Toán cao thủ bạch đạo sau khi vượt qua Vũ Công sơn mới giảm tốc độ hành trình.
Đến phía bắc Du huyện, họ gặp toán cao thủ do Phổ Thiện đại sư dẫn đầu, sát nhập lại làm một đến hơn sáu mươi người, rồi tiếp tục băng về hướng Dự Nam.
Để được an toàn, đồng thời tiện lợi trong bước hành động, họ men theo Cửu Lãnh sơn rồi tiền nhập vào Hà Nam, đi suốt ngày đêm không dừng chân.
Trên đường đi không ai mở miệng nói gì, chỉ có Lãnh Tử Thu thầm thì to nhỏ với Phổ Thiện đại sư, lão ta luôn miệng đáp hảo hảo, thỉnh thoảng lại nhìn sang La Như Long vẻ đầy ngưỡng mộ.
La Như Long cũng lắm phần ngạc nhiên, không biết họ đang đàm tiếu những gì.
Giả Như Chân sống đến bạc đầu như vậy, hẳn trải qua không ít kinh nghiệm, quan sát qua, lão cũng hiểu được phần nào. Nhưng vẫn cố làm ngơ, lâu lâu lại đánh mắt nhìn La Như Long ý nói:
"Tiểu tử, có lão phu bên cạnh, ngươi cứ an tâm. Ngươi cho rằng những cử chỉ của họ lại thoát khỏi mắt của Phật Như Lai này hả?" Vào trưa thứ ba, họ đặt chân đến Tung Sơn.
Thiếu Lâm tự là một ngôi cổ tự duy nhất còn sót lại ở Trung Nguyên, không bị bọn ma đầu Miêu Cương phá hủy.
Đám quần hùng tiến đến trước sơn môn, chợt nghe tiếng chuông vang vọng.
Đó là tiếng chuông nghênh tiếp thượng khách, chúng đồ Thiếu Lâm tự đứng thành hai hàng để nghênh đón La Như Long.
Chàng được rước vào trong tĩnh thất rộng rãi. Sau hội trà, đột nhiên mọi người phân đứng thành hàng hành đại lễ cúi rạp bái La Như Long.
Trong đám quần hùng bái lễ đó có cả các bậc tiền bối chưởng môn của các đại môn phái danh tiếng lừng lẫy một phương.
La Như Long thấy vậy phải phát hoảng, chàng không rõ rồi tới đây sẽ gánh vác trọng trách gì, nhưng họ thi lễ trịnh trọng như vậy, chàng biết rằng sự việc rất trọng đại.
Nhìn những lão tiền bối râu tóc bạc như sương, lại tôn sùng mình hết mực, La Như Long kinh ngạc và bối rối, không biết ứng xử thế.
Nếu phán ra hai tiếng "miễn lễ", e rằng quá thất lễ. Nếu dùng chưởng lực để nâng họ lên, lại càng thất lễ hơn.
La Như Long thật sự lúng túng, bất giác đánh mắt nhìn sang Giả Như Chân để mong lão ta phân giải cuộc diện này.
Giã Như Chân bèn mỉm cười cất giọng:
- Sao? Chỉ có thất đại môn phái hành lễ thôi hả? Còn người của hòa thượng kia sao?
La Như Long nghe vậy liền quét ánh mắt nhìn đám quần hùng đang quì đúng là còn thiếu nhân vật thuộc môn phái Thiếu Lâm.
Chàng đảo mắt quan sát thấy Phổ Thiện đại sư cùng Cửu giám tự của Thiếu Lâm tự đang mỉm cười đứng ở một bên.
Khi nghe Giả Như Chân hỏi thẳng lời đó, Phổ Thiện đại sư vốn là một người trầm tĩnh cũng lúng túng ngỡ ngàng.
Qua thoáng lưỡng lự suy nghĩ Phổ Thiện đại sư trả lời:
- Giả thí chủ hẳn không biết phái Thiếu Lâm không liên can gì đến sự thỉnh cầu La thiếu hiệp lần này.
Đoạn lão ôm quyền vái một vái thi lễ.
Giả Như Chân vuốt râu cười hỏi:
- Lão hòa thượng, ta có lời muốn hỏi lão.
- Xin cứ hói.
