Hôm sau, Phượng Khuynh Thành dành một ngày bồi Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm, theo chân bọn họ đánh cờ, nói chuyện phiếm, cùng nhau đi học biết chữ.
Quỷ Cốc Tử ở một bên, ha ha ha cười đến híp cả mắt.
Âu Dương Hạo bước nhanh đi tới, Phượng Khuynh Thành vội vàng đứng lên, ý bảo Âu Dương Hạo trực tiếp đi đến thư phòng.
Mặc Hàm, Mạt Vũ, các con chơi cùng mỗ gia, nương đi một lát!
Hai oa nhi còn chưa kịp nói chuyện, Quỷ Cốc Tử vội vàng không nhịn được khoát tay, Nhanh đi đi, nhanh đi đi, ở nơi này vô cùng chướng mắt!
Phượng Khuynh Thành giơ ngón tay giữa với Quỷ Cốc Tử, xoay người rời đi.
Quỷ Cốc Tử hỏi Phượng Mặc Hàm Phượng Mạt Vũ, Các con nói xem, tại sao lần nào nương con cũng giơ ngón giữa với ta, là có ý gì?
Không biết! Hai oa nhi đồng thời lắc đầu.
Nhưng mà, lòng dạ lại biết rõ, chỉ là không chịu nói cho Quỷ Cốc Tử thôi.
Thư phòng.
Âu Dương Hạo lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra, đưa cho Phượng Khuynh Thành, Tiểu thư, đây là thân phận của người ở Nhiếp Chính Vương phủ, người xem một chút!
Phượng Khuynh Thành gật đầu, cầm giấy Tuyên Thành lên nhìn.
Phượng Nhi, nữ, 16 tuổi, là chất nữ viễn phòng (*) của đại nương phòng bếp, tới Kinh thành nương nhờ vào người dì này.
(* cháu gái con bà con xa)
16 tuổi, thật đúng là độ tuổi tươi đẹp! Phượng Khuynh Thành nói xong, lại xem mấy phong tục ở nông quê của Phượng Nhi, tính cách, còn có người nhà Phượng Nhi.
Phượng Khuynh Thành hiểu, thân phận của Phượng Nhi là thật.
An bài thật kỹ cả nhà của Phượng Nhi!
Dạ, thuộc hạ đã an bài thỏa đáng!
Khi nào thì ta đến? Phượng Khuynh Thành hỏi.
Sáng sớm ngày mai, Tưởng đại nương của phòng bếp ở cửa sau Nhiếp Chính Vương phủ chờ người, tiểu thư. . . . . . Âu Dương Hạo nói xong, dừng một chút.
Phượng Khuynh Thành nhíu mày, nhìn về phía Âu Dương Hạo, Thế nào?
Nhiếp Chính vương, không phải nam tử bình thường, lòng hắn thấu đáo, thủ đoạn cay độc, tiểu thư, nếu như gặp tình huống không bình thường, nhất định phải mau chóng rời đi!
Ngươi hãy yên tâm đi, ta biết rồi!
Trong phòng. Eri diễn đàn l;' ê Q úy Đ *&^ ôn
Phượng Khuynh Thành nói với Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm, Mạt Vũ, Mặc Hàm, nương có chuyện quan trọng, phải đi ra ngoài mấy ngày, các con là bé ngoan, mấy ngày mẫu thân không ở đây, các con phải nghe lời Hồng Tụ Thiêm Hương, càng phải nghe lời mỗ gia, hiểu chưa?
Nương, chúng con sẽ ngoan ngoãn, nương, người nhất định phải bình an trở về! Phượng Mặc Hàm nói xong, đến là tổ trong ngực của Phượng Khuynh Thành.
Phượng Mạt Vũ không nói nhiều, vành mắt ửng hồng, cũng đến dựa sát vào trong ngực Phượng Khuynh Thành.
Nương hứa với các con, nhất định thật khỏe mạnh, bình an trở lại!
Nương, ngoéo tay!
Được, ngoéo tay!
Nương con ba người, ngoéo tay, hứa hẹn.
Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ tuy là hài tử năm tuổi, lại không phải người ngốc, Phượng Khuynh Thành muốn đi đến nơi nào, trong lòng bọn họ biết, cũng không dám hỏi.
