Nếu bắt Phòng Vũ phải miêu tả căn phòng này, Phòng Vũ sẽ nói đây là căn phòng mình từng thấy trong phim truyền hình.
Một căn phòng rộng hơn trăm mười mét vuông, phòng ngủ thông với phòng sách, ngoài ra còn có một phòng tắm rất lớn, trong đó có một bồn tắm hình tròn kiểu phương Tây. Bên ngoài là một ban công rộng dài, cột nhà được điêu khắc vô cùng tinh xảo, thể hiện rõ giá trị của một di sản quan trọng. Cửa sổ hình vuông sát đất trong phòng ngủ, gắn với cửa thông gió hình bán nguyệt, màn che rũ xuống, hoa tử đằng, giường lớn chạm trổ, những món đồ gỗ làm từ cây tử đằng, những bức tranh chữ cổ xưa… ngoài cửa sổ là một màu xanh bát ngát, hàng cây đong đưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ in bóng trên nền nhà, ánh sáng mờ ảo chập chờn theo gió.
Nếu người đến đây là một chàng trai có học vấn, chắc chắn chàng ta sẽ có rất nhiều từ ngữ hoa mỹ để thán phục vẻ đẹp lộng lẫy của căn phòng này, nhưng Phòng Vũ không phải là người văn vẻ như vậy.
Phòng Vũ nhìn quanh căn phòng một vòng, im lặng đứng ở cửa.
“Vào đi.” Dương Lỗi ném hết đồ đạc lên giường, đi qua đỡ Phòng Vũ.
Phòng Vũ đi vài bước trong phòng rồi dừng lại. Hắn cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau.
“Hay là về nhà tôi đi.”
Phòng Vũ nói.
“Sao vậy?” Thật ra Dương Lỗi biết Phòng Vũ đang nghĩ gì.
Phòng Vũ do dự một chút.
“Nơi này tốt quá, tôi… không quen.”
Phòng Vũ nói thật lòng.
“Sao lại không quen, ở vài ngày là quen thôi.” Dương Lỗi cố gắng giảm bớt cảm giác mất tự nhiên của Phòng Vũ.
“Như vậy phiền lắm.” Phòng Vũ nói.
“Không sao, mấy chú thím ở đây đều là người trong nhà, bọn họ là người thân của tôi, có gì đâu mà phiền, thật đó.” Dương Lỗi giải thích. “Vả lại đã lâu tôi chưa quay về đây, bọn họ còn mừng nữa là khác, tôi cũng không thấy phiền, tiền cơm nước tiền chăm sóc gì đó, tôi sẽ trả đủ cho bọn họ, anh cứ ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Nếu Dương Lỗi thật sự đưa tiền cho thím Trương, có khi thím Trương sẽ cầm chổi rượt đánh hắn mất. Dương Lỗi có thể ra ngoài đánh khắp thiên hạ, nhưng ở đây hắn đánh không lại thím Trương.
“Tiền này để tôi trả, tôi không thể ở chùa được.” Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi.
Dương Lỗi buồn bực nhìn Phòng Vũ.
“Anh cứ phải tính toán rõ ràng với tôi mới chịu sao?”
Dương Lỗi cũng biết đột nhiên đưa Phòng Vũ đến đây sẽ khiến Phòng Vũ kinh ngạc, khó hiểu, thậm chí là mất tự nhiên, nhưng Dương Lỗi không quan tâm đến điều đó, bây giờ hắn chỉ một lòng muốn Phòng Vũ mau dưỡng thương cho tốt, tẩm bổ nhiều một chút.
“Nếu anh muốn tính toán rõ ràng với tôi, vậy khác gì xem tôi như người ngoài. Có phải anh xem tôi là người ngoài không?” Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, hỏi.
“Đây là cùng một chuyện sao?” Phòng Vũ chỉ sợ Dương Lỗi dùng chiêu này.
“Tôi đến nhà anh nhiều lần như vậy, có phải tôi cũng nên tính toán với anh không?”
“……” Phòng Vũ bất đắc dĩ.
