài Thương thấy hai người chuẩn bị nổi giông bão, bước lên mấy bước đấm đấm lưng cho mẫu thân “Trục Ly!”
Ngụy thị hừ lạnh, ở Khúc phủ tới nay bà ta vẫn là chủ mẫu, bà đã quen vênh váo tự đắc. Ân Trục Ly cười mỉa, nhưng lời nói lại làm nghẹn chết người “Khúc phu nhân, thì ra quy củ của Khúc phủ chính là thấy Vương phi mà vẫn ngồi đó không đứng dậy sau? Lễ nghi của Khúc phu nhân đúng thật đặc biệt.”
Ngụy thị vốn muốn tiêu diệt oai phong của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn còn có cái danh hiệu Phúc Lộc Vương phi mà. Bà ta đứng dậy, vô cùng tức giận “Hôm nay ngươi dám kiêu ngạo như vậy ư! Ngay cả vương gia của ngươi còn phải dựa vào sự che chở của lão gia nhà ta! Nếu không có phu quân cũa ta, bọn Thẩm thị đó dành được giang sơn này sao? Nói cho đúng ra, thì Vương gia nhà các ngươi còn phải mang ân đức Khúc gia ta!”
Ân Trục Ly phì cười “Nói hay thật đó! Nhất là câu cuối,” nàng ghé sát vào Ngụy thị, giọng nói vẫn cười cợt “Nhưng năm đó nếu không có Ân Bích Ngô, tướng quân dù co binh tài tướng dũng , có thể mơ tới giang sơn này sao?” Ngụy thị ngẩn người, Trục Ly vẫn cười tươi “Bà làm sao báo đáp ân đức của Ân gia chúng ta đây, Khúc phu nhân?”
“Ngươi!” Ngụy thị thở hổn hển, bà ghét cái bộ dáng cao cao tại thượng của Ân Trục Ly, không cách nào đè bẹp nàng ta. Nếu không phải đêm qua Khúc Thiên nói được mọi chuyện lợi, hại trong đó, bà đã sớm đuổi tiện nhân này ra ngoài.
Ân Trục Ly cũng thức thời “Phu nhân còn đang mang bệnh, Trục Ly không tiện quấy rầy. Còn nhiều thời gian, phu nhân cứ từ từ mà dưỡng bệnh.”
Nàng xoay người rời khỏi lều, Khúc Hoài Thương đuổi theo sau “Trục Ly, tính tình mẫu thân là như vậy đó, muội cũng đừng trách bà.”
Ân Trục Ly nhìn hắn, nét mặt cũng hiền hòa “Không có gì là không hài lòng, ta và bà ta không cùng quan điểm, không nên nói tiếp thì hơn.”
Khúc Hoài Thương vẫn còn chút do dự “Muội… có phải muội còn hận phụ thân chuyện năm đó ?”
Ân Trục Ly ngước mắt nhìn, một lúc sau vỗ vỡ vai hắn, cười hỉ hả “Ca ca à, huynh thật là dễ thương, ha ha.”
Thẩm ĐÌnh Giao nay cũng được coi như là người đứng đầu tam quân trên danh nghĩa, ở tại lều trung tâm. Lúc Ân Trục Ly quay về thì hắn vừa rửa mặt xong, từ nhỏ hắn đã nhiều bệnh, ngủ dậy hơi muộn. Nhưng Ân Trục Ly mỗi đêm chỉ ngủ đúng ba canh giờ, có muốn ngủ thêm cũng không ngủ được. Cho nên cứ sáng nàng luyện công xong thì cũng vừa vặn dùng bữa sáng với hắn.
“Khúc tướng quân hối thúc nàng chuyện lương thảo sao?” Thẩm Đình Giao mặc áo dài màu hạnh xanh biếc, chất liệu vải cũng không tốt được như thường ngày, nhưng cũng không che đi được vẻ quốc sắc của hắn, quần áo bình thường trên người hắn cũng mang theo vẻ vô cùng hoa lệ, không thua kém đi chút nào.
Hắn vừa mới tắm xong, vẫn còn vương nước, Ân Trục Ly cầm khăn lau cho hắn “Cửu gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”
Thẩm Đình Giao đương nhiên phối hợp theo “Chuyện gì?”