Sợ hỏi nhiều hơn, Phượng Khuynh Thành
Quỷ Cốc Tử ở một bên, ha ha ha cười đến híp cả mắt.
Âu Dương Hạo bước nhanh đi tới, Phượng Khuynh Thành vội vàng đứng lên, ý bảo Âu Dương Hạo trực tiếp đi đến thư phòng.
Mặc Hàm, Mạt Vũ, các con chơi cùng mỗ gia, nương đi một lát!
Hai oa nhi còn chưa kịp nói chuyện, Quỷ Cốc Tử vội vàng không nhịn được khoát tay, Nhanh đi đi, nhanh đi đi, ở nơi này vô cùng chướng mắt!
Phượng Khuynh Thành giơ ngón tay giữa với Quỷ Cốc Tử, xoay người rời đi.
Quỷ Cốc Tử hỏi Phượng Mặc Hàm Phượng Mạt Vũ, Các con nói xem, tại sao lần nào nương con cũng giơ ngón giữa với ta, là có ý gì?
Không biết! Hai oa nhi đồng thời lắc đầu.
Nhưng mà, lòng dạ lại biết rõ, chỉ là không chịu nói cho Quỷ Cốc Tử thôi.
Thư phòng.
Âu Dương Hạo lấy một tờ giấy Tuyên Thành ra, đưa cho Phượng Khuynh Thành, Tiểu thư, đây là thân phận của người ở Nhiếp Chính Vương phủ, người xem một chút!
Phượng Khuynh Thành gật đầu, cầm giấy Tuyên Thành lên nhìn.
Phượng Nhi, nữ, 16 tuổi, là chất nữ viễn phòng (*) của đại nương phòng bếp, tới Kinh thành nương nhờ vào người dì này.
(* cháu gái con bà con xa)
16 tuổi, thật đúng là độ tuổi tươi đẹp! Phượng Khuynh Thành nói xong, lại xem mấy phong tục ở nông quê của Phượng Nhi, tính cách, còn có người nhà Phượng Nhi.
Phượng Khuynh Thành hiểu, thân phận của Phượng Nhi là thật.
An bài thật kỹ cả nhà của Phượng Nhi!
Dạ, thuộc hạ đã an bài thỏa đáng!
Khi nào thì ta đến? Phượng Khuynh Thành hỏi.
Sáng sớm ngày mai, Tưởng đại nương của phòng bếp ở cửa sau Nhiếp Chính Vương phủ chờ người, tiểu thư. . . . . . Âu Dương Hạo nói xong, dừng một chút.
Phượng Khuynh Thành nhíu mày, nhìn về phía Âu Dương Hạo, Thế nào?
Nhiếp Chính vương, không phải nam tử bình thường, lòng hắn thấu đáo, thủ đoạn cay độc, tiểu thư, nếu như gặp tình huống không bình thường, nhất định phải mau chóng rời đi!
Ngươi hãy yên tâm đi, ta biết rồi!
Trong phòng. Eri diễn đàn l;' ê Q úy Đ *&^ ôn
Phượng Khuynh Thành nói với Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm, Mạt Vũ, Mặc Hàm, nương có chuyện quan trọng, phải đi ra ngoài mấy ngày, các con là bé ngoan, mấy ngày mẫu thân không ở đây, các con phải nghe lời Hồng Tụ Thiêm Hương, càng phải nghe lời mỗ gia, hiểu chưa?
Nương, chúng con sẽ ngoan ngoãn, nương, người nhất định phải bình an trở về! Phượng Mặc Hàm nói xong, đến là tổ trong ngực của Phượng Khuynh Thành.
Phượng Mạt Vũ không nói nhiều, vành mắt ửng hồng, cũng đến dựa sát vào trong ngực Phượng Khuynh Thành.
Nương hứa với các con, nhất định thật khỏe mạnh, bình an trở lại!
Nương, ngoéo tay!
Được, ngoéo tay!
Nương con ba người, ngoéo tay, hứa hẹn.
Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ tuy là hài tử năm tuổi, lại không phải người ngốc, Phượng Khuynh Thành muốn đi đến nơi nào, trong lòng bọn họ biết, cũng không dám hỏi.
Sợ hỏi nhiều hơn, Phượng Khuynh Thành
/51
|