Dương Lỗi mỉm cười, hắn biết chiêu này rất hiệu quả, ai bảo Phòng Vũ nuông chiều hắn làm gì?
Sau khi ăn cơm xong, Dương Lỗi quay lại nhà Phòng Vũ mang đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đến đây.
Bữa cơm tối đó, thím Trương đã trổ hết vốn liếng của mình, món gì ngon cũng được bưng ra. Đã lâu Phòng Vũ chưa ăn bữa cơm nào ngon như vậy, mặc dù hắn mở nhà hàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy thức ăn trong nhà hàng còn chưa bằng tay nghề của thím Trương.
Nghe Phòng Vũ khen như thế, thím Trương cười đến không thể khép miệng.
“Thằng bé này, thật biết ăn nói!” Thím Trương hết sức vui mừng.
Bây giờ Dương Lỗi mới phát hiện, thì ra Phòng Vũ cũng biết nói ngọt, còn ngọt như đường nữa, có khi còn hơn cả hắn. Để lấy lòng mấy chú thím ở đây, hai người bọn họ đều góp một tay.
Phòng ăn ở dưới lầu rất lớn, ngày xưa ở đây có một chiếc bàn dài bằng gỗ hoa lê, hiện tại được thay bằng một chiếc bàn tròn lớn. Hai vợ chồng thím Trương, cả gia đình bác Lưu làm vườn và một cháu gái nhỏ, còn có hai vợ chồng đầu bếp chú Ngụy, cộng thêm Phòng Vũ và Dương Lỗi, mọi người ngồi đầy cái bàn lớn. Những người này đã sống chung với nhau mấy chục năm, giống như người một nhà vậy, ngồi chung bàn vui vẻ mà hòa thuận, vài vị trưởng bối còn tranh nhau kể cho Phòng Vũ nghe “sự tích” leo tường moi trứng chim thời thơ ấu của Dương Lỗi. Phòng Vũ lắng nghe một cách hứng thú, nghe đến mấy chuyện xấu hổ của Dương Lỗi thì nhịn không được cười ha ha. Dương Lỗi mất hết thể diện, hắn không ngờ mang Phòng Vũ về đây dưỡng thương lại được khuyến mãi thêm “sản phẩm phụ” như thế, mặt mày đều xanh mét: “Chú Ngụy, bác Lưu, chừa cho con chút mặt mũi được không?”
“Con còn biết mặt mũi là gì hả? Từ lúc con mặc tã đến giờ, cái mà con không cần nhất chính mặt mũi!” Mấy vị trưởng bối ở đây đều là người nhìn Dương Lỗi lớn lên, bọn họ xem Dương Lỗi như con cháu ruột thịt của mình vậy.
“Anh đừng nghe bọn họ nói, không có đâu! Nhất là cái chuyện viết thư tình, mới năm tuổi mà viết cái gì!? Biết chữ đâu mà viết?” Dương Lỗi cảm thấy vô cùng oan ức.
“Con không biết viết nhưng con biết vẽ! Đã vậy còn xếp nhỏ bức tranh nhét vào váy con gái người ta…” Nhớ tới chuyện đó, bác Vương, chồng của thím Trương, lại thấy buồn cười.
“Ha ha ha!” Phòng Vũ cười đến mất hết cả hình tượng, Dương Lỗi thì hối hận hết chỗ nói…
Cơm nước xong quay lại phòng ngủ, tâm trạng của Phòng Vũ rất tốt, Dương Lỗi cũng nhận ra.
“Vui lắm hả?” Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.
“Lâu rồi tôi chưa được ăn bữa cơm nào như vậy.” Phòng Vũ vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi.
“Tôi rất hâm mộ cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm…” Nói xong câu này, Phòng Vũ không lên tiếng nữa.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ vẫn không nói thêm gì.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dương Lỗi dẫn Phòng Vũ vào phòng tắm. Tòa nhà này rất lâu đời, không có trang bị vòi sen, chỉ có bồn tắm mà thôi, nhưng cái bồn tắm lớn hình tròn này chính là hàng cao cấp, là hàng nhập khẩu từ phương Tây vào thời dân quốc mấy chục năm trước. Thời đó đã có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ tự động, dưới đáy bồn tắm còn có lỗ nhỏ phun nước lên trên để mát xa, tóm lại khá là cao cấp.
