Hoàng cung.
Phú Dương điện.
Tẩm cung của Hoàng đế Quân Ngang.
Quân Ngang cứ lẳng lặng ngồi ở trên đại điện, cũng không nhúc nhích, lẳng lặng, tiểu thái giám vẫn đứng ở một bên, cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Hôm nay, những lời của Phượng Mạt Vũ, tiểu thái giám nghe rất rõ ràng.
Quá khứ nếu Quân Ngang bị uất ức gì, kích thích, đều biết ra dấu tay ý bảo hắn đi xuống, hắn cũng có thể đi báo cáo, nhưng mà, hôm nay, Quân Ngang vẫn không có mở miệng bảo hắn đi xuống.
Đốt sạch một cây nến, đại điện tối không ít.
Tiểu Quý Tử, ngươi nói cho ta biết, ngươi là người của ai!
Âm thanh nhẹ như muỗi kêu, Tiểu Quý Tử lại nghe thấy rõ ràng, hiểu, lòng trống rỗng, chân run rẩy, đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Hoàng thượng, nô tài oan uổng, nô tài. . . . . .
Xem ra, Mạt Vũ muội muội nói, ngươi làm gì cũng sai, tội rất đáng giết, chết không có gì đáng tiếc! Quân Ngang cắt đứt lời nói của Tiểu Quý Tử, nhỏ giọng nói qua.
Giống như lầm bầm lầu bầu, lại làm cho trong lòng Tiểu Quý Tử run sợ.
Vừa định cầu xin tha thứ, lại có thái giám vội vã tiến vào đại điện, Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhiếp Chính vương đến!
Thân thể Quân Ngang cứng đờ.
Sau đó liền thấy Quân Vũ Nguyệt cả người mặc cẩm bào màu đen, sải bước đi vào đại điện.
Cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị, tiến lại gần khiến Quân Ngang thiếu chút nữa đứng bật dậy, khiếp nhược chờ Quân Vũ Nguyệt ngồi xuống.
Nhưng bỗng nhiên, Quân Ngang nhớ tới lời nói của Phượng Mạt Vũ.
Dù gì, ngươi cũng là Hoàng đế.
Làm Hoàng đế, nên có khí phách của hoàng đế.
Trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, để tay ở trên đầu gối, nắm thật chặt thành quả đấm, ngẩng đầu, ưỡn ngực, lẳng lặng nhìn Quân Vũ Nguyệt.
Không có mở miệng.
Quân Vũ Nguyệt nhìn Quân Ngang, mắt nhìn thẳng mắt.
Lần đầu tiên, ở trong con ngươi Quân Ngang, nhìn thấy kiên nghị, dũng cảm.
Mặc dù hắn rất sợ, thân thể cũng đang khẽ phát run.
Nhưng. . . . . .
Quân Vũ Nguyệt biết, từ hôm nay trở đi Quân Ngang, sẽ không giống trước!
Một hồi lâu, Quân Vũ Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, giơ tay lên, ôm quyền, khom lưng, Thần, tham kiến Hoàng thượng!
Quân Ngang nhìn, lòng căng thẳng, ầm ĩ đứng lên.
Không thể tin nhìn Quân Vũ Nguyệt.
Hoàng thúc làm vậy là có ý gì?
Nhiều lần há miệng, cũng không nói được hai chữ bình thân.
Hoàng thượng có thể như vậy, thần, bội phần vui mừng!
Những lời này của Quân Vũ Nguyệt, khiến dũng khí của Quân Ngang thật vất vả mới dâng lên, trong nháy mắt lại mất đi.
Vẫn còn nhớ, lúc trước khi phụ hoàng trên giường bệnh, phụ hoàng đau thương buồn bã nói, Ngang nhi, trên đời này, ai cũng sẽ hại ngươi, chỉ có Nguyệt Hoàng thúc của ngươi sẽ không.
Nhưng nếu có một ngày, hắn muốn quân lâm thiên hạ (xưng vương), ngươi ngàn vạn lần ** phải thành toàn!
Nhưng. . . . . .
Hoàng thúc! Quân Ngang khẽ gọi một tiếng, một bước, một bước đi về phía Quân Vũ Nguyệt, đưa tay nhỏ bé, nhẹ đỡ Quân Vũ Nguyệt, đợi Quân Vũ Nguyệt đứng dậy, mới ngửa đầu hỏi Quân Vũ Nguyệt, Hoàng thúc, Ngang nhi như vậy, Hoàng thúc cảm thấy, thật sự rất tốt sao?
Quân Vũ Nguyệt nhếch môi, trong con ngươi là khẳng định.
Vươn tay sờ sờ đầu Quân Ngang, Rất tốt, Hoàng thúc một mực chờ đợi hôm nay, chờ Ngang nhi quyết tâm, Hoàng thúc cho là, cả đời này, cũng không chờ được, nhưng không nghĩ, trời còn thương, để Hoàng thúc chờ được!
Chuyện các Thế tử khi dễ Quân Ngang, hắn đã biết.
Nhưng vẫn giả vờ không biết.
Chính là nghĩ tới, một ngày, Quân Ngang có thể tự mình phản kích.
Nhưng lại quên mất, hắn chỉ là một hài tử, hài tử tám tuổi mà thôi.
Quân Ngang sửng sốt.
Một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, lập tức
Phú Dương điện.