Giả Như Chân chậm rãi cất giọng:
- Đại hòa thượng lão xưng hô thế nào đối với Liệt Hỏa Thần Quân?
Phổ Thiện đại sư nhất thời đoán không ra ẩn ý của đối phương bèn đáp:
- Liệt Hỏa Thần Quân thành danh mấy mươi năm trước đây, bọn tôi đúng ra nên chấp nhận làm đệ tử.
- Lời đó có thật lòng không ?
- Kẻ xuất gia bình sinh không vọng ngữ với người, đương nhiên thật.
Giả Như Chân chỉ vào mặt mình, cười hì hì, nói:
- Ta đã đến tuổi bát tuần, có mối thâm giao với Liệt Hỏa Thần Quân mấy mươi năm. Giờ ta đang thay mặt cho Liệt Hỏa Thần Quân, theo lão, ta nhận lấy một lễ bái của lão vừa rồi có thỏa đáng không?
Phổ Thiện đại sư khẩu phục nhưng tâm bất phục, đáp lại:
- Lão là bậc niên cao hữu đức, bọn tôi nên bái thêm một bái nữa gọi là toàn lễ.
- Ha ha! Vừa rồi đã nhận lão một bái, hà tất phải thi toàn lễ !
La Như Long nôn nóng hỏi:
- Lão tiền bối, vãn bối nên xử sự thế nào đây?
Giả Như Chân trả lời:
- Bảo họ đứng dậy.
- Vãn bối ... vãn bối ...
Giả Như Chân mỉm cười, ngầm vận chân lực ở hai tay đưa ra phía trước, cất giọng:
- Chư vị hà tất phải hành đại lễ với một đứa trẻ, đứng dậy, đứng dậy.
Lập tức có hai luồng lực đạo nhu hòa phát ra, nâng đám quần hùng đứng dậy.
Đám cao thủ bạch đạo không phải là những kẻ hư danh, ban đầu nghe Giả Như Chân đối chất với Phổ Thiện đại sư, trong lòng vốn đã nổi giận. Nhưng khi nếm công lực tuyệt học của lão ta, sự tức giận đó lan biến đâu mất.
Phổ Thiện đại sư phóng luồng nhãn quan theo dõi, thấy đương chúng ổn định trở lại, bèn đưa tay thị ý cho họ trở về nguyên vị trí, nói:
- Chư vị xin qui tọa, có gì nói sau.
Giả Như Chân lướt nhìn đương chúng, cất giọng sang sảng:
- Chư vị bất quản gian khổ nghênh tiếp bọn ta đến đây có chuyện gì xin nói rõ ra đi.
Linh Hạc đạo trưởng đứng dậy tiếp lời:
- Vô lượng thọ phật ! Hồng Hoa bang giá họa võ lâm, thế lực càng ngày càng lớn, cửu đại môn phái lâm cơn đại nạn. Nay có La thiếu hiệp được Liệt Hỏa Thần Quân chiếu cố, hai năm tinh luyện võ công, kỳ công thành đạt, ngưỡng mong La thiếu hiệp đứng ra thanh trừ yêu tặc. Đó là lời thỉnh cầu của những người trong bạch đạo võ lâm.
Giả Như Chân mỉm cười nói:
- Linh Hạc đạo trưởng vì vận kiếp võ lâm mà có lời thỉnh cầu, đúng là một người vì đạo nghĩa. Nhưng Hồng Hoa bang hiện tại lực đông thế mạnh, chỉ một mình La Như Long làm sao đương đầu nổi?
Lời của giả Như Chân làm cho mọi người không ít phần hoang mang. Lão ném ánh mắt quan sát đương chúng, vuốt râu nói tiếp:
- Tuy nhiên La Như Long đã là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân, được đón nhận đại lễ của chư vị, để biểu thị thành ý nhất tâm hướng thiện của Liệt Hỏa Thần Quân, đồng thời đáp ứng lòng mong mỏi của chư vị, chàng ta quyết phải xả mệnh vì chính nghĩa, cho dù dầu sôi lửa bỏng cũng gắng vượt qua.
Nghe lời lẽ hùng hồn đó, những cao thủ bạch đạo trở nên rạng rỡ nét mặt đầy vẻ hy họng.