“Anh tắm một mình được không?” Dương Lỗi sợ Phòng Vũ hoạt động không thuận tiện.
“Hay là… tôi giúp anh nhé?” Khi nói lời này, trong lòng Dương Lỗi nóng lên, còn nuốt nước miếng một cái.
Bồn tắm này to gấp đôi bồn tắm hình vuông bình thường, hai người tắm chung cũng còn dư dả.
“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Phòng Vũ cởi áo, dưới sự giúp đỡ của Dương Lỗi, Phòng Vũ thành thạo dùng băng gạc và túi nilon bọc mấy vết thương lớn lại, phòng ngừa chúng dính nước. Việc này Phòng Vũ đã làm thành quen, không tốn chút sức nào, Dương Lỗi có hơi buồn bực với khả năng tự làm mọi thứ của Phòng Vũ.
“Vậy được rồi, anh nhớ chú ý một chút, đừng tắm lâu quá.”
Dương Lỗi cũng không tiện ở lại phòng tắm, hắn giúp Phòng Vũ đổ đầy nước vào bồn rồi không cam lòng đóng cửa lại.
Dương Lỗi nằm lên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, lòng hắn ngứa ngáy như bị mèo cào.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, hắn lại nghĩ tới cơ thể của Phòng Vũ.
Khi giúp Phòng Vũ cởi quần áo, Dương Lỗi có thể thấy rõ cơ thể đầy vết máu và vết bầm của Phòng Vũ. Dương Lỗi bắt đầu nhớ tới Chu Nhị và Tôn Khoa.
Đã một ngày một đêm không tắm rửa, cộng thêm cử động khó khăn, Phòng Vũ ở trong phòng tắm một lúc lâu mới đi ra. Hắn miễn cưỡng lau khô nước trên người, cẩn thận xử lý miệng vết thương một chút, cuối cùng mới mặc quần áo ra ngoài.
Dương Lỗi dường như đã ngủ, nằm yên trên giường không nhúc nhích.
Sợ đánh thức Dương Lỗi, Phòng Vũ cẩn thận tìm công tắc để tắt đèn trong phòng, sau đó vịn vách tường trở lại bên giường, nằm xuống.
Chiếc giường này rất lớn, ba người nằm song song vẫn còn rộng rãi, hơn nữa tấm đệm rất dày và mềm mại, không hề giống chiếc giường dây thép chật hẹp của Phòng Vũ.
Phòng Vũ lên giường, kéo chăn, trước tiên đắp cho Dương Lỗi, sau đó mới nằm xuống. Vừa định kéo phần chăn còn lại đắp cho mình, Dương Lỗi đột nhiên xoay người lại, ôm lấy eo hắn.
“……”
Phòng Vũ không lên tiếng.
Dương Lỗi vói tay vào trong áo của Phòng Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Phòng Vũ. Tránh đi mấy vết thương đã được bôi thuốc, chỗ da lành lặn còn lại để Dương Lỗi vuốt ve cũng không nhiều.
“… Đừng nghịch.” Phòng Vũ bắt lấy tay Dương Lỗi.
“… Cái lũ khốn kiếp!” Cuối cùng Dương Lỗi cũng mắng ra miệng.
Trước mặt Tôn Khoa, hắn không mắng, trước mặt Lão Lượng và Hoa Miêu, hắn cũng không mắng tiếng nào. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Chuyện qua rồi, quên đi.” Phòng Vũ nói.
“Quên?”
Dương Lỗi cười lạnh.
“Có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Phòng Vũ cũng không phải là người hiền lành, nếu là trước đây, hắn sẽ không để mình chịu thiệt như vậy, cũng sẽ không nuốt trôi cục tức này. Không thể đụng đến cảnh sát, chí ít hắn sẽ không để yên cho Chu Nhị.