Tẩm cung của Hoàng đế Quân Ngang.
Quân Ngang cứ lẳng lặng ngồi ở trên đại điện, cũng không nhúc nhích, lẳng lặng, tiểu thái giám vẫn đứng ở một bên, cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.
Hôm nay, những lời của Phượng Mạt Vũ, tiểu thái giám nghe rất rõ ràng.
Quá khứ nếu Quân Ngang bị uất ức gì, kích thích, đều biết ra dấu tay ý bảo hắn đi xuống, hắn cũng có thể đi báo cáo, nhưng mà, hôm nay, Quân Ngang vẫn không có mở miệng bảo hắn đi xuống.
Đốt sạch một cây nến, đại điện tối không ít.
Tiểu Quý Tử, ngươi nói cho ta biết, ngươi là người của ai!
Âm thanh nhẹ như muỗi kêu, Tiểu Quý Tử lại nghe thấy rõ ràng, hiểu, lòng trống rỗng, chân run rẩy, đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, Hoàng thượng, nô tài oan uổng, nô tài. . . . . .
Xem ra, Mạt Vũ muội muội nói, ngươi làm gì cũng sai, tội rất đáng giết, chết không có gì đáng tiếc! Quân Ngang cắt đứt lời nói của Tiểu Quý Tử, nhỏ giọng nói qua.
Giống như lầm bầm lầu bầu, lại làm cho trong lòng Tiểu Quý Tử run sợ.
Vừa định cầu xin tha thứ, lại có thái giám vội vã tiến vào đại điện, Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhiếp Chính vương đến!
Thân thể Quân Ngang cứng đờ.
Sau đó liền thấy Quân Vũ Nguyệt cả người mặc cẩm bào màu đen, sải bước đi vào đại điện.
Cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị, tiến lại gần khiến Quân Ngang thiếu chút nữa đứng bật dậy, khiếp nhược chờ Quân Vũ Nguyệt ngồi xuống.
Nhưng bỗng nhiên, Quân Ngang nhớ tới lời nói của Phượng Mạt Vũ.
Dù gì, ngươi cũng là Hoàng đế.
Làm Hoàng đế, nên có khí phách của hoàng đế.
Trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, để tay ở trên đầu gối, nắm thật chặt thành quả đấm, ngẩng đầu, ưỡn ngực, lẳng lặng nhìn Quân Vũ Nguyệt.
Không có mở miệng.
Quân Vũ Nguyệt nhìn Quân Ngang, mắt nhìn thẳng mắt.
Lần đầu tiên, ở trong con ngươi Quân Ngang, nhìn thấy kiên nghị, dũng cảm.
Mặc dù hắn rất sợ, thân thể cũng đang khẽ phát run.
Nhưng. . . . . .
Quân Vũ Nguyệt biết, từ hôm nay trở đi Quân Ngang, sẽ không giống trước!
Một hồi lâu, Quân Vũ Nguyệt khẽ nhếch khóe miệng, giơ tay lên, ôm quyền, khom lưng, Thần, tham kiến Hoàng thượng!
Quân Ngang nhìn, lòng căng thẳng, ầm ĩ đứng lên.
Không thể tin nhìn Quân Vũ Nguyệt.
Hoàng thúc làm vậy là có ý gì?
Nhiều lần há miệng, cũng không nói được hai chữ bình thân.
Hoàng thượng có thể như vậy, thần, bội phần vui mừng!
Những lời này của Quân Vũ Nguyệt, khiến dũng khí của Quân Ngang thật vất vả mới dâng lên, trong nháy mắt lại mất đi.
Vẫn còn nhớ, lúc trước khi phụ hoàng trên giường bệnh, phụ hoàng đau thương buồn bã nói, Ngang nhi, trên đời này, ai cũng sẽ hại ngươi, chỉ có Nguyệt Hoàng thúc của ngươi sẽ không.
Nhưng nếu có một ngày, hắn muốn quân lâm thiên hạ (xưng vương), ngươi ngàn vạn lần ** phải thành toàn!
Nhưng. . . . . .
Hoàng thúc! Quân Ngang khẽ gọi một tiếng, một bước, một bước đi về phía Quân Vũ Nguyệt, đưa tay nhỏ bé, nhẹ đỡ Quân Vũ Nguyệt, đợi Quân Vũ Nguyệt đứng dậy, mới ngửa đầu hỏi Quân Vũ Nguyệt, Hoàng thúc, Ngang nhi như vậy, Hoàng thúc cảm thấy, thật sự rất tốt sao?
Quân Vũ Nguyệt nhếch môi, trong con ngươi là khẳng định.
Vươn tay sờ sờ đầu Quân Ngang, Rất tốt, Hoàng thúc một mực chờ đợi hôm nay, chờ Ngang nhi quyết tâm, Hoàng thúc cho là, cả đời này, cũng không chờ được, nhưng không nghĩ, trời còn thương, để Hoàng thúc chờ được!
Chuyện các Thế tử khi dễ Quân Ngang, hắn đã biết.
Nhưng vẫn giả vờ không biết.
Chính là nghĩ tới, một ngày, Quân Ngang có thể tự mình phản kích.
Nhưng lại quên mất, hắn chỉ là một hài tử, hài tử tám tuổi mà thôi.
Quân Ngang sửng sốt.
Một hồi lâu, mới lấy lại tinh thần, lập tức
/51
|