“Ân mỗ nhớ lúc trước từng nghe có người nhắc tới một chuyện thâm cung bí sử, hơn mười năm trước, trong cung có một phi tử rất được Quân vương sủng ái.” Ân Trục Ly ngồi xuống ghé, để cho hắn gối đầu lên chân mình rồi lau tóc cho hắn “Lúc sau lại bị người khét ghen ghét , bị
Đại Huỳnh thanh bình được bốn năm chín tháng, nay đại tướng quân Khúc Thiên và những thuộc hạ cũ khởi binh ở Lũng Tây của quận Thiên Thủy, ủng lập Phúc Lộc Vương Thẩm Đình Giao làm tân chủ, tuyên cáo với chư quân : đương kim vương thượng Thẩm Đình Giao giết cha đoạt vị, hãm hại huynh trưởng, tại vị bốn năm, đức độ chẳng có mà cũng chẳng xây dựng được gì. Thể theo Thiên đạo, ủng lập tân quân.
Lời này vừa nói ra, thiên hạ dấy loạn.
Thẩm Đình Xa lại vô cùng tức giận, không thèm để ý tới sự can gián cũa chư thần, tuyên triệu hai mươi vạn binh mã đi dẹp loạn, thần dân Đại Huỳnh vô cùng hoang mang.
Khói lửa lại dấy lên.
Khúc Thiên đợi chờ Ân Trục Ly thay đổi thái độ, thậm chí ông còn ngầm đồng ý cho Khúc HOài Thương gọi nàng là muội muội . Ân Trục Ly đương nhiên biết vì sao ông ta muốn lấy lòng mình.
“Dưới trướng của tướng quân hiện giờ có tổng cộng khoảng mười hai vạn binh mã, Thẩm Đình Xa có hai mươi vạn, Tướng quân không lo lắng sao?” Ân Trục Ly đi phía sau Khúc Thiên, nơi này là nơi binh sĩ dựng trại, vô cùng tất bật.
Khúc Thiên đi xem xét tình hình ở các trạm canh gác, vẻ mặt vô cùng bình thản “Thẩm Đình Xa chẳng qua là hạng người chỉ biết ăn sẵn, mưu lược nông cạn, tư chất tầm thường, nếu thật sự giao chiến cũng chẳng có tính uy hiếp gì. Chẳng qua là vấn đề lương thảo thì ngươi cần phải suy tính kĩ.”
Trong lòng ông cũng cảm thấy buồn cười, dường như nhớ lại những chuyện xưa, ông và nữ nhân Ân gia kia cứ mở miệng là nhắc tới chuyện lương thảo. Có điều hôm nay đối với Ân Trục Ly đã không còn như trước nữa. Trước kia nàng ta chẳng qua chỉ là thương nhân, cả ngày đều ăn sơn hào hải vị, quần áo lụa là, ngồi hưởng tiền trăm bạc vạn . Bên ngoài thì trông có vẻ oai phong vô cùng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thành quả của tổ tiên mà thôi.
Đột nhiên nàng gả cho Thẩm Đình Giao đúng là ngoài suy nghĩ của ông, theo lý mà nói, nàng là một nữ nhân, Thẩm Đình Xa đối với nàng cũng khong tệ, cho dù đã cưới Lăng Ngọc làm hậu, nhưng đối với nàng chưa bao giờ buông tay. Nếu nàng là một người biết thức thời thì đã an ổn vào hậu cung mà làm phi tử.
Nói về phẩm chất và mưu mô, Lăng Ngọc không thể nào bằng nàng, đợi đến lúc Thẩm Đình Xa cân bằng được các thế lực trong triều đình, nàng lại ra tay dùng chút thủ đoạn để đoạt ngai hoàng hậu cũng không phải là không thể. Cho dù Thẩm Đình Xa có tiêu diệt Ân gia, gia nghiệp của Ân gia sụp đổ thì nàng vẫn có thể vinh hoa cả đời. Tương lai nếu có thể sinh con nối dõi, thì có thể thành đương kim Thái Hậu, dễ như trở lòng bàn tay.
Nhưng nàng lại gả cho một Nhàn vương như Thẩm Đình Giao, nếu nói nàng muốn ngồi vào Phượng vị, thì cần gì khó nhọc như vậy?
Khúc Thiên đi chầm chậm, Ân Trục Ly đi theo sát bên, nàng đưa mắt nhìn những binh sĩ vội vàng qua lại, cảm thấy hứng thú với cuộc sống quân doanh.
“Ân Trục Ly.” Khúc Thiên hiếm khi dịu giọng như vậy “Đợi khi nào cùng Hoài Thương về vấn an Đại nương của ngươi đi.”