Nhưng Phòng Vũ của hôm nay đã chín chắn hơn nhiều. Từ khi quản lý nhà hàng Thế Kỷ, Phòng Vũ rất quý trọng nó. Hắn thật sự dồn hết tâm huyết vào nhà hàng này, muốn nó kinh doanh thật tốt, coi như hồi đáp sự tin tưởng của La Cửu, xem nó như sự nghiệp của mình. Người có vướng bận ắt sẽ có băn khoăn, trải qua chuyện này, danh tiếng của nhà hàng Thế Kỷ đã bị tổn hại, Phòng Vũ không muốn gây thêm chuyện ảnh hưởng đến nhà hàng Thế Kỷ nữa, vất vả lắm việc làm ăn mới đi vào quỹ đạo, nếu thật sự bị bắt đóng cửa, muốn cứu vãn cũng không kịp nữa.
Dương Lỗi không nói thêm về vấn đề này, hắn chống tay nhổm dậy, nương theo ánh đèn đường mờ ảo ở dưới sân, cẩn thận nhìn Phòng Vũ.
Không cho Phòng Vũ từ chối, Dương Lỗi nhẹ nhàng vén áo ba lỗ của Phòng Vũ lên, mượn ánh đèn để nhìn kỹ vết thương trên người Phòng Vũ.
Dương Lỗi càng nhìn càng nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ hắn chỉ muốn xé xác tên Tôn Khoa, hắn càng hận mình không có mặt ở Giang Hải đêm hôm đó, nếu như hắn có mặt ở Giang Hải, hắn không thể nào không biết việc này, thế thì có thể lập tức đưa Phòng Vũ lành lặn ra ngoài, chứ không phải chằng chịt vết thương như bây giờ!
“Đừng nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn.”
Bị Dương Lỗi nhìn chằm chằm như vậy, Phòng Vũ cảm thấy không được tự nhiên, vì thế vội kéo áo xuống. Hắn không muốn Dương Lỗi nhìn thấy để rồi khó chịu thêm.
“… Buổi sáng tôi mới biết anh bị bắt… tôi rất lo lắng cho anh… !”
Dương Lỗi nhịn cả ngày nay, bây giờ trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, chỉ có hắn và Phòng Vũ nằm trên giường, rốt cuộc hắn cũng giải tỏa toàn bộ cảm xúc của mình.
“… Sau này anh đừng ngốc như vậy có được không? Nếu anh thật sự xảy ra chuyện… tôi sẽ phát điên mất, anh có biết không?”
Những lời này Dương Lỗi đã kiềm nén trong cổ họng rất lâu. Hắn chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, tủi thân. Khi nhìn Phòng Vũ nằm mê man trong phòng nghỉ ở cục cảnh sát, Phòng Vũ có biết cảm giác của hắn thế nào không??
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, trong lòng Phòng Vũ cũng rất xúc động.
“Không có gì. Tôi không sao rồi.”
Phòng Vũ vươn cánh tay trái còn linh hoạt ôm cổ Dương Lỗi, dùng sức kéo Dương Lỗi xuống. Dương Lỗi nằm trong ngực Phòng Vũ, ôm lấy hắn.
Dương Lỗi ôm chặt Phòng Vũ, mặc cho độ lực này sẽ làm Phòng Vũ đau. Dương Lỗi thật sự rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó, trong vòng tay mình sẽ trống rỗng, sợ mình không thể ôm cơ thể ấm áp này nữa.
Dương Lỗi chưa từng sợ điều gì. Cho dù đang ở Quỷ môn quan, hắn cũng chẳng hề sợ.
Thế nhưng bây giờ hắn lại sâu sắc cảm nhận được sợ hãi là như thế nào.
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi, nhìn trần nhà.
Im lặng một hồi, Phòng Vũ mở miệng hỏi.
“Cậu nói thật cho tôi biết, tôi ra ngoài bằng cách nào?”