Giả Như Chân quay sang hỏi Phổ Thiện đại sư :
- Lão hòa thượng, đối với lần quần hội Chung Nam vào ngày hai mươi lăm tháng ba tới đây của Hồng Hoa bang, lão có kế hoạch thế nào ?
Phổ Thiện đại sư ngập ngừng trả lời:
- Quần hội Chung Nam của Hồng Hoa bang không ngoài hai mục đích, thứ nhất Hồng Hoa hang muốn mượn ngày hội này để phô trương uy lực của họ; thứ hai nhân ngày hội này họ dự định dẫn xuất một người.
- Họ muốn dẫn xuất người nào?
- Không rõ ?
Giả Như Chân hỏi tiếp:
- Ngày hội đó điển khai vào giờ nào?
- Đúng Thìn!
- Do ai chủ trì?
- Hồng Hoa bang phái, vị phó tổng đàn chủ tính Trương làm chủ trì.
- Như vậy người dử hội phải đến Chung Nam sớm trước một ngày ?
- Vâng.
Giả Như Chân trầm tư khoảnh khắc chợt hỏi:
- Ta hỏi tiếp lão, quần hùng của các môn phái đều đến dự Chung Nam hội cả hay sao ?
Phổ Thiện đại sư suy nghĩ giây lát, niệm một câu Phật hiệu rồi nghiêm túc đáp:
- Theo tin nắm bắt được, tôi xác thực cho rằng đúng như vậy ...
Giả Như Chân ngắt lời:
- Tốt rồi, tốt rồi. Giờ chúng ta nên hợp kết lại, triển khai kế hoạch làm sao đến ngày hội phải đoạt bằng được những bộ sử sách lưu truyền của các đại môn phái mới là chính sự!
Rồi lão đưa tay bảo đương chúng:
- Chư vị có thể trở về đi, trước ngày hai mươi bốn tháng ba chúng ta nhất định phải có mặt ở Chung Nam.
Mọi người đồng ứng thanh rồi tản mác ra hết, trong mật thất chỉ còn mấy vị chưởng môn các môn phái ở lại. Họ bắt đầu triển khai một cuộc hội đàm mật.
Đến phía bắc Du huyện, họ gặp toán cao thủ do Phổ Thiện đại sư dẫn đầu, sát nhập lại làm một đến hơn sáu mươi người, rồi tiếp tục băng về hướng Dự Nam.
Để được an toàn, đồng thời tiện lợi trong bước hành động, họ men theo Cửu Lãnh sơn rồi tiền nhập vào Hà Nam, đi suốt ngày đêm không dừng chân.
Trên đường đi không ai mở miệng nói gì, chỉ có Lãnh Tử Thu thầm thì to nhỏ với Phổ Thiện đại sư, lão ta luôn miệng đáp hảo hảo, thỉnh thoảng lại nhìn sang La Như Long vẻ đầy ngưỡng mộ.
La Như Long cũng lắm phần ngạc nhiên, không biết họ đang đàm tiếu những gì.
Giả Như Chân sống đến bạc đầu như vậy, hẳn trải qua không ít kinh nghiệm, quan sát qua, lão cũng hiểu được phần nào. Nhưng vẫn cố làm ngơ, lâu lâu lại đánh mắt nhìn La Như Long ý nói:
"Tiểu tử, có lão phu bên cạnh, ngươi cứ an tâm. Ngươi cho rằng những cử chỉ của họ lại thoát khỏi mắt của Phật Như Lai này hả?" Vào trưa thứ ba, họ đặt chân đến Tung Sơn.
Thiếu Lâm tự là một ngôi cổ tự duy nhất còn sót lại ở Trung Nguyên, không bị bọn ma đầu Miêu Cương phá hủy.
Đám quần hùng tiến đến trước sơn môn, chợt nghe tiếng chuông vang vọng.
Đó là tiếng chuông nghênh tiếp thượng khách, chúng đồ Thiếu Lâm tự đứng thành hai hàng để nghênh đón La Như Long.
Chàng được rước vào trong tĩnh thất rộng rãi. Sau hội trà, đột nhiên mọi người phân đứng thành hàng hành đại lễ cúi rạp bái La Như Long.