Ân Trục Ly quay đầu nhìn, một hồi lâu mới hồi thần “Khúc Phu nhân? Bà ta ở đâu?”
Khúc Hoài Thương kéo nàng “Nhìn kìa, ta đã chắc chắn là phụ thân sẽ nhận muội mà. ĐI thôi, ca ca dẫn muội đi bái kiến mẫu thân.”
Ân Trục Ly để mặc hắn dắt đi, cười nhẹ “Huynh chắc chăn là Khúc phu nhân nhìn thấy Ân mỗ sẽ vui sao?”
Khúc Thiên thấy cũng chẳng quan trọng, hồi lâu ông quyết định, chậm rãi nói “Nói cho cùng thì ngươi cũng là huyết mạch của Khúc gia, đương nhiên là phải nhận tổ quy tông.”
Thấy hai người kia đã đi xa, Khúc Lộc lo lắng “Tướng quân, Đường Ẩn và Ân Đại đương gia tình cảm thân thiết, thuộc hạ ko hiểu tại sao ngài lại…”
“Tại sao ư?” Khúc Thiên quay đầu nhìn vào vạt nắng, giọng nói đầy cảm thán “Đây là ta bắt chước Trục Ly mà làm thôi, Đường Ẩn này hận ta quá sâu, cứ ở bên cạnh Trục Ly thì sẽ là mối họa. Trục Ly là người thông minh, sẽ không vì một người đã chết mà bỏ đi đại nghiệp thiên hạ trước mắt. Mất đi thứ mình yêu thích, Lăng Ngọc thì khóc không ngơi nghỉ, Lưu Thương thì dứt bỏ, Hoài Thương sẽ nhanh chóng tìm thứ khác, nhưng Trục Ly …. Một người như Ân Mộng Diên làm sao có thể dạy dỗ được một người như vậy? Haiz, nếu Hoài Thương có được ba phần thông minh của Trục Ly, ta cần gì phí sức đến đây. Ta đã cưỡi trên lưng hổ khó lòng mà xuống được… sau này cứ coi Trục Ly là Tứ tiểu thư đi.”
Các tướng lĩnh phía sau đồng thanh hô vâng, trên mặt Khúc Thiên lại có chút lo lắng mơ hồ.
Lúc đó, Khúc phu nhân đang nghỉ ngơi trong lều, những ngày qua, tuy bà không thể nhắc tới Khúc Lưu Thương nhưng theo thời gian thì nỗi đau cũng giảm đi một chút. Những người hầu cũ trong Khúc phủ hầu hạ bà, trong lều bày biện những món đồ quen thuộc, cuộc hành quân vội vàng cũng không làm thay đổi nếp sống thường ngày, có thể thấy được Khúc Thiên đối với bà vẫn hết sức coi trọng.
Lúc Ân Trục Ly đi vào, bà còn đang uống thuốc, Khúc Hoài Thương sợ bà nổi giận, hấp tấp chạy tới “Mẫu thân, phụ thân bảo con đưa muội muội tới vấn an mẫu thân.”
Nói xong hắn kéo áo Ân Trục Ly, ý bảo nàng quỳ xuống. Ân Trục Ly vẫn đứng, cười cười khom người xuống. Nàng cứ nghĩ rằng Ngụy thị sẽ giận dữ, nhưng không ngờ bà ta chỉ đặt chén thuốc, vẻ mặt có chút cao ngạo, một lúc sau mới lạnh lùng nói “Chung quy ngươi vẫn là cốt nhục của Lão gia, ta cũng không muốn nói thêm gì nữa. Nếu đã nhận tổ tông thì sau này hãy mang họ Khúc đi.”
Ân Trục Ly cười như hoa xuân nở, nhàn nhã đáp “Phu nhân, Ân gia đối với Trục Ly cũng có ơn nuôi dưỡng, họ của Trục Ly cũng không cần phải đổi, đã làm phiền phu nhân lo nghĩ rồi.”
Ngụy thị liền biết sắc “Ân Trục Ly, ngươi tốt xấu gì cũng là một cô gái, hãy học tập lễ nghi đi!”
Khúc Hoài Thương thấy hai người chuẩn bị nổi giông bão, bước lên mấy bước đấm đấm lưng cho mẫu thân “Trục Ly!”