Một căn phòng rộng hơn trăm mười mét vuông, phòng ngủ thông với phòng sách, ngoài ra còn có một phòng tắm rất lớn, trong đó có một bồn tắm hình tròn kiểu phương Tây. Bên ngoài là một ban công rộng dài, cột nhà được điêu khắc vô cùng tinh xảo, thể hiện rõ giá trị của một di sản quan trọng. Cửa sổ hình vuông sát đất trong phòng ngủ, gắn với cửa thông gió hình bán nguyệt, màn che rũ xuống, hoa tử đằng, giường lớn chạm trổ, những món đồ gỗ làm từ cây tử đằng, những bức tranh chữ cổ xưa… ngoài cửa sổ là một màu xanh bát ngát, hàng cây đong đưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ in bóng trên nền nhà, ánh sáng mờ ảo chập chờn theo gió.
Nếu người đến đây là một chàng trai có học vấn, chắc chắn chàng ta sẽ có rất nhiều từ ngữ hoa mỹ để thán phục vẻ đẹp lộng lẫy của căn phòng này, nhưng Phòng Vũ không phải là người văn vẻ như vậy.
Phòng Vũ nhìn quanh căn phòng một vòng, im lặng đứng ở cửa.
“Vào đi.” Dương Lỗi ném hết đồ đạc lên giường, đi qua đỡ Phòng Vũ.
Phòng Vũ đi vài bước trong phòng rồi dừng lại. Hắn cảm thấy mình và nơi này không hợp nhau.
“Hay là về nhà tôi đi.”
Phòng Vũ nói.
“Sao vậy?” Thật ra Dương Lỗi biết Phòng Vũ đang nghĩ gì.
Phòng Vũ do dự một chút.
“Nơi này tốt quá, tôi… không quen.”
Phòng Vũ nói thật lòng.
“Sao lại không quen, ở vài ngày là quen thôi.” Dương Lỗi cố gắng giảm bớt cảm giác mất tự nhiên của Phòng Vũ.
“Như vậy phiền lắm.” Phòng Vũ nói.
“Không sao, mấy chú thím ở đây đều là người trong nhà, bọn họ là người thân của tôi, có gì đâu mà phiền, thật đó.” Dương Lỗi giải thích. “Vả lại đã lâu tôi chưa quay về đây, bọn họ còn mừng nữa là khác, tôi cũng không thấy phiền, tiền cơm nước tiền chăm sóc gì đó, tôi sẽ trả đủ cho bọn họ, anh cứ ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Nếu Dương Lỗi thật sự đưa tiền cho thím Trương, có khi thím Trương sẽ cầm chổi rượt đánh hắn mất. Dương Lỗi có thể ra ngoài đánh khắp thiên hạ, nhưng ở đây hắn đánh không lại thím Trương.
“Tiền này để tôi trả, tôi không thể ở chùa được.” Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi.
Dương Lỗi buồn bực nhìn Phòng Vũ.
“Anh cứ phải tính toán rõ ràng với tôi mới chịu sao?”
Dương Lỗi cũng biết đột nhiên đưa Phòng Vũ đến đây sẽ khiến Phòng Vũ kinh ngạc, khó hiểu, thậm chí là mất tự nhiên, nhưng Dương Lỗi không quan tâm đến điều đó, bây giờ hắn chỉ một lòng muốn Phòng Vũ mau dưỡng thương cho tốt, tẩm bổ nhiều một chút.
“Nếu anh muốn tính toán rõ ràng với tôi, vậy khác gì xem tôi như người ngoài. Có phải anh xem tôi là người ngoài không?” Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, hỏi.
“Đây là cùng một chuyện sao?” Phòng Vũ chỉ sợ Dương Lỗi dùng chiêu này.
“Tôi đến nhà anh nhiều lần như vậy, có phải tôi cũng nên tính toán với anh không?”
“……” Phòng Vũ bất đắc dĩ.
Dương Lỗi mỉm cười, hắn biết chiêu này rất hiệu quả, ai bảo Phòng Vũ nuông chiều hắn làm gì?