Trong đám quần hùng bái lễ đó có cả các bậc tiền bối chưởng môn của các đại môn phái danh tiếng lừng lẫy một phương.
La Như Long thấy vậy phải phát hoảng, chàng không rõ rồi tới đây sẽ gánh vác trọng trách gì, nhưng họ thi lễ trịnh trọng như vậy, chàng biết rằng sự việc rất trọng đại.
Nhìn những lão tiền bối râu tóc bạc như sương, lại tôn sùng mình hết mực, La Như Long kinh ngạc và bối rối, không biết ứng xử thế.
Nếu phán ra hai tiếng "miễn lễ", e rằng quá thất lễ. Nếu dùng chưởng lực để nâng họ lên, lại càng thất lễ hơn.
La Như Long thật sự lúng túng, bất giác đánh mắt nhìn sang Giả Như Chân để mong lão ta phân giải cuộc diện này.
Giã Như Chân bèn mỉm cười cất giọng:
- Sao? Chỉ có thất đại môn phái hành lễ thôi hả? Còn người của hòa thượng kia sao?
La Như Long nghe vậy liền quét ánh mắt nhìn đám quần hùng đang quì đúng là còn thiếu nhân vật thuộc môn phái Thiếu Lâm.
Chàng đảo mắt quan sát thấy Phổ Thiện đại sư cùng Cửu giám tự của Thiếu Lâm tự đang mỉm cười đứng ở một bên.
Khi nghe Giả Như Chân hỏi thẳng lời đó, Phổ Thiện đại sư vốn là một người trầm tĩnh cũng lúng túng ngỡ ngàng.
Qua thoáng lưỡng lự suy nghĩ Phổ Thiện đại sư trả lời:
- Giả thí chủ hẳn không biết phái Thiếu Lâm không liên can gì đến sự thỉnh cầu La thiếu hiệp lần này.
Đoạn lão ôm quyền vái một vái thi lễ.
Giả Như Chân vuốt râu cười hỏi:
- Lão hòa thượng, ta có lời muốn hỏi lão.
- Xin cứ hói.
Giả Như Chân chậm rãi cất giọng:
- Đại hòa thượng lão xưng hô thế nào đối với Liệt Hỏa Thần Quân?
Phổ Thiện đại sư nhất thời đoán không ra ẩn ý của đối phương bèn đáp:
- Liệt Hỏa Thần Quân thành danh mấy mươi năm trước đây, bọn tôi đúng ra nên chấp nhận làm đệ tử.
- Lời đó có thật lòng không ?
- Kẻ xuất gia bình sinh không vọng ngữ với người, đương nhiên thật.
Giả Như Chân chỉ vào mặt mình, cười hì hì, nói:
- Ta đã đến tuổi bát tuần, có mối thâm giao với Liệt Hỏa Thần Quân mấy mươi năm. Giờ ta đang thay mặt cho Liệt Hỏa Thần Quân, theo lão, ta nhận lấy một lễ bái của lão vừa rồi có thỏa đáng không?
Phổ Thiện đại sư khẩu phục nhưng tâm bất phục, đáp lại:
- Lão là bậc niên cao hữu đức, bọn tôi nên bái thêm một bái nữa gọi là toàn lễ.
- Ha ha! Vừa rồi đã nhận lão một bái, hà tất phải thi toàn lễ !
La Như Long nôn nóng hỏi:
- Lão tiền bối, vãn bối nên xử sự thế nào đây?
Giả Như Chân trả lời:
- Bảo họ đứng dậy.
- Vãn bối ... vãn bối ...
Giả Như Chân mỉm cười, ngầm vận chân lực ở hai tay đưa ra phía trước, cất giọng:
- Chư vị hà tất phải hành đại lễ với một đứa trẻ, đứng dậy, đứng dậy.
Lập tức có hai luồng lực đạo nhu hòa phát ra, nâng đám quần hùng đứng dậy.
Đám cao thủ bạch đạo không phải là những kẻ hư danh, ban đầu nghe Giả Như Chân đối chất với Phổ Thiện đại sư, trong lòng vốn đã nổi giận. Nhưng khi nếm công lực tuyệt học của lão ta, sự tức giận đó lan biến đâu mất.