Ngụy thị hừ lạnh, ở Khúc phủ tới nay bà ta vẫn là chủ mẫu, bà đã quen vênh váo tự đắc. Ân Trục Ly cười mỉa, nhưng lời nói lại làm nghẹn chết người “Khúc phu nhân, thì ra quy củ của Khúc phủ chính là thấy Vương phi mà vẫn ngồi đó không đứng dậy sau? Lễ nghi của Khúc phu nhân đúng thật đặc biệt.”
Ngụy thị vốn muốn tiêu diệt oai phong của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn còn có cái danh hiệu Phúc Lộc Vương phi mà. Bà ta đứng dậy, vô cùng tức giận “Hôm nay ngươi dám kiêu ngạo như vậy ư! Ngay cả vương gia của ngươi còn phải dựa vào sự che chở của lão gia nhà ta! Nếu không có phu quân cũa ta, bọn Thẩm thị đó dành được giang sơn này sao? Nói cho đúng ra, thì Vương gia nhà các ngươi còn phải mang ân đức Khúc gia ta!”
Ân Trục Ly phì cười “Nói hay thật đó! Nhất là câu cuối,” nàng ghé sát vào Ngụy thị, giọng nói vẫn cười cợt “Nhưng năm đó nếu không có Ân Bích Ngô, tướng quân dù co binh tài tướng dũng , có thể mơ tới giang sơn này sao?” Ngụy thị ngẩn người, Trục Ly vẫn cười tươi “Bà làm sao báo đáp ân đức của Ân gia chúng ta đây, Khúc phu nhân?”
“Ngươi!” Ngụy thị thở hổn hển, bà ghét cái bộ dáng cao cao tại thượng của Ân Trục Ly, không cách nào đè bẹp nàng ta. Nếu không phải đêm qua Khúc Thiên nói được mọi chuyện lợi, hại trong đó, bà đã sớm đuổi tiện nhân này ra ngoài.
Ân Trục Ly cũng thức thời “Phu nhân còn đang mang bệnh, Trục Ly không tiện quấy rầy. Còn nhiều thời gian, phu nhân cứ từ từ mà dưỡng bệnh.”
Nàng xoay người rời khỏi lều, Khúc Hoài Thương đuổi theo sau “Trục Ly, tính tình mẫu thân là như vậy đó, muội cũng đừng trách bà.”
Ân Trục Ly nhìn hắn, nét mặt cũng hiền hòa “Không có gì là không hài lòng, ta và bà ta không cùng quan điểm, không nên nói tiếp thì hơn.”
Khúc Hoài Thương vẫn còn chút do dự “Muội… có phải muội còn hận phụ thân chuyện năm đó ?”
Ân Trục Ly ngước mắt nhìn, một lúc sau vỗ vỡ vai hắn, cười hỉ hả “Ca ca à, huynh thật là dễ thương, ha ha.”
Thẩm ĐÌnh Giao nay cũng được coi như là người đứng đầu tam quân trên danh nghĩa, ở tại lều trung tâm. Lúc Ân Trục Ly quay về thì hắn vừa rửa mặt xong, từ nhỏ hắn đã nhiều bệnh, ngủ dậy hơi muộn. Nhưng Ân Trục Ly mỗi đêm chỉ ngủ đúng ba canh giờ, có muốn ngủ thêm cũng không ngủ được. Cho nên cứ sáng nàng luyện công xong thì cũng vừa vặn dùng bữa sáng với hắn.
“Khúc tướng quân hối thúc nàng chuyện lương thảo sao?” Thẩm Đình Giao mặc áo dài màu hạnh xanh biếc, chất liệu vải cũng không tốt được như thường ngày, nhưng cũng không che đi được vẻ quốc sắc của hắn, quần áo bình thường trên người hắn cũng mang theo vẻ vô cùng hoa lệ, không thua kém đi chút nào.
Hắn vừa mới tắm xong, vẫn còn vương nước, Ân Trục Ly cầm khăn lau cho hắn “Cửu gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài.”
Thẩm Đình Giao đương nhiên phối hợp theo “Chuyện gì?”
“Ân mỗ nhớ lúc trước từng nghe có người nhắc tới một chuyện thâm cung bí sử, hơn mười năm trước, trong cung có một phi tử rất được Quân vương sủng ái.” Ân Trục Ly ngồi xuống ghé, để cho hắn gối đầu lên chân mình rồi lau tóc cho hắn “Lúc sau lại bị người khét ghen ghét , bị
/76
|