Sau khi ăn cơm xong, Dương Lỗi quay lại nhà Phòng Vũ mang đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đến đây.
Bữa cơm tối đó, thím Trương đã trổ hết vốn liếng của mình, món gì ngon cũng được bưng ra. Đã lâu Phòng Vũ chưa ăn bữa cơm nào ngon như vậy, mặc dù hắn mở nhà hàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy thức ăn trong nhà hàng còn chưa bằng tay nghề của thím Trương.
Nghe Phòng Vũ khen như thế, thím Trương cười đến không thể khép miệng.
“Thằng bé này, thật biết ăn nói!” Thím Trương hết sức vui mừng.
Bây giờ Dương Lỗi mới phát hiện, thì ra Phòng Vũ cũng biết nói ngọt, còn ngọt như đường nữa, có khi còn hơn cả hắn. Để lấy lòng mấy chú thím ở đây, hai người bọn họ đều góp một tay.
Phòng ăn ở dưới lầu rất lớn, ngày xưa ở đây có một chiếc bàn dài bằng gỗ hoa lê, hiện tại được thay bằng một chiếc bàn tròn lớn. Hai vợ chồng thím Trương, cả gia đình bác Lưu làm vườn và một cháu gái nhỏ, còn có hai vợ chồng đầu bếp chú Ngụy, cộng thêm Phòng Vũ và Dương Lỗi, mọi người ngồi đầy cái bàn lớn. Những người này đã sống chung với nhau mấy chục năm, giống như người một nhà vậy, ngồi chung bàn vui vẻ mà hòa thuận, vài vị trưởng bối còn tranh nhau kể cho Phòng Vũ nghe “sự tích” leo tường moi trứng chim thời thơ ấu của Dương Lỗi. Phòng Vũ lắng nghe một cách hứng thú, nghe đến mấy chuyện xấu hổ của Dương Lỗi thì nhịn không được cười ha ha. Dương Lỗi mất hết thể diện, hắn không ngờ mang Phòng Vũ về đây dưỡng thương lại được khuyến mãi thêm “sản phẩm phụ” như thế, mặt mày đều xanh mét: “Chú Ngụy, bác Lưu, chừa cho con chút mặt mũi được không?”
“Con còn biết mặt mũi là gì hả? Từ lúc con mặc tã đến giờ, cái mà con không cần nhất chính mặt mũi!” Mấy vị trưởng bối ở đây đều là người nhìn Dương Lỗi lớn lên, bọn họ xem Dương Lỗi như con cháu ruột thịt của mình vậy.
“Anh đừng nghe bọn họ nói, không có đâu! Nhất là cái chuyện viết thư tình, mới năm tuổi mà viết cái gì!? Biết chữ đâu mà viết?” Dương Lỗi cảm thấy vô cùng oan ức.
“Con không biết viết nhưng con biết vẽ! Đã vậy còn xếp nhỏ bức tranh nhét vào váy con gái người ta…” Nhớ tới chuyện đó, bác Vương, chồng của thím Trương, lại thấy buồn cười.
“Ha ha ha!” Phòng Vũ cười đến mất hết cả hình tượng, Dương Lỗi thì hối hận hết chỗ nói…
Cơm nước xong quay lại phòng ngủ, tâm trạng của Phòng Vũ rất tốt, Dương Lỗi cũng nhận ra.
“Vui lắm hả?” Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.
“Lâu rồi tôi chưa được ăn bữa cơm nào như vậy.” Phòng Vũ vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi.
“Tôi rất hâm mộ cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm…” Nói xong câu này, Phòng Vũ không lên tiếng nữa.
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, nhưng Phòng Vũ vẫn không nói thêm gì.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dương Lỗi dẫn Phòng Vũ vào phòng tắm. Tòa nhà này rất lâu đời, không có trang bị vòi sen, chỉ có bồn tắm mà thôi, nhưng cái bồn tắm lớn hình tròn này chính là hàng cao cấp, là hàng nhập khẩu từ phương Tây vào thời dân quốc mấy chục năm trước. Thời đó đã có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ tự động, dưới đáy bồn tắm còn có lỗ nhỏ phun nước lên trên để mát xa, tóm lại khá là cao cấp.