Phổ Thiện đại sư phóng luồng nhãn quan theo dõi, thấy đương chúng ổn định trở lại, bèn đưa tay thị ý cho họ trở về nguyên vị trí, nói:
- Chư vị xin qui tọa, có gì nói sau.
Giả Như Chân lướt nhìn đương chúng, cất giọng sang sảng:
- Chư vị bất quản gian khổ nghênh tiếp bọn ta đến đây có chuyện gì xin nói rõ ra đi.
Linh Hạc đạo trưởng đứng dậy tiếp lời:
- Vô lượng thọ phật ! Hồng Hoa bang giá họa võ lâm, thế lực càng ngày càng lớn, cửu đại môn phái lâm cơn đại nạn. Nay có La thiếu hiệp được Liệt Hỏa Thần Quân chiếu cố, hai năm tinh luyện võ công, kỳ công thành đạt, ngưỡng mong La thiếu hiệp đứng ra thanh trừ yêu tặc. Đó là lời thỉnh cầu của những người trong bạch đạo võ lâm.
Giả Như Chân mỉm cười nói:
- Linh Hạc đạo trưởng vì vận kiếp võ lâm mà có lời thỉnh cầu, đúng là một người vì đạo nghĩa. Nhưng Hồng Hoa bang hiện tại lực đông thế mạnh, chỉ một mình La Như Long làm sao đương đầu nổi?
Lời của giả Như Chân làm cho mọi người không ít phần hoang mang. Lão ném ánh mắt quan sát đương chúng, vuốt râu nói tiếp:
- Tuy nhiên La Như Long đã là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân, được đón nhận đại lễ của chư vị, để biểu thị thành ý nhất tâm hướng thiện của Liệt Hỏa Thần Quân, đồng thời đáp ứng lòng mong mỏi của chư vị, chàng ta quyết phải xả mệnh vì chính nghĩa, cho dù dầu sôi lửa bỏng cũng gắng vượt qua.
Nghe lời lẽ hùng hồn đó, những cao thủ bạch đạo trở nên rạng rỡ nét mặt đầy vẻ hy họng.
Giả Như Chân quay sang hỏi Phổ Thiện đại sư :
- Lão hòa thượng, đối với lần quần hội Chung Nam vào ngày hai mươi lăm tháng ba tới đây của Hồng Hoa bang, lão có kế hoạch thế nào ?
Phổ Thiện đại sư ngập ngừng trả lời:
- Quần hội Chung Nam của Hồng Hoa bang không ngoài hai mục đích, thứ nhất Hồng Hoa hang muốn mượn ngày hội này để phô trương uy lực của họ; thứ hai nhân ngày hội này họ dự định dẫn xuất một người.
- Họ muốn dẫn xuất người nào?
- Không rõ ?
Giả Như Chân hỏi tiếp:
- Ngày hội đó điển khai vào giờ nào?
- Đúng Thìn!
- Do ai chủ trì?
- Hồng Hoa bang phái, vị phó tổng đàn chủ tính Trương làm chủ trì.
- Như vậy người dử hội phải đến Chung Nam sớm trước một ngày ?
- Vâng.
Giả Như Chân trầm tư khoảnh khắc chợt hỏi:
- Ta hỏi tiếp lão, quần hùng của các môn phái đều đến dự Chung Nam hội cả hay sao ?
Phổ Thiện đại sư suy nghĩ giây lát, niệm một câu Phật hiệu rồi nghiêm túc đáp:
- Theo tin nắm bắt được, tôi xác thực cho rằng đúng như vậy ...
Giả Như Chân ngắt lời:
- Tốt rồi, tốt rồi. Giờ chúng ta nên hợp kết lại, triển khai kế hoạch làm sao đến ngày hội phải đoạt bằng được những bộ sử sách lưu truyền của các đại môn phái mới là chính sự!
Rồi lão đưa tay bảo đương chúng:
- Chư vị có thể trở về đi, trước ngày hai mươi bốn tháng ba chúng ta nhất định phải có mặt ở Chung Nam.
Mọi người đồng ứng thanh rồi tản mác ra hết, trong mật thất chỉ còn mấy vị chưởng môn các môn phái ở lại. Họ bắt đầu triển khai một cuộc hội đàm mật.
/55
|