“Anh tắm một mình được không?” Dương Lỗi sợ Phòng Vũ hoạt động không thuận tiện.
“Hay là… tôi giúp anh nhé?” Khi nói lời này, trong lòng Dương Lỗi nóng lên, còn nuốt nước miếng một cái.
Bồn tắm này to gấp đôi bồn tắm hình vuông bình thường, hai người tắm chung cũng còn dư dả.
“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Phòng Vũ cởi áo, dưới sự giúp đỡ của Dương Lỗi, Phòng Vũ thành thạo dùng băng gạc và túi nilon bọc mấy vết thương lớn lại, phòng ngừa chúng dính nước. Việc này Phòng Vũ đã làm thành quen, không tốn chút sức nào, Dương Lỗi có hơi buồn bực với khả năng tự làm mọi thứ của Phòng Vũ.
“Vậy được rồi, anh nhớ chú ý một chút, đừng tắm lâu quá.”
Dương Lỗi cũng không tiện ở lại phòng tắm, hắn giúp Phòng Vũ đổ đầy nước vào bồn rồi không cam lòng đóng cửa lại.
Dương Lỗi nằm lên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, lòng hắn ngứa ngáy như bị mèo cào.
Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, hắn lại nghĩ tới cơ thể của Phòng Vũ.
Khi giúp Phòng Vũ cởi quần áo, Dương Lỗi có thể thấy rõ cơ thể đầy vết máu và vết bầm của Phòng Vũ. Dương Lỗi bắt đầu nhớ tới Chu Nhị và Tôn Khoa.
Đã một ngày một đêm không tắm rửa, cộng thêm cử động khó khăn, Phòng Vũ ở trong phòng tắm một lúc lâu mới đi ra. Hắn miễn cưỡng lau khô nước trên người, cẩn thận xử lý miệng vết thương một chút, cuối cùng mới mặc quần áo ra ngoài.
Dương Lỗi dường như đã ngủ, nằm yên trên giường không nhúc nhích.
Sợ đánh thức Dương Lỗi, Phòng Vũ cẩn thận tìm công tắc để tắt đèn trong phòng, sau đó vịn vách tường trở lại bên giường, nằm xuống.
Chiếc giường này rất lớn, ba người nằm song song vẫn còn rộng rãi, hơn nữa tấm đệm rất dày và mềm mại, không hề giống chiếc giường dây thép chật hẹp của Phòng Vũ.
Phòng Vũ lên giường, kéo chăn, trước tiên đắp cho Dương Lỗi, sau đó mới nằm xuống. Vừa định kéo phần chăn còn lại đắp cho mình, Dương Lỗi đột nhiên xoay người lại, ôm lấy eo hắn.
“……”
Phòng Vũ không lên tiếng.
Dương Lỗi vói tay vào trong áo của Phòng Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Phòng Vũ. Tránh đi mấy vết thương đã được bôi thuốc, chỗ da lành lặn còn lại để Dương Lỗi vuốt ve cũng không nhiều.
“… Đừng nghịch.” Phòng Vũ bắt lấy tay Dương Lỗi.
“… Cái lũ khốn kiếp!” Cuối cùng Dương Lỗi cũng mắng ra miệng.
Trước mặt Tôn Khoa, hắn không mắng, trước mặt Lão Lượng và Hoa Miêu, hắn cũng không mắng tiếng nào. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Chuyện qua rồi, quên đi.” Phòng Vũ nói.
“Quên?”
Dương Lỗi cười lạnh.
“Có chuyện dễ dàng như vậy sao?”
Phòng Vũ cũng không phải là người hiền lành, nếu là trước đây, hắn sẽ không để mình chịu thiệt như vậy, cũng sẽ không nuốt trôi cục tức này. Không thể đụng đến cảnh sát, chí ít hắn sẽ không để yên cho Chu Nhị.
Nhưng Phòng Vũ của hôm nay đã chín chắn hơn nhiều. Từ khi quản lý nhà hàng Thế Kỷ, Phòng Vũ rất quý trọng nó. Hắn thật sự dồn hết tâm huyết vào nhà hàng này, muốn nó kinh doanh thật tốt, coi như hồi đáp sự tin tưởng của La Cửu, xem nó như sự nghiệp của mình. Người có vướng bận ắt sẽ có băn khoăn, trải qua chuyện này, danh tiếng của nhà hàng Thế Kỷ đã bị tổn hại, Phòng Vũ không muốn gây thêm chuyện ảnh hưởng đến nhà hàng Thế Kỷ nữa, vất vả lắm việc làm ăn mới đi vào quỹ đạo, nếu thật sự bị bắt đóng cửa, muốn cứu vãn cũng không kịp nữa.
Dương Lỗi không nói thêm về vấn đề này, hắn chống tay nhổm dậy, nương theo ánh đèn đường mờ ảo ở dưới sân, cẩn thận nhìn Phòng Vũ.
Không cho Phòng Vũ từ chối, Dương Lỗi nhẹ nhàng vén áo ba lỗ của Phòng Vũ lên, mượn ánh đèn để nhìn kỹ vết thương trên người Phòng Vũ.
Dương Lỗi càng nhìn càng nghiến răng nghiến lợi. Bây giờ hắn chỉ muốn xé xác tên Tôn Khoa, hắn càng hận mình không có mặt ở Giang Hải đêm hôm đó, nếu như hắn có mặt ở Giang Hải, hắn không thể nào không biết việc này, thế thì có thể lập tức đưa Phòng Vũ lành lặn ra ngoài, chứ không phải chằng chịt vết thương như bây giờ!
“Đừng nhìn, có gì đẹp đâu mà nhìn.”
Bị Dương Lỗi nhìn chằm chằm như vậy, Phòng Vũ cảm thấy không được tự nhiên, vì thế vội kéo áo xuống. Hắn không muốn Dương Lỗi nhìn thấy để rồi khó chịu thêm.
“… Buổi sáng tôi mới biết anh bị bắt… tôi rất lo lắng cho anh… !”
Dương Lỗi nhịn cả ngày nay, bây giờ trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, chỉ có hắn và Phòng Vũ nằm trên giường, rốt cuộc hắn cũng giải tỏa toàn bộ cảm xúc của mình.
“… Sau này anh đừng ngốc như vậy có được không? Nếu anh thật sự xảy ra chuyện… tôi sẽ phát điên mất, anh có biết không?”
Những lời này Dương Lỗi đã kiềm nén trong cổ họng rất lâu. Hắn chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, tủi thân. Khi nhìn Phòng Vũ nằm mê man trong phòng nghỉ ở cục cảnh sát, Phòng Vũ có biết cảm giác của hắn thế nào không??
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, trong lòng Phòng Vũ cũng rất xúc động.
“Không có gì. Tôi không sao rồi.”
Phòng Vũ vươn cánh tay trái còn linh hoạt ôm cổ Dương Lỗi, dùng sức kéo Dương Lỗi xuống. Dương Lỗi nằm trong ngực Phòng Vũ, ôm lấy hắn.
Dương Lỗi ôm chặt Phòng Vũ, mặc cho độ lực này sẽ làm Phòng Vũ đau. Dương Lỗi thật sự rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó, trong vòng tay mình sẽ trống rỗng, sợ mình không thể ôm cơ thể ấm áp này nữa.
Dương Lỗi chưa từng sợ điều gì. Cho dù đang ở Quỷ môn quan, hắn cũng chẳng hề sợ.
Thế nhưng bây giờ hắn lại sâu sắc cảm nhận được sợ hãi là như thế nào.
Phòng Vũ ôm Dương Lỗi, nhìn trần nhà.
Im lặng một hồi, Phòng Vũ mở miệng hỏi.
“Cậu nói thật cho tôi biết, tôi ra ngoài bằng cách nào?”
/128
|